Chương 512: Long Phượng oán giận
Canh Tân
08/06/2013
Cả nhà Phí Ốc có bảy mươi sáu nhân khẩu.
Ngoại trừ Phí Long ra, khi đi dọc qua huyện Trương Dịch toàn bộ đều bị người Khương Hà Cẩn tập kích bất ngờ, không một ai thoát.
Tài sản mà Phí thị mang theo, cũng bị Khương tặc cướp sạch. Đúng lúc này, Thái thú quận Hà Tây Tào Bằng, hướng về phía chư Khương Hà Hoàng phát biểu lời cảnh cáo nghiêm khắc: phải mau chóng giao ra hung thủ, nếu không đại quân triều đình, ắt binh tới Hà Cẩn, dày xéo chư Khương.
Ngay lập tức khu vực Hà Niết biến động bất ngờ.
Giả Tây bộ Đô úy Vương Mãi dẫn bộ binh tới thành Long Kỳ, nhìn chằm chằm như hổ đói.
Mà Thiêu Đương lão Khương vương lời thề son sắt, nói nếu như kẻ nào cả gan che giấu không báo, chứa chấp kẻ ác, tuyệt không tha…
Đây là Kiến An năm thứ mười vừa mới qua tháng giêng, là việc lớn nhất phát sinh ở Lương Châu.
Tào quân hăm he, đóng quân huyện Trương Dịch. Chư Khương Hà Hoàng, đặc biệt là đám bộ lạc dân tộc Khương có mâu thuẫn đối với Tào quân, lập tức rút lui khỏi Hà Cẩn, chạy trốn đi Dâm Trung. Trời mới biết, Tào quân có mượn cơ hội này, tính sổ với bọn họ hay không?
Ngược lại bộ tộc Thiêu Đương Khương này thì không sợ hãi chút nào.
Bọn họ đã quy thuận triều đình rồi, cũng dâng lên danh sách, coi như là con dân chính thức của nhà Hán.
Trong đó, Thiêu Đương Khương tiểu vương, cũng chính là Kha Ngô con trai của lão Khương vương,từ gà rừng biến thành phượng hoàng, thoáng chốc đã trở thành mệnh quan triều đình. Hiện giờ Đô úy trị sở ở Tây bộ, cũng chính là thành Long Kỳ, đảm nhiệm chức Tư Mã quân. Tư Mã quân, tuy thống lĩnh một bộ chỉ là tám trăm người mà thôi nhưng mà đối với Thiêu Đương Khương mà nói, đây là chức quân chính thức, có thể xứng hưởng bổng lộc. Thiêu Đương t Khương bị Mã Đằng áp chế gần hai mươi năm, hiện giờ coi như là thành quan quân đường đường chính chính.
Thiêu Đương lão Vương còn đặc biệt mang theo hậu lễ, đi tới bại tạ Tào Bằng.
Bởi vì ông ta rất rõ, chức vụ Tư Mã quân của Kha Ngô này tuy là không hiển hách, nhưng lại đại diện cho sự tán thành của người Khương đối với nhà Hán.
Những ngày sau này của người Khương, tất nhiên có thể khá hơn rất nhiều!
- Tào Cấp là Thứ sử Lương Châu?
Phục Hoàn tức giận, đá một cước vào cái bàn, nổi trận lôi đình.
Y đích xác có đủ lý do để nổi giận!
Vốn dĩ, y thiết lập mối liên lạc giữa các hào phú Quan Trung, muốn đẩy Vi Đoan lên vị trí của Lương Châu. Khi Viên thị Hà Bắc sắp bị tiêu diệt, Lưu Biểu Kinh Châu không có cách nào mà duy trì, mà Nam Hung Nô càng xa nước tránh không khỏi gần lửa, hy vọng của nhà Hán duy chỉ ký thác ở trên người hào phú Quan Trung. So với năm đó, cường hào Quan Trung đích xác là suy sụp đi rất nhiều…
Từ sau khi Lưu Tú đóng đô tại Hùng Dương, bèn nhất định quật khởi thế tộc Quan Đông.
Mà cường hào Quan Trung trải quan hai trăm năm, tuy nói cũng đạt được sự lớn mạnh ở một mức độ nhất định, mà lại không so sánh được với sĩ tộc Quan Đông. Bạo loạn Đổng Trác, đối với cường hào Quan Trung mà nói, vốn dĩ là một cực hội cực tốt. Nhưng không ngờ Vương Doãn lại giết Đổng Trác, tạo thành đại loạn Quan Trung. Lý Thôi, Quách Dĩ ở Quan Trung tàn sát bừa bãi càng làm cho cường hào Quan Trung, nguyên khí đại thương.
Có thể sĩ tộc Quan Trung như vậy vẫn là một nhóm lực lượng không thể khinh thường.
Đặc biệt là Hán Đế quay về đông, sau khi định ở huyện Đô Hứa, có lượng lớn sĩ tử Quan Trung tìm đến phía trước nương tựa.
Tuy nói bọn họ cũng không đạt được quyền lực quá lớn, nhưng trên triều đình vẫn là mơ hồ hình thành tiềm ẩn một lực lượng.
Phục Hoàn hy vọng mượn cơ hội này, thể hiện thiện ý với cường hào Quan Trung.
Nào biết được y mới ra chiêu, thì đã truyền đến tin Vi Đoan bị giết.
Từ đầu tới đuôi, y giống như một tên hề nhảy nhót, trên luồn dưới nhảy. Nhìn như là đạt được hy vọng trong nháy mắt, người nhà Tào Tháo bên đó giơ tay lên, làm vỡ tan mưu kế mà y khổ tâm trù tính…
Đời người cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi!
Rõ ràng thấy được hi vọng, kết quả lại là giỏ trúc múc nước.
- Tào Tuyển Thạch, Bỉ Phu Nhi, có đạo đức gì mà đảm nhiệm Thứ Sử Lương Châu?
Trong phòng, Lưu Quang hai mắt nhắm chặt, ngón tay khẽ đập bàn.
Dưới Lưu Quang, một lão già ho không ngừng, lộ vẻ uể oải. Người này, đầu đầy tóc bạc, xem ra thì cũng đã lớn tuổi. Không dễ để ngưng ho, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Phục Hoàn, trong mắt hiện lên một luồng khinh thường.
- Theo quốc trượng thấy, ai mới thích hợp?
- Điều này…
- Theo ta thấy, Mạnh Đức bổ nhiệm Tào Cấp làm Thứ sử Lương Châu, trước mắt mà nói là người thích hợp nhất.
Quan Trung hiện giờ không ổn, Lương Châu phương định, càng cần một hoàn cảnh ổn định. Nhân tài Tào Cấp này mới học tuy không sao, nhưng thắng không ở việc có dã tâm, sẽ không khoa tay múa chân. Tào Hữu Học trước đây đã gây nên ở Lương Châu, ta cũng từng lưu ý qua. Mở ra thương lộ Tây Vực, mở rộng đồn điền, bao gồm dân tộc Đê, Khương, Tiên Bi, Hung Nô phổ biến sách lược, thật là tuyệt diệu…
Nếu như đổi một người khác, nói không chừng sẽ đem sự cố gắng trước đây của Tào Bằng, toàn bộ lật đổ.
Nhưng Tào Cấp sẽ không làm như vậy, vì Tào Bằng là con trai của lão ta! Lật đổ Tào Bằng, chẳng khác nào lật đổ chính lão…
Cho nên, ta thấy Tào Cấp, vô cùng thích hợp.
Phục Hoàn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn lão già đó, giống như muốn phun lửa.
Nhưng y lại không nổi giận với ngươi!
Bởi vì lão già trước mắt, là một vị đại hiền còn lại của nhà Hán.
Lão ta tên là Triệu Kỳ, tự là Lân Khanh.
Họ nhà Kinh Triệu Trường Lân, hiện giờ đã chín mươi tám tuổi rồi. Người này ít có tài học, là kinh học gia có tiếng những năm cuối Đông Hán, luận về lai lịch thậm chí xa hơn hẳn Trịnh Huyền. Thê thử của gã, chính là cháu gái của đại nho cuối thời Đông Hán, Mã Dung, vì họ ngoại hào gia Mã Dung, Mã Dung đã cắt đứt quan hệ, tính tình liêm chính, ghen ghét như thù, vì vậy người đời kiêng nể.
Trải qua nhiều lần bị nhị đế Hoàn Linh bức hại, lại không chịu cúi đầu.
Từng đảm nhiệm Thứ giáp Tịnh Châu, lại do cấm mà bãi quan. Khi quân Khăn Vàng quật khởi đã được khôi phục làm Nghị Lang, Thiên Thái phó, Thái Thường.
Xem cả đời gã, sáng tác phong phú.
Có “Mạnh tử chương cú” và “Tam phụ quyết lục” là tác phẩm tiêu biểu, được gọi là nhân vật đại diện cho sĩ nhân Quan Trung.
Trên lịch sử, Triệu Kỳ chết năm thứ 6 Kiến An.
Nhưng hôm nay do quan hệ của Tào Bằng, thu hút danh y đương thời Trương Cơ Hoa Đà.
Cho nên, sức khỏe của Triệu Kỳ tuy không tốt lắm, nhưng vẫn sống cho tới ngày nay. Ngay cả Tào Tháo nhìn thấy Triệu Kỳ, cũng phải cung kính, tôn một tiếng lão đại nhân. Bất luận là tuổi tác hay kinh nghiệm lý lịch, bao gồm học thức danh vọng, Phục Hoàn ở trước mặt hắn, căn bản không coir a gì. Chẳng qua, Triệu Kỳ thuộc bảo hoàng đảng, đối với Hán Đế, tự nhiên không cần nói năng rườm rà.
Chỉ là, cổ nhân này cũng có tình cảm hương sĩ.
Triệu Kỳ mặc dù rời khỏi Quan Trung, nhưng lại luôn hy vọng, Quan Trung có thể khôi phục sự hưng thịnh năm xưa.
Mà Quan Trung có thể khôi phục không, quyết định để Lương Châu ổn định hay không...ông ta đã qua năm tháng cường tranh độc đấu. Nhà Hán từ cường thịnh đến suy yếu, Triệu Kỳ có thể nói là từ đầu tới đuôi, nhìn rất rõ rang, ông hiện giờ không tranh cái gì, không đoạt cái gì, cho nên nhìn thấy càng rõ ràng hơn.
Từ trong tâm mà nói, ông ta đương nhiên hy vọng nhà Hán có thể phục hưng. Nhưng ông ta cũng nhìn thấy sự suy yếu của Tiêu Sở nhà Hán này, từ Hoàn Linh nhị đế bắt đầu trở thành chủ định, trải qua một giáp, đã không thể vãn hồi.
Cho nên ông ta hiện giờ chỉ hy vọng, phụ lão gia hương có thể qua thật tốt.
Đồng thời ông ta cũng phải đi suy xét, hậu thế của mình...
Phục Hoàn, không quan không chức, tay không binh quyền, tài hèn học ít; Lưu Quang tuy trí tuệ tài học hơn người, nhưng dù sao tuổi trẻ, không có chút quyền lực. Dưới tình hình như vậy, dựa vào đám người mồm mép trong tay ông ta, làm sao có thể thay đổi được cục diện. Lại thấy Tào Tháo, hùng tài đại lược, tay nắm binh mã, dưới trướng có đủ các loại nhân tài tương trợ.
Triệu Kỳ cười cười, đứng dậy:
- Quốc trượng, lão hủ sức khỏe không tốt, xin cáo từ trước.
Cũng mặc kệ Phục Hoàn tỏ vẻ mặt gì, Triệu Kỳ chậm rãi rời khỏi.
Lưu Quang đứng dậy, cung tiễn Triệu Kỳ ra cửa.
- Lâm Nghi Hầu, ngươi xem, ngươi xem lão già này..
Quốc trượng đừng vội trách lầm người.
Vi Đoan đã chết, cục diện Quan Trung đã không thể vãn hồi. Ngươi và ta hiện giờ, âm thầm nên âm thầm, tìm kiếm cơ hội khác.
Chuyện này, coi như là chưa từng xảy ra.
Cuộc chiến cường hào Quan Trung, không có bất cứ quan hệ gì với ta và ngươi.
- Chẳng lẽ, như vậy là thôi?
Phục Hoàn đứng ngẩn hồi lâu, đột nhiên khóc lớn:
- Bệ hạ một lòng muốn phục hưng nhà Hán, nhưng nếu mệnh...là lão thần bất lực, lão thần bất lực, thẹn với bệ hạ.
- Quốc trượng, ngươi làm gì vậy?
Lưu Quang chau mày, lớn tiếng quát:
- Khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa? Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của nhà Hán, Tào Hữu Học ở Hà Tây kia, cũng không phải tự cho mình là con dân Hán? Mà nay triều đình vì kẻ gian, ta và ngươi tự tận tâm tận lực, giúp đỡ đất nước. Động theo khóc sướt mướt, là bộ dạng nào đi nữa? Hay là ngươi có thể khóc phục hưng được thiên hạ không?
Nếu có thể, ta cùng ngươi khóc?
Tiếng khóc của Phục Hoàn, đột nhiên ngừng lại.
- Lâm Nghi Hầu, vậy ngươi nói phải làm sao đây?
- Ta không phải đã nói, âm thầm, phải âm thầm...Xem qua con rắn độc cắn chết con mồi chưa? Mỗi lần xuất kích, nó phải lượn quanh, rồi sau đó mới giữ sức xuất kích. Ta và ngươi bây giờ, phải học con rắn độc đó, trước tiên lượn vòng quanh than mình, đứng ở thế bất bại.
- Nhưng, Tào Hữu Học kia...
- Việc Tào Bằng, không ai lại khởi phong ba.
Lưu Quang cười khổ một tiếng:
- Ngươi không phát hiện sao, mấy ngày nay không khí trong triều đình đã phát sinh biến đổi? Nhóm người Quan Trung đó, kêu gào cũng không vang dội, dường như không có sức lực. Tào Tháo lần này, cũng coi như là nhẫn tâm. Công không thể chống đỡ, bãi quan cách chức, hơn nữa hạ lương bổng ba năm…nếu không phải Vi Đoan bị giết, chỉ sợ Tào Tháo cũng sẽ không quyết đoán lần nữa.
Hắn đã cho người Quan Trung thể diện…lúc này lại xảy ra chuyện, làm không tốt sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn, ngược lại không hay ho gì.
- Vậy…
- Chuyện này, ngươi đừng vội nhúng tay vào, tự ta sẽ biết xử lý.
Ngược lại, Kinh Châu Lưu Cảnh Thăng bên đó, ngươi phải tăng cường liên hệ…Còn nữa, ta đã chuẩn bị một lượng lớn cắm vào. Ngươi tìm cơ hội, đưa đi Tân Dã, giao cho Lưu Bị. Hiện giờ, chúng ta có thể dựa vào người không nhiều, cho nên càng phải quý trọng.
Trong mắt Phục Hoàn, hiện lên một vẻ vui mừng.
Lưu Quang trưởng thành rồi!
Hắn đã từ ‘con chó nhà Hán’ năm đó, trở thành một tên sói lang của nhà Hán.
Từ nam Hung Nô trở về, hắn đã có thay đổi rất lớn, từ trước, Lưu Quang không muốn tham dự vào triều chính, mà nay, hắn đã ở triều đình, đạt được quyền nói không nhỏ. Hắn hiện giờ đã rất yếu, cũng là hy vọng phục hưng của nhà Hán.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phục Hoàn, vui như hoa nở.
Tào Bằng từ ngày đó trở về, đã qua tết nguyên tiêu rồi.
Hắn trở về mới biết được, Thái Diễm mang theo A Mi Quải, rời khỏi Võ Uy, không biết đi nơi nào.
Tuy nhiên, không cần lo lắng cho sự an toàn của nàng ta. Bộ Chất cho Hàn Đức soái lĩnh một bộ tám trăm quân tốt, theo bảo hộ. Ở đất Quan Trung, tuyệt không nguy hiểm.
Chỉ có điều nàng ta cuối cùng làm gì?
Bộ Chất cũng không trong sạch…
- Triều kia?
Tào Bằng nghi hoặc khó hiểu.
Không nghe nói Thái Diễm ở triều có người nào thân thích, đang tốt lành, chạy tới triều làm gì?
- Nhưng đã từng thông báo Trương Thái thú?
- Hồi công tử, đã thông báo rồi.
- Vậy là tốt rồi!
Tào Bằng gãi gãi đầu, vẫn bụng đầy nghi vấn như cũ.
Tuy nhiên, có Hàn Đức mang theo tám trăm người bảo hộ, lại có Trương Ký ở An Định chiếu cố, nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Tào Bằng tự mình vẫn còn nhiều chuyện phải xử lý.
Tỷ như, hôn sự của hắn và Chân Mật.
Người Chân gia có phải là đem Chân Mật gả cho Tào Bằng không, rất bất đồng. Tỷ như đại tỷ Chân Khương của Chân Mật, có chút phản đối.
Chân gia dù sao cũng xuất thân là quan thần, đối với thế cục này, có trực giác rất nhạy bén.
Nếu không, lúc đầu cũng không thể quả quyết vứt bỏ cơ nghiệp Trung Sơn, chạy đến Hà Tây tìm Tào Bằng nương tựa. Hiện giờ, Chân thị Trung Sơn đã diệt vong, đầu tiên là bị sự tập kích của , mà sau lại chịu sự liên lụy của Viên thị, bị giết sạch sẽ.
Ngược lại, đám người Chân thị lúc trước chạy đến Hà Tây, đã ổn định cuộc sống.
Dựa vào cây đại thụ Tào Bằng này, Chân gia ở Võ Uy nhanh chóng quật khởi. Chân Nghiêu hiện giờ phong chức chủ bộ quận Võ Uy, đồng thời nắm trong tay đại quyền giám sát thương hội quận Hà Tây, ít nhất trước mắt mà thấy, phục hưng Chân gia, chỉ là sớm hay muộn.
Nhưng không ngờ được, Tào Bằng lại giết Vi Đoan.
Hắn tuy nói là Bắc Trung Lang Tướng, Thái thú Hà Tây.
Nhưng tội danh giết thượng quan…
Chân Khương cảm thấy, việc này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến Tào Bằng.
Nếu Chân gia và Tào Bằng tháo gỡ quan hệ, nói không chừng sẽ gặp phiền phức.
Nhưng Chân Vinh tiểu muội muội của Chân Mật, lại không đồng ý, nàng ấy rất ủng hộ việc gả tỷ tỷ cho Tào Bằng, cũng nói làm người không thể thế lực như vậy. Không nói đến Chân Mật đã có mang đứa con của Tào Bằng, dù không có, cũng sẽ không thể vong ân phụ nghĩa như vậy.
Quên nói một câu!
Năm Chân Vinh chỉ mới mười tuổi, đã đến rất gần Tào Chương!
Cuối cùng, vẫn là lão phu nhân nói một câu: Nếu lúc trước chúng ta quyết định nương tựa vào Tào công tử, vậy thì cho dù là Tào công tử như thế nào, chúng ta cũng không có lựa chọn khác. Bởi vì trên vỏ ngoài của Chân thị, dày đặc dấu vết của Tào Bằng. Cho nên, Chân Mật ắt phải gả cho Tào Bằng…cho dù Tào Bằng là hưng hay là suy, Chân gia ắt phải khẩn trương đi theo bước chân Tào Bằng.
Ở điểm này, Chân gia so không được với Tô gia.
Ít nhất Tô Song đến hiện giờ, trước sau vẫn kiên định ủng hộ Tào Bằng.
Nếu Chân gia nay Tần mai Sở, thì hoàn toàn mất hy vọng phục hưng…
Hôn sự của Tào Bằng và Chân Mật, cũng không e dè lập ra.
Dù sao Chân Mật cũng là hai chồng, hơn nữa là thân phận phòng thiếp tiến vào Tào gia, sẽ không được quá long trọng.
Nhưng vì bồi thường, Tào Bằng thiết hạ yến gia, cho đám người Thái thú Hà Tây Bàng Thống, Thái thú Kim Thành Công Anh, cùng với nam bộ Đô Úy Diêm Hành, Võ công trung lang tướng Cam Ninh, trưng khương giáo úy Đặng Phạm, hộ Khương Đô úy Phan Chương, Trần Thương Giáo Úy Hách Chiêu, đều mời đến. Ngoài trừ những người này ra, đám người Bộ Chất, Thạch Thao, Hạ Hầu Lan, xem như ngoại trừ Hám Trạch, tất cả các thành viên trong tổ chức của Tào Bằng, đều đến đầy đủ, lấy thể diện cho Chân thị. Điều này cũng khiến cho Chân Nghiêu, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ngày thứ ba sau hôn sự, triều đình truyền đến tin tức, Bộ Chất đảm nhiệm chức Thái thú quận Võ Uy, Thạch Thao là Thái thú quận Trương Dịch.
Mà Đặng Phạm lại là Trưng Khương Trung Lang Tướng, đóng ở huyện Võ Uy.
Hạ Hầu Lan đảm nhiệm Giáo Úy cầm binh Hà Tây, ra trấn giữ Linh Võ và…Ngoài ra, Tào Tháo cho phép Tào Bằng thi hành chế độ Phủ binh ở ba quận Hà Tây, Võ Uy, Trương Dịch.
Tào Bằng, cuối cùng đã yên tâm!
Năm Kiến An thứ mười, ngày mùng hai tháng hai, Long Sĩ Đầu.
Tào Bằng tự mình chủ trì nghi thức tế lễ đồn điền quận Võ Uy, rồi sau đó trở về trong thành.
Vừa mới ngồi xuống, không đợi hắn uống một ngụm nước, lại thấy Bàng Đức vội chạy vào:
- Công tử, đại sự không tốt rồi!
Tào Bằng không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì mà sợ hãi vậy?
- Vĩ Chương phái người truyền tin, triều đình mệnh phó tướng quân Trương Cáp, tiến đến tập nả công tử, ít ngày nữa sẽ xuất hiện Đại Tán Quan, đến Lương Châu.
Ngoại trừ Phí Long ra, khi đi dọc qua huyện Trương Dịch toàn bộ đều bị người Khương Hà Cẩn tập kích bất ngờ, không một ai thoát.
Tài sản mà Phí thị mang theo, cũng bị Khương tặc cướp sạch. Đúng lúc này, Thái thú quận Hà Tây Tào Bằng, hướng về phía chư Khương Hà Hoàng phát biểu lời cảnh cáo nghiêm khắc: phải mau chóng giao ra hung thủ, nếu không đại quân triều đình, ắt binh tới Hà Cẩn, dày xéo chư Khương.
Ngay lập tức khu vực Hà Niết biến động bất ngờ.
Giả Tây bộ Đô úy Vương Mãi dẫn bộ binh tới thành Long Kỳ, nhìn chằm chằm như hổ đói.
Mà Thiêu Đương lão Khương vương lời thề son sắt, nói nếu như kẻ nào cả gan che giấu không báo, chứa chấp kẻ ác, tuyệt không tha…
Đây là Kiến An năm thứ mười vừa mới qua tháng giêng, là việc lớn nhất phát sinh ở Lương Châu.
Tào quân hăm he, đóng quân huyện Trương Dịch. Chư Khương Hà Hoàng, đặc biệt là đám bộ lạc dân tộc Khương có mâu thuẫn đối với Tào quân, lập tức rút lui khỏi Hà Cẩn, chạy trốn đi Dâm Trung. Trời mới biết, Tào quân có mượn cơ hội này, tính sổ với bọn họ hay không?
Ngược lại bộ tộc Thiêu Đương Khương này thì không sợ hãi chút nào.
Bọn họ đã quy thuận triều đình rồi, cũng dâng lên danh sách, coi như là con dân chính thức của nhà Hán.
Trong đó, Thiêu Đương Khương tiểu vương, cũng chính là Kha Ngô con trai của lão Khương vương,từ gà rừng biến thành phượng hoàng, thoáng chốc đã trở thành mệnh quan triều đình. Hiện giờ Đô úy trị sở ở Tây bộ, cũng chính là thành Long Kỳ, đảm nhiệm chức Tư Mã quân. Tư Mã quân, tuy thống lĩnh một bộ chỉ là tám trăm người mà thôi nhưng mà đối với Thiêu Đương Khương mà nói, đây là chức quân chính thức, có thể xứng hưởng bổng lộc. Thiêu Đương t Khương bị Mã Đằng áp chế gần hai mươi năm, hiện giờ coi như là thành quan quân đường đường chính chính.
Thiêu Đương lão Vương còn đặc biệt mang theo hậu lễ, đi tới bại tạ Tào Bằng.
Bởi vì ông ta rất rõ, chức vụ Tư Mã quân của Kha Ngô này tuy là không hiển hách, nhưng lại đại diện cho sự tán thành của người Khương đối với nhà Hán.
Những ngày sau này của người Khương, tất nhiên có thể khá hơn rất nhiều!
- Tào Cấp là Thứ sử Lương Châu?
Phục Hoàn tức giận, đá một cước vào cái bàn, nổi trận lôi đình.
Y đích xác có đủ lý do để nổi giận!
Vốn dĩ, y thiết lập mối liên lạc giữa các hào phú Quan Trung, muốn đẩy Vi Đoan lên vị trí của Lương Châu. Khi Viên thị Hà Bắc sắp bị tiêu diệt, Lưu Biểu Kinh Châu không có cách nào mà duy trì, mà Nam Hung Nô càng xa nước tránh không khỏi gần lửa, hy vọng của nhà Hán duy chỉ ký thác ở trên người hào phú Quan Trung. So với năm đó, cường hào Quan Trung đích xác là suy sụp đi rất nhiều…
Từ sau khi Lưu Tú đóng đô tại Hùng Dương, bèn nhất định quật khởi thế tộc Quan Đông.
Mà cường hào Quan Trung trải quan hai trăm năm, tuy nói cũng đạt được sự lớn mạnh ở một mức độ nhất định, mà lại không so sánh được với sĩ tộc Quan Đông. Bạo loạn Đổng Trác, đối với cường hào Quan Trung mà nói, vốn dĩ là một cực hội cực tốt. Nhưng không ngờ Vương Doãn lại giết Đổng Trác, tạo thành đại loạn Quan Trung. Lý Thôi, Quách Dĩ ở Quan Trung tàn sát bừa bãi càng làm cho cường hào Quan Trung, nguyên khí đại thương.
Có thể sĩ tộc Quan Trung như vậy vẫn là một nhóm lực lượng không thể khinh thường.
Đặc biệt là Hán Đế quay về đông, sau khi định ở huyện Đô Hứa, có lượng lớn sĩ tử Quan Trung tìm đến phía trước nương tựa.
Tuy nói bọn họ cũng không đạt được quyền lực quá lớn, nhưng trên triều đình vẫn là mơ hồ hình thành tiềm ẩn một lực lượng.
Phục Hoàn hy vọng mượn cơ hội này, thể hiện thiện ý với cường hào Quan Trung.
Nào biết được y mới ra chiêu, thì đã truyền đến tin Vi Đoan bị giết.
Từ đầu tới đuôi, y giống như một tên hề nhảy nhót, trên luồn dưới nhảy. Nhìn như là đạt được hy vọng trong nháy mắt, người nhà Tào Tháo bên đó giơ tay lên, làm vỡ tan mưu kế mà y khổ tâm trù tính…
Đời người cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi!
Rõ ràng thấy được hi vọng, kết quả lại là giỏ trúc múc nước.
- Tào Tuyển Thạch, Bỉ Phu Nhi, có đạo đức gì mà đảm nhiệm Thứ Sử Lương Châu?
Trong phòng, Lưu Quang hai mắt nhắm chặt, ngón tay khẽ đập bàn.
Dưới Lưu Quang, một lão già ho không ngừng, lộ vẻ uể oải. Người này, đầu đầy tóc bạc, xem ra thì cũng đã lớn tuổi. Không dễ để ngưng ho, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Phục Hoàn, trong mắt hiện lên một luồng khinh thường.
- Theo quốc trượng thấy, ai mới thích hợp?
- Điều này…
- Theo ta thấy, Mạnh Đức bổ nhiệm Tào Cấp làm Thứ sử Lương Châu, trước mắt mà nói là người thích hợp nhất.
Quan Trung hiện giờ không ổn, Lương Châu phương định, càng cần một hoàn cảnh ổn định. Nhân tài Tào Cấp này mới học tuy không sao, nhưng thắng không ở việc có dã tâm, sẽ không khoa tay múa chân. Tào Hữu Học trước đây đã gây nên ở Lương Châu, ta cũng từng lưu ý qua. Mở ra thương lộ Tây Vực, mở rộng đồn điền, bao gồm dân tộc Đê, Khương, Tiên Bi, Hung Nô phổ biến sách lược, thật là tuyệt diệu…
Nếu như đổi một người khác, nói không chừng sẽ đem sự cố gắng trước đây của Tào Bằng, toàn bộ lật đổ.
Nhưng Tào Cấp sẽ không làm như vậy, vì Tào Bằng là con trai của lão ta! Lật đổ Tào Bằng, chẳng khác nào lật đổ chính lão…
Cho nên, ta thấy Tào Cấp, vô cùng thích hợp.
Phục Hoàn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn lão già đó, giống như muốn phun lửa.
Nhưng y lại không nổi giận với ngươi!
Bởi vì lão già trước mắt, là một vị đại hiền còn lại của nhà Hán.
Lão ta tên là Triệu Kỳ, tự là Lân Khanh.
Họ nhà Kinh Triệu Trường Lân, hiện giờ đã chín mươi tám tuổi rồi. Người này ít có tài học, là kinh học gia có tiếng những năm cuối Đông Hán, luận về lai lịch thậm chí xa hơn hẳn Trịnh Huyền. Thê thử của gã, chính là cháu gái của đại nho cuối thời Đông Hán, Mã Dung, vì họ ngoại hào gia Mã Dung, Mã Dung đã cắt đứt quan hệ, tính tình liêm chính, ghen ghét như thù, vì vậy người đời kiêng nể.
Trải qua nhiều lần bị nhị đế Hoàn Linh bức hại, lại không chịu cúi đầu.
Từng đảm nhiệm Thứ giáp Tịnh Châu, lại do cấm mà bãi quan. Khi quân Khăn Vàng quật khởi đã được khôi phục làm Nghị Lang, Thiên Thái phó, Thái Thường.
Xem cả đời gã, sáng tác phong phú.
Có “Mạnh tử chương cú” và “Tam phụ quyết lục” là tác phẩm tiêu biểu, được gọi là nhân vật đại diện cho sĩ nhân Quan Trung.
Trên lịch sử, Triệu Kỳ chết năm thứ 6 Kiến An.
Nhưng hôm nay do quan hệ của Tào Bằng, thu hút danh y đương thời Trương Cơ Hoa Đà.
Cho nên, sức khỏe của Triệu Kỳ tuy không tốt lắm, nhưng vẫn sống cho tới ngày nay. Ngay cả Tào Tháo nhìn thấy Triệu Kỳ, cũng phải cung kính, tôn một tiếng lão đại nhân. Bất luận là tuổi tác hay kinh nghiệm lý lịch, bao gồm học thức danh vọng, Phục Hoàn ở trước mặt hắn, căn bản không coir a gì. Chẳng qua, Triệu Kỳ thuộc bảo hoàng đảng, đối với Hán Đế, tự nhiên không cần nói năng rườm rà.
Chỉ là, cổ nhân này cũng có tình cảm hương sĩ.
Triệu Kỳ mặc dù rời khỏi Quan Trung, nhưng lại luôn hy vọng, Quan Trung có thể khôi phục sự hưng thịnh năm xưa.
Mà Quan Trung có thể khôi phục không, quyết định để Lương Châu ổn định hay không...ông ta đã qua năm tháng cường tranh độc đấu. Nhà Hán từ cường thịnh đến suy yếu, Triệu Kỳ có thể nói là từ đầu tới đuôi, nhìn rất rõ rang, ông hiện giờ không tranh cái gì, không đoạt cái gì, cho nên nhìn thấy càng rõ ràng hơn.
Từ trong tâm mà nói, ông ta đương nhiên hy vọng nhà Hán có thể phục hưng. Nhưng ông ta cũng nhìn thấy sự suy yếu của Tiêu Sở nhà Hán này, từ Hoàn Linh nhị đế bắt đầu trở thành chủ định, trải qua một giáp, đã không thể vãn hồi.
Cho nên ông ta hiện giờ chỉ hy vọng, phụ lão gia hương có thể qua thật tốt.
Đồng thời ông ta cũng phải đi suy xét, hậu thế của mình...
Phục Hoàn, không quan không chức, tay không binh quyền, tài hèn học ít; Lưu Quang tuy trí tuệ tài học hơn người, nhưng dù sao tuổi trẻ, không có chút quyền lực. Dưới tình hình như vậy, dựa vào đám người mồm mép trong tay ông ta, làm sao có thể thay đổi được cục diện. Lại thấy Tào Tháo, hùng tài đại lược, tay nắm binh mã, dưới trướng có đủ các loại nhân tài tương trợ.
Triệu Kỳ cười cười, đứng dậy:
- Quốc trượng, lão hủ sức khỏe không tốt, xin cáo từ trước.
Cũng mặc kệ Phục Hoàn tỏ vẻ mặt gì, Triệu Kỳ chậm rãi rời khỏi.
Lưu Quang đứng dậy, cung tiễn Triệu Kỳ ra cửa.
- Lâm Nghi Hầu, ngươi xem, ngươi xem lão già này..
Quốc trượng đừng vội trách lầm người.
Vi Đoan đã chết, cục diện Quan Trung đã không thể vãn hồi. Ngươi và ta hiện giờ, âm thầm nên âm thầm, tìm kiếm cơ hội khác.
Chuyện này, coi như là chưa từng xảy ra.
Cuộc chiến cường hào Quan Trung, không có bất cứ quan hệ gì với ta và ngươi.
- Chẳng lẽ, như vậy là thôi?
Phục Hoàn đứng ngẩn hồi lâu, đột nhiên khóc lớn:
- Bệ hạ một lòng muốn phục hưng nhà Hán, nhưng nếu mệnh...là lão thần bất lực, lão thần bất lực, thẹn với bệ hạ.
- Quốc trượng, ngươi làm gì vậy?
Lưu Quang chau mày, lớn tiếng quát:
- Khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa? Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của nhà Hán, Tào Hữu Học ở Hà Tây kia, cũng không phải tự cho mình là con dân Hán? Mà nay triều đình vì kẻ gian, ta và ngươi tự tận tâm tận lực, giúp đỡ đất nước. Động theo khóc sướt mướt, là bộ dạng nào đi nữa? Hay là ngươi có thể khóc phục hưng được thiên hạ không?
Nếu có thể, ta cùng ngươi khóc?
Tiếng khóc của Phục Hoàn, đột nhiên ngừng lại.
- Lâm Nghi Hầu, vậy ngươi nói phải làm sao đây?
- Ta không phải đã nói, âm thầm, phải âm thầm...Xem qua con rắn độc cắn chết con mồi chưa? Mỗi lần xuất kích, nó phải lượn quanh, rồi sau đó mới giữ sức xuất kích. Ta và ngươi bây giờ, phải học con rắn độc đó, trước tiên lượn vòng quanh than mình, đứng ở thế bất bại.
- Nhưng, Tào Hữu Học kia...
- Việc Tào Bằng, không ai lại khởi phong ba.
Lưu Quang cười khổ một tiếng:
- Ngươi không phát hiện sao, mấy ngày nay không khí trong triều đình đã phát sinh biến đổi? Nhóm người Quan Trung đó, kêu gào cũng không vang dội, dường như không có sức lực. Tào Tháo lần này, cũng coi như là nhẫn tâm. Công không thể chống đỡ, bãi quan cách chức, hơn nữa hạ lương bổng ba năm…nếu không phải Vi Đoan bị giết, chỉ sợ Tào Tháo cũng sẽ không quyết đoán lần nữa.
Hắn đã cho người Quan Trung thể diện…lúc này lại xảy ra chuyện, làm không tốt sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn, ngược lại không hay ho gì.
- Vậy…
- Chuyện này, ngươi đừng vội nhúng tay vào, tự ta sẽ biết xử lý.
Ngược lại, Kinh Châu Lưu Cảnh Thăng bên đó, ngươi phải tăng cường liên hệ…Còn nữa, ta đã chuẩn bị một lượng lớn cắm vào. Ngươi tìm cơ hội, đưa đi Tân Dã, giao cho Lưu Bị. Hiện giờ, chúng ta có thể dựa vào người không nhiều, cho nên càng phải quý trọng.
Trong mắt Phục Hoàn, hiện lên một vẻ vui mừng.
Lưu Quang trưởng thành rồi!
Hắn đã từ ‘con chó nhà Hán’ năm đó, trở thành một tên sói lang của nhà Hán.
Từ nam Hung Nô trở về, hắn đã có thay đổi rất lớn, từ trước, Lưu Quang không muốn tham dự vào triều chính, mà nay, hắn đã ở triều đình, đạt được quyền nói không nhỏ. Hắn hiện giờ đã rất yếu, cũng là hy vọng phục hưng của nhà Hán.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phục Hoàn, vui như hoa nở.
Tào Bằng từ ngày đó trở về, đã qua tết nguyên tiêu rồi.
Hắn trở về mới biết được, Thái Diễm mang theo A Mi Quải, rời khỏi Võ Uy, không biết đi nơi nào.
Tuy nhiên, không cần lo lắng cho sự an toàn của nàng ta. Bộ Chất cho Hàn Đức soái lĩnh một bộ tám trăm quân tốt, theo bảo hộ. Ở đất Quan Trung, tuyệt không nguy hiểm.
Chỉ có điều nàng ta cuối cùng làm gì?
Bộ Chất cũng không trong sạch…
- Triều kia?
Tào Bằng nghi hoặc khó hiểu.
Không nghe nói Thái Diễm ở triều có người nào thân thích, đang tốt lành, chạy tới triều làm gì?
- Nhưng đã từng thông báo Trương Thái thú?
- Hồi công tử, đã thông báo rồi.
- Vậy là tốt rồi!
Tào Bằng gãi gãi đầu, vẫn bụng đầy nghi vấn như cũ.
Tuy nhiên, có Hàn Đức mang theo tám trăm người bảo hộ, lại có Trương Ký ở An Định chiếu cố, nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Tào Bằng tự mình vẫn còn nhiều chuyện phải xử lý.
Tỷ như, hôn sự của hắn và Chân Mật.
Người Chân gia có phải là đem Chân Mật gả cho Tào Bằng không, rất bất đồng. Tỷ như đại tỷ Chân Khương của Chân Mật, có chút phản đối.
Chân gia dù sao cũng xuất thân là quan thần, đối với thế cục này, có trực giác rất nhạy bén.
Nếu không, lúc đầu cũng không thể quả quyết vứt bỏ cơ nghiệp Trung Sơn, chạy đến Hà Tây tìm Tào Bằng nương tựa. Hiện giờ, Chân thị Trung Sơn đã diệt vong, đầu tiên là bị sự tập kích của , mà sau lại chịu sự liên lụy của Viên thị, bị giết sạch sẽ.
Ngược lại, đám người Chân thị lúc trước chạy đến Hà Tây, đã ổn định cuộc sống.
Dựa vào cây đại thụ Tào Bằng này, Chân gia ở Võ Uy nhanh chóng quật khởi. Chân Nghiêu hiện giờ phong chức chủ bộ quận Võ Uy, đồng thời nắm trong tay đại quyền giám sát thương hội quận Hà Tây, ít nhất trước mắt mà thấy, phục hưng Chân gia, chỉ là sớm hay muộn.
Nhưng không ngờ được, Tào Bằng lại giết Vi Đoan.
Hắn tuy nói là Bắc Trung Lang Tướng, Thái thú Hà Tây.
Nhưng tội danh giết thượng quan…
Chân Khương cảm thấy, việc này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến Tào Bằng.
Nếu Chân gia và Tào Bằng tháo gỡ quan hệ, nói không chừng sẽ gặp phiền phức.
Nhưng Chân Vinh tiểu muội muội của Chân Mật, lại không đồng ý, nàng ấy rất ủng hộ việc gả tỷ tỷ cho Tào Bằng, cũng nói làm người không thể thế lực như vậy. Không nói đến Chân Mật đã có mang đứa con của Tào Bằng, dù không có, cũng sẽ không thể vong ân phụ nghĩa như vậy.
Quên nói một câu!
Năm Chân Vinh chỉ mới mười tuổi, đã đến rất gần Tào Chương!
Cuối cùng, vẫn là lão phu nhân nói một câu: Nếu lúc trước chúng ta quyết định nương tựa vào Tào công tử, vậy thì cho dù là Tào công tử như thế nào, chúng ta cũng không có lựa chọn khác. Bởi vì trên vỏ ngoài của Chân thị, dày đặc dấu vết của Tào Bằng. Cho nên, Chân Mật ắt phải gả cho Tào Bằng…cho dù Tào Bằng là hưng hay là suy, Chân gia ắt phải khẩn trương đi theo bước chân Tào Bằng.
Ở điểm này, Chân gia so không được với Tô gia.
Ít nhất Tô Song đến hiện giờ, trước sau vẫn kiên định ủng hộ Tào Bằng.
Nếu Chân gia nay Tần mai Sở, thì hoàn toàn mất hy vọng phục hưng…
Hôn sự của Tào Bằng và Chân Mật, cũng không e dè lập ra.
Dù sao Chân Mật cũng là hai chồng, hơn nữa là thân phận phòng thiếp tiến vào Tào gia, sẽ không được quá long trọng.
Nhưng vì bồi thường, Tào Bằng thiết hạ yến gia, cho đám người Thái thú Hà Tây Bàng Thống, Thái thú Kim Thành Công Anh, cùng với nam bộ Đô Úy Diêm Hành, Võ công trung lang tướng Cam Ninh, trưng khương giáo úy Đặng Phạm, hộ Khương Đô úy Phan Chương, Trần Thương Giáo Úy Hách Chiêu, đều mời đến. Ngoài trừ những người này ra, đám người Bộ Chất, Thạch Thao, Hạ Hầu Lan, xem như ngoại trừ Hám Trạch, tất cả các thành viên trong tổ chức của Tào Bằng, đều đến đầy đủ, lấy thể diện cho Chân thị. Điều này cũng khiến cho Chân Nghiêu, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ngày thứ ba sau hôn sự, triều đình truyền đến tin tức, Bộ Chất đảm nhiệm chức Thái thú quận Võ Uy, Thạch Thao là Thái thú quận Trương Dịch.
Mà Đặng Phạm lại là Trưng Khương Trung Lang Tướng, đóng ở huyện Võ Uy.
Hạ Hầu Lan đảm nhiệm Giáo Úy cầm binh Hà Tây, ra trấn giữ Linh Võ và…Ngoài ra, Tào Tháo cho phép Tào Bằng thi hành chế độ Phủ binh ở ba quận Hà Tây, Võ Uy, Trương Dịch.
Tào Bằng, cuối cùng đã yên tâm!
Năm Kiến An thứ mười, ngày mùng hai tháng hai, Long Sĩ Đầu.
Tào Bằng tự mình chủ trì nghi thức tế lễ đồn điền quận Võ Uy, rồi sau đó trở về trong thành.
Vừa mới ngồi xuống, không đợi hắn uống một ngụm nước, lại thấy Bàng Đức vội chạy vào:
- Công tử, đại sự không tốt rồi!
Tào Bằng không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì mà sợ hãi vậy?
- Vĩ Chương phái người truyền tin, triều đình mệnh phó tướng quân Trương Cáp, tiến đến tập nả công tử, ít ngày nữa sẽ xuất hiện Đại Tán Quan, đến Lương Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.