Chương 298: Châm lửa đốt thành.
Canh Tân
16/04/2013
Tay trái gã giơ đại khiên lên, keng một cái đập bay đại đao.
Cơ thể gã đồng thời chuyển động cuộn tròn, sau khi tạo ra một khoảng trống, một gã Hổ Bôn khác tiến lên, dựng thương đâm xuyên thấu lồng ngực của đối phương.
Đột nhiên, một tên Hổ Bôn khác giương khiên đón địch, Văn Ngọc Đông xoay người làm tư thế yểm hộ.
Tiểu đội ba người không ngừng chuyển động, chỉ là một ảnh thu nhỏ của Hổ Bôn quân. Toàn bộ Hổ Bôn quân đang hoạt động, giống như một chiếc máy trộn thịt khổng lồ. Chỉ cần bị cuốn vào trong trận hình vòng tròn của họ thì quân Viên Thiệu không thể chống đỡ được, trong nháy mắt sẽ gục trong biển máu, biến thành một xác chết.
Sức chiến đấu đáng sợ này khiến Lưu Bị cũng cảm thấy sợ hãi.
Tào Tháo có một đội quân tinh nhuệ như vậy mà gã lại chưa bao giờ thấy y dùng đến.
Khi lâm chiến, sợ nhất là phân tâm. Huống chi, Lưu Bị vốn đã thua kém Lã Càn và Sử Hoán, ban nãy dựa vào khí thế dũng mãnh Lưu Bị mới có thể áp chế được hai người này, nhưng e rằng khó mà lâu dài nổi. Sự phân tâm này của gã đã giúp Sử Hoán và Lã Càn bất ngờ đoạt lại được tiên cơ, hai người song chiến Lưu Bị. Chỉ mấy hồi sau, Lưu Bị không cẩn thận đã bị một thương của Lã Càn đâm trúng bả vai, máu phun ra tung tóe.
Lưu Bị đau quá hét to, suýt nữa rớt khỏi ngựa.
Đúng lúc này, Trần Đáo dẫn người tới chặn đứng Lã Càn và Sử Hoán.
-Nhị tướng quân, tam tướng quân, chớ có ham chiến, mau chóng yểm trợ chủ công rút lui...
-Đại Bá mau đi, ta với Thúc Chí cản hậu cho.
Quan Bình cũng xông tới, kề vai chiến đấu cùng Trần Đáo.
Tôn Càn dẫn người bảo vệ Lưu Bị rút lui về phía sau, Trương Phi và Quan Vũ cũng không dám đánh tiếp, đều xuất hư chiêu. Chợt có người thúc ngựa từ Tào quân chạy tới, quát lớn:
-Đừng chạy, Lưu Bị.
Điển Vi và Hứa Chử thúc ngựa đuổi theo liền bị mười mấy tên Bạch Mạo lao lên ngăn lại.
Địa thế của quân Viên Thiệu đã rối loạn hoàn toàn!
Cũng may quân Bạch Mạo liều chết chém giết, mới không bị đập tan.
Tào Tháo giận dữ nói:
-Hổ Báo kỵ xuất quân.
Nói rồi, bảo kiếm trong tay Tào Tháo chém xuống, Tào Bân rút một mũi tên từ trong hồ lộc, bắn thẳng lên không trung.
Cùng lúc đó, Bộ Lự cũng lệnh cho Việt kỵ doanh ép trận phóng tên. Từng tiếng rít chói tai hợp lại một chỗ trên không trung, dường như che đi tiếng hét giết trên chiến trường.Từ phía sau quân Viên Thiệu, một dòng lũ đen xì cuộn trào mạnh mẽ tới, gót sắt giẫm đạp khiến mặt đất run rẩy.
Lưu Bị mặt mày trắng bệch, quát to:
-Là Hổ Báo kỵ, đừng ham chiến, mau rút lui.
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét thê thảm.
Lưu Bị quay đầu nhìn, chỉ thấy Tôn Càn bị một gã Hổ Bôn nhảy lên đeo bám bên cạnh, lập tức đập xuống chiến mã, ngã thật mạnh trên mặt đất.
Gã xoay người muốn nghĩ cách cứu viện thì lại bị Quan Vũ ngăn lại.
Quan Vũ không còn giữ dáng vẻ nhàn nhã như Mỹ Nhiêm Công nữa, hắn nắm chặt lấy cánh tay Lưu Bị, gào to:
-Đại ca, mau đi đi.
Lưu Bị cắn răng, thúc ngựa đi.
Trận huyết chiến này vẫn kéo dài tới gần đêm khuya.
Quân Viên Thiệu sớm đã tan tác, đám quân Bạch Mã chỉ còn lại rất ít vẫn đang liều chết chém giết.
Khi Tào Tháo trở về, nhìn thấy chiến trường bị ánh lửa chiếu thành một mảng máu đỏ tươi mà không khỏi cất tiếng thở dài.
-Lưu Huyền Đức thật biết dùng binh!
-Xin chủ công chỉ giáo?
-Trước đây, ta còn đang nghi ngờ, tại sao Lưu Bị lại đi thong thả vậy.
Giờ nghĩ đến, thứ nhất là gã rất cẩn thận, thứ hai là vì muốn kéo dài thời gian đến tận khi trời tối đen. Trời ngày một tối, dù gã bại trận cũng có thể lợi dụng đêm tối để tẩu thoát. Ta lại bỏ qua điểm này, bỗng dưng bỏ qua thời cơ tốt tiêu diệt Lưu Bị, đáng tiếc.
-Chủ công lo lắng làm gì, cho dù Lưu Bị đã tẩu thoát, cũng gần như toàn quân bị diệt vong.
Bộc Dương lúc này có lẽ là đã rơi vào tay Văn Tắc, gã trơ trọi một mình, kể cả có trở về bên Viên Thiệu thì cũng chẳng có thêm được bao nhiêu sức mạnh.
-Hồng Dự, ngươi không hiểu đâu.
Tào Tháo hít một hơi sâu, rút bảo kiếm đưa cho Tào Bân.
-Tên Lưu Bị này sống dai thật.
Nếu gã không chết, ta tất khó loại bỏ được gã, truyền lệnh của ta, phong tỏa Sung Châu! Người nào giết được Lưu Bị sẽ ban cho vạn hộ hầu, thưởng nghìn lượng; Ai có được tung tích của gã, ban trăm thiên hộ hầu và thưởng trăm lượng vàng! Tóm lại, nhất định phải tìm và giết được Lưu Bị cho ta.
Bộ Lự hơi kinh ngạc nhưng không dám chần chừ, vội vã tuân mệnh.
-Chủ công, Lưu Bị suy bại đến mức này, liệu có quay về Hà Bắc không?
Tào Tháo khẽ lắc đầu:
-Với tính tình của Lưu Bị, tuyệt đối sẽ không quay về Hà Bắc. Gã tổn binh hao tướng, lại đánh mất Bộc Dương, quay về Hà Bắc cũng là nỗi nhục nhã lớn. Theo những hiểu biết của ta về gã, gã sẽ tìm đường sống khác. Chỉ là tạm thời ta còn chưa phán đoán được hướng đi của gã thôi.
Tào Bân trầm ngâm.
Cùng lúc đó, cuộc chiến trên chiến trường Triệu doanh cũng đã kết thúc hoàn toàn.
Tám trăm quân Bạch Mạo gần như bị tiêu diệt toàn bộ, thậm chí không một người nào đến xin hàng.
Hạ Hầu Thượng dẫn một tên tiểu giáo tới:
-Chủ công, vẫn để sổng mất tên đại nhĩ tặc.
-Đây không phải lỗi của các ngươi, là ta không suy xét chu đáo.
Tào Tháo không còn xa lạ với Tôn Càn, chỉ liếc nhìn hắn và khẽ thở dài:
-Trước tiên đem Công Cổ về bắt giữ đã.
Sau đó, Tào Tháo hạ lệnh cho Điển Vi và Hứa Chử thu nạp binh mã.
Để lại Bộ Lự dọn dẹp chiến trường, toàn quân khẩn trương hồi binh, chuẩn bị quay về tiếp viện Bạch Mã.
Chắc hẳn, Bạch Mã hiện giờ đã đang đánh nhau.
Cho dù thế nào, Tào Tháo luôn không yên tâm lắm về chiến sự ở Bạch Mã. Dù có Giả Hủ ở cạnh Tào Bằng, y vẫn cảm thấy bất an.
Binh mã mau chóng tụ tập lại một chỗ, nhân lúc trời tối vội tiến đến phía Bạch Mã.
Từ Triệu doanh đến Bạch Mã không đến bốn mươi dặm. Tuy nhiên còn chưa đi được một nửa đường, Tào Tháo chợt nghe Tào Bân hét to:
-Chủ công mau nhìn kìa, bầu trời đằng kia dường như bị thiêu cháy.
Tào Tháo nghe thấy vội vàng nhìn theo hướng tay chỉ của Tào Bân.
Chỉ thấy từ xa, màn đêm vốn đen kịt lúc này trở nên đỏ rực một mảng, hình như là có đám cháy.
Y giật mình, vội thúc ngựa xông lên một chỗ trên núi, tay giơ lên như dáng che nắng để quan sát, ánh lửa đó hình như truyền tới từ phía Bạch Mã.
Phải biết rằng, vị trí Tào Tháo đứng lúc này cách Bạch Mã gần hai mươi dặm.
Cách xa hai mươi dặm vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa ở Bạch Mã, đó hẳn là đám cháy vô cùng đáng sợ.
-Là Bạch Mã!
Điển Vi hoảng sợ gào lên.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện, quả nhiên đã xảy ra chuyện!
Lửa lớn như vậy, chứng tỏ chiến sự ở Bạch Mã chắc chắn vô cùng thảm khốc. A Phúc ắt hẳn không chống cự nổi mới dùng cách này, châm lửa đốt thành.
-Điển Vi, Hứa Chử!
-Có mạt tướng.
-Hai người các ngươi lập tức dẫn nhân mã bản bộ, cấp tốc đi tới Bạch Mã.
-Vâng!
Tâm trạng của Hứa Chử và Điển Vi lúc này chắc chắn không thoải mái hơn Tào Tháo, bởi vì ở huyện thành Bạch Mã còn có hai đứa con bảo bối của họ.
Sau khi tuân lệnh, hai người thúc ngựa lao xuống núi, lớn tiếng quát: “Hổ Bôn (Võ Vệ), theo ta gấp rút tiếp viện Bạch Mã.”
Dưới núi, Tào Chân xông lên tới trước ngựa Tào Tháo rồi xuống ngựa.
-Chủ công, hài nhi muốn dẫn nhân mã chủ chốt tới cứu bốn huynh đệ của mình.
-Tử Đan, ngươi đừng tới.
Tào Tháo nói được một nửa, cũng không biết nên tiếp tục thế nào.
Y cắn răng:
-Tử Hòa, ngươi lập tức dẫn theo Hổ Báo kỵ binh cùng tiến lên phía trước.
Tào Thuần vâng lời, dẫn Tào Chân lên ngựa lao xuống núi, Hổ Báo kỵ binh ầm ầm xuất phát trong bóng đêm, xông về phía Bạch Mã.
“A Phúc, phải kiên trì giữ vững!”
Tào Tháo không khỏi thầm kêu trong lòng, niềm vui thắng lợi lúc trước giờ đã không còn sót lại chút gì.
Mặt trời đã xuống núi, huyện thành Bạch Mã vắng vẻ thê lương, không thấy một bóng người.
Cửa thành mở rộng, có thể nhìn rõ các con đường trong thành. Ngoài đống thi thể xếp chồng lên nhau ở cửa thành, cả Bạch Mã giống như một toà quỷ thành. Đứng ở bên ngoài, những cơn gió nhẹ lùa tới như từng trận âm phong, làm cho mọi người run rẩy.
Nhan Lương há hốc mồm, nhìn tòa thành trì trước mặt cũng có phần rụt rè.
-Thành trống ư?
Hắn cúi đầu nói với tên thám báo đang quỳ trước ngựa:
-Ngươi nói Bạch Mã giờ là một tòa thành trống trơn ư?
-Đúng vậy.
Nói thật, thám báo đi một vòng từ trong thành ra cũng thấy đầu óc tê dại, cả toà thành quá lạnh lẽo, quá yên tĩnh, vắng vẻ tới mức làm người ta sởn tóc gáy.
Đặc biệt là thám báo này còn biết, Nhan Lương từng tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành Bạch Mã nên trong lòng càng thêm sợ hãi.
Cũng may, sau khi đi một vòng, gã không nhìn thấy một người nào hết.
Thậm chí không có một tiếng động nào, ngoài tiếng vó ngựa của chiến mã gã cưỡi vọng lại.
-Tướng quân, cửa Đông Bạch Mã bị người ta dùng đất đá chặn lại, xem ra Tào Quân lúc đầu định ở đây quyết chiến một mất một còn với tướng quân, trong cửa thành tây phát hiện ra lượng lớn đất đá và cây trẩu xếp chồng cao tích trữ ở đây, hình như là chuẩn bị bịt kín cửa phía tây.
Nhan Lương có phần ngơ ngác không hiểu gì.
-Vậy tại sao hiện giờ, ngay cả bóng dáng Tào quân cũng không thấy?
Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Thám báo liền gượng cười, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt trịnh trọng:
-Hồi bẩm tướng quân, theo ty chức thấy, chắc chắn là Tào quân biết tin tướng quân dẫn binh tới đánh, sợ vỡ cả mật nên vội vàng chạy trốn rồi.
-Thật sao?
-Tướng quân là tứ đình trụ của Hà Bắc, thiên hạ có ai không biết?
Trước đây thắng dễ dàng Bạch Mã, đánh tan tác Từ Hoảng, lập chiến công hiển hách. Ở Diên Tân, tướng quân lại đánh cho Hạ Hầu Uyên đại bại, Tào Quân sao có thể không biết? Theo ty chức thấy, tên tướng của Tào quân đó vốn định tử thủ, nhưng nghe nói tướng quân tới nên không dám ham chiến, hốt hoảng rời khỏi Bạch Mã.
Ồ, lời giải thích này nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
Cơ thể gã đồng thời chuyển động cuộn tròn, sau khi tạo ra một khoảng trống, một gã Hổ Bôn khác tiến lên, dựng thương đâm xuyên thấu lồng ngực của đối phương.
Đột nhiên, một tên Hổ Bôn khác giương khiên đón địch, Văn Ngọc Đông xoay người làm tư thế yểm hộ.
Tiểu đội ba người không ngừng chuyển động, chỉ là một ảnh thu nhỏ của Hổ Bôn quân. Toàn bộ Hổ Bôn quân đang hoạt động, giống như một chiếc máy trộn thịt khổng lồ. Chỉ cần bị cuốn vào trong trận hình vòng tròn của họ thì quân Viên Thiệu không thể chống đỡ được, trong nháy mắt sẽ gục trong biển máu, biến thành một xác chết.
Sức chiến đấu đáng sợ này khiến Lưu Bị cũng cảm thấy sợ hãi.
Tào Tháo có một đội quân tinh nhuệ như vậy mà gã lại chưa bao giờ thấy y dùng đến.
Khi lâm chiến, sợ nhất là phân tâm. Huống chi, Lưu Bị vốn đã thua kém Lã Càn và Sử Hoán, ban nãy dựa vào khí thế dũng mãnh Lưu Bị mới có thể áp chế được hai người này, nhưng e rằng khó mà lâu dài nổi. Sự phân tâm này của gã đã giúp Sử Hoán và Lã Càn bất ngờ đoạt lại được tiên cơ, hai người song chiến Lưu Bị. Chỉ mấy hồi sau, Lưu Bị không cẩn thận đã bị một thương của Lã Càn đâm trúng bả vai, máu phun ra tung tóe.
Lưu Bị đau quá hét to, suýt nữa rớt khỏi ngựa.
Đúng lúc này, Trần Đáo dẫn người tới chặn đứng Lã Càn và Sử Hoán.
-Nhị tướng quân, tam tướng quân, chớ có ham chiến, mau chóng yểm trợ chủ công rút lui...
-Đại Bá mau đi, ta với Thúc Chí cản hậu cho.
Quan Bình cũng xông tới, kề vai chiến đấu cùng Trần Đáo.
Tôn Càn dẫn người bảo vệ Lưu Bị rút lui về phía sau, Trương Phi và Quan Vũ cũng không dám đánh tiếp, đều xuất hư chiêu. Chợt có người thúc ngựa từ Tào quân chạy tới, quát lớn:
-Đừng chạy, Lưu Bị.
Điển Vi và Hứa Chử thúc ngựa đuổi theo liền bị mười mấy tên Bạch Mạo lao lên ngăn lại.
Địa thế của quân Viên Thiệu đã rối loạn hoàn toàn!
Cũng may quân Bạch Mạo liều chết chém giết, mới không bị đập tan.
Tào Tháo giận dữ nói:
-Hổ Báo kỵ xuất quân.
Nói rồi, bảo kiếm trong tay Tào Tháo chém xuống, Tào Bân rút một mũi tên từ trong hồ lộc, bắn thẳng lên không trung.
Cùng lúc đó, Bộ Lự cũng lệnh cho Việt kỵ doanh ép trận phóng tên. Từng tiếng rít chói tai hợp lại một chỗ trên không trung, dường như che đi tiếng hét giết trên chiến trường.Từ phía sau quân Viên Thiệu, một dòng lũ đen xì cuộn trào mạnh mẽ tới, gót sắt giẫm đạp khiến mặt đất run rẩy.
Lưu Bị mặt mày trắng bệch, quát to:
-Là Hổ Báo kỵ, đừng ham chiến, mau rút lui.
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét thê thảm.
Lưu Bị quay đầu nhìn, chỉ thấy Tôn Càn bị một gã Hổ Bôn nhảy lên đeo bám bên cạnh, lập tức đập xuống chiến mã, ngã thật mạnh trên mặt đất.
Gã xoay người muốn nghĩ cách cứu viện thì lại bị Quan Vũ ngăn lại.
Quan Vũ không còn giữ dáng vẻ nhàn nhã như Mỹ Nhiêm Công nữa, hắn nắm chặt lấy cánh tay Lưu Bị, gào to:
-Đại ca, mau đi đi.
Lưu Bị cắn răng, thúc ngựa đi.
Trận huyết chiến này vẫn kéo dài tới gần đêm khuya.
Quân Viên Thiệu sớm đã tan tác, đám quân Bạch Mã chỉ còn lại rất ít vẫn đang liều chết chém giết.
Khi Tào Tháo trở về, nhìn thấy chiến trường bị ánh lửa chiếu thành một mảng máu đỏ tươi mà không khỏi cất tiếng thở dài.
-Lưu Huyền Đức thật biết dùng binh!
-Xin chủ công chỉ giáo?
-Trước đây, ta còn đang nghi ngờ, tại sao Lưu Bị lại đi thong thả vậy.
Giờ nghĩ đến, thứ nhất là gã rất cẩn thận, thứ hai là vì muốn kéo dài thời gian đến tận khi trời tối đen. Trời ngày một tối, dù gã bại trận cũng có thể lợi dụng đêm tối để tẩu thoát. Ta lại bỏ qua điểm này, bỗng dưng bỏ qua thời cơ tốt tiêu diệt Lưu Bị, đáng tiếc.
-Chủ công lo lắng làm gì, cho dù Lưu Bị đã tẩu thoát, cũng gần như toàn quân bị diệt vong.
Bộc Dương lúc này có lẽ là đã rơi vào tay Văn Tắc, gã trơ trọi một mình, kể cả có trở về bên Viên Thiệu thì cũng chẳng có thêm được bao nhiêu sức mạnh.
-Hồng Dự, ngươi không hiểu đâu.
Tào Tháo hít một hơi sâu, rút bảo kiếm đưa cho Tào Bân.
-Tên Lưu Bị này sống dai thật.
Nếu gã không chết, ta tất khó loại bỏ được gã, truyền lệnh của ta, phong tỏa Sung Châu! Người nào giết được Lưu Bị sẽ ban cho vạn hộ hầu, thưởng nghìn lượng; Ai có được tung tích của gã, ban trăm thiên hộ hầu và thưởng trăm lượng vàng! Tóm lại, nhất định phải tìm và giết được Lưu Bị cho ta.
Bộ Lự hơi kinh ngạc nhưng không dám chần chừ, vội vã tuân mệnh.
-Chủ công, Lưu Bị suy bại đến mức này, liệu có quay về Hà Bắc không?
Tào Tháo khẽ lắc đầu:
-Với tính tình của Lưu Bị, tuyệt đối sẽ không quay về Hà Bắc. Gã tổn binh hao tướng, lại đánh mất Bộc Dương, quay về Hà Bắc cũng là nỗi nhục nhã lớn. Theo những hiểu biết của ta về gã, gã sẽ tìm đường sống khác. Chỉ là tạm thời ta còn chưa phán đoán được hướng đi của gã thôi.
Tào Bân trầm ngâm.
Cùng lúc đó, cuộc chiến trên chiến trường Triệu doanh cũng đã kết thúc hoàn toàn.
Tám trăm quân Bạch Mạo gần như bị tiêu diệt toàn bộ, thậm chí không một người nào đến xin hàng.
Hạ Hầu Thượng dẫn một tên tiểu giáo tới:
-Chủ công, vẫn để sổng mất tên đại nhĩ tặc.
-Đây không phải lỗi của các ngươi, là ta không suy xét chu đáo.
Tào Tháo không còn xa lạ với Tôn Càn, chỉ liếc nhìn hắn và khẽ thở dài:
-Trước tiên đem Công Cổ về bắt giữ đã.
Sau đó, Tào Tháo hạ lệnh cho Điển Vi và Hứa Chử thu nạp binh mã.
Để lại Bộ Lự dọn dẹp chiến trường, toàn quân khẩn trương hồi binh, chuẩn bị quay về tiếp viện Bạch Mã.
Chắc hẳn, Bạch Mã hiện giờ đã đang đánh nhau.
Cho dù thế nào, Tào Tháo luôn không yên tâm lắm về chiến sự ở Bạch Mã. Dù có Giả Hủ ở cạnh Tào Bằng, y vẫn cảm thấy bất an.
Binh mã mau chóng tụ tập lại một chỗ, nhân lúc trời tối vội tiến đến phía Bạch Mã.
Từ Triệu doanh đến Bạch Mã không đến bốn mươi dặm. Tuy nhiên còn chưa đi được một nửa đường, Tào Tháo chợt nghe Tào Bân hét to:
-Chủ công mau nhìn kìa, bầu trời đằng kia dường như bị thiêu cháy.
Tào Tháo nghe thấy vội vàng nhìn theo hướng tay chỉ của Tào Bân.
Chỉ thấy từ xa, màn đêm vốn đen kịt lúc này trở nên đỏ rực một mảng, hình như là có đám cháy.
Y giật mình, vội thúc ngựa xông lên một chỗ trên núi, tay giơ lên như dáng che nắng để quan sát, ánh lửa đó hình như truyền tới từ phía Bạch Mã.
Phải biết rằng, vị trí Tào Tháo đứng lúc này cách Bạch Mã gần hai mươi dặm.
Cách xa hai mươi dặm vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa ở Bạch Mã, đó hẳn là đám cháy vô cùng đáng sợ.
-Là Bạch Mã!
Điển Vi hoảng sợ gào lên.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện, quả nhiên đã xảy ra chuyện!
Lửa lớn như vậy, chứng tỏ chiến sự ở Bạch Mã chắc chắn vô cùng thảm khốc. A Phúc ắt hẳn không chống cự nổi mới dùng cách này, châm lửa đốt thành.
-Điển Vi, Hứa Chử!
-Có mạt tướng.
-Hai người các ngươi lập tức dẫn nhân mã bản bộ, cấp tốc đi tới Bạch Mã.
-Vâng!
Tâm trạng của Hứa Chử và Điển Vi lúc này chắc chắn không thoải mái hơn Tào Tháo, bởi vì ở huyện thành Bạch Mã còn có hai đứa con bảo bối của họ.
Sau khi tuân lệnh, hai người thúc ngựa lao xuống núi, lớn tiếng quát: “Hổ Bôn (Võ Vệ), theo ta gấp rút tiếp viện Bạch Mã.”
Dưới núi, Tào Chân xông lên tới trước ngựa Tào Tháo rồi xuống ngựa.
-Chủ công, hài nhi muốn dẫn nhân mã chủ chốt tới cứu bốn huynh đệ của mình.
-Tử Đan, ngươi đừng tới.
Tào Tháo nói được một nửa, cũng không biết nên tiếp tục thế nào.
Y cắn răng:
-Tử Hòa, ngươi lập tức dẫn theo Hổ Báo kỵ binh cùng tiến lên phía trước.
Tào Thuần vâng lời, dẫn Tào Chân lên ngựa lao xuống núi, Hổ Báo kỵ binh ầm ầm xuất phát trong bóng đêm, xông về phía Bạch Mã.
“A Phúc, phải kiên trì giữ vững!”
Tào Tháo không khỏi thầm kêu trong lòng, niềm vui thắng lợi lúc trước giờ đã không còn sót lại chút gì.
Mặt trời đã xuống núi, huyện thành Bạch Mã vắng vẻ thê lương, không thấy một bóng người.
Cửa thành mở rộng, có thể nhìn rõ các con đường trong thành. Ngoài đống thi thể xếp chồng lên nhau ở cửa thành, cả Bạch Mã giống như một toà quỷ thành. Đứng ở bên ngoài, những cơn gió nhẹ lùa tới như từng trận âm phong, làm cho mọi người run rẩy.
Nhan Lương há hốc mồm, nhìn tòa thành trì trước mặt cũng có phần rụt rè.
-Thành trống ư?
Hắn cúi đầu nói với tên thám báo đang quỳ trước ngựa:
-Ngươi nói Bạch Mã giờ là một tòa thành trống trơn ư?
-Đúng vậy.
Nói thật, thám báo đi một vòng từ trong thành ra cũng thấy đầu óc tê dại, cả toà thành quá lạnh lẽo, quá yên tĩnh, vắng vẻ tới mức làm người ta sởn tóc gáy.
Đặc biệt là thám báo này còn biết, Nhan Lương từng tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành Bạch Mã nên trong lòng càng thêm sợ hãi.
Cũng may, sau khi đi một vòng, gã không nhìn thấy một người nào hết.
Thậm chí không có một tiếng động nào, ngoài tiếng vó ngựa của chiến mã gã cưỡi vọng lại.
-Tướng quân, cửa Đông Bạch Mã bị người ta dùng đất đá chặn lại, xem ra Tào Quân lúc đầu định ở đây quyết chiến một mất một còn với tướng quân, trong cửa thành tây phát hiện ra lượng lớn đất đá và cây trẩu xếp chồng cao tích trữ ở đây, hình như là chuẩn bị bịt kín cửa phía tây.
Nhan Lương có phần ngơ ngác không hiểu gì.
-Vậy tại sao hiện giờ, ngay cả bóng dáng Tào quân cũng không thấy?
Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Thám báo liền gượng cười, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt trịnh trọng:
-Hồi bẩm tướng quân, theo ty chức thấy, chắc chắn là Tào quân biết tin tướng quân dẫn binh tới đánh, sợ vỡ cả mật nên vội vàng chạy trốn rồi.
-Thật sao?
-Tướng quân là tứ đình trụ của Hà Bắc, thiên hạ có ai không biết?
Trước đây thắng dễ dàng Bạch Mã, đánh tan tác Từ Hoảng, lập chiến công hiển hách. Ở Diên Tân, tướng quân lại đánh cho Hạ Hầu Uyên đại bại, Tào Quân sao có thể không biết? Theo ty chức thấy, tên tướng của Tào quân đó vốn định tử thủ, nhưng nghe nói tướng quân tới nên không dám ham chiến, hốt hoảng rời khỏi Bạch Mã.
Ồ, lời giải thích này nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.