Chương 460: Loạn Lương Châu (8).
Canh Tân
08/06/2013
Bàng Đức đến rồi!
Tiểu Tào lại thêm một viên mãnh tướng, không đúng, là hai người, đoán xem là ai?
Cha không có danh, nhưng con trai lại rất có thanh danh!
Quận Võ Uy loạn rồi!
Chính xác mà nói, chính là Hưu Chư trạch rối loạn, huyện Võ Uy cũng loạn…
Bởi vì Nhã Đan vẫn là tù binh (Triệt Lý Cát vẫn chưa truyền tin tức Nhã Đan trở về ra ngoài). Cho nên Triệt Lý Cát liền trở thành một đại hào thũng. Đối diện với sự đe dọa của Việt Cát càng ngày càng mạnh, Triệt Lý Cát bỏ cả địa bàn vốn có, lui giữ thị trấn Võ Uy. Đối với điều này, huyện trưởng huyện Võ Uy cũng không có ý kiến tỏ vẻ phản đối, chấp nhận bộ lạc Nhã Đan chăn nuôi xung quanh huyện Võ Uy. Nhưng Việt Cát lại không vì thế mà buông tha bộ lạc Nhã Đan…
Viện binh mà nữ nhân Thiêu Qua tìm đến tuy rằng tạo cho Việt Cát một mức độ phức tạp nhất định, nhưng cũng không thể tạo ra uy hiếp đối với y. Nếu muốn thống nhất Hưu Chư trạch, hai bộ lạc Nhã Đan và Nga Già Tắc đều là vấn đề mà Việt Cát cần phải giải quyết.
Lúc Đường Đề đang nằm trên giường chẳng thể dậy nổi, trên cơ bản không màng tới thế sự, cũng chính là thời cơ tốt nhất để Việt Cát thu nạp Khương Hồ.
Y thâu tóm Thiêu Qua Khương, thực lực sẽ tăng vọt.
Nhưng so sánh với Đường Đề, còn có vẻ hơi yếu. Nguyên nhân chính là, Nga Già Tắc và Đường Đề có mối quan hệ thông gia. Tỷ tỷ của Nga Già Tắc chính là Yên thị của Đường Đề. Tuy nói Đường Đề bệnh nặng, Nga Già Tắc chết trận ở bãi Phượng Minh, quan hệ ở hai nhà vẫn bền vững. Việt Cát đối phó Thiêu Qua, Đường Đề có thể không để ý. Nhưng nếu y thực sự động thủ với bộ lạc Nga Già Tắc, Đường Đề tuyệt sẽ không làm ngơ. Cho nên, Việt Cát đành tập trung chú ý vào bộ lạc Nhã Đan.
Bộ lạc Nhã Đan gồm sáu bộ lạc lớn tổ chức thành, có gần sáu mươi nghìn nhân khẩu.
Nếu thâu tóm bộ lạc Nhã Đan, hơn nữa y đoạt được bốn mươi nghìn nhân khẩu từ Thiêu Qua Khương, với tám mươi nghìn nhân khẩu y có trong tay. Khi đó, cho dù là Đường Đề và Nga Già Tắc bộ lạc có liên hợp, Việt Cát cũng có đủ thực lực mà chống lại. Tuy nhiên, thâu tóm bộ lạc Nhã Đan không phải là chuyện dễ…Việt Cát trước là đề xuất kết thân với Nga Già Tắc, chọn Đường muội của Nga Già Tắc làm yên thị. Rồi sau đó lại khẩn cầu Đường Đề, nguyện ý đem nữ nhân của y, hiến cho Đường Đề. Nữ nhân của Việt Cát, tên là Y Đóa, theo ngôn ngữ Hung Nô có ý nghĩa là minh châu.
Mà Y Đóa, cũng đúng là một viên minh châu của Hưu Chư trạch, vẻ đẹp rung động lòng người.
Đường Đề, vui vẻ tiếp nhận!
Sau khi tất cả đã được chuẩn bị kĩ lưỡng, Việt Cát cuối cùng quyết định, sẽ động thủ với bộ lạc Nhã Đan. Y sai người thông báo lần cuối với Triệt Lý Cát, trong ba tháng nếu không quy phục, y sẽ khai chiến với bộ lạc này.
Mà huyện Võ Uy, thì trong lúc này, đóng cửa chợ giao dịch với bộ lạc Nhã Đan.
Tất cả dấu hiệu đều thể hiện giữa Mã Đằng và Việt Cát đã đạt tới một hiệp định nào đó. Hoặc là nói, dưới sự sai khiến âm thầm của Mã Đằng, tiếp tay cho Việt Cát làm việc chẳng cần kiêng nể gì. Cùng với sự chuyển dịch của thời gian, dễ thấy sắp tới thời gian Việt Cát chỉ định, Triệt Lý Cát lại trong một đêm nào đó, đột nhiên phát động công kích huyện Võ Uy.
Huyện Võ Uy bất ngờ không kịp phòng, bị Triệt Lý Cát chiếm lĩnh.
Huyện trưởng trong đám loạn quân bị người nào đó chém chết, đầu người treo thị uy ở huyện Võ Uy.
Theo sau, Triệt Lý Cát tuyên bố, huyện Võ Uy tất cả quy vào bộ lạc Nhã Đan, mà bộ lạc Nhã Đan, từ ngày hôm đó thoát ly khỏi Hưu Chư trạch, quy thuận quận Hà Tây.
Trong lúc nhất thời, Thể Đồ trạch chấn động.
Bàng Thống mặc bộ quần áo đen, áo khoác bào màu xanh lục, thoải mái ngồi ở một đầu lạc đà lông trắng đi lên phía bắc.
Y cầm trên tay một thanh quạt xếp, hợp lại, nhẹ nhàng gõ thiết hoàn, vẻ mặt thản nhiên.
Ở phía sau y, mười con lạc đà cao to hùng dũng, lẳng lặng phủ phục trên mặt đất, mười tên nha binh Hắc Mạo , cầm đao mà đứng dậy.
Tháng ba gió xuân nhẹ nhàng thổi, phất cho búi tóc Bàng Thống tung bay.
Gương mặt xấu xí kia lộ ra một điệu cười cổ quái. Đám lạc đà này là trong cuộc họp giao dịch thương hội Hà Tây đạt được. Căn bản chỉ có đám lạc đà này là hồ thương Tây Vực, dùng để thay thế ngựa thồ. Cũng không biết vì sao, Tào Bằng nhìn đám tham chức đó lại có một hứng thú lớn.
Không ngờ dùng giá cả cao mua toàn bộ lạc đà Tây Vực Hồ Thương.
Tổng cộng có ba trăm hai mươi mốt con.
Tào Bằng trên cơ sở ba trăm Hắc Mạo tổ chức thành một đội quân lạc đà trắng. Một thanh trường đao xanh sắc ngay cả y giáp cũng tạo ra một đổi mới và điều phối thống nhất. Đồng thời, y lại điều trong quân Hà Tây ra năm trăm lính tráng dũng mãnh, võ nghệ cao cường, giao cho Hách Chiêu luyện tập. Lại tiếp tục cho người tới Tây Vực mua lạc đà trắng.
Bàng Thống hỏi hắn, sao lại như thế?
Tào Bằng lại cười ha hả nói:
- Thú vui!
Tất cả mọi người không khỏi nín lặng…
Kỳ thực, Tào Bằng trong lòng đã có suy nghĩ khác.
Trước kia hắn tổ chức lại Hắc Mạo là do trước đó nóng mắt với đám Bạch Mạo Binh của Lưu Bị, cho nên mới dùng cái tên Hắc Mạo như vậy.
Nhưng theo sự chuyển dịch của thời gian, năm đó Bạch Mạo binh của Lưu Bị già yếu, chết chóc gần như đều bị đào thải hết cả. Mà uy danh Tào Bằng càng lúc càng lớn, hai chữ “Hắc Mạo” không khỏi khiến người khác có suy nghĩ bắt chước khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn vẫn hi vọng mình có được một tinh binh độc nhất vô nhị, tương lai có thể lưu danh sử sách.
Hắc Mạo, Bạch Mạo, thật sự rất dễ lẫn lộn.
Trong lịch sử, Bạch Mạo binh của Lưu Bị sau đó được đổi thành Bạch Linh binh, rồi Bạch Nhĩ tinh binh.
Hắc Mạo binh của hắn đến cuối cùng trở thành Hắc Nhĩ tinh binh. Người không hiểu chuyện, nói không chừng lại hiểu nhầm hắn là người của Lưu Bị. Hai bên gần như tương đồng, thật sự không dễ phân biệt. Điều này làm cho Tào Bằng trong lòng vô cùng rối rắm.
Đại Kích Sĩ của Viên Thiệu, Hổ Báo Kỵ của Tào Tháo.
Lại còn có Vô Đương Phi quân, Đan Dương tinh tốt…Nghe xem, đơn giản mà vang dội, còn dễ khiến người khác nhớ rõ!
Cho nên, khi hắn nhìn thấy Tham sĩ của Tây Trúc Hồ Thương, lập tức đã nghĩ tới một cái tên vang dội, chính là Bạch Sĩ binh. Trong thời gian này, lạc đà ở trung nguyên là một vật hiếm mà lạ, thậm chí có nhiều người còn không nhận biết được.
Dùng một đám bạch lạc đà làm dấu hiệu, đơn giản mà vang dội, còn có thể khiến người khác nhớ rõ.
Đúng, chính là Bạch Sỉ binh!
Thân là Thái thú nhất quận, hắn có thể có được tám trăm thân quân.
Nếu có thể dùng voi, Tào Bằng thậm chí đồng ý tổ chức một đội quân cưỡi voi. Tuy nhiên, voi là thứ “ đồ chơi” phí tổn khá cao. Hiện giờ chỉ có ở bên Thiên Trúc. Câu chuyện Tào Xung xưng voi còn chưa xảy ra, có trời mới biết có phải bịa đặt hay không. Dù sao theo Tào Bằng biết, toàn bộ Trung Nguyên, cho tới bây giờ không còn xuất hiện tung tích của lượng lớn voi.
Nếu hắn có cử người đi dò la tìm kiếm thì e rằng trong một thời gian ngắn cũng không có tin tức gì truyền tới.
Như vậy thì tốt nhất nên dùng lạc đà trắng!
Hắc Mao chỉ giống một đội ngũ bộ binh trang phục nặng, cũng không cần phải có năng lực dũng mãnh như máy.
Hơn nữa, năng lực chạy của Bạch Đà cũng không kém, cho dù là xung phong lúc đầu, cũng có thể đạt tới hiệu quả. Quan trọng nhất là, năng lực phụ trọng của Bạch Đà, hơn xa so với chiến mã. Một con lạc đà trắng có thể có sức mạnh bằng sáu trăm con ngựa.
Đối với vấn đề phí dụng, tiêu phí vào bạch đà (lạc đà trắng), không tốn kém hơn so với chiến mã, có thể tiết kiệm một khoản lớn.
Tào Bằng vẫn dùng Sư Hổ Thú kia, nhưng ba trăm Hắc Mạo, đã biến thành Bạch đà binh.
Hơn hai mươi tên binh lạc đà trắng, Bàng Thống và Từ Thứ mỗi người một đoàn. Đối với đam mê ác này của Tào Bằng, Bàng Thống và Từ Thứ đều tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng không thể không nói, cảm giác cưỡi lạc đà, mạnh hơn cưỡi ngựa, quan trọng hơn là tầm nhìn còn hẹp hơn.
Quạt xếp trong tay Bàng Thống khẽ lay động làm y thu lại mọi suy nghĩ.
- Tuyên Uy, có động tĩnh gì?
- Hồi bẩm quân sư, tướng phòng giữ Tuyên Uy Bàng Đức, đã dẫn đội gấp rút tiếp viện.
Theo thám mã hồi báo, nhiều canh giờ sau họ sẽ tới Lư Thủy Loan.
Bàng Thống khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Hạ Hầu tướng quân, đã có chuẩn bị thỏa đáng?
- Hạ Hầu tướng quân và Vương tư mã đã ở thượng du Lư Thủy, chặn hỏng dòng nước Đô Dã chờ lệnh chỉ thị của quân sư.
Đô Dã, chính là biệt danh trạch Hưu Chư.
Sau này, nó là một vùng hoang mạc, nhưng những năm cuối Đông Hán, Đô Dã lại dẫn ra hai nhánh sông, ở phía nam huyện Võ Uy hội tụ thành Lư Thủy, là nguồn nước trọng yếu của quận Võ Uy. Bàng Thống trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Thăm dò tiếp!
Dưới hành huyện Võ Uy, tiếng kêu chết chóc vang trời.
Từ Thứ đi lên lầu môn thành huyện, nhìn lại ngoài thành.
Quân tiên phong Việt Cát, đã đến dưới thành huyện Võ Uy. Triệt Lý Cát thừa dịp đối phương chưa ổn định, dẫn bộ sát vào huyện.
Triệt Lý Cát cũng là một mãnh tướng Khương Hồ.
Y sử dụng một chiếc cái vồ chông sắt, nặng tới năm mươi bốn cân, có sức mạnh của hơn một vạn phu.
(cái vồ: vũ khí cổ cán gỗ dài, đầu to bằng gỗ hay sắt, sau dùng làm đồ nghi trượng
Chỉ thấy y phóng ngựa rong ruổi trong loạn quân, cái vồ chông sắt trong tay tung bay, đánh cho quân tiên phong Việt Cát liên tục bại lui.
Nếu Nhã Đan đã quy hàng, Tào Bằng nhất đinh sẽ không bạc đãi hắn.
Hắn dùng ba nghìn đồ chiến mã bàn đạp, yên ngựa đổi lấy một ngàn năm trăm ngựa tốt của Triệt Lý Cát.
Nói thật, ba nghìn chiến mã của Tào Bằng, còn xa mới bằng được một nghìn năm trăm ngựa tốt Đại Uyển kia.
Cho dù là sáu nghìn con, cũng không chắc có thể so sánh được với giá cả này.
Nếu đồ đạc có tốt, có chất lượng hơn nữa thì cái giá này cũng không giống nữa. Tào Bằng ý tứ rất rõ ràng, dùng khoa học kĩ thuật để đổi lấy tài nguyên bên ngươi. Triệt Lý Cát muốn thử một chút, không nói hai lời, liền đồng ý với giao dịch.
Lúc này ở Trung Nguyên, bàn đạp và yên ngựa đã bắt đầu truyền lưu.
Nhưng ở Tây Lương còn nhiều người chưa biết.
Ít nhất trong vòng một năm, Khương Hồ không thông dụng những trang bị như vậy. Nhã Đan và Triệt Lý Cát tự nhiên chấp thuận, hưởng thụ ưu thế trong một năm. Trong thời gian một năm, đủ để bọ họ hùng bá Hưu Chư trạch. Đổi một ngàn ngựa tốt Đại Uyển, có gì mà không được?
- Quả thực là mãnh sĩ!
Từ Thứ cười ha hả nói.
Ở phía sau hắn, Tào Chương vẻ mặt không phục.
- Quân sư, nếu ta xuất chiến, chưa chắc thất bại trong tay y.
- Ha ha, Tử Văn dũng vũ, ta tin tưởng không chút nghi ngờ. Ngươi là đệ tử thân truyền của công tử, nếu luận về võ công, ngươi xứng đáng là đại đệ tử, cho dù là Tiểu Ngải cũng không có thân phận cao như ngươi. Tuy nhiên chỉ qua một trận chiến hôm nay, chỉ là muốn thu hút sự chú ý của Việt Cát. Nhã Đan đại nhân đã tới vương trướng, ta và ngươi vẫn cần kiên nhẫn. Nếu như đánh quá hiểm độc, Việt Cát sẽ trốn mà không ra ngưng chiến.
Để Triệt Lý Cát xung phong liều chết trước, chờ Việt Cát tới rồi, mới là cơ hội cho Tử Văn ngươi triển khai thân thủ, thiết lập công trạng.
Tào Chương nghe xong, trong mắt lóe rõ sự cuồng nhiệt.
Y trong lòng âm thầm thích thú, tiên sinh đối đãi với hắn thật tốt, lại cho ta một công lao to lớn đến thế.
Không giống với những người khác, tính cách Tào Chương trong những kẻ họ Tào thì y giống với Tào Tháo nhất.
Sự giống nhau này, là chỉ Tào Tháo những năm đầu, Tào Tháo khi còn trẻ, khát vọng lớn nhất là giương oai với nước khác, thành lập công lao sự nghiệp.
Hoàng tu nhi Tào Chương cũng như vậy.
Hứng thú của y với hỗn chiến ở trung nguyên, nói thật không phải quá lớn
Nhưng dương oai với nước khác, mở rộng lãnh thổ, lại khiến y vô cùng hứng thú. Nếu không vì điều này, Tào Chương cũng sẽ không chạy tới Hà Tây. Nếu chỉ là vì đào hôn, y có thể có rất nhiều sự lựa chọn. Ví dụ như đi tìm Tào Không, hoặc đến Trường An, Tào Tháo cũng không chắc muốn bắt y quay trở về. Nhưng cuối cùng, Tào Chương vẫn lựa chọn Hà Tây.
Trong đám học sinh Tào Bằng cũng yêu quý Tào Chương nhất.
Theo trình độ nào đó mà nói, tư tưởng chủ nghĩa dân tộc của Tào Chương, có phần mãnh liệt hơn Tào Bằng.
Hắn tin rằng, trong thiên hạ và vương thổ, kẻ dẫn binh không phải vương thần. Nơi gót sắt hắn đạp lên chính là địa bàn của nhà Hán.
Lần này, Tào Bằng quyết định phát động hội chiến võ thịnh.
Nhưng lại không muốn Tào Chương tham dự…
Hắn có một kì vọng, là làm cho dưới mũi thương của Tào Chương thẫm đẫm máu tươi dị tộc, mà không phải dính máu tươi của người Hán.
Dù sao việc này có Tào Tháo, có hắn, có Tào Phi, thậm chí tương lai có Tào Xung là đủ rồi.
Thời gian trôi đi, Tào Bằng càng ngày càng trung thành với Tào Thị.
Hắn muốn vì Tào Tháo mà đào tạo ra một đại tướng quân tài giỏi như Đại Phiêu Kỵ chứ không phải một danh tướng trung hưng như Hoàng Phủ Tung.
Dưới thành, chiến sự đã ổn định.
Triệt Lý Cát là một trong số ít các cao thủ ở Khương Hồ, nói về võ lực, chỉ kém hơn Việt Cát một chút mà thôi.
Hiện giờ, trên đầu thành có sứ giả của Tào tướng quân đang xem trận chiến, đúng là thời điểm Triệt Lý Cát thể hiện.
Thanh roi sắt vừa múa ra, máu tươi bắn tung tóe, thi thể khắp nơi. Ba nghìn thiết kỵ hung hãn xung phong liều chết, vừa mới đánh tan quân tiên phong của Việt Cát. Mà quân tiên phong của Việt Cát lại bị Triệt Lý Cát trong loạn quân đánh cho óc vỡ toang.
Từ Thứ gật gật đầu, xoay người đi xuống dưới thành.
Không cần xem thêm nữa!
Trận này, huyện Võ Uy lấy được toàn thắng…nhưng trận chiến chân chính vẫn chưa bắt đầu. Lúc Việt Cát đại quân tới, trận chiến đang cao trào, đó mới chính là sự mở màn. Trong lòng, mơ hồ có một tia kích động, nhưng lại càng cảm thấy hưng phấn.
Lần này hội chiến võ thịnh, là do hắn và Bàng Thống hai người bày ra.
Trận chiến này, sẽ là bước đầu để Từ Thứ sống yên ở Lương Châu. Hồng Thủy Tập trước đây, chỉ là dùng dao cắt tiết gà, hiện tại mới chính là khảo nghiệm thực sự đối với hắn. Sĩ Nguyên, ta sẽ không thể thua ngươi! Vị trí công tử mưu chủ, ta nhất định sẽ có được!
Tướng phòng giữ Tuyên Uy tên là Bàng Đức.
Cũng chính là Bàng Đức Bàng Lệnh Minh đại danh đỉnh cao trong lịch sử. Võ công người này không phải tầm thường, lúc đầu dưới trướng Mã Siêu, lấy dũng từ Mã Siêu, cũng không thể che dấu được lợi hại của Bàng Đức, một thân có thể thấy được lợi hại. Sau theo Mã Siêu tìm nơi nương tựa nơi Trương Lỗ.
Lưu Bị khi tới Xuyên, Lưu Chương cầu viện Trương Lỗ, Mã Siêu lãnh binh xuất kích.
Bàng Đức lúc ấy do bệnh, ở lại Hán Trung, không tham chiến. Kết quả là, Mã Siêu phản chiến lúc sắp ra trận, quy hàng Lưu Bị.
Sau Tào Tháo chinh phạt Hán Trung, từng ác chiến với Bàng Đức.
Cuối cùng Tào Tháo dùng kế bắt và thu phục y.
Bàng Đức cả đời chỉ có chiến công hiển hách duy nhất, đó là trận quyết chiến Quan Vũ, thậm chí còn khiến Quan Vũ tán thưởng.
Sau Quan Vũ dùng kế nước ngập bảy quân, bắt giữ Bàng Đức.
Bàng Đức thà chết không đầu hàng, mà một vị tướng khác của Tào quân là Vu Cấm đã quy thuận Quan Vũ.
Lúc đó Bàng Đức, hai mươi bảy tuổi, đúng là thời kì thanh niên hoàng kim. Nhưng trên người y, lại chỉ có vài loại vũ khí thô sơ. Trong vòng vài năm ở quá khứ, y không biết thế nào mà đắc tội với Mã Đằng, bị bắt giữ ở thành Long Giả.
Mà nay phục khởi, Bàng Đức lại nuôi một ý chí hùng cường!
Tiểu Tào lại thêm một viên mãnh tướng, không đúng, là hai người, đoán xem là ai?
Cha không có danh, nhưng con trai lại rất có thanh danh!
Quận Võ Uy loạn rồi!
Chính xác mà nói, chính là Hưu Chư trạch rối loạn, huyện Võ Uy cũng loạn…
Bởi vì Nhã Đan vẫn là tù binh (Triệt Lý Cát vẫn chưa truyền tin tức Nhã Đan trở về ra ngoài). Cho nên Triệt Lý Cát liền trở thành một đại hào thũng. Đối diện với sự đe dọa của Việt Cát càng ngày càng mạnh, Triệt Lý Cát bỏ cả địa bàn vốn có, lui giữ thị trấn Võ Uy. Đối với điều này, huyện trưởng huyện Võ Uy cũng không có ý kiến tỏ vẻ phản đối, chấp nhận bộ lạc Nhã Đan chăn nuôi xung quanh huyện Võ Uy. Nhưng Việt Cát lại không vì thế mà buông tha bộ lạc Nhã Đan…
Viện binh mà nữ nhân Thiêu Qua tìm đến tuy rằng tạo cho Việt Cát một mức độ phức tạp nhất định, nhưng cũng không thể tạo ra uy hiếp đối với y. Nếu muốn thống nhất Hưu Chư trạch, hai bộ lạc Nhã Đan và Nga Già Tắc đều là vấn đề mà Việt Cát cần phải giải quyết.
Lúc Đường Đề đang nằm trên giường chẳng thể dậy nổi, trên cơ bản không màng tới thế sự, cũng chính là thời cơ tốt nhất để Việt Cát thu nạp Khương Hồ.
Y thâu tóm Thiêu Qua Khương, thực lực sẽ tăng vọt.
Nhưng so sánh với Đường Đề, còn có vẻ hơi yếu. Nguyên nhân chính là, Nga Già Tắc và Đường Đề có mối quan hệ thông gia. Tỷ tỷ của Nga Già Tắc chính là Yên thị của Đường Đề. Tuy nói Đường Đề bệnh nặng, Nga Già Tắc chết trận ở bãi Phượng Minh, quan hệ ở hai nhà vẫn bền vững. Việt Cát đối phó Thiêu Qua, Đường Đề có thể không để ý. Nhưng nếu y thực sự động thủ với bộ lạc Nga Già Tắc, Đường Đề tuyệt sẽ không làm ngơ. Cho nên, Việt Cát đành tập trung chú ý vào bộ lạc Nhã Đan.
Bộ lạc Nhã Đan gồm sáu bộ lạc lớn tổ chức thành, có gần sáu mươi nghìn nhân khẩu.
Nếu thâu tóm bộ lạc Nhã Đan, hơn nữa y đoạt được bốn mươi nghìn nhân khẩu từ Thiêu Qua Khương, với tám mươi nghìn nhân khẩu y có trong tay. Khi đó, cho dù là Đường Đề và Nga Già Tắc bộ lạc có liên hợp, Việt Cát cũng có đủ thực lực mà chống lại. Tuy nhiên, thâu tóm bộ lạc Nhã Đan không phải là chuyện dễ…Việt Cát trước là đề xuất kết thân với Nga Già Tắc, chọn Đường muội của Nga Già Tắc làm yên thị. Rồi sau đó lại khẩn cầu Đường Đề, nguyện ý đem nữ nhân của y, hiến cho Đường Đề. Nữ nhân của Việt Cát, tên là Y Đóa, theo ngôn ngữ Hung Nô có ý nghĩa là minh châu.
Mà Y Đóa, cũng đúng là một viên minh châu của Hưu Chư trạch, vẻ đẹp rung động lòng người.
Đường Đề, vui vẻ tiếp nhận!
Sau khi tất cả đã được chuẩn bị kĩ lưỡng, Việt Cát cuối cùng quyết định, sẽ động thủ với bộ lạc Nhã Đan. Y sai người thông báo lần cuối với Triệt Lý Cát, trong ba tháng nếu không quy phục, y sẽ khai chiến với bộ lạc này.
Mà huyện Võ Uy, thì trong lúc này, đóng cửa chợ giao dịch với bộ lạc Nhã Đan.
Tất cả dấu hiệu đều thể hiện giữa Mã Đằng và Việt Cát đã đạt tới một hiệp định nào đó. Hoặc là nói, dưới sự sai khiến âm thầm của Mã Đằng, tiếp tay cho Việt Cát làm việc chẳng cần kiêng nể gì. Cùng với sự chuyển dịch của thời gian, dễ thấy sắp tới thời gian Việt Cát chỉ định, Triệt Lý Cát lại trong một đêm nào đó, đột nhiên phát động công kích huyện Võ Uy.
Huyện Võ Uy bất ngờ không kịp phòng, bị Triệt Lý Cát chiếm lĩnh.
Huyện trưởng trong đám loạn quân bị người nào đó chém chết, đầu người treo thị uy ở huyện Võ Uy.
Theo sau, Triệt Lý Cát tuyên bố, huyện Võ Uy tất cả quy vào bộ lạc Nhã Đan, mà bộ lạc Nhã Đan, từ ngày hôm đó thoát ly khỏi Hưu Chư trạch, quy thuận quận Hà Tây.
Trong lúc nhất thời, Thể Đồ trạch chấn động.
Bàng Thống mặc bộ quần áo đen, áo khoác bào màu xanh lục, thoải mái ngồi ở một đầu lạc đà lông trắng đi lên phía bắc.
Y cầm trên tay một thanh quạt xếp, hợp lại, nhẹ nhàng gõ thiết hoàn, vẻ mặt thản nhiên.
Ở phía sau y, mười con lạc đà cao to hùng dũng, lẳng lặng phủ phục trên mặt đất, mười tên nha binh Hắc Mạo , cầm đao mà đứng dậy.
Tháng ba gió xuân nhẹ nhàng thổi, phất cho búi tóc Bàng Thống tung bay.
Gương mặt xấu xí kia lộ ra một điệu cười cổ quái. Đám lạc đà này là trong cuộc họp giao dịch thương hội Hà Tây đạt được. Căn bản chỉ có đám lạc đà này là hồ thương Tây Vực, dùng để thay thế ngựa thồ. Cũng không biết vì sao, Tào Bằng nhìn đám tham chức đó lại có một hứng thú lớn.
Không ngờ dùng giá cả cao mua toàn bộ lạc đà Tây Vực Hồ Thương.
Tổng cộng có ba trăm hai mươi mốt con.
Tào Bằng trên cơ sở ba trăm Hắc Mạo tổ chức thành một đội quân lạc đà trắng. Một thanh trường đao xanh sắc ngay cả y giáp cũng tạo ra một đổi mới và điều phối thống nhất. Đồng thời, y lại điều trong quân Hà Tây ra năm trăm lính tráng dũng mãnh, võ nghệ cao cường, giao cho Hách Chiêu luyện tập. Lại tiếp tục cho người tới Tây Vực mua lạc đà trắng.
Bàng Thống hỏi hắn, sao lại như thế?
Tào Bằng lại cười ha hả nói:
- Thú vui!
Tất cả mọi người không khỏi nín lặng…
Kỳ thực, Tào Bằng trong lòng đã có suy nghĩ khác.
Trước kia hắn tổ chức lại Hắc Mạo là do trước đó nóng mắt với đám Bạch Mạo Binh của Lưu Bị, cho nên mới dùng cái tên Hắc Mạo như vậy.
Nhưng theo sự chuyển dịch của thời gian, năm đó Bạch Mạo binh của Lưu Bị già yếu, chết chóc gần như đều bị đào thải hết cả. Mà uy danh Tào Bằng càng lúc càng lớn, hai chữ “Hắc Mạo” không khỏi khiến người khác có suy nghĩ bắt chước khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn vẫn hi vọng mình có được một tinh binh độc nhất vô nhị, tương lai có thể lưu danh sử sách.
Hắc Mạo, Bạch Mạo, thật sự rất dễ lẫn lộn.
Trong lịch sử, Bạch Mạo binh của Lưu Bị sau đó được đổi thành Bạch Linh binh, rồi Bạch Nhĩ tinh binh.
Hắc Mạo binh của hắn đến cuối cùng trở thành Hắc Nhĩ tinh binh. Người không hiểu chuyện, nói không chừng lại hiểu nhầm hắn là người của Lưu Bị. Hai bên gần như tương đồng, thật sự không dễ phân biệt. Điều này làm cho Tào Bằng trong lòng vô cùng rối rắm.
Đại Kích Sĩ của Viên Thiệu, Hổ Báo Kỵ của Tào Tháo.
Lại còn có Vô Đương Phi quân, Đan Dương tinh tốt…Nghe xem, đơn giản mà vang dội, còn dễ khiến người khác nhớ rõ!
Cho nên, khi hắn nhìn thấy Tham sĩ của Tây Trúc Hồ Thương, lập tức đã nghĩ tới một cái tên vang dội, chính là Bạch Sĩ binh. Trong thời gian này, lạc đà ở trung nguyên là một vật hiếm mà lạ, thậm chí có nhiều người còn không nhận biết được.
Dùng một đám bạch lạc đà làm dấu hiệu, đơn giản mà vang dội, còn có thể khiến người khác nhớ rõ.
Đúng, chính là Bạch Sỉ binh!
Thân là Thái thú nhất quận, hắn có thể có được tám trăm thân quân.
Nếu có thể dùng voi, Tào Bằng thậm chí đồng ý tổ chức một đội quân cưỡi voi. Tuy nhiên, voi là thứ “ đồ chơi” phí tổn khá cao. Hiện giờ chỉ có ở bên Thiên Trúc. Câu chuyện Tào Xung xưng voi còn chưa xảy ra, có trời mới biết có phải bịa đặt hay không. Dù sao theo Tào Bằng biết, toàn bộ Trung Nguyên, cho tới bây giờ không còn xuất hiện tung tích của lượng lớn voi.
Nếu hắn có cử người đi dò la tìm kiếm thì e rằng trong một thời gian ngắn cũng không có tin tức gì truyền tới.
Như vậy thì tốt nhất nên dùng lạc đà trắng!
Hắc Mao chỉ giống một đội ngũ bộ binh trang phục nặng, cũng không cần phải có năng lực dũng mãnh như máy.
Hơn nữa, năng lực chạy của Bạch Đà cũng không kém, cho dù là xung phong lúc đầu, cũng có thể đạt tới hiệu quả. Quan trọng nhất là, năng lực phụ trọng của Bạch Đà, hơn xa so với chiến mã. Một con lạc đà trắng có thể có sức mạnh bằng sáu trăm con ngựa.
Đối với vấn đề phí dụng, tiêu phí vào bạch đà (lạc đà trắng), không tốn kém hơn so với chiến mã, có thể tiết kiệm một khoản lớn.
Tào Bằng vẫn dùng Sư Hổ Thú kia, nhưng ba trăm Hắc Mạo, đã biến thành Bạch đà binh.
Hơn hai mươi tên binh lạc đà trắng, Bàng Thống và Từ Thứ mỗi người một đoàn. Đối với đam mê ác này của Tào Bằng, Bàng Thống và Từ Thứ đều tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng không thể không nói, cảm giác cưỡi lạc đà, mạnh hơn cưỡi ngựa, quan trọng hơn là tầm nhìn còn hẹp hơn.
Quạt xếp trong tay Bàng Thống khẽ lay động làm y thu lại mọi suy nghĩ.
- Tuyên Uy, có động tĩnh gì?
- Hồi bẩm quân sư, tướng phòng giữ Tuyên Uy Bàng Đức, đã dẫn đội gấp rút tiếp viện.
Theo thám mã hồi báo, nhiều canh giờ sau họ sẽ tới Lư Thủy Loan.
Bàng Thống khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Hạ Hầu tướng quân, đã có chuẩn bị thỏa đáng?
- Hạ Hầu tướng quân và Vương tư mã đã ở thượng du Lư Thủy, chặn hỏng dòng nước Đô Dã chờ lệnh chỉ thị của quân sư.
Đô Dã, chính là biệt danh trạch Hưu Chư.
Sau này, nó là một vùng hoang mạc, nhưng những năm cuối Đông Hán, Đô Dã lại dẫn ra hai nhánh sông, ở phía nam huyện Võ Uy hội tụ thành Lư Thủy, là nguồn nước trọng yếu của quận Võ Uy. Bàng Thống trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Thăm dò tiếp!
Dưới hành huyện Võ Uy, tiếng kêu chết chóc vang trời.
Từ Thứ đi lên lầu môn thành huyện, nhìn lại ngoài thành.
Quân tiên phong Việt Cát, đã đến dưới thành huyện Võ Uy. Triệt Lý Cát thừa dịp đối phương chưa ổn định, dẫn bộ sát vào huyện.
Triệt Lý Cát cũng là một mãnh tướng Khương Hồ.
Y sử dụng một chiếc cái vồ chông sắt, nặng tới năm mươi bốn cân, có sức mạnh của hơn một vạn phu.
(cái vồ: vũ khí cổ cán gỗ dài, đầu to bằng gỗ hay sắt, sau dùng làm đồ nghi trượng
Chỉ thấy y phóng ngựa rong ruổi trong loạn quân, cái vồ chông sắt trong tay tung bay, đánh cho quân tiên phong Việt Cát liên tục bại lui.
Nếu Nhã Đan đã quy hàng, Tào Bằng nhất đinh sẽ không bạc đãi hắn.
Hắn dùng ba nghìn đồ chiến mã bàn đạp, yên ngựa đổi lấy một ngàn năm trăm ngựa tốt của Triệt Lý Cát.
Nói thật, ba nghìn chiến mã của Tào Bằng, còn xa mới bằng được một nghìn năm trăm ngựa tốt Đại Uyển kia.
Cho dù là sáu nghìn con, cũng không chắc có thể so sánh được với giá cả này.
Nếu đồ đạc có tốt, có chất lượng hơn nữa thì cái giá này cũng không giống nữa. Tào Bằng ý tứ rất rõ ràng, dùng khoa học kĩ thuật để đổi lấy tài nguyên bên ngươi. Triệt Lý Cát muốn thử một chút, không nói hai lời, liền đồng ý với giao dịch.
Lúc này ở Trung Nguyên, bàn đạp và yên ngựa đã bắt đầu truyền lưu.
Nhưng ở Tây Lương còn nhiều người chưa biết.
Ít nhất trong vòng một năm, Khương Hồ không thông dụng những trang bị như vậy. Nhã Đan và Triệt Lý Cát tự nhiên chấp thuận, hưởng thụ ưu thế trong một năm. Trong thời gian một năm, đủ để bọ họ hùng bá Hưu Chư trạch. Đổi một ngàn ngựa tốt Đại Uyển, có gì mà không được?
- Quả thực là mãnh sĩ!
Từ Thứ cười ha hả nói.
Ở phía sau hắn, Tào Chương vẻ mặt không phục.
- Quân sư, nếu ta xuất chiến, chưa chắc thất bại trong tay y.
- Ha ha, Tử Văn dũng vũ, ta tin tưởng không chút nghi ngờ. Ngươi là đệ tử thân truyền của công tử, nếu luận về võ công, ngươi xứng đáng là đại đệ tử, cho dù là Tiểu Ngải cũng không có thân phận cao như ngươi. Tuy nhiên chỉ qua một trận chiến hôm nay, chỉ là muốn thu hút sự chú ý của Việt Cát. Nhã Đan đại nhân đã tới vương trướng, ta và ngươi vẫn cần kiên nhẫn. Nếu như đánh quá hiểm độc, Việt Cát sẽ trốn mà không ra ngưng chiến.
Để Triệt Lý Cát xung phong liều chết trước, chờ Việt Cát tới rồi, mới là cơ hội cho Tử Văn ngươi triển khai thân thủ, thiết lập công trạng.
Tào Chương nghe xong, trong mắt lóe rõ sự cuồng nhiệt.
Y trong lòng âm thầm thích thú, tiên sinh đối đãi với hắn thật tốt, lại cho ta một công lao to lớn đến thế.
Không giống với những người khác, tính cách Tào Chương trong những kẻ họ Tào thì y giống với Tào Tháo nhất.
Sự giống nhau này, là chỉ Tào Tháo những năm đầu, Tào Tháo khi còn trẻ, khát vọng lớn nhất là giương oai với nước khác, thành lập công lao sự nghiệp.
Hoàng tu nhi Tào Chương cũng như vậy.
Hứng thú của y với hỗn chiến ở trung nguyên, nói thật không phải quá lớn
Nhưng dương oai với nước khác, mở rộng lãnh thổ, lại khiến y vô cùng hứng thú. Nếu không vì điều này, Tào Chương cũng sẽ không chạy tới Hà Tây. Nếu chỉ là vì đào hôn, y có thể có rất nhiều sự lựa chọn. Ví dụ như đi tìm Tào Không, hoặc đến Trường An, Tào Tháo cũng không chắc muốn bắt y quay trở về. Nhưng cuối cùng, Tào Chương vẫn lựa chọn Hà Tây.
Trong đám học sinh Tào Bằng cũng yêu quý Tào Chương nhất.
Theo trình độ nào đó mà nói, tư tưởng chủ nghĩa dân tộc của Tào Chương, có phần mãnh liệt hơn Tào Bằng.
Hắn tin rằng, trong thiên hạ và vương thổ, kẻ dẫn binh không phải vương thần. Nơi gót sắt hắn đạp lên chính là địa bàn của nhà Hán.
Lần này, Tào Bằng quyết định phát động hội chiến võ thịnh.
Nhưng lại không muốn Tào Chương tham dự…
Hắn có một kì vọng, là làm cho dưới mũi thương của Tào Chương thẫm đẫm máu tươi dị tộc, mà không phải dính máu tươi của người Hán.
Dù sao việc này có Tào Tháo, có hắn, có Tào Phi, thậm chí tương lai có Tào Xung là đủ rồi.
Thời gian trôi đi, Tào Bằng càng ngày càng trung thành với Tào Thị.
Hắn muốn vì Tào Tháo mà đào tạo ra một đại tướng quân tài giỏi như Đại Phiêu Kỵ chứ không phải một danh tướng trung hưng như Hoàng Phủ Tung.
Dưới thành, chiến sự đã ổn định.
Triệt Lý Cát là một trong số ít các cao thủ ở Khương Hồ, nói về võ lực, chỉ kém hơn Việt Cát một chút mà thôi.
Hiện giờ, trên đầu thành có sứ giả của Tào tướng quân đang xem trận chiến, đúng là thời điểm Triệt Lý Cát thể hiện.
Thanh roi sắt vừa múa ra, máu tươi bắn tung tóe, thi thể khắp nơi. Ba nghìn thiết kỵ hung hãn xung phong liều chết, vừa mới đánh tan quân tiên phong của Việt Cát. Mà quân tiên phong của Việt Cát lại bị Triệt Lý Cát trong loạn quân đánh cho óc vỡ toang.
Từ Thứ gật gật đầu, xoay người đi xuống dưới thành.
Không cần xem thêm nữa!
Trận này, huyện Võ Uy lấy được toàn thắng…nhưng trận chiến chân chính vẫn chưa bắt đầu. Lúc Việt Cát đại quân tới, trận chiến đang cao trào, đó mới chính là sự mở màn. Trong lòng, mơ hồ có một tia kích động, nhưng lại càng cảm thấy hưng phấn.
Lần này hội chiến võ thịnh, là do hắn và Bàng Thống hai người bày ra.
Trận chiến này, sẽ là bước đầu để Từ Thứ sống yên ở Lương Châu. Hồng Thủy Tập trước đây, chỉ là dùng dao cắt tiết gà, hiện tại mới chính là khảo nghiệm thực sự đối với hắn. Sĩ Nguyên, ta sẽ không thể thua ngươi! Vị trí công tử mưu chủ, ta nhất định sẽ có được!
Tướng phòng giữ Tuyên Uy tên là Bàng Đức.
Cũng chính là Bàng Đức Bàng Lệnh Minh đại danh đỉnh cao trong lịch sử. Võ công người này không phải tầm thường, lúc đầu dưới trướng Mã Siêu, lấy dũng từ Mã Siêu, cũng không thể che dấu được lợi hại của Bàng Đức, một thân có thể thấy được lợi hại. Sau theo Mã Siêu tìm nơi nương tựa nơi Trương Lỗ.
Lưu Bị khi tới Xuyên, Lưu Chương cầu viện Trương Lỗ, Mã Siêu lãnh binh xuất kích.
Bàng Đức lúc ấy do bệnh, ở lại Hán Trung, không tham chiến. Kết quả là, Mã Siêu phản chiến lúc sắp ra trận, quy hàng Lưu Bị.
Sau Tào Tháo chinh phạt Hán Trung, từng ác chiến với Bàng Đức.
Cuối cùng Tào Tháo dùng kế bắt và thu phục y.
Bàng Đức cả đời chỉ có chiến công hiển hách duy nhất, đó là trận quyết chiến Quan Vũ, thậm chí còn khiến Quan Vũ tán thưởng.
Sau Quan Vũ dùng kế nước ngập bảy quân, bắt giữ Bàng Đức.
Bàng Đức thà chết không đầu hàng, mà một vị tướng khác của Tào quân là Vu Cấm đã quy thuận Quan Vũ.
Lúc đó Bàng Đức, hai mươi bảy tuổi, đúng là thời kì thanh niên hoàng kim. Nhưng trên người y, lại chỉ có vài loại vũ khí thô sơ. Trong vòng vài năm ở quá khứ, y không biết thế nào mà đắc tội với Mã Đằng, bị bắt giữ ở thành Long Giả.
Mà nay phục khởi, Bàng Đức lại nuôi một ý chí hùng cường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.