Chương 347: Gặp lại cố nhân trong gió tuyết
Canh Tân
07/06/2013
Y Tịch bị kích động về đến nhà cũng không để ý tới sự tiếp đón của môn đinh tôi tớ, đi thẳng đến phía sau tòa nhà.
Hắn ta đi vào sân, cởi giày, bước lên hiên, rồi sau đó gõ nhẹ cửa, mở cửa đi vào. Trong phòng, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang dựa vào án thư, trong tay cầm một cuốn sách đang mở… Ông ta cao ước chừng phải cao đến mét bảy mét tám, hình thể không vạm vỡ lắm, vẻ mặt nghiêm khắc, các đường nét rõ ràng, giống như chạm khắc vậy, lộ ra vẻ đẹp mạnh mẽ kiên cường. Chân mày lưỡi kiếm, một bộ râu đẹp dưới cằm, nhìn qua, ông ta cũng có một loại khí chất hào hoa phú quý.
Thấy Y Tịch tiến vào, người này liền hạ cuốn sách trong tay xuống.
- Hữu Nhược, thành công rồi!
Y Tịch tươi cười, ngồi xuống cạnh người trung niên.
- May mà không sao, Lưu Kinh Châu đã đồng ý rồi!
Người trung niên nghe vậy không khỏi thở dài một hơi, khẽ gật đầu, tỏ ra rất thoải mái.
- Như vậy, đa tạ Cơ Bá đã tương trợ.
Người này, tên gọi Tuân Thầm, tự Hữu Nhược, người Dĩnh Xuyên.
Ở hậu thế, danh tiếng của Tuân Thầm cũng không phải lớn lắm, có nhiều người thậm chí còn không biết ông ta là ai.
Nhưng ở thời Tam Quốc, danh tiếng của Tuân Thầm có thể nói là vang vọng khắp từ nam chí bắc. Ông ta có người đệ đệ, chính là Tuân Úc - Tuân Văn Nhược danh tiếng lẫy lừng.
Tuân Thầm lúc đầu là mưu sĩ Thứ sử Hàn Phức ở Kinh Châu, sau này Viên Thiệu làm chủ Hà Bắc, Tuân Thầm liền trở thành một trong những quân sư của Viên Thiệu.
Tuân Thị Tam Nhược, tính cách hoàn toàn khác nhau.
Tuân Diễn thích chu du khắp nơi, ngay thẳng phóng khoáng; Tuân Úc hào hoa phong nhã, vui buồn không thể hiện trên mặt; còn Tuân Thầm thì vô cùng chính trực, giỏi chiến sự, không thích sự giả dối, bằng mặt không bằng lòng. Ba huynh đệ tính cách bất đồng, cho nên con đường họ chọn đi cũng không giống nhau. Sau khi Tuân Thầm theo nương tựa Viên Thiệu, liền được Viên Thiệu coi trọng. Chỉ có điều sau khi dưới quyền Viên Thiệu xuất hiện các phe phái, Tuân Thầm dần dần bị đẩy ra khỏi trung tâm, trở thành một nhân vật ngoài lề.
Năm Kiến An thứ tư, cũng chính là năm Tào Tháo công phạt Lưu Bị ở Nhữ Nam.
Tuân Thầm, Điền Phong, Thư Thụ thỉnh cầu Viên Thiệu xuất binh giúp đỡ Lưu Bị, cuối cùng lại bị Viên Thiệu từ chối.
Điền Phong và Thư Thụ vẫn còn đỡ một chút, thuộc đại tộc bản địa. Nhưng Tuân Thầm thì bởi vì đủ các loại nguyên nhân, đuổi đến đánh quận Bình Nguyên, giúp đỡ Viên Đàm.
Sau khi Lưu Bị vượt ngàn dặm quanh co từ Nhữ Nam về nương tựa Viên Đàm, cũng chính là do Tuân Thầm dẫn dắt chỉ bảo.
Không thể không nói, bản thân Lưu Bị có sức hấp dẫn cực kỳ lớn.
Với khả năng của Tuân Thầm, không ngờ cũng bị Lưu Bị mê hoặc, bị thuyết phục hoàn toàn. Thậm chí Lưu Bị sau khi tìm đến quận Đông Hải nương tựa, đã thỉnh cầu Viên Đàm viện trợ. Tuân Thầm tự đứng ra đảm nhận công việc, đi tới Đông Hải phò tá Lưu Bị. Chỉ tiếc quận Đông Hải đó, quả thực không phải là một nơi tốt đẹp với diện tích rộng lớn như người khác vẫn thấy. Khan hiếm, sản vật bần cùng. Thêm ba mặt bị tấn công, kể cả Tuân Thầm có khả năng thông thiên cũng không biết làm thế nào.
Thế là ngay sau đó Tuân Thầm dứt khoát bỏ Viên Đàm, ôm chặt lấy Lưu Bị.
Trong lịch sử, vận mệnh của Tuân Thầm cũng không sáng sủa. Sau trận chiến Quan Độ cùng với sự diệt vong của Viên Thiệu, liền không rõ tung tích, đi về đâu cũng không biết.
Còn hiện tại, lại vì đủ loại nguyên nhân mà Tuân Thầm đi theo Lưu Bị.
Đương nhiên, những người biết chuyện này cũng không nhiều, ít nhất thì Viên Thiệu và Tào Tháo cũng đều nghĩ rằng Tuân Thầm đã chết.
Tuân Thầm không cần phải lo lắng đến an nguy của gia quyến, cho dù là Viên Thiệu hay là Tào Tháo đạt được thắng lợi cuối cùng thì vợ con của ông ta cũng sẽ không bị bạc đãi.
Viên Thiệu, không có lý do gì để làm khó dễ vợ con ông ta; Tào Tháo lại càng không thể làm khó được.
Hai huynh đệ của Tuân Thầm hiện giờ đều là tướng soái phục vụ dưới quyền Tào Tháo, Tào Tháo sao lại có thể uy hiếp người nhà của ông ta?
Sau khi chạy đến quận Đông Hải, ẩn thân ở Nhữ Nam, Lưu Bị và Tuân Thầm vẫn đều luôn chú ý tới xu thế phát triển của trận đại chiến Quan Độ. Ngay từ ban đầu Viên Thiệu đã chiếm ưu thế tuyệt đối, về sau dần dần lại ngang tài ngang sức, Tuân Thầm liền nhận ra, Viên Thiệu rốt cuộc vẫn không phải là đối thủ của Tào Tháo.
Nếu Viên Thiệu mất, mọi chuyện sẽ thế nào?
Tuân Thầm và Lưu Bị thảo luận quyết định tạm thời phụ thuộc vào Lưu Biểu.
Ở dưới trướng của Lưu Bị, Tuân Thầm có thể coi là rất được xem trọng, phát huy được tài năng; còn Lưu Bị thì sao? Sau khi trải qua các cuộc thất bại thảm hại liên tiếp ở Nhữ Nam, Bộc Dương, Đông Hải, cũng phát hiện ra một nhược điểm lớn nhất của mình. Trước đây Lưu Bị thảo phạt thiên hạ là dựa vào uy vũ và mưu lược; nhưng là việc quân, vẫn chưa đủ để đứng vững. Dưới quyền ông ta vốn lúc đầu cũng có vài người mưu lược, thế nhưng bây giờ, giảm dần giảm dần, một chết trận, một bị bắt, sống chết chưa rõ, Lưu Bị lúc cấp bách vẫn cần có người giúp đỡ. Mà lúc này, Tuân Thầm đến, chắc chắn làm Lưu Bị như hổ được chắp thêm cánh. Ông ta đối đãi với Tuân Thầm như thượng khách, có thể nói là nói gì nghe nấy, biểu hiện bên ngoài cũng rất tôn kính.
- Lưu Cảnh Thăng chưa chắc đã bằng lòng theo ta.
- Minh công không cần lo lắng, Lưu Cảnh Thăng hư có kỳ danh, không đáng phải lo nghĩ. Giờ đây Thặng Châu nhìn như rất yên bình, kỳ thực trong lòng đang rất sốt ruột. Lưu Biểu bất luận dù nói như thế nào, chung quy cũng vẫn không phải người Kinh Châu. Kinh Châu sĩ tộc có lẽ có thể chấp nhận Lưu Biểu, nhưng chưa chắc đã chấp nhận những người theo Lưu Biểu không mời mà đến đó. Kinh Châu trị hạ, đấu đá nhau rất dữ tợn. Lưu Biểu đông có Tôn Quyền đe dọa, tây có Lưu Chương như hổ đói rình mồi. Tào Tháo lần này thắng lợi, tất nhiên mang đến cho Lưu Biểu áp lực cực kỳ lớn, minh công nếu đi lần này, rất có thể Lưu Biểu sẽ tiếp nhận… Sau khi minh công vào Kinh Châu, cứ đứng ngoài sáng làm việc, Thầm sẽ âm thầm giúp đỡ, nghỉ ngơi dưỡng sức với ý đồ sau này sẽ quyết chiến với Tào Tháo.
Lưu Bị sau khi nghe xong, mừng khôn kể xiết, lập tức mời Tuân Thầm đi xã Vi Tử trước, bí mật liên hệ với huynh đệ Mi Chúc.
Rồi sau đó lại thông qua huynh đệ Mi Chúc thám thính thực hư tình hình Kinh Châu, sau cùng ấn định chọn Y Tịch tiên phong đột phá. Y Tịch vốn cũng là danh sĩ Trung Nguyên, tên Tuân Thị Tam Nhược cũng đủ để khiến Y Tịch tận lực trợ giúp. Tuân Thầm vừa đến Tương Dương liền liên lạc ngay với Y Tịch, đồng thời thỉnh cầu Y Tịch ra mặt nói giúp… Quả nhiên, đúng như dự đoán của Tuân Thầm, Lưu Biểu được Y Tịch khuyên bảo, liền dễ dàng chấp thuận.
- Hữu Nhược, không biết Huyền Đức công khi nào thì tới Kinh Châu?
Tuân Thầm khẽ mỉm cười:
- Không cần vội, nếu Huyền Đức công đến quá sớm, chỉ sợ bất lợi cho Cơ Bá. Ngày mai ta sẽ trở về xã Tử Vi, chậm nhất trong năm ngày, Huyền Đức công nhất định sẽ tới Kinh Châu. Đến lúc đó, hy vọng Cơ Bá có thể ở giữa, quan tâm nhiều hơn một chút.
- Tất nhiên, đó là điều đương nhiên!
Y Tịch liên tục gật đầu, đồng thời rất tán thành với suy nghĩ của Tuân Thầm.
Không sai, nếu Lưu Bị tới quá sớm, sợ rằng trong lòng Lưu Biểu sẽ nghi ngờ: “Ta vừa mới đồng ý, vậy mà Lưu Huyền Đức đã đến ngay? Phải chăng y và Y Tịch đã có thỏa thuận gì đó? Nếu đúng như vậy, chẳng phải là dẫn sói vào nhà hay sao?”
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, ngay cả Y Tịch cũng bị phiền phức.
Đồng thời, Y Tịch cũng cần thời gian chuẩn bị, tạo đủ khí thế trước khi Lưu Bị đến, nếu không khi y đến đây, chỉ với một mình Y Tịch, cũng khó mà có thể ủng hộ được. Cho nên, Tuân Thầm không muốn tới quá sớm, Y Tịch cũng vui vẻ đồng ý, chuẩn bị liên lạc thêm với một số người để khi Lưu Bị đến có thể có được sự giúp đỡ lớn hơn.
Ngay khi Y Tịch vừa rời khỏi phủ đệ của Lưu Biểu, một nô bộc vội vàng đi đến, sau khi đi qua lầu giữa, tiến vào phòng khách ở hậu đường.
Trong phòng khách, than trong lò sưởi cháy rừng rực, làm căn phòng trở nên vô cùng ấm áp.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo khoác màu xanh nhạt, tóc thả thẳng mượt đang nói chuyện với mấy người phụ nữ khác.
Một tiểu tỳ đi vào trong phòng, nói nhỏ mấy câu với người thiếu nữ đó.
Thiếu nữ xinh đẹp nghe xong lập tức biến sắc.
Nàng cáo lỗi với mấy vị phu nhân kia rồi vội vàng rời khỏi phòng khách.
Ở chỗ ngoặt của hành lang, gặp người gia nô liền trầm giọng hỏi:
- Ngươi nghe rõ chứ, Sứ Quân thật sự đã đồng ý để Lưu Huyền Đức vào Kinh Châu?
- Thưa vâng, tiểu nhân chắc chắn.
- Vậy nếu đã chắc chắn, khi nào Lưu Bị tới?
- Điều này, Sứ Quân và Y Tịch vẫn chưa nói rõ…
- Thúy Nhi, dẫn người này đi, thưởng hắn mười xâu tiền.
Tiểu tỳ vâng lệnh dẫn người gia nô đi, đôi mắt thoáng lóe sáng.
Sứ Quân mời Lưu Huyền Đức đến vào lúc này chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy… Không được, cần phải lập tức báo cho người đó biết, nhất định phải ngăn cản không để Lưu Bị vào được Kinh Châu.
- Thúy Nhi!
- Có nô tì.
Tiểu tỳ quay về, thiếu phụ xinh đẹp liền nói với nàng:
- Ngươi phải vất vả một chuyến rồi. Bảo Thái Trung đến gặp ta ngay lập tức, nói ta có chuyện quan trọng muốn nói với ông ta.
- Thưa vâng!
Tiểu tỳ lại vâng lệnh đi.
Còn thiếu phụ xinh đẹp thì đứng ở khúc rẽ của hành lang, ngắm nhìn mấy đóa Đông Mai phía dưới, chợt cười lạnh lùng đáng sợ, trong mắt lộ ra chút sát khí…
Tháng mười hai tiết rét đậm, đúng là đại hàn.
Mặc dù không thể đủ lạnh để làm nước đóng thành băng như ở Tây Lương Bắc Cương nhưng cũng đủ làm người ta cảm thấy được sự rét buốt lạnh giá. Sáng sớm, tuyết trắng nhẹ nhàng rơi phủ khắp nơi.
Rất nhanh, gió tuyết đầy trời, khiến đường rất khó đi.
Đoàn người Tào Bằng khi đã đi được một nửa đoạn đường thì gặp phải trận bão tuyết này.
Ban đầu, hành trình từ Hứa Đô đến Dĩnh Âm vốn chưa cần đến một ngày, thế nhưng vì trận bão tuyết này nên làm tốc độ cuộc hành trình của đám người Tào Bằng bị chậm lại rất nhiều. Khi trời về đêm, mọi người đành phải tá túc tạm ở một ngôi miếu cũ nát để tránh cơn bão tuyết khốc hàn này. Đương nhiên, bọn họ vẫn có thể chọn cách tiếp tục đi tiếp. Thế nhưng đường ẩm ướt trơn trượt, nhiều nơi còn có vết nứt đường băng, nên Tào Bằng cuối cùng chỉ có thể chọn cách tạm dừng lại.
Lần này ra đi, hắn dẫn theo một trăm Phi Mạo.
Hạ Hầu Lan và Hàn Đức cũng đi theo, còn có cả Bàng Thống.
Hách Chiêu vốn cũng muốn đi cùng, nhưng đã là cuối năm, các loại hoạt động cúng lễ đã bắt đầu, Hứa Đô phải tăng cường trị an. Khi Tào Cấp tạm thời điều Hách Chiêu qua, cũng đã báo cáo lên Chấp Kim Ngô Giả Hủ, để Hách Chiêu giữ chức Đô trưởng, chịu trách nhiệm tuần tra phố xá Hứa Đô.
Vì thế, Hách Chiêu thật sự không vui chút nào.
- Lần nào cũng đưa Tử U đi theo, cuối cùng để ta ở lại lưu thủ.
Nhưng điều này cũng là bất đắc dĩ, Hách Chiêu thống lĩnh Hắc Mạo, là người thích hợp nhất.
Hơn nữa đây không phải đi đánh giặc, mặc dù là có xung đột, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là xung đột trong phạm vi nhỏ, Hạ Hầu Lan và Hàn Đức dường như có nhiều kinh nghiệm hơn.
Tào Bằng cũng động viên Hách Chiêu một hồi, mới làm Hách Chiêu gật đầu đồng ý.
Không ngờ rằng, vừa mới ra đến cửa…
Trên đường nổi lên mấy đống lửa trại, chiếu sáng toàn bộ con đường đen u ám.
Hạ Hầu Lan sau khi chọn người, sắp xếp bố trí người canh gác ổn thỏa thì cùng Hàn Đức đi tới bên cạnh Tào Bằng.
- Ngồi xuống đi, sưởi ấm một chút.
Tào Bằng nhìn cơn bão tuyết bên ngoài, nói với Hạ Hầu Lan:
- Lát nữa đi lấy chút củi sưởi giúp mọi người, đêm nay sẽ rất lạnh, không thể để lửa trong trại tắt được. Bảo mọi người chú ý giữ ấm, chớ để bị phong hàn… Chết tiệt, lúc đầu tưởng rằng cuộc hành trình sẽ thông thuận, không ngờ lại gặp phải trận bão tuyết này. Đợi đến được Dĩnh Âm, ta sẽ mời mọi người đi uống rượu. Nhưng mà tối nay, cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi một chút.
- Công tử, đây cũng coi như là rất thiệt thòi rồi.
Hạ Hầu Lan cười trả lời.
So với việc đánh chén ở tiểu lầu lúc trước, tuy rằng hiện tại điều kiện không tốt, nhưng cũng là một loại may mắn.
Hai người ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Hạ Hầu Lan phụ trách chuẩn bị cơm canh. Cơm nước rất đơn giản, thực ra chỉ là cháo loãng đun nóng, thêm một ít thù du, một chút cay cho vừa miệng, nhưng trong thời tiết như thế này, một ngụm cháo như vậy, đúng là hơn hẳn thịt to cá lớn…
- A Phúc, chẳng lẽ ngươi muốn tiến cử Nguyên Trực?
- Hả?
- Lần này ngươi cùng ta đi Dĩnh Âm, có phải muốn thuyết phục Nguyên Trực không?
Tào Bằng nghe xong, không kìm nổi mỉm cười.
- Sĩ Nguyên, ngươi cho rằng Nguyên Trực nguyện theo ta sao?
- Điều này…
- Ta vẫn còn tự biết mình, với tài năng của Nguyên Trực, chưa chắc coi ta ra gì. Ta chỉ nghe nói, mẹ của hắn có chủ kiến, hơn nữa rất kiên quyết. Cho nên ta muốn đi hỏi thăm một chút, xem xem có thể giúp gì được không. Ngày nào đó nếu có thể, có lẽ có thể làm bạn đồng sự cùng Nguyên Trực, hai người có thể quan tâm nhau nhiều hơn một chút.
Bàng Thống mỉm cười.
- Nguyên Trực này, chí khí rất lớn.
- Ừm!
- Tuy nhiên người này cũng cực kỳ hiếu thảo.
Bàng Thống ngẩng đầu lên, nhìn Tào Bằng hạ giọng nói:
- Nếu lão phu nhân muốn anh ta giúp ngươi, anh ta chắc chắn sẽ vâng lệnh.
Tào Bằng ngẩn ra, một lát sau hạ giọng nói:
- Sĩ Nguyên, chúng ta có thể đơn giản một chút được không. Ta cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muốn đi thăm qua một chút. Lại nói thêm, chúng ta cũng coi như là đồng môn, nếu không phải vì âm dương sai khác, nói không chừng ta hiện tại cũng đã học ở trường của Thủy Kính tiên sinh. Cuộc đời ta nặng nhất một chữ “hiếu”, ghét nhất là bị người khác lấy chữ “hiếu” này gây áp lực, như vậy không phải là người quân tử. Nếu huynh cảm thấy ta thật sự có dụng ý khác, sau khi trời hửng sáng ta liền trở về ngay.
Bàng Thống nghiêm sắc mặt, vội vàng xua tay.
- A Phúc, không phải… Ta không hề có ý như vậy, chỉ có điều cảm thấy có chút khó hiểu mà thôi. Nói thật, danh tiếng của ngươi còn lớn gấp trăm lần Nguyên Trực, luận về học thức chưa chắc đã thua kém Nguyên Trực. Để bụng như vậy, cho nên… A Phúc, xin thứ lỗi.
Tào Bằng nghe xong, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn.
Nói thật, hắn lúc ban đầu đúng là có ý vì công danh lợi lộc, nhưng sau đó thì…
Có lẽ là ở thời đại này lâu, tính tình khó tránh sẽ bị ảnh hưởng bởi một số tư tưởng của cổ nhân.
Chữ “hiếu” này, là đạo lý đúng đắn của đường đời, nếu xen lẫn công danh lợi lộc vào, không thể không bị người khác nhạo báng. Hơn nữa, với tình hình hiện tại của Tào Bằng, có năng lực gì trợ giúp cho Từ Thứ? Hắn sở dĩ đến là bởi vì nghe Bàng Thống nhắc tới một số chuyện cũ của mẹ Từ Thứ, cho nên trong lòng nảy sinh sự tôn kính ngưỡng mộ.
Theo như Bàng Thống nói thì lúc trước Từ Thứ vì bằng hữu mà báo thù, giết người, trở thành kẻ tù tội.
Sau đó đám người Thạch Đạo nghĩ cách cứu cậu ta ra. Từ Thứ đi thông đêm về nhà, đã thấy lão phu nhân cầm cây trượng trong tay, chờ ở trong phòng…
Lão phu nhân khiển trách Từ Thứ, dùng cây trượng đánh cậu ta hai mươi roi, làm Từ Thứ hoàn toàn tỉnh ngộ. Bàng Thống nói rất đơn giản, thế nhưng Tào Bằng tin chắc rằng, cũng không đơn giản chỉ là hai mươi trượng như vậy. Lão phu nhân có thể khiến một kẻ hiệp khách thích ẩu đả trở thành học trò ngoan, tất nhiên có mốt số chuyện mà không ai có thể biết. Từ Thứ học ở trường, lão phu nhân một mình ở gia viên, không để cho Từ Thứ bị bất kỳ thứ gì ảnh hưởng… Tấm lòng mong con thành tài này, thật sự là khiến Tào Bằng phải cảm thấy kính nể.
Cho nên, khi Bàng Thống hỏi, Tào Bằng cũng không che giấu cảm xúc mà nói ra.
- Kỳ thật, Sĩ Nguyên, ta thực ra rất hy vọng huynh có thể ở lại giúp ta.
- Hả?
Im lặng giây lát, Tào Bằng đột nhiên mở miệng.
Bàng Thống bưng cháo bát, ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn về phía Tào Bằng.
Tào Bằng nghiêm mặt nói:
- Ta hy vọng Sĩ Nguyên có thể ở lại bên ta, giúp đỡ ta.
- Điều này…
- Huynh trưởng, huynh chớ vội từ chối, hãy nghe ta nói hết đã. Đạo làm người đọc cả vạn quyển sách cũng không bằng đi ngàn dặm đường. Nói thật, huynh trưởng muốn đi chu du thiên hạ, hiển nhiên là chuyện tốt. Nhưng vấn đề là ở chỗ, thân phận của huynh trưởng nhất định không thể chân chính tiếp xúc với những người bình thường đó. Huynh là con cháu của Bàng công ở núi Lộc Môn, danh tiếng Bàng Thượng Thư, thế nhân đều biết đến. Cho dù huynh đi đến nơi nào, cũng chỉ có thể thấy được vẻ bề ngoài, sự khó khăn thật sự của trăm họ, có thể cảm nhận được bao nhiêu? Nhìn thấu thế sự cũng là tri thức, hiểu rõ ân tình tức thành văn. Huynh trưởng, nhớ ngày đó Tuân Văn Nhược xuất chúng tài tình như thế nào, chu du thiên hạ, có được bao nhiêu ích lợi? Ngược lại sau khi ở đây, tài năng không ngừng nâng cao, mà nay mới có thể làm Thượng Thư Lệnh, một mình đảm đương một phía. Huynh trưởng ở nhà, đã học được không ít thứ. Không bằng ở tại đây, giúp đỡ ta. Ta không dám nói, ta cao thượng đến đâu, nhưng ta tin rằng, vẫn tốt hơn so với cuộc sống lưu lạc chu du khắp nơi, cưỡi ngựa xem hoa… Lúc trước, khi ta đến bái sư, ân sư Khổng Minh tiên sinh đã từng hỏi ta về chí hướng của mình. Huynh trưởng chắc cũng biết, ta đã trả lời như thế nào?
Bàng Thống do dự một chút, lắc đầu nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
- Ta đã nói với ân sư, chí hướng của ta là: vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì vọng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình. (Tâm vì trời đất, mạng vì nhân dân, kế tục việc học của thánh nhân, mở ra thái bình cho hậu thế)
Bàng Thống nghe xong, cả người không khỏi run lên.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Tào Bằng, vừa định mở miệng, nhưng lại bị Tào Bằng ngăn lại.
- Huynh trưởng, xin hãy nghe ta nói xong đã. Ta biết, chí hướng này của ta thật điên cuồng. Lúc đó ân sư cũng từng nói, ta đã lựa chọn một con đường vô cùng vất vả… Thế nhưng ta không hối hận. Con đường này, sẽ dài đằng đẵng, ta thậm chí còn không biết đi như thế nào để tới đích, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm trong bóng tối. Ân sư có nói, ta sẽ cô độc, nhưng ta thì lại không cho là như vậy. Ta tin rằng dọc đường sẽ luôn có người giúp đỡ ta! Sau khi quen biết huynh trưởng, ta biết huynh trưởng cũng là người có chí lớn. Cho nên ta muốn mời huynh trưởng đồng hành cùng ta, nếu lúc gặp khó khăn, có thể nương tựa vào nhau. Khổng Tử viết: “ Có bạn từ phương xa đến chẳng phải là chuyện vui hay sao.” Ta hy vọng có thể kết bằng hữu với huynh trưởng, chỉ có điều, không biết tiểu đệ có vinh hạnh này hay không?
Bàng Thống có chút choáng váng!
Những điều Tào Bằng nói này, thực sự làm anh ta quá bất ngờ.
Lần này anh ta rời gia đình, thật ra là muốn đi chu du thiên hạ, mở rộng tầm mắt, nâng cao kiến thức. Nói thật, nếu Tào Bằng không nói chuyện này, anh ta chưa chắc đã tự nguyện muốn lưu lại. Dù sao thì Bàng Thống cũng có sự kiêu ngạo của mình. Của bố thí, không phải là thứ anh ta muốn, cho dù anh ta cũng khá thân với Tào Bằng.
Nhưng hiện tại, Tào Bằng đã mở miệng...
Bàng Thống cũng không biết nên từ chối như thế nào…
Anh ta vì tướng mạo xấu xí, cho nên tới nay vẫn chưa có bằng hữu.
Thủy Kính sơn trang, những bạn đồng môn đó, bên ngoài thì như tôn kính anh ta, nhưng kỳ thực là họ kính trọng cha mẹ anh ta, chứ không phải là anh ta. Sau lưng, không biết có bao nhiêu câu chuyện trào phúng và những tiếng cười nhạo báng. Mặc dù giao hảo cùng mấy người Gia Cát Lượng, Từ Thứ, Thạch Đạo, nhưng thật sự thì cuối cùng có bao nhiêu ân tình?
Người có lòng tự tôn, thường sẽ càng thêm tự ti.
Những điều Tào Bằng nói, thật sự đã làm Bàng Thống xúc động.
Hai mươi hai năm nay, Bàng Thống thật sự khát khao mong có được tình hữu nghị.
Sau khi Tào Bằng nói xong thì không nói thêm gì nữa. Hắn biết, Bàng Thống cũng cần phải suy nghĩ cân nhắc cẩn thận một chút.
- Ta đã nói qua rồi, nơi này chúng ta đã chiếm, bảo ngươi đi nơi khác nghỉ ngơi, tại sao ngươi còn ở lại nơi này?
Bỗng nhiên, từ bên ngoài từ đường ồn ào náo động.
Ngay sau đó chợt nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc:
- Không phải ta phiền phức, mà là nội trong một trăm dặm, chỉ có ngôi chùa này… Có hai người chúng ta, chiếm không mất mấy diện tích. Vị huynh đệ này, sao không linh hoạt một chút, giúp chúng ta tránh trận bão tuyết, tuyệt đối sẽ không tạo thêm phiền toái cho các vị.
Tào Bằng đứng dậy, đi ra ngoài.
Hạ Hầu Lan và Hàn Đức cũng đi theo hắn, cùng đi vào cửa từ đường.
- Hương Hổ, có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Hắn ta đi vào sân, cởi giày, bước lên hiên, rồi sau đó gõ nhẹ cửa, mở cửa đi vào. Trong phòng, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang dựa vào án thư, trong tay cầm một cuốn sách đang mở… Ông ta cao ước chừng phải cao đến mét bảy mét tám, hình thể không vạm vỡ lắm, vẻ mặt nghiêm khắc, các đường nét rõ ràng, giống như chạm khắc vậy, lộ ra vẻ đẹp mạnh mẽ kiên cường. Chân mày lưỡi kiếm, một bộ râu đẹp dưới cằm, nhìn qua, ông ta cũng có một loại khí chất hào hoa phú quý.
Thấy Y Tịch tiến vào, người này liền hạ cuốn sách trong tay xuống.
- Hữu Nhược, thành công rồi!
Y Tịch tươi cười, ngồi xuống cạnh người trung niên.
- May mà không sao, Lưu Kinh Châu đã đồng ý rồi!
Người trung niên nghe vậy không khỏi thở dài một hơi, khẽ gật đầu, tỏ ra rất thoải mái.
- Như vậy, đa tạ Cơ Bá đã tương trợ.
Người này, tên gọi Tuân Thầm, tự Hữu Nhược, người Dĩnh Xuyên.
Ở hậu thế, danh tiếng của Tuân Thầm cũng không phải lớn lắm, có nhiều người thậm chí còn không biết ông ta là ai.
Nhưng ở thời Tam Quốc, danh tiếng của Tuân Thầm có thể nói là vang vọng khắp từ nam chí bắc. Ông ta có người đệ đệ, chính là Tuân Úc - Tuân Văn Nhược danh tiếng lẫy lừng.
Tuân Thầm lúc đầu là mưu sĩ Thứ sử Hàn Phức ở Kinh Châu, sau này Viên Thiệu làm chủ Hà Bắc, Tuân Thầm liền trở thành một trong những quân sư của Viên Thiệu.
Tuân Thị Tam Nhược, tính cách hoàn toàn khác nhau.
Tuân Diễn thích chu du khắp nơi, ngay thẳng phóng khoáng; Tuân Úc hào hoa phong nhã, vui buồn không thể hiện trên mặt; còn Tuân Thầm thì vô cùng chính trực, giỏi chiến sự, không thích sự giả dối, bằng mặt không bằng lòng. Ba huynh đệ tính cách bất đồng, cho nên con đường họ chọn đi cũng không giống nhau. Sau khi Tuân Thầm theo nương tựa Viên Thiệu, liền được Viên Thiệu coi trọng. Chỉ có điều sau khi dưới quyền Viên Thiệu xuất hiện các phe phái, Tuân Thầm dần dần bị đẩy ra khỏi trung tâm, trở thành một nhân vật ngoài lề.
Năm Kiến An thứ tư, cũng chính là năm Tào Tháo công phạt Lưu Bị ở Nhữ Nam.
Tuân Thầm, Điền Phong, Thư Thụ thỉnh cầu Viên Thiệu xuất binh giúp đỡ Lưu Bị, cuối cùng lại bị Viên Thiệu từ chối.
Điền Phong và Thư Thụ vẫn còn đỡ một chút, thuộc đại tộc bản địa. Nhưng Tuân Thầm thì bởi vì đủ các loại nguyên nhân, đuổi đến đánh quận Bình Nguyên, giúp đỡ Viên Đàm.
Sau khi Lưu Bị vượt ngàn dặm quanh co từ Nhữ Nam về nương tựa Viên Đàm, cũng chính là do Tuân Thầm dẫn dắt chỉ bảo.
Không thể không nói, bản thân Lưu Bị có sức hấp dẫn cực kỳ lớn.
Với khả năng của Tuân Thầm, không ngờ cũng bị Lưu Bị mê hoặc, bị thuyết phục hoàn toàn. Thậm chí Lưu Bị sau khi tìm đến quận Đông Hải nương tựa, đã thỉnh cầu Viên Đàm viện trợ. Tuân Thầm tự đứng ra đảm nhận công việc, đi tới Đông Hải phò tá Lưu Bị. Chỉ tiếc quận Đông Hải đó, quả thực không phải là một nơi tốt đẹp với diện tích rộng lớn như người khác vẫn thấy. Khan hiếm, sản vật bần cùng. Thêm ba mặt bị tấn công, kể cả Tuân Thầm có khả năng thông thiên cũng không biết làm thế nào.
Thế là ngay sau đó Tuân Thầm dứt khoát bỏ Viên Đàm, ôm chặt lấy Lưu Bị.
Trong lịch sử, vận mệnh của Tuân Thầm cũng không sáng sủa. Sau trận chiến Quan Độ cùng với sự diệt vong của Viên Thiệu, liền không rõ tung tích, đi về đâu cũng không biết.
Còn hiện tại, lại vì đủ loại nguyên nhân mà Tuân Thầm đi theo Lưu Bị.
Đương nhiên, những người biết chuyện này cũng không nhiều, ít nhất thì Viên Thiệu và Tào Tháo cũng đều nghĩ rằng Tuân Thầm đã chết.
Tuân Thầm không cần phải lo lắng đến an nguy của gia quyến, cho dù là Viên Thiệu hay là Tào Tháo đạt được thắng lợi cuối cùng thì vợ con của ông ta cũng sẽ không bị bạc đãi.
Viên Thiệu, không có lý do gì để làm khó dễ vợ con ông ta; Tào Tháo lại càng không thể làm khó được.
Hai huynh đệ của Tuân Thầm hiện giờ đều là tướng soái phục vụ dưới quyền Tào Tháo, Tào Tháo sao lại có thể uy hiếp người nhà của ông ta?
Sau khi chạy đến quận Đông Hải, ẩn thân ở Nhữ Nam, Lưu Bị và Tuân Thầm vẫn đều luôn chú ý tới xu thế phát triển của trận đại chiến Quan Độ. Ngay từ ban đầu Viên Thiệu đã chiếm ưu thế tuyệt đối, về sau dần dần lại ngang tài ngang sức, Tuân Thầm liền nhận ra, Viên Thiệu rốt cuộc vẫn không phải là đối thủ của Tào Tháo.
Nếu Viên Thiệu mất, mọi chuyện sẽ thế nào?
Tuân Thầm và Lưu Bị thảo luận quyết định tạm thời phụ thuộc vào Lưu Biểu.
Ở dưới trướng của Lưu Bị, Tuân Thầm có thể coi là rất được xem trọng, phát huy được tài năng; còn Lưu Bị thì sao? Sau khi trải qua các cuộc thất bại thảm hại liên tiếp ở Nhữ Nam, Bộc Dương, Đông Hải, cũng phát hiện ra một nhược điểm lớn nhất của mình. Trước đây Lưu Bị thảo phạt thiên hạ là dựa vào uy vũ và mưu lược; nhưng là việc quân, vẫn chưa đủ để đứng vững. Dưới quyền ông ta vốn lúc đầu cũng có vài người mưu lược, thế nhưng bây giờ, giảm dần giảm dần, một chết trận, một bị bắt, sống chết chưa rõ, Lưu Bị lúc cấp bách vẫn cần có người giúp đỡ. Mà lúc này, Tuân Thầm đến, chắc chắn làm Lưu Bị như hổ được chắp thêm cánh. Ông ta đối đãi với Tuân Thầm như thượng khách, có thể nói là nói gì nghe nấy, biểu hiện bên ngoài cũng rất tôn kính.
- Lưu Cảnh Thăng chưa chắc đã bằng lòng theo ta.
- Minh công không cần lo lắng, Lưu Cảnh Thăng hư có kỳ danh, không đáng phải lo nghĩ. Giờ đây Thặng Châu nhìn như rất yên bình, kỳ thực trong lòng đang rất sốt ruột. Lưu Biểu bất luận dù nói như thế nào, chung quy cũng vẫn không phải người Kinh Châu. Kinh Châu sĩ tộc có lẽ có thể chấp nhận Lưu Biểu, nhưng chưa chắc đã chấp nhận những người theo Lưu Biểu không mời mà đến đó. Kinh Châu trị hạ, đấu đá nhau rất dữ tợn. Lưu Biểu đông có Tôn Quyền đe dọa, tây có Lưu Chương như hổ đói rình mồi. Tào Tháo lần này thắng lợi, tất nhiên mang đến cho Lưu Biểu áp lực cực kỳ lớn, minh công nếu đi lần này, rất có thể Lưu Biểu sẽ tiếp nhận… Sau khi minh công vào Kinh Châu, cứ đứng ngoài sáng làm việc, Thầm sẽ âm thầm giúp đỡ, nghỉ ngơi dưỡng sức với ý đồ sau này sẽ quyết chiến với Tào Tháo.
Lưu Bị sau khi nghe xong, mừng khôn kể xiết, lập tức mời Tuân Thầm đi xã Vi Tử trước, bí mật liên hệ với huynh đệ Mi Chúc.
Rồi sau đó lại thông qua huynh đệ Mi Chúc thám thính thực hư tình hình Kinh Châu, sau cùng ấn định chọn Y Tịch tiên phong đột phá. Y Tịch vốn cũng là danh sĩ Trung Nguyên, tên Tuân Thị Tam Nhược cũng đủ để khiến Y Tịch tận lực trợ giúp. Tuân Thầm vừa đến Tương Dương liền liên lạc ngay với Y Tịch, đồng thời thỉnh cầu Y Tịch ra mặt nói giúp… Quả nhiên, đúng như dự đoán của Tuân Thầm, Lưu Biểu được Y Tịch khuyên bảo, liền dễ dàng chấp thuận.
- Hữu Nhược, không biết Huyền Đức công khi nào thì tới Kinh Châu?
Tuân Thầm khẽ mỉm cười:
- Không cần vội, nếu Huyền Đức công đến quá sớm, chỉ sợ bất lợi cho Cơ Bá. Ngày mai ta sẽ trở về xã Tử Vi, chậm nhất trong năm ngày, Huyền Đức công nhất định sẽ tới Kinh Châu. Đến lúc đó, hy vọng Cơ Bá có thể ở giữa, quan tâm nhiều hơn một chút.
- Tất nhiên, đó là điều đương nhiên!
Y Tịch liên tục gật đầu, đồng thời rất tán thành với suy nghĩ của Tuân Thầm.
Không sai, nếu Lưu Bị tới quá sớm, sợ rằng trong lòng Lưu Biểu sẽ nghi ngờ: “Ta vừa mới đồng ý, vậy mà Lưu Huyền Đức đã đến ngay? Phải chăng y và Y Tịch đã có thỏa thuận gì đó? Nếu đúng như vậy, chẳng phải là dẫn sói vào nhà hay sao?”
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, ngay cả Y Tịch cũng bị phiền phức.
Đồng thời, Y Tịch cũng cần thời gian chuẩn bị, tạo đủ khí thế trước khi Lưu Bị đến, nếu không khi y đến đây, chỉ với một mình Y Tịch, cũng khó mà có thể ủng hộ được. Cho nên, Tuân Thầm không muốn tới quá sớm, Y Tịch cũng vui vẻ đồng ý, chuẩn bị liên lạc thêm với một số người để khi Lưu Bị đến có thể có được sự giúp đỡ lớn hơn.
Ngay khi Y Tịch vừa rời khỏi phủ đệ của Lưu Biểu, một nô bộc vội vàng đi đến, sau khi đi qua lầu giữa, tiến vào phòng khách ở hậu đường.
Trong phòng khách, than trong lò sưởi cháy rừng rực, làm căn phòng trở nên vô cùng ấm áp.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo khoác màu xanh nhạt, tóc thả thẳng mượt đang nói chuyện với mấy người phụ nữ khác.
Một tiểu tỳ đi vào trong phòng, nói nhỏ mấy câu với người thiếu nữ đó.
Thiếu nữ xinh đẹp nghe xong lập tức biến sắc.
Nàng cáo lỗi với mấy vị phu nhân kia rồi vội vàng rời khỏi phòng khách.
Ở chỗ ngoặt của hành lang, gặp người gia nô liền trầm giọng hỏi:
- Ngươi nghe rõ chứ, Sứ Quân thật sự đã đồng ý để Lưu Huyền Đức vào Kinh Châu?
- Thưa vâng, tiểu nhân chắc chắn.
- Vậy nếu đã chắc chắn, khi nào Lưu Bị tới?
- Điều này, Sứ Quân và Y Tịch vẫn chưa nói rõ…
- Thúy Nhi, dẫn người này đi, thưởng hắn mười xâu tiền.
Tiểu tỳ vâng lệnh dẫn người gia nô đi, đôi mắt thoáng lóe sáng.
Sứ Quân mời Lưu Huyền Đức đến vào lúc này chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy… Không được, cần phải lập tức báo cho người đó biết, nhất định phải ngăn cản không để Lưu Bị vào được Kinh Châu.
- Thúy Nhi!
- Có nô tì.
Tiểu tỳ quay về, thiếu phụ xinh đẹp liền nói với nàng:
- Ngươi phải vất vả một chuyến rồi. Bảo Thái Trung đến gặp ta ngay lập tức, nói ta có chuyện quan trọng muốn nói với ông ta.
- Thưa vâng!
Tiểu tỳ lại vâng lệnh đi.
Còn thiếu phụ xinh đẹp thì đứng ở khúc rẽ của hành lang, ngắm nhìn mấy đóa Đông Mai phía dưới, chợt cười lạnh lùng đáng sợ, trong mắt lộ ra chút sát khí…
Tháng mười hai tiết rét đậm, đúng là đại hàn.
Mặc dù không thể đủ lạnh để làm nước đóng thành băng như ở Tây Lương Bắc Cương nhưng cũng đủ làm người ta cảm thấy được sự rét buốt lạnh giá. Sáng sớm, tuyết trắng nhẹ nhàng rơi phủ khắp nơi.
Rất nhanh, gió tuyết đầy trời, khiến đường rất khó đi.
Đoàn người Tào Bằng khi đã đi được một nửa đoạn đường thì gặp phải trận bão tuyết này.
Ban đầu, hành trình từ Hứa Đô đến Dĩnh Âm vốn chưa cần đến một ngày, thế nhưng vì trận bão tuyết này nên làm tốc độ cuộc hành trình của đám người Tào Bằng bị chậm lại rất nhiều. Khi trời về đêm, mọi người đành phải tá túc tạm ở một ngôi miếu cũ nát để tránh cơn bão tuyết khốc hàn này. Đương nhiên, bọn họ vẫn có thể chọn cách tiếp tục đi tiếp. Thế nhưng đường ẩm ướt trơn trượt, nhiều nơi còn có vết nứt đường băng, nên Tào Bằng cuối cùng chỉ có thể chọn cách tạm dừng lại.
Lần này ra đi, hắn dẫn theo một trăm Phi Mạo.
Hạ Hầu Lan và Hàn Đức cũng đi theo, còn có cả Bàng Thống.
Hách Chiêu vốn cũng muốn đi cùng, nhưng đã là cuối năm, các loại hoạt động cúng lễ đã bắt đầu, Hứa Đô phải tăng cường trị an. Khi Tào Cấp tạm thời điều Hách Chiêu qua, cũng đã báo cáo lên Chấp Kim Ngô Giả Hủ, để Hách Chiêu giữ chức Đô trưởng, chịu trách nhiệm tuần tra phố xá Hứa Đô.
Vì thế, Hách Chiêu thật sự không vui chút nào.
- Lần nào cũng đưa Tử U đi theo, cuối cùng để ta ở lại lưu thủ.
Nhưng điều này cũng là bất đắc dĩ, Hách Chiêu thống lĩnh Hắc Mạo, là người thích hợp nhất.
Hơn nữa đây không phải đi đánh giặc, mặc dù là có xung đột, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là xung đột trong phạm vi nhỏ, Hạ Hầu Lan và Hàn Đức dường như có nhiều kinh nghiệm hơn.
Tào Bằng cũng động viên Hách Chiêu một hồi, mới làm Hách Chiêu gật đầu đồng ý.
Không ngờ rằng, vừa mới ra đến cửa…
Trên đường nổi lên mấy đống lửa trại, chiếu sáng toàn bộ con đường đen u ám.
Hạ Hầu Lan sau khi chọn người, sắp xếp bố trí người canh gác ổn thỏa thì cùng Hàn Đức đi tới bên cạnh Tào Bằng.
- Ngồi xuống đi, sưởi ấm một chút.
Tào Bằng nhìn cơn bão tuyết bên ngoài, nói với Hạ Hầu Lan:
- Lát nữa đi lấy chút củi sưởi giúp mọi người, đêm nay sẽ rất lạnh, không thể để lửa trong trại tắt được. Bảo mọi người chú ý giữ ấm, chớ để bị phong hàn… Chết tiệt, lúc đầu tưởng rằng cuộc hành trình sẽ thông thuận, không ngờ lại gặp phải trận bão tuyết này. Đợi đến được Dĩnh Âm, ta sẽ mời mọi người đi uống rượu. Nhưng mà tối nay, cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi một chút.
- Công tử, đây cũng coi như là rất thiệt thòi rồi.
Hạ Hầu Lan cười trả lời.
So với việc đánh chén ở tiểu lầu lúc trước, tuy rằng hiện tại điều kiện không tốt, nhưng cũng là một loại may mắn.
Hai người ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Hạ Hầu Lan phụ trách chuẩn bị cơm canh. Cơm nước rất đơn giản, thực ra chỉ là cháo loãng đun nóng, thêm một ít thù du, một chút cay cho vừa miệng, nhưng trong thời tiết như thế này, một ngụm cháo như vậy, đúng là hơn hẳn thịt to cá lớn…
- A Phúc, chẳng lẽ ngươi muốn tiến cử Nguyên Trực?
- Hả?
- Lần này ngươi cùng ta đi Dĩnh Âm, có phải muốn thuyết phục Nguyên Trực không?
Tào Bằng nghe xong, không kìm nổi mỉm cười.
- Sĩ Nguyên, ngươi cho rằng Nguyên Trực nguyện theo ta sao?
- Điều này…
- Ta vẫn còn tự biết mình, với tài năng của Nguyên Trực, chưa chắc coi ta ra gì. Ta chỉ nghe nói, mẹ của hắn có chủ kiến, hơn nữa rất kiên quyết. Cho nên ta muốn đi hỏi thăm một chút, xem xem có thể giúp gì được không. Ngày nào đó nếu có thể, có lẽ có thể làm bạn đồng sự cùng Nguyên Trực, hai người có thể quan tâm nhau nhiều hơn một chút.
Bàng Thống mỉm cười.
- Nguyên Trực này, chí khí rất lớn.
- Ừm!
- Tuy nhiên người này cũng cực kỳ hiếu thảo.
Bàng Thống ngẩng đầu lên, nhìn Tào Bằng hạ giọng nói:
- Nếu lão phu nhân muốn anh ta giúp ngươi, anh ta chắc chắn sẽ vâng lệnh.
Tào Bằng ngẩn ra, một lát sau hạ giọng nói:
- Sĩ Nguyên, chúng ta có thể đơn giản một chút được không. Ta cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muốn đi thăm qua một chút. Lại nói thêm, chúng ta cũng coi như là đồng môn, nếu không phải vì âm dương sai khác, nói không chừng ta hiện tại cũng đã học ở trường của Thủy Kính tiên sinh. Cuộc đời ta nặng nhất một chữ “hiếu”, ghét nhất là bị người khác lấy chữ “hiếu” này gây áp lực, như vậy không phải là người quân tử. Nếu huynh cảm thấy ta thật sự có dụng ý khác, sau khi trời hửng sáng ta liền trở về ngay.
Bàng Thống nghiêm sắc mặt, vội vàng xua tay.
- A Phúc, không phải… Ta không hề có ý như vậy, chỉ có điều cảm thấy có chút khó hiểu mà thôi. Nói thật, danh tiếng của ngươi còn lớn gấp trăm lần Nguyên Trực, luận về học thức chưa chắc đã thua kém Nguyên Trực. Để bụng như vậy, cho nên… A Phúc, xin thứ lỗi.
Tào Bằng nghe xong, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn.
Nói thật, hắn lúc ban đầu đúng là có ý vì công danh lợi lộc, nhưng sau đó thì…
Có lẽ là ở thời đại này lâu, tính tình khó tránh sẽ bị ảnh hưởng bởi một số tư tưởng của cổ nhân.
Chữ “hiếu” này, là đạo lý đúng đắn của đường đời, nếu xen lẫn công danh lợi lộc vào, không thể không bị người khác nhạo báng. Hơn nữa, với tình hình hiện tại của Tào Bằng, có năng lực gì trợ giúp cho Từ Thứ? Hắn sở dĩ đến là bởi vì nghe Bàng Thống nhắc tới một số chuyện cũ của mẹ Từ Thứ, cho nên trong lòng nảy sinh sự tôn kính ngưỡng mộ.
Theo như Bàng Thống nói thì lúc trước Từ Thứ vì bằng hữu mà báo thù, giết người, trở thành kẻ tù tội.
Sau đó đám người Thạch Đạo nghĩ cách cứu cậu ta ra. Từ Thứ đi thông đêm về nhà, đã thấy lão phu nhân cầm cây trượng trong tay, chờ ở trong phòng…
Lão phu nhân khiển trách Từ Thứ, dùng cây trượng đánh cậu ta hai mươi roi, làm Từ Thứ hoàn toàn tỉnh ngộ. Bàng Thống nói rất đơn giản, thế nhưng Tào Bằng tin chắc rằng, cũng không đơn giản chỉ là hai mươi trượng như vậy. Lão phu nhân có thể khiến một kẻ hiệp khách thích ẩu đả trở thành học trò ngoan, tất nhiên có mốt số chuyện mà không ai có thể biết. Từ Thứ học ở trường, lão phu nhân một mình ở gia viên, không để cho Từ Thứ bị bất kỳ thứ gì ảnh hưởng… Tấm lòng mong con thành tài này, thật sự là khiến Tào Bằng phải cảm thấy kính nể.
Cho nên, khi Bàng Thống hỏi, Tào Bằng cũng không che giấu cảm xúc mà nói ra.
- Kỳ thật, Sĩ Nguyên, ta thực ra rất hy vọng huynh có thể ở lại giúp ta.
- Hả?
Im lặng giây lát, Tào Bằng đột nhiên mở miệng.
Bàng Thống bưng cháo bát, ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn về phía Tào Bằng.
Tào Bằng nghiêm mặt nói:
- Ta hy vọng Sĩ Nguyên có thể ở lại bên ta, giúp đỡ ta.
- Điều này…
- Huynh trưởng, huynh chớ vội từ chối, hãy nghe ta nói hết đã. Đạo làm người đọc cả vạn quyển sách cũng không bằng đi ngàn dặm đường. Nói thật, huynh trưởng muốn đi chu du thiên hạ, hiển nhiên là chuyện tốt. Nhưng vấn đề là ở chỗ, thân phận của huynh trưởng nhất định không thể chân chính tiếp xúc với những người bình thường đó. Huynh là con cháu của Bàng công ở núi Lộc Môn, danh tiếng Bàng Thượng Thư, thế nhân đều biết đến. Cho dù huynh đi đến nơi nào, cũng chỉ có thể thấy được vẻ bề ngoài, sự khó khăn thật sự của trăm họ, có thể cảm nhận được bao nhiêu? Nhìn thấu thế sự cũng là tri thức, hiểu rõ ân tình tức thành văn. Huynh trưởng, nhớ ngày đó Tuân Văn Nhược xuất chúng tài tình như thế nào, chu du thiên hạ, có được bao nhiêu ích lợi? Ngược lại sau khi ở đây, tài năng không ngừng nâng cao, mà nay mới có thể làm Thượng Thư Lệnh, một mình đảm đương một phía. Huynh trưởng ở nhà, đã học được không ít thứ. Không bằng ở tại đây, giúp đỡ ta. Ta không dám nói, ta cao thượng đến đâu, nhưng ta tin rằng, vẫn tốt hơn so với cuộc sống lưu lạc chu du khắp nơi, cưỡi ngựa xem hoa… Lúc trước, khi ta đến bái sư, ân sư Khổng Minh tiên sinh đã từng hỏi ta về chí hướng của mình. Huynh trưởng chắc cũng biết, ta đã trả lời như thế nào?
Bàng Thống do dự một chút, lắc đầu nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
- Ta đã nói với ân sư, chí hướng của ta là: vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì vọng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình. (Tâm vì trời đất, mạng vì nhân dân, kế tục việc học của thánh nhân, mở ra thái bình cho hậu thế)
Bàng Thống nghe xong, cả người không khỏi run lên.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Tào Bằng, vừa định mở miệng, nhưng lại bị Tào Bằng ngăn lại.
- Huynh trưởng, xin hãy nghe ta nói xong đã. Ta biết, chí hướng này của ta thật điên cuồng. Lúc đó ân sư cũng từng nói, ta đã lựa chọn một con đường vô cùng vất vả… Thế nhưng ta không hối hận. Con đường này, sẽ dài đằng đẵng, ta thậm chí còn không biết đi như thế nào để tới đích, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm trong bóng tối. Ân sư có nói, ta sẽ cô độc, nhưng ta thì lại không cho là như vậy. Ta tin rằng dọc đường sẽ luôn có người giúp đỡ ta! Sau khi quen biết huynh trưởng, ta biết huynh trưởng cũng là người có chí lớn. Cho nên ta muốn mời huynh trưởng đồng hành cùng ta, nếu lúc gặp khó khăn, có thể nương tựa vào nhau. Khổng Tử viết: “ Có bạn từ phương xa đến chẳng phải là chuyện vui hay sao.” Ta hy vọng có thể kết bằng hữu với huynh trưởng, chỉ có điều, không biết tiểu đệ có vinh hạnh này hay không?
Bàng Thống có chút choáng váng!
Những điều Tào Bằng nói này, thực sự làm anh ta quá bất ngờ.
Lần này anh ta rời gia đình, thật ra là muốn đi chu du thiên hạ, mở rộng tầm mắt, nâng cao kiến thức. Nói thật, nếu Tào Bằng không nói chuyện này, anh ta chưa chắc đã tự nguyện muốn lưu lại. Dù sao thì Bàng Thống cũng có sự kiêu ngạo của mình. Của bố thí, không phải là thứ anh ta muốn, cho dù anh ta cũng khá thân với Tào Bằng.
Nhưng hiện tại, Tào Bằng đã mở miệng...
Bàng Thống cũng không biết nên từ chối như thế nào…
Anh ta vì tướng mạo xấu xí, cho nên tới nay vẫn chưa có bằng hữu.
Thủy Kính sơn trang, những bạn đồng môn đó, bên ngoài thì như tôn kính anh ta, nhưng kỳ thực là họ kính trọng cha mẹ anh ta, chứ không phải là anh ta. Sau lưng, không biết có bao nhiêu câu chuyện trào phúng và những tiếng cười nhạo báng. Mặc dù giao hảo cùng mấy người Gia Cát Lượng, Từ Thứ, Thạch Đạo, nhưng thật sự thì cuối cùng có bao nhiêu ân tình?
Người có lòng tự tôn, thường sẽ càng thêm tự ti.
Những điều Tào Bằng nói, thật sự đã làm Bàng Thống xúc động.
Hai mươi hai năm nay, Bàng Thống thật sự khát khao mong có được tình hữu nghị.
Sau khi Tào Bằng nói xong thì không nói thêm gì nữa. Hắn biết, Bàng Thống cũng cần phải suy nghĩ cân nhắc cẩn thận một chút.
- Ta đã nói qua rồi, nơi này chúng ta đã chiếm, bảo ngươi đi nơi khác nghỉ ngơi, tại sao ngươi còn ở lại nơi này?
Bỗng nhiên, từ bên ngoài từ đường ồn ào náo động.
Ngay sau đó chợt nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc:
- Không phải ta phiền phức, mà là nội trong một trăm dặm, chỉ có ngôi chùa này… Có hai người chúng ta, chiếm không mất mấy diện tích. Vị huynh đệ này, sao không linh hoạt một chút, giúp chúng ta tránh trận bão tuyết, tuyệt đối sẽ không tạo thêm phiền toái cho các vị.
Tào Bằng đứng dậy, đi ra ngoài.
Hạ Hầu Lan và Hàn Đức cũng đi theo hắn, cùng đi vào cửa từ đường.
- Hương Hổ, có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.