Chương 385: Chiến lược chiếm đóng Hà Tây - Phụng Nghĩa quân
Canh Tân
07/06/2013
Hồng Trạch, là trung tâm của Hà Tây.
Có một thành trấn nhỏ ở đó, diện tích không quá lớn. Trước kia quân Hán từng xây dựng đồn điền, binh doanh ở đây . Sau khi người Khương tạo phản, triều đình dứt bỏ Hà Tây. Những người Hán ở đây, dựa trên cơ sở Thân Binh Doanh của quân Hán ngày xưa mà xây dựng nên một tòa thành. Những người Hán còn ở lại lúc ấy, một số người vẫn duy trì thói quen làm ruộng của người Hán như trước, còn một số người khác vì sống chung trên đất của người Khương nên dần dần thay đổi thói quen sinh hoạt, bắt đầu trở nên sống đời du mục.
Chẳng qua đối với ruộng nương vẫn còn quyến luyến, vì vậy bọn họ cũng không rời khỏi Hồng Trạch.
Mà lại lấy thị trấn Hồng Trạch làm trung tâm hình thành những bộ lạc nhỏ dày đặc như sao tản mát khắp nơi trên thảo nguyên của Hồng Trạch.
Tháng bảy năm Kiến An thứ tám, một đội quân Hán đi vào Hồng Trạch.
- Cháu thấy có rõ ràng không? Thật sự là kỵ quân của nhà Hán sao?
Ở bên trong lều của bộ lạc người Hán ở vùng ven của Hồng Trạch, Lý Kỳ đầu tóc trắng xóa, thần sắc có phần kích động hỏi.
Ở trước mặt lão là một thanh niên người Hán.
Tuy rằng toàn thân đều ăn mặc theo kiểu của Khương hồ, nhưng diện mạo người Hán đã làm rõ xuất thân của gã.
- Ông nội, đúng thật là kỵ quân của nhà Hán….Cờ xích long kia cùng với cờ xích long mà Đoàn Giáp lưu lại năm đó giống nhau như đúc, khôi giáp của bọn họ cũng không khác gì với giáp trụ của ông. Tuy nhiên nhân số cũng không nhiều, chỉ có mấy trăm người mà thôi, cho nên cháu cũng không dám khẳng định lai lịch của bọn họ, chỉ đứng nhìn từ xa, rồi vội vã trở về báo tin.
- Chỉ có mấy trăm kỵ quân thôi sao?
Lý Kỳ lộ ra vẻ thất vọng.
Tuy nhiên, lão nhanh chóng phấn chấn trở lại, bước ra khỏi lều đi ra ngoài.
- Lập tức chọn dẫn binh sĩ trong tộc theo ta đi xem xét tình hình.
- Ông nội, cháu dẫn người đi là được rồi, ông nội cần gì phải…
Lời của thanh niên kia còn chưa dứt đã thấy Lý Kỳ trừng mắt, lời sắp nói ra lập tức nuốt trở vào, chắp tay nói:
- Cháu xin tuân mệnh.
- Bốn mươi năm…Không ngờ lại được thấy kỵ quân của nhà Hán!
Lý Kỳ đứng thật lâu ở bên ngoài lều, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to khiến cho những mục dân ở xung quanh lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Đoàn người của Tào Bằng sau khi tiến vào Hồng Trạch, liền cảm thấy có gì đó không được thoải mái.
- Thứ Tằng, sao ta cứ có cảm giác dường như đang bị ai đó theo dõi?
Từ xa, có một số mục dân đang nhìn đoàn người của Tào Bằng lập tức thúc ngựa rời đi.
Doãn Phụng lắc đầu:
- Ty chức cũng không rõ lắm.
- Bọn người Khương Tự đã có liên lạc gì chưa?
- Chưa có hồi âm. Tuy nhiên có lẽ bọn họ đã nhận được tin tức…Từ Hồng Thủy Tập đến đây có lẽ mất khoảng một ngày đường, không chừng bọn họ đang ở Hồng Thủy Tập nghênh đón, thậm chí có lẽ Lương Khoan đã đi liên hệ với những người Hưu Chư, khi tới Hồng Thủy Tập ta sẽ biết rõ ngay.
- Cũng tốt, truyền lệnh xuống, bảo tất cả mọi người tăng cường cảnh giác, không thể xem thường.
Tuy Tào Bằng đã có hiểu biết sơ lược về tình hình của Hồng Trạch nhưng cũng không thể không đề phòng. Tuy nói ở Hồng Trạch này người Hán chiếm đa số nhưng đã qua nhiều năm như vậy, trời mới biết là tình hình sẽ biến đổi như thế nào. Những năm đầu Vĩnh Sơ, cũng chính là năm thứ tư công nguyên, triều đình rút quan binh đô hộ Tây Vưc và đồn điền, phái Kỵ Đô Úy Vương Hoành triệu tập người Khương tại ba quận Kim Thành, Lũng Tây Hàm Dưỡng đảm nhiệm tùy quân hộ vệ và tạp dịch khiến cho người Hồ oán hận trong lòng, cuối cùng dẫn đến bộc phát một trận bạo loạn. Sau này triều đình dần dần mất đi sự kiểm soát đối với Hà Tây. Khương hồ làm loạn từ những năm đầu của Vĩnh Sơ đến sau này vẫn không hề ngừng lại.
Lần lượt có Tiên Linh Khương, rồi Hoàng Trung Nghĩa, cùng với Thiêu Đương Khương không ngừng làm phản.
Đến thời kỳ Hi Bình, lại có bạo loạn bộc phát từ Biên Chương Bắc Cung khiến cho toàn bộ Lương Châu nằm trong sự rối loạn.
Những cuộc bạo loạn đó, cũng có không ít người Hán tham gia cùng.
Hiện giờ người Hán ở Hồng Trạch này rốt cuộc ở vào trạng thái nào, trong lòng Tào Bằng cũng không nắm rõ lắm. Dù sao, nơi này thuộc về lãnh địa của Khương hồ, đã qua vài chục năm rồi, thậm chí cũng đã gần một trăm năm, trong lòng của người Hán rốt cục đối với triều đình như thế nào? Doãn Phụng nói, tâm của người Hán ở nơi này luôn hướng về triều đình, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, trong lòng của Tào Bằng vẫn chưa quyết định được.
Bỗng nhiên sư hổ thú ở dưới thân dừng lại, có vẻ hơi bị kích động, mũi thở ra những tiếng phì phì.
Tào Bằng ngẩn ra, lập tức giơ tay lên:
- Truyền lệnh, chuẩn bị nghênh địch!
Vừa dứt lời, ba trăm kỵ quân lập tức hợp thành đội ngũ chỉnh tề, bày ra một trận thế trên thảo nguyên.
Tào Bằng vươn tay ra, lập tức Vương Song lập tức từ trên một con ngựa gỡ xuống Phương Thiên Họa Kích, đặt vàotrong tay của Tào Bằng, rồi sau đó xoay người lên ngựa, cũng lấy ra một đại đao.
Doãn Phụng cũng lộ vẻ khẩn trương, nhấc chân tháo xuống một cây đại thương.
Xa xa, truyền đến âm thanh ù ù của vó ngựa.
Một đội kỵ quân trang phục của người Khương hồ vọt tới nhanh như chớp, xem số người khoảng chừng có năm sáu trăm người, đội hình cực kỳ chỉnh tề.
Tào Bằng nheo mắt lại!
Bởi vì hắn phát hiện, kỵ quân của đối phương trong khi phi nhanh tới lại bày ra trận hình rõ ràng là trận phápYển nguyệt của kỵ quân Hán thường dùng.
Là quân Hán?
Trong lòng của Tào Bằng còn đang nghi hoặc, đội kỵ quân kia đã đến trước mặt.
Cầm đầu đội quân là một lão tướng tóc trắng xóa. Khuôn mặt với nhiều nếp nhăn kia đã trãi qua bao năm tháng của thời gian, lộ ra vẻ rất trầm tĩnh. Lão mặc trang phục của Khương hồ, vạt áo ngắn lệc sang một bên, toàn bộ áo khoác đều phủ giáp. Tóc búi cao, mày rậm mắt hổ…Tay cầm một thanh đại đao, trên lưng mang một cây cung bằng sắt, trên lưng ngựa lộ ra bốn cái sọt, bên trong chứa đầy tên.
- Trước mặt, là binh mã phương nào?
Tào Bằng liếc nhìn Doãn Phụng, Doãn Phụng lập tức thúc ngựa đi tới:
- Ta là Doãn Phụng, Giáo Úy cầm binh ở Hà Tây, người tới là ai ?
- Ta không phải hỏi ngươi, tên trẻ tuổi kia, vì sao không tới trước nói chuyện?
Ánh mắt của lão nhân cực kỳ sắc bén, lập tức nhìn ra ngay Doãn Phụng không phải là chủ tướng.
Tào Bằng mỉm cười, giục ngựa tiến lên.
- Sư hổ thú?
Lão nhân nhìn thấy con ngựa Tào Bằng đang cưỡi liền cả kinh.
Mà Tào Bằng vòng kích trước người, chắp tay thi lễ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng Tào Bằng, phụng lệnh của triều đình, trấn giữ Hà Tây. Lão nhân gia, xin hỏi lão là người phương nào?
Bắc Trung Lang Tướng?
Lão nhân hít vào một hơi khí lạnh, lập tức mặt biến sắc.
Chỉ thấy lão xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến, đột nhiên quỳ một gối xuống đất, run giọng nói:
- Giáo Úy Lý Kỳ của Phụng nghĩa quân bái kiến Bắc Trung Lang Tướng.
Phụng nghĩa quân?
Tào Bằng cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, vội đem đại kích đưa cho Vương Song, nhảy xuống ngựa.
“Phụng nghĩa quân” này chính là đội quân tinh nhuệ dưới trướng của Đoàn Thái Úy Đoàn Quýnh năm đó, gọi là võ tốt Phụng nghĩa, từng tham gia cuộc đại chiến truy đuối Khương Hồ từ Phùng Nghĩa Sơn tới Linh Võ cốc. Chỉ có điều về sau Đoàn Quýnh đầu phục Vương phủ, Phụng nghĩa quân cũng vì vậy mà giải tán.
Sau khi Đoàn Quýnh chết đi, cũng không ai nghe đến tin tức của Phụng nghĩa quân.
Tào Bằng tiến lên hai bước, hỏi:
- Lý Kỳ, lão nói lão là võ tốt Phụng nghĩa?
- Đúng vậy!
- Vậy vì sao lão lại ở Hà Tây? Ta nhớ rõ năm đó Phụng nghĩa quân theo Đoàn Quýnh cùng trở về Tuy Dương, sau đó mới giải tán.
Lý Kỳ cười khổ ngẩng đầu:
- Hồi bẩm Bắc Trung Lang Tướng, ty chức quả thật là Giáo Úy của Phụng nghĩa quân.
Cuộc chiến Phùng Nghĩa Sơn năm đó, ty chức cùng với Đoàn tướng quân truy kích Tiên Linh Khương, không ngờ dọc đường lại gặp phục kích của tạp chủng Tiên Linh Khương, bản thân ty chức bị trọng thương được mục dân người Hán ở đây cứu giúp. Sau khi lành lặn vết thương thì cuộc chiến ở Linh Võ Cốc đã chấm dứt, Đoàn tướng quân dẫn Phụng nghĩa quân trở về Tuy Dương. Ty chức vì một việc riêng nên không vội trở về, đến khi ty chức chuẩn bị trở về Tuy Dương, lại nghe nói Phụng nghĩa quân đã bị giải tán. Rơi vào đường cùng ty chức liền lưu lại Hồng Trạch ở Hà Tây này.
- Vì sao lão không về nhà?
Lý Kỳ trầm mặc!
Thật lâu sau, lão hạ giọng nói:
- Bắc Trung Lang Tướng, làm sao còn có nhà ạ? Cha mẹ ty chức đã sớm qua đời, đất vườn trong nhà cũng bị người cướp đi. Nếu không vì vậy, ty chức sao có thể nhập ngũ?
Những năm cuối của Đông Hán, việc chiếm đoạt đất đai diễn ra vô cũng nghiêm trọng.
Cũng bới vì phần lớn đất đai bị cường hào chiếm đoạt, cho nên lưu dân xuất hiện ở khắp các nơi. Có người thì nhập ngũ, có người thì thành sơn tặc đạo phỉ gây hại địa phương. Tào Bằng cũng có nghe nói qua tình huống đó, nhưng tình trạng cụ thể thì lại không rõ lắm. Hắn tiến lên hai bước, giơ tay nâng Lý Kỳ đứng dậy, đánh giá từ trên xuống dưới.
Sau một lúc lâu, hắn trầm giọng nói:
- Tào mỗ phụng mệnh triều đình trấn giữ Hà Tây. Lý Kỳ, những chuyện đã qua ta nghĩ hãy gác lại, ta hỏi lão, có thể vì triều đình mà dốc sức hay không?
- Ty chức ngay cả nằm mơ cũng đợi chờ đại quân của triều đình trở về Hà Tây.
Lý Kỳ vẻ mặt kích động, nắm chặt tay của Tào Bằng, run giọng trả lời.
- Bắc Trung Lang Tướng, các người từ xa mà đến, sao không đến bộ lạc của ta mà nghỉ ngơi một chút?
- Việc này…Ta đang định đi tới Hồng Thủy Tập.
- Hồng Thủy Tập?
Lý Kỳ không khỏi cười nói:
- Tướng quân muốn đi đến Hồng Thủy Tập được dễ dàng, hãy đến chỗ ty chức dùng chén rượu, sau đó ty chức nguyện theo tướng quân đồng hành.
Có một người dẫn đường như vậy, đương nhiên Tào Bằng đồng ý.
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị gật đầu đồng ý thì một thanh niên ở phía sau Lý Kỳ đột nhiên mở miệng nói:
- Tướng quân, tướng quân đến Hồng Trạch chỉ có bấy nhiêu binh mã thôi sao?
- Sao?
Tào Bằng ngẩn ra, nhìn về phía người thanh niên.
Lý Kỳ phẫn nộ quát:
- Lý Đinh, chớ có hồ ngôn loạn ngữ, chuyện này là việc của quân cơ, đâu đến lượt cháu tự tiện mở miệng hỏi?
- Ông nội, cháu đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng. Những năm gần đây, triều đình nói phải thu phục Hà Tây, trước thì Đổng Trác, sau lại có Lý Thôi, Quách Dĩ, nhưng cả đám người sau khi được đối xử trọng hậu, liền ngay sau đó cũng không có động tĩnh gì. Vì triều đình nhà Hán này, ba mươi sáu bộ lạc của Hồng Trạch ta bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng đến mức nào? Năm đó triều đình nhà Hán nói đi là đi, để chúng ta ở lại Hồng Trạch chẳng thèm quan tâm, đến khi cần liền hô khẩu hiệu phải thu phục Hà Tây, đến khi được đối xử trọng hậu liền không thấy bóng dáng. Chẳng lẽ còn muốn chúng ta ở nơi này đánh nhau với Khương hồ nữa sao?
- Lý Đinh, nếu cháu không im miệng, vậy thì mau cút về cho ta.
Lý Kỳ lớn tiếng quát mắng, Lý Đinh hung tợn liếc nhìn Tào Bằng một cái, sau đó mới thúc ngựa rời đi.
Khi gã vừa đi, mấy chục thanh niên có phần do dự rồi cũng đi theo Lý Đinh. Tào Bằng khoanh tay đứng nhìn những thanh niên này đi xa dần, không khỏi nhíu mày.
Doãn Phụng nói ở Hồng Trạch tâm của người Hán luôn hướng về triều đình.
Nhìn tình huống này, dường như cũng không phải đơn giản giống như lời của Doãn Phụng đã nói...
Lý Kỳ có chút xấu hổ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng đừng trách, đứa cháu này của ta... ...
- Lý Giáo Úy, lão ở rể sao?
- Việc này vốn là cũng không phải ở rể, chỉ có điều năm đó sau khi ta ở trong này dưỡng thương, cha vợ của ta thấy ta vũ dũng, liền đem con gái gả cho ta. Ta vốn muốn sẽ mang theo vợ con đi tới Tùy Dương, nào ngờ Phụng nghĩa quân…Ta bèn ở lại trong tộc.
- Lý Đinh kia vừa rồi có nói Hồng Trạch có ba mươi sáu bộ lạc, chuyện này là sao?
Lý Kỳ cười khổ một tiếng nói:
- Những năm đầu Vĩnh Sơ, triều đình rút lui khỏi Hồng Trạch, những binh sĩ nhà Hán đóng giữ ở Hồng Trạch vì chống lại người Khương và người Tiên Ti, đã tự hình thành một bộ lạc. Mọi người bất kể quen lạ, tạo nên một bộ lạc cùng nâng đỡ lẫn nhau, cùng chống lại người Hồ…Nếu không vì thế, Hồng Trạch này chỉ sợ đã thuộc về Khương hồ rồi.
Ba mươi sáu bộ lạc ở Hồng Trạch?
Dường như có chút phức tạp ...
Tào Bằng đột nhiên cảm thấy hắn nên lưu lại, để nghe kể lại tỉ mỉ về tình trạng của Hồng Trạch.
Nếu không đến khi gặp Lương Nguyên Bích, đối với Hồng Trạch hắn không nắm rõ ràng lắm, chẳng phải là để Lương Nguyên Bích chiếm thế thượng phong sao?
- Bắc Trung Lang Tướng, xin mời đến lều của ta nghỉ tạm.
Tào Bằng hơi khom người chìa tay mời Lý Kỳ:
- Lý Giáo Úy, mời.
Có một thành trấn nhỏ ở đó, diện tích không quá lớn. Trước kia quân Hán từng xây dựng đồn điền, binh doanh ở đây . Sau khi người Khương tạo phản, triều đình dứt bỏ Hà Tây. Những người Hán ở đây, dựa trên cơ sở Thân Binh Doanh của quân Hán ngày xưa mà xây dựng nên một tòa thành. Những người Hán còn ở lại lúc ấy, một số người vẫn duy trì thói quen làm ruộng của người Hán như trước, còn một số người khác vì sống chung trên đất của người Khương nên dần dần thay đổi thói quen sinh hoạt, bắt đầu trở nên sống đời du mục.
Chẳng qua đối với ruộng nương vẫn còn quyến luyến, vì vậy bọn họ cũng không rời khỏi Hồng Trạch.
Mà lại lấy thị trấn Hồng Trạch làm trung tâm hình thành những bộ lạc nhỏ dày đặc như sao tản mát khắp nơi trên thảo nguyên của Hồng Trạch.
Tháng bảy năm Kiến An thứ tám, một đội quân Hán đi vào Hồng Trạch.
- Cháu thấy có rõ ràng không? Thật sự là kỵ quân của nhà Hán sao?
Ở bên trong lều của bộ lạc người Hán ở vùng ven của Hồng Trạch, Lý Kỳ đầu tóc trắng xóa, thần sắc có phần kích động hỏi.
Ở trước mặt lão là một thanh niên người Hán.
Tuy rằng toàn thân đều ăn mặc theo kiểu của Khương hồ, nhưng diện mạo người Hán đã làm rõ xuất thân của gã.
- Ông nội, đúng thật là kỵ quân của nhà Hán….Cờ xích long kia cùng với cờ xích long mà Đoàn Giáp lưu lại năm đó giống nhau như đúc, khôi giáp của bọn họ cũng không khác gì với giáp trụ của ông. Tuy nhiên nhân số cũng không nhiều, chỉ có mấy trăm người mà thôi, cho nên cháu cũng không dám khẳng định lai lịch của bọn họ, chỉ đứng nhìn từ xa, rồi vội vã trở về báo tin.
- Chỉ có mấy trăm kỵ quân thôi sao?
Lý Kỳ lộ ra vẻ thất vọng.
Tuy nhiên, lão nhanh chóng phấn chấn trở lại, bước ra khỏi lều đi ra ngoài.
- Lập tức chọn dẫn binh sĩ trong tộc theo ta đi xem xét tình hình.
- Ông nội, cháu dẫn người đi là được rồi, ông nội cần gì phải…
Lời của thanh niên kia còn chưa dứt đã thấy Lý Kỳ trừng mắt, lời sắp nói ra lập tức nuốt trở vào, chắp tay nói:
- Cháu xin tuân mệnh.
- Bốn mươi năm…Không ngờ lại được thấy kỵ quân của nhà Hán!
Lý Kỳ đứng thật lâu ở bên ngoài lều, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to khiến cho những mục dân ở xung quanh lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Đoàn người của Tào Bằng sau khi tiến vào Hồng Trạch, liền cảm thấy có gì đó không được thoải mái.
- Thứ Tằng, sao ta cứ có cảm giác dường như đang bị ai đó theo dõi?
Từ xa, có một số mục dân đang nhìn đoàn người của Tào Bằng lập tức thúc ngựa rời đi.
Doãn Phụng lắc đầu:
- Ty chức cũng không rõ lắm.
- Bọn người Khương Tự đã có liên lạc gì chưa?
- Chưa có hồi âm. Tuy nhiên có lẽ bọn họ đã nhận được tin tức…Từ Hồng Thủy Tập đến đây có lẽ mất khoảng một ngày đường, không chừng bọn họ đang ở Hồng Thủy Tập nghênh đón, thậm chí có lẽ Lương Khoan đã đi liên hệ với những người Hưu Chư, khi tới Hồng Thủy Tập ta sẽ biết rõ ngay.
- Cũng tốt, truyền lệnh xuống, bảo tất cả mọi người tăng cường cảnh giác, không thể xem thường.
Tuy Tào Bằng đã có hiểu biết sơ lược về tình hình của Hồng Trạch nhưng cũng không thể không đề phòng. Tuy nói ở Hồng Trạch này người Hán chiếm đa số nhưng đã qua nhiều năm như vậy, trời mới biết là tình hình sẽ biến đổi như thế nào. Những năm đầu Vĩnh Sơ, cũng chính là năm thứ tư công nguyên, triều đình rút quan binh đô hộ Tây Vưc và đồn điền, phái Kỵ Đô Úy Vương Hoành triệu tập người Khương tại ba quận Kim Thành, Lũng Tây Hàm Dưỡng đảm nhiệm tùy quân hộ vệ và tạp dịch khiến cho người Hồ oán hận trong lòng, cuối cùng dẫn đến bộc phát một trận bạo loạn. Sau này triều đình dần dần mất đi sự kiểm soát đối với Hà Tây. Khương hồ làm loạn từ những năm đầu của Vĩnh Sơ đến sau này vẫn không hề ngừng lại.
Lần lượt có Tiên Linh Khương, rồi Hoàng Trung Nghĩa, cùng với Thiêu Đương Khương không ngừng làm phản.
Đến thời kỳ Hi Bình, lại có bạo loạn bộc phát từ Biên Chương Bắc Cung khiến cho toàn bộ Lương Châu nằm trong sự rối loạn.
Những cuộc bạo loạn đó, cũng có không ít người Hán tham gia cùng.
Hiện giờ người Hán ở Hồng Trạch này rốt cuộc ở vào trạng thái nào, trong lòng Tào Bằng cũng không nắm rõ lắm. Dù sao, nơi này thuộc về lãnh địa của Khương hồ, đã qua vài chục năm rồi, thậm chí cũng đã gần một trăm năm, trong lòng của người Hán rốt cục đối với triều đình như thế nào? Doãn Phụng nói, tâm của người Hán ở nơi này luôn hướng về triều đình, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, trong lòng của Tào Bằng vẫn chưa quyết định được.
Bỗng nhiên sư hổ thú ở dưới thân dừng lại, có vẻ hơi bị kích động, mũi thở ra những tiếng phì phì.
Tào Bằng ngẩn ra, lập tức giơ tay lên:
- Truyền lệnh, chuẩn bị nghênh địch!
Vừa dứt lời, ba trăm kỵ quân lập tức hợp thành đội ngũ chỉnh tề, bày ra một trận thế trên thảo nguyên.
Tào Bằng vươn tay ra, lập tức Vương Song lập tức từ trên một con ngựa gỡ xuống Phương Thiên Họa Kích, đặt vàotrong tay của Tào Bằng, rồi sau đó xoay người lên ngựa, cũng lấy ra một đại đao.
Doãn Phụng cũng lộ vẻ khẩn trương, nhấc chân tháo xuống một cây đại thương.
Xa xa, truyền đến âm thanh ù ù của vó ngựa.
Một đội kỵ quân trang phục của người Khương hồ vọt tới nhanh như chớp, xem số người khoảng chừng có năm sáu trăm người, đội hình cực kỳ chỉnh tề.
Tào Bằng nheo mắt lại!
Bởi vì hắn phát hiện, kỵ quân của đối phương trong khi phi nhanh tới lại bày ra trận hình rõ ràng là trận phápYển nguyệt của kỵ quân Hán thường dùng.
Là quân Hán?
Trong lòng của Tào Bằng còn đang nghi hoặc, đội kỵ quân kia đã đến trước mặt.
Cầm đầu đội quân là một lão tướng tóc trắng xóa. Khuôn mặt với nhiều nếp nhăn kia đã trãi qua bao năm tháng của thời gian, lộ ra vẻ rất trầm tĩnh. Lão mặc trang phục của Khương hồ, vạt áo ngắn lệc sang một bên, toàn bộ áo khoác đều phủ giáp. Tóc búi cao, mày rậm mắt hổ…Tay cầm một thanh đại đao, trên lưng mang một cây cung bằng sắt, trên lưng ngựa lộ ra bốn cái sọt, bên trong chứa đầy tên.
- Trước mặt, là binh mã phương nào?
Tào Bằng liếc nhìn Doãn Phụng, Doãn Phụng lập tức thúc ngựa đi tới:
- Ta là Doãn Phụng, Giáo Úy cầm binh ở Hà Tây, người tới là ai ?
- Ta không phải hỏi ngươi, tên trẻ tuổi kia, vì sao không tới trước nói chuyện?
Ánh mắt của lão nhân cực kỳ sắc bén, lập tức nhìn ra ngay Doãn Phụng không phải là chủ tướng.
Tào Bằng mỉm cười, giục ngựa tiến lên.
- Sư hổ thú?
Lão nhân nhìn thấy con ngựa Tào Bằng đang cưỡi liền cả kinh.
Mà Tào Bằng vòng kích trước người, chắp tay thi lễ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng Tào Bằng, phụng lệnh của triều đình, trấn giữ Hà Tây. Lão nhân gia, xin hỏi lão là người phương nào?
Bắc Trung Lang Tướng?
Lão nhân hít vào một hơi khí lạnh, lập tức mặt biến sắc.
Chỉ thấy lão xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến, đột nhiên quỳ một gối xuống đất, run giọng nói:
- Giáo Úy Lý Kỳ của Phụng nghĩa quân bái kiến Bắc Trung Lang Tướng.
Phụng nghĩa quân?
Tào Bằng cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, vội đem đại kích đưa cho Vương Song, nhảy xuống ngựa.
“Phụng nghĩa quân” này chính là đội quân tinh nhuệ dưới trướng của Đoàn Thái Úy Đoàn Quýnh năm đó, gọi là võ tốt Phụng nghĩa, từng tham gia cuộc đại chiến truy đuối Khương Hồ từ Phùng Nghĩa Sơn tới Linh Võ cốc. Chỉ có điều về sau Đoàn Quýnh đầu phục Vương phủ, Phụng nghĩa quân cũng vì vậy mà giải tán.
Sau khi Đoàn Quýnh chết đi, cũng không ai nghe đến tin tức của Phụng nghĩa quân.
Tào Bằng tiến lên hai bước, hỏi:
- Lý Kỳ, lão nói lão là võ tốt Phụng nghĩa?
- Đúng vậy!
- Vậy vì sao lão lại ở Hà Tây? Ta nhớ rõ năm đó Phụng nghĩa quân theo Đoàn Quýnh cùng trở về Tuy Dương, sau đó mới giải tán.
Lý Kỳ cười khổ ngẩng đầu:
- Hồi bẩm Bắc Trung Lang Tướng, ty chức quả thật là Giáo Úy của Phụng nghĩa quân.
Cuộc chiến Phùng Nghĩa Sơn năm đó, ty chức cùng với Đoàn tướng quân truy kích Tiên Linh Khương, không ngờ dọc đường lại gặp phục kích của tạp chủng Tiên Linh Khương, bản thân ty chức bị trọng thương được mục dân người Hán ở đây cứu giúp. Sau khi lành lặn vết thương thì cuộc chiến ở Linh Võ Cốc đã chấm dứt, Đoàn tướng quân dẫn Phụng nghĩa quân trở về Tuy Dương. Ty chức vì một việc riêng nên không vội trở về, đến khi ty chức chuẩn bị trở về Tuy Dương, lại nghe nói Phụng nghĩa quân đã bị giải tán. Rơi vào đường cùng ty chức liền lưu lại Hồng Trạch ở Hà Tây này.
- Vì sao lão không về nhà?
Lý Kỳ trầm mặc!
Thật lâu sau, lão hạ giọng nói:
- Bắc Trung Lang Tướng, làm sao còn có nhà ạ? Cha mẹ ty chức đã sớm qua đời, đất vườn trong nhà cũng bị người cướp đi. Nếu không vì vậy, ty chức sao có thể nhập ngũ?
Những năm cuối của Đông Hán, việc chiếm đoạt đất đai diễn ra vô cũng nghiêm trọng.
Cũng bới vì phần lớn đất đai bị cường hào chiếm đoạt, cho nên lưu dân xuất hiện ở khắp các nơi. Có người thì nhập ngũ, có người thì thành sơn tặc đạo phỉ gây hại địa phương. Tào Bằng cũng có nghe nói qua tình huống đó, nhưng tình trạng cụ thể thì lại không rõ lắm. Hắn tiến lên hai bước, giơ tay nâng Lý Kỳ đứng dậy, đánh giá từ trên xuống dưới.
Sau một lúc lâu, hắn trầm giọng nói:
- Tào mỗ phụng mệnh triều đình trấn giữ Hà Tây. Lý Kỳ, những chuyện đã qua ta nghĩ hãy gác lại, ta hỏi lão, có thể vì triều đình mà dốc sức hay không?
- Ty chức ngay cả nằm mơ cũng đợi chờ đại quân của triều đình trở về Hà Tây.
Lý Kỳ vẻ mặt kích động, nắm chặt tay của Tào Bằng, run giọng trả lời.
- Bắc Trung Lang Tướng, các người từ xa mà đến, sao không đến bộ lạc của ta mà nghỉ ngơi một chút?
- Việc này…Ta đang định đi tới Hồng Thủy Tập.
- Hồng Thủy Tập?
Lý Kỳ không khỏi cười nói:
- Tướng quân muốn đi đến Hồng Thủy Tập được dễ dàng, hãy đến chỗ ty chức dùng chén rượu, sau đó ty chức nguyện theo tướng quân đồng hành.
Có một người dẫn đường như vậy, đương nhiên Tào Bằng đồng ý.
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị gật đầu đồng ý thì một thanh niên ở phía sau Lý Kỳ đột nhiên mở miệng nói:
- Tướng quân, tướng quân đến Hồng Trạch chỉ có bấy nhiêu binh mã thôi sao?
- Sao?
Tào Bằng ngẩn ra, nhìn về phía người thanh niên.
Lý Kỳ phẫn nộ quát:
- Lý Đinh, chớ có hồ ngôn loạn ngữ, chuyện này là việc của quân cơ, đâu đến lượt cháu tự tiện mở miệng hỏi?
- Ông nội, cháu đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng. Những năm gần đây, triều đình nói phải thu phục Hà Tây, trước thì Đổng Trác, sau lại có Lý Thôi, Quách Dĩ, nhưng cả đám người sau khi được đối xử trọng hậu, liền ngay sau đó cũng không có động tĩnh gì. Vì triều đình nhà Hán này, ba mươi sáu bộ lạc của Hồng Trạch ta bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng đến mức nào? Năm đó triều đình nhà Hán nói đi là đi, để chúng ta ở lại Hồng Trạch chẳng thèm quan tâm, đến khi cần liền hô khẩu hiệu phải thu phục Hà Tây, đến khi được đối xử trọng hậu liền không thấy bóng dáng. Chẳng lẽ còn muốn chúng ta ở nơi này đánh nhau với Khương hồ nữa sao?
- Lý Đinh, nếu cháu không im miệng, vậy thì mau cút về cho ta.
Lý Kỳ lớn tiếng quát mắng, Lý Đinh hung tợn liếc nhìn Tào Bằng một cái, sau đó mới thúc ngựa rời đi.
Khi gã vừa đi, mấy chục thanh niên có phần do dự rồi cũng đi theo Lý Đinh. Tào Bằng khoanh tay đứng nhìn những thanh niên này đi xa dần, không khỏi nhíu mày.
Doãn Phụng nói ở Hồng Trạch tâm của người Hán luôn hướng về triều đình.
Nhìn tình huống này, dường như cũng không phải đơn giản giống như lời của Doãn Phụng đã nói...
Lý Kỳ có chút xấu hổ nói:
- Bắc Trung Lang Tướng đừng trách, đứa cháu này của ta... ...
- Lý Giáo Úy, lão ở rể sao?
- Việc này vốn là cũng không phải ở rể, chỉ có điều năm đó sau khi ta ở trong này dưỡng thương, cha vợ của ta thấy ta vũ dũng, liền đem con gái gả cho ta. Ta vốn muốn sẽ mang theo vợ con đi tới Tùy Dương, nào ngờ Phụng nghĩa quân…Ta bèn ở lại trong tộc.
- Lý Đinh kia vừa rồi có nói Hồng Trạch có ba mươi sáu bộ lạc, chuyện này là sao?
Lý Kỳ cười khổ một tiếng nói:
- Những năm đầu Vĩnh Sơ, triều đình rút lui khỏi Hồng Trạch, những binh sĩ nhà Hán đóng giữ ở Hồng Trạch vì chống lại người Khương và người Tiên Ti, đã tự hình thành một bộ lạc. Mọi người bất kể quen lạ, tạo nên một bộ lạc cùng nâng đỡ lẫn nhau, cùng chống lại người Hồ…Nếu không vì thế, Hồng Trạch này chỉ sợ đã thuộc về Khương hồ rồi.
Ba mươi sáu bộ lạc ở Hồng Trạch?
Dường như có chút phức tạp ...
Tào Bằng đột nhiên cảm thấy hắn nên lưu lại, để nghe kể lại tỉ mỉ về tình trạng của Hồng Trạch.
Nếu không đến khi gặp Lương Nguyên Bích, đối với Hồng Trạch hắn không nắm rõ ràng lắm, chẳng phải là để Lương Nguyên Bích chiếm thế thượng phong sao?
- Bắc Trung Lang Tướng, xin mời đến lều của ta nghỉ tạm.
Tào Bằng hơi khom người chìa tay mời Lý Kỳ:
- Lý Giáo Úy, mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.