Tào Tặc

Chương 111: Hán gia khuyển.

Canh Tân

26/03/2013

Bộc Dương thì Tào Bằng biết đó là một địa danh. Nhưng trong số các họ mà cũng có họ Bộc Dương sao? Điều này thì Tào Bằng cũng không rõ lắm. Hắn cũng biết những họ kép như Nam Cung, Tây Môn, Đông Phương, Tư Mã... Còn họ kép Bộc Dương thì đây là lần đầu tiên hắn nghe được. Có điều nghĩ lại thì dường như nó cũng bình thường. Thời gian này có rất nhiều dòng họ lấy theo địa danh. Chẳng lẽ tổ tiên họ Bộc Dương từng ở Bộc Dương cho nên mới có họ đó?

Có một điều Tào Bằng có thể khẳng định Bộc Dương Khải không phải là nhân vật chính trong Tam quốc diễn nghĩa. Nếu không với một cái họ đó, ít nhiều Tào Bằng cũng phải có ấn tượng.

Thật ra trong lòng hắn vẫn hơi thiên về Đặng Chi. Dù sao thì lịch sử đã chứng minh về tài năng của y. Nhưng Tào Bằng lại hơi bận tâm về chuyện Đặng Chi có tới hay không? Mà cho dù Đặng Chi có tới thì có nghe lệnh của Đặng Tắc không? Luận tài hoa, Đặng Tắc không cao hơn Đặng Chi. Luận dòng dõi, Đặng Chi dầu sao thì cũng là môn sinh của thái thú Giang Hạ trước đây, so với Đặng Tắc còn cao hơn một chút.

Một người có xuất thân tốt, lại tài cao thì có chấp nhận ở dưới trướng Đặng Tắc hay không? Điều này vẫn còn là một câu hỏi.

Đương nhiên có lẽ Đặng Chi có thể vì tình nghĩa giữa hai nhà mà đồng ý giúp. Nhưng y sẽ giúp tới mức độ nào thì cũng khó nói.

Trong lịch sử, lúc đầu Đặng Chi cũng không có tiếng tăm. Dường như tới lúc ở thành Bạch Đế mới có gặt hái long trọng, chiếm được sự trọng dụng của Gia Cát Lượng.

Lúc này Đặng Chi so với Đặng Chi trong lịch sử có giống nhau hay không? Đó chính là một câu hỏi mà Tào Bằng không dám khẳng định. Nhưng xét tổng thể mà nói thì Tào Bằng vẫn thiên về Đặng Chi.

Có điều Quách Gia tiến cử Bộc Dương Khải chứng tỏ người này cũng không tầm thường. Với tính tình và tài năng của mình, Quách Gia chịu tiến cử Bộc Dương Khải cũng không phải là bắn tên không có đích. Như vậy thì trong tình hình trước mắt, Bộc Dương Khải là người thích hợp nhất với Đặng Tắc.

Còn về chuyện thanh danh? Tào Bằng cũng không để ý tới điều này lắm. Trong những năm này, chuyện sinh tồn mới là điều cần chú ý. Bộc Dương Khải ăn trộm gà hay theo giặc cũng vậy, chỉ cần y có bản lĩnh là có thể dùng.

Ít nhất với tình hình của Đặng Tắc thì còn chưa có tư cách đi lựa chọn người khác. Từ thời Hán, quân chọn thần mà thần cũng chọn quân... Nói không chừng Bộc Dương Khải chưa chắc đã để ý tới Đặng Tắc. Sở dĩ y đồng ý cũng là vì nể mặt Quách Gia hoặc Tuân Úc.

Nếu Đặng Chi không chịu tới, hoặc không muốn giúp sức thì Bộc Dương Khải chính là người thích hợp nhất.

- Tỷ phu! Nếu Quách Tế tửu đã tiến cử thì chắc chắn là người có tài. Đệ thấy huynh không cần phải suy nghĩ nhiều, trước tiên cứ cầu người đó. Nếu y thực sự có bản lĩnh, giúp đỡ được cho huynh thì cho dù đức hạnh của y quá kém cũng không sao. Ngay cả gặp cũng chưa gặp mà đã từ chối thì đúng là không nể mặt Quách Tế Tửu.

Một phát súng của kiếp trước đã khiến cho Tào Bằng thay đổi rất nhiều. Cho dù có quyết định như thế nào thì hắn cũng phải suy nghĩ thật kỹ để tránh gặp nguy hiểm.

Vào những năm cuối thời Đông Hán hoàn toàn khác với cuộc sống kiếp trước của hắn. Dù sao thì ở kiếp trước có pháp luật duy trì xã hội, cho dù thế nào thì nó cũng là luật pháp. Còn những năm cuối thời Đông Hán, nói toạc ra là người trị xã hội. Có trời mới biết được. Nhỡ đâu lại đắc tội với một người đang nổi lên thì đúng là chỉ có vạn kiếp bất phục.

Đặng Tắc suy nghĩ môt lúc thì thấy Tào Bằng nói cũng có lý.

- Vậy ta đi nói với Phụng Hiếu đồng ý với người của y?

- Tỷ phu! Huynh cho huynh là ai? - Âm thanh của Tào Bằng đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Đặng Tắc ngẩn người rồi cảm thấy căng thẳng.

- Không phải người ta để ý tới huynh mà là nể mặt mũi của Quách tế tửu mới đồng ý giúp huynh. Hiện giờ huynh chỉ là một huyện lệnh nhận bổng lộc bốn trăm thạch, còn chưa có tiếng nói. Mà huynh còn không có cả gốc rễ thì lấy đâu ra giá? Huynh không biết tới chuyện ngàn vàng mua xương ngựa (1) hay sao? Cho dù đức hạnh của Bộc Dương Khải không tốt thì người ta cũng là người có tài, đâu phải cứ để cho huynh muốn gặp là gặp?

Câu nói của Tào Bằng khiến cho Đặng Tắc mặc đỏ tía tai. Từ ngày đó, Quách Gia nói với Đặng Tắc rằng y sắp tới làm huyện lệnh Hải Tây nên Đặng Tắc đúng là có chút lâng lâng. Có điều cũng có thể hiểu được từ một tiểu lại ở cức Dương đột nhiên biến thành huyện lệnh. Cái sự thay đổi thân phận như vậy rất dễ khiến cho người ta tự phụ, thậm chí là có cảm xúc kiêu ngạo. Tào Bằng vẫn muốn tìm cơ hội để thức tỉnh Đặng Tắc nhưng chưa có thời cơ thích hợp. Mà câu nói vừa rồi của Đặng Tắc cũng biểu hiện rõ sự bành trướng trong nội tâm của y.

- Tại sao Quách Tế tửu phải giúp huynh? Tỷ phu! Không phải là vì cái tình đồng môn cứt chó của huynh với hắn. Trong thiên hạ người học tiểu đỗ luật có rất nhiều. Mà người sửa tiểu đỗ luật của họ Quách lại chẳng biết có bao nhiêu mà đếm. Chẳng lẽ tất cả những người nghiên cứu tiểu đỗ luật đều là đồng môn của Quách Tế Tửu hay sao? Quách tế tửu coi trọng ngươi là vì tính khiêm tốn, sự cứng cỏi và nhân cách của huynh... Nhưng huynh xem bây giờ mình thế nào?

Tào Bằng nói một cách gay gắt khiến cho Đặng Tắc toát mồ hôi.

Trương thị đang nói chuyện trong phòng cũng nghe được tiếng cãi nhau ở bên ngoài. Nàng đỡ Tào Nam đi ra rồi quát:

- A Phúc! Tại sao con lại nói chuyện với tỷ phu như vậy?

Tào Bằng hừ một tiếng rồi phất tay áo bước đi. Trương thị còn định trách mắng Tào Bằng thì bị Tào Nam cản lại.

- Mẹ! Người đừng quát a Phúc. Vừa rồi đệ đệ nói vậy cũng là vì muốn tốt cho Thúc Tôn. Mấy ngày qua Thúc Tôn như quên hết tất cả. Con thật ra thấy a Phúc nói rất đúng. Hiện giờ Thúc Tôn còn chưa có được sự nghiệp mà đã như vậy thì tương lai đúng là không có lợi.

Rồi sau đó Tào Nam nói với Đặng Tắc:

- Thúc Tôn! Chàng hãy ngẫm lại cho kỹ đi, đừng có cố chấp nữa.

Tào Nam và Trương thị lại quay vào trong phòng.

Trống ngực Đặng Tắc đập thình thịch, mất một lúc mới bình tĩnh lại. Y có chút thẹn quá hóa giận, cảm thấy Tào Bằng không nể mặt mình. Nhưng khi y nhìn thấy tiểu Đặng Ngải đang ngủ say thì đột nhiên giật mình.

"Hiện giờ ta đã là một người cha tại sao lại như vậy. A Phúc nói đúng. Mấy ngày qua ta đã đánh mất mình..."

Y nhắm mắt lại cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo. Một cơn gió thổi qua làm cho tay áo của hắn bay phần phật, nhưng trên trán gã vẫn toát mồ hôi.

"Ta lấy đâu tư cách để tự phụ?"

Đặng Tắc là một người hiểu chuyện, cũng còn biết suy nghĩ. Có điều khi người ta đang đắc ý thì rất khó nhận ra. Đặng Tắc đột nhiên cảm thấy may mắn khi mình có một người em vợ như thế. Nếu không có a Phúc đánh thức thì chỉ sợ y tiếp tục mắc sai lầm.

- Tiểu Ngải! Phụ thân là một người hồ đồ có đúng không?

Y vuốt ve hai gò mà của Đặng Ngải, sự tức giận trên mặt cũng từ từ biến mất.

- Người đâu! Ôm thiếu gia vào phòng đi. - Đặng Tắc đột nhiên đứng dậy mà quát to.

Một tỳ nữ vội vàng chạy tới, ôm Đặng Ngải vào trong phòng. Còn Đặng Tắc thì bước nhanh ra ngoài. Tào Nam đứng ở cửa sổ nhìn theo bóng lưng của Đặng Tắc mà nở nụ cười. Nàng đón lấy Đặng Ngải từ tay tỳ nữ rồi quay đầu lại nói với Trương thị:

- Mẹ! Mẹ xem.... Thúc Tôn nghĩ thông rồi. Thật ra con thấy để a Phúc đi theo huynh ấy tới Hải Tây cũng là một sự lựa chọn đúng.

- Nhưng Bằng nhi còn nhỏ...

- Mẹ! Vừa rồi mẹ thấy a Phúc răn dạy Thúc Tôn có giống với một đứa bé không?

Trương thị lập tức á khẩu không nói được gì. Đúng vậy lúc Tào Bằng khiển trách Đặng Tắc ngay cả Trương thị cũng thấy sợ hãi. Một đứa bé ngày thường như không để ý tới chuyện gì, lúc nào cũng cười cười. Nhưng Trương thị biết Tào Bằng từng giết người. Thằng nhóc đó một khi đã nóng lên thì chuyện gì cũng dám làm...

Có thể thấy tuổi nó còn nhỏ nhưng vô tình nó đã tạo ra một thế giới riêng cho bản thân.

Nghe nói nó và Tào công tử kết bài, lại còn xưng huynh gọi đệ với đám người Điển Mãn và Hứa Nghi... Trong khi đó, lúc mười bốn tuổi, Tào Cấp vẫn còn là một đứa bé chưa biết gì.

Còn Tào Bằng thì vì cái gia đình này mà lập một bầu trời riêng. Ai có thể khinh thường nó được?

Khóe mắt Trương thị hơi ươn ướt.

“Một đứa bé năm ngoái vẫn còn gầy yếu nằm trên giường bệnh vậy mà bây giờ đã trưởng thành.” Nghĩ tới đây, Trương thị liền nở nụ cười, gật đầu rồi nói nhỏ:

- Đúng vậy! Bằng nhi đã trưởng thành...



(1): Mua xương ngựa

Nước Tề đánh nước Yên giết được vua Yên. Người Yên lập thái tử tên là Bình lên làm vua tức là vua Chiêu Vương.

Chiêu Vương lên ngôi, thương dân lo việc nước, cầu người hiền tài. Một hôm, bảo Quách Ngỗi rằng:

- Nước Tề nhân dịp nước ta loạn, sang đánh lấy nước ta. Ta biết rõ rằng nước ta nhỏ, dân ta yếu, thực khó lòng mà báo thù. Song nếu được những người giỏi cùng lo toan việc nước may mà rửa sạch sự sỉ nhục của tiên vương được chăng. Chí nguyện quả nhân như vậy, tiên sinh xem ai là người giỏi để ta cùng lo toan việc nước thì hay.

Ngỗi nói:

- Xưa có ông vua đưa nghìn vàng cho người nội thị(3) đi mua con ngựa chạy nghìn dặm. Đến khi ngựa ấy đã chết, anh ta mua bộ xương ngựa năm trăm nén vàng đem về. Vua thấy thế giận lắm. Anh ta thưa: “Ngựa chết còn quý mà mua như vậy huống chi là ngựa sống. Tôi chắc thế nào nay mai người ta cũng đem ngựa hay đến bán cho nhà vua” - Quả nhiên, không đầy một năm, mà người ta đem ngựa hay đến bán đã ba bận… Nay nhà vua muốn được ngựa giỏi, thì trước hãy dùng tôi. Người giỏi hơn tôi thấy thế há có ngại xa mà không lại ư?

Vua Chiêu Vương lập tức dùng Quách Ngỗi. Kính trọng Quách Ngỗi như thầy. Quả nhiên không bao lâu, những người giỏi các nơi tranh nhau sang nước Yên.

Vua Chiêu Vương uỷ thác việc nước cho những người ấy. Sau nước Yên thành một nước cường thịnh thật...

(Theo Chu Sử)

Lời bàn

Có bỏ năm trăm nén vàng ra mua bộ xương ngựa, sau mới có ngựa hay mà dùng, có dùng Quách Ngỗi là người tài vừa và ở gần trước, sau mới có người thật hiền tài ở xa cầu đến. Cái lối ấy là lối quyền mưu trí thuật của bá giả đời bấy giờ, để quyến dẫn lấy nhân tài trong thiên hạ.

Đọc bài này, ta đáng khen Quách Ngỗi đã tìm được câu thí dụ hay để tự tiến lấy mình mà nhất là khi được tin dùng lại hết lòng báo đáp, không phụ sự uỷ thác của Chiêu Vương.

Ta lại đáng phục Chiêu Vương là biết nghe Quách Ngỗi mà nhất là biết cố ý lo toan báo thù cho tiên vương, và dụng tâm làm cho cố quốc được cường thịnh.

Trong sân phía sau…

Đặng Phạm nâng cao tảng đá để rèn luyện thể lực. Vương Mãi thì cầm một cây gậy mà tập thương pháp. Tào Bằng thì ngồi trên bậc thềm nhìn hai người.

- Đầu Hổ! Không phải là dùng sức mà phải dùng lực thắt lưng và khớp xương. - Hắn vừa quan sát vừa sửa những động tác sai của Vương Mãi và Đặng Phạm một cách nghiêm khắc.

Đúng lúc này, ở phía sau lưng Tào Bằng vang lên tiếng bước chân. Tào Bằng cũng không thèm quay đầu lại. Đặng Tắc ngồi xuống bên cạnh hắn rồi giơ tay xoa đầu Tào Bằng.

- A Phúc! Vẫn còn nóng sao?

- Không!

- Được rồi! Ta thừa nhận là mình sai. - Đặng Tắc thở dài rồi nói nhỏ:

- Ta biết mấy ngày qua bản thân có chút vênh váo. Theo như đệ nói thì đã tự coi mình là một nhân vật lớn. May là đệ đánh thức ta. Thật ra hiện tại thì ta chưa là cái gì.

- Vậy huynh tính toán thế nào?

- Ta chuẩn bị đi tìm Phụng Hiếu để hỏi chỗ ở của Bộc Dương Khải. Trước khi tới Hải Tây, ta định mời Bộc Dương tiên sinh tới đây. Đệ nói đúng. Ta không có tư cách để lựa chọn.

- Vậy ta sẽ không đi với huynh.

- Được.

- Nhớ thành khẩn một chút.

- Ta biết rồi.

- Còn nữa, phải cảm ơn Quách Tế tửu. Người ta giúp huynh nhiều như vậy trong khi không hề có cái trách nhiệm phải làm những việc đó.

Đặng Tắc đã quen với việc thi thoảng Tào Bằng lại nói ra một vài từ mới cho nên không hề ngạc nhiên. Y gật đầu nói nhỏ:

- Ta biết rồi.

- Vậy huynh có đồng ý cho đệ tới Hải Tây không?

Đặng Tắc nở nụ cười:

- Chỉ cần mẹ đồng ý thì ta không có ý kiến.

Có thêm một người trong lúc đang thiếu thốn thì Đặng Tắc sao có thể từ chối?

Tào Bằng liền nở nụ cười...

Sau khi Đặng Tắc tới gặp Quách Gia, sáng sớm hôm sau liền dẫn Hạ Hầu Lan đi tới huyện Ngoại Hoàng. Ngoại Hoàng ở phía Đông Bắc của Hứa Đô. Cả đi và về phải mất tới bốn, năm ngày. Cũng may, hiện giờ tào gia không còn túng thiếu như trước nên cũng có xe ngựa. Hạ Hầu Lan dẫn theo mấy tên hảo hán núi Thổ Phục đi theo bảo vệ an toàn cho Đặng Tắc. Còn Tào Bằng thì thản nhiên ở nhà tập võ, đọc sách. Thi thoảng hắn lại tới Hồi Xuân Đường xem Đổng Hiểu chữa bệnh cho người ta thế nào.

Đổng Hiểu cũng không tới huyện Hải Tây. Y được ở lại Hứa Đô để trị bệnh cho Quách Gia.

Do Quách Gia dùng Ngũ Thạch Tán nên thân tể không tốt lắm. Cũng may y dùng trong thời gian ngắn, lại thêm Đổng Hiểu phát hiện kịp thời để cho y không sử dụng, đồng thời điều dưỡng thân thể. Dù sao thì y cũng là môn sinh của danh y nên y thuật của Đổng Hiểu không hề kém. Quách Gia có thể cảm nhận được tinh thần của mình chuyển biến rất tốt. Vì vậy mà Quách Gia lại càng không để cho Đổng Hiểu đi.

Vốn y định giúp Đổng Hiểu ở Hứa Đô mở một y quan cho ổn định. Rồi sau đó chờ cơ hội thích hợp mà tiến cử Đổng Hiểu với Tào Tháo. Nhưng Đổng Hiểu lại từ chối. Y cũng biết tuổi và kinh nghiệm của mình còn ít cho nên rất khó để cho người ta tin vào y thuật của mình. Cho dù có mở y quán thì cũng chưa chắc có người đồng ý tới khám bệnh. Tình trạng của Đổng Hiểu lúc này mới chỉ là trung y chứ chưa phải là lão trung y. Vì vậy mà Đổng Hiểu lựa chọn tới Hồi Xuân đường.

Hồi Xuân đường mặc dù chủ yếu đối với phụ khoa nhưng lại có thanh danh của Tiếu Khôn. Đến lúc đó, Tiếu Khôn cho y mở một cái bàn thì người ta cũng không để ý lắm vì có một lão trung y ở đó thì người ta vẫn yên tâm hơn.

Hơn nữa, hiện tại Đổng Hiểu còn có một sự hứng thú khác. Từ ngày Tào Bằng bảo y dùng cây ngải thì Đổng Hiểu rất hứng thú đối với loại cây này.

Cây ngải có thể chữa bệnh. Nhưng không biết nó có thể trị được bao nhiêu chứng bệnh? Ngoài ra còn có loại dược thảo nào cũng có hiệu quả như vậy?

Vì thế mà y viết một phong thư nhờ người đưa tới thỉnh giáo Trương Trọng cảnh.

Điều khiến cho Đổng Hiểu hứng thú nhất bây giờ đó là Bách Thảo kinh mà Tào Bằng nói. Y cần phải xem một số lượng lớn sách thuốc. Còn Hứa Đô là nơi mà thiên tử ở cho nên có nhiều danh gia vọng tộc, đồng thời cất chứa rất nhiều thư tịch. Vì vậy mà Đổng Hiểu nhờ Quách Gia tìm sách quý cho mình.

Việc làm ăn của Hồi Xuân đường rất tốt. Do có thêm Đổng Hiểu đến nên phạm vi khám và chữa bệnh của Hồi Xuân đường cũng tăng lên nhiều. Tiếu Khôn vẫn phụ trách những chứng bệnh mà mình am hiểu, còn chuyện khác thì giao cho Đổng Hiểu. Cả hai người phối hợp với nhau làm tăng thêm sức mạnh.

Tào Bằng chỉ muốn học một chút y thuật để đối phó với chứng đau đầu nhức óc. Tới Hải Tây, có trời mới biết gặp phải chuyện rắc rối nào. Con người ăn ngũ cốc mà sinh bệnh. Trong y học chẳng phải có cách nói thủy thổ không thích hợp hay sao? Hải Tây và Hứa Đô khác nhau.

Hôm nay, Tào Bằng ở Hồi Xuân đường một canh giờ rồi đi. Hôm qua, tiết trời đột nhiên chuyển lạnh khiến cho nhiều người bị bệnh, làm cho Hồi Xuân đường càng thêm tấp nập. Đổng Hiểu cũng không có thời gian tiếp đón Tào Bằng. Tào Bằng ở đó cảm thấy không làm được gì, thấy thời gian gần tới giờ cơm trưa nên hắn mò tới tìm Điển Mãn và Hứa Nghi để ăn cơm.

- Phía trước có phái là công tử của Tào đại sư không?



Phía sau đột nhiên có tiếng gọi khiến cho Tào Bằng ngẩn người mà quay đầu lại. Chỉ thấy một thiếu niên tuổi xấp xỉ với hắn, mặc một bộ trang phục màu trắng, lưng buộc dây ngọc đang vẫy mình.

- Người là...

Tào Bằng thấy thiếu niên trước mặt có chút quen quen.. Nhưng nhất thời lúc này hắn không nhớ nổi lai lịch đối phương.

Thiếu niên nở nụ cười:

- Tào công tử quên rồi sao? Trước đây chúng ta đã gặp nhau ở quán đấu khuyển, ngươi còn tặng ta một cây bảo đao.

- A!

- Tại hạ Lưu Quang. Do lần trước vội vàng nên vẫn chưa làm quen được. Mấy lần muốn tới gặp thì lại lo lắng mạo muội, làm cho ngươi thêm phiền toái...

Tào Bằng đã nghĩ ra người thiếu niên này chính là em họ của Hán đế. Lâm Nghi Hầu Lưu Quan hay chính là Hán gia khuyển.

- Lâm Nghi Hầu.

- Ha ha! Ngươi nghĩ ra rồi. Có điều đây ở trên đường, cứ gọi ta là Lưu Quang đi.

- Cái này...

- Có chuyện gì? Không nể mặt ta sao?

Tào Bằng liên tục lắc đầu:

- Sao dám! Sao dám.

- Nghe nói ngươi đã chuyển khỏi Điển gia.

- Ha! Đúng vậy.

- Nếu hôm nào có thời gian rỗi, nhất định phải tới bái phỏng mới được.

Tào Bằng cười nói:

- Tại hạ vinh hạnh đón tiếp. Lưu công tử đang định đi đâu?

- A! Vừa mới đánh cuộc với người ta xong, đang định đi dùng cơm. Chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?

Tào Bằng làm ra vẻ khó khăn, cười khổ nói:

- Cũng không phải là không được. Chỉ là trước đó ta và mấy người nhị ca đã hẹn với nhau rồi.

Lưu Quang có chút thất vọng, nhưng chợt nở nụ cười.

- Vậy thật đáng tiếc... Thôi để hôm khác vậy.

- A! Mấy hôm nữa, ta có khả năng đi theo tỷ phu tới nơi nhậm chức.

- Đặng tiên sinh phải đi đâu?

- Chuyện này còn chưa rõ. Chỉ nghe nói là phải ra ngoài. Còn địa phương nào cụ thể thì chưa xác định.

Việc Đặng Tắc làm quan cũng không phải là chuyện bí mật. Chỉ cần người ta để tâm một chút là có thể nghe được.

Lưu Quang có chút hâm mộ nói:

- Công tử được đi đúng là làm cho người ta ao ước...

Bản thân y là dõng dõi nhà hán lại là tâm phúc của Hán đế, nên muốn rời Hứa đô cũng không phải chuyện dễ. Cho dù vị trí của y rất cao nhưng vẫn là một thiếu niên cho nên đối với thế giới bên ngoài cũng rất to mò.

- Nếu công tử có việc, ta không làm phiền công tử nữa. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ uống rượu với nhau.

Tào Bằng vội chắp tay nói:

- Nhất định! Nhất định.

Trong lòng hắn vẫn có chút thắc mắc, không hiểu Lưu Quang vô duyên vô cớ nói chuyện với mình là có ý gì? Hắn đối với Lưu Quang không có ác cảm, đối với giang sơn nhà Hán cũng không có dã tâm. Chỉ có điều Tào Bằng biết tương lai Tào Tháo và nhà Hán sẽ xung đột. Nếu bản thân mình muốn theo Tào Tháo thì tốt nhất nên phân rõ giới hạn với nhà Hán.

Có điều nhìn chút cô đơn trong mắt Lưu Quang, Tào Bằng lại thấy không đành lòng.

Y vẫn còn là một đứa nhỏ. Tào Bằng tuổi chưa lớn nhưng linh hồn bên trong thì đã là một người trưởng thành. Cho dù người khác có ý kiến với Lưu Quang thế nào nhưng trong suy nghĩ của Tào Bằng thì y vẫn chỉ là một thiếu niên. Thân ở trong cung đầy nguy hiểm khó tránh khiến cho người ta cảm thấy y như một ông cụ non. Nếu như ở thời hậu thế, với tuổi của y đang là cái tuổi vui tươi, không cần phải lo nghĩ.

- Lâm Nghi Hầu! Lần sau chúng ta đấu khuyển.

Lưu Quang đang định xoay người chuẩn bị rời đi thì nghe câu nói bất thình lình của Tào Bằng mà ngạc nhiên. Y quay người lại mà nhìn Tào Bằng.

Tào Bằng nở nụ cười tươi rói. Lưu Quang cảm thấy ấm áp cũng nở nụ cười.

- Đấu khuyển! Ngươi không được đâu.

- Không thử một lần làm sao có thể biết?

Lưu Quang cười nói:

- Vậy được rồi. Ta chờ ngươi khiêu chiến. Nói trước cho ngươi biết, hiện giờ ở trong thành Hứa đô ta là cao thủ số một.

- Thắng được ta rồi hãy nói.

Tào Bằng dứt lời liền chắp tay với Lưu Quang sau đó xoay người rời đi.

Lưu Quang nở nụ cười tươi rói.

Y nhìn theo bóng của Tào Bằng từ từ xa dần rồi hít một hơi thật sâu, khôi phục lại vẻ trầm ổn mà bước vào trong quán rượu.Q

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tào Tặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook