Chương 292: Lệch khỏi quỹ đạo lịch sử (1-2)
Canh Tân
16/04/2013
Là Trương Phi.
Từ Hoảng kinh hãi, vội vàng thúc ngựa cứu viện. Nhưng Nhan Lương làm sao lại để hắn chạy thoát, giục ngựa cản hắn lại.
-Từ Công Minh, đối thủ của ngươi là ta, muốn chạy đi đâu.
Đại hoàn đao ào ào rung động như tiếng sấm nổ, đao vân quay cuồng. Từ Hoảng vốn kém Nhan Lương hai phân, nhờ đồ trang bị mới bất phân thắng bại. Nhưng đột nhiên một con mãnh hổ hiện ra phía sau hắn thì Từ Hoảng làm sao còn tâm trí chiến đấu nữa, chỉ bảy tám hiệp đã bị Nhan Lương đánh cho mồ hôi ướt đẫm, chật vật chịu không nổi.
Trong khi đó, xà mâu của Trương Phi vung đến đâu là máu chảy đến đó. Bộ hạ của Nhan Lương cũng bắt đầu xung phong khiến Tào quân tan tác. Trương Phi cười độc ác, vung xà mâu về phía Từ Hoảng:
-Từ Công Minh, để mạng lại.
Một tên Nhan Lương đã khiến Từ Hoảng khó chống nổi rồi, nếu thêm một tên Trương Phi nữa…Từ Hoảng không phải người không biết tiến thoái. Hắn thình lình vận sức, vung liên tiếp ba chiêu thiết sáo đẩy lùi Nhan Lương, sau đó thúc ngựa chạy đi.
Hắn vừa chạy đi thì Tào quân như rắn mất đầu, nháy mắt quân đội tan rã. Nhan Lương và Trương Phi hợp binh lại làm một, không nói nhiều mà truy kích mười dặm mới thôi.
Thất bại của Từ Hoảng lần này đúng là thê thảm. Khi hắn xuất phát từ Bộc Dương mang theo bốn ngàn người, sau khi thoát khỏi vòng vây thì bên cạnh chỉ còn sáu bảy trăm người ít ỏi mà thôi. Nếu Bạch Mã đã mất thì nhất định phải mau chóng trở về Bộc Dương trình báo lên Hứa Đô. Nghĩ vậy nên Từ Hoảng không dừng lại mà mang tàn binh chạy thẳng về hướng Bộc Dương.
Chạy cho đến tối thì đã thấy thành Bộc Dương ngay trước mắt. Từ Hoảng thở dài một hơi, vung roi, đi tới cửa thành, quát lớn:
-Kẻ nào thủ trên thành, mau chóng mở cổng.
Quân lính trên tường thành ló đầu nhìn xuống.
-A, là Từ tướng quân, mở cửa thành, mở cửa thành.
Tiếng gọi ầm ĩ vang lên, cửa thành chầm chậm mở ra. Từ Hoảng đang muốn vào thành thì thấy một con ngựa từ trong thành xé gió cuộn theo bụi mù chạy ra. Lập tức thấy một viên đại tướng thân cao chín thước, mặc một bộ chiến bào màu xanh, bàn tay cầm một thanh đại đao dài chín thước năm tấc.
-Từ Hoảng, Quan Vũ chờ ngươi ở đây đã lâu, đỡ đao!
Lời còn chưa dứt, người đã ở trước mặt Từ Hoảng. Quan Vũ vung Đại Khảm Đao xuống, chỉ thấy một chút tàn ảnh xẹt qua, đao đã chém tới trước mặt.
Cũng may trong tích tắc khi cửa thành mở ra, bản năng mách bảo Từ Hoảng có chuyện không ổn, cho nên hắn ghìm ngựa lui về phía sau một bước. Khi Quan Vũ vọt tới trước mặt, hắn vội vàng nâng sáo lên chắn. Một tiếng “đanh” vang lên, con ngựa hí lên một tiếng dài, liên tục lùi về phía sau.
Thiết sáo dội lại một lực cực lớn khiến Từ Hoảng không chịu nổi. Phun một ngụm máu tươi, Từ Hoảng thúc ngựa bỏ chạy.
-Có mai phục, chạy mau.
Từ Hoảng nằm trên lưng ngựa, thúc ngựa bỏ chạy như điên. Quan Vũ thấy một đao không lấy được mạng Từ Hoảng liền giận dữ thúc ngựa đuổi theo.
Mười mấy tên Tào quân ùa lên ngăn Quan Vũ lại. Cơn giận của Quan Vũ lại càng tăng liên, đại đao như múa trên trời tuyết, vù vù rung động. Lúc này, một đội binh mã cũng lao ra từ trong thành, cùng với Quan Vũ nhanh chóng phân thây mấy tên Tào quân.
Từ Hoảng đã chạy xa…
Quan Vũ định thúc ngựa đuổi theo thì nghe có người trên thành nói:
-Nhị đệ, giặc cùng đường chớ đuổi. Ta chỉ cần chiếm Bộc Dương thôi.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy một người nam tử trung niên hiện ra trên tường thành, chính là Lưu Bị - Lưu Huyền Đức. Quan Vũ đúng là Lưu Bị bảo gì nghe nấy. Y ghìm cương chiến mã, tay vuốt chòm râu dài, cười ha hả:
-Nếu đại ca đã có lệnh thì thả Từ Công Minh chạy một lần vậy.
Hai người nhìn nhau rồi cười ha hả.
Ánh mắt Lưu Bị sáng quắc, hiện ra một chút thích thú: “Bây giờ, cuối cùng ta cũng đòi lại được một ván với Tào tặc.”
***
-Bộc Dương thất thủ?
Ở trong phủ Chấp Kim Ngô, Tào Bằng giật mình, nhìn Giả Hủ. Hôm nay, hắn tới trình báo giấy tờ kiểm tra Bắc Quân, không ngờ lại bị Giả Hủ giữ chân lại, báo cho hắn biết tin Bạch Mã thất thủ, Bộc Dương rơi vào tay Viên Thiệu.
Khoan đã, khoan đã. Hình như có phần không hợp lý. Tào Bằng cố sức nhớ lại trận chiến Quan Độ. Trong lịch sử, giai đoạn trước chiến dịch Quan Độ, đúng là có bao gồm cuộc chiến ở Bạch Mã. Nhưng trong cuộc chiến ở Bạch Mã, Tào Tháo hình như chỉ bị mất mỗi Bạch Mã nhưng chưa mất Bộc Dương. Nhưng bây giờ, vì sao ngay cả Bộc Dương cũng thất thủ?
Lịch sử hình như đã xảy ra một chút biến đổi.
Nhưng cũng đừng coi thường, sự thay đổi nhỏ nhặt này khiến cho tình thế của Tào Tháo trở nên khó khăn hơn. Trong lịch sử, Viên Thiệu đánh chiếm Bạch Mã vì muốn đảm bảo đường tiến Nam hạ của đại quân được thông suốt. Nhưng bây giờ Bộc Dương thất thủ cũng khiến cho lá chắn mặt phía đông của Tào Tháo biến mất. Tào Tháo vốn có chút phiền phức ở Duyện Châu. Lúc trước, y giết chết Biên Nhượng khiến cho quan hệ giữa y với các sĩ tử Duyện Châu trở nên căng thẳng.
Cho nên lúc trước khi Tào Tháo tấn công Từ Châu, Lã Bố không cần tốn nhiều công sức đã chiếm được Bộc Dương, khiến Duyện Châu đại loạn. Cho đến bây giờ tình hình ở Duyện Châu đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều nhưng không có nghĩa là quan hệ của Tào Tháo với kẻ sĩ ở Duyện Châu được phục hồi. Nếu Duyện Châu rối loạn…
Tào Bằng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
-Bộc Dương thất thủ khiến cho bố trí lúc trước của Tào công ở Thanh Châu bị xáo trộn. Tang Tuyên Cao dù có bản lĩnh nhưng người này rất giảo hoạt, không dễ tin. Trước đây, binh mã Văn Tắc trấn thủ Bộc Dương nên có lẽ không thấy được ý đồ của Tang Phách. Nhưng bây giờ Bộc Dương đã mất, cánh quân Vu Cấm bị uy hiếp, chỉ sợ là không lo nổi thân mình.
Giả Hủ nói xong, cười ha hả nhìn Tào Bằng.
-Hữu Học có chủ ý gì không?
Nhìn thấy Giả Hủ kia cười tủm tỉm ra mặt, Tào Bằng chỉ muốn xông lên đấm cho gã một quả đấm để Giả Hủ biến thành Giả đầu heo.
Không làm việc dưới quyền Giả Hủ thì không biết gã nham hiểm cỡ nào. Một cuốn công văn kiểm tra, Tào Bằng phải viết vô số lần nhưng vẫn bị Giả Hủ làm khó đến phát điên. Ban đầu văn án còn rõ ràng sạch sẽ nhưng gã vẽ trái một nét, phải một nét khiến cho lộn xộn hết lên khiến Tào Bằng phải sao chép lại một lần nữa. Tào Bằng nhìn cả buổi cũng không biết cuối cùng là có vấn đề gì. Sau khi sao chép lại một lần nữa, hắn lại gửi văn án đến. Giả đầu heo lại bắt đầu tìm khuyết điểm. Chỗ này một lỗi sai, chỗ kia một lỗi sai, sao lần trước không nói luôn đi? Được rồi, lão tử nhịn, về chép lại một lần nữa, sửa lại thêm chút nữa. Nhưng Giả đầu heo vẫn không hài lòng, cho rằng còn có vài số liệu cần phải hiệu đính, khiến Tào Bằng lại phải trở về chỉnh một lần nữa. Quân vụ của ngũ doanh thật sự đã chồng chất lắm rồi. Tào Bằng mệt mỏi so từng con số với nhau mà không thấy vấn đề gì. Vì vậy, hắn trình báo lại. Nnhưng Giả Hủ lại không đồng ý, khăng khăng cho rằng số liệu không xác thực làm cho Tào Bằng phải đem sổ sách tính toán lại một lần nữa ngay trước mặt gã mới khiến Giả Hủ không còn lời nào để nói.
Tào Bằng rốt cuộc cũng thấy được bụng dạ hẹp hòi của Giả Hủ. Ta nào có cố ý phá hỏng kế hoạch giấu tài của ngươi, sao ngươi phải cố hành ta hết lần này đến lần khác như thế? Thật uổng cho kiếp trước ta sùng bái ngươi như vậy, thật không ngờ. Đừng để ta có cơ hội, nếu không ta nhất định sẽ phục thù. Bây giờ, ngươi thích thì cứ làm khó dễ ta đi.
Khuôn mặt Tào Bằng lập tức trầm xuống:
-Ty chức không phải là quân sư của Tư Không, nhưng thưa Đô Đình Hậu, quân ta tất nhiên nắm chắc phần thắng trong tay.
Hắn nghiêm mặt nhìn Giả Hủ. Giả Hủ khẽ ho khan một tiếng:
-Việc ấy… Việc kiểm tra ngũ doanh hãy tạm thời gác sang một bên. Có điều, Bộc Dương đã thất thủ nên nhất định chủ công sẽ có hành động. Trước đó, Hữu Học cần phải chỉnh lý danh sách Bắc Quân cho rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng huy động.
Sửa sang lại cái đầu ngươi !
Tào Bằng hít sâu một hơi, đứng dậy nói:
-Ty chức tuân mệnh.
Bây giờ ta không muốn đứng ở Chấp Kim Ngô này thêm một khắc nào nữa. Tào Bằng cảm thấy bản thân mình và Giả Hủ có đến bảy tám phần trái ngược nhau, ngay từ lúc đầu, hai người đã không hòa hợp rồi.
-Ngươi thật là không đáng yêu gì cả.
Tiếng Giả Hủ nói nhỏ vọng lại phía sau khiến Tào Bằng giận tím người, hận không thể quay lại túm lấy Giả Hủ mà đấm một phát để xả mối hận trong lòng. Đáng yêu cái đầu ngươi.
Tào Bằng chửi thầm, đi ra khỏi nha đường.
Nha môn Chấp Kim Ngô không lớn, chức quan cũng không nhiều. Thực sự chỉ có hai chức quan. Một là Vũ Khố lệnh, còn lại là Bắc Quân Trung Hậu. Mà Vũ Khố lệnh Tào Cấp hiện giờ đang ở Tiếu huyện. Cho dù Tào Cấp trở về, cũng sẽ không làm việc trong nha môn Chấp Kim Ngô. Y còn một chức vụ nữa là Dân Tào Đô Úy, vì vậy phần lớn thời gian đều làm việc trong phủ Tư Không. Nói cách khác, mệnh quan triều đình thuộc quyền quản lý của Giả Hủ, thật sự chỉ có một mình Tào Bằng. Việc này khiến cho Tào Bằng khốn khổ mà không nói nổi, lại càng căm thù Giả Hủ đến tận xương tuy. Hắn rõ ràng cảm thấy người này cố ý làm khó mình. Nhưng gã là quan cao hơn hắn một cấp, có chèn ép Tào Bằng cũng không thể tránh được.
Danh sách Bắc Quân ngũ giáo chẳng phải đã sớm sửa lại rõ ràng rồi sao?
Đi ra khỏi nha môn Chấp Kim Ngô, Tào Bằng gãi đầu, lên ngựa chuẩn bị về nhà. Hắn đi đến nửa đường, chợt nghe phía sau vọng đến tiếng vó ngựa, có người hô lớn gọi:
-Tào trung hầu dừng bước, Tào trung hầu dừng bước.
Hắn quay đầu lại thì thấy Giả Tinh chạy đến.
Còn không để ta yên sao?
Tào Bằng không dám nổi giận với Giả Hủ nhưng không có nghĩa là hắn không dám nổi cáu với Giả Tinh. Ghìm ngựa ở giữa đường, hắn giận dữ nhìn Giả Tinh nói:
-Giả Thối Chi, có phải Đô Đình Hậu đại nhân lại nghĩ ra chuyện gì không?
-Việc này… Ha ha!
Giả Tinh có phần bối rối. Việc gọi hẳn họ và tên tự chứng tỏ bây giờ Tào Bằng rất tức giận. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo gần đây Giả Hủ luôn gây sức ép với Tào Bằng. Đổi lại là Giả Tinh cũng sẽ khó chịu.
Giả Tinh có chút thông cảm với Tào Bằng.
-Tào Trung Hầu, Tào Tư Không vừa phái người đến nha đường, dặn là phải chỉnh binh bắc quân ngũ giáo. Đô Đình Hậu lệnh cho Tào Trung Hầu lập tức đến doanh trại quân ngoài thành tập hợp, giờ Thân điểm binh, không thể trì hoãn. Có lẽ chúng ta phải xuất chinh.
-Ngay cả Bắc Quân Ngũ Giáo cũng phải xuất quân?
Tào Bằng nghe xong , ngẩn người ra.
Chức Chấp Kim Ngô cấm quân Điển Ti, bảo vệ kinh thành. Dưới quyền có Bắc Quân Ngũ Giáo, chủ yếu bảo vệ sự an toàn của kinh đô và vùng lân cận.
Tuy nhiên từ thời Tây Hán, Chấp Kim Ngô cũng đã từng xuất binh. Chấp Kim Ngô Mã Thích thời Tây Hán Hán Chiêu đế từng dẫn quân chinh phạt, phá người Khương.
Trong thời Đông Hán, Chấp Kim Ngô Cảnh Bình đời Hán Hòa đế còn nhậm chức phó tướng cho Đậu Hiến đại tướng quân, chinh phạt bắc Hung Nô, tiến vào Mạc Bắc tám trăm dặm. Tuy nhiên, từ đời Linh đế đến nay, bắc quân không rời khỏi kinh đô và vùng lân cận đã thành lệ.
Bây giờ, bắc quân phải chuẩn bị ra trận chứng tỏ Tào Tháo cũng ý thức được tình hình xấu, thậm chí ngay cả quân đội của kinh đô và vùng lân cận đều phải xuất chinh. Rõ ràng tình hình rất nghiêm trọng.
Giả Tinh hạ giọng nói:
-Tào trung hầu, thực ra nghĩa phụ cũng không có ác ý gì. Có điều tính nết ông ấy như vậy. Nếu có thể bỏ qua được thì xin ngài hãy bỏ qua. Thực ra nghĩa phụ cũng khen ngợi trung hầu không ngớt miệng đấy.
-Hả?
Có câu “giơ tay không đánh người tươi cười”. Nếu Giả Tinh đã hạ mình nói vậy thì Tào Bằng cũng không nổi giận nữa. Hắn chắp tay:
-Ta về phủ chuẩn bị, sau đó sẽ đến doanh trại báo danh.
Dứt lời, hắn quay đầu ngựa quất roi thúc ngựa chạy đi, để lại Giả Tinh trên đường nhìn theo bóng dáng của hắn mà cười khổ.
-A Phúc, ngươi muốn xuất chinh sao?
- Đúng!
***
Trở về phủ, Tào Bằng lập tức sai người điểm quân Phi Mạo, đồng thời sai người báo cho Hách Chiêu, lại lệnh Hắc Mạo chỉnh binh chờ ở ngoài thành. Hạ Hầu Lan, Cam Ninh đều đi theo xuất trận, Hám Trạch cũng đi cùng, đảm nhiệm chức quân sư chủ chốt cho Tào Bằng. Lý Nho không thể xuất đầu lộ diện nên ở lại trong phủ.
Tuy nhiên, Lý Nho vẫn nhắc nhở Tào Bằng:
-Sức quân Viên Thiệu như thác, công tử không được hành sự lỗ mãng. Ta đoán chừng, Tào Tháo nhất định lấy lại Bộc Dương trước để củng cố thế cục mặt đông rồi sau đó giải phóng Bạch Mã. Nhưng có điều việc này rất nguy hiểm, nếu như vô ý sẽ gặp phải tai ương. Công tử cần hết sức cẩn thận. Ta có một kế, nói không chừng có thể khiến công tử bình yên vô sự trở về.
-Tiên sinh có kế gì?
-Theo sát Giả Văn Hòa.
-Hả?
-Giả Văn Hòa không phải là kẻ dễ dàng chịu tổn hại. Tâm tư của gã kín đáo tỉ mỉ, tính toán không bỏ sót điều gì. Ngài chỉ cần theo sát gã. Gã nói thế nào thì ngài làm như thế đó, tuyệt đối không tự quyết định. Theo như ta thấy, có Giả Văn Hòa ở đó thì Tào Mạnh Đức chưa chắc sẽ gặp rắc rối đâu.
Có thể thấy được Lý Nho vô cùng coi trọng Giả Hủ. Trong mắt nhiều người thì có lẽ kế sách này rất tầm thường. Nhưng trên thực tế đây cũng là một cách đi cho Tào Bằng. Đi theo Giả Hủ sẽ không chịu thiệt! Nhưng cho dù phải chịu thiệt, lão tử cũng quyết phải kéo cả Giả Hủ theo.
Trương thị rưng rưng nước mắt. Hoàng Nguyệt Anh lại lo âu. Bộ Loan và Quách Hoàn vừa sắp xếp y giáp cho Tào Bằng vừa lén lau nước mắt. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Tào Bằng rời khỏi nhà, nhưng là lần đầu tiên Tào Bằng thực sự xuất chinh ra trận. Tuy rằng khi mộ binh ở Cức Dương rất nguy hiểm nhưng không thể so với lúc này. Đám người Trương thị ở nhà cũng biết là cục diện lần này nguy hiểm hơn rất nhiều. Toàn bộ Hứa Đô đều như bị bao phủ trong màn mây đen, tăm tối càng khiến đám người Trương thị và Hoàng Nguyệt Anh cảm thấy bất an. Chính vì thế, mọi người đều dặn dò Tào Bằng cặn kẽ.
-Mẫu thân, Nguyệt Anh, không cần lo lắng.
Tào Bằng nhận kim quan từ tay Bộ Loan, đặt trên đầu. Sau đó, Quách Hoàn buộc chặt kim quan cho hắn rồi lấy ra một cái đai ngọc lặng lẽ thắt vào lưng cho Tào Bằng.
Tào Bằng cười nói:
-Đây đâu phải lần đầu hài nhi xuất trận, mẫu thân hà tất phải lo lắng chứ? Trước đây, con từng ở Hạ Bi giao chiến cùng Hao hổ Lã Bố đấy thôi.
-Nhưng ta nghe bên ngoài nói…
-Mẫu thân đừng nghe những người không biết gì tung tin đồn nhảm. Tào công là trụ cột Hán thất, được ngàn người ủng hộ. Viên Thiệu kia chỉ nhờ vào phúc trạch của tổ tiên để lại mà được việc, làm sao có thể sánh bằng. Mọi người yên tâm. Con nhất định bình an trở về. Đến lúc đó, nói không chừng con còn có thể lập công lao sự nghiệp, thậm chí có thể đuổi kịp cha và tỷ phu nữa.
-Mẫu thân không cần con lập công lao sự nghiệp, chỉ cần con có thể bình an trở về.
Tào Bằng mặc giáp trụ tươm tất, xoay người rồi đột nhiên dang tay ôm chặt lấy Trương thị. Hắn nói vào tai Trương thị:
-Mẫu thân, người yên tâm đi, con nhất định sẽ bình an trở về.
-Ừ!
Trương thị chưa nói dứt lời, nước mắt đã trào ra. Bà nhận từ tay Hoàng Nguyệt Anh một cái túi thơm, buộc vào bên hông Tào Bằng.
-Đây là miếng bình an phù ta và Nguyệt Anh, còn có cả chị con cầu xin cho con. Con hãy đeo bên người, nhất định phải cẩn thận đấy.
Tào Bằng ra sức gật đầu, xoay người nhìn thoáng qua Hoàng Nguyệt Anh đang lã chã nước mắt. Hắn tiến tới ôm Hoàng Nguyệt Anh vào trong lòng.
-Hãy chăm sóc mẫu thân cho tốt.
-Vâng!
-Mặc cho cha nàng đồng ý hay không, chờ ta trở về, chúng ta sẽ thành thân.
-Vâng!
Hoàng Nguyệt Anh mở to hai mắt nhìn, má lúm đồng tiền đỏ ửng lên. Nàng nhìn Tào Bằng một lúc lâu rồi lại cúi đầu xuống, nói:
-Vậy chàng nhất định phải sớm trở về.
Tào Bằng buông Hoàng Nguyệt Anh ra. Ở trước mặt bao người, hắn lại ôm Bộ Loan và Quách Hoàn, rồi xoay người đi tới trước mặt Tào Nam.
-Tỷ tỷ, ta đoán chừng, tỷ phu trở về lần này rất có khả năng sẽ trấn thủ đường quân lương. Nếu đúng như vậy, ta đề nghị tỷ phu nên gọi Văn Trường hợp sức. Khi hai người ở thành Cửu Nữ đã từng hợp lực với nhau, nhất định sẽ ăn ý với nhau hơn.
Tào Nam nước mắt ngấn lệ, gật đầu đồng ý.
Tào Bằng giơ tay khẽ véo má Đặng Ngải, sau đó nhanh chân đi ra phòng khách. Đám người Trương thị đưa tiễn hắn ra đến cửa phủ liền bị Tào Bằng ngăn lại.
-Mẫu thân, mọi người đừng tiễn nữa. Chỉ là một trận chiến nhỏ mà thôi, không cần lo lắng quá. Mọi người đừng đi ra nữa, cứ như có việc gì nghiêm trọng lắm vậy. Có Hưng Bá và Tử U, còn có Hám đại ca ở đây, làm sao ta xảy ra việc gì được?
-Ngươi nhất định phải cẩn thận.
Tào Bằng cười to, quay người đi ra cửa phủ. Lý Tiên và Đại Nha, hai tên vệ sĩ của Phi Mạo đã đứng chờ ở cửa, một người giữ ngựa, một người nâng Họa Can kích.
Tào Bằng đảo mắt nhìn qua tám mươi tên Phi Mạo đứng ngoài cửa cùng đám người do Cam Ninh dẫn đầu, sau đó xoay người ngồi lên lưng Chiếu Dạ Bạch rồi nhận Họa Can Kích từ tay Đại Nha.
-Lên ngựa. Xuất phát!
Hắn ra lệnh một tiếng, Phi Mạo xoay người lên ngựa. Tào Bằng quay lại nhìn về đám người Trương thị ở cửa phủ, khẽ mỉm cười rồi thúc ngựa chạy nhanh. Đám người Cam Ninh chắp tay hướng về Trương thị, theo sát Tào Bằng.
Trong cửa phủ, nước mắt Trương thị rơi như mưa.
Đừng tưởng Tào Bằng nói nghe dễ dàng như thế, thực chấttrong lòng hắn lại không hề nhẹ nhõm chút nào. Trận chiến Quan Độ dường như đã đi lệch khỏi quỹ đạo lịch sử, phát triển theo chiều hướng nàokhông ai biết được. Nếu không thể đoạt lại được Bộc Dương thì rất có thể Sung Châu sẽ náo loạn lần thứ hai. Mà trong lúc này, nếu Sung Châu loạn toàn bộ Hà Nam đều sẽ loạn theo. Đến lúc đó, kế hoạch tổng thể của Tào Tháo sẽ bị phá hỏng.
Nếu Thịnh Phách ở Thanh Châu không thể giữ vững mà chỉ dựa vào Vu Cấm thì Tào Tháo chẳng khác nào đã bị cụt mất một cánh tay. Vì thế, nếu Tào Tháo muốn nắm trọn ván cờ trong tay, y nhất định phải đoạt lại Bộc Dương. Nhưng thực tế, muốn đoạt lại Bộc Dương, nói dễ hơn làm. Viên Thiệu tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Bộc Dương.
Đến lúc đó, tất sẽ có một trận ác chiến! Tào Bằng nghĩ đến đây chợt cảm thấy bất an.
Trước kia, hắn luôn tràn đầy tự tin. Những việc xảy ra giống như được thần trợ giúp, luôn xuôi chèo xuôi mái. Đó là vì hắn biết rõ quỹ đạo phát triển của lịch sử nên mọi việc hắn đều nắm chắc trong tay. Nhưng hiện tại, tình hình dường như đã không khống chế được nữa. Lịch sử phát triển lệch khỏi quỹ đạo thì sẽ có kết quả như thế nào đây? Tào Bằng không thể nói rõ. Hiện tại, hắn cảm thấy rất bất an.
Tào Tháo vẫn có thể thắng trong trận chiến Quan Độ chứ? Nếu Tào Tháo thua trong trận chiến Quan Độ thì toàn bộ cục diện tam quốc rất có thể sẽ bị biến đổi theo.
Trước đây, hắn từng lập lời thề son sắt hy vọng có thể thay đổi lịch sử. Nhưng bây giờ, lịch sử đã thay đổi, lại còn lệch ra khỏi quỹ đạo, khiến Tào Bằng sợ hãi. Bây giờ, hắn không thể nói rõ, cuối cùng thì thay đổi lịch sử là tốt, hay thuận theo lịch sử là tốt nữa?
Dọc đường đi, Tào Bằng rất lặng lẽ.
Ở ngoài thành, Phi Mạo và Hắc Mạo của Hách Chiêu hợp lại, cùng đi vào doanh trại.
Hách Chiêu chỉ dẫn theo hai trăm Hắc Mạo, để lại một trăm người, chờ Đặng Tắc trở về sẽ sắp xếp sau. Một khi không thể đoạt lại Bộc Dương, tình hình sẽ hết sức ác liệt. Một trăm Hắc Mạo này ít nhất có thể che chở người nhà Tào Bằng, mang họ xuống Giang Hạ lánh nạn. Hoàng thị ở Giang Hạ có thực lực rất hùng hậu. Chỉ cần Hoàng Thừa Ngạn đồng ý tiếp nhận thì người nhà Tào Bằng sẽ không gặp khó khăn gì. Đương nhiên, đây cũng chỉ là tính toán trong trường hợp xấu xảy ra mà thôi.
-Công tử nghĩ là cuộc chiến này ta có thể thắng không?
Hám Trạch đột nhiên thúc ngựa đi song song với Tào Bằng, hỏi khẽ.
-Đương nhiên có thể thắng.
- Ha ha, nếu đã như vậy, công tử cần gì phải căng thẳng chứ?
-Hả?
Tào Bằng hơi sửng sốt, ghìm cương quay đầu lại hỏi:
-Đại huynh, nhìn ta rất căng thẳng sao?
Hám Trạch cười nói:
-Tất cả mọi người đều nhận thấy.
-Thật thế sao?
Tào Bằng quay đầu hỏi Cam Ninh, Hách Chiêu và Hạ Hầu Lan:
-Nhìn ta rất căng thẳng à?
Ba người Cam Ninh đều gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Tào Bằng gãi đầu, không nhịn được cười:
-Được rồi. Ta thừa nhận là ta có chút căng thẳng.
-Công tử cần gì phải căng thẳng? Hưng Bá được tiểu thư phó thác, cho dù chết trận cũng phải bảo vệ tính mạng công tử. Chẳng qua chỉ là Viên Thiệu, có gì đáng nói chứ?
-Đúng vậy. Ta chỉ thích nhìn công tử cười sảng khoái thôi.
Hạ Hầu Lan cũng nói theo.
Hách Chiêu nói:
-Năm đó, ở bên sông Tổ Thủy, công tử từng nói rất hùng hồn. Bây giờ, những lời nói hùng hồn ấy vẫn còn văng vẳng ở bên tai ta. Việc đại sự của công tử còn chưa thành, ta còn hy vọng có thể nhờ công tử mà thành công lập nghiệp. Theo ta thấy, Viên Bản Sơ kia không phải đối thủ của Tào công đâu.
Đúng vậy. Trời sập thì có núi cao đỡ. Ta khẩn trương làm gì?
Tào Bằng cười to nói:
-Đúng là ta có chút căng thẳng thật. Nhưng ta đã có mọi người thì còn sợ gì hắn. Đi! Chúng ta đi lập công!
Từ Hoảng kinh hãi, vội vàng thúc ngựa cứu viện. Nhưng Nhan Lương làm sao lại để hắn chạy thoát, giục ngựa cản hắn lại.
-Từ Công Minh, đối thủ của ngươi là ta, muốn chạy đi đâu.
Đại hoàn đao ào ào rung động như tiếng sấm nổ, đao vân quay cuồng. Từ Hoảng vốn kém Nhan Lương hai phân, nhờ đồ trang bị mới bất phân thắng bại. Nhưng đột nhiên một con mãnh hổ hiện ra phía sau hắn thì Từ Hoảng làm sao còn tâm trí chiến đấu nữa, chỉ bảy tám hiệp đã bị Nhan Lương đánh cho mồ hôi ướt đẫm, chật vật chịu không nổi.
Trong khi đó, xà mâu của Trương Phi vung đến đâu là máu chảy đến đó. Bộ hạ của Nhan Lương cũng bắt đầu xung phong khiến Tào quân tan tác. Trương Phi cười độc ác, vung xà mâu về phía Từ Hoảng:
-Từ Công Minh, để mạng lại.
Một tên Nhan Lương đã khiến Từ Hoảng khó chống nổi rồi, nếu thêm một tên Trương Phi nữa…Từ Hoảng không phải người không biết tiến thoái. Hắn thình lình vận sức, vung liên tiếp ba chiêu thiết sáo đẩy lùi Nhan Lương, sau đó thúc ngựa chạy đi.
Hắn vừa chạy đi thì Tào quân như rắn mất đầu, nháy mắt quân đội tan rã. Nhan Lương và Trương Phi hợp binh lại làm một, không nói nhiều mà truy kích mười dặm mới thôi.
Thất bại của Từ Hoảng lần này đúng là thê thảm. Khi hắn xuất phát từ Bộc Dương mang theo bốn ngàn người, sau khi thoát khỏi vòng vây thì bên cạnh chỉ còn sáu bảy trăm người ít ỏi mà thôi. Nếu Bạch Mã đã mất thì nhất định phải mau chóng trở về Bộc Dương trình báo lên Hứa Đô. Nghĩ vậy nên Từ Hoảng không dừng lại mà mang tàn binh chạy thẳng về hướng Bộc Dương.
Chạy cho đến tối thì đã thấy thành Bộc Dương ngay trước mắt. Từ Hoảng thở dài một hơi, vung roi, đi tới cửa thành, quát lớn:
-Kẻ nào thủ trên thành, mau chóng mở cổng.
Quân lính trên tường thành ló đầu nhìn xuống.
-A, là Từ tướng quân, mở cửa thành, mở cửa thành.
Tiếng gọi ầm ĩ vang lên, cửa thành chầm chậm mở ra. Từ Hoảng đang muốn vào thành thì thấy một con ngựa từ trong thành xé gió cuộn theo bụi mù chạy ra. Lập tức thấy một viên đại tướng thân cao chín thước, mặc một bộ chiến bào màu xanh, bàn tay cầm một thanh đại đao dài chín thước năm tấc.
-Từ Hoảng, Quan Vũ chờ ngươi ở đây đã lâu, đỡ đao!
Lời còn chưa dứt, người đã ở trước mặt Từ Hoảng. Quan Vũ vung Đại Khảm Đao xuống, chỉ thấy một chút tàn ảnh xẹt qua, đao đã chém tới trước mặt.
Cũng may trong tích tắc khi cửa thành mở ra, bản năng mách bảo Từ Hoảng có chuyện không ổn, cho nên hắn ghìm ngựa lui về phía sau một bước. Khi Quan Vũ vọt tới trước mặt, hắn vội vàng nâng sáo lên chắn. Một tiếng “đanh” vang lên, con ngựa hí lên một tiếng dài, liên tục lùi về phía sau.
Thiết sáo dội lại một lực cực lớn khiến Từ Hoảng không chịu nổi. Phun một ngụm máu tươi, Từ Hoảng thúc ngựa bỏ chạy.
-Có mai phục, chạy mau.
Từ Hoảng nằm trên lưng ngựa, thúc ngựa bỏ chạy như điên. Quan Vũ thấy một đao không lấy được mạng Từ Hoảng liền giận dữ thúc ngựa đuổi theo.
Mười mấy tên Tào quân ùa lên ngăn Quan Vũ lại. Cơn giận của Quan Vũ lại càng tăng liên, đại đao như múa trên trời tuyết, vù vù rung động. Lúc này, một đội binh mã cũng lao ra từ trong thành, cùng với Quan Vũ nhanh chóng phân thây mấy tên Tào quân.
Từ Hoảng đã chạy xa…
Quan Vũ định thúc ngựa đuổi theo thì nghe có người trên thành nói:
-Nhị đệ, giặc cùng đường chớ đuổi. Ta chỉ cần chiếm Bộc Dương thôi.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy một người nam tử trung niên hiện ra trên tường thành, chính là Lưu Bị - Lưu Huyền Đức. Quan Vũ đúng là Lưu Bị bảo gì nghe nấy. Y ghìm cương chiến mã, tay vuốt chòm râu dài, cười ha hả:
-Nếu đại ca đã có lệnh thì thả Từ Công Minh chạy một lần vậy.
Hai người nhìn nhau rồi cười ha hả.
Ánh mắt Lưu Bị sáng quắc, hiện ra một chút thích thú: “Bây giờ, cuối cùng ta cũng đòi lại được một ván với Tào tặc.”
***
-Bộc Dương thất thủ?
Ở trong phủ Chấp Kim Ngô, Tào Bằng giật mình, nhìn Giả Hủ. Hôm nay, hắn tới trình báo giấy tờ kiểm tra Bắc Quân, không ngờ lại bị Giả Hủ giữ chân lại, báo cho hắn biết tin Bạch Mã thất thủ, Bộc Dương rơi vào tay Viên Thiệu.
Khoan đã, khoan đã. Hình như có phần không hợp lý. Tào Bằng cố sức nhớ lại trận chiến Quan Độ. Trong lịch sử, giai đoạn trước chiến dịch Quan Độ, đúng là có bao gồm cuộc chiến ở Bạch Mã. Nhưng trong cuộc chiến ở Bạch Mã, Tào Tháo hình như chỉ bị mất mỗi Bạch Mã nhưng chưa mất Bộc Dương. Nhưng bây giờ, vì sao ngay cả Bộc Dương cũng thất thủ?
Lịch sử hình như đã xảy ra một chút biến đổi.
Nhưng cũng đừng coi thường, sự thay đổi nhỏ nhặt này khiến cho tình thế của Tào Tháo trở nên khó khăn hơn. Trong lịch sử, Viên Thiệu đánh chiếm Bạch Mã vì muốn đảm bảo đường tiến Nam hạ của đại quân được thông suốt. Nhưng bây giờ Bộc Dương thất thủ cũng khiến cho lá chắn mặt phía đông của Tào Tháo biến mất. Tào Tháo vốn có chút phiền phức ở Duyện Châu. Lúc trước, y giết chết Biên Nhượng khiến cho quan hệ giữa y với các sĩ tử Duyện Châu trở nên căng thẳng.
Cho nên lúc trước khi Tào Tháo tấn công Từ Châu, Lã Bố không cần tốn nhiều công sức đã chiếm được Bộc Dương, khiến Duyện Châu đại loạn. Cho đến bây giờ tình hình ở Duyện Châu đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều nhưng không có nghĩa là quan hệ của Tào Tháo với kẻ sĩ ở Duyện Châu được phục hồi. Nếu Duyện Châu rối loạn…
Tào Bằng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
-Bộc Dương thất thủ khiến cho bố trí lúc trước của Tào công ở Thanh Châu bị xáo trộn. Tang Tuyên Cao dù có bản lĩnh nhưng người này rất giảo hoạt, không dễ tin. Trước đây, binh mã Văn Tắc trấn thủ Bộc Dương nên có lẽ không thấy được ý đồ của Tang Phách. Nhưng bây giờ Bộc Dương đã mất, cánh quân Vu Cấm bị uy hiếp, chỉ sợ là không lo nổi thân mình.
Giả Hủ nói xong, cười ha hả nhìn Tào Bằng.
-Hữu Học có chủ ý gì không?
Nhìn thấy Giả Hủ kia cười tủm tỉm ra mặt, Tào Bằng chỉ muốn xông lên đấm cho gã một quả đấm để Giả Hủ biến thành Giả đầu heo.
Không làm việc dưới quyền Giả Hủ thì không biết gã nham hiểm cỡ nào. Một cuốn công văn kiểm tra, Tào Bằng phải viết vô số lần nhưng vẫn bị Giả Hủ làm khó đến phát điên. Ban đầu văn án còn rõ ràng sạch sẽ nhưng gã vẽ trái một nét, phải một nét khiến cho lộn xộn hết lên khiến Tào Bằng phải sao chép lại một lần nữa. Tào Bằng nhìn cả buổi cũng không biết cuối cùng là có vấn đề gì. Sau khi sao chép lại một lần nữa, hắn lại gửi văn án đến. Giả đầu heo lại bắt đầu tìm khuyết điểm. Chỗ này một lỗi sai, chỗ kia một lỗi sai, sao lần trước không nói luôn đi? Được rồi, lão tử nhịn, về chép lại một lần nữa, sửa lại thêm chút nữa. Nhưng Giả đầu heo vẫn không hài lòng, cho rằng còn có vài số liệu cần phải hiệu đính, khiến Tào Bằng lại phải trở về chỉnh một lần nữa. Quân vụ của ngũ doanh thật sự đã chồng chất lắm rồi. Tào Bằng mệt mỏi so từng con số với nhau mà không thấy vấn đề gì. Vì vậy, hắn trình báo lại. Nnhưng Giả Hủ lại không đồng ý, khăng khăng cho rằng số liệu không xác thực làm cho Tào Bằng phải đem sổ sách tính toán lại một lần nữa ngay trước mặt gã mới khiến Giả Hủ không còn lời nào để nói.
Tào Bằng rốt cuộc cũng thấy được bụng dạ hẹp hòi của Giả Hủ. Ta nào có cố ý phá hỏng kế hoạch giấu tài của ngươi, sao ngươi phải cố hành ta hết lần này đến lần khác như thế? Thật uổng cho kiếp trước ta sùng bái ngươi như vậy, thật không ngờ. Đừng để ta có cơ hội, nếu không ta nhất định sẽ phục thù. Bây giờ, ngươi thích thì cứ làm khó dễ ta đi.
Khuôn mặt Tào Bằng lập tức trầm xuống:
-Ty chức không phải là quân sư của Tư Không, nhưng thưa Đô Đình Hậu, quân ta tất nhiên nắm chắc phần thắng trong tay.
Hắn nghiêm mặt nhìn Giả Hủ. Giả Hủ khẽ ho khan một tiếng:
-Việc ấy… Việc kiểm tra ngũ doanh hãy tạm thời gác sang một bên. Có điều, Bộc Dương đã thất thủ nên nhất định chủ công sẽ có hành động. Trước đó, Hữu Học cần phải chỉnh lý danh sách Bắc Quân cho rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng huy động.
Sửa sang lại cái đầu ngươi !
Tào Bằng hít sâu một hơi, đứng dậy nói:
-Ty chức tuân mệnh.
Bây giờ ta không muốn đứng ở Chấp Kim Ngô này thêm một khắc nào nữa. Tào Bằng cảm thấy bản thân mình và Giả Hủ có đến bảy tám phần trái ngược nhau, ngay từ lúc đầu, hai người đã không hòa hợp rồi.
-Ngươi thật là không đáng yêu gì cả.
Tiếng Giả Hủ nói nhỏ vọng lại phía sau khiến Tào Bằng giận tím người, hận không thể quay lại túm lấy Giả Hủ mà đấm một phát để xả mối hận trong lòng. Đáng yêu cái đầu ngươi.
Tào Bằng chửi thầm, đi ra khỏi nha đường.
Nha môn Chấp Kim Ngô không lớn, chức quan cũng không nhiều. Thực sự chỉ có hai chức quan. Một là Vũ Khố lệnh, còn lại là Bắc Quân Trung Hậu. Mà Vũ Khố lệnh Tào Cấp hiện giờ đang ở Tiếu huyện. Cho dù Tào Cấp trở về, cũng sẽ không làm việc trong nha môn Chấp Kim Ngô. Y còn một chức vụ nữa là Dân Tào Đô Úy, vì vậy phần lớn thời gian đều làm việc trong phủ Tư Không. Nói cách khác, mệnh quan triều đình thuộc quyền quản lý của Giả Hủ, thật sự chỉ có một mình Tào Bằng. Việc này khiến cho Tào Bằng khốn khổ mà không nói nổi, lại càng căm thù Giả Hủ đến tận xương tuy. Hắn rõ ràng cảm thấy người này cố ý làm khó mình. Nhưng gã là quan cao hơn hắn một cấp, có chèn ép Tào Bằng cũng không thể tránh được.
Danh sách Bắc Quân ngũ giáo chẳng phải đã sớm sửa lại rõ ràng rồi sao?
Đi ra khỏi nha môn Chấp Kim Ngô, Tào Bằng gãi đầu, lên ngựa chuẩn bị về nhà. Hắn đi đến nửa đường, chợt nghe phía sau vọng đến tiếng vó ngựa, có người hô lớn gọi:
-Tào trung hầu dừng bước, Tào trung hầu dừng bước.
Hắn quay đầu lại thì thấy Giả Tinh chạy đến.
Còn không để ta yên sao?
Tào Bằng không dám nổi giận với Giả Hủ nhưng không có nghĩa là hắn không dám nổi cáu với Giả Tinh. Ghìm ngựa ở giữa đường, hắn giận dữ nhìn Giả Tinh nói:
-Giả Thối Chi, có phải Đô Đình Hậu đại nhân lại nghĩ ra chuyện gì không?
-Việc này… Ha ha!
Giả Tinh có phần bối rối. Việc gọi hẳn họ và tên tự chứng tỏ bây giờ Tào Bằng rất tức giận. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo gần đây Giả Hủ luôn gây sức ép với Tào Bằng. Đổi lại là Giả Tinh cũng sẽ khó chịu.
Giả Tinh có chút thông cảm với Tào Bằng.
-Tào Trung Hầu, Tào Tư Không vừa phái người đến nha đường, dặn là phải chỉnh binh bắc quân ngũ giáo. Đô Đình Hậu lệnh cho Tào Trung Hầu lập tức đến doanh trại quân ngoài thành tập hợp, giờ Thân điểm binh, không thể trì hoãn. Có lẽ chúng ta phải xuất chinh.
-Ngay cả Bắc Quân Ngũ Giáo cũng phải xuất quân?
Tào Bằng nghe xong , ngẩn người ra.
Chức Chấp Kim Ngô cấm quân Điển Ti, bảo vệ kinh thành. Dưới quyền có Bắc Quân Ngũ Giáo, chủ yếu bảo vệ sự an toàn của kinh đô và vùng lân cận.
Tuy nhiên từ thời Tây Hán, Chấp Kim Ngô cũng đã từng xuất binh. Chấp Kim Ngô Mã Thích thời Tây Hán Hán Chiêu đế từng dẫn quân chinh phạt, phá người Khương.
Trong thời Đông Hán, Chấp Kim Ngô Cảnh Bình đời Hán Hòa đế còn nhậm chức phó tướng cho Đậu Hiến đại tướng quân, chinh phạt bắc Hung Nô, tiến vào Mạc Bắc tám trăm dặm. Tuy nhiên, từ đời Linh đế đến nay, bắc quân không rời khỏi kinh đô và vùng lân cận đã thành lệ.
Bây giờ, bắc quân phải chuẩn bị ra trận chứng tỏ Tào Tháo cũng ý thức được tình hình xấu, thậm chí ngay cả quân đội của kinh đô và vùng lân cận đều phải xuất chinh. Rõ ràng tình hình rất nghiêm trọng.
Giả Tinh hạ giọng nói:
-Tào trung hầu, thực ra nghĩa phụ cũng không có ác ý gì. Có điều tính nết ông ấy như vậy. Nếu có thể bỏ qua được thì xin ngài hãy bỏ qua. Thực ra nghĩa phụ cũng khen ngợi trung hầu không ngớt miệng đấy.
-Hả?
Có câu “giơ tay không đánh người tươi cười”. Nếu Giả Tinh đã hạ mình nói vậy thì Tào Bằng cũng không nổi giận nữa. Hắn chắp tay:
-Ta về phủ chuẩn bị, sau đó sẽ đến doanh trại báo danh.
Dứt lời, hắn quay đầu ngựa quất roi thúc ngựa chạy đi, để lại Giả Tinh trên đường nhìn theo bóng dáng của hắn mà cười khổ.
-A Phúc, ngươi muốn xuất chinh sao?
- Đúng!
***
Trở về phủ, Tào Bằng lập tức sai người điểm quân Phi Mạo, đồng thời sai người báo cho Hách Chiêu, lại lệnh Hắc Mạo chỉnh binh chờ ở ngoài thành. Hạ Hầu Lan, Cam Ninh đều đi theo xuất trận, Hám Trạch cũng đi cùng, đảm nhiệm chức quân sư chủ chốt cho Tào Bằng. Lý Nho không thể xuất đầu lộ diện nên ở lại trong phủ.
Tuy nhiên, Lý Nho vẫn nhắc nhở Tào Bằng:
-Sức quân Viên Thiệu như thác, công tử không được hành sự lỗ mãng. Ta đoán chừng, Tào Tháo nhất định lấy lại Bộc Dương trước để củng cố thế cục mặt đông rồi sau đó giải phóng Bạch Mã. Nhưng có điều việc này rất nguy hiểm, nếu như vô ý sẽ gặp phải tai ương. Công tử cần hết sức cẩn thận. Ta có một kế, nói không chừng có thể khiến công tử bình yên vô sự trở về.
-Tiên sinh có kế gì?
-Theo sát Giả Văn Hòa.
-Hả?
-Giả Văn Hòa không phải là kẻ dễ dàng chịu tổn hại. Tâm tư của gã kín đáo tỉ mỉ, tính toán không bỏ sót điều gì. Ngài chỉ cần theo sát gã. Gã nói thế nào thì ngài làm như thế đó, tuyệt đối không tự quyết định. Theo như ta thấy, có Giả Văn Hòa ở đó thì Tào Mạnh Đức chưa chắc sẽ gặp rắc rối đâu.
Có thể thấy được Lý Nho vô cùng coi trọng Giả Hủ. Trong mắt nhiều người thì có lẽ kế sách này rất tầm thường. Nhưng trên thực tế đây cũng là một cách đi cho Tào Bằng. Đi theo Giả Hủ sẽ không chịu thiệt! Nhưng cho dù phải chịu thiệt, lão tử cũng quyết phải kéo cả Giả Hủ theo.
Trương thị rưng rưng nước mắt. Hoàng Nguyệt Anh lại lo âu. Bộ Loan và Quách Hoàn vừa sắp xếp y giáp cho Tào Bằng vừa lén lau nước mắt. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Tào Bằng rời khỏi nhà, nhưng là lần đầu tiên Tào Bằng thực sự xuất chinh ra trận. Tuy rằng khi mộ binh ở Cức Dương rất nguy hiểm nhưng không thể so với lúc này. Đám người Trương thị ở nhà cũng biết là cục diện lần này nguy hiểm hơn rất nhiều. Toàn bộ Hứa Đô đều như bị bao phủ trong màn mây đen, tăm tối càng khiến đám người Trương thị và Hoàng Nguyệt Anh cảm thấy bất an. Chính vì thế, mọi người đều dặn dò Tào Bằng cặn kẽ.
-Mẫu thân, Nguyệt Anh, không cần lo lắng.
Tào Bằng nhận kim quan từ tay Bộ Loan, đặt trên đầu. Sau đó, Quách Hoàn buộc chặt kim quan cho hắn rồi lấy ra một cái đai ngọc lặng lẽ thắt vào lưng cho Tào Bằng.
Tào Bằng cười nói:
-Đây đâu phải lần đầu hài nhi xuất trận, mẫu thân hà tất phải lo lắng chứ? Trước đây, con từng ở Hạ Bi giao chiến cùng Hao hổ Lã Bố đấy thôi.
-Nhưng ta nghe bên ngoài nói…
-Mẫu thân đừng nghe những người không biết gì tung tin đồn nhảm. Tào công là trụ cột Hán thất, được ngàn người ủng hộ. Viên Thiệu kia chỉ nhờ vào phúc trạch của tổ tiên để lại mà được việc, làm sao có thể sánh bằng. Mọi người yên tâm. Con nhất định bình an trở về. Đến lúc đó, nói không chừng con còn có thể lập công lao sự nghiệp, thậm chí có thể đuổi kịp cha và tỷ phu nữa.
-Mẫu thân không cần con lập công lao sự nghiệp, chỉ cần con có thể bình an trở về.
Tào Bằng mặc giáp trụ tươm tất, xoay người rồi đột nhiên dang tay ôm chặt lấy Trương thị. Hắn nói vào tai Trương thị:
-Mẫu thân, người yên tâm đi, con nhất định sẽ bình an trở về.
-Ừ!
Trương thị chưa nói dứt lời, nước mắt đã trào ra. Bà nhận từ tay Hoàng Nguyệt Anh một cái túi thơm, buộc vào bên hông Tào Bằng.
-Đây là miếng bình an phù ta và Nguyệt Anh, còn có cả chị con cầu xin cho con. Con hãy đeo bên người, nhất định phải cẩn thận đấy.
Tào Bằng ra sức gật đầu, xoay người nhìn thoáng qua Hoàng Nguyệt Anh đang lã chã nước mắt. Hắn tiến tới ôm Hoàng Nguyệt Anh vào trong lòng.
-Hãy chăm sóc mẫu thân cho tốt.
-Vâng!
-Mặc cho cha nàng đồng ý hay không, chờ ta trở về, chúng ta sẽ thành thân.
-Vâng!
Hoàng Nguyệt Anh mở to hai mắt nhìn, má lúm đồng tiền đỏ ửng lên. Nàng nhìn Tào Bằng một lúc lâu rồi lại cúi đầu xuống, nói:
-Vậy chàng nhất định phải sớm trở về.
Tào Bằng buông Hoàng Nguyệt Anh ra. Ở trước mặt bao người, hắn lại ôm Bộ Loan và Quách Hoàn, rồi xoay người đi tới trước mặt Tào Nam.
-Tỷ tỷ, ta đoán chừng, tỷ phu trở về lần này rất có khả năng sẽ trấn thủ đường quân lương. Nếu đúng như vậy, ta đề nghị tỷ phu nên gọi Văn Trường hợp sức. Khi hai người ở thành Cửu Nữ đã từng hợp lực với nhau, nhất định sẽ ăn ý với nhau hơn.
Tào Nam nước mắt ngấn lệ, gật đầu đồng ý.
Tào Bằng giơ tay khẽ véo má Đặng Ngải, sau đó nhanh chân đi ra phòng khách. Đám người Trương thị đưa tiễn hắn ra đến cửa phủ liền bị Tào Bằng ngăn lại.
-Mẫu thân, mọi người đừng tiễn nữa. Chỉ là một trận chiến nhỏ mà thôi, không cần lo lắng quá. Mọi người đừng đi ra nữa, cứ như có việc gì nghiêm trọng lắm vậy. Có Hưng Bá và Tử U, còn có Hám đại ca ở đây, làm sao ta xảy ra việc gì được?
-Ngươi nhất định phải cẩn thận.
Tào Bằng cười to, quay người đi ra cửa phủ. Lý Tiên và Đại Nha, hai tên vệ sĩ của Phi Mạo đã đứng chờ ở cửa, một người giữ ngựa, một người nâng Họa Can kích.
Tào Bằng đảo mắt nhìn qua tám mươi tên Phi Mạo đứng ngoài cửa cùng đám người do Cam Ninh dẫn đầu, sau đó xoay người ngồi lên lưng Chiếu Dạ Bạch rồi nhận Họa Can Kích từ tay Đại Nha.
-Lên ngựa. Xuất phát!
Hắn ra lệnh một tiếng, Phi Mạo xoay người lên ngựa. Tào Bằng quay lại nhìn về đám người Trương thị ở cửa phủ, khẽ mỉm cười rồi thúc ngựa chạy nhanh. Đám người Cam Ninh chắp tay hướng về Trương thị, theo sát Tào Bằng.
Trong cửa phủ, nước mắt Trương thị rơi như mưa.
Đừng tưởng Tào Bằng nói nghe dễ dàng như thế, thực chấttrong lòng hắn lại không hề nhẹ nhõm chút nào. Trận chiến Quan Độ dường như đã đi lệch khỏi quỹ đạo lịch sử, phát triển theo chiều hướng nàokhông ai biết được. Nếu không thể đoạt lại được Bộc Dương thì rất có thể Sung Châu sẽ náo loạn lần thứ hai. Mà trong lúc này, nếu Sung Châu loạn toàn bộ Hà Nam đều sẽ loạn theo. Đến lúc đó, kế hoạch tổng thể của Tào Tháo sẽ bị phá hỏng.
Nếu Thịnh Phách ở Thanh Châu không thể giữ vững mà chỉ dựa vào Vu Cấm thì Tào Tháo chẳng khác nào đã bị cụt mất một cánh tay. Vì thế, nếu Tào Tháo muốn nắm trọn ván cờ trong tay, y nhất định phải đoạt lại Bộc Dương. Nhưng thực tế, muốn đoạt lại Bộc Dương, nói dễ hơn làm. Viên Thiệu tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Bộc Dương.
Đến lúc đó, tất sẽ có một trận ác chiến! Tào Bằng nghĩ đến đây chợt cảm thấy bất an.
Trước kia, hắn luôn tràn đầy tự tin. Những việc xảy ra giống như được thần trợ giúp, luôn xuôi chèo xuôi mái. Đó là vì hắn biết rõ quỹ đạo phát triển của lịch sử nên mọi việc hắn đều nắm chắc trong tay. Nhưng hiện tại, tình hình dường như đã không khống chế được nữa. Lịch sử phát triển lệch khỏi quỹ đạo thì sẽ có kết quả như thế nào đây? Tào Bằng không thể nói rõ. Hiện tại, hắn cảm thấy rất bất an.
Tào Tháo vẫn có thể thắng trong trận chiến Quan Độ chứ? Nếu Tào Tháo thua trong trận chiến Quan Độ thì toàn bộ cục diện tam quốc rất có thể sẽ bị biến đổi theo.
Trước đây, hắn từng lập lời thề son sắt hy vọng có thể thay đổi lịch sử. Nhưng bây giờ, lịch sử đã thay đổi, lại còn lệch ra khỏi quỹ đạo, khiến Tào Bằng sợ hãi. Bây giờ, hắn không thể nói rõ, cuối cùng thì thay đổi lịch sử là tốt, hay thuận theo lịch sử là tốt nữa?
Dọc đường đi, Tào Bằng rất lặng lẽ.
Ở ngoài thành, Phi Mạo và Hắc Mạo của Hách Chiêu hợp lại, cùng đi vào doanh trại.
Hách Chiêu chỉ dẫn theo hai trăm Hắc Mạo, để lại một trăm người, chờ Đặng Tắc trở về sẽ sắp xếp sau. Một khi không thể đoạt lại Bộc Dương, tình hình sẽ hết sức ác liệt. Một trăm Hắc Mạo này ít nhất có thể che chở người nhà Tào Bằng, mang họ xuống Giang Hạ lánh nạn. Hoàng thị ở Giang Hạ có thực lực rất hùng hậu. Chỉ cần Hoàng Thừa Ngạn đồng ý tiếp nhận thì người nhà Tào Bằng sẽ không gặp khó khăn gì. Đương nhiên, đây cũng chỉ là tính toán trong trường hợp xấu xảy ra mà thôi.
-Công tử nghĩ là cuộc chiến này ta có thể thắng không?
Hám Trạch đột nhiên thúc ngựa đi song song với Tào Bằng, hỏi khẽ.
-Đương nhiên có thể thắng.
- Ha ha, nếu đã như vậy, công tử cần gì phải căng thẳng chứ?
-Hả?
Tào Bằng hơi sửng sốt, ghìm cương quay đầu lại hỏi:
-Đại huynh, nhìn ta rất căng thẳng sao?
Hám Trạch cười nói:
-Tất cả mọi người đều nhận thấy.
-Thật thế sao?
Tào Bằng quay đầu hỏi Cam Ninh, Hách Chiêu và Hạ Hầu Lan:
-Nhìn ta rất căng thẳng à?
Ba người Cam Ninh đều gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Tào Bằng gãi đầu, không nhịn được cười:
-Được rồi. Ta thừa nhận là ta có chút căng thẳng.
-Công tử cần gì phải căng thẳng? Hưng Bá được tiểu thư phó thác, cho dù chết trận cũng phải bảo vệ tính mạng công tử. Chẳng qua chỉ là Viên Thiệu, có gì đáng nói chứ?
-Đúng vậy. Ta chỉ thích nhìn công tử cười sảng khoái thôi.
Hạ Hầu Lan cũng nói theo.
Hách Chiêu nói:
-Năm đó, ở bên sông Tổ Thủy, công tử từng nói rất hùng hồn. Bây giờ, những lời nói hùng hồn ấy vẫn còn văng vẳng ở bên tai ta. Việc đại sự của công tử còn chưa thành, ta còn hy vọng có thể nhờ công tử mà thành công lập nghiệp. Theo ta thấy, Viên Bản Sơ kia không phải đối thủ của Tào công đâu.
Đúng vậy. Trời sập thì có núi cao đỡ. Ta khẩn trương làm gì?
Tào Bằng cười to nói:
-Đúng là ta có chút căng thẳng thật. Nhưng ta đã có mọi người thì còn sợ gì hắn. Đi! Chúng ta đi lập công!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.