Chương 179: Chỉ điểm
Canh Tân
26/03/2013
Trời đã về đêm, Ngô hầu phủ chìm trong tĩnh lặng.
Tôn Sách ngồi một mình trong phòng, cẩn thận xoa thuốc mỡ lên tay. Chỉ thấy trên xương ngón tay của hắn có vết đỏ tấy.
Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa phòng.
-Ai đấy?
-Bá Phù, là ta.
Tôn Sách đứng dậy đi tới cửa, kéo cửa phòng ra.
Chu Du đứng ngoài cửa, thi lễ.
Hai người sinh cùng năm, nhưng nói về tháng thì Tôn Sách vẫn lớn hơn Chu Du, chính vì vậy, y làm huynh trưởng.
Y cũng không khách sáo với Chu Du, xoay người ngồi lại chỗ cũ. Chu Du bước vào gian phòng, khẽ nhăn mũi, nhướng mày.
-Bá Phù, huynh không khỏe sao?
-A, ta rất khỏe mạnh, sao lại không khỏe được?
-Vậy sao có mùi thuốc đông y nồng nặc như thế?
Một ngón tay của Tôn Sách quệt chút thuốc mỡ bôi lên tay.
-Hôm nay, ta đấu một quyền với thư đồng của Tuân Hưu Nhược. Lúc đó, ta vốn không cảm thấy gì, nhưng đến giờ cơm tối mới phát hiện bàn tay khó chịu.
Dưới ánh đèn, Chu Du thấy rõ ràng vết sưng đỏ trên bàn tay của Tôn Sách.
-Tiểu tử đó lợi hại đến thế sao?
Chu Du không khỏi giật mình. Thân thủ Tôn Sách lợi hại thế nào, gã hiểu rất rõ. Mười năm tuổi - năm hai người kết bạn, mười tên đại hán vạm vỡ cũng không phải là đối thủ của Tôn Sách. Kể từ đó, trải qua hơn mười trận chiến, võ nghệ của Tôn Sách càng cao minh hơn, đã đạt đến cấp võ tướng bậc nhất. Chí ít, trong mắt Chu Du, người có thể đối đầu với Tôn Sách cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thật không ngờ, ngày hôm nay y lại bị thương.
Đôi mày kiếm của Tôn Sách nhíu lại thành một đường, y lắc đầu.
-Thân thủ của tên Tuân Bằng kia có chút cổ quái. Sức mạnh trong một chưởng đó của hắn là do dày công tôi luyện mà thành. Nhưng hắn có muốn đả thương ta vẫn không thể làm được. Bất luận nói từ phương diện nào, cũng không thể được. Nhưng ngươi cũng thấy đấy, tên tiểu tử đó đích thực đã đả thương ta. Có điều, hắn cũng không nhẹ nhàng gì. Một quyền của ta chí ít cũng làm huyết khí của hắn rối loạn. Không tĩnh dưỡng vài ngày, e rằng hắn cũng không thể giao phong với người được.
Chu Du giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
-Chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào?
-A?
-Tên tiểu tử của Tuân Hưu Nhược này ta không biết rõ lắm.
Thơ của hắn rất khá. Lúc trước ở Chấn Trạch, hắn từng làm một bài thơ thất ngôn. Ý thơ thanh nhã, đủ thấy hắn không phải là loại người cuồng ngạo.
-A, có thể được Công Cẩn tán dương, chắc hẳn bài thơ hắn làm phải hay lắm.
Ta có hỏi qua A Hương. Muội ấy nói lúc trước, khi Hàn Tống ở Đan Đồ từng có xung đột với hắn. Tuần Bằng từng nói Giang Đông không có kẻ nào đáng để mắt đến. Nhưng ta suy đoán là tiểu tử Hàn Tống kia thua không ngóc đầu dậy nổi, nên mới nói bậy, bịa chuyện mà thôi. Ta liều mạng tiếp chưởng Tào Tặc, để Hàn Tống đến Sơn Âm theo Bá Miêu, cùng chinh phạt Sơn Việt. Đại trượng phu trên đời đỉnh thiên lập địa, thua không sợ, nhưng dám nói xằng, vu oan cho người cũng chẳng phải là người thiện lương gì. Nghĩa Công lão tướng quân một đời anh hùng lại bị tiểu tử Hàn Tống này làm cho thua sạch.
Tôn Sách thở dài một tiếng, tiếc nuối.
Chu Du trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói:
-Hàn Tử Hoành vì sao lại tới Đan Đồ trước?
-A, chuyện này ta cũng không hiểu rõ lắm. Trong khoảng thời gian này, ta chỉ chuyên tâm bận rộn chuyện xử sự trong triều đình, với việc chuẩn bị cướp đoạt Đan Dương. Nói vậy, ngươi cũng biết Tổ Lang bị Viên Thuật khiêu khích, giờ muốn trở mặt thành địch với ta. Còn có Thái sử Từ chiếm giữ Vu Hồ coi ta là cái gai trong mắt nữa.
Nếu không sớm có được Đan Dương, Giang Đông khó có ngày yên tĩnh.
Chỉ có điều, Tổ Lang đã biến Đan Dương thành đất bản địa của hắn, rất có uy vọng. Thái sử Từ lại dũng mãnh hơn người, không phải là người ta có thể đối địch được. Hai người này phải sớm diệt trừ, nếu không ngày sau tất sinh tai họa. Hàn Tống là Tào tặc của Ngô quận, đến Đan Đồ để tróc nã đạo tặc, chuyện này ta chưa từng hỏi qua. Công Cẩn, chẳng lẽ ngươi nghe được chuyện gì đó? Ngươi không nói ta còn không cảm thấy gì, nhưng ngươi vừa nói, ta đã cảm thấy lạ rồi.
Chu Du trầm tư.
Tôn Sách sắc bén cảm giác được Chu Du có điều khó nói.
-Công Cẩn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
-Ta…Khi ta còn ở Đan Đồ, Trọng Mưu có nói với ta một chuyện.
-Chuyện gì?
-Chuyện này, ta nói ra nhưng huynh đừng nổi giận đấy.
Tôn Sách càng cảm thấy không ổn, mặt mày càng nghiêm nghị thêm.
-Công Cẩn, chớ có ấp a ấp úng nữa, cứ nói đi đừng ngại
Chu Du thở dài, khẽ nói nhỏ bên tai Tôn Sách. Gương mặt Tôn Sách từ nghiêm nghị dần trở nên tái nhợt, đôi mắt hổ của y trợn tròn, tay nắm chặt lại, giây lát sau đã đấm rầm xuống mặt bàn.
-Một thằng ranh con làm sao có thể làm ra chuyện như thế được?
-Bá Phù, đừng giận!
Tôn Sách đứng dậy, đi quanh phòng.
Một lúc lâu sau, y thấp giọng quáy:
-Lý Dật Phong kích động Nhẫm Độc, có Thương Thiên Hòa, có Thương Thiên Hòa a….Nếu chuyện này lan ra ngoài, Tôn Sách ta còn mặt mũi nào đặt chân ở Giang Đông nữa. Chuyện này nghe đã buồn nôn rồi. Trọng Mưu sao có thể làm như thế được?
Chu Du không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tôn Sách.
-Vậy có bắt được người kia không?
-Chưa.
-Hàn Tử Hoành thật vô dụng!
Tôn Sách tức giận, giơ chân đá bàn.
Thị tỳ đứng ngoài cửa vội vã mở cửa:
-Ngô hầu, có chuyện gì thế?
-Cút!
Tôn Sách lớn tiếng quát:
-Truyền lệnh xuống dưới, không có lệnh của ta, trong vòng ba mươi bộ, bất luân kẻ nào cũng không được tới gần.
Tỳ nữ hoảng sợ, vội vàng đóng cửa phòng lại, rời đi.
Tôn Sách nhắm mắt lại, trầm ngâm phe phẩy quạt, hỏi:
-Nói như thế, chính Tuân Hưu Nhược đã giúp bọn trộm sao?
-Chuyện này cũng chưa chắc.
Chu Du nhẹ giọng nói:
-Tử Bố nói sau này, gã và Bá Hải đã từng kiểm tra cẩn thận nhưng chưa từng phát hiện tung tích của kẻ trộm. Hơn nữa, dọc đường đi, Tử Bố vẫn luôn để ý đến Tuân Hưu Nhược. Ngươi cũng biết, Tuân Hưu Nhược tính tình cao ngạo, nhưng chưa từng xuất hiện cùng lúc với Vương Cảnh Hưng. Thậm chí ăn uống, y cũng đều ăn một mình. Bên cạnh y, ngoài mười tên gia tướng và hai người Tuân Bằng và Tuân Lan ra, chưa từng có thêm bất kỳ kẻ nào, cũng không bớt đi bất cứ ai.
Chính vì thế, Tuân Hưu Nhược mới có thể giữ lại kẻ trộm được.
-Tuân Lan là ai?
-Là ngươi coi sóc chuyện ăn uống của Tuân Hưu Nhược.
Có người nói, thân thủ của Tuân Lan này cũng rất cao minh, sợ rằng còn trên cả Tuân Bằng nữa.
-Dĩnh Xuyên Tuân thị quả nhiên bất phàm.
Tôn Sách bình tĩnh lại được đôi chút, chậm rãi ngồi xuống.
Chu Du tới bên, cầm một chén rượu đưa cho Tôn Sách.
-Bá Phù, huynh cũng đừng trách Trọng Mưu. Gã cũng là suy nghĩ cho huynh thôi.
Gã lo lắng cũng không phải không có lý. Sĩ tộc Giang Đông phân chia thành rất nhiều nhánh, nếu đã không thể dùng cho mình, sớm muộn gì cũng trở thành tai họa. Biết lo lắng không chỉ có đại tộc Ngô quận, mà còn đại diện cho sĩ tộc Giang Đông nữa. Nếu hai bên có thể hòa hoãn, nguy hiểm cũng có thể bớt đi.
Tôn Sách ngẩng đầu, trầm giọng nói:
-Sĩ tộc Giang Đông có thể làm gì được? Nếu bọn họ dám cả gan sinh sự, ta sẽ giết cả nhà bọn họ. Ta không phải chưa từng giết người, lẽ nào ta còn sợ bọn họ sao?
-Bá Phù a, cái tính này của huynh thật là…Đúng, huynh có thể giết cả gia đình bọn họ nhưng huynh có nghĩ tới chuyện Chu Trì, Toàn Nhu, Lữ Phạm, Hạ Tề cũng đều là con cháu sĩ tộc hay không? Huynh có thể giết được hết tất cả bọn họ hay không? Điểm này Trọng Mưu không hề sai, tách bọn họ, để cho huynh lợi dụng, rồi chậm rãi nuốt trọn bọn họ mới là thượng sách. Bá Phù, huynh phải kìm chế cái tính ấy đi.
Nếu là người khác nói như thế, Tôn Sách đã sớm một quyền đánh bay kẻ đó ra ngoài.
Nhưng người nói là Chu Du, lại buộc Tôn Sách phải cẩn thận suy nghĩ.
-Vậy ngươi bảo làm sao bây giờ?
-Tuân Hưu Nhược vẫn phải tiếp tục giám sát, đồng thời cũng phải mật lệnh cho Bá Hải, chuyện Đan Đồ phải hành động thật bí mật. Nếu như kẻ trộm kia không được Tuân Hưu Nhược che giấu, thì nhất định y đang ẩn nập ở gần Đan Đồ. Nhưng một mình Bá Hải sợ rằng không đủ sức, nên cử một người nào đó chuyên tâm đến đó, phối hợp với Bá Hải. Vậy thì Tử Kính huynh cũng từng gặp qua rồi. Vừa đúng lúc, người này muốn đến Khúc A chấn chỉnh gia nghiệp, chúng ta có thể giao cho hắn một mật lệnh, để hắn giúp đỡ Bá Hải. Tử Kính dũng cảm, lại thận trọng, hơn nữa cũng là người có mưu lược, có thể giao chuyện đại sự được. Có hắn giúp Bá Hải, huynh cũng không phải lo lắng chuyện này nữa.
Tôn Sách hơi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Thật ra, y có biết người tên Lỗ Túc này. Dù sao, lúc trước y đã từng làm thủ hạ cho Viên Thuật, mà Đông Thành Lỗ thị lại là thương buôn lớn nhất phía nam, làm sao y có thể không biết được? Y vốn cũng không biết rõ Lỗ Túc lắm nhưng nếu Chu Du đã tiến cử, Tôn Sách cũng bằng lòng thuận nước đẩy thuyền.
-Đã như vậy thì ủy khuất Tử Kính chút, để hắn mang họ Tư Mã của Bá Hải. Ngươi thấy thế nào?
-Được!
Chu Du gật đầu tán thành.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của tỳ nữ:
-Ngô hầu, lão phu nhân mời ngài qua, nói là có chuyện muốn bàn bạc với ngài.
-Thôi rồi. Chắc là A Hương lại kể khổ với mẫu thân rồi.
Tôn Sách cười khổ, đứng dậy.
Chu Du cũng đứng dậy, cùng Tôn Sách ra khỏi phòng.
-Bá Phù, có một câu này, ta chẳng biết có nên nói hay không.
-Ngươi nói xem.
-A Hương nhà huynh có phần hơi kiêu căng thái quá.
-A?
-Ta biết, huynh là hiếu tử. Lão phu nhân bản tính cũng ôn hòa, bình thường đều đối đãi với các huynh rất tốt. Nhưng A Hương đã không học quy củ của nữ nhi, lại cả ngày xách đao múa thương, thật không ra thể thống gì. Hôm nay, huynh đã được sắc phong làm Ngô hầu, càng phải để ý hơn, đừng để bị người chế nhạo.
-Còn có một chuyện nữa.
-Công Cẩn, hôm nay ngươi thật lắm chuyện.
-Đây là chuyện nghiêm túc!
Chu Du nghiêm mặt nói:
-Tẩu tẩu mất, huynh buồn bực nhưng cũng qua mấy năm rồi, Thiệu nhi vẫn phải có người dạy bảo. Huynh cả ngày bận rộn chinh chiến, cũng cần phải có người chăm sóc chứ. Không phải huynh vẫn quấy rầy lão phu nhân chứ?
-Chuyện này…
Hai gò má của Tôn Sách đỏ ửng, thoáng xấu hổ.
-Chuyện đó để sau đi, để sau đi.
Nói xong, y bối rối bỏ đi.
Chu Du nhìn theo bóng lưng Tôn Sách, bất đắc dĩ lắc đầu.
Phốc!
Tào Bằng ngồi trong phòng, phun ra một ngụm máu tươi.
-A Phúc, ngươi không sao chứ?
Hạ Hầu Lan lo lắng nhìn hắn, vẻ thân thiết.
Sau khi trở lại dịch quán, Tào Bằng cảm thấy khó chịu. Hắn biết, một quyền hắn đấu với Tôn Sách ở phủ Ngô hầu đã khiến hắn bị thương nhẹ. Xem ra, Tào Bằng đã ở thế hạ phong. Hắn hiểu rõ bản thân đã sử dụng toàn bộ sức mạnh nhưng Tôn Sách vẫn còn giữ lại vài phần. Khí lực của người này quá lớn, chẳng trách được người xưng tụng là Bá vương Giang Đông. Nếu người này dốc toàn bộ sức lực thì…Tào Bằng tuy rằng tinh thông các loại kình lực, thế nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, kỹ xảo của hắn cũng không phải là vạn năng, chí ít là khi đối mặt với Lữ Bố, Điển Vi trước kia, rồi bây giờ là Tôn Sách. Bọn họ có thể không thành thục về cách sử dụng kình lực như Tào Bằng nhưng vẫn có thể đánh bại hắn dễ dàng.
Mười năm…
Đây là khoảng cách mười năm.
Tào Bằng chợt nở nụ cười, không hiểu được Tôn Sách liệu có thể không qua được mười năm đó hay không?
-Tử U, ta không sao, chẳng qua là nghẹt thở thôi. Thổ huyết ra rồi sẽ không sao nữa.
-Vậy là tốt rồi.
Hạ Hầu Lan thở dài, lại ngồi xuống.
-Tôn Bá Phù này có thật lợi hại như vậy không?
-So với ta và ngươi thì dĩ nhiên là lợi hại rồi. Thế nhưng…
Tào Bằng suy nghĩ một chút:
-Nếu như so chiêu với Lữ Bố và Điển Vi, sợ rằng y vẫn còn không bằng. Hắn và Hứa thúc phụ đại khái ngang ngang nhau nhưng nếu hai người này muốn phân thắng bại ít nhất cũng phải trên dưới trăm hiệp. Dưới trướng Tào Công, người có thể giao đấu với Tôn Bá Phù hẳn cũng không nhiều lắm. Ngoài Điển thúc phụ và Hứa thúc phụ ra, Hạ Hầu tướng quân cũng có thể giao đấu được.
-Không biết y giao đấu với Tử Long thì sẽ thế nào nhỉ?
-Chuyện này thật rất khó đoán.
Một người là tướng quân thường thắng, được cho là suốt đời chưa từng bại trận. Một người là Bá Vương Giang Đông, đến Tào Tháo cũng phải e ngại.
Hai người này thật khó có thể nói ai sẽ thắng, dù sao không giao thủ, Tào Bằng cũng khó có thể nói rõ được.
Trừ phi Tôn Sách vẫn sống, sớm muộn gì y cũng có thể đánh một trận với Triệu Vân. Nhưng vấn đề ở chỗ là Tào Tháo liệu có thể dễ dàng để cho Tôn Sách sống hay không?
Hai huynh đệ Tôn Sách và Tôn Quyền đều từng được Tào Tháo tán dương.
Ví như Tôn Sách, Tào Tháo khen y là con hổ con không để so tài cùng được; còn đối với Tôn Quyền, Tào Tháo lại dùng lời khen là “Sống chết như Tôn Trọng Mưu”. Nghe ra thì có vẻ không có gì khác nhau nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, sẽ biết được Tào Tháo e ngại Tôn Sách hơn xa Tôn Quyền.
“Con hổ con không để so tài cùng” là cách nói Tào Tháo đã xem Tôn Sách ngang với mình.
“Sống chết như Tôn Trọng Mưu” lại coi Tôn Quyền như lớp hậu bối. Về điểm này, có thể thấy được qua chuyện Tào Tháo và Lưu Bị từng uống rượu bàn luận chuyện anh hùng. Trong mắt Tào Tháo, Tôn Quyền chẳng qua là nhờ vào gia đình mới có thể đặt chân ở Giang Đông.
Đương nhiên cũng chính vì sự coi thường này mà Tào Tháo thảm bại ở Xích Bích.
Tào Bằng ngồi trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Hầu Lan cũng không quấy rầy hắn nữa, nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong đầu Tào Bằng, không ngừng xuất hiện nắm đấm của Tôn Sách, và một kích kinh thiên động địa của Lữ Bố.
Tào Bằng loáng thoáng nhận ra hắn bắt đầu đi trên con đường của một võ tướng hạng nhất. Giữa các võ tướng nhất lưu rốt cuộc có điểm gì khác nhau? Trên thực tế, kể từ sau khi Tào Bằng đánh một trận với Lữ Bố vẫn luôn lo lắng vấn đề này.
Lúc này, hắn mơ hồ như đã hiểu rõ.
Chỉ khác nhau một chữ: Thế!
Suy nghĩ một chút thì thấy, khí thế trong một kích kinh thiên động địa của Lữ Bố đủ khuynh đảo thiên hạ.
Tôn Sách có dũng khí của Bá vương, một quyền đánh đến Tào Bằng khó có thể tránh được.
Sở dĩ có kết quả như vậy chính là vì một chữ “Thế”. Nếu hắn có thể tạo “Thế” cho mình, Tào Bằng thực không thể nói rõ được.
Lúc này, chợt nghe “Cốc cốc cốc”, có người gõ cửa phòng.
-A Phúc, đã nghỉ chưa?
Là Tuân Diễn!
Tào Bằng mở mắt, đứng dậy, mở cửa phòng.
-Tiên sinh vẫn còn chưa nghỉ ngơi sao?
Tuân Diễn tươi cười ôn hòa, nhìn Hạ Hầu Lan đứng phía sau Tào Bằng, ôn tồn hỏi:
-Thế nào, đã khỏe chưa?
-A, không sao rồi.
-Ngươi tới thư phòng của ta một chút. Tử U, nhờ ngươi canh cửa hộ ta.
-Dạ!
Hạ Hầu Lan vội vã ra khỏi cửa phòng. Tào Bằng đi theo Tuân Diễn đi thẳng tới thư phòng.
-Tiên sinh, đã trễ thế này, ngài còn gì muốn nói sao?
Tuân Diễn do dự một chút, nhẹ giọng nói:
-Ta nghĩ ngươi cũng biết, lần này ta đi sứ Giang Đông còn có một chuyện khác. Vốn dĩ ta không nên nói những chuyện này với ngươi nhưng càng nghĩ, ta càng thấy nên nói rõ ràng với ngươi là hơn, tránh để cuối cùng lại xảy ra chuyện không hay.
Tào Bằng nghe thấy thế, không khỏi giật mình, vội vã ngồi yên.
-Xin tiên sinh chỉ điểm cho!
-Chuyện này phải nói từ sứ đoàn mà ra.
Thanh thế của Tôn Sách ở Giang Đông rất mạnh mẽ, khiến mối nguy hiểm Tào Tháo cảm nhận thấy càng mạnh mẽ thêm. Nếu như không phải bởi vì Tào Tháo hiện tại không rảnh tay, nói không chừng gã đã khai chiến với Tôn Sách rồi! Cũng khó trách, Tào Tháo hiện cũng đủ phiền phức lắm rồi. Kể từ khi gã ở Nam Kinh đến nay, Trương Tú vẫn chưa bị thuần phục, Lữ Bố lại luôn theo dõi gã, Viên Thuật vẫn đang cố giãy dụa. Lưu Biểu núp sau lưng, liên tục gây sự với gã. Quan Trung hiện nay chiến loạn không thôi, chưa kể đến Viên Thiệu ở Hà Bắc với đầy đủ lương thực, tinh binh, lúc nào cũng sẵn sàng khai chiến với Tào Tháo. Tình hình này, Tào Tháo làm sao có thể ra tay thu thập Tôn Sách được đây?
Chính vì vậy, Quách Gia quyết định lên đài trước.
-Tôn Sách, khí khái hào hùng, là người dũng mãnh trong chốn quan trường…
Người này cực kỳ lợi hại. Luận về binh pháp, mưu lược, y đều thuộc hàng thượng thừa, có thể nói là tuấn kiệt hiếm có trên đời này. Hơn nữa, Tôn Sách có í chí lớn, sớm muộn cũng sẽ giao tranh với chủ công. Nhưng y cũng có nhược điểm, đó là y vẫn chưa chín muồi. Thế nào là chưa chín muồi? Nói đúng ra là người này rất dễ đưa ra quyết định, hơn nữa một khi quyết định sẽ nóng vội thực hiện ngay, không kiên trì.
Nói chung, hầu hết người trẻ tuổi đều có căn bệnh như thế.
Nếu như căn bệnh này đặt ở trên người bình thường thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Tôn Sách có phải người bình thường không?
Chính vì thế, Quách Gia mới nói một câu: “Tôn Sách coi thường mà không phòng bị, tuy có trăm vạn người mà cũng chẳng khác nào chỉ có một mình. Nếu có thích khách, y sẽ đơn độc đối đầu với hắn. Theo ta quan sát, y hẳn phải chết trong tay kẻ thất phu.
Ở thời hậu thế, mọi người đều tán tụng Quách Gia là thiên tài chỉ nhìn qua là nắm bắt được vấn đề, đủ biết hắn quỷ quyệt đến thế nào.
Luận về khả năng tiên đoán kẻ địch, Quách Gia không thua bất cứ kẻ nào.
Tào Bằng nghe nói một hồi, không khỏi thầm cảm khái: Quách Gia liệu sự như thần! Tôn Sách cuối cùng có phải sẽ chết như thế không?
Khoan đã!
Tào Bằng chợt nhớ ra chuyện gì, ngẩng phắt đầu lên nhìn Tuân Diễn.
Chẳng lẽ cái chết của Tôn Sách là do Quách Gia…
-Tôn Bá Phù còn trẻ, bản tính hung dữ. Tôn thị ở Giang Đông tuy là nhà đại phú nhưng so ra, danh vọng vẫn còn xa mới có thể thu phục dân chúng. Sĩ gia Giang Đông rất nhiều, hơn nữa hầu hết đều chia năm xẻ bảy. Những gia đình này tính ra cũng có đến mấy vạn người, thậm chí còn hơn mười vạn người. Nếu như Tôn Sách không thể nắm giữ được bọn họ, liệu y có thể an tâm được hay không? Nhưng Phụng Hiếu cho rằng Tôn Sách luôn chèn ép sĩ gia. Từ cách hành động của y thì xem ra chuyện này đã bắt đầu từ lâu rồi… Vốn dĩ ban đầu Viên Thuật định đến gặp Thái thú Lư Giang mượn lương, nhưng lại bị cự tuyệt. Tôn Sách tuy rằng phụng mệnh đánh Lư Giang nhưng sau đó lại giết sạch người của các gia tộc. Lưu Giang có hơn ba trăm người trong tộc thì bị Tôn Sách giết gần một nửa. Mà bọn họ lại chính là danh gia vọng tộc của Giang Đông. Những chuyện như thế có rất nhiều, chính vì thế Tôn Sách rất đề phòng sĩ gia của Giang Đông. Nhưng y vừa đề phòng, lại vừa phải dựa vào bọn họ. Chính vì thế, kế sách của Phụng Hiếu rất đơn giản, đó là gia tăng sự chèn ép và nghi kỵ của Tôn Sách đối với sĩ gia Giang Đông.
Tào Bằng trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng thở dài.
-Không biết Quách tế tử định làm sao để kích động Tôn Bá Phù đây?
-Rất đơn giản. Lần này ta đến đây chính là vì thế.
-A?
Tào Bằng giờ đã không còn ngạc nhiên, chỉ là hắn vẫn hiếu kỳ không biết Tuân Diễn định hành động như thế nào đây?
Tuân Diễn cười, không định nói tiếp.
Y đứng dậy, đi đi lại lại quanh phòng, cuối cùng nói với Tào Bằng:
-A Phúc, có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, và cũng muốn nhắc ngươi đừng phô trương thanh thế. Hôm nay, ngươi ở phủ Ngô hầu còn có ta để so đo mạnh yếu. Cũng may đó là Tôn Bá Phù, nếu là người khác, chỉ sợ mạng ngươi khó giữ. Có đôi khi phải biết lùi bước, phô trương thanh thế chưa chắc đã có lợi, thậm chí còn có thể mất mạng.
Tào Bằng ngẩng đầu:
-Học sinh cũng biết điểm này. Chỉ là đôi khi bản tính khó kìm nén được, khó tránh khỏi có lúc như thế. Nhưng xin tiên sinh cứ yên tâm, học sinh nhất định sẽ dốc toàn lực, hỗ trợ tiên sinh hoàn thành chuyện này.
Tôn Sách ngồi một mình trong phòng, cẩn thận xoa thuốc mỡ lên tay. Chỉ thấy trên xương ngón tay của hắn có vết đỏ tấy.
Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa phòng.
-Ai đấy?
-Bá Phù, là ta.
Tôn Sách đứng dậy đi tới cửa, kéo cửa phòng ra.
Chu Du đứng ngoài cửa, thi lễ.
Hai người sinh cùng năm, nhưng nói về tháng thì Tôn Sách vẫn lớn hơn Chu Du, chính vì vậy, y làm huynh trưởng.
Y cũng không khách sáo với Chu Du, xoay người ngồi lại chỗ cũ. Chu Du bước vào gian phòng, khẽ nhăn mũi, nhướng mày.
-Bá Phù, huynh không khỏe sao?
-A, ta rất khỏe mạnh, sao lại không khỏe được?
-Vậy sao có mùi thuốc đông y nồng nặc như thế?
Một ngón tay của Tôn Sách quệt chút thuốc mỡ bôi lên tay.
-Hôm nay, ta đấu một quyền với thư đồng của Tuân Hưu Nhược. Lúc đó, ta vốn không cảm thấy gì, nhưng đến giờ cơm tối mới phát hiện bàn tay khó chịu.
Dưới ánh đèn, Chu Du thấy rõ ràng vết sưng đỏ trên bàn tay của Tôn Sách.
-Tiểu tử đó lợi hại đến thế sao?
Chu Du không khỏi giật mình. Thân thủ Tôn Sách lợi hại thế nào, gã hiểu rất rõ. Mười năm tuổi - năm hai người kết bạn, mười tên đại hán vạm vỡ cũng không phải là đối thủ của Tôn Sách. Kể từ đó, trải qua hơn mười trận chiến, võ nghệ của Tôn Sách càng cao minh hơn, đã đạt đến cấp võ tướng bậc nhất. Chí ít, trong mắt Chu Du, người có thể đối đầu với Tôn Sách cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thật không ngờ, ngày hôm nay y lại bị thương.
Đôi mày kiếm của Tôn Sách nhíu lại thành một đường, y lắc đầu.
-Thân thủ của tên Tuân Bằng kia có chút cổ quái. Sức mạnh trong một chưởng đó của hắn là do dày công tôi luyện mà thành. Nhưng hắn có muốn đả thương ta vẫn không thể làm được. Bất luận nói từ phương diện nào, cũng không thể được. Nhưng ngươi cũng thấy đấy, tên tiểu tử đó đích thực đã đả thương ta. Có điều, hắn cũng không nhẹ nhàng gì. Một quyền của ta chí ít cũng làm huyết khí của hắn rối loạn. Không tĩnh dưỡng vài ngày, e rằng hắn cũng không thể giao phong với người được.
Chu Du giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
-Chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào?
-A?
-Tên tiểu tử của Tuân Hưu Nhược này ta không biết rõ lắm.
Thơ của hắn rất khá. Lúc trước ở Chấn Trạch, hắn từng làm một bài thơ thất ngôn. Ý thơ thanh nhã, đủ thấy hắn không phải là loại người cuồng ngạo.
-A, có thể được Công Cẩn tán dương, chắc hẳn bài thơ hắn làm phải hay lắm.
Ta có hỏi qua A Hương. Muội ấy nói lúc trước, khi Hàn Tống ở Đan Đồ từng có xung đột với hắn. Tuần Bằng từng nói Giang Đông không có kẻ nào đáng để mắt đến. Nhưng ta suy đoán là tiểu tử Hàn Tống kia thua không ngóc đầu dậy nổi, nên mới nói bậy, bịa chuyện mà thôi. Ta liều mạng tiếp chưởng Tào Tặc, để Hàn Tống đến Sơn Âm theo Bá Miêu, cùng chinh phạt Sơn Việt. Đại trượng phu trên đời đỉnh thiên lập địa, thua không sợ, nhưng dám nói xằng, vu oan cho người cũng chẳng phải là người thiện lương gì. Nghĩa Công lão tướng quân một đời anh hùng lại bị tiểu tử Hàn Tống này làm cho thua sạch.
Tôn Sách thở dài một tiếng, tiếc nuối.
Chu Du trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói:
-Hàn Tử Hoành vì sao lại tới Đan Đồ trước?
-A, chuyện này ta cũng không hiểu rõ lắm. Trong khoảng thời gian này, ta chỉ chuyên tâm bận rộn chuyện xử sự trong triều đình, với việc chuẩn bị cướp đoạt Đan Dương. Nói vậy, ngươi cũng biết Tổ Lang bị Viên Thuật khiêu khích, giờ muốn trở mặt thành địch với ta. Còn có Thái sử Từ chiếm giữ Vu Hồ coi ta là cái gai trong mắt nữa.
Nếu không sớm có được Đan Dương, Giang Đông khó có ngày yên tĩnh.
Chỉ có điều, Tổ Lang đã biến Đan Dương thành đất bản địa của hắn, rất có uy vọng. Thái sử Từ lại dũng mãnh hơn người, không phải là người ta có thể đối địch được. Hai người này phải sớm diệt trừ, nếu không ngày sau tất sinh tai họa. Hàn Tống là Tào tặc của Ngô quận, đến Đan Đồ để tróc nã đạo tặc, chuyện này ta chưa từng hỏi qua. Công Cẩn, chẳng lẽ ngươi nghe được chuyện gì đó? Ngươi không nói ta còn không cảm thấy gì, nhưng ngươi vừa nói, ta đã cảm thấy lạ rồi.
Chu Du trầm tư.
Tôn Sách sắc bén cảm giác được Chu Du có điều khó nói.
-Công Cẩn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
-Ta…Khi ta còn ở Đan Đồ, Trọng Mưu có nói với ta một chuyện.
-Chuyện gì?
-Chuyện này, ta nói ra nhưng huynh đừng nổi giận đấy.
Tôn Sách càng cảm thấy không ổn, mặt mày càng nghiêm nghị thêm.
-Công Cẩn, chớ có ấp a ấp úng nữa, cứ nói đi đừng ngại
Chu Du thở dài, khẽ nói nhỏ bên tai Tôn Sách. Gương mặt Tôn Sách từ nghiêm nghị dần trở nên tái nhợt, đôi mắt hổ của y trợn tròn, tay nắm chặt lại, giây lát sau đã đấm rầm xuống mặt bàn.
-Một thằng ranh con làm sao có thể làm ra chuyện như thế được?
-Bá Phù, đừng giận!
Tôn Sách đứng dậy, đi quanh phòng.
Một lúc lâu sau, y thấp giọng quáy:
-Lý Dật Phong kích động Nhẫm Độc, có Thương Thiên Hòa, có Thương Thiên Hòa a….Nếu chuyện này lan ra ngoài, Tôn Sách ta còn mặt mũi nào đặt chân ở Giang Đông nữa. Chuyện này nghe đã buồn nôn rồi. Trọng Mưu sao có thể làm như thế được?
Chu Du không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tôn Sách.
-Vậy có bắt được người kia không?
-Chưa.
-Hàn Tử Hoành thật vô dụng!
Tôn Sách tức giận, giơ chân đá bàn.
Thị tỳ đứng ngoài cửa vội vã mở cửa:
-Ngô hầu, có chuyện gì thế?
-Cút!
Tôn Sách lớn tiếng quát:
-Truyền lệnh xuống dưới, không có lệnh của ta, trong vòng ba mươi bộ, bất luân kẻ nào cũng không được tới gần.
Tỳ nữ hoảng sợ, vội vàng đóng cửa phòng lại, rời đi.
Tôn Sách nhắm mắt lại, trầm ngâm phe phẩy quạt, hỏi:
-Nói như thế, chính Tuân Hưu Nhược đã giúp bọn trộm sao?
-Chuyện này cũng chưa chắc.
Chu Du nhẹ giọng nói:
-Tử Bố nói sau này, gã và Bá Hải đã từng kiểm tra cẩn thận nhưng chưa từng phát hiện tung tích của kẻ trộm. Hơn nữa, dọc đường đi, Tử Bố vẫn luôn để ý đến Tuân Hưu Nhược. Ngươi cũng biết, Tuân Hưu Nhược tính tình cao ngạo, nhưng chưa từng xuất hiện cùng lúc với Vương Cảnh Hưng. Thậm chí ăn uống, y cũng đều ăn một mình. Bên cạnh y, ngoài mười tên gia tướng và hai người Tuân Bằng và Tuân Lan ra, chưa từng có thêm bất kỳ kẻ nào, cũng không bớt đi bất cứ ai.
Chính vì thế, Tuân Hưu Nhược mới có thể giữ lại kẻ trộm được.
-Tuân Lan là ai?
-Là ngươi coi sóc chuyện ăn uống của Tuân Hưu Nhược.
Có người nói, thân thủ của Tuân Lan này cũng rất cao minh, sợ rằng còn trên cả Tuân Bằng nữa.
-Dĩnh Xuyên Tuân thị quả nhiên bất phàm.
Tôn Sách bình tĩnh lại được đôi chút, chậm rãi ngồi xuống.
Chu Du tới bên, cầm một chén rượu đưa cho Tôn Sách.
-Bá Phù, huynh cũng đừng trách Trọng Mưu. Gã cũng là suy nghĩ cho huynh thôi.
Gã lo lắng cũng không phải không có lý. Sĩ tộc Giang Đông phân chia thành rất nhiều nhánh, nếu đã không thể dùng cho mình, sớm muộn gì cũng trở thành tai họa. Biết lo lắng không chỉ có đại tộc Ngô quận, mà còn đại diện cho sĩ tộc Giang Đông nữa. Nếu hai bên có thể hòa hoãn, nguy hiểm cũng có thể bớt đi.
Tôn Sách ngẩng đầu, trầm giọng nói:
-Sĩ tộc Giang Đông có thể làm gì được? Nếu bọn họ dám cả gan sinh sự, ta sẽ giết cả nhà bọn họ. Ta không phải chưa từng giết người, lẽ nào ta còn sợ bọn họ sao?
-Bá Phù a, cái tính này của huynh thật là…Đúng, huynh có thể giết cả gia đình bọn họ nhưng huynh có nghĩ tới chuyện Chu Trì, Toàn Nhu, Lữ Phạm, Hạ Tề cũng đều là con cháu sĩ tộc hay không? Huynh có thể giết được hết tất cả bọn họ hay không? Điểm này Trọng Mưu không hề sai, tách bọn họ, để cho huynh lợi dụng, rồi chậm rãi nuốt trọn bọn họ mới là thượng sách. Bá Phù, huynh phải kìm chế cái tính ấy đi.
Nếu là người khác nói như thế, Tôn Sách đã sớm một quyền đánh bay kẻ đó ra ngoài.
Nhưng người nói là Chu Du, lại buộc Tôn Sách phải cẩn thận suy nghĩ.
-Vậy ngươi bảo làm sao bây giờ?
-Tuân Hưu Nhược vẫn phải tiếp tục giám sát, đồng thời cũng phải mật lệnh cho Bá Hải, chuyện Đan Đồ phải hành động thật bí mật. Nếu như kẻ trộm kia không được Tuân Hưu Nhược che giấu, thì nhất định y đang ẩn nập ở gần Đan Đồ. Nhưng một mình Bá Hải sợ rằng không đủ sức, nên cử một người nào đó chuyên tâm đến đó, phối hợp với Bá Hải. Vậy thì Tử Kính huynh cũng từng gặp qua rồi. Vừa đúng lúc, người này muốn đến Khúc A chấn chỉnh gia nghiệp, chúng ta có thể giao cho hắn một mật lệnh, để hắn giúp đỡ Bá Hải. Tử Kính dũng cảm, lại thận trọng, hơn nữa cũng là người có mưu lược, có thể giao chuyện đại sự được. Có hắn giúp Bá Hải, huynh cũng không phải lo lắng chuyện này nữa.
Tôn Sách hơi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Thật ra, y có biết người tên Lỗ Túc này. Dù sao, lúc trước y đã từng làm thủ hạ cho Viên Thuật, mà Đông Thành Lỗ thị lại là thương buôn lớn nhất phía nam, làm sao y có thể không biết được? Y vốn cũng không biết rõ Lỗ Túc lắm nhưng nếu Chu Du đã tiến cử, Tôn Sách cũng bằng lòng thuận nước đẩy thuyền.
-Đã như vậy thì ủy khuất Tử Kính chút, để hắn mang họ Tư Mã của Bá Hải. Ngươi thấy thế nào?
-Được!
Chu Du gật đầu tán thành.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của tỳ nữ:
-Ngô hầu, lão phu nhân mời ngài qua, nói là có chuyện muốn bàn bạc với ngài.
-Thôi rồi. Chắc là A Hương lại kể khổ với mẫu thân rồi.
Tôn Sách cười khổ, đứng dậy.
Chu Du cũng đứng dậy, cùng Tôn Sách ra khỏi phòng.
-Bá Phù, có một câu này, ta chẳng biết có nên nói hay không.
-Ngươi nói xem.
-A Hương nhà huynh có phần hơi kiêu căng thái quá.
-A?
-Ta biết, huynh là hiếu tử. Lão phu nhân bản tính cũng ôn hòa, bình thường đều đối đãi với các huynh rất tốt. Nhưng A Hương đã không học quy củ của nữ nhi, lại cả ngày xách đao múa thương, thật không ra thể thống gì. Hôm nay, huynh đã được sắc phong làm Ngô hầu, càng phải để ý hơn, đừng để bị người chế nhạo.
-Còn có một chuyện nữa.
-Công Cẩn, hôm nay ngươi thật lắm chuyện.
-Đây là chuyện nghiêm túc!
Chu Du nghiêm mặt nói:
-Tẩu tẩu mất, huynh buồn bực nhưng cũng qua mấy năm rồi, Thiệu nhi vẫn phải có người dạy bảo. Huynh cả ngày bận rộn chinh chiến, cũng cần phải có người chăm sóc chứ. Không phải huynh vẫn quấy rầy lão phu nhân chứ?
-Chuyện này…
Hai gò má của Tôn Sách đỏ ửng, thoáng xấu hổ.
-Chuyện đó để sau đi, để sau đi.
Nói xong, y bối rối bỏ đi.
Chu Du nhìn theo bóng lưng Tôn Sách, bất đắc dĩ lắc đầu.
Phốc!
Tào Bằng ngồi trong phòng, phun ra một ngụm máu tươi.
-A Phúc, ngươi không sao chứ?
Hạ Hầu Lan lo lắng nhìn hắn, vẻ thân thiết.
Sau khi trở lại dịch quán, Tào Bằng cảm thấy khó chịu. Hắn biết, một quyền hắn đấu với Tôn Sách ở phủ Ngô hầu đã khiến hắn bị thương nhẹ. Xem ra, Tào Bằng đã ở thế hạ phong. Hắn hiểu rõ bản thân đã sử dụng toàn bộ sức mạnh nhưng Tôn Sách vẫn còn giữ lại vài phần. Khí lực của người này quá lớn, chẳng trách được người xưng tụng là Bá vương Giang Đông. Nếu người này dốc toàn bộ sức lực thì…Tào Bằng tuy rằng tinh thông các loại kình lực, thế nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, kỹ xảo của hắn cũng không phải là vạn năng, chí ít là khi đối mặt với Lữ Bố, Điển Vi trước kia, rồi bây giờ là Tôn Sách. Bọn họ có thể không thành thục về cách sử dụng kình lực như Tào Bằng nhưng vẫn có thể đánh bại hắn dễ dàng.
Mười năm…
Đây là khoảng cách mười năm.
Tào Bằng chợt nở nụ cười, không hiểu được Tôn Sách liệu có thể không qua được mười năm đó hay không?
-Tử U, ta không sao, chẳng qua là nghẹt thở thôi. Thổ huyết ra rồi sẽ không sao nữa.
-Vậy là tốt rồi.
Hạ Hầu Lan thở dài, lại ngồi xuống.
-Tôn Bá Phù này có thật lợi hại như vậy không?
-So với ta và ngươi thì dĩ nhiên là lợi hại rồi. Thế nhưng…
Tào Bằng suy nghĩ một chút:
-Nếu như so chiêu với Lữ Bố và Điển Vi, sợ rằng y vẫn còn không bằng. Hắn và Hứa thúc phụ đại khái ngang ngang nhau nhưng nếu hai người này muốn phân thắng bại ít nhất cũng phải trên dưới trăm hiệp. Dưới trướng Tào Công, người có thể giao đấu với Tôn Bá Phù hẳn cũng không nhiều lắm. Ngoài Điển thúc phụ và Hứa thúc phụ ra, Hạ Hầu tướng quân cũng có thể giao đấu được.
-Không biết y giao đấu với Tử Long thì sẽ thế nào nhỉ?
-Chuyện này thật rất khó đoán.
Một người là tướng quân thường thắng, được cho là suốt đời chưa từng bại trận. Một người là Bá Vương Giang Đông, đến Tào Tháo cũng phải e ngại.
Hai người này thật khó có thể nói ai sẽ thắng, dù sao không giao thủ, Tào Bằng cũng khó có thể nói rõ được.
Trừ phi Tôn Sách vẫn sống, sớm muộn gì y cũng có thể đánh một trận với Triệu Vân. Nhưng vấn đề ở chỗ là Tào Tháo liệu có thể dễ dàng để cho Tôn Sách sống hay không?
Hai huynh đệ Tôn Sách và Tôn Quyền đều từng được Tào Tháo tán dương.
Ví như Tôn Sách, Tào Tháo khen y là con hổ con không để so tài cùng được; còn đối với Tôn Quyền, Tào Tháo lại dùng lời khen là “Sống chết như Tôn Trọng Mưu”. Nghe ra thì có vẻ không có gì khác nhau nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, sẽ biết được Tào Tháo e ngại Tôn Sách hơn xa Tôn Quyền.
“Con hổ con không để so tài cùng” là cách nói Tào Tháo đã xem Tôn Sách ngang với mình.
“Sống chết như Tôn Trọng Mưu” lại coi Tôn Quyền như lớp hậu bối. Về điểm này, có thể thấy được qua chuyện Tào Tháo và Lưu Bị từng uống rượu bàn luận chuyện anh hùng. Trong mắt Tào Tháo, Tôn Quyền chẳng qua là nhờ vào gia đình mới có thể đặt chân ở Giang Đông.
Đương nhiên cũng chính vì sự coi thường này mà Tào Tháo thảm bại ở Xích Bích.
Tào Bằng ngồi trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Hầu Lan cũng không quấy rầy hắn nữa, nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong đầu Tào Bằng, không ngừng xuất hiện nắm đấm của Tôn Sách, và một kích kinh thiên động địa của Lữ Bố.
Tào Bằng loáng thoáng nhận ra hắn bắt đầu đi trên con đường của một võ tướng hạng nhất. Giữa các võ tướng nhất lưu rốt cuộc có điểm gì khác nhau? Trên thực tế, kể từ sau khi Tào Bằng đánh một trận với Lữ Bố vẫn luôn lo lắng vấn đề này.
Lúc này, hắn mơ hồ như đã hiểu rõ.
Chỉ khác nhau một chữ: Thế!
Suy nghĩ một chút thì thấy, khí thế trong một kích kinh thiên động địa của Lữ Bố đủ khuynh đảo thiên hạ.
Tôn Sách có dũng khí của Bá vương, một quyền đánh đến Tào Bằng khó có thể tránh được.
Sở dĩ có kết quả như vậy chính là vì một chữ “Thế”. Nếu hắn có thể tạo “Thế” cho mình, Tào Bằng thực không thể nói rõ được.
Lúc này, chợt nghe “Cốc cốc cốc”, có người gõ cửa phòng.
-A Phúc, đã nghỉ chưa?
Là Tuân Diễn!
Tào Bằng mở mắt, đứng dậy, mở cửa phòng.
-Tiên sinh vẫn còn chưa nghỉ ngơi sao?
Tuân Diễn tươi cười ôn hòa, nhìn Hạ Hầu Lan đứng phía sau Tào Bằng, ôn tồn hỏi:
-Thế nào, đã khỏe chưa?
-A, không sao rồi.
-Ngươi tới thư phòng của ta một chút. Tử U, nhờ ngươi canh cửa hộ ta.
-Dạ!
Hạ Hầu Lan vội vã ra khỏi cửa phòng. Tào Bằng đi theo Tuân Diễn đi thẳng tới thư phòng.
-Tiên sinh, đã trễ thế này, ngài còn gì muốn nói sao?
Tuân Diễn do dự một chút, nhẹ giọng nói:
-Ta nghĩ ngươi cũng biết, lần này ta đi sứ Giang Đông còn có một chuyện khác. Vốn dĩ ta không nên nói những chuyện này với ngươi nhưng càng nghĩ, ta càng thấy nên nói rõ ràng với ngươi là hơn, tránh để cuối cùng lại xảy ra chuyện không hay.
Tào Bằng nghe thấy thế, không khỏi giật mình, vội vã ngồi yên.
-Xin tiên sinh chỉ điểm cho!
-Chuyện này phải nói từ sứ đoàn mà ra.
Thanh thế của Tôn Sách ở Giang Đông rất mạnh mẽ, khiến mối nguy hiểm Tào Tháo cảm nhận thấy càng mạnh mẽ thêm. Nếu như không phải bởi vì Tào Tháo hiện tại không rảnh tay, nói không chừng gã đã khai chiến với Tôn Sách rồi! Cũng khó trách, Tào Tháo hiện cũng đủ phiền phức lắm rồi. Kể từ khi gã ở Nam Kinh đến nay, Trương Tú vẫn chưa bị thuần phục, Lữ Bố lại luôn theo dõi gã, Viên Thuật vẫn đang cố giãy dụa. Lưu Biểu núp sau lưng, liên tục gây sự với gã. Quan Trung hiện nay chiến loạn không thôi, chưa kể đến Viên Thiệu ở Hà Bắc với đầy đủ lương thực, tinh binh, lúc nào cũng sẵn sàng khai chiến với Tào Tháo. Tình hình này, Tào Tháo làm sao có thể ra tay thu thập Tôn Sách được đây?
Chính vì vậy, Quách Gia quyết định lên đài trước.
-Tôn Sách, khí khái hào hùng, là người dũng mãnh trong chốn quan trường…
Người này cực kỳ lợi hại. Luận về binh pháp, mưu lược, y đều thuộc hàng thượng thừa, có thể nói là tuấn kiệt hiếm có trên đời này. Hơn nữa, Tôn Sách có í chí lớn, sớm muộn cũng sẽ giao tranh với chủ công. Nhưng y cũng có nhược điểm, đó là y vẫn chưa chín muồi. Thế nào là chưa chín muồi? Nói đúng ra là người này rất dễ đưa ra quyết định, hơn nữa một khi quyết định sẽ nóng vội thực hiện ngay, không kiên trì.
Nói chung, hầu hết người trẻ tuổi đều có căn bệnh như thế.
Nếu như căn bệnh này đặt ở trên người bình thường thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Tôn Sách có phải người bình thường không?
Chính vì thế, Quách Gia mới nói một câu: “Tôn Sách coi thường mà không phòng bị, tuy có trăm vạn người mà cũng chẳng khác nào chỉ có một mình. Nếu có thích khách, y sẽ đơn độc đối đầu với hắn. Theo ta quan sát, y hẳn phải chết trong tay kẻ thất phu.
Ở thời hậu thế, mọi người đều tán tụng Quách Gia là thiên tài chỉ nhìn qua là nắm bắt được vấn đề, đủ biết hắn quỷ quyệt đến thế nào.
Luận về khả năng tiên đoán kẻ địch, Quách Gia không thua bất cứ kẻ nào.
Tào Bằng nghe nói một hồi, không khỏi thầm cảm khái: Quách Gia liệu sự như thần! Tôn Sách cuối cùng có phải sẽ chết như thế không?
Khoan đã!
Tào Bằng chợt nhớ ra chuyện gì, ngẩng phắt đầu lên nhìn Tuân Diễn.
Chẳng lẽ cái chết của Tôn Sách là do Quách Gia…
-Tôn Bá Phù còn trẻ, bản tính hung dữ. Tôn thị ở Giang Đông tuy là nhà đại phú nhưng so ra, danh vọng vẫn còn xa mới có thể thu phục dân chúng. Sĩ gia Giang Đông rất nhiều, hơn nữa hầu hết đều chia năm xẻ bảy. Những gia đình này tính ra cũng có đến mấy vạn người, thậm chí còn hơn mười vạn người. Nếu như Tôn Sách không thể nắm giữ được bọn họ, liệu y có thể an tâm được hay không? Nhưng Phụng Hiếu cho rằng Tôn Sách luôn chèn ép sĩ gia. Từ cách hành động của y thì xem ra chuyện này đã bắt đầu từ lâu rồi… Vốn dĩ ban đầu Viên Thuật định đến gặp Thái thú Lư Giang mượn lương, nhưng lại bị cự tuyệt. Tôn Sách tuy rằng phụng mệnh đánh Lư Giang nhưng sau đó lại giết sạch người của các gia tộc. Lưu Giang có hơn ba trăm người trong tộc thì bị Tôn Sách giết gần một nửa. Mà bọn họ lại chính là danh gia vọng tộc của Giang Đông. Những chuyện như thế có rất nhiều, chính vì thế Tôn Sách rất đề phòng sĩ gia của Giang Đông. Nhưng y vừa đề phòng, lại vừa phải dựa vào bọn họ. Chính vì thế, kế sách của Phụng Hiếu rất đơn giản, đó là gia tăng sự chèn ép và nghi kỵ của Tôn Sách đối với sĩ gia Giang Đông.
Tào Bằng trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng thở dài.
-Không biết Quách tế tử định làm sao để kích động Tôn Bá Phù đây?
-Rất đơn giản. Lần này ta đến đây chính là vì thế.
-A?
Tào Bằng giờ đã không còn ngạc nhiên, chỉ là hắn vẫn hiếu kỳ không biết Tuân Diễn định hành động như thế nào đây?
Tuân Diễn cười, không định nói tiếp.
Y đứng dậy, đi đi lại lại quanh phòng, cuối cùng nói với Tào Bằng:
-A Phúc, có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, và cũng muốn nhắc ngươi đừng phô trương thanh thế. Hôm nay, ngươi ở phủ Ngô hầu còn có ta để so đo mạnh yếu. Cũng may đó là Tôn Bá Phù, nếu là người khác, chỉ sợ mạng ngươi khó giữ. Có đôi khi phải biết lùi bước, phô trương thanh thế chưa chắc đã có lợi, thậm chí còn có thể mất mạng.
Tào Bằng ngẩng đầu:
-Học sinh cũng biết điểm này. Chỉ là đôi khi bản tính khó kìm nén được, khó tránh khỏi có lúc như thế. Nhưng xin tiên sinh cứ yên tâm, học sinh nhất định sẽ dốc toàn lực, hỗ trợ tiên sinh hoàn thành chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.