Chương 366: Hung Nô, Hung Nô (Phần 1)
Canh Tân
07/06/2013
Tháng thứ hai của mùa hạ sắp đến, lúc này ở Trung Nguyên đang nắng nóng gay gắt, nhưng ở phía biên giới thì lại vô cùng mát mẻ.
Lúc này, đang là lúc mùa cỏ chăn nuôi tươi tốt, nhưng cũng là lúc nảy sinh xung đột quyết liệt nhất, để có một vùng cỏ chăn nuôi tươi tốt, các bộ lạc thường hay tranh giành với nhau một cách tàn nhẫn.
- Đại nhân, kiên trì thêm chút nữa, phía trước chính là núi Thạch Chủy rồi.
Trên lưng một con chiến mã, một nam tử đang ngả nghiêng sắp ngã.
Toàn thân của y trên dưới đều là máu, y gục trên lưng ngựa, gần như không cách nào ngồi vững được.
Sau lưng y còn có mười mấy kỵ sĩ yểm hộ theo sát. Một tùy tùng ăn mặc như người Hung Nô giục ngựa tiến lên trước, đỡ lấy vị nam tử đó.
Người này cũng coi như giữ vững người, ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy dãy núi phía xa đã mập mờ có thể trông thấy được.
Y chụp lấy một túi nước từ trên lưng ngựa, sau khi ừng ực uống hết hai ngụm nước, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn một chút.
- Đi, về nhà đi.
Y cắn răng, cầm lấy dây cương đang muốn giục ngựa.
Sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, từ nơi xa hiện ra hơn trăm kỵ sĩ, đang đuổi theo đến đây nhanh như điện chớp.
- Lưu Báo chết tiệt, muốn truy cùng giết tận sao?
Người nam tử đó nhổ ra một ngụm nước miếng dính máu, ngoặt tay ra sau rút trường đao ra, muốn xông tới trước. Tùy tùng giật bắn người, vội vàng ngăn cản y lại.
- Đại nhân, không được ham chiến..
- Lưu Báo lần này muốn dồn đại nhân vào con đường chết, nếu như nghênh chiến chẳng khác nào đã trúng ý y, chúng thần liều chết ngăn cản, xin đại Nhân chạy mau.
- Hồng Đô, nhất định phải tiếp tục sống!
- Đại nhân yên tâm, Hồng Đô không chết được đâu.
Chàng thanh niên nói rồi quay đầu ngựa lại, giọng nghiêm nghị quát lớn:
- Các huynh đệ của Đàn Thạch Côi, theo ta bảo vệ đại nhân rút lui.
Hơn mười mấy kỵ sĩ đồng thanh hô hào, lấy cung tên thúc ngựa xông ra phía sau.
Người nam tử kia không dám chần chừ, thúc ngựa đi ngay.
Hơn trăm kỵ sĩ ở phía xa đang càng lúc càng đến gần, chỉ thấy kỵ sĩ trên ngựa mặc trang phục người Hung Nô thuần một màu sắc. Điểm nổi bật nhất của bọn họ chính là mái tóc thắt bím, làm cho người ta vừa nhìn đã biết ngay lai lịch của họ. Cái gọi là bím tóc, chính là phần tóc đỉnh đầu bị cạo sạch, phần tóc còn lại xung quanh, kết thành kiểu một sợi bím nhỏ. Khuôn mặt có vẻ to một chút, gò má cao, hốc mắt hơi lõm xuống một tí, màu da trắng bệch. Đám người này chính là đám người Hung Nô đã từng gây ra biết bao tai họa cho người Hán.
Mắt thấy người thanh niên ra lệnh cho người xông qua đây, kẻ cầm đầu của người Hung Nô liên tiếp phát ra một loạt những âm thanh kỳ quái.
Hơn trăm kỹ sĩ thoắt chốc tản ra hết, kéo cung bắn tên. Mà người thanh niên Hung Nô vừa tránh né trên ngựa, vừa trở tay đánh trả.
Khoảng cách ngắn ngủi vài trăm bước chân, không ngừng có người ngã khỏi ngựa.
Đây cũng là cách quyết đấu thường gặp nhất của người Hồ ở biên giới phía Bắc, trong lúc nhất thời các mũi tên bắn như mưa, liên tục bay qua lại.
Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn tên của Hồng Đô quả nhiên tinh xảo. Không có yên ngựa, không có bàn đạp ngựa, cả người của anh ta như dung hòa làm một với chiến mã, mũi tên như mưa của người Hung Nô vô cùng linh hoạt và sắc bén nhưng lại không thể đả thương anh ta. Đồng thời, anh ta còn không ngừng đánh trả, sau khi liên tiếp giết chết ba tên Hung Nô chỉ trong chớp mắt, con ngựa cưỡi dưới hai chân đột nhiên hí lên một tiếng dài thê lương, ngã uỳnh xuống đất.
Anh ta có thể tránh được tên, nhưng ngựa thì khó có thể tránh né được.
Sau khi Hồng Đô ngã ngựa, hơn mười tên người Hung Nô liền gào thét xông tới phía anh ta.
- Ung Nô, ngươi đừng hòng giết ta…
Hồng Đô lăn mình trên đất một cái nhanh như chớp, hô một tiếng nhảy dựng lên, trong tay đã có thêm một thanh trường đao sáng choang, nếu như quan sát kỹ, thì sẽ phát hiện ra thanh trường đao trong tay của anh ta không ngờ lại là dạng thanh đao thép đang được bắt đầu phổ biến trong quân Tào. Sóng lưng thanh đao mang theo một vết màu đỏ sậm, xẹt ngang một cái trong không trung, một gã người Hung Nô đi đầu bị một đao của anh ta chém rớt xuống ngựa. Chân Hồng Đô chạy nhanh như bay, hai ba bước đã đuổi kịp chiến mã không chủ đó, đưa tay nắm lấy dây cương, một tay đặt trên lưng ngựa, vọt người nhảy lên lưng ngựa. Chiến mã này thậm chí còn không biết rằng, chủ nhân của nó đã bị đổi thành người khác. Hung Nô nghiêng mình một cái trên lưng ngựa, đẩy ngang thanh trường đao trong tay một cái, một tên người Hung Nô bên cạnh lập tức đầu và người chia làm hai.
Nói thì chậm, chuyện xảy ra lại rất nhanh.
Từ lúc Hồng Đô ngã ngựa, cho đến lúc y lên ngựa giết địch lần nữa, thời gian không quá mười mấy lần hít thở.
Nhưng trong mười mấy lần hít thở này, anh em của Hồng Đô đã tổn thất hơn nửa. Chỉ còn sót lại ba, năm người, hơn nữa ai cũng bị thương.
- Hồng Đô, Tả Hiền Vương tôn trọng ngươi là một hảo hán, tội gì đi theo bán mạng cho Đàn Thác chứ?
- Nếu như ngươi chịu quy thuận Tả Thiền Vương, không những có thể không chết, đàn bà, trâu ngựa, mặc cho ngươi chọn, ngươi đừng có tiếp tục mê muội nữa.
- Ung Nô, hùng ưng (chim ưng) cả đời chỉ có một chủ nhân.
Lưu Báo muốn ta đầu hàng, đó là nằm mơ. Ân tình giữa ta và Đàn đại nhân há có thể đem so sánh với trâu ngựa và đàn bà sao?
Hồng Đô nói xong, lại muốn xung phong lần nữa.
Nhưng vài tên tùy tùng còn sót lại đã ngăn cản y.
- Hồng Đô, đi đuổi theo đại nhân đi, ở đây có chúng tôi là đủ rồi.
Hồng Đô do dự một hồi, gật gật đầu, bỗng nhiên ngước lên trời gào thét một tiếng
- Các huynh đệ của Đàn Thạch Côi, xung phong!
Gã người Hung Nô tên là Ung Nô kia, trong mắt lóe lên ánh mắt hung hãn.
- Nếu như ngươi muốn tìm cái chết, thế thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi. Giết chúng đi.
Người Hung Nô hò hét, thúc ngựa chạy như bay đến.
Mấy người tùy tùng không chút sợ hãi, giương cung cài tên, xông thẳng về phía người Hung Nô.
Trong mắt của Hồng Đô, xẹt qua một vệt sáng của nước mắt, bất thình lình y quay đầu ngựa, chạy đi.
- Hồng Đô, tên nhát gan ngươi, không ngờ lại dám chạy trốn.
Ung Nô thật không ngờ, Hồng Đô vậy mà lâm trận lại chạy trốn. Phải biết rằng, Hồng Đô có biệt danh là Hắc Thủy lang, hung hãn dũng mãnh, là vị tướng dũng mãnh số một của Hắc Thủy Tiên Ti. Lần này Ung Nô đến đây mang theo cả ý nghĩ muốn giết chết Hồng Đô, nhưng không ngờ Hồng Đô lại không chiến mà chạy. Gã giận dữ rống lên, thúc ngựa đuổi theo. Nhưng đám tùy tùng kia lại liều mạng cản chân gã lại.
Ba, năm người tùy tùng lại cản chân của Ung Nô.
Đợi sau khi Ung Nô chém chết số tùy tùng này, Hồng Đô đã chạy đi mất gần một dặm đường rồi.
- Đuổi theo, không giết được Hồng Đô, tuyệt đối không rút quân.
Ung Nô lớn tiếng la lên, dẫn theo lính Hung Nô, nhắm theo hướng Hồng Đô chạy trốn, vội vàng lao đi đuổi theo.
Núi Thạch Chủy (Núi miệng đá) là nơi giao nhau giữa mạch núi Hạ Lan và sông Hoàng Hà, núi đá nhô ra như miệng, nên được đặt tên là vậy.
Ở đây là biên giới Giang Nam, nguồn tài nguyên sản vật vô cùng phong phú.
So với cảnh hoang vu mịt mù của đời sau, Núi Thạch Chủy hiện giờ xanh mơn mởn, đầy sức sống. Thực vật ở đây chưa bị chặt phá tùy tiện, cũng chưa bị chiến tranh dày xéo. Ra khỏi núi Thạch Chủy hướng về phía Bắc hoàn toàn là khu vực người Hồ rồi.
Tào Bằng đã có thể cưỡi ngựa mà đi, tinh thần trông có vẻ khá hơn nhiều so với mấy hôm trước.
Chỉ có điều sắc mặt hắn vẫn có vẻ hơi tái nhợt, có chút uể oải. Tình trạng vết thương trên người đã có chuyển biến tốt đẹp hơn phân nửa, nhưng lại không tài nào ra trận chém giết được. Trúng một kiếm đầy uy lực đó của Lãnh Phi, Tào Bằng chắc chắn không thể bình phục trong thời gian ngắn được. Nhưng ít nhất, hắn đã không lo về tính mạng. Vẻ mặt của Tào Bằng xem ra thì rất điềm tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Bởi vì tung tích của Lãnh Phi vẫn chưa thể tìm ra. Mặc dù Chu Lương giúp đỡ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa có manh mối. Điều này khiến cho Tào Bằng có chút không yên lòng.
Lãnh Phi đã trở thành cái gai trong lòng của Tào Bằng.
Công phu của gã này quá ư lợi hại, cũng không phải loại kẻ thù Tào Bằng có thể mặt đối mặt.
Gã ẩn trốn trong chỗ tối, bất cứ lúc nào cũng có thể cho Tào Bằng một phát chí mạng. Không phải Tào Bằng không có tự tin, có thể tránh sự ám sát của Lãnh Phi, nhưng cả ngày cứ thấp thỏm đề phòng, suy cho cùng cũng không phải là cách. Đạo lý Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ lo nghĩ về trộm, Tào Bằng cũng xem như đã hiểu thấu rồi. Cũng chính vì lý do này, Tào Bằng càng muốn dồn Lãnh Phi vào chỗ chết.
- Chu Lương nói, điều tra không được chút manh mối nào.
- Toàn bộ bên trong doanh trại đều tra xét cả rồi sao?
Bàng Thống thấp giọng trả lời:
- Đều tra xét cả, tuy nhiên, trong doanh trại, còn có quân của Lâm Nghi Hầu.
Tuy rằng Chu Lương nắm giữ bên trong doanh trại, nhưng phía Lâm Nghi Hầu bên đó lại không cách nào điều tra được. Y phái người nói, Lâm Nghi Hầu phòng bị rất nghiêm ngặt, y cũng không dám dễ dàng để lộ dấu vết. Chỉ nói ngươi tạm thời hãy nhẫn nại một chút, đợi khi có cơ hội, y nhất định sẽ tìm cách điều tra…
- Bảo y hãy bảo vệ tốt chính mình đi.
Tào Bằng nhíu mày một cái, khe khẽ căn dặn Bàng Thống.
Lãnh Phi tuy rằng nguy hiểm, nhưng Tào Bằng lại không hy vọng chỉ vì một tên Lãnh Phi này, khiến cho đường dây ngầm mà hắn khó khăn lắm mới cài được bị bại lộ hết.
Chu Lương ở trong cung, lợi ích càng lớn hơn nữa.
Nếu như vì một Lãnh Phi…
- A Phúc, ngươi nói xem Lãnh Phi có khi nào chết rồi hay không?
- Ngươi thấy sao?
Bàng Thống lập tức ngừng nói, nhún vai, miễn cưỡng cười một cái.
Tào Bằng tin chắc rằng Lãnh Phi chưa chết. Đạt tới thân thủ như gã, sao có thể chết đi một cách dễ dàng được? Lưu Quang đương nhiên sẽ dốc sức bảo vệ gã Lãnh Phi này, bởi vì gã Lãnh Phi này là một tấm vương bài trong tay y. Nhưng nếu không giải quyết Lãnh Phi, suy cho cùng đúng là phiền toái.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng đột nhiên khẽ ho khan.
Hắn lấy từ trong người ra một chiếc khăn hình vuông, che miệng lại, rồi sau đó tiện tay vứt luôn xuống đất.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên phía trước, đã mơ hồ có thể nhìn thấy miệng núi Thạch Chủy.
Một gã người hầu trong cung đi ngang đường, thấy không ai để ý, len lén nhặt tấm khăn tay từ dưới đất lên, chỉ thấy trên đó dính đầy vết máu đỏ sẫm.
Vẻ mặt gã ta lộ ra nụ cười lạnh lẽo, chợt khập khiễng bước, tiếp tục đi theo đại đội.
Ra khỏi núi Thạch Chủy, cảnh quan hiện ra lập tức thoáng đãng rộng rãi.
Trời bao la, đất mênh mông, đứng trước biên giới phía Bắc lạnh giá lòng người chợt mênh mang.
- Đơn xa dục vấn biên, chúc quốc quá cư diên. Chinh bồng xuất hán tắc, quy nhạn nhập hồ thiên.
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên. Tiêu quan phùng hậu kỵ, đô hộ tại Yên Nhiên.
(Dịch thơ: Ngồi trên xe hỏi đường đi,
Thân làm quan ta đi tới biên thùy.
Ngọn cỏ bồng bay ra khỏi ải Hán,
Nhạn bay về vào trời Hồ.
Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.
Ra tới ải Tiêu Quan, gặp lính cưỡi ngựa
(Báo rằng) Quan đô hộ đang ở Yên Nhiên.
Tào Bằng không khỏi tự mình ngâm nga, chợt gương mặt trắng bệch của hắn lộ ra một nụ cười.
Bàng Thống bên cạnh nhìn hắn, không kìm nổi liền bật cười:
- A Phúc, chưa từng thấy ai tự kỷ như ngươi, nào có ai tự khen mình cơ chứ?
- A ?
Tào Bằng ngẩn ra, lập tức phản ứng trở lại, trong lòng thầm gượng cười.
“Sử chí tắc thượng”của Vương Duy vừa hay hợp với khung cảnh của ngày hôm nay, chỉ có điều câu cuối cùng của hắn khiến cho Bàng Thống hiểu lầm.
Tuy nhiên, không sao cả, tự kỷ thì tự kỷ thôi, còn hơn là tự an ủi mình là kẻ mạnh.
Tào Bằng đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nhìn thấy đoàn quân người ngựa phía trước dừng lại.
Hắn vội hỏi:
- Sao lại dừng ngựa?
- Tào giáo úy, phía trước có người…
Tào Bằng nghe vậy, vội thúc ngựa lên phía cao, tay làm mái che nhìn ra xa.
Chỉ thấy một con ngựa hoảng sợ đang chạy đến, trên lưng ngựa có một người thanh niên nằm sấp trên lưng ngựa.
Vừa hay chạm mặt với đoàn xe, con ngựa đó lập tức dừng lại. Người thanh niên trên lưng ngựa ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
- Hình như là bị người ta đuổi giết?
Tào Bằng dẫn theo Hàn Đức và Vương Song, vội vàng phóng ngựa chạy tới.
Chỉ thấy vài tên lính hộ vệ đã đến bên cạnh người thanh niên đó, Hàn Đức vừa nhìn đã nhận ra ngay trang phục của người thanh niên này, vội nói với Tào Bằng rằng:
- Công tử, người này hình như là người Tiên Ti.
- Người Tiên Ti ư?
Tào Bằng giật mình.
Nếu là hai mươi năm về trước, hắn ít nhiều còn có chút băn khoăn đối với người Tiên Ti.
Thế nhưng bây giờ…
Hắn xuống ngựa tiến lên phía trước, Điền Thiệu vội vàng đi tới, thanh trường đao trong tay đưa cho Tào Bằng.
- Công tử, thanh đao này hình như được tạo ra bởi Phụng Xa Hầu.
- Ồ?
Tào Bằng nghe thấy, không kềm nổihiếu kỳ, đưa tay ra chụp lấy trường đao.
Chính vào lúc này, phía xa xa có một đội quân người Hung Nô đang bay nhanh tới, từng hồi từng hồi tiếng móng ngựa sắt, trong miệng người Hung Nô phát ra tiếng rít kỳ quái, thanh thế thật kinh người.
- Tên Hán mọi rợ, để hàng hóa lại, giao Hồng Đô ra đây!
Tiếng rống của Ung Nô truyền đến tai của Tào Bằng.
Tuy nhiên, Ung Nô dùng tiếng của người Hung Nô để gào thét, Tào Bằng nghe cũng không hiểu lắm, thế là quay đầu lại hỏi:
- Gã đó đang gào gì thế?
Lúc này, đang là lúc mùa cỏ chăn nuôi tươi tốt, nhưng cũng là lúc nảy sinh xung đột quyết liệt nhất, để có một vùng cỏ chăn nuôi tươi tốt, các bộ lạc thường hay tranh giành với nhau một cách tàn nhẫn.
- Đại nhân, kiên trì thêm chút nữa, phía trước chính là núi Thạch Chủy rồi.
Trên lưng một con chiến mã, một nam tử đang ngả nghiêng sắp ngã.
Toàn thân của y trên dưới đều là máu, y gục trên lưng ngựa, gần như không cách nào ngồi vững được.
Sau lưng y còn có mười mấy kỵ sĩ yểm hộ theo sát. Một tùy tùng ăn mặc như người Hung Nô giục ngựa tiến lên trước, đỡ lấy vị nam tử đó.
Người này cũng coi như giữ vững người, ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy dãy núi phía xa đã mập mờ có thể trông thấy được.
Y chụp lấy một túi nước từ trên lưng ngựa, sau khi ừng ực uống hết hai ngụm nước, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn một chút.
- Đi, về nhà đi.
Y cắn răng, cầm lấy dây cương đang muốn giục ngựa.
Sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, từ nơi xa hiện ra hơn trăm kỵ sĩ, đang đuổi theo đến đây nhanh như điện chớp.
- Lưu Báo chết tiệt, muốn truy cùng giết tận sao?
Người nam tử đó nhổ ra một ngụm nước miếng dính máu, ngoặt tay ra sau rút trường đao ra, muốn xông tới trước. Tùy tùng giật bắn người, vội vàng ngăn cản y lại.
- Đại nhân, không được ham chiến..
- Lưu Báo lần này muốn dồn đại nhân vào con đường chết, nếu như nghênh chiến chẳng khác nào đã trúng ý y, chúng thần liều chết ngăn cản, xin đại Nhân chạy mau.
- Hồng Đô, nhất định phải tiếp tục sống!
- Đại nhân yên tâm, Hồng Đô không chết được đâu.
Chàng thanh niên nói rồi quay đầu ngựa lại, giọng nghiêm nghị quát lớn:
- Các huynh đệ của Đàn Thạch Côi, theo ta bảo vệ đại nhân rút lui.
Hơn mười mấy kỵ sĩ đồng thanh hô hào, lấy cung tên thúc ngựa xông ra phía sau.
Người nam tử kia không dám chần chừ, thúc ngựa đi ngay.
Hơn trăm kỵ sĩ ở phía xa đang càng lúc càng đến gần, chỉ thấy kỵ sĩ trên ngựa mặc trang phục người Hung Nô thuần một màu sắc. Điểm nổi bật nhất của bọn họ chính là mái tóc thắt bím, làm cho người ta vừa nhìn đã biết ngay lai lịch của họ. Cái gọi là bím tóc, chính là phần tóc đỉnh đầu bị cạo sạch, phần tóc còn lại xung quanh, kết thành kiểu một sợi bím nhỏ. Khuôn mặt có vẻ to một chút, gò má cao, hốc mắt hơi lõm xuống một tí, màu da trắng bệch. Đám người này chính là đám người Hung Nô đã từng gây ra biết bao tai họa cho người Hán.
Mắt thấy người thanh niên ra lệnh cho người xông qua đây, kẻ cầm đầu của người Hung Nô liên tiếp phát ra một loạt những âm thanh kỳ quái.
Hơn trăm kỹ sĩ thoắt chốc tản ra hết, kéo cung bắn tên. Mà người thanh niên Hung Nô vừa tránh né trên ngựa, vừa trở tay đánh trả.
Khoảng cách ngắn ngủi vài trăm bước chân, không ngừng có người ngã khỏi ngựa.
Đây cũng là cách quyết đấu thường gặp nhất của người Hồ ở biên giới phía Bắc, trong lúc nhất thời các mũi tên bắn như mưa, liên tục bay qua lại.
Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn tên của Hồng Đô quả nhiên tinh xảo. Không có yên ngựa, không có bàn đạp ngựa, cả người của anh ta như dung hòa làm một với chiến mã, mũi tên như mưa của người Hung Nô vô cùng linh hoạt và sắc bén nhưng lại không thể đả thương anh ta. Đồng thời, anh ta còn không ngừng đánh trả, sau khi liên tiếp giết chết ba tên Hung Nô chỉ trong chớp mắt, con ngựa cưỡi dưới hai chân đột nhiên hí lên một tiếng dài thê lương, ngã uỳnh xuống đất.
Anh ta có thể tránh được tên, nhưng ngựa thì khó có thể tránh né được.
Sau khi Hồng Đô ngã ngựa, hơn mười tên người Hung Nô liền gào thét xông tới phía anh ta.
- Ung Nô, ngươi đừng hòng giết ta…
Hồng Đô lăn mình trên đất một cái nhanh như chớp, hô một tiếng nhảy dựng lên, trong tay đã có thêm một thanh trường đao sáng choang, nếu như quan sát kỹ, thì sẽ phát hiện ra thanh trường đao trong tay của anh ta không ngờ lại là dạng thanh đao thép đang được bắt đầu phổ biến trong quân Tào. Sóng lưng thanh đao mang theo một vết màu đỏ sậm, xẹt ngang một cái trong không trung, một gã người Hung Nô đi đầu bị một đao của anh ta chém rớt xuống ngựa. Chân Hồng Đô chạy nhanh như bay, hai ba bước đã đuổi kịp chiến mã không chủ đó, đưa tay nắm lấy dây cương, một tay đặt trên lưng ngựa, vọt người nhảy lên lưng ngựa. Chiến mã này thậm chí còn không biết rằng, chủ nhân của nó đã bị đổi thành người khác. Hung Nô nghiêng mình một cái trên lưng ngựa, đẩy ngang thanh trường đao trong tay một cái, một tên người Hung Nô bên cạnh lập tức đầu và người chia làm hai.
Nói thì chậm, chuyện xảy ra lại rất nhanh.
Từ lúc Hồng Đô ngã ngựa, cho đến lúc y lên ngựa giết địch lần nữa, thời gian không quá mười mấy lần hít thở.
Nhưng trong mười mấy lần hít thở này, anh em của Hồng Đô đã tổn thất hơn nửa. Chỉ còn sót lại ba, năm người, hơn nữa ai cũng bị thương.
- Hồng Đô, Tả Hiền Vương tôn trọng ngươi là một hảo hán, tội gì đi theo bán mạng cho Đàn Thác chứ?
- Nếu như ngươi chịu quy thuận Tả Thiền Vương, không những có thể không chết, đàn bà, trâu ngựa, mặc cho ngươi chọn, ngươi đừng có tiếp tục mê muội nữa.
- Ung Nô, hùng ưng (chim ưng) cả đời chỉ có một chủ nhân.
Lưu Báo muốn ta đầu hàng, đó là nằm mơ. Ân tình giữa ta và Đàn đại nhân há có thể đem so sánh với trâu ngựa và đàn bà sao?
Hồng Đô nói xong, lại muốn xung phong lần nữa.
Nhưng vài tên tùy tùng còn sót lại đã ngăn cản y.
- Hồng Đô, đi đuổi theo đại nhân đi, ở đây có chúng tôi là đủ rồi.
Hồng Đô do dự một hồi, gật gật đầu, bỗng nhiên ngước lên trời gào thét một tiếng
- Các huynh đệ của Đàn Thạch Côi, xung phong!
Gã người Hung Nô tên là Ung Nô kia, trong mắt lóe lên ánh mắt hung hãn.
- Nếu như ngươi muốn tìm cái chết, thế thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi. Giết chúng đi.
Người Hung Nô hò hét, thúc ngựa chạy như bay đến.
Mấy người tùy tùng không chút sợ hãi, giương cung cài tên, xông thẳng về phía người Hung Nô.
Trong mắt của Hồng Đô, xẹt qua một vệt sáng của nước mắt, bất thình lình y quay đầu ngựa, chạy đi.
- Hồng Đô, tên nhát gan ngươi, không ngờ lại dám chạy trốn.
Ung Nô thật không ngờ, Hồng Đô vậy mà lâm trận lại chạy trốn. Phải biết rằng, Hồng Đô có biệt danh là Hắc Thủy lang, hung hãn dũng mãnh, là vị tướng dũng mãnh số một của Hắc Thủy Tiên Ti. Lần này Ung Nô đến đây mang theo cả ý nghĩ muốn giết chết Hồng Đô, nhưng không ngờ Hồng Đô lại không chiến mà chạy. Gã giận dữ rống lên, thúc ngựa đuổi theo. Nhưng đám tùy tùng kia lại liều mạng cản chân gã lại.
Ba, năm người tùy tùng lại cản chân của Ung Nô.
Đợi sau khi Ung Nô chém chết số tùy tùng này, Hồng Đô đã chạy đi mất gần một dặm đường rồi.
- Đuổi theo, không giết được Hồng Đô, tuyệt đối không rút quân.
Ung Nô lớn tiếng la lên, dẫn theo lính Hung Nô, nhắm theo hướng Hồng Đô chạy trốn, vội vàng lao đi đuổi theo.
Núi Thạch Chủy (Núi miệng đá) là nơi giao nhau giữa mạch núi Hạ Lan và sông Hoàng Hà, núi đá nhô ra như miệng, nên được đặt tên là vậy.
Ở đây là biên giới Giang Nam, nguồn tài nguyên sản vật vô cùng phong phú.
So với cảnh hoang vu mịt mù của đời sau, Núi Thạch Chủy hiện giờ xanh mơn mởn, đầy sức sống. Thực vật ở đây chưa bị chặt phá tùy tiện, cũng chưa bị chiến tranh dày xéo. Ra khỏi núi Thạch Chủy hướng về phía Bắc hoàn toàn là khu vực người Hồ rồi.
Tào Bằng đã có thể cưỡi ngựa mà đi, tinh thần trông có vẻ khá hơn nhiều so với mấy hôm trước.
Chỉ có điều sắc mặt hắn vẫn có vẻ hơi tái nhợt, có chút uể oải. Tình trạng vết thương trên người đã có chuyển biến tốt đẹp hơn phân nửa, nhưng lại không tài nào ra trận chém giết được. Trúng một kiếm đầy uy lực đó của Lãnh Phi, Tào Bằng chắc chắn không thể bình phục trong thời gian ngắn được. Nhưng ít nhất, hắn đã không lo về tính mạng. Vẻ mặt của Tào Bằng xem ra thì rất điềm tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Bởi vì tung tích của Lãnh Phi vẫn chưa thể tìm ra. Mặc dù Chu Lương giúp đỡ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa có manh mối. Điều này khiến cho Tào Bằng có chút không yên lòng.
Lãnh Phi đã trở thành cái gai trong lòng của Tào Bằng.
Công phu của gã này quá ư lợi hại, cũng không phải loại kẻ thù Tào Bằng có thể mặt đối mặt.
Gã ẩn trốn trong chỗ tối, bất cứ lúc nào cũng có thể cho Tào Bằng một phát chí mạng. Không phải Tào Bằng không có tự tin, có thể tránh sự ám sát của Lãnh Phi, nhưng cả ngày cứ thấp thỏm đề phòng, suy cho cùng cũng không phải là cách. Đạo lý Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ lo nghĩ về trộm, Tào Bằng cũng xem như đã hiểu thấu rồi. Cũng chính vì lý do này, Tào Bằng càng muốn dồn Lãnh Phi vào chỗ chết.
- Chu Lương nói, điều tra không được chút manh mối nào.
- Toàn bộ bên trong doanh trại đều tra xét cả rồi sao?
Bàng Thống thấp giọng trả lời:
- Đều tra xét cả, tuy nhiên, trong doanh trại, còn có quân của Lâm Nghi Hầu.
Tuy rằng Chu Lương nắm giữ bên trong doanh trại, nhưng phía Lâm Nghi Hầu bên đó lại không cách nào điều tra được. Y phái người nói, Lâm Nghi Hầu phòng bị rất nghiêm ngặt, y cũng không dám dễ dàng để lộ dấu vết. Chỉ nói ngươi tạm thời hãy nhẫn nại một chút, đợi khi có cơ hội, y nhất định sẽ tìm cách điều tra…
- Bảo y hãy bảo vệ tốt chính mình đi.
Tào Bằng nhíu mày một cái, khe khẽ căn dặn Bàng Thống.
Lãnh Phi tuy rằng nguy hiểm, nhưng Tào Bằng lại không hy vọng chỉ vì một tên Lãnh Phi này, khiến cho đường dây ngầm mà hắn khó khăn lắm mới cài được bị bại lộ hết.
Chu Lương ở trong cung, lợi ích càng lớn hơn nữa.
Nếu như vì một Lãnh Phi…
- A Phúc, ngươi nói xem Lãnh Phi có khi nào chết rồi hay không?
- Ngươi thấy sao?
Bàng Thống lập tức ngừng nói, nhún vai, miễn cưỡng cười một cái.
Tào Bằng tin chắc rằng Lãnh Phi chưa chết. Đạt tới thân thủ như gã, sao có thể chết đi một cách dễ dàng được? Lưu Quang đương nhiên sẽ dốc sức bảo vệ gã Lãnh Phi này, bởi vì gã Lãnh Phi này là một tấm vương bài trong tay y. Nhưng nếu không giải quyết Lãnh Phi, suy cho cùng đúng là phiền toái.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng đột nhiên khẽ ho khan.
Hắn lấy từ trong người ra một chiếc khăn hình vuông, che miệng lại, rồi sau đó tiện tay vứt luôn xuống đất.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên phía trước, đã mơ hồ có thể nhìn thấy miệng núi Thạch Chủy.
Một gã người hầu trong cung đi ngang đường, thấy không ai để ý, len lén nhặt tấm khăn tay từ dưới đất lên, chỉ thấy trên đó dính đầy vết máu đỏ sẫm.
Vẻ mặt gã ta lộ ra nụ cười lạnh lẽo, chợt khập khiễng bước, tiếp tục đi theo đại đội.
Ra khỏi núi Thạch Chủy, cảnh quan hiện ra lập tức thoáng đãng rộng rãi.
Trời bao la, đất mênh mông, đứng trước biên giới phía Bắc lạnh giá lòng người chợt mênh mang.
- Đơn xa dục vấn biên, chúc quốc quá cư diên. Chinh bồng xuất hán tắc, quy nhạn nhập hồ thiên.
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên. Tiêu quan phùng hậu kỵ, đô hộ tại Yên Nhiên.
(Dịch thơ: Ngồi trên xe hỏi đường đi,
Thân làm quan ta đi tới biên thùy.
Ngọn cỏ bồng bay ra khỏi ải Hán,
Nhạn bay về vào trời Hồ.
Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.
Ra tới ải Tiêu Quan, gặp lính cưỡi ngựa
(Báo rằng) Quan đô hộ đang ở Yên Nhiên.
Tào Bằng không khỏi tự mình ngâm nga, chợt gương mặt trắng bệch của hắn lộ ra một nụ cười.
Bàng Thống bên cạnh nhìn hắn, không kìm nổi liền bật cười:
- A Phúc, chưa từng thấy ai tự kỷ như ngươi, nào có ai tự khen mình cơ chứ?
- A ?
Tào Bằng ngẩn ra, lập tức phản ứng trở lại, trong lòng thầm gượng cười.
“Sử chí tắc thượng”của Vương Duy vừa hay hợp với khung cảnh của ngày hôm nay, chỉ có điều câu cuối cùng của hắn khiến cho Bàng Thống hiểu lầm.
Tuy nhiên, không sao cả, tự kỷ thì tự kỷ thôi, còn hơn là tự an ủi mình là kẻ mạnh.
Tào Bằng đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nhìn thấy đoàn quân người ngựa phía trước dừng lại.
Hắn vội hỏi:
- Sao lại dừng ngựa?
- Tào giáo úy, phía trước có người…
Tào Bằng nghe vậy, vội thúc ngựa lên phía cao, tay làm mái che nhìn ra xa.
Chỉ thấy một con ngựa hoảng sợ đang chạy đến, trên lưng ngựa có một người thanh niên nằm sấp trên lưng ngựa.
Vừa hay chạm mặt với đoàn xe, con ngựa đó lập tức dừng lại. Người thanh niên trên lưng ngựa ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
- Hình như là bị người ta đuổi giết?
Tào Bằng dẫn theo Hàn Đức và Vương Song, vội vàng phóng ngựa chạy tới.
Chỉ thấy vài tên lính hộ vệ đã đến bên cạnh người thanh niên đó, Hàn Đức vừa nhìn đã nhận ra ngay trang phục của người thanh niên này, vội nói với Tào Bằng rằng:
- Công tử, người này hình như là người Tiên Ti.
- Người Tiên Ti ư?
Tào Bằng giật mình.
Nếu là hai mươi năm về trước, hắn ít nhiều còn có chút băn khoăn đối với người Tiên Ti.
Thế nhưng bây giờ…
Hắn xuống ngựa tiến lên phía trước, Điền Thiệu vội vàng đi tới, thanh trường đao trong tay đưa cho Tào Bằng.
- Công tử, thanh đao này hình như được tạo ra bởi Phụng Xa Hầu.
- Ồ?
Tào Bằng nghe thấy, không kềm nổihiếu kỳ, đưa tay ra chụp lấy trường đao.
Chính vào lúc này, phía xa xa có một đội quân người Hung Nô đang bay nhanh tới, từng hồi từng hồi tiếng móng ngựa sắt, trong miệng người Hung Nô phát ra tiếng rít kỳ quái, thanh thế thật kinh người.
- Tên Hán mọi rợ, để hàng hóa lại, giao Hồng Đô ra đây!
Tiếng rống của Ung Nô truyền đến tai của Tào Bằng.
Tuy nhiên, Ung Nô dùng tiếng của người Hung Nô để gào thét, Tào Bằng nghe cũng không hiểu lắm, thế là quay đầu lại hỏi:
- Gã đó đang gào gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.