Chương 685: Chuyện nhà Tào Bằng
Canh Tân
08/06/2013
Chuyện của Thái Diễm, Tào Bằng hiểu quá rõ.
Chẳng qua sự việc nảy sinh quá đột ngột làm hắn không biết nên giải thích thế nào với các nàng Hoàng Nguyệt Anh.
Tuy rằng Thái Diễm từng nói không cần Tào Bằng phụ trách.
Nhưng Tào Bằng thuộc loại đóng khung trong chủ nghĩa đàn ông, sao có thể để Thái Diễm cả đời cô độc như vậy? Chẳng phải càng khiến nàng khó lập gia đình hay sao? Điều này sao Tào Bằng không thể chấp nhận được. Đoán chừng chân trước Thái Diễm đi nói với hắn là sẽ lập gia đình, thì chân sau hắn lập tức xách kiếm đi giết kẻ kia ngay lập tức. Dù gì, Tào Bằng là người có chủ nghĩa đàn ông mãnh mẽ ngấm vào xương cốt, trải qua hai thế hệ càng khiến hắn khi đối diện với nữ nhân thì nảy sinh cảm giác che chở mãnh liệt.
Mà trực giác Hoàng Nguyệt Anh cũng rất nhạy bén.
Mới chỉ một ngày đã cảm nhận được Thái Diễm không bình thường.
- A Phúc,Thái tỷ tỷ rời khỏi biên ải đến nay đã sáu năm, trước kia tỷ ấy nói là vì con cái còn nhỏ nên không chịu lập gia đình, nhưng hiện tại con tỷ ấy cũng đã lớn, A Mi Quải đã mười ba rồi, cũng là lúc để tỷ ấy đi tìm người bạn tránh cuộc đời cô độc, huynh có tìm được người thích hợp thì giới thiệu cho tỷ ấy.
- Không có!
Tào Bằng dứt khoát trả lời!
Hắn do dự một chút, nói:
- Về chuyện này muội không phải quan tâm, Thái tỷ tỷ không phải là đứa trẻ, chắc chắn tự có quyết định. Chúng ta xen vào, nếu chẳng may giới thiệu sai người, chẳng phải sẽ bị người ta chỉ trích đấy sao?
Thôi, chuyện cứ thế, hôm nay ta mệt rồi, ta đi nghỉ trước.
Nói xong Tào Bằng xoay người đi thẳng lên giường nằm xuống ngủ.
Nhưng hắn lại không phát hiện trong ánh mắt Hoàng Nguyệt Anh lộ ra vẻ phức tạp, thở dài nhìn hắn.
Tào Bằng là người đàn ông có dục vọng mạnh mẽ.
Nhưng đồng thời hắn cũng là một người không giỏi biểu đạt tình cảm của mình.
Hai ngày trước Thái Diễm có bộ dạng như nào? Hôm nay lại có bộ dạng như nào? Một nữ nhân vừa trải qua tình trạng thân mật vô cùng khác biệt với một nữ nhân trải qua một thời gian dài cấm dục có cuộc sống khổ hạnh. Hoàng Nguyệt Anh cũng là phụ nữ, lại là người thông minh, sao không thể nhìn ra sự thay đổi trong đó?
Trong phủ Tân Võ Đình Hầu không có nhiều nam nhân lắm.
Chắc chắn Thái Diễm sẽ không đi tìm những người hầu nam trẻ tuổi đó, cho nên loại trừ hết.
Hoàng Trung?
Người nay trên sáu mươi, có thể xứng làm cha Thái Diễm.
Bàng Đức? Càng không thể.
Còn lại Trương Tùng, Tưởng Uyển, nhưng Thái Diễm lại gần như không hề tiếp xúc với họ, sao có thể nảy sinh quan hệ với họ?
Trừ phi Thái Diễm là dâm phụ ai cũng có thể làm chồng!
Nhưng vấn đề là Thái Diễm không phải.
Sau khi loại bỏ những người này, mà trong phủ Tân võ Đình Hầu này nếu chỉ có một nam nhân, vậy thì đó là Tào Bằng.
Thái Diễm là do Tào Bằng cứu ở biên ải, cũng đã nhận Thái Địch, chính là A Mi Quải làm đệ tử, hiện nay đang học ở thư viện tại núi Phù Hí. Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào những liên kết này làm nói rằng Tào Bằng và Thái Diễm có quan hệ thì cũng không có khả năng. Thái Diễm không phải là người mà Hoàng Nguyệt Anh vừa mới tiếp xúc.Trước đây Thái Diễm tạo cho Hoàng Nguyệt Anh cảm giác ít nhiều cũng có chút cảm thụ khuê phòng oán phụ, nhưng có thể nói, hôm nay của trước kia, Thái Diễm không hề tiếp xúc với nam nhân nào.
Nhưng chỉ có một ngày...
Mà ngày hôm qua Tào Bằng ở nhà, Thái Diễm cũng ở nhà.
Mà đám người Hoàng Nguyệt Anh cùng lão phu nhân ra khỏi thành, đi thắp hương tại một ngôi chùa ngoài thành Hứa Đô.
Bởi vì hôm nay Tào Bằng phải chém đầu người, nên lão phu nhân muốn đi chùa cầu phúc cho Tào Bằng.
Mà qua hôm sau thì Thái Diễm có thay đổi, mà kẻ đầu sỏ gây ra kia lại quá rõ ràng.
Trong nội tâm, Hoàng Nguyệt Anh cũng không bài xích Thái Diễm.
Nhớ năm đó Tào Bằng ở Lũng Tây giết Vi Đoan, khơi dậy sự phẫn nỗ của thế tộc Quan Trung.
Nếu không phải có Thái Diễm đến thăm viếng Hoàng Phủ thế gia, gia tộc Vệ thị tại Hà Đông khiến cho thế tộc Quan Trung cuối cùng buông bỏ sự trả thù đối với Tào Bằng, nói không chừng Tào Bằng hiện giờ thân vẫn mang tội, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Hoàng Nguyệt Anh là tài nữ!
Thái Diễm cũng là tài nữ trăm năm hiếm thấy.
Hai người thường xuyên nói chuyện với nhau, đàm luận kinh điển, thảo luận thi từ ca phú. Thái Diễm bác học đa tài khiến Hoàng Nguyệt Anh rất là khâm phục. Mà cuộc đời Thái Diễm lận đận, vận mệnh lưu ly càng khiến Hoàng Nguyệt Anh đồng cảm.
Cho nên, Hoàng Nguyệt Anh cũng phản đối Thái Diễm nhập vào Tào gia.
Thậm chí nàng bằng lòng để Thái Diễm làm chính thê, lo liệu việc nhà. Nguyên nhân rất đơn giản, Hoàng Nguyệt Anh là một nữ nhân say mê học vấn, không kiên nhẫn làm việc vặt trong nhà. Còn Hạ Hầu Chân thì sao? Tính tình Hạ Hầu Chân lại quá mức khờ dại, đối xử với mọi người, ngay cả lúc làm mẹ rồi vẫn vô cùng đơn thuần.
Người như vậy mà lo không tốt việc nhà sẽ khiến Tào phủ rơi vào hỗn loạn.
Về phần Bộ Loan, Chân Mật, hai người đều là nữ tử hiền lành, lại thiếu chút thủ đoạn và tâm kế.
Quách Hoàn cũng có thể là một lựa chọn thích hợp, nhưng địa vị và thân phận của nàng là không đủ phục chúng, không thể đảm đương trọng trách.
Để một tiểu thiếp làm đương gia, chẳng khác nào sẽ bị người ta chê cười?
Cho nên, hiện nay Tào phủ vẫn là do lão phu nhân làm đương gia, Hồng nương tử phụ tá. Nhưng lão phu nhân và Hồng nương tử tuổi tác đã cao, mà quy mô Tào phủ lại không ngừng khuếch trương. Từ một cửa nhỏ nhà nghèo nay đã trở thành một phủ Tân Võ Đình Hầu, quy mô đã mở rộng rất nhiều, càng chưa nhắc đến những sản nghiệp liên quan ở bên ngoài.
Tào phủ ở Từ Châu có gần hai ngàn mẫu ruộng tư, là Tào Bằng nắm giữ khi còn ở Từ Châu được Tào Tháo ban cho. Ngoài thành Hứa Đô cũng có một tòa điền trang ngàn mẫu. Điền trang ở Huỳnh Dương cũng không kém ở Hứa Đô. Mà ở quận Nam Dương, trấn Trung Dương, Tào Bằng cũng đã chiếm non nửa tòa núi Trung Dương, diện tích đạt sáu ngàn mẫu trở trở lên. Càng chưa nói đên tại Hà Tây, Võ Uy, Nhật Lặc cùng với Hưu Chư Trạch, điền sản của Tào Bằng đã đạt vạn khoảnh. Nhưng thổ đất đó hầu hết là bất động sản tư của Tào Bằng, hoặc là do Tào Tháo ban cho.
Ngoài ra còn có Phúc Chỉ lầu, Xuyến Oa ở Hứa Đô...
Những sản nghiệp đó nhiều vô số cộng thêm gia sản của Tào phủ tuyệt đối là một con số kinh người.
Sản nghiệp lớn như vậy mà không có người trông nom quản lý, đương nhiên không được.
Vốn Tào Nam cũng khá thích hợp.
Nhưng hàng năm nàng đều theo Đặng Tắc ra ngoài, trong thành Hứa Đô còn có một tòa tam hộ đình hầu phủ nên cũng không có sức để xử lý sản nghiệp Tào phủ. Hoàng Nguyệt Anh bất đắc dĩ đành phải giúp đỡ lão phu nhân xử lý việc nhà, nhưng trong nội tâm nàng thích nghiên cứu học vấn, muốn làm một số phát minh sáng tạo mới là hứng thú của nàng.
Nếu Thái Diễm vào cửa Tào phủ, với học vấn, danh vọng và bản lĩnh của nàng tuyệt đối có thể xử lý Tào phủ gọn gàng ngăn nắp. Hoàng Nguyệt Anh cảm nhận được Thái Diễm thích Tào Bằng, mà Tào Bằng cũng có tình cảm với Thái Diễm. Nhưng hai hũ nút này không ai chịu mở ra.
Hoàng Nguyệt Anh vốn mượn cơ hội này kích thích Tào Bằng một chút, để hắn thổ lộ tiếng lòng, nào ngờ lại ...
Trong lòng Hoàng Nguyệt Anh chán chường, nhưng lại càng cảm thấy Thái Diễm là người thích hợp.
Thấy Tào Bằng ngã người lên sập, sau một lúc lâu Hoàng Nguyệt Anh chua xót cười: “Chuyện này xem ra còn phải muốn thiếp thân lao tâm cho huynh. A Phúc ơi A Phúc, đến chừng nào huynh mới chủ động đây?
Nghĩ lại, đúng thật là Tào Bằng không hề chủ động.
Bất kể là Hoàng Nguyệt Anh hay là Hạ Hầu Chân, ít nhiều đều là nữ theo đuổi nam.
Đặc biệt là Hoàng Nguyệt Anh, vì Tào Bằng mà phản bội người nhà. Tuy rằng sau này hòa thuận nhưng vẫn là nàng chủ động tấn công. Mà ba người Bộ Loan, Quách Hoàn và Chân Mật hình như là cũng thế. Còn Tào Bằng ngay từ đầu vốn chưa từng chủ động, tất cả đều là do các nàng tự vào vào bản thân.
Người kia thật đúng là...
Hoàng Nguyệt Anh thở dài, đi đến chỗ Tào Bằng dém chăn.
Hôm nay, hắn đích thật là mệt mỏi!
Buổi trưa giết hơn hai ngàn người, buổi tối đi phủ Thừa tướng, lại không biết bị cái gì kích thích.
Ngồi bên mép sập, Hoàng Nguyệt Anh nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má gầy của Tào Bằng. Sau một lúc lâu, nàng lẩm bẩm:
- A Phúc, nếu huynh không chịu chủ động, vậy thiếp thân đành phải bắt huynh chủ động?
Thổi tắt ngọn đèn, Hoàng Nguyệt Anh lặng yên đi ra cửa phòng.
Dọc theo hành lang gấp khúc, đi vào chỗ nở của lão phu nhân.
- A cô đã ngủ chưa?
- Hôm nay trong lòng lão phu nhân có chút loạn, vẫn chưa nghỉ.
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu phất tay ra hiệu nữ tỳ lui ra, rồi sau đó nàng đi đến cửa phòng lão phu nhân, gõ cửa.
- Ai đó!
Trong phòng vọng ra âm thanh mệt mỏi của lão phu nhân.
- A cô, là con.
- Nguyệt Anh à, đã muộn rồi sao còn chưa ngủ?
- A cô, con có việc muốn thương lượng cùng cô...ừ, là chuyện về a Phúc.
Trong phòng im lặng, lát sau cửa phòng mở ra, Hồng nương tử đứng cửa, cười tủm tỉm nói:
- Đại phu nhân, lão thái thái hôm nay có chút phấn khởi, ngươi tới đúng lúc quá, chúng ta nói chuyện cùng lão phu nhân nào.
Lập thu năm Kiến An thứ mười ba.
Trận chiến Kinh Nam lại nổi lên, Tào Tháo ở Võ Lăng phát động tấn công mãnh liệt quận Trường Sa.
Chiến sự lần này khác với trước đây, lần này là Tào Tháo đánh thật, ông chia binh ra làm ba đường, lấy Nhạc Tiến làm chính soái, Văn Sinh, Vương Uy làm tiên phong dẫn bộ công kích huyện Sung; lệnh hai người Trương Cáp, Từ Hoảng xuất binh từ Hạ Tuyển, công kích huyện La.
Đồng thời Tào Tháo đích thân đôn đốc lấy Hứa Chử làm tiên phong, Ngụy Diên làm cánh lao thẳng tới Ích Dương.
Mười hai vạn đại quân đồng thời phát động công kích khiến thế cục Kinh Nam lập tức trở nên vô cùng căng thẳng. Lưu Bị trấn thủ Lâm Tương lệnh cho Gia Cát Lượng lấy La Giang làm phòng tuyến ngăn cản Trương Cáp, Từ Hoảng; rồi sau đó y lại lệnh cho Trương Phi, Mã Lương trấn thủ Ích Dương đọ sức với Tào Tháo. Khoảng cách giữa huyện Sung khá xa với quận Trường Sa, Lưu Bị xuất một số tiền lớn mời Phi Đầu Man xuất binh tương trợ, dựa vào địa hình địa phương giằng co không ngớt với quân Tào. Trong lập tức khắp Kinh Nam nơi nơi đều chiến hỏa, chiến đấu vô cùng kinh khủng.
Trương Phi dưới thành Ích Dương đại chiến hơn trăm hiệp với Hứa Chử cũng không phân thắng bại.
Lần này Mã Lương hiến kế phân ra một đội binh mã do Lã Cát, cũng chính là nghĩa tử Thát Hủy Cát của Lã Bố năm xưa làm thống soái suốt đêm lác qua Tuyết Phong Sơn, xuất hiện tại sau quân Tào, Hứa Chử bất ngờ không kịp đề phòng đại bại mà quay về.
Tộc huynh Hứa Định chết trận tại dưới chân núi Tuyết Phong Sơn, tổn thất vô cùng thê thảm và nghiêm trọng.
Bản thân Hứa Chử bị trọng thương, nếu như không có Hứa Nghi liều chết bảo vệ, cộng thêm Ngụy Diên đúng lúc đuổi tới nơi, nói không chừng đã chết trận ở dưới thành Ích Dương.
Một trận chiến này khiến Tào Thào vô cùng giận giữ.
Ông ở Nguyên Nam lại một lần nữa tập kết binh mã, sáu vạn đại quân phát động công kích Ích Dương.
Tuy nhiên Ích Dương lúc này đánh cũng không tốt. Mã Lương hiến kế xây dựng trại nhỏ ở Phong Tuyết Sơn, từ xa phối hợp chặt chẽ với Ích Dương. Trương Phi trấn thủ Ích Dương, Lã Cát trấn thủ Tuyết Phong Sơn, tập kích quấy rối hậu quân quân Tào, khiến Tào Tháo không thể đánh thắng mà phiền não.
Đừng thấy Tuyết Phong Sơn không nhiều kẻ thù lắm nhưng lại xuất quỷ nhập thần.
Quân Tào không thiện về tác chiến vùng núi, vài lần bao vây tiễu trừ nhưng đều thất bại quay về.
Đúng lúc này Quách Gia hiến kế!
Mời Ngũ Khê Man xuất binh tương trợ, do Ngụy Diên thống soái, phụ trách quét sạch quân địch ở Tuyết Phong Sơn. Còn Tào Tháo thì chuyên tâm tấn công Ích Dương. Nếu như nói quen thuộc địa hình, am hiểu tác chiến trong núi, ai có thể sánh bằng Sơn Man?
Ngay từ đầu Tào Tháo muốn thành lập uy tín nên không cho Sơn Man xuất binh.
Quách Gia và Tuần Úc đều khuyên:
- Thừa tướng, lúc này hãy lệnh Ngũ Khê Man xuất binh là thời điểm tốt. Thừa tướng thương mến Sơn Man, không muốn Sơn man xuất chiến là xuất phát từ lòng tốt, nhưng đối với Sơn man mà nói lại cho rằng thừa tướng chưa coi họ là người một nhà, khó tránh khỏi trong lòng oán hận. Lúc này lệnh cho họ xuất binh là có thể thần phục Sơn Man. Trước đây Tân võ Đình Hầu đã xây dựng cơ sở tốt, hiện tại chỉ cần thừa tướng ra lệnh một tiếng, một trăm ngàn Ngũ Khê Man chắc chắn quên mình phục vụ vì thừa tướng. Mà đối với Sơn Man Kinh Nam mà nói, thái độ này của thừa tướng cũng có thể khiến họ nảy sinh do dự, phát biết rằng, Phi Đầu Man và Lưu Bị có lợi ích kết hợp.
Đây là tạo lối thoát cho Tào Tháo.
Tào Tháo căn bản khinh thường Ngũ Khê Man, cũng không tin Ngũ Khê Man, cho nên mới không phái Sa Đằng xuất binh.
Mà nay cục diện rơi vào bế tắc, khiến cho Tào Tháo không thể không suy xét lại.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Tào Tháo quyết định nghe theo đề nghị của đám người Quách Gia.
Dưới sự khuyên can, ông cười khổ:
- Không lão phu một đời cường ngạnh, mạnh mẽ, kết quả lại phải chịu ân của tên tiểu tử kia.
“Tiểu tử kia” chính là Tào Bằng.
Quách Gia cười nói:
- A Phúc trung thành và tận tâm, là phúc của thừa tướng.
- Cái gì mà trung thành và tận tâm, nó bớt mang đến cho ta chút phiền toái thì ta còn hài lòng hơn.
Tào Tháo nói là Tào bằng phục kích giết đám người Phục Hoàn rồi sau đó tại Bạch Lô Loan chém đầu 2131 người...không đúng, chuẩn xác chính là 2132 người. Chuyện này lan truyền đến Kinh Châu khiến cả Kinh Châu chấn động.
Mọi người thấy Tào Bằng cả gan làm loạn, ai nấy cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Tuy nhiên với Tào Tháo mà nói, giờ phút này lời ông nói ra như thể khoe khoang.
Quách Gia và Tuần Úc nhìn nhau, mỉm cười không nói.
Nhưng trong nụ cười của Tuân Úc đầy sự phức tạp, một chút ưu thương khó hiểu. Dưới sự khuyên giải của Quách Gia, tâm trạng của Tuân Úc cũng không ngừng thay đổi. Thấy thế cục thống nhất thiên hạ của Tào Tháo đã sắp thành, trong lòng Tuân Úc hiểu cho dù Tào Tháo không có lòng soán vị, chỉ sợ không thể không soán.
Nhưng Tào Bằng là qua hệ tộc nhân của Tào Tháo.
Để Tào Bằng vất vả đạt tới đỉnh cao nhất cũng tránh sự nghi kỵ của Tào Tháo.
Vậy còn Tào Tháo thì sao?
Sau khi ông ta thống nhất thiên hạ thì nên làm thế nào cho phải?
Còn Hán Đế?
Đơn giản đó chỉ là một con rối!
Vết xe đổ của Đại tướng quân Đậu Vũ năm đó, nếu Tào Tháo giao binh quyền ra, không đến một ngày đầu sẽ rơi xuống đất.
Cho nên Tào Tháo sẽ tuyệt đối không giao binh quyền ra, vậy thì Hán Đế sẽ thế nào?
Tào Bằng dùng khả năng chấn chủ trên cao để đổi lấy sự tín nhiệm của Tào Tháo, hơn nữa Tào Bằng là tộc cháu của Tào Tháo, có quan hệ như vậy có thể bình yên. Nhưng Tào Tháo thì sao? Ông ta cũng chấn chủ trên cao, cho dù ông ta đồng ý tự ô nhiễm mình, nhưng Hán Đế có giống như Tào Tháo đối với Tào Bằng vậy, chấp nhận tín nhiệm ông ta, tha thứ cho ông ta?
Đương nhiên là không...
Nhưng nếu Hán Đế không giống Tào Tháo, vậy thì chắc chắt sẽ vong.
Đến lúc đó thiên hạ lại một lần nữa đại loạn, chư hầu nổi lên, sinh linh lại lầm than.
Tâm trạng Tuân Úc vô cùng phức tạp.
Y vừa thông hiểu Tào Tháo, về mặt khác lại khó có thể dứt bỏ tình cảm với Hán thất.
Tuy nhiên, với tình cảm ngày càng mỏng này, sớm muộn gì Tuân Úc cũng phải có quyết định.
Điều này Quách Gia biết, mà Tào Tháo cũng càng hiểu!
Đối với lòng sắt của Tào Tháo, Quách Gia và Tuân Úc không nói gì, chỉ có điều trong lòng thầm thở dài: cũng không biết là ngày đó sau khi nghe được tin tức là ai đã uống liên tục ba cốc rượu? Lúc này lại xuất hiện một chuyện phiền toái.
- Vậy mời Văn Nhược phái người tới huyện Ngũ Khê man chuẩn bị hậu lễ mời Sa Đằng xuất binh.
- Vâng!
Tuần Úc khom người lĩnh mệnh, rời khỏi nha đường.
Chân trước y vừa bước đi, sắc mặt Tào Tháo lập tức trầm xuống.
- Phụng Hiếu, ngươi viết thư gửi về cho tiểu tử thối kia cho ta bảo nó đừng sinh sự nữa.
Quách Gia ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Thừa tướng, làm sao vậy?
Gần đây không nghe nói ở Hứa Đô xảy ra chuyện gì mà! Từ lúc Tào Bằng đại khai sát giới ở Bạch Bộ Loan thì Hứa Đô mưa thuận gió hòa. Nghe nói mùa thu là một mùa thu hoạch. Gần đây Tào Bằng đang phụ giúp Giả Hủ phụ trách việc gặt gấp. Hay là ở Hứa Đô lại xảy ra việc gì? Hay là Tào Bằng lại trêu trọc gây ra thị phi?
Người này thật đúng là không chịu yên ổn!
Đối với bản lĩnh gây chuyện của Tào Bằng, Quách Gia hiểu rất rõ.
Vì thế, y do dự một chút, khẽ hỏi:
- Thừa tướng, a Phúc làm sao vậy?
- Cho nó quản lý Hình ngục, nó lại quản cả chuyện nhà ta.
- Như thế nào?
- Ngươi xem đi...
Tào Tháo vừa nói vừa lấy một lá thư quăng trước mặt Quách Gia.
Thư của Biện phu nhân gửi tới, nội dung nói: Thái gia có con trai tên là A Địch Quải, cũng được gọi là Thái Địch, là cháu ngoại của Thái Ung, cũng là môn sinh của Tào Bằng, năm nay mười sáu tuổi, từng theo Tào Bằng chinh chiến tại Hà Tây, ở quận Nam Dương cũng lập được nhiều chiến công, được phong làm Kỵ Đô Úy, hiện giờ Thái Địch đang học ở Thư viện tại núi Phù Hí, thành tích rất tốt.
Sau một đống những lời ca ngợi Thái Địch thì câu kết của Biện phu nhân là: nửa tháng trước Tào Bằng đã đến nhà vì Thái Địch mà cầu thân xin cưới Tào Tiết.
Quách Gia đọc xong thì lập tức ngây ra!
Tào Bằng này lại gây ra gì đây?
Vẻ mặt Tào Tháo giận giữ, hung tợn nói:
- Thân là Đại mẫu thân mà không muốn con được vào cung...cũng không biết nàng tìm được tiểu tử thối này từ lúc nào, mà không ngờ lại nghĩ ra được chủ ý như thế. Lại còn gióng trống khua chiêng đến nhà cầu thân, làm cho mọi người trong thành Hứa Đô đều biết hết. Phụng Hiếu, ngươi nói xem có phải ta nên gọi nó tới cho nó vài bạt tai không?
- Việc này...
Quách Gia gãi gãi đầu:
- Đây là việc nhà của Thừa tướng, Gia thật không biết nên làm như nào cho phải.
Tuy nhiên Thái Địch kia cũng là nhân tài, tính tình cứng cỏi, rất có nghị lực. Huống hồ hắn lại là hậu nhân của Bá Dương tiên sinh, nếu luận môn đình thì cũng không thiệt thòi Đại tiểu thư nhà ta. Cho nên việc này xin thừa tướng quyết định.
- Việc này..
Tào Tháo cười khổ lắc đầu.
Ông sao không biết Thái Địch là cháu ngoại của Thái Ung?
Nhớ năm xưa, ông còn là môn hạ của Thái Ung, nếu ông không phải thừa tướng, vậy thì gả con gái cho Thái Địch cũng là lựa chọn không tồi. Nhưng hiện tại, ông lại có chút rầu rĩ! Từ chối? Vậy thì tên tiểu tử thối kia thể nào cũng chen vào, chắc chắn không từ bỏ ý đồ; mà không từ chối? Vậy ông nên làm thế nào để khống chế hậu cung Hoàng Thành?
Mà khiến Tào Tháo tức giận nhất là Tào Bằng kia chuyện nhà ngươi còn lo không xong, lại đi quấy nhiễu nhà người ta?
Con mẹ nó ngươi nhàn rỗi lắm sao?
Tuy nhiên về phương diện khác mà nói, Tào Tháo cũng rất cao hứng.
Tiểu tử thối này thật sự đã không coi mình là người ngoài rồi!
Với điểm này mà nói, Tào Tháo vô cùng thích thú.
- Bỏ đi, chuyện này ta tự có chủ trương.
Phụng Hiếu, ngươi viết thư trả lời, nói tên khốn kiếp kia chuyên tâm làm việc cho ta, đừng có gây chuyện phiền toái cho ta.
- Vâng!
- Chờ đã.
Tròng mắt Tào Tháo xoay chuyển:
- Ta nghe nói hiện nay Chiêu Cơ đang ở phủ Tân Võ Đình Hầu?
- Đúng vậy!
Quách Gia lộ vẻ hâm mộ:
- Ta còn nghe nói Thái phu nhân cũng thường xuyên đến Hứa Đô thăm hỏi, hiện cũng ở trong nhà của hắn. Lúc trước hắn rời khỏi Kinh Châu còn dẫn theo hai nữ nhân, thật là động lòng người.
Đáng thương cho Quách Phụng Hiếu phong lưu phóng khoáng, tướng mạo anh tuấn, lại chưa có diễm phúc này!
Quách Gia có gia giáo, ở nhà đều do Quách phu nhân làm chủ.
Tính cách phẩm chất Quách phu nhân cũng rất tốt, chỉ là...quá ghen tuông.
Quách Gia chỉ thỉnh thoảng ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt một chút cũng không được phép, mà muốn mang nữ nhân khác về nhà lại càng không được Quách phu nhân nhìn mặt. Cho nên hiện nay Quách Gia chỉ có thể lén lén lút lút chứ không dám mang nữ nhân về nhà.
Nhưng Tào Bằng này một chuyến đến Tương Dương đã lừa được một phu nhân Lưu Kinh Châu.
Ở Kinh Nam mấy tháng lại mang về hai nữ nhân...
Trong cuộc sống này đau khổ nhất chính là đứng trước một nữ nhân xinh đẹp mà lại không thể làm được gì?
Quách Gia ngồi bên mà cứ tiếc nuối.
Nhưng trong lòng Tào Tháo lại đang toan tính.
Tên tiểu tử thối ngươi dám quản chuyện trong nhà ta, ta không tìm ngươi tính phiền toái thì thôi, ngươi lại tìm ta gây phiền toái?
- Ngươi nói xem, giữa Chiêu Cơ và A Phúc có nảy sinh gian tình gì không?
- Việc này..khó nói lắm. Bình thường Gia cũng không để ý chuyện này.
- Ý của ta là, nếu ta làm chủ gả Chiêu Cơ cho a Phúc, làm chính thê, hắn sẽ thế nào nhỉ?
“Vậy chẳng phải là loạn sao?”
Lúc trước Hạ Hầu Uyên gả cháu gái thiếu chút nữa đã khiến phủ Phụng Xa Hầu loạn rồi.
Mà nay ngươi lại muốn gả quả phụ đó cho Tào Bằng, chỉ sợ phủ Tân Võ Đình Hầu lại náo loạn lên.
Chỉ có điều...
Đột nhiên Quách Gia nghĩ ra một chuyện.
Không đợi y mở miệng, chợt nghe Tào Tháo nói:
- Vậy cứ quyết định như thế đi. Nó dám chen vào chuyện nhà của ta, thì ta sẽ chen vào chuyện nhà nó, gà chó cũng không yên.
Có đôi khi Tào Tháo lại giống như đưa trẻ, làm việc tùy tính.
Ông đã nhất quyết khiến Quách Gia không nói gì được nữa.
“Ngươi gả Thái Diễm cho Tào Bằng, là ngươi đã lẫn lộn giữa chuyện nhà ngươi và chuyện nhà của hắn. Chỉ sợ ngay cả chó gà nhà ngươi cũng không yên. Đúng rồi, nếu chẳng may lão nhân gia ngươi gả con gái cho Thái Địch, vậy thân phận các ngươi sẽ gọi như nào đây?”
Nghĩ đến đây Quách Gia rùng mình, ngậm miệng lại.
Chỉ thấy Tào Tháo vô cùng đắc ý, Quách Gia chỉ biết thầm thở dài.
***
Hắt xì!
Tào Bằng hắt xì day day mũi.
Ai đang mắng ta?
Hắn gãi đầu, lại đem chuyện này bỏ qua hết. Muốn mắng hắn thì cứ mắng đi, tuy rằng gần đây bài viết mắng chửi hắn trên nhật báo tại Hứa Đô cũng ít đi, nhưng đó là do bị Tào Bằng dọa mà sợ.
Còn trong lòng không biết có bao nhiêu người đang thầm mắng hắn.
Cũng may các sư phụ Bàng Đức Công, Hồ Chiêu gửi thư an ủi Tào Bằng rất nhiều.
Nội dung trong thư hai người đều nói: “không cần để ý những người khác đánh giá thế nào, chỉ cần con không thẹn với lòng là đủ rồi.”
Trong chuyện này đúng là Tào Bằng không có gì hổ thẹn.
Hắn không giết người thì người sẽ giết hắn.
Nhìn nhiều người bị giết như thế, nhưng trên thực tế hắn cứu càng nhiều người hơn.
Chỉ sợ chuyện này mà do Tào Tháo xử lý thì còn liên lụy rộng hơn, giết chóc nhiều hơn. Mà nay lấy hơn hai ngàn tính mạng đổi lấy sự yên bình phương bắc, sự an bình của Hứa Đô, ngẫm nghĩ lại, Tào Bằng vẫn cảm thấy có chút lời.
Về phần người khác nói thế nào, con rận còn sợ cắn sao? Các ngươi muốn mắng gì thì mắng.
Chọc giận ta thì nhìn ta cầm đao cứng rắn, xem các ngươi mạnh miệng thế nào!
Nhận được sự cảm thông của Hồ Chiêu, Bàng Đức Công, Tào Bằng cũng rất vui mừng.
Đồng thời, Vương Song cũng từ Từ Châu trở về, nói với Tào Bằng là đã đưa một nhà Lưu Quang đến Hán Thành của Lã Hán.
Khi Lưu Quang ở trên thuyền đã nhờ Vương Song nói một câu.
“Từ này về sau trên đời sẽ không còn Lưu Tử Vũ nữa, nếu ngày nào đó Hữu Học đến Lã Hán, không ngại hãy gặp một người bạn cũ tên lã Văn Quảng uống một chén rượu nhạt, nói chuyện thế sự. Đây cũng là chuyện mà khi Văn Quảng còn niên thiếu kỳ vọng nhất.
Lưu Quang đã thông.
Trừ đi đao phong, chuyên tâm chuyện văn.
Trong lòng rộng mở, từ nay về sau chỉ nghiên cứu học vấn.
Văn Quảng, chẳng phải chính là bản thân Lưu Quang đấy sao?
Khi hắn còn thiếu niên cũng là lúc Tào Bằng còn thiếu niên, chuyện mong muốn nhất là bằng hữu của Tào Bằng.
Nhưng tạo hóa trêu người, bọn họ không thể trở thành bằng hữu, mà lại trở thành đối thủ.
Lúc trước Lưu Quang tặng Tào Bằng tiểu Ngao, mà nay tiểu Ngao đã lớn, lại còn đẻ được sáu tiểu Ngao.
Ngay cả Vương Song cũng được Lưu Quang tặng cho.
Có lẽ Lưu Quang không còn nhớ đến Vương Song, nhưng phần tính cảm này Tào Bằng lại không chút nào quên.
Nghe Vương Song nói hết, Tào Bằng khẽ thở dài.
Đó là một người cởi mở, khi hắn ta đã gỡ bỏ được gánh nặng xuống, có lẽ sẽ được sống những ngày tháng vui vẻ thoải mái!
Nếu có cơ hội ta thật sự muốn đến Hán Thành gặp mặt một lần!
Không chỉ gặp Lưu Quang, mà còn muốn gặp Lã Lam, nghe nói Lã Lam đã sinh cho hắn song thai.
- Chu đại thúc khỏe chứ?
- Chu Tĩnh Hải rất khỏe, y nhờ tiểu nhân nhắn lại với Công tử, nói là thủy quân đảo Đông Lăng đã quy mô đầy đủ.
Cho y thời gia ba năm nữa là có thể thành lập được một đội thủy quân có thể đổ bộ Giang Đông.
- Vậy thì tốt quá!
Nay Chu Thương cũng đã kết hôn cưới Từ thị ở Hải Tây.
Nghe nói Từ thị chính là cháu gái của Thái Sử Từ Từ Châu, vô cùng xinh đẹp. Thái Sử Từ bằng lòng gả cháu gái cho Chu Thương, cũng chứng tỏ Chu Thương đã chiếm được sự tán thành của thế tộc Từ Châu, nhớ lại, Tào Bằng vẫn cảm thấy có lỗi với Chu Thương.
Chu Thương vì theo mình chạy nạn ở Nam Dương, bỏ qua cơ nghiệp của bản thân đến Hứa Đô.
Rồi sau đó lại theo Tào Bằng và Đặng Tắc đi Hải Tây.
Mà lần đi này tận mười năm trời.
Sau này Phan Chương, Cam Ninh lại quy thuận hiệu lực cho Tào Bằng, hưởng bổng lộc hai ngàn thạch.
Chỉ có Chu Thương vẫn ở Hải Tây, đóng tại đảo hẻo lánh ở Đông Lăng, nhưng lại không hề nửa lời oán trách.
Mà nay thành thân coi như là có căn cơ.
Tào Bằng đương nhiên cảm thấy vui mừng cho Chu Thương, đồng thời trong lòng còn tăng thêm nhiều kỳ vọng. Nếu Thủy quân đảo Đông Lăng được tạo thành xuất ra có thể thẳng tiến đến Ngô Quận, cũng có thể vây thành Hội Kê. Dọc đường ven biển Giang Đông cố nhiên là một đạo lạch trời.Nhưng đối với Tào Bằng mà nói thật sự không hề có sơ hở lớn nào.
Để quân Tào có thể thong dong đổ bộ trên biển tại Giang Đông chắc chắn Giang Đông sẽ xuất hiện hỗn loạn.
Chẳng qua việc này phải cần một quá trình.
Thủy quân đảo Đông Lăng cần xây dựng, đúng như lời Chu Thương nói, không đến ba năm năm nữa sẽ thành công. Cũng vậy thôi,mười năm đã chờ được, đợi thêm mười năm nữa thì có sao? Về điều này Tào Bằng cũng không hề lo lắng.
Sau giờ ngọ, Đình Úy không có sự vụ.
Tào Bằng thông báo đám người Pháp Chính sau đó dẫn theo Sa MaKha và Văn Võ quay về Hầu phủ.
Từ xa đã nhìn thấy cửa ngoài hầu phủ có hai xe ngựa đỗ ở đó, nhìn bề ngoài xe ngựa hình như không phải người bình thường.
Hơn một tháng nay lần đầu tiên có người đến trước cửa chính của Tân Võ Đình Hầu phủ của hắn.
- Ai tới?
Tào Bằng ở ngoài cửa phủ xuống ngựa.
Đã có môn đinh chạy ra tiếp nhận dây cương.
Tào Bằng ở trong thành Hứa Đô không cưỡi sư hổ thú, đường phố chật hẹp không thích hợp cưỡi sư hổ thú.Cho nên ngày thường Tào Bằng để sư hổ thú ngoài điền trang ngoài thành, dù sao mẫu đất ngàn mẫu cũng đủ sư hổ thú chạy thoải mái.
Môn đinh vội vàng trả lời: ‘
- Là một nhà Dương Thái Thú Tây Hà tới chơi.
Dương Thái Thú ở Tây Hà?
Tào Bằng chợt phản ứng, Dương Thái Thú Tây Hà chính là Dương Hàng lúc trước đã từng tới quận Nam Dương, đảm nhiệm quận Thừa. Vậy là y đã thăng quan? Không ngờ đã thăng lên làm Thái Thú quận Tây Hà?
Không đúng, quận Tây Hà không phải ở Tịnh Châu sao?
Tịnh Châu kia, còn là địa bàn của Cao Can, chẳng lẽ lão Tào đã quyết định xuất binh Tây Hà?
Điều đó thật ra rất có khả năng!
Đặng Tắc ở Hà Đông đã hơn hai năm rồi.
Mà dưới sự trợ giúp của Vệ thị Hà Đông, Đặng Tắc cũng đứng vững gót chân.
Hiện giờ U Châu ổn định, Ký Châu dẹp yên. Đặc biệt năm nay, Ký Châu được mùa thu hoạch, Ký Châu mùa thu hoạch, cũng khiến cho Tào Tháo không cần phải tiếp tục từ đi về phía nam, xuất thẳng đến Ký Châu. Dưới tình huống như vậy, thu phục Tịnh Châu cũng là gấp rút.
Căn cơ Tào Tháo đánh tốt, hai năm nay đã bao vây tiêu trừ đối với Tịnh Châu, khiến Tịnh Châu hỗn loạn không ngừng.
Cao Can thống trị, nếu không có sự hỗ trợ của Lưu Báo, chỉ sợ cũng khó chống đỡ được.
Dưới tình huống này, đánh chiếm Tịnh Châu thích hợp nhất. Chỉ cần Tào Tháo hưng binh bên này, các nơi Tịnh Châu sẽ lập tức hưởng ứng. Đồng thời theo địa khu Hà Bắc vững vàng khôi phục. Tào Tháo cũng đã chuẩn bị đầy đủ năng lực để chống đỡ người Tiên Ti, tại thời điểm này bổ nhiệm Dương Hàng làm Thái Thú Tây Hà cũng là điều dễ hiểu.
Thê tử Dương Hàng là muội muội Thái Diễm.
Bọn họ đến phủ thăm hỏi cũng là điều bình thường.
Tào Bằng gãi gãi đầu, bộ dạng không hề gì đi vào trong phủ.
Thái Diễm đang ở bên trong phòng tiếp vợ chồng Dương Hàng, bên ngoài phòng không có bóng người, Tào Bằng đảo mắt, đột nhiên thấy hứng thú liền lén lút đứng ở phòng nghỉ bên ngoài, nghiêng tai lắng nghe phòng bên nói chuyện.
- ...Tỷ tỷ ở trong phủ Tân Võ Đình Hầu, dù gì cũng không tiện.
Tuy nói Tào hầu có ân với tỷ tỷ, nhưng trong mắt người ngoài trước sau tỷ cũng không phải là người trong Tào phủ, nếu cứ tiếp tục ở trong Tào phủ, chỉ sợ thanh danh của tỷ tỷ với Tào Hầu không hay lắm, không bằng tỷ đến nhà chúng ta ở.
Người nói chuyện là nữ nhân.
Xưng hô như vậy với Thái Văn Cơ, nhất định là Thái Trinh Cơ, muội muội của Thái Diễm.
Dường như Thái Văn Cơ có chút do dự nên không nói gì.
Lại nghe Thái Trinh Cơ nói tiếp:
- Tỷ tỷ còn có nhà ở Mạc Bắc nhiều năm rồi.
Đến nay vẫn một mình cơ khổ như vậy, thật sự không đành lòng. Trước kia A Mi Quải và A Địch Quải còn nhỏ, tỷ tỷ không chịu lập gia đình, tiểu muội có thể lý giải. Nhưng hiện tại A Địch Quải đã được phong làm Kỵ Đô úy, đi học ở Thư viện tại núi Phù Hí, bái được danh sư, sớm muộn gì cũng thành danh. Tuổi của A Mi Quải cũng dần lớn, tỷ tỷ cũng phải nghĩ cho bản thân. Là nữ nhân cũng nên tìm một nam nhân che chở cho mình mới tốt, để khỏi lỡ cả một đời.Nếu phụ thân dưới suối vàng có biết, sợ là cũng đau lòng vì tỷ tỷ.
- Trinh Cơ, muội nói vậy là có ý gì?
- Tỷ tỷ, tiểu muội cũng không có ý gì khác, chỉ suy nghĩ cho tỷ tỷ.
Kỳ thật, với tài hoa và dung mạo của tỷ tỷ, bao nhiêu người mong còn không được. Lần này muội đến là chịu sự nhờ vả của gia ông, tìm một hôn nhân cho tỷ tỷ. Tử Lộ có một tộc huynh, tuổi khá lớn, nhưng cũng là một nhân sĩ uyên bác, cũng có danh vọng. Huynh ấy ngưỡng mộ tỷ tỷ đã lâu, cho nên nhờ gia ông cầu hôn tỷ tỷ. Vị tộc huynh kia là xuất thân thanh cao, hiện giờ cũng có chức vị ở Hứa Đô, rất hợp với tỷ tỷ.
Tào Bằng ở ngoài cửa nghe vậy lập tức nổi giận đùng đùng...
Chẳng qua sự việc nảy sinh quá đột ngột làm hắn không biết nên giải thích thế nào với các nàng Hoàng Nguyệt Anh.
Tuy rằng Thái Diễm từng nói không cần Tào Bằng phụ trách.
Nhưng Tào Bằng thuộc loại đóng khung trong chủ nghĩa đàn ông, sao có thể để Thái Diễm cả đời cô độc như vậy? Chẳng phải càng khiến nàng khó lập gia đình hay sao? Điều này sao Tào Bằng không thể chấp nhận được. Đoán chừng chân trước Thái Diễm đi nói với hắn là sẽ lập gia đình, thì chân sau hắn lập tức xách kiếm đi giết kẻ kia ngay lập tức. Dù gì, Tào Bằng là người có chủ nghĩa đàn ông mãnh mẽ ngấm vào xương cốt, trải qua hai thế hệ càng khiến hắn khi đối diện với nữ nhân thì nảy sinh cảm giác che chở mãnh liệt.
Mà trực giác Hoàng Nguyệt Anh cũng rất nhạy bén.
Mới chỉ một ngày đã cảm nhận được Thái Diễm không bình thường.
- A Phúc,Thái tỷ tỷ rời khỏi biên ải đến nay đã sáu năm, trước kia tỷ ấy nói là vì con cái còn nhỏ nên không chịu lập gia đình, nhưng hiện tại con tỷ ấy cũng đã lớn, A Mi Quải đã mười ba rồi, cũng là lúc để tỷ ấy đi tìm người bạn tránh cuộc đời cô độc, huynh có tìm được người thích hợp thì giới thiệu cho tỷ ấy.
- Không có!
Tào Bằng dứt khoát trả lời!
Hắn do dự một chút, nói:
- Về chuyện này muội không phải quan tâm, Thái tỷ tỷ không phải là đứa trẻ, chắc chắn tự có quyết định. Chúng ta xen vào, nếu chẳng may giới thiệu sai người, chẳng phải sẽ bị người ta chỉ trích đấy sao?
Thôi, chuyện cứ thế, hôm nay ta mệt rồi, ta đi nghỉ trước.
Nói xong Tào Bằng xoay người đi thẳng lên giường nằm xuống ngủ.
Nhưng hắn lại không phát hiện trong ánh mắt Hoàng Nguyệt Anh lộ ra vẻ phức tạp, thở dài nhìn hắn.
Tào Bằng là người đàn ông có dục vọng mạnh mẽ.
Nhưng đồng thời hắn cũng là một người không giỏi biểu đạt tình cảm của mình.
Hai ngày trước Thái Diễm có bộ dạng như nào? Hôm nay lại có bộ dạng như nào? Một nữ nhân vừa trải qua tình trạng thân mật vô cùng khác biệt với một nữ nhân trải qua một thời gian dài cấm dục có cuộc sống khổ hạnh. Hoàng Nguyệt Anh cũng là phụ nữ, lại là người thông minh, sao không thể nhìn ra sự thay đổi trong đó?
Trong phủ Tân Võ Đình Hầu không có nhiều nam nhân lắm.
Chắc chắn Thái Diễm sẽ không đi tìm những người hầu nam trẻ tuổi đó, cho nên loại trừ hết.
Hoàng Trung?
Người nay trên sáu mươi, có thể xứng làm cha Thái Diễm.
Bàng Đức? Càng không thể.
Còn lại Trương Tùng, Tưởng Uyển, nhưng Thái Diễm lại gần như không hề tiếp xúc với họ, sao có thể nảy sinh quan hệ với họ?
Trừ phi Thái Diễm là dâm phụ ai cũng có thể làm chồng!
Nhưng vấn đề là Thái Diễm không phải.
Sau khi loại bỏ những người này, mà trong phủ Tân võ Đình Hầu này nếu chỉ có một nam nhân, vậy thì đó là Tào Bằng.
Thái Diễm là do Tào Bằng cứu ở biên ải, cũng đã nhận Thái Địch, chính là A Mi Quải làm đệ tử, hiện nay đang học ở thư viện tại núi Phù Hí. Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào những liên kết này làm nói rằng Tào Bằng và Thái Diễm có quan hệ thì cũng không có khả năng. Thái Diễm không phải là người mà Hoàng Nguyệt Anh vừa mới tiếp xúc.Trước đây Thái Diễm tạo cho Hoàng Nguyệt Anh cảm giác ít nhiều cũng có chút cảm thụ khuê phòng oán phụ, nhưng có thể nói, hôm nay của trước kia, Thái Diễm không hề tiếp xúc với nam nhân nào.
Nhưng chỉ có một ngày...
Mà ngày hôm qua Tào Bằng ở nhà, Thái Diễm cũng ở nhà.
Mà đám người Hoàng Nguyệt Anh cùng lão phu nhân ra khỏi thành, đi thắp hương tại một ngôi chùa ngoài thành Hứa Đô.
Bởi vì hôm nay Tào Bằng phải chém đầu người, nên lão phu nhân muốn đi chùa cầu phúc cho Tào Bằng.
Mà qua hôm sau thì Thái Diễm có thay đổi, mà kẻ đầu sỏ gây ra kia lại quá rõ ràng.
Trong nội tâm, Hoàng Nguyệt Anh cũng không bài xích Thái Diễm.
Nhớ năm đó Tào Bằng ở Lũng Tây giết Vi Đoan, khơi dậy sự phẫn nỗ của thế tộc Quan Trung.
Nếu không phải có Thái Diễm đến thăm viếng Hoàng Phủ thế gia, gia tộc Vệ thị tại Hà Đông khiến cho thế tộc Quan Trung cuối cùng buông bỏ sự trả thù đối với Tào Bằng, nói không chừng Tào Bằng hiện giờ thân vẫn mang tội, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Hoàng Nguyệt Anh là tài nữ!
Thái Diễm cũng là tài nữ trăm năm hiếm thấy.
Hai người thường xuyên nói chuyện với nhau, đàm luận kinh điển, thảo luận thi từ ca phú. Thái Diễm bác học đa tài khiến Hoàng Nguyệt Anh rất là khâm phục. Mà cuộc đời Thái Diễm lận đận, vận mệnh lưu ly càng khiến Hoàng Nguyệt Anh đồng cảm.
Cho nên, Hoàng Nguyệt Anh cũng phản đối Thái Diễm nhập vào Tào gia.
Thậm chí nàng bằng lòng để Thái Diễm làm chính thê, lo liệu việc nhà. Nguyên nhân rất đơn giản, Hoàng Nguyệt Anh là một nữ nhân say mê học vấn, không kiên nhẫn làm việc vặt trong nhà. Còn Hạ Hầu Chân thì sao? Tính tình Hạ Hầu Chân lại quá mức khờ dại, đối xử với mọi người, ngay cả lúc làm mẹ rồi vẫn vô cùng đơn thuần.
Người như vậy mà lo không tốt việc nhà sẽ khiến Tào phủ rơi vào hỗn loạn.
Về phần Bộ Loan, Chân Mật, hai người đều là nữ tử hiền lành, lại thiếu chút thủ đoạn và tâm kế.
Quách Hoàn cũng có thể là một lựa chọn thích hợp, nhưng địa vị và thân phận của nàng là không đủ phục chúng, không thể đảm đương trọng trách.
Để một tiểu thiếp làm đương gia, chẳng khác nào sẽ bị người ta chê cười?
Cho nên, hiện nay Tào phủ vẫn là do lão phu nhân làm đương gia, Hồng nương tử phụ tá. Nhưng lão phu nhân và Hồng nương tử tuổi tác đã cao, mà quy mô Tào phủ lại không ngừng khuếch trương. Từ một cửa nhỏ nhà nghèo nay đã trở thành một phủ Tân Võ Đình Hầu, quy mô đã mở rộng rất nhiều, càng chưa nhắc đến những sản nghiệp liên quan ở bên ngoài.
Tào phủ ở Từ Châu có gần hai ngàn mẫu ruộng tư, là Tào Bằng nắm giữ khi còn ở Từ Châu được Tào Tháo ban cho. Ngoài thành Hứa Đô cũng có một tòa điền trang ngàn mẫu. Điền trang ở Huỳnh Dương cũng không kém ở Hứa Đô. Mà ở quận Nam Dương, trấn Trung Dương, Tào Bằng cũng đã chiếm non nửa tòa núi Trung Dương, diện tích đạt sáu ngàn mẫu trở trở lên. Càng chưa nói đên tại Hà Tây, Võ Uy, Nhật Lặc cùng với Hưu Chư Trạch, điền sản của Tào Bằng đã đạt vạn khoảnh. Nhưng thổ đất đó hầu hết là bất động sản tư của Tào Bằng, hoặc là do Tào Tháo ban cho.
Ngoài ra còn có Phúc Chỉ lầu, Xuyến Oa ở Hứa Đô...
Những sản nghiệp đó nhiều vô số cộng thêm gia sản của Tào phủ tuyệt đối là một con số kinh người.
Sản nghiệp lớn như vậy mà không có người trông nom quản lý, đương nhiên không được.
Vốn Tào Nam cũng khá thích hợp.
Nhưng hàng năm nàng đều theo Đặng Tắc ra ngoài, trong thành Hứa Đô còn có một tòa tam hộ đình hầu phủ nên cũng không có sức để xử lý sản nghiệp Tào phủ. Hoàng Nguyệt Anh bất đắc dĩ đành phải giúp đỡ lão phu nhân xử lý việc nhà, nhưng trong nội tâm nàng thích nghiên cứu học vấn, muốn làm một số phát minh sáng tạo mới là hứng thú của nàng.
Nếu Thái Diễm vào cửa Tào phủ, với học vấn, danh vọng và bản lĩnh của nàng tuyệt đối có thể xử lý Tào phủ gọn gàng ngăn nắp. Hoàng Nguyệt Anh cảm nhận được Thái Diễm thích Tào Bằng, mà Tào Bằng cũng có tình cảm với Thái Diễm. Nhưng hai hũ nút này không ai chịu mở ra.
Hoàng Nguyệt Anh vốn mượn cơ hội này kích thích Tào Bằng một chút, để hắn thổ lộ tiếng lòng, nào ngờ lại ...
Trong lòng Hoàng Nguyệt Anh chán chường, nhưng lại càng cảm thấy Thái Diễm là người thích hợp.
Thấy Tào Bằng ngã người lên sập, sau một lúc lâu Hoàng Nguyệt Anh chua xót cười: “Chuyện này xem ra còn phải muốn thiếp thân lao tâm cho huynh. A Phúc ơi A Phúc, đến chừng nào huynh mới chủ động đây?
Nghĩ lại, đúng thật là Tào Bằng không hề chủ động.
Bất kể là Hoàng Nguyệt Anh hay là Hạ Hầu Chân, ít nhiều đều là nữ theo đuổi nam.
Đặc biệt là Hoàng Nguyệt Anh, vì Tào Bằng mà phản bội người nhà. Tuy rằng sau này hòa thuận nhưng vẫn là nàng chủ động tấn công. Mà ba người Bộ Loan, Quách Hoàn và Chân Mật hình như là cũng thế. Còn Tào Bằng ngay từ đầu vốn chưa từng chủ động, tất cả đều là do các nàng tự vào vào bản thân.
Người kia thật đúng là...
Hoàng Nguyệt Anh thở dài, đi đến chỗ Tào Bằng dém chăn.
Hôm nay, hắn đích thật là mệt mỏi!
Buổi trưa giết hơn hai ngàn người, buổi tối đi phủ Thừa tướng, lại không biết bị cái gì kích thích.
Ngồi bên mép sập, Hoàng Nguyệt Anh nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má gầy của Tào Bằng. Sau một lúc lâu, nàng lẩm bẩm:
- A Phúc, nếu huynh không chịu chủ động, vậy thiếp thân đành phải bắt huynh chủ động?
Thổi tắt ngọn đèn, Hoàng Nguyệt Anh lặng yên đi ra cửa phòng.
Dọc theo hành lang gấp khúc, đi vào chỗ nở của lão phu nhân.
- A cô đã ngủ chưa?
- Hôm nay trong lòng lão phu nhân có chút loạn, vẫn chưa nghỉ.
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu phất tay ra hiệu nữ tỳ lui ra, rồi sau đó nàng đi đến cửa phòng lão phu nhân, gõ cửa.
- Ai đó!
Trong phòng vọng ra âm thanh mệt mỏi của lão phu nhân.
- A cô, là con.
- Nguyệt Anh à, đã muộn rồi sao còn chưa ngủ?
- A cô, con có việc muốn thương lượng cùng cô...ừ, là chuyện về a Phúc.
Trong phòng im lặng, lát sau cửa phòng mở ra, Hồng nương tử đứng cửa, cười tủm tỉm nói:
- Đại phu nhân, lão thái thái hôm nay có chút phấn khởi, ngươi tới đúng lúc quá, chúng ta nói chuyện cùng lão phu nhân nào.
Lập thu năm Kiến An thứ mười ba.
Trận chiến Kinh Nam lại nổi lên, Tào Tháo ở Võ Lăng phát động tấn công mãnh liệt quận Trường Sa.
Chiến sự lần này khác với trước đây, lần này là Tào Tháo đánh thật, ông chia binh ra làm ba đường, lấy Nhạc Tiến làm chính soái, Văn Sinh, Vương Uy làm tiên phong dẫn bộ công kích huyện Sung; lệnh hai người Trương Cáp, Từ Hoảng xuất binh từ Hạ Tuyển, công kích huyện La.
Đồng thời Tào Tháo đích thân đôn đốc lấy Hứa Chử làm tiên phong, Ngụy Diên làm cánh lao thẳng tới Ích Dương.
Mười hai vạn đại quân đồng thời phát động công kích khiến thế cục Kinh Nam lập tức trở nên vô cùng căng thẳng. Lưu Bị trấn thủ Lâm Tương lệnh cho Gia Cát Lượng lấy La Giang làm phòng tuyến ngăn cản Trương Cáp, Từ Hoảng; rồi sau đó y lại lệnh cho Trương Phi, Mã Lương trấn thủ Ích Dương đọ sức với Tào Tháo. Khoảng cách giữa huyện Sung khá xa với quận Trường Sa, Lưu Bị xuất một số tiền lớn mời Phi Đầu Man xuất binh tương trợ, dựa vào địa hình địa phương giằng co không ngớt với quân Tào. Trong lập tức khắp Kinh Nam nơi nơi đều chiến hỏa, chiến đấu vô cùng kinh khủng.
Trương Phi dưới thành Ích Dương đại chiến hơn trăm hiệp với Hứa Chử cũng không phân thắng bại.
Lần này Mã Lương hiến kế phân ra một đội binh mã do Lã Cát, cũng chính là nghĩa tử Thát Hủy Cát của Lã Bố năm xưa làm thống soái suốt đêm lác qua Tuyết Phong Sơn, xuất hiện tại sau quân Tào, Hứa Chử bất ngờ không kịp đề phòng đại bại mà quay về.
Tộc huynh Hứa Định chết trận tại dưới chân núi Tuyết Phong Sơn, tổn thất vô cùng thê thảm và nghiêm trọng.
Bản thân Hứa Chử bị trọng thương, nếu như không có Hứa Nghi liều chết bảo vệ, cộng thêm Ngụy Diên đúng lúc đuổi tới nơi, nói không chừng đã chết trận ở dưới thành Ích Dương.
Một trận chiến này khiến Tào Thào vô cùng giận giữ.
Ông ở Nguyên Nam lại một lần nữa tập kết binh mã, sáu vạn đại quân phát động công kích Ích Dương.
Tuy nhiên Ích Dương lúc này đánh cũng không tốt. Mã Lương hiến kế xây dựng trại nhỏ ở Phong Tuyết Sơn, từ xa phối hợp chặt chẽ với Ích Dương. Trương Phi trấn thủ Ích Dương, Lã Cát trấn thủ Tuyết Phong Sơn, tập kích quấy rối hậu quân quân Tào, khiến Tào Tháo không thể đánh thắng mà phiền não.
Đừng thấy Tuyết Phong Sơn không nhiều kẻ thù lắm nhưng lại xuất quỷ nhập thần.
Quân Tào không thiện về tác chiến vùng núi, vài lần bao vây tiễu trừ nhưng đều thất bại quay về.
Đúng lúc này Quách Gia hiến kế!
Mời Ngũ Khê Man xuất binh tương trợ, do Ngụy Diên thống soái, phụ trách quét sạch quân địch ở Tuyết Phong Sơn. Còn Tào Tháo thì chuyên tâm tấn công Ích Dương. Nếu như nói quen thuộc địa hình, am hiểu tác chiến trong núi, ai có thể sánh bằng Sơn Man?
Ngay từ đầu Tào Tháo muốn thành lập uy tín nên không cho Sơn Man xuất binh.
Quách Gia và Tuần Úc đều khuyên:
- Thừa tướng, lúc này hãy lệnh Ngũ Khê Man xuất binh là thời điểm tốt. Thừa tướng thương mến Sơn Man, không muốn Sơn man xuất chiến là xuất phát từ lòng tốt, nhưng đối với Sơn man mà nói lại cho rằng thừa tướng chưa coi họ là người một nhà, khó tránh khỏi trong lòng oán hận. Lúc này lệnh cho họ xuất binh là có thể thần phục Sơn Man. Trước đây Tân võ Đình Hầu đã xây dựng cơ sở tốt, hiện tại chỉ cần thừa tướng ra lệnh một tiếng, một trăm ngàn Ngũ Khê Man chắc chắn quên mình phục vụ vì thừa tướng. Mà đối với Sơn Man Kinh Nam mà nói, thái độ này của thừa tướng cũng có thể khiến họ nảy sinh do dự, phát biết rằng, Phi Đầu Man và Lưu Bị có lợi ích kết hợp.
Đây là tạo lối thoát cho Tào Tháo.
Tào Tháo căn bản khinh thường Ngũ Khê Man, cũng không tin Ngũ Khê Man, cho nên mới không phái Sa Đằng xuất binh.
Mà nay cục diện rơi vào bế tắc, khiến cho Tào Tháo không thể không suy xét lại.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Tào Tháo quyết định nghe theo đề nghị của đám người Quách Gia.
Dưới sự khuyên can, ông cười khổ:
- Không lão phu một đời cường ngạnh, mạnh mẽ, kết quả lại phải chịu ân của tên tiểu tử kia.
“Tiểu tử kia” chính là Tào Bằng.
Quách Gia cười nói:
- A Phúc trung thành và tận tâm, là phúc của thừa tướng.
- Cái gì mà trung thành và tận tâm, nó bớt mang đến cho ta chút phiền toái thì ta còn hài lòng hơn.
Tào Tháo nói là Tào bằng phục kích giết đám người Phục Hoàn rồi sau đó tại Bạch Lô Loan chém đầu 2131 người...không đúng, chuẩn xác chính là 2132 người. Chuyện này lan truyền đến Kinh Châu khiến cả Kinh Châu chấn động.
Mọi người thấy Tào Bằng cả gan làm loạn, ai nấy cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Tuy nhiên với Tào Tháo mà nói, giờ phút này lời ông nói ra như thể khoe khoang.
Quách Gia và Tuần Úc nhìn nhau, mỉm cười không nói.
Nhưng trong nụ cười của Tuân Úc đầy sự phức tạp, một chút ưu thương khó hiểu. Dưới sự khuyên giải của Quách Gia, tâm trạng của Tuân Úc cũng không ngừng thay đổi. Thấy thế cục thống nhất thiên hạ của Tào Tháo đã sắp thành, trong lòng Tuân Úc hiểu cho dù Tào Tháo không có lòng soán vị, chỉ sợ không thể không soán.
Nhưng Tào Bằng là qua hệ tộc nhân của Tào Tháo.
Để Tào Bằng vất vả đạt tới đỉnh cao nhất cũng tránh sự nghi kỵ của Tào Tháo.
Vậy còn Tào Tháo thì sao?
Sau khi ông ta thống nhất thiên hạ thì nên làm thế nào cho phải?
Còn Hán Đế?
Đơn giản đó chỉ là một con rối!
Vết xe đổ của Đại tướng quân Đậu Vũ năm đó, nếu Tào Tháo giao binh quyền ra, không đến một ngày đầu sẽ rơi xuống đất.
Cho nên Tào Tháo sẽ tuyệt đối không giao binh quyền ra, vậy thì Hán Đế sẽ thế nào?
Tào Bằng dùng khả năng chấn chủ trên cao để đổi lấy sự tín nhiệm của Tào Tháo, hơn nữa Tào Bằng là tộc cháu của Tào Tháo, có quan hệ như vậy có thể bình yên. Nhưng Tào Tháo thì sao? Ông ta cũng chấn chủ trên cao, cho dù ông ta đồng ý tự ô nhiễm mình, nhưng Hán Đế có giống như Tào Tháo đối với Tào Bằng vậy, chấp nhận tín nhiệm ông ta, tha thứ cho ông ta?
Đương nhiên là không...
Nhưng nếu Hán Đế không giống Tào Tháo, vậy thì chắc chắt sẽ vong.
Đến lúc đó thiên hạ lại một lần nữa đại loạn, chư hầu nổi lên, sinh linh lại lầm than.
Tâm trạng Tuân Úc vô cùng phức tạp.
Y vừa thông hiểu Tào Tháo, về mặt khác lại khó có thể dứt bỏ tình cảm với Hán thất.
Tuy nhiên, với tình cảm ngày càng mỏng này, sớm muộn gì Tuân Úc cũng phải có quyết định.
Điều này Quách Gia biết, mà Tào Tháo cũng càng hiểu!
Đối với lòng sắt của Tào Tháo, Quách Gia và Tuân Úc không nói gì, chỉ có điều trong lòng thầm thở dài: cũng không biết là ngày đó sau khi nghe được tin tức là ai đã uống liên tục ba cốc rượu? Lúc này lại xuất hiện một chuyện phiền toái.
- Vậy mời Văn Nhược phái người tới huyện Ngũ Khê man chuẩn bị hậu lễ mời Sa Đằng xuất binh.
- Vâng!
Tuần Úc khom người lĩnh mệnh, rời khỏi nha đường.
Chân trước y vừa bước đi, sắc mặt Tào Tháo lập tức trầm xuống.
- Phụng Hiếu, ngươi viết thư gửi về cho tiểu tử thối kia cho ta bảo nó đừng sinh sự nữa.
Quách Gia ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Thừa tướng, làm sao vậy?
Gần đây không nghe nói ở Hứa Đô xảy ra chuyện gì mà! Từ lúc Tào Bằng đại khai sát giới ở Bạch Bộ Loan thì Hứa Đô mưa thuận gió hòa. Nghe nói mùa thu là một mùa thu hoạch. Gần đây Tào Bằng đang phụ giúp Giả Hủ phụ trách việc gặt gấp. Hay là ở Hứa Đô lại xảy ra việc gì? Hay là Tào Bằng lại trêu trọc gây ra thị phi?
Người này thật đúng là không chịu yên ổn!
Đối với bản lĩnh gây chuyện của Tào Bằng, Quách Gia hiểu rất rõ.
Vì thế, y do dự một chút, khẽ hỏi:
- Thừa tướng, a Phúc làm sao vậy?
- Cho nó quản lý Hình ngục, nó lại quản cả chuyện nhà ta.
- Như thế nào?
- Ngươi xem đi...
Tào Tháo vừa nói vừa lấy một lá thư quăng trước mặt Quách Gia.
Thư của Biện phu nhân gửi tới, nội dung nói: Thái gia có con trai tên là A Địch Quải, cũng được gọi là Thái Địch, là cháu ngoại của Thái Ung, cũng là môn sinh của Tào Bằng, năm nay mười sáu tuổi, từng theo Tào Bằng chinh chiến tại Hà Tây, ở quận Nam Dương cũng lập được nhiều chiến công, được phong làm Kỵ Đô Úy, hiện giờ Thái Địch đang học ở Thư viện tại núi Phù Hí, thành tích rất tốt.
Sau một đống những lời ca ngợi Thái Địch thì câu kết của Biện phu nhân là: nửa tháng trước Tào Bằng đã đến nhà vì Thái Địch mà cầu thân xin cưới Tào Tiết.
Quách Gia đọc xong thì lập tức ngây ra!
Tào Bằng này lại gây ra gì đây?
Vẻ mặt Tào Tháo giận giữ, hung tợn nói:
- Thân là Đại mẫu thân mà không muốn con được vào cung...cũng không biết nàng tìm được tiểu tử thối này từ lúc nào, mà không ngờ lại nghĩ ra được chủ ý như thế. Lại còn gióng trống khua chiêng đến nhà cầu thân, làm cho mọi người trong thành Hứa Đô đều biết hết. Phụng Hiếu, ngươi nói xem có phải ta nên gọi nó tới cho nó vài bạt tai không?
- Việc này...
Quách Gia gãi gãi đầu:
- Đây là việc nhà của Thừa tướng, Gia thật không biết nên làm như nào cho phải.
Tuy nhiên Thái Địch kia cũng là nhân tài, tính tình cứng cỏi, rất có nghị lực. Huống hồ hắn lại là hậu nhân của Bá Dương tiên sinh, nếu luận môn đình thì cũng không thiệt thòi Đại tiểu thư nhà ta. Cho nên việc này xin thừa tướng quyết định.
- Việc này..
Tào Tháo cười khổ lắc đầu.
Ông sao không biết Thái Địch là cháu ngoại của Thái Ung?
Nhớ năm xưa, ông còn là môn hạ của Thái Ung, nếu ông không phải thừa tướng, vậy thì gả con gái cho Thái Địch cũng là lựa chọn không tồi. Nhưng hiện tại, ông lại có chút rầu rĩ! Từ chối? Vậy thì tên tiểu tử thối kia thể nào cũng chen vào, chắc chắn không từ bỏ ý đồ; mà không từ chối? Vậy ông nên làm thế nào để khống chế hậu cung Hoàng Thành?
Mà khiến Tào Tháo tức giận nhất là Tào Bằng kia chuyện nhà ngươi còn lo không xong, lại đi quấy nhiễu nhà người ta?
Con mẹ nó ngươi nhàn rỗi lắm sao?
Tuy nhiên về phương diện khác mà nói, Tào Tháo cũng rất cao hứng.
Tiểu tử thối này thật sự đã không coi mình là người ngoài rồi!
Với điểm này mà nói, Tào Tháo vô cùng thích thú.
- Bỏ đi, chuyện này ta tự có chủ trương.
Phụng Hiếu, ngươi viết thư trả lời, nói tên khốn kiếp kia chuyên tâm làm việc cho ta, đừng có gây chuyện phiền toái cho ta.
- Vâng!
- Chờ đã.
Tròng mắt Tào Tháo xoay chuyển:
- Ta nghe nói hiện nay Chiêu Cơ đang ở phủ Tân Võ Đình Hầu?
- Đúng vậy!
Quách Gia lộ vẻ hâm mộ:
- Ta còn nghe nói Thái phu nhân cũng thường xuyên đến Hứa Đô thăm hỏi, hiện cũng ở trong nhà của hắn. Lúc trước hắn rời khỏi Kinh Châu còn dẫn theo hai nữ nhân, thật là động lòng người.
Đáng thương cho Quách Phụng Hiếu phong lưu phóng khoáng, tướng mạo anh tuấn, lại chưa có diễm phúc này!
Quách Gia có gia giáo, ở nhà đều do Quách phu nhân làm chủ.
Tính cách phẩm chất Quách phu nhân cũng rất tốt, chỉ là...quá ghen tuông.
Quách Gia chỉ thỉnh thoảng ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt một chút cũng không được phép, mà muốn mang nữ nhân khác về nhà lại càng không được Quách phu nhân nhìn mặt. Cho nên hiện nay Quách Gia chỉ có thể lén lén lút lút chứ không dám mang nữ nhân về nhà.
Nhưng Tào Bằng này một chuyến đến Tương Dương đã lừa được một phu nhân Lưu Kinh Châu.
Ở Kinh Nam mấy tháng lại mang về hai nữ nhân...
Trong cuộc sống này đau khổ nhất chính là đứng trước một nữ nhân xinh đẹp mà lại không thể làm được gì?
Quách Gia ngồi bên mà cứ tiếc nuối.
Nhưng trong lòng Tào Tháo lại đang toan tính.
Tên tiểu tử thối ngươi dám quản chuyện trong nhà ta, ta không tìm ngươi tính phiền toái thì thôi, ngươi lại tìm ta gây phiền toái?
- Ngươi nói xem, giữa Chiêu Cơ và A Phúc có nảy sinh gian tình gì không?
- Việc này..khó nói lắm. Bình thường Gia cũng không để ý chuyện này.
- Ý của ta là, nếu ta làm chủ gả Chiêu Cơ cho a Phúc, làm chính thê, hắn sẽ thế nào nhỉ?
“Vậy chẳng phải là loạn sao?”
Lúc trước Hạ Hầu Uyên gả cháu gái thiếu chút nữa đã khiến phủ Phụng Xa Hầu loạn rồi.
Mà nay ngươi lại muốn gả quả phụ đó cho Tào Bằng, chỉ sợ phủ Tân Võ Đình Hầu lại náo loạn lên.
Chỉ có điều...
Đột nhiên Quách Gia nghĩ ra một chuyện.
Không đợi y mở miệng, chợt nghe Tào Tháo nói:
- Vậy cứ quyết định như thế đi. Nó dám chen vào chuyện nhà của ta, thì ta sẽ chen vào chuyện nhà nó, gà chó cũng không yên.
Có đôi khi Tào Tháo lại giống như đưa trẻ, làm việc tùy tính.
Ông đã nhất quyết khiến Quách Gia không nói gì được nữa.
“Ngươi gả Thái Diễm cho Tào Bằng, là ngươi đã lẫn lộn giữa chuyện nhà ngươi và chuyện nhà của hắn. Chỉ sợ ngay cả chó gà nhà ngươi cũng không yên. Đúng rồi, nếu chẳng may lão nhân gia ngươi gả con gái cho Thái Địch, vậy thân phận các ngươi sẽ gọi như nào đây?”
Nghĩ đến đây Quách Gia rùng mình, ngậm miệng lại.
Chỉ thấy Tào Tháo vô cùng đắc ý, Quách Gia chỉ biết thầm thở dài.
***
Hắt xì!
Tào Bằng hắt xì day day mũi.
Ai đang mắng ta?
Hắn gãi đầu, lại đem chuyện này bỏ qua hết. Muốn mắng hắn thì cứ mắng đi, tuy rằng gần đây bài viết mắng chửi hắn trên nhật báo tại Hứa Đô cũng ít đi, nhưng đó là do bị Tào Bằng dọa mà sợ.
Còn trong lòng không biết có bao nhiêu người đang thầm mắng hắn.
Cũng may các sư phụ Bàng Đức Công, Hồ Chiêu gửi thư an ủi Tào Bằng rất nhiều.
Nội dung trong thư hai người đều nói: “không cần để ý những người khác đánh giá thế nào, chỉ cần con không thẹn với lòng là đủ rồi.”
Trong chuyện này đúng là Tào Bằng không có gì hổ thẹn.
Hắn không giết người thì người sẽ giết hắn.
Nhìn nhiều người bị giết như thế, nhưng trên thực tế hắn cứu càng nhiều người hơn.
Chỉ sợ chuyện này mà do Tào Tháo xử lý thì còn liên lụy rộng hơn, giết chóc nhiều hơn. Mà nay lấy hơn hai ngàn tính mạng đổi lấy sự yên bình phương bắc, sự an bình của Hứa Đô, ngẫm nghĩ lại, Tào Bằng vẫn cảm thấy có chút lời.
Về phần người khác nói thế nào, con rận còn sợ cắn sao? Các ngươi muốn mắng gì thì mắng.
Chọc giận ta thì nhìn ta cầm đao cứng rắn, xem các ngươi mạnh miệng thế nào!
Nhận được sự cảm thông của Hồ Chiêu, Bàng Đức Công, Tào Bằng cũng rất vui mừng.
Đồng thời, Vương Song cũng từ Từ Châu trở về, nói với Tào Bằng là đã đưa một nhà Lưu Quang đến Hán Thành của Lã Hán.
Khi Lưu Quang ở trên thuyền đã nhờ Vương Song nói một câu.
“Từ này về sau trên đời sẽ không còn Lưu Tử Vũ nữa, nếu ngày nào đó Hữu Học đến Lã Hán, không ngại hãy gặp một người bạn cũ tên lã Văn Quảng uống một chén rượu nhạt, nói chuyện thế sự. Đây cũng là chuyện mà khi Văn Quảng còn niên thiếu kỳ vọng nhất.
Lưu Quang đã thông.
Trừ đi đao phong, chuyên tâm chuyện văn.
Trong lòng rộng mở, từ nay về sau chỉ nghiên cứu học vấn.
Văn Quảng, chẳng phải chính là bản thân Lưu Quang đấy sao?
Khi hắn còn thiếu niên cũng là lúc Tào Bằng còn thiếu niên, chuyện mong muốn nhất là bằng hữu của Tào Bằng.
Nhưng tạo hóa trêu người, bọn họ không thể trở thành bằng hữu, mà lại trở thành đối thủ.
Lúc trước Lưu Quang tặng Tào Bằng tiểu Ngao, mà nay tiểu Ngao đã lớn, lại còn đẻ được sáu tiểu Ngao.
Ngay cả Vương Song cũng được Lưu Quang tặng cho.
Có lẽ Lưu Quang không còn nhớ đến Vương Song, nhưng phần tính cảm này Tào Bằng lại không chút nào quên.
Nghe Vương Song nói hết, Tào Bằng khẽ thở dài.
Đó là một người cởi mở, khi hắn ta đã gỡ bỏ được gánh nặng xuống, có lẽ sẽ được sống những ngày tháng vui vẻ thoải mái!
Nếu có cơ hội ta thật sự muốn đến Hán Thành gặp mặt một lần!
Không chỉ gặp Lưu Quang, mà còn muốn gặp Lã Lam, nghe nói Lã Lam đã sinh cho hắn song thai.
- Chu đại thúc khỏe chứ?
- Chu Tĩnh Hải rất khỏe, y nhờ tiểu nhân nhắn lại với Công tử, nói là thủy quân đảo Đông Lăng đã quy mô đầy đủ.
Cho y thời gia ba năm nữa là có thể thành lập được một đội thủy quân có thể đổ bộ Giang Đông.
- Vậy thì tốt quá!
Nay Chu Thương cũng đã kết hôn cưới Từ thị ở Hải Tây.
Nghe nói Từ thị chính là cháu gái của Thái Sử Từ Từ Châu, vô cùng xinh đẹp. Thái Sử Từ bằng lòng gả cháu gái cho Chu Thương, cũng chứng tỏ Chu Thương đã chiếm được sự tán thành của thế tộc Từ Châu, nhớ lại, Tào Bằng vẫn cảm thấy có lỗi với Chu Thương.
Chu Thương vì theo mình chạy nạn ở Nam Dương, bỏ qua cơ nghiệp của bản thân đến Hứa Đô.
Rồi sau đó lại theo Tào Bằng và Đặng Tắc đi Hải Tây.
Mà lần đi này tận mười năm trời.
Sau này Phan Chương, Cam Ninh lại quy thuận hiệu lực cho Tào Bằng, hưởng bổng lộc hai ngàn thạch.
Chỉ có Chu Thương vẫn ở Hải Tây, đóng tại đảo hẻo lánh ở Đông Lăng, nhưng lại không hề nửa lời oán trách.
Mà nay thành thân coi như là có căn cơ.
Tào Bằng đương nhiên cảm thấy vui mừng cho Chu Thương, đồng thời trong lòng còn tăng thêm nhiều kỳ vọng. Nếu Thủy quân đảo Đông Lăng được tạo thành xuất ra có thể thẳng tiến đến Ngô Quận, cũng có thể vây thành Hội Kê. Dọc đường ven biển Giang Đông cố nhiên là một đạo lạch trời.Nhưng đối với Tào Bằng mà nói thật sự không hề có sơ hở lớn nào.
Để quân Tào có thể thong dong đổ bộ trên biển tại Giang Đông chắc chắn Giang Đông sẽ xuất hiện hỗn loạn.
Chẳng qua việc này phải cần một quá trình.
Thủy quân đảo Đông Lăng cần xây dựng, đúng như lời Chu Thương nói, không đến ba năm năm nữa sẽ thành công. Cũng vậy thôi,mười năm đã chờ được, đợi thêm mười năm nữa thì có sao? Về điều này Tào Bằng cũng không hề lo lắng.
Sau giờ ngọ, Đình Úy không có sự vụ.
Tào Bằng thông báo đám người Pháp Chính sau đó dẫn theo Sa MaKha và Văn Võ quay về Hầu phủ.
Từ xa đã nhìn thấy cửa ngoài hầu phủ có hai xe ngựa đỗ ở đó, nhìn bề ngoài xe ngựa hình như không phải người bình thường.
Hơn một tháng nay lần đầu tiên có người đến trước cửa chính của Tân Võ Đình Hầu phủ của hắn.
- Ai tới?
Tào Bằng ở ngoài cửa phủ xuống ngựa.
Đã có môn đinh chạy ra tiếp nhận dây cương.
Tào Bằng ở trong thành Hứa Đô không cưỡi sư hổ thú, đường phố chật hẹp không thích hợp cưỡi sư hổ thú.Cho nên ngày thường Tào Bằng để sư hổ thú ngoài điền trang ngoài thành, dù sao mẫu đất ngàn mẫu cũng đủ sư hổ thú chạy thoải mái.
Môn đinh vội vàng trả lời: ‘
- Là một nhà Dương Thái Thú Tây Hà tới chơi.
Dương Thái Thú ở Tây Hà?
Tào Bằng chợt phản ứng, Dương Thái Thú Tây Hà chính là Dương Hàng lúc trước đã từng tới quận Nam Dương, đảm nhiệm quận Thừa. Vậy là y đã thăng quan? Không ngờ đã thăng lên làm Thái Thú quận Tây Hà?
Không đúng, quận Tây Hà không phải ở Tịnh Châu sao?
Tịnh Châu kia, còn là địa bàn của Cao Can, chẳng lẽ lão Tào đã quyết định xuất binh Tây Hà?
Điều đó thật ra rất có khả năng!
Đặng Tắc ở Hà Đông đã hơn hai năm rồi.
Mà dưới sự trợ giúp của Vệ thị Hà Đông, Đặng Tắc cũng đứng vững gót chân.
Hiện giờ U Châu ổn định, Ký Châu dẹp yên. Đặc biệt năm nay, Ký Châu được mùa thu hoạch, Ký Châu mùa thu hoạch, cũng khiến cho Tào Tháo không cần phải tiếp tục từ đi về phía nam, xuất thẳng đến Ký Châu. Dưới tình huống như vậy, thu phục Tịnh Châu cũng là gấp rút.
Căn cơ Tào Tháo đánh tốt, hai năm nay đã bao vây tiêu trừ đối với Tịnh Châu, khiến Tịnh Châu hỗn loạn không ngừng.
Cao Can thống trị, nếu không có sự hỗ trợ của Lưu Báo, chỉ sợ cũng khó chống đỡ được.
Dưới tình huống này, đánh chiếm Tịnh Châu thích hợp nhất. Chỉ cần Tào Tháo hưng binh bên này, các nơi Tịnh Châu sẽ lập tức hưởng ứng. Đồng thời theo địa khu Hà Bắc vững vàng khôi phục. Tào Tháo cũng đã chuẩn bị đầy đủ năng lực để chống đỡ người Tiên Ti, tại thời điểm này bổ nhiệm Dương Hàng làm Thái Thú Tây Hà cũng là điều dễ hiểu.
Thê tử Dương Hàng là muội muội Thái Diễm.
Bọn họ đến phủ thăm hỏi cũng là điều bình thường.
Tào Bằng gãi gãi đầu, bộ dạng không hề gì đi vào trong phủ.
Thái Diễm đang ở bên trong phòng tiếp vợ chồng Dương Hàng, bên ngoài phòng không có bóng người, Tào Bằng đảo mắt, đột nhiên thấy hứng thú liền lén lút đứng ở phòng nghỉ bên ngoài, nghiêng tai lắng nghe phòng bên nói chuyện.
- ...Tỷ tỷ ở trong phủ Tân Võ Đình Hầu, dù gì cũng không tiện.
Tuy nói Tào hầu có ân với tỷ tỷ, nhưng trong mắt người ngoài trước sau tỷ cũng không phải là người trong Tào phủ, nếu cứ tiếp tục ở trong Tào phủ, chỉ sợ thanh danh của tỷ tỷ với Tào Hầu không hay lắm, không bằng tỷ đến nhà chúng ta ở.
Người nói chuyện là nữ nhân.
Xưng hô như vậy với Thái Văn Cơ, nhất định là Thái Trinh Cơ, muội muội của Thái Diễm.
Dường như Thái Văn Cơ có chút do dự nên không nói gì.
Lại nghe Thái Trinh Cơ nói tiếp:
- Tỷ tỷ còn có nhà ở Mạc Bắc nhiều năm rồi.
Đến nay vẫn một mình cơ khổ như vậy, thật sự không đành lòng. Trước kia A Mi Quải và A Địch Quải còn nhỏ, tỷ tỷ không chịu lập gia đình, tiểu muội có thể lý giải. Nhưng hiện tại A Địch Quải đã được phong làm Kỵ Đô úy, đi học ở Thư viện tại núi Phù Hí, bái được danh sư, sớm muộn gì cũng thành danh. Tuổi của A Mi Quải cũng dần lớn, tỷ tỷ cũng phải nghĩ cho bản thân. Là nữ nhân cũng nên tìm một nam nhân che chở cho mình mới tốt, để khỏi lỡ cả một đời.Nếu phụ thân dưới suối vàng có biết, sợ là cũng đau lòng vì tỷ tỷ.
- Trinh Cơ, muội nói vậy là có ý gì?
- Tỷ tỷ, tiểu muội cũng không có ý gì khác, chỉ suy nghĩ cho tỷ tỷ.
Kỳ thật, với tài hoa và dung mạo của tỷ tỷ, bao nhiêu người mong còn không được. Lần này muội đến là chịu sự nhờ vả của gia ông, tìm một hôn nhân cho tỷ tỷ. Tử Lộ có một tộc huynh, tuổi khá lớn, nhưng cũng là một nhân sĩ uyên bác, cũng có danh vọng. Huynh ấy ngưỡng mộ tỷ tỷ đã lâu, cho nên nhờ gia ông cầu hôn tỷ tỷ. Vị tộc huynh kia là xuất thân thanh cao, hiện giờ cũng có chức vị ở Hứa Đô, rất hợp với tỷ tỷ.
Tào Bằng ở ngoài cửa nghe vậy lập tức nổi giận đùng đùng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.