Chương 508: Câu hỏi của Tào công
Canh Tân
08/06/2013
Thời điểm cuối năm đến, phố xá trong thành Hứa Đô hết sức sầm uất.
Sau trận chiến Quan Độ, địa vị của Tào Tháo ngày càng được củng cố. Tiếp sau đó, Viên Thiệu bệnh chết. Tào Tháo cướp lấy Ký Châu. Quyền bính trong triều cương cũng từ đó tăng theo. Tuy rằng vẫn có người mang lòng bất mãn với Tào Tháo như trước nhưng không ai dám ra mặt chống đối. Ngay cả những Hán thần lâu năm cũng không nói tiếng nào. Sau đó triều hội càng ngày càng ít. Hán Đế cố ý tình để biến thành bức bình phong, rất ít khi xuất hiện trước mọi người. Tào Tháo càng ngày càng tỏ ra đắc ý.
Trong phủ Tư Không trống nhạc linh đình, ca múa rực rỡ.Tào Tháo mỉm cười ngồi ngay ngắn trên công đường, tủm tỉm nhìn dáng người duyên dáng của người đang chơi nhạc.
Dáng điệu của người ca hát cao gầy, dung mạo xuất chúng. Nàng tên là Oanh Nhi, nguyên là ca cơ nổi tiếng ở Trùy Dương, tiếng tăm vang dội. Từ khi nàng đến Hứa Đô thì thanh danh đã nhanh chóng vang dội. Ngay cả Tào Tháo cũng khen nàng không dứt miệng, vô cùng thưởng thức. Hôm nay trong nhà bày tiệc rượu, hắn mời các công thần đến, còn cố ý sai người tìm Oanh Nhi đến.
Người đời có câu: “ăn no ấm áp suy nghĩ dâm dục”. Tào Tháo yêu thích tửu sắc, không có gì là ngạc nhiên. Lúc trước hắn cướp lấy Uyển thành liền đem thím của Trương Tú kéo vào trong trướng doanh trại ở Lý Hắc Hưu, kết quả lại khiến Tào Ngang chết.
Trước kia hắn bận việc quân vụ, việc chinh phạt và rất nhiều chuyện khác. Bây giờ Ký Châu đã qua một năm được cai quản, tình hình dần dần ổn định khiến tâm tình Tào Tháo tốt hơn. Trình Dục ở Dực Châu có những trấn áp mạnh mẽ khiến các nhà thế tộc quyền quý ở Hà Bắc phải run sợ. Những gia tộc họ Viên kia nếu không hàng thì sẽ bị tiêu diệt nên không còn dám chống đối nữa. Những khu vực có đạo tặc tấn công cũng bị Trình Dục tiêu diệt triệt để. Rất nhiều của cải cuồn cuộn chảy không ngừng về Ký Châu. Lòng người trước kia hoảng sợ bây giờ dần biến mất. Ít nhất bây giờ xem ra thì Ký Châu đã trở thành một mảnh đất tốt.
Tào Tháo đã quyết định đầu xuân sau dụng binh tiến đanh Cao Can. Chỉ có điều Cao Can và Viên Hi cấu kết với nhau đồng thời mượn binh bốn từ Ô Hoàn của Tiên Ti. Yến Lệ ở phía đông Tiên Ti cũng cử ra ba vạn quân Tiên Ti, còn Công Biệt Khang ở Liêu Đông cũng cho Viên Hi mượn hai vạn binh mã. Đồng thời trước kia Viên Hi thường xuyên tiếp xúc với Cao Cú một khoảng thời gian. Hắn đổi lấy Nhạc Lãng lấy ba vạn binh mã của Cao Cú Lệ trợ giúp. Viên Hi đóng quân một trăm ngàn dặm cách khu vực U Châu, muốn quyết một trận tử chiến với Tào Tháo.
Cao Can hay Viên Hi? Giữa hai người nên chọn kẻ nào làm đối tượng xuống tay đây? Qua một thời gian đấu tranh, cuối cùng Tào Tháo cũng quyết định là động thủ với Cao Can.
Nguyên nhân rất đơn giản. So sánh với Viên Hi, thực lực Cao Can có sự chênh lệch lớn. Đặc biệt sau khi Kha Nhất bị giết, Ô Hoàn đóng quân ở Hà Bắc khiến ngoại tộc bất mã. Mà trước đây Tào Nhân vệ ký vượt qua Thiên Sơn, lẻn vào Tịnh Châu khiến Cao Can chịu tổn thất lớn. So sánh độ yếu kém thì Cao Cơn thua Viên Hi rất nhiều.
Nhưng vấn đề là làm thế nào để làm chệch hướng Viên Hi? Đây đúng là một việc phiền toái. Viên Hi đã ăn sâu bén rễ ở Liêu Đông, lại có quan hệ chặt chẽ với Ô Hoàn Tiên Ti. Muốn kiềm chế Viên Hi phải tốn nhiều mưu kế. Đồng thời việc tấn công Cao Can còn có một nguyên nhân khác.
Cao Can cấu kết với phía nam Hung Nô, kiểm soát Sóc Phương, là cái họa từ bên trong. Lưu Báo ở phía nam Hung Nô dường như có ý chống đối Hán đế. Mà kẻ thù của Lưu Báo là người Khứ Ti đã thuần phục Tào Tháo. Cái gì tốt, cái gì xấu đều có thể thấy ngay được. Năm xưa Khứ Ti và Đàn Chá Tiên Ti liên kết với nhau, dần dần đã ổn định. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Tào Tháo cho rằng phải tiến thêm một bước nữa tấn công Lưu Báo thì mới có thể ổn định thế cục ở khu vực Hà Sáo. Đồng thời, việc tấn công Lưu Báo cũng có thể làm suy yếu lực lượng của Cao Can.
Trong chiến tranh không chỉ toàn kỵ binh giáo mác. Ngoại trừ các mưu kế tính toán ra thì các quyết sách càng quan trọng hơn.
Tháng mười hai, năm thứ chín Kiến An, Tào Tháo phong cho Thiếu phủ Lưu Điệp làm đặc sứ đi Trung Tiên Ti, liên kết với Kha Bỉ Năng. Chỉ cần có thể liên kết với Kha Bỉ Năng là có thể áp chế phía đông Tiên Ti. Đến lúc đó, Yến Lệ không thể đi trợ giúp binh mã thì Viên Hi chỉ có thể thủ.
Dù sao ba vạn binh mã ở phía đông Tiên Ti cũng là một lực lượng mạnh. Vì thế cần một quá trình.Nếu Lưu Diệp không trở về và không liên kết được với trung bộ Tiên Ti thì Tào Tháo chỉ có thể cưỡng bức lấy Tịnh Châu mà không thể khai chiến. Nếu như liên minh thành công thì giúp ích rất nhiều trên chiến trường.
Tuy nhiên vào lúc này, Tào Tháo rất thoải mái, chỉ thưởng thức và xem Oanh Nhi ca múa mà thôi. Đúng lúc này, Tuân Úc từ bên ngoài đi tới.
-Văn Nhược, có chuyện gì vậy? Tới muộn như vậy, phạt ba ly rượu.
Tào Tháo cười vang, chỉ về phía Tuân Úc, lời nói hết sức thoải mái. Trong gần một năm, biểu hiện của Tuân úc rât tốt. Nhìn thái độ của hắn thì dường như hắn càng ngày càng có khuynh hướng theo Tào Tháo chứ không còn theo Hán Đế nữa.
Vì sao lại có sự thay đổi như vậy? Tào Tháo cũng không biết! Tuy nhiên đây là một chuyện tốt. Tài học của Tuân Úc không cần phải hoài nghi.Có hắn đồng ý giúp mình, tất nhiên Tào Tháo càng cao hứng, càng ngày càng có thái độ thân mật.
Nhưng trên mặt Tuân Úc không nở ra một nụ cười nào. Hắn đi thẳng vào trong đại sảnh rồi đến bên cạnh Tào Tháo:
-Tào công, xảy ra đại sự rồi!
-Hả?
Tào Tháo ngẩn ra nhìn Tuân Úc.
-Lương Châu!
Lại là Lương Châu.
Một năm trước, Lương Châu xáo động vượt ra ngoài dự tính của Tào Tháo.Đầu tiên là Mã Đằng tạo phản giết Hàn Toại cướp lấy quận Kim Thành. Sau đó Tào Bằng chiếm lấy quận Võ Uy để giải nguy cho tình hình phía tây bắc. Nhưng rồi sau đó Trương Lỗ xuất binh. Mã Đằng lại chiếm quận Lũng Tây và liên kết với Trương Lỗ. Thật vất vả mới đợi cho Lũng Tây được bình định, Mã Đằng bị giết. Tào Tháo vốn tưởng rằng sự tình ở Lương Châu đã chấm dứt từ đó.Vậy mà trên triều đình lại truyền ra việc thế tộc nhà Quan Trung cầu xin Vi Đoan làm Lương Châu mục khiến cho Tào Tháo căm tức.
Lương Châu mục? Rõ ràng làm đem Lương Châu giao chi Vi Đoan để hắn sung sướng làm vương ở thành tây bắc. Nhưng đây là do thế tộc Quan Trung yêu cầu, hơn nữa thái độ vô cùng cứng rắn kiên quyết.Gia tộc Quan Đông và gia tộc Quan Trung thường lui tới mật thiết. Trong thời điểm như vậy có ý kiến phát biểu không tốt khiến cho Tào Tháo cảm thấy rất phiền lòng.
Mâu thuẫn giữa Tào Tháo với các đình thế tộc bên ngoài dường như suýt xảy ra. Trong trận chiến Quan Độ có rất nhiều con cháu thế tộc đã trình thư hàng với Viên Thiệu. Nhưng vì con số quá lớn nên Tào Tháo đã không xử trí cẩn thận, đành phải đem đốt tất cả thư xin hàng đó đi. Nhưng các gia đình thế tộc kia lại khiến Tào Tháo tức giận đến cực điểm lần thứ hai.
Lần này Lương Châu xảy ra bạo động, nếu nói không có quan lại trong thế tộc Quan Trung phá rối thì đánh chết Tào Tháo cũng sẽ không tin. Thời điểm Hàn Lâu bị giết, không ai thèm mở miệng. Nhưng khi Mã Đằng mất Võ Uy thì rất nhiều người đã nhảy ra nói Tào Bằng khinh thường khai chiến, phải lui về Hà Tây mới đúng. Vì Tào Bằng là người nổi tiếng trong Trung Nguyên danh sĩ nên tuy rằng gia tộc Quan Trung có nhảy ra nhưng không xảy ra sóng gió lớn nào ảnh hưởng trực tiếp đến Tào Tháo.
Hiện tại đại đa số người ủng hộ Vi Đoan làm Lương Châu mục. Tào Tháo biết rõ, cái gọi là “Lương Châu mục” chính là quyền lợi của nhà thế phiệt Quan Trung. Bọn chúng đương nhiên hy vọng Vi Đoan đảm nhiệm chức vụ này, từ đó tất nhiên có thể gặt hái được nhiều lợi ích. Đặc biệt, Tào Bằng bắt tay vào làm con đường tơ lụa ở Hà Tây khiến cho rất nhiều người cảm thấy dao động. Một khi con đường tơ lụa hình thành, tất nhiên sẽ càng ngày càng mang thêm nhiều lợi ích. Tào Tháo có ý phản đối. Nhưng thái độ vô cùng cương quyết của gia tộc Quan Trung khiến cho hắn có phần đau đầu.
-Lại xảy ra chuyện gì?
-Vi Đoan đã chết!
-Hả?
Tào Tháo lập tức ngây cả người.
-Vi Đoan đã chết?
Tuân Úc thấp giọng:
-Là Hữu Học giết chết.
Tào Tháo lập tức hít vào một hơi khí lành. Phía dưới đang đến lúc Oanh Nhi ca múa xoay tròn, tay áo bay bay như tiên nữ trong gió khiến tim người ta đập tình thịch. Nhưng Tào Tháo không còn tâm tư nhìn xuống dưới mà đứng dậy kêu đám người Quách Gia, Tuân Du, Đổng Chiêu, kéo theo cả Tuân Úc đi vào phía hậu đường. Không ngờ Tào Bằng giết Vi Đoan.
Đây cũng không phải là một việc nhỏ!
Trong lòng Tào Tháo không nhịn được cười thầm: “Hữu Học thật đúng là người không biết ngừng lại.” Sóng gió ở Lương Châu to như vậy, bây giờ người chết đầy rẫy. Ngay cả Vi Đoan cũng bỏ mạng. Nhưng Vi Đoan không phải như bọn Mã Đằng, Hàn Toại. Gã là đại diện cho nhà quyền quý! Chống lưng phía sau cho hắn là lợi ích của toàn bộ gia tộc Quan Trung. Ngươi đi giết Vi Đoan thì chẳng phải là chặt đứt quyền lợi của gia tộc Quan Trung ở Lương Châu sao? Bọn họ nhất định sẽ gây chuyện.
-Chủ công, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Quách Gia đang ngồi xem ca múa thì bị Tào Tháo gọi vào thư phòng.
Tào Tháo cười khổ:
-Hay là để Văn Nhược nói đi.
Ánh mắt của Quách Gia và Đổng Chiêu đều đổ dồn về phía Tuân Úc.
Tuân Úc cũng lộ vẻ miễn cưỡng, nhìn thoáng qua mọi người rồi sau đó trầm giọng nói:
-Sáu ngày trước, Tào Bằng ở Thu Đạo đã giết chết cha con Vi Đoan.
-Cái gì?
Quách Gia biến sắc hỏi:
-Đang êm đẹp vì sao Hữu Học lại muốn giết cha con Vi Đoan?
-Chuyện này nói ra thì dài dòng. Phụng Hiếu cũng biết Nam Bộ đô úy Vương Mãnh chứ?
Quách Gia nói:
-Ta đương nhiên biết. Hắn có quan hệ rất tốt với Phụng Xa hầu. Hữu Học vô cùng tôn trọng hắn. Gia…
Quách Gia nói đến nửa chừng thì đột nhiên ngậm miệng lại, dường như đã hiểu ra. Tuân Úc gật đầu nói:
-Trước đây Vương nam bộ bị Mã Đằng giết chết, vốn không thể tránh khỏi. Nhưng vì Vi Đoan ngồi yên thấy chết mà không cứu, không phát binh khiến cho Vương nam bộ chết trận ở huyện Bạch Thạch. Vốn việc này không có người nào biết. Nhưng không ngờ Lâm Khái lệnh là Thạch Thao vẫn chưa chết. Hắn biết rõ nguyên do trong đó, đã từng nhiều lần khẩn cầu Vi Đoan xuất binh nhưng đều bị Vi Đoan cự tuyệt. Khi Vương nam bộ bị nhốt ở huyện Bạch Thạch, Thạch Thao thấy Vi Đoan không chịu xuất binh nên đã dẫn quân đi cứu viện. Nhưng không ngờ trên đường đi cứu viện thì hắn gặp phải phục kích của Mã Đằng, mãi cho đến khi Tào Bằng giành lại được Thu Đạo thì hắn mới lại xuất hiện. Sau khi cha con Vi Đoan từ Hán Dương trở về đã bị Tào Bằng bắt được và đã tự tay lấy mạng cha con Vi Đoan ở trên linh đường của Vương nam bộ. Việc này đã rung chuyển Quan Trung rất lớn. Đám người thái thú Dương Mưu ở quận Hán Dương đã bảo Triệu Cù đi tới Hứa Đô kêu oan. Nhưng may là chúng bị Tử Liêm ngăn lại giữ ở Trường An. Tử Liêm sai người nhanh chóng phóng sáu trăm dặm đến báo tin. Hôm nay ta đến muộn cũng là vì chuyện này.
Dứt lời, Tuân Úc quay đầu nhìn về phía Tào Tháo.
-Chủ công, nếu việc này không được giải quyết thích đáng thì sợ rằng Quan Trung sẽ lại gây rắc rối.
Tào Tháo nhắm mắt trầm tư không nói, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng. Sau một hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Quách Gia.
-Phụng Hiếu nghĩ việc này thế nào?
Sau trận chiến Quan Độ, địa vị của Tào Tháo ngày càng được củng cố. Tiếp sau đó, Viên Thiệu bệnh chết. Tào Tháo cướp lấy Ký Châu. Quyền bính trong triều cương cũng từ đó tăng theo. Tuy rằng vẫn có người mang lòng bất mãn với Tào Tháo như trước nhưng không ai dám ra mặt chống đối. Ngay cả những Hán thần lâu năm cũng không nói tiếng nào. Sau đó triều hội càng ngày càng ít. Hán Đế cố ý tình để biến thành bức bình phong, rất ít khi xuất hiện trước mọi người. Tào Tháo càng ngày càng tỏ ra đắc ý.
Trong phủ Tư Không trống nhạc linh đình, ca múa rực rỡ.Tào Tháo mỉm cười ngồi ngay ngắn trên công đường, tủm tỉm nhìn dáng người duyên dáng của người đang chơi nhạc.
Dáng điệu của người ca hát cao gầy, dung mạo xuất chúng. Nàng tên là Oanh Nhi, nguyên là ca cơ nổi tiếng ở Trùy Dương, tiếng tăm vang dội. Từ khi nàng đến Hứa Đô thì thanh danh đã nhanh chóng vang dội. Ngay cả Tào Tháo cũng khen nàng không dứt miệng, vô cùng thưởng thức. Hôm nay trong nhà bày tiệc rượu, hắn mời các công thần đến, còn cố ý sai người tìm Oanh Nhi đến.
Người đời có câu: “ăn no ấm áp suy nghĩ dâm dục”. Tào Tháo yêu thích tửu sắc, không có gì là ngạc nhiên. Lúc trước hắn cướp lấy Uyển thành liền đem thím của Trương Tú kéo vào trong trướng doanh trại ở Lý Hắc Hưu, kết quả lại khiến Tào Ngang chết.
Trước kia hắn bận việc quân vụ, việc chinh phạt và rất nhiều chuyện khác. Bây giờ Ký Châu đã qua một năm được cai quản, tình hình dần dần ổn định khiến tâm tình Tào Tháo tốt hơn. Trình Dục ở Dực Châu có những trấn áp mạnh mẽ khiến các nhà thế tộc quyền quý ở Hà Bắc phải run sợ. Những gia tộc họ Viên kia nếu không hàng thì sẽ bị tiêu diệt nên không còn dám chống đối nữa. Những khu vực có đạo tặc tấn công cũng bị Trình Dục tiêu diệt triệt để. Rất nhiều của cải cuồn cuộn chảy không ngừng về Ký Châu. Lòng người trước kia hoảng sợ bây giờ dần biến mất. Ít nhất bây giờ xem ra thì Ký Châu đã trở thành một mảnh đất tốt.
Tào Tháo đã quyết định đầu xuân sau dụng binh tiến đanh Cao Can. Chỉ có điều Cao Can và Viên Hi cấu kết với nhau đồng thời mượn binh bốn từ Ô Hoàn của Tiên Ti. Yến Lệ ở phía đông Tiên Ti cũng cử ra ba vạn quân Tiên Ti, còn Công Biệt Khang ở Liêu Đông cũng cho Viên Hi mượn hai vạn binh mã. Đồng thời trước kia Viên Hi thường xuyên tiếp xúc với Cao Cú một khoảng thời gian. Hắn đổi lấy Nhạc Lãng lấy ba vạn binh mã của Cao Cú Lệ trợ giúp. Viên Hi đóng quân một trăm ngàn dặm cách khu vực U Châu, muốn quyết một trận tử chiến với Tào Tháo.
Cao Can hay Viên Hi? Giữa hai người nên chọn kẻ nào làm đối tượng xuống tay đây? Qua một thời gian đấu tranh, cuối cùng Tào Tháo cũng quyết định là động thủ với Cao Can.
Nguyên nhân rất đơn giản. So sánh với Viên Hi, thực lực Cao Can có sự chênh lệch lớn. Đặc biệt sau khi Kha Nhất bị giết, Ô Hoàn đóng quân ở Hà Bắc khiến ngoại tộc bất mã. Mà trước đây Tào Nhân vệ ký vượt qua Thiên Sơn, lẻn vào Tịnh Châu khiến Cao Can chịu tổn thất lớn. So sánh độ yếu kém thì Cao Cơn thua Viên Hi rất nhiều.
Nhưng vấn đề là làm thế nào để làm chệch hướng Viên Hi? Đây đúng là một việc phiền toái. Viên Hi đã ăn sâu bén rễ ở Liêu Đông, lại có quan hệ chặt chẽ với Ô Hoàn Tiên Ti. Muốn kiềm chế Viên Hi phải tốn nhiều mưu kế. Đồng thời việc tấn công Cao Can còn có một nguyên nhân khác.
Cao Can cấu kết với phía nam Hung Nô, kiểm soát Sóc Phương, là cái họa từ bên trong. Lưu Báo ở phía nam Hung Nô dường như có ý chống đối Hán đế. Mà kẻ thù của Lưu Báo là người Khứ Ti đã thuần phục Tào Tháo. Cái gì tốt, cái gì xấu đều có thể thấy ngay được. Năm xưa Khứ Ti và Đàn Chá Tiên Ti liên kết với nhau, dần dần đã ổn định. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Tào Tháo cho rằng phải tiến thêm một bước nữa tấn công Lưu Báo thì mới có thể ổn định thế cục ở khu vực Hà Sáo. Đồng thời, việc tấn công Lưu Báo cũng có thể làm suy yếu lực lượng của Cao Can.
Trong chiến tranh không chỉ toàn kỵ binh giáo mác. Ngoại trừ các mưu kế tính toán ra thì các quyết sách càng quan trọng hơn.
Tháng mười hai, năm thứ chín Kiến An, Tào Tháo phong cho Thiếu phủ Lưu Điệp làm đặc sứ đi Trung Tiên Ti, liên kết với Kha Bỉ Năng. Chỉ cần có thể liên kết với Kha Bỉ Năng là có thể áp chế phía đông Tiên Ti. Đến lúc đó, Yến Lệ không thể đi trợ giúp binh mã thì Viên Hi chỉ có thể thủ.
Dù sao ba vạn binh mã ở phía đông Tiên Ti cũng là một lực lượng mạnh. Vì thế cần một quá trình.Nếu Lưu Diệp không trở về và không liên kết được với trung bộ Tiên Ti thì Tào Tháo chỉ có thể cưỡng bức lấy Tịnh Châu mà không thể khai chiến. Nếu như liên minh thành công thì giúp ích rất nhiều trên chiến trường.
Tuy nhiên vào lúc này, Tào Tháo rất thoải mái, chỉ thưởng thức và xem Oanh Nhi ca múa mà thôi. Đúng lúc này, Tuân Úc từ bên ngoài đi tới.
-Văn Nhược, có chuyện gì vậy? Tới muộn như vậy, phạt ba ly rượu.
Tào Tháo cười vang, chỉ về phía Tuân Úc, lời nói hết sức thoải mái. Trong gần một năm, biểu hiện của Tuân úc rât tốt. Nhìn thái độ của hắn thì dường như hắn càng ngày càng có khuynh hướng theo Tào Tháo chứ không còn theo Hán Đế nữa.
Vì sao lại có sự thay đổi như vậy? Tào Tháo cũng không biết! Tuy nhiên đây là một chuyện tốt. Tài học của Tuân Úc không cần phải hoài nghi.Có hắn đồng ý giúp mình, tất nhiên Tào Tháo càng cao hứng, càng ngày càng có thái độ thân mật.
Nhưng trên mặt Tuân Úc không nở ra một nụ cười nào. Hắn đi thẳng vào trong đại sảnh rồi đến bên cạnh Tào Tháo:
-Tào công, xảy ra đại sự rồi!
-Hả?
Tào Tháo ngẩn ra nhìn Tuân Úc.
-Lương Châu!
Lại là Lương Châu.
Một năm trước, Lương Châu xáo động vượt ra ngoài dự tính của Tào Tháo.Đầu tiên là Mã Đằng tạo phản giết Hàn Toại cướp lấy quận Kim Thành. Sau đó Tào Bằng chiếm lấy quận Võ Uy để giải nguy cho tình hình phía tây bắc. Nhưng rồi sau đó Trương Lỗ xuất binh. Mã Đằng lại chiếm quận Lũng Tây và liên kết với Trương Lỗ. Thật vất vả mới đợi cho Lũng Tây được bình định, Mã Đằng bị giết. Tào Tháo vốn tưởng rằng sự tình ở Lương Châu đã chấm dứt từ đó.Vậy mà trên triều đình lại truyền ra việc thế tộc nhà Quan Trung cầu xin Vi Đoan làm Lương Châu mục khiến cho Tào Tháo căm tức.
Lương Châu mục? Rõ ràng làm đem Lương Châu giao chi Vi Đoan để hắn sung sướng làm vương ở thành tây bắc. Nhưng đây là do thế tộc Quan Trung yêu cầu, hơn nữa thái độ vô cùng cứng rắn kiên quyết.Gia tộc Quan Đông và gia tộc Quan Trung thường lui tới mật thiết. Trong thời điểm như vậy có ý kiến phát biểu không tốt khiến cho Tào Tháo cảm thấy rất phiền lòng.
Mâu thuẫn giữa Tào Tháo với các đình thế tộc bên ngoài dường như suýt xảy ra. Trong trận chiến Quan Độ có rất nhiều con cháu thế tộc đã trình thư hàng với Viên Thiệu. Nhưng vì con số quá lớn nên Tào Tháo đã không xử trí cẩn thận, đành phải đem đốt tất cả thư xin hàng đó đi. Nhưng các gia đình thế tộc kia lại khiến Tào Tháo tức giận đến cực điểm lần thứ hai.
Lần này Lương Châu xảy ra bạo động, nếu nói không có quan lại trong thế tộc Quan Trung phá rối thì đánh chết Tào Tháo cũng sẽ không tin. Thời điểm Hàn Lâu bị giết, không ai thèm mở miệng. Nhưng khi Mã Đằng mất Võ Uy thì rất nhiều người đã nhảy ra nói Tào Bằng khinh thường khai chiến, phải lui về Hà Tây mới đúng. Vì Tào Bằng là người nổi tiếng trong Trung Nguyên danh sĩ nên tuy rằng gia tộc Quan Trung có nhảy ra nhưng không xảy ra sóng gió lớn nào ảnh hưởng trực tiếp đến Tào Tháo.
Hiện tại đại đa số người ủng hộ Vi Đoan làm Lương Châu mục. Tào Tháo biết rõ, cái gọi là “Lương Châu mục” chính là quyền lợi của nhà thế phiệt Quan Trung. Bọn chúng đương nhiên hy vọng Vi Đoan đảm nhiệm chức vụ này, từ đó tất nhiên có thể gặt hái được nhiều lợi ích. Đặc biệt, Tào Bằng bắt tay vào làm con đường tơ lụa ở Hà Tây khiến cho rất nhiều người cảm thấy dao động. Một khi con đường tơ lụa hình thành, tất nhiên sẽ càng ngày càng mang thêm nhiều lợi ích. Tào Tháo có ý phản đối. Nhưng thái độ vô cùng cương quyết của gia tộc Quan Trung khiến cho hắn có phần đau đầu.
-Lại xảy ra chuyện gì?
-Vi Đoan đã chết!
-Hả?
Tào Tháo lập tức ngây cả người.
-Vi Đoan đã chết?
Tuân Úc thấp giọng:
-Là Hữu Học giết chết.
Tào Tháo lập tức hít vào một hơi khí lành. Phía dưới đang đến lúc Oanh Nhi ca múa xoay tròn, tay áo bay bay như tiên nữ trong gió khiến tim người ta đập tình thịch. Nhưng Tào Tháo không còn tâm tư nhìn xuống dưới mà đứng dậy kêu đám người Quách Gia, Tuân Du, Đổng Chiêu, kéo theo cả Tuân Úc đi vào phía hậu đường. Không ngờ Tào Bằng giết Vi Đoan.
Đây cũng không phải là một việc nhỏ!
Trong lòng Tào Tháo không nhịn được cười thầm: “Hữu Học thật đúng là người không biết ngừng lại.” Sóng gió ở Lương Châu to như vậy, bây giờ người chết đầy rẫy. Ngay cả Vi Đoan cũng bỏ mạng. Nhưng Vi Đoan không phải như bọn Mã Đằng, Hàn Toại. Gã là đại diện cho nhà quyền quý! Chống lưng phía sau cho hắn là lợi ích của toàn bộ gia tộc Quan Trung. Ngươi đi giết Vi Đoan thì chẳng phải là chặt đứt quyền lợi của gia tộc Quan Trung ở Lương Châu sao? Bọn họ nhất định sẽ gây chuyện.
-Chủ công, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Quách Gia đang ngồi xem ca múa thì bị Tào Tháo gọi vào thư phòng.
Tào Tháo cười khổ:
-Hay là để Văn Nhược nói đi.
Ánh mắt của Quách Gia và Đổng Chiêu đều đổ dồn về phía Tuân Úc.
Tuân Úc cũng lộ vẻ miễn cưỡng, nhìn thoáng qua mọi người rồi sau đó trầm giọng nói:
-Sáu ngày trước, Tào Bằng ở Thu Đạo đã giết chết cha con Vi Đoan.
-Cái gì?
Quách Gia biến sắc hỏi:
-Đang êm đẹp vì sao Hữu Học lại muốn giết cha con Vi Đoan?
-Chuyện này nói ra thì dài dòng. Phụng Hiếu cũng biết Nam Bộ đô úy Vương Mãnh chứ?
Quách Gia nói:
-Ta đương nhiên biết. Hắn có quan hệ rất tốt với Phụng Xa hầu. Hữu Học vô cùng tôn trọng hắn. Gia…
Quách Gia nói đến nửa chừng thì đột nhiên ngậm miệng lại, dường như đã hiểu ra. Tuân Úc gật đầu nói:
-Trước đây Vương nam bộ bị Mã Đằng giết chết, vốn không thể tránh khỏi. Nhưng vì Vi Đoan ngồi yên thấy chết mà không cứu, không phát binh khiến cho Vương nam bộ chết trận ở huyện Bạch Thạch. Vốn việc này không có người nào biết. Nhưng không ngờ Lâm Khái lệnh là Thạch Thao vẫn chưa chết. Hắn biết rõ nguyên do trong đó, đã từng nhiều lần khẩn cầu Vi Đoan xuất binh nhưng đều bị Vi Đoan cự tuyệt. Khi Vương nam bộ bị nhốt ở huyện Bạch Thạch, Thạch Thao thấy Vi Đoan không chịu xuất binh nên đã dẫn quân đi cứu viện. Nhưng không ngờ trên đường đi cứu viện thì hắn gặp phải phục kích của Mã Đằng, mãi cho đến khi Tào Bằng giành lại được Thu Đạo thì hắn mới lại xuất hiện. Sau khi cha con Vi Đoan từ Hán Dương trở về đã bị Tào Bằng bắt được và đã tự tay lấy mạng cha con Vi Đoan ở trên linh đường của Vương nam bộ. Việc này đã rung chuyển Quan Trung rất lớn. Đám người thái thú Dương Mưu ở quận Hán Dương đã bảo Triệu Cù đi tới Hứa Đô kêu oan. Nhưng may là chúng bị Tử Liêm ngăn lại giữ ở Trường An. Tử Liêm sai người nhanh chóng phóng sáu trăm dặm đến báo tin. Hôm nay ta đến muộn cũng là vì chuyện này.
Dứt lời, Tuân Úc quay đầu nhìn về phía Tào Tháo.
-Chủ công, nếu việc này không được giải quyết thích đáng thì sợ rằng Quan Trung sẽ lại gây rắc rối.
Tào Tháo nhắm mắt trầm tư không nói, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng. Sau một hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Quách Gia.
-Phụng Hiếu nghĩ việc này thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.