Chương 212: Dương đông kích tây.
Canh Tân
26/03/2013
- Có chuyện này sao?
Trong mắt Trần Cung lóe lên một tia sáng.
- Thúc Long! Ngươi miêu tả lại cuộc chiến ở cửa Đông cho ta.
Tào Tính nghĩ ngợi rồi bắt đầu mô tả lại. Từ lúc bắt đầu tấn công cho tới lúc thu binh cùng với phương thức chống đỡ ở cửa Đông y đều kể lại rõ ràng. Còn Trần Cung thì nghe một cách chăm chú, thậm chí không bỏ qua một chi tiết nhỏ.
Đợi khi Tào Tính nói xong, Trần Cung trở nên trầm tư.
- Theo lời ngươi nói thì phòng thủ của thành Đông thật sự có vẻ hỗn loạn, hơn nữa không có bài bản.
Tào Tính nói:
- Vậy Công Đài có đồng ý với kế sách của ta không?
- Không.
Trần Cung đứng dậy đi lại trong quân trướng. Y chợt dừng bước, ánh mắt trở nên sáng quắc. Trong ánh nến, nét mặt của y có chút lo lắng rồi chợt nở nụ cười lạnh:
- Ngày mai tiếp tục tấn công cửa Tây.
“Khốn kiếp! Tên cứt chó Trần Cung điên rồi sao?”
Tào Bằng vung thanh Hà nhất đại đao chém rơi một tên lính xông lên đồng thời không nhịn được mà chửi ầm lên.
Một tên lính Hạ Bì rơi xuống đất lập tức lại có bốn, năm tên lính Hạ Bì lao lên.
Không để cho Sở Qua trả lời, Tào Bằng liền vội vàng chạy đi.
Hai quả Thiết lưu tinh từ tay hắn bay ra đánh nát đầu một tiên lính Hạ Bì. Có điều Tào Bằng liền bị một tên lính khác vây lấy đành phải vung đao chém giết. Sau khi Tào Bằng vung đao chém vào cổ một tên lính Hạ Bì cuối cùng thì trên mặt hắn đã bám một lớp máu nồng nặc. Lúc này trời đã về chiều, toàn bộ trên tường thành Khúc Dương ở cổng Tây bao phủ bởi một màu máu.
- Lui! Bọn chúng lui rồi.
Sau khi xử lý xong một tên lính Hạ Bì cuối cùng xông lên tiếng, tiếng hoan hô của đám quân lính trên bờ tường vang lên.
- Cẩn thận.
Tào Bằng còn chưa dứt lời, thì thấy máy bắn đá dưới thành bắn mạnh mấy chục viên đá lên tướng. Hai tên lính không tránh kịp bị đá đập trúng khiến cho máu thịt nát bét.
- Bọn chúng không biết mệt sao?
Sở Qua hổn hển cùng với Tào Bằng trốn dưới lỗ châu mai.
Tào Bằng buông đao giật một mảnh vải trên tay xuống rồi quấn trên cánh tay. Hắn dùng cách này để tránh cho tay bị trượt.
Chiến đấu thảm khốc khiến cho cả người hắn dính máu. Nếu như không dùng cách như vậy thì có khả năng sẽ bị tuột đao.
Sở Qua cũng học theo, thay miếng vải khác trên tay. Y vừa làm vừa mắng:
- Bọn chó Hạ Bì hôm nay bị điên rồi hay sao? Đây là lần thứ mấy rồi?
- Lần thứ mười một.
Tào Bằng thản nhiên quấn cẩn thận rồi cầm lấy đại đao.
- Cung tiễn thủ chuẩn bị....
Hắn vừa mới đứng dậy thì thấy một viên đá bay tới liền vội vàng né tránh.
Viên đá đập trúng lỗ châu mai phá nát một nửa cái lỗ. Tro bụi cộng với mùi khét khiến cho Tào Bằng ho sặc sụa. Nhưng lúc này, hắn cũng bất chấp đứng tựa bên miệng lỗ châu mai để quan sát.
Một đội quân đã xếp hàng dưới thành. Đợi khi loạt đá tấn công xong bọn họ sẽ tiến công.
- Hạ Hầu!
- Có!
- Tình hình bên thành Đông thế nào rồi?
- Quân Hạ Bì tấn công rất mạnh, vừa rồi truyền tới tin Nghiêm Pháp bị thương nhưng cũng không nặng lắm.
Nghiêm Pháp chính là Đặng Phạm.
Hạ Hầu Lan thở một hơi rồi nói tiếp:
- Văn Giai nói rằng tình hình thành Đông trước mắt vẫn còn hoàn hảo, tối thiêu vẫn còn có thể cố gắng được. Công tử! Thương vong quá lớn hay là điều động viện binh? Nhìn qua thì dường như Trần Công Đài muốn chỉ một trấn chiến này đoạt thành nên mới tấn công liều như vậy. Nếu cứ như thế này thì ta lo chúng ta không thể giữ được lâu lắm.
Đúng là hôm nay Trần Cung dường như quyết tâm. Hôm qua y đã bị thất bại nên hôm nay không chỉ tấn công mạnh. Hơn nữa Tào Tính còn chưa xuất hiện, có lẽ ngồi giữ hậu quân. Nếu như vậy thì việc Cam Ninh muốn đột kích để hỗ trợ có lẽ rất khó khăn.
Nhưng chẳng lẽ Trần Cung không nghĩ rằng tấn công như thế này nếu như không thể phá thành thì đối với khí thế của quân Hạ Bì cũng bị một đòn nặng hay sao? Trả giá bằng nhiều tính mạng của binh lính như vậy dường như được không bằng mất.
Tào Bằng hơi cảm thấy có gì đó khổng ổn.
Nhưng trong lúc hắn đang trầm ngâm thì ba tảng đá lại bay tới đập vào tường thành.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đồng thời có tiếng binh lính kêu gào:
- Tường thành bị sập! Tường thành bị sập.
Một vị trí tường thành liên tục bị tấn công đã không chịu nổi nữa mà sập xuống, xuất hiện một lỗ hổng.
Dưới thành, tiếng trống trận của quân Hạ Bì vang lên ầm ầm. Quân Hạ Bì với cung cứng nỏ rắn, đồng thời được máy bắn đá hỗ trợ ào lên như thủy triều.
Tào Bằng chẳng cần suy nghĩ, vác đao chạy về lỗ hổng.
- Hạ Hầu! Ngươi tiếp tục ở đây. Sở Qua theo ta cự địch.
Sở Qua lên tiếng rồi bám theo Tào Bằng. Nét mặt của Hạ Hầu Lan hết sức nghiêm túc, khàn giọng quát:
- Cung tiễn thủ! Bắn.
Một loạt mũi tên phóng lên cao, vọt xuống dưới thành.
Trong những huyện thành ngang nhau thì Khúc Dương được coi là một tòa thành kiên cố.
Lúc trước, huyện lệnh Khúc Dương là Vương Khuông cũng khá chú ý tới việc phòng thủ nên hàng năm đều cho tu sửa. Nhưng Khúc Dương dù sao thì cũng chỉ là một huyện thành không thể dùng những viên đá to mà xây. Tường thành mặc dù cao, dày nhưng cơ bản chỉ là đất. Vì vậy mà dưới sự tấn công liên tục, tường thành cũng không chịu nổi và sập xuống. Cũng may Tào Bằng sớp đã có chuẩn bị nên cho đặt sắt những túi cát to và bùn đất trên thành.
- Lấp chỗ hổng lại cho ta.
Tào Bằng đi tới thì thấy lỗ hồng đủ cho một cái xe ngựa ra vào.
Hắn vội vàng hét lên, chỉ huy binh lính quăng cọc gỗ và bao cát xuống.
Tuy nhiên binh lính gặp phải máy bắn đá phá thành vẫn có chút bối rối vì vậy mà trong lúc lấp chỗ hổng hơi run tay khiến cho một đội quân Hạ Bì lọt vào bên trong. Tào Bằng và Sở Qua dẫn hai gã thân binh lập tức vọt tới chém ngã một tên lính Hạ Bì. Hai ngày ẩu đả đối với Tào Bằng mà nói mang lại rất nhiều kinh nghiệm.
Võ thuật đời sau có rất nhiều chiêu thức thừa thãi, hoa mỹ.
Điều đó khiến cho chiêu số có phần hoa lá cành, sức chiến đấu giảm đi.
Cổ nhân sáng tạo ra võ thuật không phải là để xem mà để giết người. Hai ngày chiến đầu khiến cho đao pháp của Tào Bằng thoát thai hoán cốt, rất nhiều động tác hoa mỹ cũng bị vất bỏ. Trong lúc ẩu đả hắn dùng cách đơn giản nhất, hiệu quả nhất để giết người. Đó mới là bản chất thật sự của võ thuật.
- Không cần phải để ý tới lũ chó Hạ Bì, mau lấp chỗ hổng lại cho ta.
Hai ngày qua khiến cho uy vọng của Tào Bằng trong đám binh sĩ tăng lên không gì sánh được.
Đám lính tình nguyện tin tưởng thiếu niên nhìn vẫn còn tính trẻ con đó. Khi hắn cùng với Sở Qua xông tới, sĩ khĩ lập tức tăng lên. Tốc độ ném cọc gỗ và bao cát tăng lên, trong nháy mắt đã lấp được lỗ hổng. Mà mười mấy tên lính Hạ Bì vọt vào thành đã bị Tào Bằng chỉ huy vây giết. Sau khi giết chết một tên lính Hạ Bì cuối cùng, ngôi thành trở lại bình tĩnh.
“Chó chết!”
Tào Bằng không nhịn được văng tục.
Hắn cau mày nhặt một đoạn ruột dính trên giáp mà vất đi.
Nhìn hắn như vậy, Sở Qua và đám binh lính bật cười ha hả....
Bầu không khí lo lắng trên tường thành biến mất nhưng Tào Bằng vẫn cảm thấy nặng nề.
Nếu có thể xuất hiện một cái lỗ hổng thứ nhất thì có thể có cái thứ hai, thứ ba, thậm chí là vô số lỗ hổng. Khúc Dương còn có thể chịu được tới lúc nào?
“Chẳng lẽ nên điều động binh tới?”
Đối mặt với sự tấn công điên cuồng của Trần Cung, Tào Bằng có chút dao động.
- Bọn chó Hạ Bì lại tới nữa.
Ngẩng đầu lên, có thể thấy được mười quả cầu lửa từ trên không xung lao xuống đập xuống cửa thành cách Tào Bằng không xa. Đá vụn vỡ nát bay tứ tung cắt cả qua hai má của Tào Bằng. Một gã binh lính Hải Tây bị đá vụn đập trúng trán khiến cho máu chảy đầm đìa...
Tào Bằng không nhịn được chửi ầm lên:
- Trần Công Đài! Ngươi ăn phải thuốc kích dục hay sao?
Hắn bước đi như bay chạy lên đầu tường.
Nhìn dưới thành binh lính Hạ Bì đông như kiến đang xông tới mà Tào Bằng cảm thấy nhức đầu.
- Công tử! Điều binh đi.
Hạ Hầu Lan xông tới kêu to.
- Thương vong gần hai trăm sắp không chống được.
- Nhanh điều binh cho ta...
Tào Bằng cũng đỏ mắt mà gào lên.
Theo lệnh của hắn, Vương Húc dẫn ba tăm người từ dưới giáo trường tham gia vào chiến trường.
- Tây giáo trường còn bao nhiêu người?
- Chỉ còn lại Chu huyện úy và ba trăm người.
Trong lúc Tào Bằng và Vương Húc nói chuyện thì quân Hạ Bì đã tấn công. Vương Húc dẫn thêm ba trăm binh lính tới đây phần lớn là tân binh. Đối mặt với đám lính Hạ Bì hung hãn, bọn họ lập tức sợ hãi tới rụng rời chân tay, không biết tránh né thế nào khiến cho ngay lập tức có mười người nằm trong vũng máu. Số còn lại lập tức hoảng loạn kêu to mà bỏ chạy.
Cũng không thể trách được, bọn họ mới tòng quân chưa được mười ngày đã bị lôi vào chiến trường.
Đám tân binh này làm sao mà không sợ hãi? Nhưng bọn họ sợ hãi một mình thì không sao mà lại kéo theo cả đám binh lính trên thành cũng bối rồi.
Tào Bằng đột nhiên nổi giận vác đao xông tới chém chết mấy tên lính đang chạy trốn.
- Người nào còn hoảng loạn giết.
Trong phút chốc, đám binh lính trên tường thành tỉnh táo lại.
- Tìm chỗ nấp ngay. Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu. Nếu ta còn thấy ai chạy loạn trên thành thì sẽ có kết quả như những người này.
Sự hoảng loạn lập tức biến mất.
Nhưng Tào Bằng chỉ biết cười khổ.
Đám tân binh này đúng là không thể trông mong gì được. Nếu như trong chiến đấu, Cam Ninh chỉ cần dẫn theo năm mươi người là có thể diệt sạch bọn họ.
- Hay là điều Chu huyện úy lên đây?
Hạ Hầu Lan cũng không coi trọng đám tân binh này nên quay sang đề nghị với Tào Bằng.
“Điều động sao?”
Tào Bằng có chút động tâm.
Không thể phủ nhận thủ hạ của Chu Thương hơn xa đám tân binh này. Nếu cho bọn họ lên thì ít nhất nâng sức chiến đấu lên được hai phần.
Nhưng trong lòng hắn có cảm giác gì đó không ổn lắm.
Trần Cung công kích điên cuồng khiến cho Tào Bằng cảm nhận có gì đó khác thường. Hắn cảm thấy, Trần Cung tấn công như này chắc chắn có mục đích khác.
- Tình hình bên phía Văn Giai thế nào?
- Thương vong cũng đã hơn một trăm.
Tào Bằng vỗ trán, cắn răng nói:
- Trước tiên cố gắng qua lần này. Trời sắp tối rồi, để xem Trần Cung còn định làm gì.
- Vâng!
Trước trận quân Hạ Bì, Trần Cung lẳng lặng quan sát tình hình trận chiến.
Thấy quân Hạ Bì một lần nữa tấn công rồi bị đánh hạ, y liền nở một nụ cười.
- Quân sư! Có nên tiếp tục tấn công hay không?
- Truyền lệnh! Tạm dừng tấn công.
- Cái gì?
Tên lính liên lạc lặng đi một chút rồi chợt xoay người truyền lệnh.
Một lát sau, Lữ Cát phóng ngựa tới như bay tới trước xe của Trần Cung mà nói to:
- Quân sư! Tại sao lại dừng tấn công?
Vốn y được để giữ hậu quân như khi lâm chiến thì lại được giao trách nhiệm tấn công thành Đông.
- Tới lúc rồi.
- Tới lúc gì?
Lữ Cát ngơ ngác nhìn Trần Cung.
Trong lòng Trần Cung có chút khinh thường, cười lạnh:” Chút quan sát cũng không có mà còn định kế thừa cơ nghiệp của Ôn Hầu sao?”
Có điều gã vẫn kiên nhẫn giải thích:
- Vừa rồi trên thành Tây, quân Hải Tây đã xuất hiện tình trạng rối loạn. Nói vậy hôm nay tấn công đã lôi được lực lượng cuối cùng của họ ra. Đám lính trên thành rất có thể là lính mới. Lính cũ chết đi, lính mới thay vào. Như vậy trong thành Khúc Dương đã không còn dư lực mà phải phái hết toàn bộ binh lính.
- Như vậy có nghĩa là gì?
- Ha ha! Đêm nay chính là lúc phá thành.
Trần Cung chỉ nói tới đó rồi không hề giải thích tiếp với Lữ Cát.
Y lập tức hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi.
Lữ Cát cũng không hiểu trong đầu Trần Cung đang nghĩ gì nữa.
Y vừa mới chuẩn bị quay lại đại doanh thành Đông thì bị Trần Cung gọi lại:
- Thiếu quân hầu! Công phá thành Khúc Dương cần phái có Thiếu quân hầu mới được.
- Là sao?
- Sức phòng ngự của thành Tây đã tới cực hạn. Ta chuẩn bị tối nay chủ động tấn công mạnh. Lúc trước, tường thành của họ đã bị phá hai lần. Chẳng lẽ thiếu quân hầu không muốn là người đầu tiên xông vào thành Khúc Dương, lập công sa?
“Trần Công Đài đối với ta thật sự rất được.”
Lữ Cát nghe thấy vậy thì liên tục gật đầu.
- Nếu vậy tổng tiến công thành Tây xin giao cho thiếu quân hầu chỉ huy.
- Quân sư yên tâm. Lữ Cát công phá được Khúc Dương sẽ trọng thưởng cho quân sư.
- Vậy chuẩn bị đi.
Trần Cung ngồi xe rời đi. Đồng thời y đột nhiên mật lệnh cho lính liên lạc:
- Mời Tào tướng quân tới đây, nói mọi việc đã chuẩn bị.
- Vâng.
Trần Cung giơ tay che nắng, nhìn thành Khúc Dương dưới ánh chiều tà ánh lên một màu máu. Khuôn mặt xương xương của y nở một nụ cười:
- Tào Hữu Học! Ta phải ra tay thôi.
Cùng lúc đó, cánh thành Khúc Dương chừng ba mươi dặm, trong khu rừng rậm bên bờ sông Tổ thủy, Cam Ninh mệt mỏi ngồi trên một tảng đá.
- Bá Miêu! Làm sao bây giờ?
Đặng Chi âu sầu, nhắm mắt lại không nói.
Ban ngày, khi Khúc Dương chiến đấu thảm khốc, Cam Ninh mấy lần dẫn bộ hạ đột kích quân Hạ Bì, ý đồ làm giảm bớt thế công, chia sẻ áp lực cho Tào Bằng. Nhưng nào ngờ quân Hạ bì đã chuẩn bị trước khiến cho mấy lần y xông tới hao binh tổn tướng mà không thể nào tới gần được...
Tào Tính trấn thủ hậu quân hết sức trầm ổn, chỉ huy hoàn toàn hợp lý.
Y cũng không xông ra, không đi tìm mà ngồi chờ Cam Ninh tới.
Một ngàn cung tiễn thủ tập trung ở hậu quân, mỗi khi Cam Ninh tới đột kích thì bị mưa tên ngăn chặn. Sau mấy lần tấn công, Cam Ninh bị mất hơn hai mươi người nên không dám tấn công nữa.
Trong tay hắn chỉ có ba trăm người nhưng bị chết hơn hai mươi. Còn Tào Tính thì chẳng khác gì con nhím, ngươi tấn công ta dùng cung nỏ chặn lại. Ngươi bỏ chạy ta không thèm quan tâm.
Qua một ngày, Cam Ninh chỉ biết nghẹn họng cố mà nuốt cơn tức...
Đối mặt với chiến thuật của quân Hạ Bì, Đặng Chi cũng không có cách nào.
Người ta đã quyết định dồn sức đánh Khúc Dương. Như vậy có tập kích bất ngờ cũng không có tác dụng. Nếu tiếp tục sử dụng chiến thuật này thì không thể chia sẻ áp lực với Khúc Dương, thậm chí mà còn ném hết mạng của đám lính vào đó. Hiển nhiên là kế sách lúc trước không còn dừng được nữa.
- Hưng Bá! Ta còn có một kế, có lẽ giải nguy được cho Khúc Dương...
- Cách gì?
Cam Ninh vội vàng hỏi.
Đặng Chi nói:
- Cái kế này có chút mạo hiểm, đồng thời cũng cần Hữu Học có thể đứng vững trước sự tấn công của Trần Cung trong hai, ba ngày.
- Ngài cứ nói.
- Chúng ta chia binh làm hai đường.
Đặng Chi kề vào tai Cam Ninh rồi nói nhỏ. Cam Ninh nhíu mày rồi sau đó gật đầu nói:
- Hiện giờ cũng chỉ có một kế đó.
Sắc trời tối dần...
Chân trời vẫn còn hơi mờ sáng khiến cho bầu trời trở nên mênh mông...
Cơn gió mang theo hơi nước từ Tổ Thủy thổi đến có chút lạnh dường như muốn nói với mọi người đã là mùa đông, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.
Trên thành Khúc Dương có được phút yên tĩnh hiếm có. Dưới thành, thi thoảng lại vọng tới tiếng khóc. Đối với Tào Bằng mà nói thì sự yên tĩnh này cũng chỉ là nhất thời. Chính hắn cũng không nói được tại sao lại như vậy. Nếu như ở kiếp trước nhìn thấy nhiều người chết như vậy, hắn chắc chắn phải chết lặng chứ không được như hiện tại.
Đúng! Đúng là chết lặng.
Nhìn thi thể của cả quân địch lẫn quân mình mà hắn không thể nói nổi tiếng nào.
Người hắn giống như mất đi linh hồn, không còn cảm xúc vui buồn. Bước trên tường thành, dưới chân dẫm lên máu loãng phát ra những tiếng lẹp bẹp. Toàn bộ cửa Tây của Khúc Dương gần như ngâm trong máu loãng. Máu tươi và nước hòa trộn với nhau rồi theo lỗ thoát nước chảy ra khiến cho cả ngôi thành gần như nhuộm màu đỏ...
Tào Bằng thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn binh lính trên tường thành.
- Hôm nay chết bao nhiêu người?
- Chỉ vẻn vẹn bên thành Tây ước chừng phải chết hơn trăm bốn mươi người. Thành Đông còn đỡ hơn nhưng cũng chết rất nhiều.
“Lại gần bốn trăm tính mạng con người. Nhưng có thể khẳng định được cái giá Trần Cung phải trả không hề kém hơn bên ta. Tấn công mạnh như vậy có ý nghĩa gì?” Tào Bằng không đoán ra được tại sao, cũng không biết Trần Cung nghe thấy cái gì mà tấn công điên cuồng như thế.
Đưa tay gãi đầu, Tào Bằng hết sức buồn rầu.
- Bây giờ là giờ nào?
- Đã qua giờ Tuất...
- Quan sát thì hôm nay coi như đã xong...
Tào Bằng thở phào một tiếng rồi xoay người định đi vào nghỉ ngơi...
Bất chợt trong đại doanh bên ngoài thành của quân Hạ Bì chợt vang lên những tiếng trống trận dồn dập... Sát theo đó là tiếng kèn rồi quân Hạ Bì cầm đuốc trong tay lại kết trận theo tiếng trống trận mà lao tới thành...
- Chó chết!
Tào Bằng không nhịn được thốt lên chửi.
“Cái bọn khốn này định không cho ta sống yên hay sao?”
Hắn lẩm bẩm rồi đấm một nhát vào lỗ châu mai. Có lẽ do bị tấn công liên tục nên lỗ châu mai đã bị hỏng vì vậy mà Tào Bằng cảm thấy hẫng một chút, lỗ châu mai rơi xuống đất phát ra một tiếng động nặng nề. Trong phút chốc, Tào Bằng cứng người lại.
- Công tử! Ngài làm sao vậy?
- Hư là thực. Thực là hư. Hư hư thực thực, vô cùng diệu dụng...
Tào Bằng lẩm bẩm như chưa tỉnh ngủ. Mà quân Hạ Bì ở ngoài thành theo tiếng trống trận lại bắt đầu bắn đá. Đá ban đêm được bọc lại bằng cỏ khô sau đó rồi đốt. Từng quả cầu lửa rít gió lao về phía thành Khúc Dương. Dưới sự yểm trợ của máy bắn đá và tên, quân Hạ Bì bắt đầu tấn công.
- Không hay!
Tào Bằng quát to một tiếng rồi xách đao chạy đi.
- Công tử! Có chuyện gì xảy ra?
Chu Thương dẫn theo bộ hạ đang chuẩn bị thay quân cho Hạ Hầu Lan ở dưới thành. Nhìn thấy Tào Bằng từ trên thành lao xuống, Chu Thương, Hạ Hầu Lan và Vương Húc đều ngẩn người.
Từ lúc diễn ra trận đại chiến đến nay, bọn họ chưa thấy Tào Bằng kinh hoàng như vậy. Lúc này nhìn thấy hắn như vậy, rõ ràng là có chuyện lớn xảy ra khiến cho cả ba đều lo lắng.
- Chu thúc! Mang theo người của thúc đi theo ta.
- Cái gì?
- Hạ Hầu Lan! Vương Húc! Hai người các ngươi tiếp tục thủ trên thành, đứng vững trước bọn chó Hạ Bì cho ta.
- Vâng.
Hạ Hầu Lan và Vương Húc mặc dù không hiểu rõ tình hình nhưng Tào Bằng đã hạ lệnh thì hai người không làm trái mà vội vàng chắp tay tuân lệnh.
- Công tử! Có chuyện gì xảy ra?
- Theo ta nhanh chóng tiếp viện cho thành Đông.
Chu Thương và Tào Bằng dẫn đầu chạy nhanh theo con phố tới thành Đông.
au lưng hai người là ba trăm tên lính đang ngơ ngác nhưng vẫn bám sát. Bởi vì trong thành toàn bộ chiến mã đã để cho Cam Ninh cầm đi cho nên Chu Thương và Tào Bằng đành phải chạy bộ. Chu Thương thở hồng hộc chạy bên, không hiểu thế nào đành phải quay sang Tào Bằng mà hỏi. Nhưng đáp án của Tào Bằng lại càng làm cho y thêm ngơ ngác....
Trong mắt Trần Cung lóe lên một tia sáng.
- Thúc Long! Ngươi miêu tả lại cuộc chiến ở cửa Đông cho ta.
Tào Tính nghĩ ngợi rồi bắt đầu mô tả lại. Từ lúc bắt đầu tấn công cho tới lúc thu binh cùng với phương thức chống đỡ ở cửa Đông y đều kể lại rõ ràng. Còn Trần Cung thì nghe một cách chăm chú, thậm chí không bỏ qua một chi tiết nhỏ.
Đợi khi Tào Tính nói xong, Trần Cung trở nên trầm tư.
- Theo lời ngươi nói thì phòng thủ của thành Đông thật sự có vẻ hỗn loạn, hơn nữa không có bài bản.
Tào Tính nói:
- Vậy Công Đài có đồng ý với kế sách của ta không?
- Không.
Trần Cung đứng dậy đi lại trong quân trướng. Y chợt dừng bước, ánh mắt trở nên sáng quắc. Trong ánh nến, nét mặt của y có chút lo lắng rồi chợt nở nụ cười lạnh:
- Ngày mai tiếp tục tấn công cửa Tây.
“Khốn kiếp! Tên cứt chó Trần Cung điên rồi sao?”
Tào Bằng vung thanh Hà nhất đại đao chém rơi một tên lính xông lên đồng thời không nhịn được mà chửi ầm lên.
Một tên lính Hạ Bì rơi xuống đất lập tức lại có bốn, năm tên lính Hạ Bì lao lên.
Không để cho Sở Qua trả lời, Tào Bằng liền vội vàng chạy đi.
Hai quả Thiết lưu tinh từ tay hắn bay ra đánh nát đầu một tiên lính Hạ Bì. Có điều Tào Bằng liền bị một tên lính khác vây lấy đành phải vung đao chém giết. Sau khi Tào Bằng vung đao chém vào cổ một tên lính Hạ Bì cuối cùng thì trên mặt hắn đã bám một lớp máu nồng nặc. Lúc này trời đã về chiều, toàn bộ trên tường thành Khúc Dương ở cổng Tây bao phủ bởi một màu máu.
- Lui! Bọn chúng lui rồi.
Sau khi xử lý xong một tên lính Hạ Bì cuối cùng xông lên tiếng, tiếng hoan hô của đám quân lính trên bờ tường vang lên.
- Cẩn thận.
Tào Bằng còn chưa dứt lời, thì thấy máy bắn đá dưới thành bắn mạnh mấy chục viên đá lên tướng. Hai tên lính không tránh kịp bị đá đập trúng khiến cho máu thịt nát bét.
- Bọn chúng không biết mệt sao?
Sở Qua hổn hển cùng với Tào Bằng trốn dưới lỗ châu mai.
Tào Bằng buông đao giật một mảnh vải trên tay xuống rồi quấn trên cánh tay. Hắn dùng cách này để tránh cho tay bị trượt.
Chiến đấu thảm khốc khiến cho cả người hắn dính máu. Nếu như không dùng cách như vậy thì có khả năng sẽ bị tuột đao.
Sở Qua cũng học theo, thay miếng vải khác trên tay. Y vừa làm vừa mắng:
- Bọn chó Hạ Bì hôm nay bị điên rồi hay sao? Đây là lần thứ mấy rồi?
- Lần thứ mười một.
Tào Bằng thản nhiên quấn cẩn thận rồi cầm lấy đại đao.
- Cung tiễn thủ chuẩn bị....
Hắn vừa mới đứng dậy thì thấy một viên đá bay tới liền vội vàng né tránh.
Viên đá đập trúng lỗ châu mai phá nát một nửa cái lỗ. Tro bụi cộng với mùi khét khiến cho Tào Bằng ho sặc sụa. Nhưng lúc này, hắn cũng bất chấp đứng tựa bên miệng lỗ châu mai để quan sát.
Một đội quân đã xếp hàng dưới thành. Đợi khi loạt đá tấn công xong bọn họ sẽ tiến công.
- Hạ Hầu!
- Có!
- Tình hình bên thành Đông thế nào rồi?
- Quân Hạ Bì tấn công rất mạnh, vừa rồi truyền tới tin Nghiêm Pháp bị thương nhưng cũng không nặng lắm.
Nghiêm Pháp chính là Đặng Phạm.
Hạ Hầu Lan thở một hơi rồi nói tiếp:
- Văn Giai nói rằng tình hình thành Đông trước mắt vẫn còn hoàn hảo, tối thiêu vẫn còn có thể cố gắng được. Công tử! Thương vong quá lớn hay là điều động viện binh? Nhìn qua thì dường như Trần Công Đài muốn chỉ một trấn chiến này đoạt thành nên mới tấn công liều như vậy. Nếu cứ như thế này thì ta lo chúng ta không thể giữ được lâu lắm.
Đúng là hôm nay Trần Cung dường như quyết tâm. Hôm qua y đã bị thất bại nên hôm nay không chỉ tấn công mạnh. Hơn nữa Tào Tính còn chưa xuất hiện, có lẽ ngồi giữ hậu quân. Nếu như vậy thì việc Cam Ninh muốn đột kích để hỗ trợ có lẽ rất khó khăn.
Nhưng chẳng lẽ Trần Cung không nghĩ rằng tấn công như thế này nếu như không thể phá thành thì đối với khí thế của quân Hạ Bì cũng bị một đòn nặng hay sao? Trả giá bằng nhiều tính mạng của binh lính như vậy dường như được không bằng mất.
Tào Bằng hơi cảm thấy có gì đó khổng ổn.
Nhưng trong lúc hắn đang trầm ngâm thì ba tảng đá lại bay tới đập vào tường thành.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đồng thời có tiếng binh lính kêu gào:
- Tường thành bị sập! Tường thành bị sập.
Một vị trí tường thành liên tục bị tấn công đã không chịu nổi nữa mà sập xuống, xuất hiện một lỗ hổng.
Dưới thành, tiếng trống trận của quân Hạ Bì vang lên ầm ầm. Quân Hạ Bì với cung cứng nỏ rắn, đồng thời được máy bắn đá hỗ trợ ào lên như thủy triều.
Tào Bằng chẳng cần suy nghĩ, vác đao chạy về lỗ hổng.
- Hạ Hầu! Ngươi tiếp tục ở đây. Sở Qua theo ta cự địch.
Sở Qua lên tiếng rồi bám theo Tào Bằng. Nét mặt của Hạ Hầu Lan hết sức nghiêm túc, khàn giọng quát:
- Cung tiễn thủ! Bắn.
Một loạt mũi tên phóng lên cao, vọt xuống dưới thành.
Trong những huyện thành ngang nhau thì Khúc Dương được coi là một tòa thành kiên cố.
Lúc trước, huyện lệnh Khúc Dương là Vương Khuông cũng khá chú ý tới việc phòng thủ nên hàng năm đều cho tu sửa. Nhưng Khúc Dương dù sao thì cũng chỉ là một huyện thành không thể dùng những viên đá to mà xây. Tường thành mặc dù cao, dày nhưng cơ bản chỉ là đất. Vì vậy mà dưới sự tấn công liên tục, tường thành cũng không chịu nổi và sập xuống. Cũng may Tào Bằng sớp đã có chuẩn bị nên cho đặt sắt những túi cát to và bùn đất trên thành.
- Lấp chỗ hổng lại cho ta.
Tào Bằng đi tới thì thấy lỗ hồng đủ cho một cái xe ngựa ra vào.
Hắn vội vàng hét lên, chỉ huy binh lính quăng cọc gỗ và bao cát xuống.
Tuy nhiên binh lính gặp phải máy bắn đá phá thành vẫn có chút bối rối vì vậy mà trong lúc lấp chỗ hổng hơi run tay khiến cho một đội quân Hạ Bì lọt vào bên trong. Tào Bằng và Sở Qua dẫn hai gã thân binh lập tức vọt tới chém ngã một tên lính Hạ Bì. Hai ngày ẩu đả đối với Tào Bằng mà nói mang lại rất nhiều kinh nghiệm.
Võ thuật đời sau có rất nhiều chiêu thức thừa thãi, hoa mỹ.
Điều đó khiến cho chiêu số có phần hoa lá cành, sức chiến đấu giảm đi.
Cổ nhân sáng tạo ra võ thuật không phải là để xem mà để giết người. Hai ngày chiến đầu khiến cho đao pháp của Tào Bằng thoát thai hoán cốt, rất nhiều động tác hoa mỹ cũng bị vất bỏ. Trong lúc ẩu đả hắn dùng cách đơn giản nhất, hiệu quả nhất để giết người. Đó mới là bản chất thật sự của võ thuật.
- Không cần phải để ý tới lũ chó Hạ Bì, mau lấp chỗ hổng lại cho ta.
Hai ngày qua khiến cho uy vọng của Tào Bằng trong đám binh sĩ tăng lên không gì sánh được.
Đám lính tình nguyện tin tưởng thiếu niên nhìn vẫn còn tính trẻ con đó. Khi hắn cùng với Sở Qua xông tới, sĩ khĩ lập tức tăng lên. Tốc độ ném cọc gỗ và bao cát tăng lên, trong nháy mắt đã lấp được lỗ hổng. Mà mười mấy tên lính Hạ Bì vọt vào thành đã bị Tào Bằng chỉ huy vây giết. Sau khi giết chết một tên lính Hạ Bì cuối cùng, ngôi thành trở lại bình tĩnh.
“Chó chết!”
Tào Bằng không nhịn được văng tục.
Hắn cau mày nhặt một đoạn ruột dính trên giáp mà vất đi.
Nhìn hắn như vậy, Sở Qua và đám binh lính bật cười ha hả....
Bầu không khí lo lắng trên tường thành biến mất nhưng Tào Bằng vẫn cảm thấy nặng nề.
Nếu có thể xuất hiện một cái lỗ hổng thứ nhất thì có thể có cái thứ hai, thứ ba, thậm chí là vô số lỗ hổng. Khúc Dương còn có thể chịu được tới lúc nào?
“Chẳng lẽ nên điều động binh tới?”
Đối mặt với sự tấn công điên cuồng của Trần Cung, Tào Bằng có chút dao động.
- Bọn chó Hạ Bì lại tới nữa.
Ngẩng đầu lên, có thể thấy được mười quả cầu lửa từ trên không xung lao xuống đập xuống cửa thành cách Tào Bằng không xa. Đá vụn vỡ nát bay tứ tung cắt cả qua hai má của Tào Bằng. Một gã binh lính Hải Tây bị đá vụn đập trúng trán khiến cho máu chảy đầm đìa...
Tào Bằng không nhịn được chửi ầm lên:
- Trần Công Đài! Ngươi ăn phải thuốc kích dục hay sao?
Hắn bước đi như bay chạy lên đầu tường.
Nhìn dưới thành binh lính Hạ Bì đông như kiến đang xông tới mà Tào Bằng cảm thấy nhức đầu.
- Công tử! Điều binh đi.
Hạ Hầu Lan xông tới kêu to.
- Thương vong gần hai trăm sắp không chống được.
- Nhanh điều binh cho ta...
Tào Bằng cũng đỏ mắt mà gào lên.
Theo lệnh của hắn, Vương Húc dẫn ba tăm người từ dưới giáo trường tham gia vào chiến trường.
- Tây giáo trường còn bao nhiêu người?
- Chỉ còn lại Chu huyện úy và ba trăm người.
Trong lúc Tào Bằng và Vương Húc nói chuyện thì quân Hạ Bì đã tấn công. Vương Húc dẫn thêm ba trăm binh lính tới đây phần lớn là tân binh. Đối mặt với đám lính Hạ Bì hung hãn, bọn họ lập tức sợ hãi tới rụng rời chân tay, không biết tránh né thế nào khiến cho ngay lập tức có mười người nằm trong vũng máu. Số còn lại lập tức hoảng loạn kêu to mà bỏ chạy.
Cũng không thể trách được, bọn họ mới tòng quân chưa được mười ngày đã bị lôi vào chiến trường.
Đám tân binh này làm sao mà không sợ hãi? Nhưng bọn họ sợ hãi một mình thì không sao mà lại kéo theo cả đám binh lính trên thành cũng bối rồi.
Tào Bằng đột nhiên nổi giận vác đao xông tới chém chết mấy tên lính đang chạy trốn.
- Người nào còn hoảng loạn giết.
Trong phút chốc, đám binh lính trên tường thành tỉnh táo lại.
- Tìm chỗ nấp ngay. Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu. Nếu ta còn thấy ai chạy loạn trên thành thì sẽ có kết quả như những người này.
Sự hoảng loạn lập tức biến mất.
Nhưng Tào Bằng chỉ biết cười khổ.
Đám tân binh này đúng là không thể trông mong gì được. Nếu như trong chiến đấu, Cam Ninh chỉ cần dẫn theo năm mươi người là có thể diệt sạch bọn họ.
- Hay là điều Chu huyện úy lên đây?
Hạ Hầu Lan cũng không coi trọng đám tân binh này nên quay sang đề nghị với Tào Bằng.
“Điều động sao?”
Tào Bằng có chút động tâm.
Không thể phủ nhận thủ hạ của Chu Thương hơn xa đám tân binh này. Nếu cho bọn họ lên thì ít nhất nâng sức chiến đấu lên được hai phần.
Nhưng trong lòng hắn có cảm giác gì đó không ổn lắm.
Trần Cung công kích điên cuồng khiến cho Tào Bằng cảm nhận có gì đó khác thường. Hắn cảm thấy, Trần Cung tấn công như này chắc chắn có mục đích khác.
- Tình hình bên phía Văn Giai thế nào?
- Thương vong cũng đã hơn một trăm.
Tào Bằng vỗ trán, cắn răng nói:
- Trước tiên cố gắng qua lần này. Trời sắp tối rồi, để xem Trần Cung còn định làm gì.
- Vâng!
Trước trận quân Hạ Bì, Trần Cung lẳng lặng quan sát tình hình trận chiến.
Thấy quân Hạ Bì một lần nữa tấn công rồi bị đánh hạ, y liền nở một nụ cười.
- Quân sư! Có nên tiếp tục tấn công hay không?
- Truyền lệnh! Tạm dừng tấn công.
- Cái gì?
Tên lính liên lạc lặng đi một chút rồi chợt xoay người truyền lệnh.
Một lát sau, Lữ Cát phóng ngựa tới như bay tới trước xe của Trần Cung mà nói to:
- Quân sư! Tại sao lại dừng tấn công?
Vốn y được để giữ hậu quân như khi lâm chiến thì lại được giao trách nhiệm tấn công thành Đông.
- Tới lúc rồi.
- Tới lúc gì?
Lữ Cát ngơ ngác nhìn Trần Cung.
Trong lòng Trần Cung có chút khinh thường, cười lạnh:” Chút quan sát cũng không có mà còn định kế thừa cơ nghiệp của Ôn Hầu sao?”
Có điều gã vẫn kiên nhẫn giải thích:
- Vừa rồi trên thành Tây, quân Hải Tây đã xuất hiện tình trạng rối loạn. Nói vậy hôm nay tấn công đã lôi được lực lượng cuối cùng của họ ra. Đám lính trên thành rất có thể là lính mới. Lính cũ chết đi, lính mới thay vào. Như vậy trong thành Khúc Dương đã không còn dư lực mà phải phái hết toàn bộ binh lính.
- Như vậy có nghĩa là gì?
- Ha ha! Đêm nay chính là lúc phá thành.
Trần Cung chỉ nói tới đó rồi không hề giải thích tiếp với Lữ Cát.
Y lập tức hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi.
Lữ Cát cũng không hiểu trong đầu Trần Cung đang nghĩ gì nữa.
Y vừa mới chuẩn bị quay lại đại doanh thành Đông thì bị Trần Cung gọi lại:
- Thiếu quân hầu! Công phá thành Khúc Dương cần phái có Thiếu quân hầu mới được.
- Là sao?
- Sức phòng ngự của thành Tây đã tới cực hạn. Ta chuẩn bị tối nay chủ động tấn công mạnh. Lúc trước, tường thành của họ đã bị phá hai lần. Chẳng lẽ thiếu quân hầu không muốn là người đầu tiên xông vào thành Khúc Dương, lập công sa?
“Trần Công Đài đối với ta thật sự rất được.”
Lữ Cát nghe thấy vậy thì liên tục gật đầu.
- Nếu vậy tổng tiến công thành Tây xin giao cho thiếu quân hầu chỉ huy.
- Quân sư yên tâm. Lữ Cát công phá được Khúc Dương sẽ trọng thưởng cho quân sư.
- Vậy chuẩn bị đi.
Trần Cung ngồi xe rời đi. Đồng thời y đột nhiên mật lệnh cho lính liên lạc:
- Mời Tào tướng quân tới đây, nói mọi việc đã chuẩn bị.
- Vâng.
Trần Cung giơ tay che nắng, nhìn thành Khúc Dương dưới ánh chiều tà ánh lên một màu máu. Khuôn mặt xương xương của y nở một nụ cười:
- Tào Hữu Học! Ta phải ra tay thôi.
Cùng lúc đó, cánh thành Khúc Dương chừng ba mươi dặm, trong khu rừng rậm bên bờ sông Tổ thủy, Cam Ninh mệt mỏi ngồi trên một tảng đá.
- Bá Miêu! Làm sao bây giờ?
Đặng Chi âu sầu, nhắm mắt lại không nói.
Ban ngày, khi Khúc Dương chiến đấu thảm khốc, Cam Ninh mấy lần dẫn bộ hạ đột kích quân Hạ Bì, ý đồ làm giảm bớt thế công, chia sẻ áp lực cho Tào Bằng. Nhưng nào ngờ quân Hạ bì đã chuẩn bị trước khiến cho mấy lần y xông tới hao binh tổn tướng mà không thể nào tới gần được...
Tào Tính trấn thủ hậu quân hết sức trầm ổn, chỉ huy hoàn toàn hợp lý.
Y cũng không xông ra, không đi tìm mà ngồi chờ Cam Ninh tới.
Một ngàn cung tiễn thủ tập trung ở hậu quân, mỗi khi Cam Ninh tới đột kích thì bị mưa tên ngăn chặn. Sau mấy lần tấn công, Cam Ninh bị mất hơn hai mươi người nên không dám tấn công nữa.
Trong tay hắn chỉ có ba trăm người nhưng bị chết hơn hai mươi. Còn Tào Tính thì chẳng khác gì con nhím, ngươi tấn công ta dùng cung nỏ chặn lại. Ngươi bỏ chạy ta không thèm quan tâm.
Qua một ngày, Cam Ninh chỉ biết nghẹn họng cố mà nuốt cơn tức...
Đối mặt với chiến thuật của quân Hạ Bì, Đặng Chi cũng không có cách nào.
Người ta đã quyết định dồn sức đánh Khúc Dương. Như vậy có tập kích bất ngờ cũng không có tác dụng. Nếu tiếp tục sử dụng chiến thuật này thì không thể chia sẻ áp lực với Khúc Dương, thậm chí mà còn ném hết mạng của đám lính vào đó. Hiển nhiên là kế sách lúc trước không còn dừng được nữa.
- Hưng Bá! Ta còn có một kế, có lẽ giải nguy được cho Khúc Dương...
- Cách gì?
Cam Ninh vội vàng hỏi.
Đặng Chi nói:
- Cái kế này có chút mạo hiểm, đồng thời cũng cần Hữu Học có thể đứng vững trước sự tấn công của Trần Cung trong hai, ba ngày.
- Ngài cứ nói.
- Chúng ta chia binh làm hai đường.
Đặng Chi kề vào tai Cam Ninh rồi nói nhỏ. Cam Ninh nhíu mày rồi sau đó gật đầu nói:
- Hiện giờ cũng chỉ có một kế đó.
Sắc trời tối dần...
Chân trời vẫn còn hơi mờ sáng khiến cho bầu trời trở nên mênh mông...
Cơn gió mang theo hơi nước từ Tổ Thủy thổi đến có chút lạnh dường như muốn nói với mọi người đã là mùa đông, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.
Trên thành Khúc Dương có được phút yên tĩnh hiếm có. Dưới thành, thi thoảng lại vọng tới tiếng khóc. Đối với Tào Bằng mà nói thì sự yên tĩnh này cũng chỉ là nhất thời. Chính hắn cũng không nói được tại sao lại như vậy. Nếu như ở kiếp trước nhìn thấy nhiều người chết như vậy, hắn chắc chắn phải chết lặng chứ không được như hiện tại.
Đúng! Đúng là chết lặng.
Nhìn thi thể của cả quân địch lẫn quân mình mà hắn không thể nói nổi tiếng nào.
Người hắn giống như mất đi linh hồn, không còn cảm xúc vui buồn. Bước trên tường thành, dưới chân dẫm lên máu loãng phát ra những tiếng lẹp bẹp. Toàn bộ cửa Tây của Khúc Dương gần như ngâm trong máu loãng. Máu tươi và nước hòa trộn với nhau rồi theo lỗ thoát nước chảy ra khiến cho cả ngôi thành gần như nhuộm màu đỏ...
Tào Bằng thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn binh lính trên tường thành.
- Hôm nay chết bao nhiêu người?
- Chỉ vẻn vẹn bên thành Tây ước chừng phải chết hơn trăm bốn mươi người. Thành Đông còn đỡ hơn nhưng cũng chết rất nhiều.
“Lại gần bốn trăm tính mạng con người. Nhưng có thể khẳng định được cái giá Trần Cung phải trả không hề kém hơn bên ta. Tấn công mạnh như vậy có ý nghĩa gì?” Tào Bằng không đoán ra được tại sao, cũng không biết Trần Cung nghe thấy cái gì mà tấn công điên cuồng như thế.
Đưa tay gãi đầu, Tào Bằng hết sức buồn rầu.
- Bây giờ là giờ nào?
- Đã qua giờ Tuất...
- Quan sát thì hôm nay coi như đã xong...
Tào Bằng thở phào một tiếng rồi xoay người định đi vào nghỉ ngơi...
Bất chợt trong đại doanh bên ngoài thành của quân Hạ Bì chợt vang lên những tiếng trống trận dồn dập... Sát theo đó là tiếng kèn rồi quân Hạ Bì cầm đuốc trong tay lại kết trận theo tiếng trống trận mà lao tới thành...
- Chó chết!
Tào Bằng không nhịn được thốt lên chửi.
“Cái bọn khốn này định không cho ta sống yên hay sao?”
Hắn lẩm bẩm rồi đấm một nhát vào lỗ châu mai. Có lẽ do bị tấn công liên tục nên lỗ châu mai đã bị hỏng vì vậy mà Tào Bằng cảm thấy hẫng một chút, lỗ châu mai rơi xuống đất phát ra một tiếng động nặng nề. Trong phút chốc, Tào Bằng cứng người lại.
- Công tử! Ngài làm sao vậy?
- Hư là thực. Thực là hư. Hư hư thực thực, vô cùng diệu dụng...
Tào Bằng lẩm bẩm như chưa tỉnh ngủ. Mà quân Hạ Bì ở ngoài thành theo tiếng trống trận lại bắt đầu bắn đá. Đá ban đêm được bọc lại bằng cỏ khô sau đó rồi đốt. Từng quả cầu lửa rít gió lao về phía thành Khúc Dương. Dưới sự yểm trợ của máy bắn đá và tên, quân Hạ Bì bắt đầu tấn công.
- Không hay!
Tào Bằng quát to một tiếng rồi xách đao chạy đi.
- Công tử! Có chuyện gì xảy ra?
Chu Thương dẫn theo bộ hạ đang chuẩn bị thay quân cho Hạ Hầu Lan ở dưới thành. Nhìn thấy Tào Bằng từ trên thành lao xuống, Chu Thương, Hạ Hầu Lan và Vương Húc đều ngẩn người.
Từ lúc diễn ra trận đại chiến đến nay, bọn họ chưa thấy Tào Bằng kinh hoàng như vậy. Lúc này nhìn thấy hắn như vậy, rõ ràng là có chuyện lớn xảy ra khiến cho cả ba đều lo lắng.
- Chu thúc! Mang theo người của thúc đi theo ta.
- Cái gì?
- Hạ Hầu Lan! Vương Húc! Hai người các ngươi tiếp tục thủ trên thành, đứng vững trước bọn chó Hạ Bì cho ta.
- Vâng.
Hạ Hầu Lan và Vương Húc mặc dù không hiểu rõ tình hình nhưng Tào Bằng đã hạ lệnh thì hai người không làm trái mà vội vàng chắp tay tuân lệnh.
- Công tử! Có chuyện gì xảy ra?
- Theo ta nhanh chóng tiếp viện cho thành Đông.
Chu Thương và Tào Bằng dẫn đầu chạy nhanh theo con phố tới thành Đông.
au lưng hai người là ba trăm tên lính đang ngơ ngác nhưng vẫn bám sát. Bởi vì trong thành toàn bộ chiến mã đã để cho Cam Ninh cầm đi cho nên Chu Thương và Tào Bằng đành phải chạy bộ. Chu Thương thở hồng hộc chạy bên, không hiểu thế nào đành phải quay sang Tào Bằng mà hỏi. Nhưng đáp án của Tào Bằng lại càng làm cho y thêm ngơ ngác....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.