Chương 286: Giả Hủ quy hàng
Canh Tân
16/04/2013
Tào Tuân vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Lần gặp gỡ trong lễ trùng dương này không mang lại nhiều niềm vui lắm cho Tào Bằng, mà thất vọng thì lại nhiều. Hai năm trước, bọn họ kết nghĩa trong ngục, tiểu bát nghĩa nghĩa khí ngất trời. Vậy mà hai năm sau, Chu Tán đã qua đời, cái tên tiểu bát nghĩa biến thành một danh xưng hư ảo.
Nhìn lại thì thấy tinh thần Tào Tuân cũng không tốt lắm.
Quân Viên Thiệu tiến vào Lê Dương. Tào Tháo hạ lệnh Vệ Khải phải tăng cường trấn an Quan Trung. Đồng thời, để tránh bị địch giáp công hai mặt, Tào Tháo phái Trương Ký làm sứ giả, đi Lương Châu trấn an Mã Đằng. Dù biết rõ Mã Đằng có tên trong danh sách Y Đái chiếu, thế nhưng Tào Tháo cũng không có cách nào khác.
Tình huống lúc này, y không được phép tuyên chiến với Mã Đằng. Tào Tháo có thể chắc chắn rằng nếu như y khai chiến với Lương Châu thì Viên Thiệu ắt sẽ động binh với Hứa Đô. Đến lúc đó, Tôn Sách ở Giang Đông và Lưu Biểu ở Kinh Châu nhất định sẽ xuất binh theo. Với khả năng hiện nay của Tào Tháo, y không thể nào đồng thời chiến đấu mấy nơi một lúc. Vì thế, kế sách của Tào Tháo là tập trung lực lượng đối phó với Viên Thiệu trước tiên. Đánh bại được Viên Thiệu thì sẽ khiến những kẻ khác sợ hãi.
Tào Tuân lần này về Hứa Đô chính là vì chuyện này.
Hắn vội vã đi gặp Chung Lạc ở lễ trùng dương rồi lại vội vã đi Trường An.
-Mọi người đều thật bận rộn!
Ngồi trong đình viện tại gia nhìn gió thổi mây bay, Tào Bằng không khỏi thở dài một tiếng, còn Đặng Phạm thì gật đầu liên tiếp.
-Tư Không có lệnh, đợi sau khi cha ta trở về thì sẽ để cho cha ta đi tới Kỳ huyện để quy tông nhận tổ.
-Đây là việc tốt.
-Chuyện tốt sao?
Tào Bằng gãi đầu, hạ giọng nói:
-Đại Hùng, ngươi biết bên ngoài người ta nói ta thế nào không?
-Việc này…
Đặng Phạm có chút ngần ngừ, ngậm miệng không nói.
-Đều nói cha ta là giúp kẻ xấu làm điều ác, còn nói ta là tiểu Tào tặc.
Lão sư còn phái người đưa tin, hỏi ta nguyên nhân sự tình.Nhưng làm sao ta có thể giải thích nguyên nhân được đây? Trong chuyện này vốn không có ai đúng ai sai. Nếu như Tư Không có một chút nhân từ hay nương tay nào thì sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chắc chắn lúc này Tư Không còn phải chịu nhiều tai tiếng hơn ta.
-Ừ!
Từ trước tới nay, Đặng Phạm đều không nói nhiều. Khi ở cùng với Tào Bằng, đa phần gã chỉ lắng nghe.
-Đúng rồi. Tình hình bên ngươi thế nào?
-Mọi chuyện ở Việt kỵ binh đều bình thường, Bộ giáo úy cũng tận tâm làm hết trách nhiệm, có thể thấy được hắn thực sự có lòng.
Đối với người này thì Tào Bằng không hiểu rõ lắm, thậm chí trong trí nhớ của hắn cũng không có ấn tượng gì về người này. Nhưng nếu hắn đã có thể đạt đến chức thị trung, làm đến chức việt kỵ giáo úy thì đủ chứng minh là Tào Tháo rất tín nhiệm hắn.
Thực ra, tới giai đoạn này, Tam Quốc Diễn Nghĩa không còn giúp nhiều cho Tào Bằng được nhiều lắm. Rất nhiều lúc hắn phải tự mình phán đoán để nhận biết nhân vật trong thời đại này. Ví dụ như Lưu Bị, Trần Quần, Quách Gia… Nghĩ đến đây Tào Bằng không khỏi thở dài một tiếng. Hắn tựa vào thanh cột trụ ở hành lang, nhìn lên trời cao, thật lâu không nói gì. Tuy nói trong tiểu bát nghĩa, quan hệ giữa hắn và Đặng Phạm rất tốt, nhưng trước sau đều không thể so sánh với mối giao tình không chút giấu diếm giữa hắn với Vương Mãi. Giữa hắn và Đặng Phạm dường như có chút khoảng cách, nhưng lại không thể nói rõ là gì.
-A Phúc!
-Hả?
-Có thể rèn giúp ta một cây mâu không?
Từ lúc kết nghĩa tới nay, đây là lần đầu tiên Đặng Phạm đưa ra lời thỉnh cầu.
Tào Bằng ngồi thẳng người, nói khẽ:
-Làm sao vậy?
-Không tiện tay. Cảm giác có phần hơi nhẹ. Từ đầu năm, ta đã cảm thấy chuyện này. Nhưng mà ngươi vẫn luôn bận rộn ngược xuôi nên ta không tìm được cơ hội nói với ngươi.
-Ngươi đứng lên.
Tào Bằng nhíu mày, đứng dậy nói với Đặng Phạm.
-Luyện thử khai môn bát thức cho ta xem.
Đặng Phạm đáp một tiếng, thân người uyển chuyển, luyện một bài kim cương bát thức trong sân.
Tào Bằng loáng thoáng cảm thấy quyền thuật của Đặng Phạm đã tiến bộ rất lớn. Hắn quan sát chăm chú một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu. Đợi đến khi Đặng Phạm luyện xong bài quyền và đi tới trước mặt mình, Tào Bằng mới nói:
-Chẳng trách ngươi cảm thấy không vừa tay. Cơ bắp của ngươi đã phát triển, khí lực cũng tăng thêm quá nhanh. Đại Hùng, xem ra gần đây ngươi cũng cố gắng không ít, dường như sắp đột phá rồi. Như vậy đi. Chờ sau khi ngươi hoàn toàn đột phá, ta sẽ bảo cha ta rèn cho ngươi một cây trường mâu, đoán chừng lúc đó cơ bắp của ngươi cũng ổn định rồi.
-Được!
Đặng Phạm lại trở lại vẻ trầm lặng lúc trước, ngồi xuống một bên. Đúng lúc này, chợt có gia thần vào bẩm báo, nói bên ngoài phủ có người đưa tới hai con chó, mời Tào Bằng xác nhận.
Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi:
-Là người nào đưa tới?
-Người đó không nói gì. Chỉ nói sau khi gặp mặt công tử thì sẽ nói rõ tình hình.
-Người đó đâu?
-Đang chờ ở ngoài cổng.
-Đại Hùng, chúng ta đi xem.
Tào Bằng đứng dậy cùng Đặng Phạm đi ra ngoài. Trên đường đi, họ gặp Bộ Loan đang phải ra ngoài, vì thế nàng cũng đi theo Tào Bằng ra cửa.
Đứng bên cạnh người gác cổng có một thiếu niên, nhìn cũng khá cao, da màu đỏ đồng, thân hình cường tráng, mày rậm, mắt to. Y mặc áo vải xám có phần hơi bạc, nhưng rất sạch sẽ. Đầu tóc y rối bù, bên sườn đeo một cái túi da đựng đao. Dưới chân y để một cái giỏ, bên trong có hai con chó nhỏ màu trắng còn chưa mở mắt, hình như mới sinh chưa lâu.
-Công tử. Mấy con chó nhỏ thật đáng yêu.
Tào Bằng khẽ mỉm cười, trong lòng chợt cảm thấy hồi hộp.
Hắn không biết nhiều về chó. Nhưng kiếp trước hắn có một người bạn từng là nhân tài trong đội chó nghiệp vụ, rất yêu thương chó. Khi hai người gặp mặt thường bàn luận về chuyện này. Vì thế, mặc dù Tào Bằng không biết nhiều nhưng cũng có chút hiểu biết. Hai con chó nhỏ màu trắng này có lẽ là loại chó tuyết ngao thuần chủng. Ở thời hậu thế, loại chó này gần như đã tuyệt chủng. Một con tuyết ngao như vậy mà không thuần huyết đã có thể bán được ít nhất mấy trăm vạn. Còn nếu là một con tuyết ngao thuần huyết thì có thể nói là vô giá.
-Ngươi là…
Người thiếu niên nhìn lướt qua mấy người trong nhà. Tào Bằng lập tức hiểu ra, xua tay ra dấu bảo gia nô tránh đi.
Hắn không hề sợ người thiếu niên này bất ngờ hành thích mình. Với trình độ hiện nay của Tào Bằng, người thiếu niên này không phải đối thủ của hắn.
-Tiểu nhân tên là Vương Song, là khuyển nô của phủ Lâm nghi hầu. Lâm nghi hầu nói, trước kia Lâm nghi hầu từng nợ công tử một đôi khuyển nên bảo tiểu nhân mang tặng công tử đôi khuyển. Hai con chó này là do con Bạch Long mà Lâm nghi hầu yêu quý mới sinh. Lâm nghi hầu sợ là công tử không biết cách dưỡng khuyển nên bảo tiểu nhân ở lại để huấn luyện chó cho công tử.
-Lâm nghi hầu?
Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên. Hắn không thể nhớ được Lưu Quang nợ hắn hai con chó khi nào. Sau một hồi kinh ngạc nhìn Vương Song, Tào Bằng chợt gật đầu:
-Đã như vậy thì ngươi hãy ở lại đi. Tiểu Loan, đi lo cho Vương Song một cái khóa viện để y phụ trách dưỡng khuyển. Đúng rồi, nếu Lâm nghi hầu tặng ngươi cho ta thì chắc ngươi là một người dưỡng khuyển giỏi.
-Không dối công tử, ba đời nhà tiểu nhân đều dưỡng khuyển. Phụ thân của tiểu nhân là người dưỡng khuyển giỏi nhất, năm xưa ở Trường An có danh xưng là khuyển vương. Ngoài trừ con Bạch Long của Lâm nghi hầu còn có mấy con đấu khuyển khá nổi tiếng đều là do một tay phụ thân đào tạo ra. Nhưng có điều khi rời Trường An, phụ thân bị trúng tên bay lạc nên năm ngoái đã qua đời. Bản lĩnh khác thì tiểu nhân không dám nói. Nhưng nếu nói về tài dưỡng khuyển thì tiểu nhân mà đứng thứ hai thì không có ai thứ nhất.
-Thật không?
Nhìn Vương Song tự tin tràn đầy, Tào Bằng mỉm cười.
-Vậy thì ta sẽ sai người đem những con đấu khuyển trong phủ giao cho ngươi. Ngươi giúp ta huấn luyện cho tốt.
-Vâng!
Vương Song ôm lấy cái giỏ rồi đi theo sau Bộ Loan, vào trong nhà.
-A Phúc, nhưng người này là do Lâm nghi hầu đưa tới.
Trong đầu hắn hiện ra một người có cặp mắt đen, mang theo một chút cầu khẩn và khát vọng. Tào Bằng hạ giọng nói:
-Không việc gì đâu. Lưu Quang tặng ta chó, không có ý gây rối gì đâu. Thực ra tên kia cũng đáng thương. Hắn xung đột với đám tiểu nhân trong cung, suốt ngày hục hặc với nhau. Chúng ta tuy không cùng một phe nhưng mà… Không có gì đâu. Ta sẽ bảo người chú ý đến Vương Song. Nếu như y có ý đồ gây rối gì thì ta sẽ sai người xử lý y ngay.
-Như vậy cũng được.
Đặng Phạm đột nhiên cười nói:
-Nhưng mà hai con chó đó cũng không tồi.
-Vậy chúng ta đi xem xem sao?
Tào Bằng nói rồi kéo Đặng Phạm ra ngoài. Đặng Phạm cười lớn rồi đi theo, hai người đuổi theo Bộ Loan.
Trời đã tối, trong phủ Lâm nghi hầu, Lưu Quang đang ngồi đọc sách trong phòng khách.
Lão Mạc cất bước đi vào, Lưu Quang vội bỏ sách xuống hỏi:
-Lão Mạc, hắn có nhận không?
-Nhận!
-À?
-Lão nô tận mắt nhìn thấy Vương Song vào Tào phủ, sau đó không thấy đi ra.
Gương mặt hơi nhợt nhạt của Lưu Quang thoáng cười. Gã gật đầu, hạ giọng nói:
-Nhận là tốt rồi.
-Nhưng hầu gia… Tiểu tặc kia là tâm phúc của lão tặc. Ta nghe nói hắn lòng lang dạ sói, hơn nữa còn rất mưu trí, sớm muộn gì thì cũng trở thành kẻ địch của chúng ta. Ngài hà tất gì phải thân cận với hắn như vậy? Nếu như bệ hạ nghe được chỉ sợ là sẽ bất lợi cho hầu gia.
Lưu Quang trầm mặc! Sau một lúc lâu, gã hạ giọng nói:
-Ta biết chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ thù. Nhưng trước khi chúng ta quyết một trận tử chiến thì ta hy vọng có thể cùng hắn trở thành bằng hữu. Việc này không có liên hệ gì đến chuyện giữa ta với Tào tư không, chỉ là tâm ý của riêng ta mà thôi. Lão Mạc, ta thật sự rất muốn tìm một người bằng hữu. Ta cũng không biết vì sao, nhưng có điều ta hy vọng có thể trở thành bằng hữu với hắn. Cho dù một ngày nào đó, ta và hắn quyết chiến sống mái với nhau, ta cũng không hối hận! Nếu bệ hạ vì vậy mà không tin ta thì cũng tùy người thôi.
Lão Mạc nhìn Lưu Quang không nói gì. Lão hiểu rõ Lưu Quang, cũng biết rõ tính tình của Lưu Quang. Ngay từ nhỏ, Lưu Quang đã ở cùng với Hán Đế, từ thời thiếu niên đã bảo vệ Hán Đế, gánh vác nhiều trách nhiệm trên vai. Lão Mạc chưa bao giờ thấy Lưu Quang vui vẻ cười đùa, cũng biết gã không hề có một người bằng hữu nào. Mặc dù là Hán Đế, tình cảm của gã cũng còn xa mới vượt ngoài mối thân tình của người cùng gia tộc. Có lẽ đối với Lưu Quang mà nói, có được một bằng hữu đúng là một chuyện tốt, mặc dù người bằng hữu này tương lai có thể trở thành kẻ thù sinh tử của gã. Nhưng ít nhất ở hiện tại, gã có thể có một bằng hữu, đời này coi như là không có gì hối tiếc.
Không biết vì sao trong lòng lão Mạc cảm thấy buồn bã, con mắt bỗng dưng ươn ướt.
Tháng mười năm Kiến An thứ tư, Viên Thiệu phái người chiêu hàng Trương Tú lần nữa. Trương Tú cũng có ý quy thuận Viên Thiệu, nhưng lại bị mưu sĩ Giả Hủ dưới trướng ngăn cản.
-Quân sư. Bây giờ Viên Thiệu thế đang lớn, lại có ý muốn chiêu nạp ta. Vì sao không quy hàng ông ta chứ?
Giả Hủ nói:
-Nhớ ngày đó, Viên Thiệu ngay cả huynh đệ của mình là Viên Thuật cũng không dung tha. Tướng quân quy thuận hắn thì liệu có thể bảo đảm là Viên Thiệu sẽ trọng dụng người chứ?
-Việc này…
-Viên Thiệu bề ngoài khoan dung độ lượng nhưng lại không có ý chí của quốc sĩ thiên hạ. Tướng quân là người đại tài. Nếu phải quy thuận Viên Thiệu, thì theo ý kiến của Hủ, chẳng bằng quy hàng Tào công. Ta biết rõ tướng quân lo lắng chuyện gì. Đơn giản là trước kia ở sông Dục Thủy, tướng quân đã giết chết trưởng tử của Tào công là Tào Ngang. Chuyện tướng quân quy thuận là quốc sự. Chuyện Tào Ngang bị giết thực ra chỉ là tư oán. Nếu như Tào công ngay cả việc quốc sự lẫn tư oán còn không thể phân rõ thì ông ấy cũng không thể có được thành tựu như ngày hôm nay. Vì thế nhất định ông ấy sẽ tiếp nhận tướng quân.
Trương Tú không khỏi có chút chần chừ.
Giả Hủ thấy Trương Tú lay động thì vội vàng khuyên can lần nữa.
-Tào Công thừa lệnh vua sai khiến chư hầu là để thống nhất thiên hạ. Tướng quân hàng là hàng Hán thất, danh chính ngôn thuận, không người nào có thể trách cứ ngài được. Hiện nay, Tào công dù không hùng mạnh như Viên Thiệu, nhưng cũng chính vì thế nên ông ấy lại càng dễ dàng tiếp nhận tướng quân, thậm chí trọng dụng tướng quân. Ngược lại, nếu tướng quân đến quy hàng quân đội hùng mạnh của Viên Thiệu, người đã có vô số chiến tướng thì làm sao có thể hậu thuẫn cho mình tướng quân được? Thứ ba, Tào công có chí hướng cao xa, càng cần tiếng tăm. Cũng vì vậy, ông ta sẽ tiếp nhận tướng quân. Nếu tướng quân đồng ý, Hủ nguyện đi trước tới Hứa Đô làm thuyết khách với Tào công để tướng quân không phải lo lắng sau này.
Trương Tú trầm ngâm hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu bằng lòng.
Sau đó, Giả Hủ thu dọn hành trang, mang theo trưởng tử Giả Mục, con nuôi Giả Tinh đi tới Hứa Đô.
Giả Hủ có hai người con. Trưởng tử Giả Mục vẫn luôn theo gót Giả Hủ. Con thứ Giả Phóng hiện giờ đang tận sức trong quân Trương Tú. Còn nghĩa tử Giả Tinh, tự Thối Chi, năm nay vừa mới mười tám, là người giỏi võ. Phụ thân của Giả Tinh vốn là bạn tốt của Giả Hủ, sau đó cả gia đình bị người Khương tập kích, giết hết. Giả Tinh được phụ thân giấu trong một giếng nước, về sau chạy thoát được. Sau khi Giả Hủ nhận được tin tức liền mang người tới cứu viện nhưng đã quá muộn. Sau này, Giả Tinh được Giả Hủ tìm thấy, liền ở lại bên cạnh Giả Hủ. Tuy hai người không phải phụ tử nhưng ân nghĩa như ruột thịt.
Lần này, Giả Hủ đến Hứa Đô, ngay cả Giả Phóng cũng không dẫn theo cũng vì muốn trấn an tinh thần của Trương Tú. Mặt khác, có thể thấy được, hắn thật sự rất yêu thương Giả Tinh. Mãn Sủng tiếp đãi Giả Hủ, đồng thời cấp báo về Hứa Đô.
Sau khi Tào Tháo biết tin liền vội bảo Mãn Sủng đưa Giả Hủ đến.
Tào Tháo thân chinh dẫn quân ra khỏi thành nghênh đón, kéo tay Giả Hủ, nói:
-Văn Hòa đến là để giúp ta dương danh thiên hạ đây.
Ai cũng biết rằng Tào Tháo và Trương Tú có thù không đội trời chung. Bây giờ Trương Tú đến hàng, Tào Tháo có thể mượn cơ hội này để thể hiện khí độ của mình, đồng thời dẹp hết những lời đồn đại của mọi người khi y giết sạch đám người Đổng Thừa.
Giả Hủ hổ thẹn nói:
- Hủ chẳng qua chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, đâu dám được Tư Không coi trọng như thế.
Nay vì đại nghĩa phải đến, không phải công lao của Hủ. Trước khi Hủ đi, Trương tướng quân còn nhiều lần căn dặn rằng sau khi gặp được Tư Không thì nhất định phải nói lời cáo lỗi. Lời này ý là: Trương Tú muốn quy hàng ngươi nhưng lại lo lắng ngươi tìm hắn báo thù.
Tào Tháo nói:
-Hai quân đối đầu, tử thương khó tránh. Cũng là do Bá Loan lo nghĩ nhiều thôi. Bây giờ Bá Loan đến đầu quân, ta như hổ thêm cánh.Ta muốn Bá Loan tiếp tục trấn thủ Uyển Thành, binh mã tướng soái vẫn do hắn điều khiển. Ta sẽ lập tức phái người báo cho Bá Ninh để y liên lạc với Bá Loan.
Dứt lời, Tào Tháo chợt mỉm cười.
-Văn Hòa, ngươi cũng không thành thật rồi.
-Hả?
-Vừa rồi ngươi nói là ngươi vô danh nhưng ta sớm đã biết đến đại danh của ngươi.
-A?
-Từng có người ở trước mặt ta nói rằng Văn Hòa ngươi mưu kế quỷ khóc thần sầu, tính toán rất chu toàn. Còn nói hắn rất hy vọng có thể được bái Văn Hòa ngươi làm thầy.
Giả Hủ nghe được không khỏi giật mình lạnh gáy. Vì khi Tào Tháo nói ra lời này, hắn rõ ràng cảm nhận được một cặp mắt sáng rực đang nhìn hắn chằm chằm.
-Ha ha, Tư Không nói đùa. Hủ làm sao có mưu kế quỷ thần gì. Chẳng qua chỉ là lời đồn nhảm của nhân gian mà thôi. Hủ không nhận nổi, không nhận nổi.
Đôi mắt của Tào Tháo nheo lại, nét tươi cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
-Nếu như chỉ là tin đồn nhảm, ta cũng không tin. Nhưng người nói những lời này là người có thanh danh. Lời hắn nói, ta lại không tin được sao?! Ha ha, Văn Hòa có biết là lời ai nói không?
-Việc này, Hủ không biết.
Tào Tháo càng cười lớn. Ánh mắt y đảo qua mọi người, nói:
-Chư công có biết là lời người nào nói không?
Mọi người đều lắc đầu!
-Chính là cháu họ ta, Tào Hữu Học.
Mọi người vừa nghe xong, lập tức có tiếng xì xầm vang lên. Đôi gò má của Quách Gia chợt giật giật, y nhìn Giả Hủ, chợt nói:
-Nếu như là lời Hữu Học nói thì tất nhiên không sai. Văn Hòa tiên sinh nhất định là người có tài học lớn. Nếu như Văn Hòa tiên sinh có lúc nào nhàn rỗi thì xin chỉ giáo cho kẻ hèn này một chút.
Phải biết rằng Quách Gia là một trong bốn nhân vật mưu sĩ lớn chủ chốt của Tào Tháo.
Tuân Úc lo về nội chính, giỏi về chỉ huy toàn cục. Trình Dục quả quyết, gặp chuyện không hoảng hốt, có thể một mình đảm đương công việc. Tuân Du đứng sau bày mưu lược, tài học xuất chúng hơn người. Còn Quách Gia lại càng nổi tiếng túc trí đa mưu. Trong bốn vị mưu sĩ lớn này, y được xưng là quỷ tài, có năng lực xuất chúng nhất.
Lời y vừa nói có hàm ý khiêu khích rõ rệt.
Thanh danh của Gỉa Hủ cũng không tốt lắm. Lúc trước, hắn phục vụ dưới trướng của Đổng Trác. Về sau Trường An gặp loạn, Đổng Trác bị giết. Quân Tây Lương nổi loạn, nói không chừng Hán thất rất có thể sẽ có cơ hội hồi phục. Lúc đó, tư đồ Vương Doãn, thái úy Dương Bưu đều là lão thần chủ chốt. Ngoài ra, còn có Lã Bố rất nghe lời Vương Doãn nữa. Vậy mà chỉ một kế của Giả Hủ khiến cho quân Tây Lương vây lấy Trường An, bức tử Vương Doãn, đánh bại Lã Bố. Sử sách đánh giá, một kế sách này của Giả Hủ đãđánh sập giang sơn Hán thất.
Nhưng thật lòng mà nói, lúc ấy Giả Hủ hiến kế chẳng qua là thuận thế mà làm, cũng là để tự bảo vệ mình. Cho nên về sau, cho dù Lý Thôi, Quách Dĩ chiếm lấy Trường An thì thanh danh của Giả Hủ cũng không vang dội lắm. Thậm chí rất nhiều người không biết Giả Hủ vì muốn tự bảo vệ mình mà hiến kế khiến cho Hán thất suy vong như vậy. Nhưng Tào Bằng lại đánh giá hắn rất cao.
Tào Bằng là ai? Hắn là danh sĩ viết ra “Bát Bách Tự Văn”, còn có hai bài văn “Ái Liên Thuyết” và “Lậu Thất Minh”, đức hạnh tài giỏi.
Hắn là cháu họ của Tào Tháo, từng phá đại án Tuy Dương, rất được Tào Tháo tin cậy. Tuy nói bây giờ hắn không có ở Hứa Đô nhưng ai cũng biế, tiền đồ của Tào Bằng vô cùng rộng mở. Hắn bái Hồ Chiêu làm sư phụ, thanh danh hiển hách. Hắn lại còn nói muốn bái Văn Hòa làm thầy, mọi người sao có thể không kinh ngạc đây?! Nếu đổi lại là người khác thì tuyệt đối không thể có tác động như vậy. Nhưng nếu quả thực là do Tào Bằng nói ra, thật khiến nhiều người giật mình.
Giả Hủ không khỏi có chút nhức đầu. Khi hắn quy hàng chỉ muốn khiêm tốn, không hy vọng quá nổi bật trước mặt mọi người. Dù sao trước đây hắn có việc tốt việc xấu gì cũng không có người biết hết. Nhưng nào ngờ hắn vừa mới đến thì đã bị người ta nắm thóp, dẫn lên đài rồi.
Đau đầu nhất chính là Quách Gia đã tỏ ý không ưng hắn. Ngươi đấu với y thì sẽ vi phạm dự tính ban đầu. Ngươi nhượng bộ y thì sẽ khiến người khác xem thường. Khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng Giả Hủ cũng không hy vọng bản thân mình bị người khác xem thường.
-Nếu như Phụng Hiếu có ý thì Hủ sao có thể không theo.
Bị dồn tới đây, Giả Hủ cũng không có đường lui, chỉ biết âm thầm cười khổ.
Lập tức, Tào Tháo tuyên bố phong Giả Hủ làm Đô Đình Hậu, đảm nhiệm Chấp Kim Ngô, làm quân sư cho Tư Không.
Đêm đó, phủ Tư Không bày tiệc rượu lớn khoản đãi Giả Hủ.
Trong bữa tiệc rượu, Giả Hủ không kìm nổi hỏi:
-Xin hỏi, Tào công tử hiện giờ đảm nhiệm chức gì dưới trướng của Tư Không?
Lần gặp gỡ trong lễ trùng dương này không mang lại nhiều niềm vui lắm cho Tào Bằng, mà thất vọng thì lại nhiều. Hai năm trước, bọn họ kết nghĩa trong ngục, tiểu bát nghĩa nghĩa khí ngất trời. Vậy mà hai năm sau, Chu Tán đã qua đời, cái tên tiểu bát nghĩa biến thành một danh xưng hư ảo.
Nhìn lại thì thấy tinh thần Tào Tuân cũng không tốt lắm.
Quân Viên Thiệu tiến vào Lê Dương. Tào Tháo hạ lệnh Vệ Khải phải tăng cường trấn an Quan Trung. Đồng thời, để tránh bị địch giáp công hai mặt, Tào Tháo phái Trương Ký làm sứ giả, đi Lương Châu trấn an Mã Đằng. Dù biết rõ Mã Đằng có tên trong danh sách Y Đái chiếu, thế nhưng Tào Tháo cũng không có cách nào khác.
Tình huống lúc này, y không được phép tuyên chiến với Mã Đằng. Tào Tháo có thể chắc chắn rằng nếu như y khai chiến với Lương Châu thì Viên Thiệu ắt sẽ động binh với Hứa Đô. Đến lúc đó, Tôn Sách ở Giang Đông và Lưu Biểu ở Kinh Châu nhất định sẽ xuất binh theo. Với khả năng hiện nay của Tào Tháo, y không thể nào đồng thời chiến đấu mấy nơi một lúc. Vì thế, kế sách của Tào Tháo là tập trung lực lượng đối phó với Viên Thiệu trước tiên. Đánh bại được Viên Thiệu thì sẽ khiến những kẻ khác sợ hãi.
Tào Tuân lần này về Hứa Đô chính là vì chuyện này.
Hắn vội vã đi gặp Chung Lạc ở lễ trùng dương rồi lại vội vã đi Trường An.
-Mọi người đều thật bận rộn!
Ngồi trong đình viện tại gia nhìn gió thổi mây bay, Tào Bằng không khỏi thở dài một tiếng, còn Đặng Phạm thì gật đầu liên tiếp.
-Tư Không có lệnh, đợi sau khi cha ta trở về thì sẽ để cho cha ta đi tới Kỳ huyện để quy tông nhận tổ.
-Đây là việc tốt.
-Chuyện tốt sao?
Tào Bằng gãi đầu, hạ giọng nói:
-Đại Hùng, ngươi biết bên ngoài người ta nói ta thế nào không?
-Việc này…
Đặng Phạm có chút ngần ngừ, ngậm miệng không nói.
-Đều nói cha ta là giúp kẻ xấu làm điều ác, còn nói ta là tiểu Tào tặc.
Lão sư còn phái người đưa tin, hỏi ta nguyên nhân sự tình.Nhưng làm sao ta có thể giải thích nguyên nhân được đây? Trong chuyện này vốn không có ai đúng ai sai. Nếu như Tư Không có một chút nhân từ hay nương tay nào thì sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chắc chắn lúc này Tư Không còn phải chịu nhiều tai tiếng hơn ta.
-Ừ!
Từ trước tới nay, Đặng Phạm đều không nói nhiều. Khi ở cùng với Tào Bằng, đa phần gã chỉ lắng nghe.
-Đúng rồi. Tình hình bên ngươi thế nào?
-Mọi chuyện ở Việt kỵ binh đều bình thường, Bộ giáo úy cũng tận tâm làm hết trách nhiệm, có thể thấy được hắn thực sự có lòng.
Đối với người này thì Tào Bằng không hiểu rõ lắm, thậm chí trong trí nhớ của hắn cũng không có ấn tượng gì về người này. Nhưng nếu hắn đã có thể đạt đến chức thị trung, làm đến chức việt kỵ giáo úy thì đủ chứng minh là Tào Tháo rất tín nhiệm hắn.
Thực ra, tới giai đoạn này, Tam Quốc Diễn Nghĩa không còn giúp nhiều cho Tào Bằng được nhiều lắm. Rất nhiều lúc hắn phải tự mình phán đoán để nhận biết nhân vật trong thời đại này. Ví dụ như Lưu Bị, Trần Quần, Quách Gia… Nghĩ đến đây Tào Bằng không khỏi thở dài một tiếng. Hắn tựa vào thanh cột trụ ở hành lang, nhìn lên trời cao, thật lâu không nói gì. Tuy nói trong tiểu bát nghĩa, quan hệ giữa hắn và Đặng Phạm rất tốt, nhưng trước sau đều không thể so sánh với mối giao tình không chút giấu diếm giữa hắn với Vương Mãi. Giữa hắn và Đặng Phạm dường như có chút khoảng cách, nhưng lại không thể nói rõ là gì.
-A Phúc!
-Hả?
-Có thể rèn giúp ta một cây mâu không?
Từ lúc kết nghĩa tới nay, đây là lần đầu tiên Đặng Phạm đưa ra lời thỉnh cầu.
Tào Bằng ngồi thẳng người, nói khẽ:
-Làm sao vậy?
-Không tiện tay. Cảm giác có phần hơi nhẹ. Từ đầu năm, ta đã cảm thấy chuyện này. Nhưng mà ngươi vẫn luôn bận rộn ngược xuôi nên ta không tìm được cơ hội nói với ngươi.
-Ngươi đứng lên.
Tào Bằng nhíu mày, đứng dậy nói với Đặng Phạm.
-Luyện thử khai môn bát thức cho ta xem.
Đặng Phạm đáp một tiếng, thân người uyển chuyển, luyện một bài kim cương bát thức trong sân.
Tào Bằng loáng thoáng cảm thấy quyền thuật của Đặng Phạm đã tiến bộ rất lớn. Hắn quan sát chăm chú một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu. Đợi đến khi Đặng Phạm luyện xong bài quyền và đi tới trước mặt mình, Tào Bằng mới nói:
-Chẳng trách ngươi cảm thấy không vừa tay. Cơ bắp của ngươi đã phát triển, khí lực cũng tăng thêm quá nhanh. Đại Hùng, xem ra gần đây ngươi cũng cố gắng không ít, dường như sắp đột phá rồi. Như vậy đi. Chờ sau khi ngươi hoàn toàn đột phá, ta sẽ bảo cha ta rèn cho ngươi một cây trường mâu, đoán chừng lúc đó cơ bắp của ngươi cũng ổn định rồi.
-Được!
Đặng Phạm lại trở lại vẻ trầm lặng lúc trước, ngồi xuống một bên. Đúng lúc này, chợt có gia thần vào bẩm báo, nói bên ngoài phủ có người đưa tới hai con chó, mời Tào Bằng xác nhận.
Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi:
-Là người nào đưa tới?
-Người đó không nói gì. Chỉ nói sau khi gặp mặt công tử thì sẽ nói rõ tình hình.
-Người đó đâu?
-Đang chờ ở ngoài cổng.
-Đại Hùng, chúng ta đi xem.
Tào Bằng đứng dậy cùng Đặng Phạm đi ra ngoài. Trên đường đi, họ gặp Bộ Loan đang phải ra ngoài, vì thế nàng cũng đi theo Tào Bằng ra cửa.
Đứng bên cạnh người gác cổng có một thiếu niên, nhìn cũng khá cao, da màu đỏ đồng, thân hình cường tráng, mày rậm, mắt to. Y mặc áo vải xám có phần hơi bạc, nhưng rất sạch sẽ. Đầu tóc y rối bù, bên sườn đeo một cái túi da đựng đao. Dưới chân y để một cái giỏ, bên trong có hai con chó nhỏ màu trắng còn chưa mở mắt, hình như mới sinh chưa lâu.
-Công tử. Mấy con chó nhỏ thật đáng yêu.
Tào Bằng khẽ mỉm cười, trong lòng chợt cảm thấy hồi hộp.
Hắn không biết nhiều về chó. Nhưng kiếp trước hắn có một người bạn từng là nhân tài trong đội chó nghiệp vụ, rất yêu thương chó. Khi hai người gặp mặt thường bàn luận về chuyện này. Vì thế, mặc dù Tào Bằng không biết nhiều nhưng cũng có chút hiểu biết. Hai con chó nhỏ màu trắng này có lẽ là loại chó tuyết ngao thuần chủng. Ở thời hậu thế, loại chó này gần như đã tuyệt chủng. Một con tuyết ngao như vậy mà không thuần huyết đã có thể bán được ít nhất mấy trăm vạn. Còn nếu là một con tuyết ngao thuần huyết thì có thể nói là vô giá.
-Ngươi là…
Người thiếu niên nhìn lướt qua mấy người trong nhà. Tào Bằng lập tức hiểu ra, xua tay ra dấu bảo gia nô tránh đi.
Hắn không hề sợ người thiếu niên này bất ngờ hành thích mình. Với trình độ hiện nay của Tào Bằng, người thiếu niên này không phải đối thủ của hắn.
-Tiểu nhân tên là Vương Song, là khuyển nô của phủ Lâm nghi hầu. Lâm nghi hầu nói, trước kia Lâm nghi hầu từng nợ công tử một đôi khuyển nên bảo tiểu nhân mang tặng công tử đôi khuyển. Hai con chó này là do con Bạch Long mà Lâm nghi hầu yêu quý mới sinh. Lâm nghi hầu sợ là công tử không biết cách dưỡng khuyển nên bảo tiểu nhân ở lại để huấn luyện chó cho công tử.
-Lâm nghi hầu?
Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên. Hắn không thể nhớ được Lưu Quang nợ hắn hai con chó khi nào. Sau một hồi kinh ngạc nhìn Vương Song, Tào Bằng chợt gật đầu:
-Đã như vậy thì ngươi hãy ở lại đi. Tiểu Loan, đi lo cho Vương Song một cái khóa viện để y phụ trách dưỡng khuyển. Đúng rồi, nếu Lâm nghi hầu tặng ngươi cho ta thì chắc ngươi là một người dưỡng khuyển giỏi.
-Không dối công tử, ba đời nhà tiểu nhân đều dưỡng khuyển. Phụ thân của tiểu nhân là người dưỡng khuyển giỏi nhất, năm xưa ở Trường An có danh xưng là khuyển vương. Ngoài trừ con Bạch Long của Lâm nghi hầu còn có mấy con đấu khuyển khá nổi tiếng đều là do một tay phụ thân đào tạo ra. Nhưng có điều khi rời Trường An, phụ thân bị trúng tên bay lạc nên năm ngoái đã qua đời. Bản lĩnh khác thì tiểu nhân không dám nói. Nhưng nếu nói về tài dưỡng khuyển thì tiểu nhân mà đứng thứ hai thì không có ai thứ nhất.
-Thật không?
Nhìn Vương Song tự tin tràn đầy, Tào Bằng mỉm cười.
-Vậy thì ta sẽ sai người đem những con đấu khuyển trong phủ giao cho ngươi. Ngươi giúp ta huấn luyện cho tốt.
-Vâng!
Vương Song ôm lấy cái giỏ rồi đi theo sau Bộ Loan, vào trong nhà.
-A Phúc, nhưng người này là do Lâm nghi hầu đưa tới.
Trong đầu hắn hiện ra một người có cặp mắt đen, mang theo một chút cầu khẩn và khát vọng. Tào Bằng hạ giọng nói:
-Không việc gì đâu. Lưu Quang tặng ta chó, không có ý gây rối gì đâu. Thực ra tên kia cũng đáng thương. Hắn xung đột với đám tiểu nhân trong cung, suốt ngày hục hặc với nhau. Chúng ta tuy không cùng một phe nhưng mà… Không có gì đâu. Ta sẽ bảo người chú ý đến Vương Song. Nếu như y có ý đồ gây rối gì thì ta sẽ sai người xử lý y ngay.
-Như vậy cũng được.
Đặng Phạm đột nhiên cười nói:
-Nhưng mà hai con chó đó cũng không tồi.
-Vậy chúng ta đi xem xem sao?
Tào Bằng nói rồi kéo Đặng Phạm ra ngoài. Đặng Phạm cười lớn rồi đi theo, hai người đuổi theo Bộ Loan.
Trời đã tối, trong phủ Lâm nghi hầu, Lưu Quang đang ngồi đọc sách trong phòng khách.
Lão Mạc cất bước đi vào, Lưu Quang vội bỏ sách xuống hỏi:
-Lão Mạc, hắn có nhận không?
-Nhận!
-À?
-Lão nô tận mắt nhìn thấy Vương Song vào Tào phủ, sau đó không thấy đi ra.
Gương mặt hơi nhợt nhạt của Lưu Quang thoáng cười. Gã gật đầu, hạ giọng nói:
-Nhận là tốt rồi.
-Nhưng hầu gia… Tiểu tặc kia là tâm phúc của lão tặc. Ta nghe nói hắn lòng lang dạ sói, hơn nữa còn rất mưu trí, sớm muộn gì thì cũng trở thành kẻ địch của chúng ta. Ngài hà tất gì phải thân cận với hắn như vậy? Nếu như bệ hạ nghe được chỉ sợ là sẽ bất lợi cho hầu gia.
Lưu Quang trầm mặc! Sau một lúc lâu, gã hạ giọng nói:
-Ta biết chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ thù. Nhưng trước khi chúng ta quyết một trận tử chiến thì ta hy vọng có thể cùng hắn trở thành bằng hữu. Việc này không có liên hệ gì đến chuyện giữa ta với Tào tư không, chỉ là tâm ý của riêng ta mà thôi. Lão Mạc, ta thật sự rất muốn tìm một người bằng hữu. Ta cũng không biết vì sao, nhưng có điều ta hy vọng có thể trở thành bằng hữu với hắn. Cho dù một ngày nào đó, ta và hắn quyết chiến sống mái với nhau, ta cũng không hối hận! Nếu bệ hạ vì vậy mà không tin ta thì cũng tùy người thôi.
Lão Mạc nhìn Lưu Quang không nói gì. Lão hiểu rõ Lưu Quang, cũng biết rõ tính tình của Lưu Quang. Ngay từ nhỏ, Lưu Quang đã ở cùng với Hán Đế, từ thời thiếu niên đã bảo vệ Hán Đế, gánh vác nhiều trách nhiệm trên vai. Lão Mạc chưa bao giờ thấy Lưu Quang vui vẻ cười đùa, cũng biết gã không hề có một người bằng hữu nào. Mặc dù là Hán Đế, tình cảm của gã cũng còn xa mới vượt ngoài mối thân tình của người cùng gia tộc. Có lẽ đối với Lưu Quang mà nói, có được một bằng hữu đúng là một chuyện tốt, mặc dù người bằng hữu này tương lai có thể trở thành kẻ thù sinh tử của gã. Nhưng ít nhất ở hiện tại, gã có thể có một bằng hữu, đời này coi như là không có gì hối tiếc.
Không biết vì sao trong lòng lão Mạc cảm thấy buồn bã, con mắt bỗng dưng ươn ướt.
Tháng mười năm Kiến An thứ tư, Viên Thiệu phái người chiêu hàng Trương Tú lần nữa. Trương Tú cũng có ý quy thuận Viên Thiệu, nhưng lại bị mưu sĩ Giả Hủ dưới trướng ngăn cản.
-Quân sư. Bây giờ Viên Thiệu thế đang lớn, lại có ý muốn chiêu nạp ta. Vì sao không quy hàng ông ta chứ?
Giả Hủ nói:
-Nhớ ngày đó, Viên Thiệu ngay cả huynh đệ của mình là Viên Thuật cũng không dung tha. Tướng quân quy thuận hắn thì liệu có thể bảo đảm là Viên Thiệu sẽ trọng dụng người chứ?
-Việc này…
-Viên Thiệu bề ngoài khoan dung độ lượng nhưng lại không có ý chí của quốc sĩ thiên hạ. Tướng quân là người đại tài. Nếu phải quy thuận Viên Thiệu, thì theo ý kiến của Hủ, chẳng bằng quy hàng Tào công. Ta biết rõ tướng quân lo lắng chuyện gì. Đơn giản là trước kia ở sông Dục Thủy, tướng quân đã giết chết trưởng tử của Tào công là Tào Ngang. Chuyện tướng quân quy thuận là quốc sự. Chuyện Tào Ngang bị giết thực ra chỉ là tư oán. Nếu như Tào công ngay cả việc quốc sự lẫn tư oán còn không thể phân rõ thì ông ấy cũng không thể có được thành tựu như ngày hôm nay. Vì thế nhất định ông ấy sẽ tiếp nhận tướng quân.
Trương Tú không khỏi có chút chần chừ.
Giả Hủ thấy Trương Tú lay động thì vội vàng khuyên can lần nữa.
-Tào Công thừa lệnh vua sai khiến chư hầu là để thống nhất thiên hạ. Tướng quân hàng là hàng Hán thất, danh chính ngôn thuận, không người nào có thể trách cứ ngài được. Hiện nay, Tào công dù không hùng mạnh như Viên Thiệu, nhưng cũng chính vì thế nên ông ấy lại càng dễ dàng tiếp nhận tướng quân, thậm chí trọng dụng tướng quân. Ngược lại, nếu tướng quân đến quy hàng quân đội hùng mạnh của Viên Thiệu, người đã có vô số chiến tướng thì làm sao có thể hậu thuẫn cho mình tướng quân được? Thứ ba, Tào công có chí hướng cao xa, càng cần tiếng tăm. Cũng vì vậy, ông ta sẽ tiếp nhận tướng quân. Nếu tướng quân đồng ý, Hủ nguyện đi trước tới Hứa Đô làm thuyết khách với Tào công để tướng quân không phải lo lắng sau này.
Trương Tú trầm ngâm hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu bằng lòng.
Sau đó, Giả Hủ thu dọn hành trang, mang theo trưởng tử Giả Mục, con nuôi Giả Tinh đi tới Hứa Đô.
Giả Hủ có hai người con. Trưởng tử Giả Mục vẫn luôn theo gót Giả Hủ. Con thứ Giả Phóng hiện giờ đang tận sức trong quân Trương Tú. Còn nghĩa tử Giả Tinh, tự Thối Chi, năm nay vừa mới mười tám, là người giỏi võ. Phụ thân của Giả Tinh vốn là bạn tốt của Giả Hủ, sau đó cả gia đình bị người Khương tập kích, giết hết. Giả Tinh được phụ thân giấu trong một giếng nước, về sau chạy thoát được. Sau khi Giả Hủ nhận được tin tức liền mang người tới cứu viện nhưng đã quá muộn. Sau này, Giả Tinh được Giả Hủ tìm thấy, liền ở lại bên cạnh Giả Hủ. Tuy hai người không phải phụ tử nhưng ân nghĩa như ruột thịt.
Lần này, Giả Hủ đến Hứa Đô, ngay cả Giả Phóng cũng không dẫn theo cũng vì muốn trấn an tinh thần của Trương Tú. Mặt khác, có thể thấy được, hắn thật sự rất yêu thương Giả Tinh. Mãn Sủng tiếp đãi Giả Hủ, đồng thời cấp báo về Hứa Đô.
Sau khi Tào Tháo biết tin liền vội bảo Mãn Sủng đưa Giả Hủ đến.
Tào Tháo thân chinh dẫn quân ra khỏi thành nghênh đón, kéo tay Giả Hủ, nói:
-Văn Hòa đến là để giúp ta dương danh thiên hạ đây.
Ai cũng biết rằng Tào Tháo và Trương Tú có thù không đội trời chung. Bây giờ Trương Tú đến hàng, Tào Tháo có thể mượn cơ hội này để thể hiện khí độ của mình, đồng thời dẹp hết những lời đồn đại của mọi người khi y giết sạch đám người Đổng Thừa.
Giả Hủ hổ thẹn nói:
- Hủ chẳng qua chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, đâu dám được Tư Không coi trọng như thế.
Nay vì đại nghĩa phải đến, không phải công lao của Hủ. Trước khi Hủ đi, Trương tướng quân còn nhiều lần căn dặn rằng sau khi gặp được Tư Không thì nhất định phải nói lời cáo lỗi. Lời này ý là: Trương Tú muốn quy hàng ngươi nhưng lại lo lắng ngươi tìm hắn báo thù.
Tào Tháo nói:
-Hai quân đối đầu, tử thương khó tránh. Cũng là do Bá Loan lo nghĩ nhiều thôi. Bây giờ Bá Loan đến đầu quân, ta như hổ thêm cánh.Ta muốn Bá Loan tiếp tục trấn thủ Uyển Thành, binh mã tướng soái vẫn do hắn điều khiển. Ta sẽ lập tức phái người báo cho Bá Ninh để y liên lạc với Bá Loan.
Dứt lời, Tào Tháo chợt mỉm cười.
-Văn Hòa, ngươi cũng không thành thật rồi.
-Hả?
-Vừa rồi ngươi nói là ngươi vô danh nhưng ta sớm đã biết đến đại danh của ngươi.
-A?
-Từng có người ở trước mặt ta nói rằng Văn Hòa ngươi mưu kế quỷ khóc thần sầu, tính toán rất chu toàn. Còn nói hắn rất hy vọng có thể được bái Văn Hòa ngươi làm thầy.
Giả Hủ nghe được không khỏi giật mình lạnh gáy. Vì khi Tào Tháo nói ra lời này, hắn rõ ràng cảm nhận được một cặp mắt sáng rực đang nhìn hắn chằm chằm.
-Ha ha, Tư Không nói đùa. Hủ làm sao có mưu kế quỷ thần gì. Chẳng qua chỉ là lời đồn nhảm của nhân gian mà thôi. Hủ không nhận nổi, không nhận nổi.
Đôi mắt của Tào Tháo nheo lại, nét tươi cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
-Nếu như chỉ là tin đồn nhảm, ta cũng không tin. Nhưng người nói những lời này là người có thanh danh. Lời hắn nói, ta lại không tin được sao?! Ha ha, Văn Hòa có biết là lời ai nói không?
-Việc này, Hủ không biết.
Tào Tháo càng cười lớn. Ánh mắt y đảo qua mọi người, nói:
-Chư công có biết là lời người nào nói không?
Mọi người đều lắc đầu!
-Chính là cháu họ ta, Tào Hữu Học.
Mọi người vừa nghe xong, lập tức có tiếng xì xầm vang lên. Đôi gò má của Quách Gia chợt giật giật, y nhìn Giả Hủ, chợt nói:
-Nếu như là lời Hữu Học nói thì tất nhiên không sai. Văn Hòa tiên sinh nhất định là người có tài học lớn. Nếu như Văn Hòa tiên sinh có lúc nào nhàn rỗi thì xin chỉ giáo cho kẻ hèn này một chút.
Phải biết rằng Quách Gia là một trong bốn nhân vật mưu sĩ lớn chủ chốt của Tào Tháo.
Tuân Úc lo về nội chính, giỏi về chỉ huy toàn cục. Trình Dục quả quyết, gặp chuyện không hoảng hốt, có thể một mình đảm đương công việc. Tuân Du đứng sau bày mưu lược, tài học xuất chúng hơn người. Còn Quách Gia lại càng nổi tiếng túc trí đa mưu. Trong bốn vị mưu sĩ lớn này, y được xưng là quỷ tài, có năng lực xuất chúng nhất.
Lời y vừa nói có hàm ý khiêu khích rõ rệt.
Thanh danh của Gỉa Hủ cũng không tốt lắm. Lúc trước, hắn phục vụ dưới trướng của Đổng Trác. Về sau Trường An gặp loạn, Đổng Trác bị giết. Quân Tây Lương nổi loạn, nói không chừng Hán thất rất có thể sẽ có cơ hội hồi phục. Lúc đó, tư đồ Vương Doãn, thái úy Dương Bưu đều là lão thần chủ chốt. Ngoài ra, còn có Lã Bố rất nghe lời Vương Doãn nữa. Vậy mà chỉ một kế của Giả Hủ khiến cho quân Tây Lương vây lấy Trường An, bức tử Vương Doãn, đánh bại Lã Bố. Sử sách đánh giá, một kế sách này của Giả Hủ đãđánh sập giang sơn Hán thất.
Nhưng thật lòng mà nói, lúc ấy Giả Hủ hiến kế chẳng qua là thuận thế mà làm, cũng là để tự bảo vệ mình. Cho nên về sau, cho dù Lý Thôi, Quách Dĩ chiếm lấy Trường An thì thanh danh của Giả Hủ cũng không vang dội lắm. Thậm chí rất nhiều người không biết Giả Hủ vì muốn tự bảo vệ mình mà hiến kế khiến cho Hán thất suy vong như vậy. Nhưng Tào Bằng lại đánh giá hắn rất cao.
Tào Bằng là ai? Hắn là danh sĩ viết ra “Bát Bách Tự Văn”, còn có hai bài văn “Ái Liên Thuyết” và “Lậu Thất Minh”, đức hạnh tài giỏi.
Hắn là cháu họ của Tào Tháo, từng phá đại án Tuy Dương, rất được Tào Tháo tin cậy. Tuy nói bây giờ hắn không có ở Hứa Đô nhưng ai cũng biế, tiền đồ của Tào Bằng vô cùng rộng mở. Hắn bái Hồ Chiêu làm sư phụ, thanh danh hiển hách. Hắn lại còn nói muốn bái Văn Hòa làm thầy, mọi người sao có thể không kinh ngạc đây?! Nếu đổi lại là người khác thì tuyệt đối không thể có tác động như vậy. Nhưng nếu quả thực là do Tào Bằng nói ra, thật khiến nhiều người giật mình.
Giả Hủ không khỏi có chút nhức đầu. Khi hắn quy hàng chỉ muốn khiêm tốn, không hy vọng quá nổi bật trước mặt mọi người. Dù sao trước đây hắn có việc tốt việc xấu gì cũng không có người biết hết. Nhưng nào ngờ hắn vừa mới đến thì đã bị người ta nắm thóp, dẫn lên đài rồi.
Đau đầu nhất chính là Quách Gia đã tỏ ý không ưng hắn. Ngươi đấu với y thì sẽ vi phạm dự tính ban đầu. Ngươi nhượng bộ y thì sẽ khiến người khác xem thường. Khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng Giả Hủ cũng không hy vọng bản thân mình bị người khác xem thường.
-Nếu như Phụng Hiếu có ý thì Hủ sao có thể không theo.
Bị dồn tới đây, Giả Hủ cũng không có đường lui, chỉ biết âm thầm cười khổ.
Lập tức, Tào Tháo tuyên bố phong Giả Hủ làm Đô Đình Hậu, đảm nhiệm Chấp Kim Ngô, làm quân sư cho Tư Không.
Đêm đó, phủ Tư Không bày tiệc rượu lớn khoản đãi Giả Hủ.
Trong bữa tiệc rượu, Giả Hủ không kìm nổi hỏi:
-Xin hỏi, Tào công tử hiện giờ đảm nhiệm chức gì dưới trướng của Tư Không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.