Chương 360: Làm trai sinh ở đời, Lớn phải lập danh cao (1+2)
Canh Tân
07/06/2013
Trong ấn tượng của nhiều người, Tiêu Quan gần như là một cửa ải quan trọng độc lập.
Nhưng trên thực tế, Tiêu Quan và Vạn Lý Trường Thành nhà Tần có vị trí chiến lược tương quan chặt chẽ. Tần Trường Thành cùng với viền Trường Thành xây dựng thành cửa ải bảo vệ thành trấn, hình thành một hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh. Che chắn thành lũy của Cửa khẩu Quả Nhi Sơn, Ngọc Hoàng Sơn, Nguyên Tam Đại Phong cùng với Thành Tử Cương, Trần Gia Đài, Thành Đông Câu, tạo thành một bức thành chắn bằng sức người kiên cố. Tam Đại Phong được đặt tại điểm cao nhất trên Tiêu Quan, có thể nhìn được rất xa. Đồng thời, lại có thể nhìn xuống bao quát nước bao quanh, ba sông của Thành Tây Xuyên, Thanh Đông Câu đổ vào toàn bộ khu vực. Trong ngoài Quan năm kilomet là lòng chảo Sơn Xuyên, đường thôn xá đều có thể thu hết vào trong tầm mắt...
Cao thấp, ngang dọc!
Hình thành hệ thống phòng ngự lập thể.
Tiêu Quan thiết kế tỉ mỉ, bố cục tinh xảo, khiến hậu nhân nhìn mà thầm ca ngợi.
Hậu thế từng có một quyển sách "Bố cục Thiên Hạ", vô cùng tôn sùng đối với thiết kế của Tiêu Quan.
Tào Bằng trước đây chưa bao giờ tới Tiêu Quan, mà nay khi hắn leo lên Ngọc Hoàng Sơn, nhìn xuống quang cảnh Tiêu Quan thì cũng không khỏi vô cùng cảm khái.
Nhiều chiến loạn, khiến cho phòng ngự Tiêu Quan lộ ra sự tan hoang.
Trên Phong Hỏa Đài, Tào Bằng nhìn xuống trong ngoài Tiêu Quan, chỉ thấy trong Quan sông ngòi ngang dọc, dãy núi phập phồng; bên ngoài Quan đất trời một màu, mênh mông hùng vĩ... khiến cho trong lòng Tào Bằng nảy sinh sự trống trải vô tận.
Trong đầu, chợt hiện ra một câu thơ.
"Trước không gặp người xưa, sau không thấy người tới (2)
Nghĩ trời đất vô cùng, một mình đau thương mà rơi nước mắt..."
Năm xưa Tần Hiếu Văn Đế chăm lo việc nước được Thương Ưởng mà cải cách chính trị, khiến cho Đại Tần quật khởi.
Từ đó về sau, lại có Trương Nghi, Tư Mã Thác, Bạch Khởi, Phạm Thư, trải qua hai trăm năm thời gian lưu chuyển, cuối cùng có Thủy Hoàng Đế vung kiếm cắt đứt mây trôi, công tích của Tần Vương sớm không giống đời. Song khi Tần Nhị Thế chết, mà để lại, chỉ có tám trăm dặm Tần Xuyên này...
- Trước không gặp người xưa, sau không thấy người tới... Thật hay!
Tào Bằng đang lúc vô cùng cảm khái, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Quang dẫn vào tên duệ sĩ đang cất bước leo lên Phong Hỏa Đài của Ngọc Hoàng Sơn.
Hai người trước đây đã từng gặp qua, Tào Bằng đã âm thầm báo với Điền Dự. Nhưng kỳ lạ là, Điền Dự đã vậy, Lưu Quang cũng thế, đều không hẹn mà cùng lựa chọn sự im lặng. Bởi Điền Dự nói, không hề ngạc nhiên về Lưu Quang, nhưng thật ra lại giảm bớt phiền phức.
Lúc đó Tào Bằng nghe không hiểu, đợi khi quay lại thương nghị với Bàng Thống, Bàng Thống đoán được sự sâu xa bên trong.
- Ai cũng đều nói, mục đích phái sứ đoàn đi của Hán Đế không đơn giản.
Tào Tháo mật lệnh Tào Bằng đi theo, giống như một quân cờ ngầm để giám sát động tĩnh sứ đoàn của Hán đế. Tào Bằng ở trong tối, Điền Dự ở ngoài sáng, mục đích là muốn biết rõ Hán Đế này rốt cuộc có thủ đoạn gì. Nếu Tào Bằng không phát hiện ra Lưu Quang thì Điền Dự sẽ rất đau đầu. Nhưng sau khi Tào Bằng phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Quang, cũng chính là lúc Điền Dự như trút được gánh nặng...
Ta không sợ ngươi giở trò đủ kiểu, ta chỉ sợ là không biết là ai giở trò đủ kiểu thôi.
Nếu như Lưu Quang đã lọt vào tầm mắt, cũng đại diện là Điền Dự có thể bắn tên có đích, mà không đến mức như ruồi bọ không đầu.
- Nếu Lâm Nghi Hầu đã tới, sao không có kế sách đằng sau chứ?
- Hắn xuất hiện trong sứ đoàn, tất nhiên đã chuẩn bị tốt nếu bị phát hiện. Ta phỏng chừng, trong tay hắn nhất định sẽ có chiếu thư của bệ hạ... Một khi bị phát hiện mà không thể không đứng ra, hắn nhất định sẽ dựa vào chiếu thư, bãi miễn chức Chu Lương, chạy tới trước đài.
Nếu Lưu Quang nghe thấy những lời này của Bàng Thống, nhất định sẽ thay đổi chủ ý.
Nói không chừng, hắn sẽ ra tay giết chết Bàng Thống, bởi vì sự suy đoán của Bàng Thống trên cơ bản rất khớp với việc thực.
Vậy chẳng khác nào hắn bị bại lộ.
- Vậy có liên quan gì? Lẽ nào Tào Công không hiểu mục đích bệ hạ phái sứ đoàn hay sao?
- Tào Công nhất định rất rõ điểm này, cho nên mới thâm âm thầm cho người đi theo. Lâm Nghi Hầu ở trong tối và chỗ sáng cũng không khác nhau mấy, chẳng qua chỉ là ở trong tối, y có thể thuận tiện hành sự, mà ở chỗ sáng, lại cần phải có sự kiêng dè. Ta còn dám khẳng định, trong tay Điền Quốc Nhượng cũng có một phần mật lệnh. Ngay lúc cần thiết, Điền Dự sẽ đẩy ngươi ra đấu thương đao với Lưu Quang... Đây là dương mưu, Tào Công cũng tốt, bệ hạ cũng được, đều đem mưu kế bày ra chỗ sáng. Chỉ xem thủ đoạn của ai cao minh hơn, tâm tư kẻ đó càng kín đáo.
Bàng Thống nói đến đây, cũng không giấu được vẻ kính phục.
Trong lòng Tào Bằng âm thầm giật mình, Tào Tháo có thủ đoạn như vậy, hắn cũng không thấy kỳ lạ, nhưng Hán đế Lưu Hiệp.... Hoàng đế cực kỳ hèn nhát trong lịch sử, Thụy Hiệu là "Hiến" kia, rõ ràng cũng có loại tâm kế này là vượt xa dự liệu của Tào Bằng.
Lưu Quang tươi cười đi lên.
- Không ngờ, đỉnh đỉnh đại danh Tào Tam Thiên, lại thay hình đổi dạng.
Tào Bằng cũng lấy lại tinh thần, trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười xán lạn:
- Ta chỉ là một thường dân, làm sao so được với Lâm Nghi Hầu?
Ta là thường dân, không có chức quan gì, thay hình đổi dạng là rất bình thường.
Thế nhưng ngươi đường đường là dòng họ Hán thất, Lâm Nghi Hầu... bộ dạng cũng chẳng khác gì ta?
Trong lời nói, bất giác lại đối chọi gay gắt. Lưu Quang nhìn Tào Bằng, một lát sau, đột nhiên than khẽ một tiếng...
Y quay người, tay vịn vào lỗ châu mai Phong Hỏa Đài, đưa mắt nhìn quang cảnh xa xa trong Quan.
- Giang sơn thật đẹp!
Còn Tào Bằng lại hướng nhìn ra ngoài Quan, bừng tỉnh lẩm bẩm:
- Quả nhiên là giang sơn đẹp!
Nghe, tựa như hai người đều tán thưởng giang sơn đẹp vô cùng, nhưng thực tế, trong giọng nói đều ngầm chứa một sự giao phong.
Lưu Quang nói "Giang sơn đẹp" là nói cho Tào Bằng: Đây là giang sơn Đại Hán.
Ngụ ý, nhắc nhở bất kể là Tào Tháo thế nào, ông ta thủy chung vẫn là thần tử Đại Hán. Tào Bằng ngươi, cần phải quy thuận Hán thất.
Mà Tào Bằng nói "Quả nhiên giang sơn đẹp" không khỏi có ý châm chọc.
Giang sơn đẹp như vậy lại bị các ngươi thống trị trở thành bộ dạng ngày hôm nay. Nhớ năm xưa, Hán Vũ Đế tấn công dân tộc Hung Nô phía Bắc, Ban Định Viễn làm Tây Vực kinh sợ. Tiếng kêu khàn của Trần Thang kia "Kẻ nào dám xâm phạm triều đại nhà Hán cường mạnh của ta, tất sẽ bị trừng trị" vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng là các ngươi lại đem giang sơn đẹp này nộp cho người Hung Nô để phục hồi. Giang sơn đẹp như vậy, các ngươi xứng sao?
Hai người đồng thời quay đầu lại, trong ánh mắt đã ngấn lệ.
Sau một lúc lâu, Lưu Quang đột nhiên cười nói:
- Từ lâu đã nghe tiếng Tào Tam Thiên thi tài tuyệt luân, phong cảnh đẹp như vậy, sao không làm một bài thơ. Tương lai, đợi ta ra khỏi phía bắc Tiêu Quan, coi như đây là đề, làm được không?
Tào Bằng ngẩn ra, chợt nở nụ cười!
Mặt trời lặn dưới sông dài, chiếu tàn hồng lên cố lũy phương Bắc. Vùng quê mênh mang, hiện ra cảnh sắc hùng vĩ, như có như không, tựa như có tiếng âm thanh hồ cà mơ hồ vọng đến. Chắc chắn là tiếng ca của người chăn nuôi.
Gió, từ phương bắc kéo tới, nhưng lại lạnh lẽo.
Tào Bằng lấy một cây sáo bên hông ra đặt bên môi thổi. Âm sắc của sáo cao vút, mang theo âm điệu thê lương tịch liêu, là nhạc khi trong quân thường dùng.
Thổi một khúc xong, Tào Bằng xoay người rời đi.
Lưu Quang ngạc nhiên nhìn theo lưng hắn, vừa định mở miệng, lại nghe Tào Bằng ngâm:
“ Ngồi trên xe hỏi đường đi(3)
Thân làm quan ta đi tới biên thùy
Ngọn cỏ bồng bay ra khỏi ải Hán
Nhạn bay về vào trời Hồ
Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo
Ra tới ải Tiêu Quan, gặp lính cưỡi ngựa
Quan đô hộ đang ở Yên Nhiên”
Ngâm xong, Tào Bằng đã đi xuống Phong Hỏa Đài, trèo lên yên ngựa.
Lưu Quang kinh ngạc đứng ở trên Phong Hỏa Đài, hơn nửa ngày mới nói:
- Hay cho một Tào Tam Thiên, hay cho một Đô hộ tại Yến Nhiên...
Sự tính toán tràn ngập trong lòng chớp mắt lay động tan biến hết.
Vinh quang Hán Thất năm xưa, nay đã không còn.
Nhớ năm xưa, Phiêu Kỵ ra trấn, trường cừ lục cử, mã hãn huyết nhanh như sấm chớp, Phong Lang ở núi, Tây cảnh sông lớn, liệt quận kỳ liên. Nhưng hiện giờ, lại phải cúi đầu với Hung Nô, cùng liên hoành với người Hồ ... Tổ tiên mà biết nhất định hận con cháu bất tài.
Chút lòng tính toán trước đó này, nay lại nảy sinh gợn sóng.
Lưu Quang làm sao không biết, lần này Hán Đế và dân tộc Hung nô phía Nam liên hợp thành công chẳng khác gì bảo hổ lột da. Cho nên cái giá phải trả vô cùng kinh người... Nhưng nếu không liên hợp cùng dân tộc Hung nô, còn có biện pháp nào nữa, chấn hưng uy phong Hán Thất ư? Trong tay không binh lính, võ tướng bên người, Hán đế hôm nay tại Hứa Đô như một con rối, dĩ vãng lâu dài, Hán thất chắc chắn bị diệt...
Uống rượu độc giải khát!
Không sai, cách làm của Hán đế hiện tại, chính là uống rượu độc giải khát.
Biết rõ hại rất lớn, hết lần này tới lần khác lại phải đi. Lưu Quang sẵn sàng liên hợp cùng dân tộc Hung Nô phía Nam. Nếu không liên kết cùng người Hung Nô, lấy ai trợ giúp đây? Nói cách khác, dòng họ Hán thất này, con cháu Lưu Biểu, Lưu Chương đều không có thái độ làm người, cố thủ một vùng như chó giữ nhà... Chiếu lệnh của Hán Đế, hai người này căn bản không để tâm tới. Nếu bọn họ có nửa điểm tính cách hoàng tộc, Hán Đế cũng không đến mức bất lực giống như bây giờ. Lưu Biểu thì không cần phải nói, đơn giản chỉ nói Lưu Chương kia, quả thực chính là... Năm xưa Hán Đế phái ba quận Thái Thú, nhưng đều bị Lưu Chương giết chết. Hiện giờ tại Tây Xuyên, nghiễm nhiên tự lập làm Vương.
Tào Hữu Học à Tào Hữu Học, ta làm sao mà mong muốn cấu kết với người Hồ chứ?
Trong lòng Lưu Quang nặng trĩu, một sự uất ức khiến y như muốn nổ tung.
Chợt nghe, xa xa vọng đến tiếng ca, xúc động hào hùng.
Lời ca:
Làm trai sinh ở đời,
Lớn phải lập danh cao.
Đánh dẹp có công nghiệp.
Há giữ mãi làng sao?
Mộ lính đến Kế Môn.
Quân trẩy, cầm được đâu.
Ngàn vàng sắm roi ngựa.
Trăm vàng sắm lưỡi đao.
Làng xóm tiễn lên đường.
Bà con quây lấy nhau.
Tóc bạc ngồi trên hết,
Rượu trước, thức ăn sau.
Ra đi trai được tặng,
Mỉm cười ngắm gương trao.
Tiếng ca dần xa dần xa dần.
Lưu Quang cũng đã lệ rơi đầy mặt.
Y đã không muốn tiếp tục ở lại trên Phong Hỏa Đài nữa, mà chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Trở lại trong doanh, y chạy thẳng vào trong lều nhỏ, đờ đẫn ngồi đó...
Rèm trướng vén lên, từ bên ngoài đi vào một ông già.
- Lưu Hầu, cớ gì mà bi thương?
- Lãnh Cung, ta...
Người đi vào, chính là Lãnh Phi.
Ông ta vốn đang tĩnh tọa trong trướng, chợt nghe có tiếng người, là Lâm Nghi Hầu tâm tình không tốt, vì vậy vội vã đi tới. Thấy Lưu Quang trên mặt đầy nước mắt, Lãnh Phi lại càng hoảng sợ. Trong ấn tượng của ông ta, Lâm Nghi Hầu là một người vô cùng mạnh mẽ ... Dù là năm xưa tại Trường An từng chịu sự ức hiếp của Lý Thôi, Quách Dĩ nhưng cũng chẳng bao giờ thấy y chảy nước mắt. Nhưng hiện tại, y khóc như một đứa trẻ.
- Lưu Hầu, xảy ra chuyện gì?
- Ta...
Lưu Quang lau nước mắt trên mặt, khẽ hỏi:
- Lãnh Cung, chúng ta liên hoành với người Hồ, là sai đúng không?
- Lưu Hầu, cớ sao lại hỏi vậy?
Từ lúc Lưu Quang bị gọi là "chó Nhà Hán" tới nay, y cho tới bây giờ đều là kiên định chấp hành mệnh lệnh của Hán Đế.
Tất cả việc làm của Hán Đế, đều là chính xác.
Dù cho Hán Đế muốn y giết người, Lưu Quang cũng không chút nào do dự.
Nhưng hiện tại...
Lãnh Phi có thể cảm giác được, trong lòng Lưu Quang đầy nỗi đau khổ và bi thương. Ông ta ngồi xuống, khẽ khàng xoa lên vai Lưu Quang:
- Lưu Hầu, trong lòng có gì không thoải mái, hãy nói cho lão nô. Nhưng đối với bên ngoài, ngài ngàn vạn lần không được nói những lời này.
- Vì sao?
- Bệ hạ sao không biết, cùng liên hoành với dân tộc Hung Nô, chẳng khác nào bảo hổ lột da. Nhưng thời thế bức bách, nếu không cùng dân tộc Hung Nô liên hoành, tiếng nói của bệ hạ trong triều nhất định sẽ càng ngày càng kém... sau cùng.... Lão nô cũng không muốn liên hoành cùng người Hung Nô, nhưng lấy tình hình hiện nay mà nói, liên hoành với người Hung Nô, là lối thoát tốt nhất.
- Ta biết, thế nhưng ta...
- Lưu Hầu, ta biết ngươi không muốn làm chuyện đó. Nhưng nếu bệ hạ đã ra chiếu lệnh, chúng ta nhất định phải làm việc này cho tốt. Tương lai sẽ thế nào, không phải ngươi ta có thể lo lắng...Chúng ta hiện tại phải làm, phải lo lắng, chính là trợ giúp bệ hạ nắm giữ triều đình, khôi phục là vinh quang giang sơn nhà Hán ta.
Vinh quang?
Là cùng liên kết với dân tộc Hung Nô, giang sơn nhà Hán còn có gì vinh quang.
Lần này nếu thực sự là liên kết thành công, chỉ sợ sẽ không sánh được với Cao Tổ đánh Bạch Đăng năm xưa..., tất nhiên sẽ trở thành đại sỉ nhục của Nhà Hán.
Lúc đó, tên của mình...
Lưu Quang nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc thống khổ.
Lãnh Phi còn muốn khuyên bảo Lưu Quang, thấy Lưu Quang nhẹ nhàng khoát tay:
- Lãnh Cung, ta rất mệt, để ta yên lặng một chút.
- Vậy... Lưu Hầu bảo trọng.
Lãnh Phi biết, lúc này nói gì cũng không có tác dụng.
Ông ta tin tưởng, với tài trí của Lưu Quang, rất nhanh sẽ tỉnh táo lại. Mà Lúc này, chỉ là tâm trạng của y dao động chút thôi.
Đi ra khỏi lều, Lãnh Phi sau khi có chút do dự, ngoắc một gã duệ sĩ tới.
Duệ sĩ này, ban đêm cùng đi theo Lãnh Phi đến Ngọc Hoàng Sơn. Lãnh Phi hỏi:
- Các ngươi hôm nay tại Ngọc Hoàng Sơn, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta biết, không được có chút sơ suất nào.
Duệ sĩ suy nghĩ một chút, nói;
- Hôm nay chủ công đi lòng vòng trong thành, chợt nảy sinh ý nghĩ muốn lên Ngọc Hoàn Sơn du ngoạn. Tuy nhiên, tại Ngọc Hoàn Sơn chúng ta gặp một số người, hình như chủ công có quen biết những người này, cùng nhau nói chuyện một lúc...
Duệ sĩ đem sự việc kể lại tường tận cho Lãnh Phi nghe. Lãnh Phi sau khi nghe xong, cau mày.
Làm trai sinh ở đời,
Lớn phải lập danh cao?
Ông đã kinh qua thói đời, sao không thể hiểu được vì sao Lưu Quang gặp phải tỉnh cảnh này trong lòng lại dao động.
Đôi mắt chau lại thành một kẽ hở, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra sát khí vô tận. Tào Bằng, tên Tào Bằng chết tiệt... Hắn bao lần phá hỏng chuyện tốt của bệ hạ, hôm nay lại làm dao động lòng tin của Lâm Nghi Hầu, khiến Lâm Nghi Hầu nảy sinh sự bất mãn đối với bệ hạ. Người này nếu sống, nhất định sẽ là tai họa cho Đại Hán ta. Nếu không nhanh chóng diệt trừ, lần này đi sứ chỉ sợ sẽ gặp phải khó khăn.
Không được, phải diệt trừ người này!
Lãnh Phi đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra sự uy nghiêm đáng sợ.
***
Đêm thâm trầm, trong doanh tiếng điêu đẩu (4) không dứt.
Tào Bằng đang mơ màng ngủ bỗng nhiên giật mình một cái, ngồi bật dậy thở ra, tay bắt lấy Hổ Bào Đao xiết chặt...
Cớ gì mà tim lại xung động?
(1): Bài thơ Hậu xuất tái kỳ 1 của Đỗ Phủ, bản dịch thơ của Khương Hữu Dụng
(2) Đăng U Châu đài ca của Trần Tử Ngang
(3): Bài thơ Sứ chí tái thượng của Vương Duy, bản dịch thơ của Vanachi
(4) Điêu đẩu: dụng cụ trong quân, đúc bằng kim loại, to bằng cái đấu, binh lính ban ngày dùng để thổi cơm, ban đêm để gõ cầm canh.
Nhưng trên thực tế, Tiêu Quan và Vạn Lý Trường Thành nhà Tần có vị trí chiến lược tương quan chặt chẽ. Tần Trường Thành cùng với viền Trường Thành xây dựng thành cửa ải bảo vệ thành trấn, hình thành một hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh. Che chắn thành lũy của Cửa khẩu Quả Nhi Sơn, Ngọc Hoàng Sơn, Nguyên Tam Đại Phong cùng với Thành Tử Cương, Trần Gia Đài, Thành Đông Câu, tạo thành một bức thành chắn bằng sức người kiên cố. Tam Đại Phong được đặt tại điểm cao nhất trên Tiêu Quan, có thể nhìn được rất xa. Đồng thời, lại có thể nhìn xuống bao quát nước bao quanh, ba sông của Thành Tây Xuyên, Thanh Đông Câu đổ vào toàn bộ khu vực. Trong ngoài Quan năm kilomet là lòng chảo Sơn Xuyên, đường thôn xá đều có thể thu hết vào trong tầm mắt...
Cao thấp, ngang dọc!
Hình thành hệ thống phòng ngự lập thể.
Tiêu Quan thiết kế tỉ mỉ, bố cục tinh xảo, khiến hậu nhân nhìn mà thầm ca ngợi.
Hậu thế từng có một quyển sách "Bố cục Thiên Hạ", vô cùng tôn sùng đối với thiết kế của Tiêu Quan.
Tào Bằng trước đây chưa bao giờ tới Tiêu Quan, mà nay khi hắn leo lên Ngọc Hoàng Sơn, nhìn xuống quang cảnh Tiêu Quan thì cũng không khỏi vô cùng cảm khái.
Nhiều chiến loạn, khiến cho phòng ngự Tiêu Quan lộ ra sự tan hoang.
Trên Phong Hỏa Đài, Tào Bằng nhìn xuống trong ngoài Tiêu Quan, chỉ thấy trong Quan sông ngòi ngang dọc, dãy núi phập phồng; bên ngoài Quan đất trời một màu, mênh mông hùng vĩ... khiến cho trong lòng Tào Bằng nảy sinh sự trống trải vô tận.
Trong đầu, chợt hiện ra một câu thơ.
"Trước không gặp người xưa, sau không thấy người tới (2)
Nghĩ trời đất vô cùng, một mình đau thương mà rơi nước mắt..."
Năm xưa Tần Hiếu Văn Đế chăm lo việc nước được Thương Ưởng mà cải cách chính trị, khiến cho Đại Tần quật khởi.
Từ đó về sau, lại có Trương Nghi, Tư Mã Thác, Bạch Khởi, Phạm Thư, trải qua hai trăm năm thời gian lưu chuyển, cuối cùng có Thủy Hoàng Đế vung kiếm cắt đứt mây trôi, công tích của Tần Vương sớm không giống đời. Song khi Tần Nhị Thế chết, mà để lại, chỉ có tám trăm dặm Tần Xuyên này...
- Trước không gặp người xưa, sau không thấy người tới... Thật hay!
Tào Bằng đang lúc vô cùng cảm khái, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Quang dẫn vào tên duệ sĩ đang cất bước leo lên Phong Hỏa Đài của Ngọc Hoàng Sơn.
Hai người trước đây đã từng gặp qua, Tào Bằng đã âm thầm báo với Điền Dự. Nhưng kỳ lạ là, Điền Dự đã vậy, Lưu Quang cũng thế, đều không hẹn mà cùng lựa chọn sự im lặng. Bởi Điền Dự nói, không hề ngạc nhiên về Lưu Quang, nhưng thật ra lại giảm bớt phiền phức.
Lúc đó Tào Bằng nghe không hiểu, đợi khi quay lại thương nghị với Bàng Thống, Bàng Thống đoán được sự sâu xa bên trong.
- Ai cũng đều nói, mục đích phái sứ đoàn đi của Hán Đế không đơn giản.
Tào Tháo mật lệnh Tào Bằng đi theo, giống như một quân cờ ngầm để giám sát động tĩnh sứ đoàn của Hán đế. Tào Bằng ở trong tối, Điền Dự ở ngoài sáng, mục đích là muốn biết rõ Hán Đế này rốt cuộc có thủ đoạn gì. Nếu Tào Bằng không phát hiện ra Lưu Quang thì Điền Dự sẽ rất đau đầu. Nhưng sau khi Tào Bằng phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Quang, cũng chính là lúc Điền Dự như trút được gánh nặng...
Ta không sợ ngươi giở trò đủ kiểu, ta chỉ sợ là không biết là ai giở trò đủ kiểu thôi.
Nếu như Lưu Quang đã lọt vào tầm mắt, cũng đại diện là Điền Dự có thể bắn tên có đích, mà không đến mức như ruồi bọ không đầu.
- Nếu Lâm Nghi Hầu đã tới, sao không có kế sách đằng sau chứ?
- Hắn xuất hiện trong sứ đoàn, tất nhiên đã chuẩn bị tốt nếu bị phát hiện. Ta phỏng chừng, trong tay hắn nhất định sẽ có chiếu thư của bệ hạ... Một khi bị phát hiện mà không thể không đứng ra, hắn nhất định sẽ dựa vào chiếu thư, bãi miễn chức Chu Lương, chạy tới trước đài.
Nếu Lưu Quang nghe thấy những lời này của Bàng Thống, nhất định sẽ thay đổi chủ ý.
Nói không chừng, hắn sẽ ra tay giết chết Bàng Thống, bởi vì sự suy đoán của Bàng Thống trên cơ bản rất khớp với việc thực.
Vậy chẳng khác nào hắn bị bại lộ.
- Vậy có liên quan gì? Lẽ nào Tào Công không hiểu mục đích bệ hạ phái sứ đoàn hay sao?
- Tào Công nhất định rất rõ điểm này, cho nên mới thâm âm thầm cho người đi theo. Lâm Nghi Hầu ở trong tối và chỗ sáng cũng không khác nhau mấy, chẳng qua chỉ là ở trong tối, y có thể thuận tiện hành sự, mà ở chỗ sáng, lại cần phải có sự kiêng dè. Ta còn dám khẳng định, trong tay Điền Quốc Nhượng cũng có một phần mật lệnh. Ngay lúc cần thiết, Điền Dự sẽ đẩy ngươi ra đấu thương đao với Lưu Quang... Đây là dương mưu, Tào Công cũng tốt, bệ hạ cũng được, đều đem mưu kế bày ra chỗ sáng. Chỉ xem thủ đoạn của ai cao minh hơn, tâm tư kẻ đó càng kín đáo.
Bàng Thống nói đến đây, cũng không giấu được vẻ kính phục.
Trong lòng Tào Bằng âm thầm giật mình, Tào Tháo có thủ đoạn như vậy, hắn cũng không thấy kỳ lạ, nhưng Hán đế Lưu Hiệp.... Hoàng đế cực kỳ hèn nhát trong lịch sử, Thụy Hiệu là "Hiến" kia, rõ ràng cũng có loại tâm kế này là vượt xa dự liệu của Tào Bằng.
Lưu Quang tươi cười đi lên.
- Không ngờ, đỉnh đỉnh đại danh Tào Tam Thiên, lại thay hình đổi dạng.
Tào Bằng cũng lấy lại tinh thần, trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười xán lạn:
- Ta chỉ là một thường dân, làm sao so được với Lâm Nghi Hầu?
Ta là thường dân, không có chức quan gì, thay hình đổi dạng là rất bình thường.
Thế nhưng ngươi đường đường là dòng họ Hán thất, Lâm Nghi Hầu... bộ dạng cũng chẳng khác gì ta?
Trong lời nói, bất giác lại đối chọi gay gắt. Lưu Quang nhìn Tào Bằng, một lát sau, đột nhiên than khẽ một tiếng...
Y quay người, tay vịn vào lỗ châu mai Phong Hỏa Đài, đưa mắt nhìn quang cảnh xa xa trong Quan.
- Giang sơn thật đẹp!
Còn Tào Bằng lại hướng nhìn ra ngoài Quan, bừng tỉnh lẩm bẩm:
- Quả nhiên là giang sơn đẹp!
Nghe, tựa như hai người đều tán thưởng giang sơn đẹp vô cùng, nhưng thực tế, trong giọng nói đều ngầm chứa một sự giao phong.
Lưu Quang nói "Giang sơn đẹp" là nói cho Tào Bằng: Đây là giang sơn Đại Hán.
Ngụ ý, nhắc nhở bất kể là Tào Tháo thế nào, ông ta thủy chung vẫn là thần tử Đại Hán. Tào Bằng ngươi, cần phải quy thuận Hán thất.
Mà Tào Bằng nói "Quả nhiên giang sơn đẹp" không khỏi có ý châm chọc.
Giang sơn đẹp như vậy lại bị các ngươi thống trị trở thành bộ dạng ngày hôm nay. Nhớ năm xưa, Hán Vũ Đế tấn công dân tộc Hung Nô phía Bắc, Ban Định Viễn làm Tây Vực kinh sợ. Tiếng kêu khàn của Trần Thang kia "Kẻ nào dám xâm phạm triều đại nhà Hán cường mạnh của ta, tất sẽ bị trừng trị" vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng là các ngươi lại đem giang sơn đẹp này nộp cho người Hung Nô để phục hồi. Giang sơn đẹp như vậy, các ngươi xứng sao?
Hai người đồng thời quay đầu lại, trong ánh mắt đã ngấn lệ.
Sau một lúc lâu, Lưu Quang đột nhiên cười nói:
- Từ lâu đã nghe tiếng Tào Tam Thiên thi tài tuyệt luân, phong cảnh đẹp như vậy, sao không làm một bài thơ. Tương lai, đợi ta ra khỏi phía bắc Tiêu Quan, coi như đây là đề, làm được không?
Tào Bằng ngẩn ra, chợt nở nụ cười!
Mặt trời lặn dưới sông dài, chiếu tàn hồng lên cố lũy phương Bắc. Vùng quê mênh mang, hiện ra cảnh sắc hùng vĩ, như có như không, tựa như có tiếng âm thanh hồ cà mơ hồ vọng đến. Chắc chắn là tiếng ca của người chăn nuôi.
Gió, từ phương bắc kéo tới, nhưng lại lạnh lẽo.
Tào Bằng lấy một cây sáo bên hông ra đặt bên môi thổi. Âm sắc của sáo cao vút, mang theo âm điệu thê lương tịch liêu, là nhạc khi trong quân thường dùng.
Thổi một khúc xong, Tào Bằng xoay người rời đi.
Lưu Quang ngạc nhiên nhìn theo lưng hắn, vừa định mở miệng, lại nghe Tào Bằng ngâm:
“ Ngồi trên xe hỏi đường đi(3)
Thân làm quan ta đi tới biên thùy
Ngọn cỏ bồng bay ra khỏi ải Hán
Nhạn bay về vào trời Hồ
Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo
Ra tới ải Tiêu Quan, gặp lính cưỡi ngựa
Quan đô hộ đang ở Yên Nhiên”
Ngâm xong, Tào Bằng đã đi xuống Phong Hỏa Đài, trèo lên yên ngựa.
Lưu Quang kinh ngạc đứng ở trên Phong Hỏa Đài, hơn nửa ngày mới nói:
- Hay cho một Tào Tam Thiên, hay cho một Đô hộ tại Yến Nhiên...
Sự tính toán tràn ngập trong lòng chớp mắt lay động tan biến hết.
Vinh quang Hán Thất năm xưa, nay đã không còn.
Nhớ năm xưa, Phiêu Kỵ ra trấn, trường cừ lục cử, mã hãn huyết nhanh như sấm chớp, Phong Lang ở núi, Tây cảnh sông lớn, liệt quận kỳ liên. Nhưng hiện giờ, lại phải cúi đầu với Hung Nô, cùng liên hoành với người Hồ ... Tổ tiên mà biết nhất định hận con cháu bất tài.
Chút lòng tính toán trước đó này, nay lại nảy sinh gợn sóng.
Lưu Quang làm sao không biết, lần này Hán Đế và dân tộc Hung nô phía Nam liên hợp thành công chẳng khác gì bảo hổ lột da. Cho nên cái giá phải trả vô cùng kinh người... Nhưng nếu không liên hợp cùng dân tộc Hung nô, còn có biện pháp nào nữa, chấn hưng uy phong Hán Thất ư? Trong tay không binh lính, võ tướng bên người, Hán đế hôm nay tại Hứa Đô như một con rối, dĩ vãng lâu dài, Hán thất chắc chắn bị diệt...
Uống rượu độc giải khát!
Không sai, cách làm của Hán đế hiện tại, chính là uống rượu độc giải khát.
Biết rõ hại rất lớn, hết lần này tới lần khác lại phải đi. Lưu Quang sẵn sàng liên hợp cùng dân tộc Hung Nô phía Nam. Nếu không liên kết cùng người Hung Nô, lấy ai trợ giúp đây? Nói cách khác, dòng họ Hán thất này, con cháu Lưu Biểu, Lưu Chương đều không có thái độ làm người, cố thủ một vùng như chó giữ nhà... Chiếu lệnh của Hán Đế, hai người này căn bản không để tâm tới. Nếu bọn họ có nửa điểm tính cách hoàng tộc, Hán Đế cũng không đến mức bất lực giống như bây giờ. Lưu Biểu thì không cần phải nói, đơn giản chỉ nói Lưu Chương kia, quả thực chính là... Năm xưa Hán Đế phái ba quận Thái Thú, nhưng đều bị Lưu Chương giết chết. Hiện giờ tại Tây Xuyên, nghiễm nhiên tự lập làm Vương.
Tào Hữu Học à Tào Hữu Học, ta làm sao mà mong muốn cấu kết với người Hồ chứ?
Trong lòng Lưu Quang nặng trĩu, một sự uất ức khiến y như muốn nổ tung.
Chợt nghe, xa xa vọng đến tiếng ca, xúc động hào hùng.
Lời ca:
Làm trai sinh ở đời,
Lớn phải lập danh cao.
Đánh dẹp có công nghiệp.
Há giữ mãi làng sao?
Mộ lính đến Kế Môn.
Quân trẩy, cầm được đâu.
Ngàn vàng sắm roi ngựa.
Trăm vàng sắm lưỡi đao.
Làng xóm tiễn lên đường.
Bà con quây lấy nhau.
Tóc bạc ngồi trên hết,
Rượu trước, thức ăn sau.
Ra đi trai được tặng,
Mỉm cười ngắm gương trao.
Tiếng ca dần xa dần xa dần.
Lưu Quang cũng đã lệ rơi đầy mặt.
Y đã không muốn tiếp tục ở lại trên Phong Hỏa Đài nữa, mà chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Trở lại trong doanh, y chạy thẳng vào trong lều nhỏ, đờ đẫn ngồi đó...
Rèm trướng vén lên, từ bên ngoài đi vào một ông già.
- Lưu Hầu, cớ gì mà bi thương?
- Lãnh Cung, ta...
Người đi vào, chính là Lãnh Phi.
Ông ta vốn đang tĩnh tọa trong trướng, chợt nghe có tiếng người, là Lâm Nghi Hầu tâm tình không tốt, vì vậy vội vã đi tới. Thấy Lưu Quang trên mặt đầy nước mắt, Lãnh Phi lại càng hoảng sợ. Trong ấn tượng của ông ta, Lâm Nghi Hầu là một người vô cùng mạnh mẽ ... Dù là năm xưa tại Trường An từng chịu sự ức hiếp của Lý Thôi, Quách Dĩ nhưng cũng chẳng bao giờ thấy y chảy nước mắt. Nhưng hiện tại, y khóc như một đứa trẻ.
- Lưu Hầu, xảy ra chuyện gì?
- Ta...
Lưu Quang lau nước mắt trên mặt, khẽ hỏi:
- Lãnh Cung, chúng ta liên hoành với người Hồ, là sai đúng không?
- Lưu Hầu, cớ sao lại hỏi vậy?
Từ lúc Lưu Quang bị gọi là "chó Nhà Hán" tới nay, y cho tới bây giờ đều là kiên định chấp hành mệnh lệnh của Hán Đế.
Tất cả việc làm của Hán Đế, đều là chính xác.
Dù cho Hán Đế muốn y giết người, Lưu Quang cũng không chút nào do dự.
Nhưng hiện tại...
Lãnh Phi có thể cảm giác được, trong lòng Lưu Quang đầy nỗi đau khổ và bi thương. Ông ta ngồi xuống, khẽ khàng xoa lên vai Lưu Quang:
- Lưu Hầu, trong lòng có gì không thoải mái, hãy nói cho lão nô. Nhưng đối với bên ngoài, ngài ngàn vạn lần không được nói những lời này.
- Vì sao?
- Bệ hạ sao không biết, cùng liên hoành với dân tộc Hung Nô, chẳng khác nào bảo hổ lột da. Nhưng thời thế bức bách, nếu không cùng dân tộc Hung Nô liên hoành, tiếng nói của bệ hạ trong triều nhất định sẽ càng ngày càng kém... sau cùng.... Lão nô cũng không muốn liên hoành cùng người Hung Nô, nhưng lấy tình hình hiện nay mà nói, liên hoành với người Hung Nô, là lối thoát tốt nhất.
- Ta biết, thế nhưng ta...
- Lưu Hầu, ta biết ngươi không muốn làm chuyện đó. Nhưng nếu bệ hạ đã ra chiếu lệnh, chúng ta nhất định phải làm việc này cho tốt. Tương lai sẽ thế nào, không phải ngươi ta có thể lo lắng...Chúng ta hiện tại phải làm, phải lo lắng, chính là trợ giúp bệ hạ nắm giữ triều đình, khôi phục là vinh quang giang sơn nhà Hán ta.
Vinh quang?
Là cùng liên kết với dân tộc Hung Nô, giang sơn nhà Hán còn có gì vinh quang.
Lần này nếu thực sự là liên kết thành công, chỉ sợ sẽ không sánh được với Cao Tổ đánh Bạch Đăng năm xưa..., tất nhiên sẽ trở thành đại sỉ nhục của Nhà Hán.
Lúc đó, tên của mình...
Lưu Quang nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc thống khổ.
Lãnh Phi còn muốn khuyên bảo Lưu Quang, thấy Lưu Quang nhẹ nhàng khoát tay:
- Lãnh Cung, ta rất mệt, để ta yên lặng một chút.
- Vậy... Lưu Hầu bảo trọng.
Lãnh Phi biết, lúc này nói gì cũng không có tác dụng.
Ông ta tin tưởng, với tài trí của Lưu Quang, rất nhanh sẽ tỉnh táo lại. Mà Lúc này, chỉ là tâm trạng của y dao động chút thôi.
Đi ra khỏi lều, Lãnh Phi sau khi có chút do dự, ngoắc một gã duệ sĩ tới.
Duệ sĩ này, ban đêm cùng đi theo Lãnh Phi đến Ngọc Hoàng Sơn. Lãnh Phi hỏi:
- Các ngươi hôm nay tại Ngọc Hoàng Sơn, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta biết, không được có chút sơ suất nào.
Duệ sĩ suy nghĩ một chút, nói;
- Hôm nay chủ công đi lòng vòng trong thành, chợt nảy sinh ý nghĩ muốn lên Ngọc Hoàn Sơn du ngoạn. Tuy nhiên, tại Ngọc Hoàn Sơn chúng ta gặp một số người, hình như chủ công có quen biết những người này, cùng nhau nói chuyện một lúc...
Duệ sĩ đem sự việc kể lại tường tận cho Lãnh Phi nghe. Lãnh Phi sau khi nghe xong, cau mày.
Làm trai sinh ở đời,
Lớn phải lập danh cao?
Ông đã kinh qua thói đời, sao không thể hiểu được vì sao Lưu Quang gặp phải tỉnh cảnh này trong lòng lại dao động.
Đôi mắt chau lại thành một kẽ hở, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra sát khí vô tận. Tào Bằng, tên Tào Bằng chết tiệt... Hắn bao lần phá hỏng chuyện tốt của bệ hạ, hôm nay lại làm dao động lòng tin của Lâm Nghi Hầu, khiến Lâm Nghi Hầu nảy sinh sự bất mãn đối với bệ hạ. Người này nếu sống, nhất định sẽ là tai họa cho Đại Hán ta. Nếu không nhanh chóng diệt trừ, lần này đi sứ chỉ sợ sẽ gặp phải khó khăn.
Không được, phải diệt trừ người này!
Lãnh Phi đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra sự uy nghiêm đáng sợ.
***
Đêm thâm trầm, trong doanh tiếng điêu đẩu (4) không dứt.
Tào Bằng đang mơ màng ngủ bỗng nhiên giật mình một cái, ngồi bật dậy thở ra, tay bắt lấy Hổ Bào Đao xiết chặt...
Cớ gì mà tim lại xung động?
(1): Bài thơ Hậu xuất tái kỳ 1 của Đỗ Phủ, bản dịch thơ của Khương Hữu Dụng
(2) Đăng U Châu đài ca của Trần Tử Ngang
(3): Bài thơ Sứ chí tái thượng của Vương Duy, bản dịch thơ của Vanachi
(4) Điêu đẩu: dụng cụ trong quân, đúc bằng kim loại, to bằng cái đấu, binh lính ban ngày dùng để thổi cơm, ban đêm để gõ cầm canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.