Chương 279: Lý Trung Lang
Canh Tân
09/04/2013
Mọi người vốn luôn cảm thấy Quách gia là người đa tài, nhưng thường ngang ngạnh, không chịu đi theo khuôn phép nào cả.
Thế nhưng nay y lại nói chuyện nghiêm túc như thế, khiến cho tất cả mọi người đều thấy căng thẳng.
Ngay cả Quách Gia cũng nói như vậy, chứng tỏ Lưu Bị nhất định là một kẻ vô cùng rắc rối.
Hạ Hầu Uyên chắp tay nói:
-Chủ công, xin hãy để Uyên này dâng thủ cấp của Lưu Bị cho chủ công.
-Lần này hành động cần phải mau lẹ, không thể chần chừ được. Ta đã sai người thông báo cho Mãn Bá Ninh. Chậm nhất cuối tháng bảy này, quân sở bộ của Ngụy Diên sẽ vượt qua Thục Sơn, đánh chiếm Lang Lăng. Đến lúc đó, ta hy vọng mọi người đều đã vào vị trí của mình.
Đám người Hạ Hầu Uyên lại tuân lệnh.
Tào Tháo dường như rất mỏi mệt, khoát tay áo, ra hiệu cho mọi người lui ra.
-Phụng Hiếu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?
Vừa ra cửa đại môn phủ Tư Không, Tào Hồng liền vội vàng kéo tay Quách Gia lại, hỏi.
Quách Gia nhìn xung quanh một chút:
-Các vị tướng quân, ở đây không tiện nói chuyện, chi bằng đến nhà của ta đi.
-Được.
Trước cửa đại môn của phủ Tư Không, rất nhiều nhân vật lớn cùng tập trung lại, thật khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.
Hạ Hầu Uyên và Tào Thuần không đi cùng, bèn cáo từ Tào Nhân và Tào Hồng, vội vàng rời đi chuẩn bị cho việc xuất chinh.
Tào Hồng và Tào Nhân đi theo Quách Gia vào Quách phủ. Ba người đi thẳng vào thư phòng. Quách Gia lại sai người đứng ngoài cửa canh gác.
-Hai ngày trước, Trọng Đức và Trường Văn cùng tấu lên, nói vụ án ở Tuy Dương đã chấm dứt.
-Ngươi muốn nói đến chuyện Chu lão tứ?
-Tử Liêm nói không sai, đúng là chuyện này. Theo như tấu chương của Trọng Đức, ở Hứa Đô có người lén lút chuyển binh giới của Hà Nhất Xưởng đến Nhữ Nam. Lưu Huyền Đức lại đang ở Nhữ Nam, đang tuyển quân mua ngựa. Không cần nói cũng biết sau khi nhận được tin tức, chủ công phẫn nộ đến thế nào rồi. Chủ công một lòng muốn phục hưng Hán thất, nào ngờ lại có kẻ âm thầm đối nghịch. Chính vì thế, chủ công mới hạ quyết tâm hoàn toàn tiêu diệt quân sở bộ của Lưu Huyền Đức.
-Con bà nó chứ, rốt cuộc là kẻ nào dám đối đầu với chủ công?
-Tử Liêm.
Tào Nhân lớn tiếng quát, Tào Hồng tức thì xấu hổ.
Quách Gia cười:
-Vốn dĩ chủ công muốn đích thân đốc quân, giải quyết mối họa Lưu Bị này. Là ta đã khuyên chủ công. Khi mọi người khởi binh ở Nhữ Nam, đó chính là thời điểm chủ công ra tay giải quyết kẻ thù từ bên trong. Chuyện này có liên lụy rất lớn. Các ngươi đừng hỏi nhiều, cứ đánh tốt ở Nhữ Nam là được rồi.
Tào Hồng và Tào Nhân nhìn nhau, cùng gật gật đầu.
Nếu Quách Gia đã nói như thế, vậy vấn đề cũng không lớn lắm, mọi chuyện vẫn đang trong tầm khống chế của Tào Tháo.
Ba người nói thêm chút nữa, Tào Nhân và Tào Hồng đứng dậy cáo từ.
Sau khi đưa hai người rời đi, Quách Gia trở lại thư phòng, vừa định xem sách đã thấy một vị phu nhân bưng bát thuốc đi vào.
-Phụng Hiếu, tới giờ uống thuốc rồi!
Tướng mạo của vị phu nhân này không cho là xinh đẹp lắm.
Nếu rộng rãi lắm, nàng cũng chỉ được chừng bảy tám phần xinh đẹp.
Tuy nhiên, nàng lại có khí chất cao quý, khí độ ung dung, rất có phong thái của tiểu thư con nhà khuê các.
Vị phu nhân này họ Chung, là con gái của Chung thị ở Dĩnh Xuyên, cháu của Chung Diêu. Quách Gia tuy không phải là con cháu thế tộc, nhưng dù sao ở Dĩnh Xuyên cũng có vị thế nhất định. Thêm nữa, y lại có tài học hơn người, đương nhiên sẽ được coi trọng. Chung thị mang thuốc nhẹ nhàng đặt trước mặt Quách Gia.
Quách Gia cau mày, vẻ đau khổ.
-Không phải đã uống xong rồi sao? Sao giờ vẫn phải uống nữa?
Chung thị nữ ngồi xuống bên cạnh y, cười hì hì, bưng chén thuốc lên.
-Đổng tiên sinh nói thuốc lúc trước là để trừ tà, còn thuốc này là thuốc bổ. Lúc trước, chàng từng bị trúng ngũ thạch tán, ăn uống lại không đều, cho nên tà khí rất nặng. Giờ tà khí đã được giải trừ nhưng vẫn cần phải bồi bổ thêm.
-Nhưng đắng lắm.
-Ngoan, chờ chàng khỏe rồi sẽ không phải uống nữa đâu. Đổng tiên sinh nói để giúp giải trừ tà khí chàng phải cố gắng uống. Không phải chàng muốn giúp chủ công làm thành đại sự sao? Nếu không khỏe thì làm sao có thể làm được đây? Thiếp đã pha thêm mật ong rồi, không đắng đâu. Nghe lời thiếp, uống ngay lúc thuốc còn nóng đi.
Có lẽ chẳng ai có thể ngờ được Quách Gia ở ngoài uy phong lẫm liệt, về nhà, ở trước mặt Chung thị nữ lại chẳng khác nào một hài tử cả.
Quách gia đau khổ nuốt lấy bát thuốc xong, Chung thị nữ mới hài lòng rời đi.
Còn nói không đắng nữa!
Ngay đến hơi thở còn cảm thấy đắng theo.
Pha thêm mật ong mà còn đắng như thế, nếu không có mật thì sẽ thành cái vị gì đây?
Quách Gia lắc đầu, ngồi trước bàn, nhìn sách một lát, cảm thấy phiền muộn, liền đi ra ngoài, ngồi trước cửa hiên.
Trời hơi âm u. Quách Gia khẽ thở dài, quả đúng là “Sơn vũ dục lai phong mãn lâu”, chẳng biết sẽ có bao người rơi đầu nữa đây.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã tới cuối tháng bảy.
Tuy Dương sau lần rung chuyển không lớn không nhỏ đó, dần trở lại yên bình.
Dù sao cũng là nơi nối liền Quan Trung và Sơn Đông, là điểm nối liền với tám con đường lớn, Tuy Dương có tầm quan trọng nhất định. Việc kinh doanh lại trở lại bình thường như cũ. Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người dường như đã quên đi chuyện của Tô gia, càng không còn ai nhắc tới Cúc Hoa am ở chân núi Bắc Đặng nữa. Nhạc Quan như người đã bốc hơi khỏi mặt đất này, không có chút tin tức nào cả. Dường như nàng chưa từng tồn tại trên đời này, chưa từng ở Cúc Hoa am kia.
Đổ phường Thịnh Thế vẫn làm ăn thịnh vượng như trước. Sử A nhờ vào hành động của bản thân mà có được sự ủng hộ của Trần Quần, nhờ thế uy danh của gã ở Tuy Dương càng vang xa hơn.
Thông qua Sử A, Trần Quần đã liên hệ được với những nhân vật tai to mặt lớn ở các chợ Tuy Dương.
Tham khảo cách làm phường hội ở Hải Tây, Tuy Dương bắt đầu xây dựng phường hội riêng của mình.
Xét về quy mô, phường hội của Tuy Dương lớn hơn Hải Tây không ít. Chính vì thế, tất cả các điều lệ ở Hải Tây không thể hoàn toàn áp dụng cho Tuy Dương, mà phải được sửa đổi, mới có thể dùng được. Tuy nhiên, nhờ có mối quan hệ của Tào Bằng, Tuy Dương và Hải Tây cũng lập được mối liên kết với nhau. Hải Tây có muối, lương thực và vật tư mà Tuy Dương thiếu, còn Tuy Dương cũng có những ưu thế mà Hải Tây không thể sánh bằng được.
Nói theo cách của Tào Bằng, đây chính là ưu thế bù cho nhau.
Còn cụ thể hai vùng đất này hợp tác như thế nào, cũng không phải bàn bạc một lần là xong.
Đặng Tắc và Trần Quần đã phải bàn bạc vô số lần, thậm chí còn phải báo lên Trình Dục, báo cáo đầy đủ cho Hứa Đô, rồi giao cho Thượng thư lệnh Tuân Úc phê chuẩn. Tóm lại, nếu hai vùng đất này thật sự có thể hợp tác được, e rằng cũng phải mất ít nhất một, hai năm tranh luận mới xong.
Tuy nhiên, chuyện này không quan hệ lớn lắm đến Tào Bằng.
Sau khi giải quyết xong vụ án Tô gia, hắn tức thì trở nên ung dung, nhàn nhã.
Hắn thường hoặc cùng mẫu thân và Hoàng Nguyệt Anh đi Tây Sơn, Hương Sơn ngắm cảnh, hoặc là dẫn Hắc Mạo đi săn. Ngày thường khi ở nhà, nếu không đọc sách, luyện chữ, hắn đều luyện võ với Cam Ninh. Đồng thời, Tào Bằng vẫn vài lần qua lại thư từ với Hồ Chiêu, hỏi han chút ít bài vở và bài tập với ông.
Biết được Tào Bằng chuyên tâm học “Luận”, Hồ Chiêu rất cao hứng.
Ông cho rằng “Luận” dễ hiểu thật nhưng đó là tinh hoa học vấn cả đời của Trọng Ni.
Tào Bằng muốn tìm hiểu về tinh hoa của thánh nhân, đương nhiên là rất tốt. Với hắn mà nói, “Luận” mang lại mối lợi không nhỏ.
Đồng thời, Hồ Chiêu còn nói cho Tào Bằng biết ông chuẩn bị đem “Bát bách tự văn” dạy rộng rãi ở thư viện đầm Ngọa Long, làm sách học vỡ lòng.
Có thể thấy được, Hồ Chiêu một lòng muốn chuyên tâm vào việc giáo dục ở nơi này, e rằng cả đời này ông cũng sẽ không nhập sĩ làm quan. Trong lịch sử, Hồ Chiêu quả thật như thế. Nhưng cũng vì nguyên nhân như vậy mà tiếng tăm của Hồ Chiêu trong lịch sử mới mờ nhạt như thế. Người ta nói “Khổng Minh” là nói đến Gia Cát Lượng mà không biết ở đầu thời Kiến An, khi Gia Cát Lượng còn đang ở Thủy Kính sơn trang khổ học, cái tên Ngọa Long Khổng Minh chỉ có mình Hồ Chiêu.
-Muốn ta áp giải binh giới của Tuy Dương ư?
Tào Bằng mở to mắt, không tin nổi nhìn Trần Quần.
Trần Quần cười khổ:
-Ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không còn cách nào khác. Lúc trước, khi ta đề cử ngươi với Tào Công, Tào Công cũng nói rõ là ngươi chỉ tạm làm cùng ta thôi. Giờ việc ở Tuy Dương đã khá bình ổn, Tào Công muốn ngươi trở về tất nhiên là có nhiệm vụ quan trọng rồi. Hữu Học, lần này đi Hứa Đô, chắc chắn chẳng mấy chốc ngươi sẽ được thăng chức, là chuyện vui đáng được chúc mừng.
Ngoài mặt nói là chúc mừng, nhưng trên mặt Trần Quần không có lấy nửa điểm muốn chúc mừng, mà chỉ có nụ cười nham hiểm.
-Ta mới đến Tuy Dương này được một tháng a.
-Lâu thế rồi còn gì? Một tháng ba mươi ngày chẳng lẽ còn ít sao?
-Trường Văn, sao huynh có thể nói như thế? Rõ ràng là mượn gió bẻ măng. Hừ hừ, huynh mới là con lừa. Rõ ràng huynh muốn qua cầu rút ván đây mà.
Trần Quần nghe thấy thế, phá lên cười.
Cười một hồi, y mới thở dài, hạ giọng nói:
-Thật ra, có ngươi ở bên cạnh, ta thật sự cảm thấy rất yên tâm. Giờ ngươi phải đi, lòng ta thực không nỡ. Nhưng Tào Công đã có lệnh, ta không thể ngăn cản được. Chi bằng như vậy đi, đêm nay ở nhà ngươi, ta làm tiệc tiễn ngươi. Ba ngày sau, ngươi phải khởi hành rồi. Trước khi đi, ngươi phải đem tất cả các cách nấu ăn dạy cho trù nương của ta.
Hai câu nói trước hết sức cảm động.
Nhưng vế sau quả thực chẳng phải của người nói.
Tào Bằng nổi trận lôi đình, còn Trần Quần không khỏi cười ha hả.
Bất kể Tào Bằng có đồng ý hay không, lão tham hôm nay nhất định không thèm so đo với hắn.
Tào Bằng bảo Bộ Loan chuẩn bị đồ ăn xong, liền ngồi bên cửa hiên với Trần Quần.
-Đúng rồi, nhà Hoàng tiểu thư có tin gì không?
Tào Bằng lắc đầu, thở dài:
-Nguyệt Anh viết rất nhiều thư về Giang Hạ, nhưng vị đại lão nhân kia căn bản là không muốn hồi âm.
-Có lẽ không phải ông ấy không muốn mà là không có thời gian.
Trần Quần nói:
-Hôm nay ta vừa nhận được tin tức, nói Tôn Sách đánh Giang Hạ, suýt nữa khiến Hoàng Tổ táng mạng.
-A?
-Phía bên kia Giang Hạ hiện đang rất rối loạn. Lão đại nhân Hoàng Thừa Ngạn e rằng cũng không thể quan tâm đến các ngươi được. Từ đầu năm, kể từ khi Tôn Sách có được sáu quận, càng lúc y càng kiêu ngạo, ngông cuồng hơn. Ta còn nghe người ta nói Cố thị và Lục thị ở Giang Đông đã giao ra binh lực, ước chừng có hơn sáu ngàn người. Cũng bởi vậy mà Tôn Sách mới ngừng chèn ép Cố thị và Lục thị. Nghe nói y còn nâng đỡ Lục Khang, con trai của Lục Tích làm hiếu liêm, chờ ngày nhập sĩ.
-Cố gia và Lục gia giao ra binh lực ư?
Tào Bằng nghe thấy thế, không khỏi nhíu mày.
Đối với sĩ gia Giang Đông mà nói, binh lực của gia tộc chẳng khác nào sinh mệnh của chính bọn họ cả.
Tôn Sách chèn ép thế tộc ở Giang Đông là chuyện Tào Bằng đã hiểu rất rõ từ năm ngoái. Cố gia và Lục gia hành động như thế liệu có phải là đã cúi đầu khuất phục Tôn Sách hay không?
Hắn gãi gãi đầu, có chút không hiểu rõ điều bí ẩn trong đó.
Nhưng có một vài điều hắn có thể khẳng định là cho dù là Cố Ung hay Lục Tốn, cả hai bọn họ đều không phải người dễ bị bắt nạt, tùy tiện cúi đầu trước người khác. Hai người này quyết định như thế tất nhiên phải có ý định riêng. Nhưng rốt cuộc bọn họ có dụng ý gì đây? Thời gian sẽ chứng minh tất cả…
-Còn nữa, chức Bạch Mã tự khanh của Viên Huyền Thạc đã được Hồng Lư tự thông qua. Ấn tín và dây đeo triện đã được đưa đến hôm qua, hiện đã đến Tuy Dương này.
Trần Quần cười nói:
-Chuyện này ngươi vừa lòng rồi chứ?
-Ta có gì mà vừa lòng với không vừa lòng, chỉ có điều Huyền Thạc luôn thúc giục chuyện này nên ta cũng bị phiền theo thôi. Sớm biết ta sẽ bị điều đi như thế này ta đã mặc kệ rồi. Đến lúc đó, mặc cho y đi làm phiền huynh, đâu có liên quan gì tới ta? Ha ha, thất sách, thất sách.
Vừa nói chuyện, Tào Bằng vừa cúi đầu xuống.
Đôi mắt hắn thoáng sáng rực.
Con cáo già kia, ngươi nên mau ra tay đi.
Ngày hai mươi sáu tháng bảy, Tào Bằng dẫn Hắc Mạo hộ tống chiếc xe của mẫu thân rời khỏi Tuy Dương.
Hắn đến vội vàng, ra đi cũng vội vàng, chẳng khác nào một vị khách qua đường của Tuy Dương. Chỉ có điều, trong thời gian một tháng ngắn ngủi, hắn đã để lại dấu ấn sâu sắc ở Tuy Dương.
Trần Quần nói với Tào Bằng y đã nhờ phụ thân y là Trần Kỷ gửi thư cho Hoàng Thừa Ngạn ở Giang Hạ.
Nội dung bức thư chỉ đơn giản là nói tốt cho Tào Bằng, hy vọng Hoàng Thừa Ngạn có thể đồng ý để hai người Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh kết hôn với nhau.
Dù sao, bọn họ đã cùng nhau đi tới bây giờ, việc gì phải làm khó dễ nữa?
Tào Bằng giờ đã không còn là Tào Bằng của ngày xưa nữa. Hiện giờ đối với các kẻ sĩ, hắn cũng coi như đã có chút thanh danh.
Trần Quần cho rằng có bức thư này của Trần Kỷ, Hoàng Thừa Ngạn chắc hẳn sẽ đáp ứng chuyện hôn sự này. Dù sao, xét về danh vọng và xuất thân, Trần Kỷ đều có phần vượt trội hơn Hoàng Thừa Ngạn. Những chuyện như thế này để Trần Kỷ ra mặt vẫn tốt hơn bất cứ kẻ nào khác, hiệu quả chắc chắn rất tốt.
Tào Bằng vô cùng cảm động.
Ngày hai mươi bảy tháng bảy, trời tăm tối.
Từ sáng sớm, trời đã đổ mưa nhỏ.
Sắp tới giữa mùa thu, tiết trời chuyển lạnh. Cây trên cành hầu hết đều đã vàng úa, tiêu điều, nhưng đây cũng chính là thời điểm thích hợp để thưởng thức rừng phong lá đỏ của Tây Sơn.
Đoàn xe chậm rãi đi dọc theo Tuy Thủy hướng về phía đông.
Bóng dáng vùng đất Tuy Dương càng lúc càng mờ dần.
Huyền Thạc ngồi trên xe ngựa, nhớ lại vài chuyện, khẽ thở dài.
-Lý Trung Lang, mắt thấy nguyện vọng sắp thành hiện thực, sao còn thở dài?
Từ trong đoàn xe, một người ngồi ngay ngắn trên ngựa đi ra. Người này mặc áo thân rộng thùng thình màu xanh nhạt, trên người còn khoác áo tơi che mưa.
Nàng là nữ nhân.
Giọng nói dịu dàng quyến rũ, mơ hồ mang theo sự cám dỗ vô cùng tận.
Lý Trung Lang?
Là người nào đây?
Giọng Huyền Thạc lạnh lùng nói:
-Nhạc trường sứ, ngươi không sợ bị người phát hiện sao?
-Hì hì, giờ đã rời khỏi Tuy Dương, ta còn có gì phải sợ hãi nữa? Lúc trước, Trần Trường Văn lục soát khắp Tuy Dương còn chẳng tìm được ta, giờ lại càng không thể được. Nhưng thật ra, Lý Trung Lang này, ngươi đi rồi, e rằng chưa chắc đã về được, nhưng hai vạn cân hoàng kim cũng đáng để mạo hiểm.
-Nhạc Quan, ngươi chớ có làm càn.
Huyền Thạc biến sắc, lớn tiếng quát.
Nữ nhân kia lại cười khanh khách:
-Lý Trung Lang, nơi này rừng núi hoang vắng, chỉ có hai người ngươi và ta nói chuyện với nhau. Ngươi sợ cái gì chứ? Nhớ ngày đó, Lý Trung Lang dùng thuốc độc giết chết Hoằng Nông Vương, rất can đảm kia mà.
Huyền Thạc hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Mưa đã ngừng rơi tự bao giờ!
Chân trời hiện lên ánh cầu vồng rực rỡ. Nữ nhân kia nghiêng đầu cởi áo tơi xuống, để lộ mái tóc dài đen nhanh. Nhưng mái tóc nàng đã được vấn lên như của nam nhân, còn được thắt thêm một dải khăn lụa màu xanh nữa. Gương mặt nhu mỳ của nàng vẽ lên nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Nàng giang rộng hai cánh tay, hít sâu luồng không khí sau cơn mưa.
Nữ nhân này rõ ràng chính là am chủ Cúc Hoa am Tào Bằng luôn tìm kiếm, Nhạc Quan.
-Lý Trung Lang còn trách ta đã giết Mạc Ngôn sao?
-Hừ!
-Lý Trung Lang, không phải là nô tỳ nhẫn tâm, mà bởi Mạc Ngôn rất thông minh. Nếu ta không giết gã, sớm muộn gì cũng mang họa sát thân. Ngươi không biết sau khi nô tỳ tới Cúc Hoa am, Mạc Ngôn đã bị nô tỳ dụ dỗ đến đây. Nếu không bí mật của Lý Trung Lang sao nô tỳ biết được? Chỉ có điều gã lại quá tham lam, có được thân thể của nô tỳ xong lại coi trọng Tuyết Liên. Nô tỳ giết Tuyết Liên không sai, nhưng Mạc Ngôn kia lại muốn phản bội nô tỳ. Nếu nô tỳ không giết gã, gã cũng sẽ giết ta. Nô tỳ cũng không còn cách nào khác a.
Huyền Thạc trầm mặc!
Một lát sau, y cười lạnh một tiếng:
-Mấy năm nay, Nhạc trường sứ mây mưa nhiều như thế, thật không biết nếu bệ hạ biết được thì ngươi sẽ thế nào đây?
-Ngươi không nói sao bệ hạ có thể biết được.
Nhạc Quan mỉm cười duyên dáng nói:
-Nhưng dù sao nô tỳ ở bên ngoài lưu lạc cũng lâu rồi, tâm cũng mệt mỏi rồi. Lần này nếu trở về trong cung, nô tỳ sẽ chong đèn theo phật cả đời. Nhưng Lý Trung Lang thật sự không nghĩ gì nữa sao? Ngài có đại tài mà lại mai danh ẩn tích như thế chẳng phải là đáng tiếc sao? Sao ngài không đến Hứa Đô với nô tỳ, nô tỳ nguyện sẽ nói tốt cho ngài. Tuy rằng lúc trước ngài và bệ hạ có hiềm khích, nhưng giờ bệ hạ đang cần dùng người chính trực, ngài…
-Chứ không phải y sẽ một đao chém đầu ta, nhân tiện nuốt trọn hai vạn cân vàng này sao?
-Chuyện này…
Huyền Thạc cười lạnh nói:
-Nhạc trường sứ, ngươi vẫn nên bảo toàn mạng ngươi trước đi. Trước mặt chính là Toàn Môn quan, qua Toàn Môn qua, ngươi về Hứa Đô của ngươi, ta đến Động Lâm tự của ta. Sau đó, chúng ta cùng cao chạy xa bay, ngươi và ta từ nay không còn dính líu gì đến nhau nữa. Nhưng ta nghĩ nên nói cho ngươi biết rằng Tào Tháo không phải là kẻ không biết gì đâu. Bệ hạ của ngươi không phải là đối thủ của y đâu.
Nhạc Quan nghe thấy thế liền trầm mặc, không nói gì.
Những năm Trung Bình nhà Hán, tương ứng với năm 184 Công Nguyên, Hán Linh Đế thiết lập bát quan ở Lạc Dương để bảo vệ kinh đô.
Tám cửa này theo thứ tự là cửa Hàm Cốc, cửa Nghiễm Thành, cửa Y Khuyết, cửa Hiên Viên, cửa Toàn Môn, cửa Tiểu Bình và cửa Mạnh Tân. Trong đó cửa Toàn Môn ở phía Đông của Lạc Dương tiếp giáp với Hổ Lao, nằm dưới chân Đại Bôi, là cái lá chắn phía Đông của Lạc Dương.
Thời tiết chuyển lạnh, không khí ở núi Đại Bôi rất khó chịu. Sau hơn gần một tháng đóng cửa, tám cửa của Lạc Dương lại một lần nữa được mở ra. Có điều xe cộ ra vào được kiểm tra chặt chẽ hơn rất nhiều. Cũng may Huyền Thạc cầm theo thông điệp của chùa Bạch Mã, vẫn chuyển năm trăm tượng phật đã được ghi chép cho nên cũng không bị làm khó nhiều. Đám binh lính chỉ hỏi qua rồi cho đoàn xe đi.
Thế nhưng nay y lại nói chuyện nghiêm túc như thế, khiến cho tất cả mọi người đều thấy căng thẳng.
Ngay cả Quách Gia cũng nói như vậy, chứng tỏ Lưu Bị nhất định là một kẻ vô cùng rắc rối.
Hạ Hầu Uyên chắp tay nói:
-Chủ công, xin hãy để Uyên này dâng thủ cấp của Lưu Bị cho chủ công.
-Lần này hành động cần phải mau lẹ, không thể chần chừ được. Ta đã sai người thông báo cho Mãn Bá Ninh. Chậm nhất cuối tháng bảy này, quân sở bộ của Ngụy Diên sẽ vượt qua Thục Sơn, đánh chiếm Lang Lăng. Đến lúc đó, ta hy vọng mọi người đều đã vào vị trí của mình.
Đám người Hạ Hầu Uyên lại tuân lệnh.
Tào Tháo dường như rất mỏi mệt, khoát tay áo, ra hiệu cho mọi người lui ra.
-Phụng Hiếu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?
Vừa ra cửa đại môn phủ Tư Không, Tào Hồng liền vội vàng kéo tay Quách Gia lại, hỏi.
Quách Gia nhìn xung quanh một chút:
-Các vị tướng quân, ở đây không tiện nói chuyện, chi bằng đến nhà của ta đi.
-Được.
Trước cửa đại môn của phủ Tư Không, rất nhiều nhân vật lớn cùng tập trung lại, thật khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.
Hạ Hầu Uyên và Tào Thuần không đi cùng, bèn cáo từ Tào Nhân và Tào Hồng, vội vàng rời đi chuẩn bị cho việc xuất chinh.
Tào Hồng và Tào Nhân đi theo Quách Gia vào Quách phủ. Ba người đi thẳng vào thư phòng. Quách Gia lại sai người đứng ngoài cửa canh gác.
-Hai ngày trước, Trọng Đức và Trường Văn cùng tấu lên, nói vụ án ở Tuy Dương đã chấm dứt.
-Ngươi muốn nói đến chuyện Chu lão tứ?
-Tử Liêm nói không sai, đúng là chuyện này. Theo như tấu chương của Trọng Đức, ở Hứa Đô có người lén lút chuyển binh giới của Hà Nhất Xưởng đến Nhữ Nam. Lưu Huyền Đức lại đang ở Nhữ Nam, đang tuyển quân mua ngựa. Không cần nói cũng biết sau khi nhận được tin tức, chủ công phẫn nộ đến thế nào rồi. Chủ công một lòng muốn phục hưng Hán thất, nào ngờ lại có kẻ âm thầm đối nghịch. Chính vì thế, chủ công mới hạ quyết tâm hoàn toàn tiêu diệt quân sở bộ của Lưu Huyền Đức.
-Con bà nó chứ, rốt cuộc là kẻ nào dám đối đầu với chủ công?
-Tử Liêm.
Tào Nhân lớn tiếng quát, Tào Hồng tức thì xấu hổ.
Quách Gia cười:
-Vốn dĩ chủ công muốn đích thân đốc quân, giải quyết mối họa Lưu Bị này. Là ta đã khuyên chủ công. Khi mọi người khởi binh ở Nhữ Nam, đó chính là thời điểm chủ công ra tay giải quyết kẻ thù từ bên trong. Chuyện này có liên lụy rất lớn. Các ngươi đừng hỏi nhiều, cứ đánh tốt ở Nhữ Nam là được rồi.
Tào Hồng và Tào Nhân nhìn nhau, cùng gật gật đầu.
Nếu Quách Gia đã nói như thế, vậy vấn đề cũng không lớn lắm, mọi chuyện vẫn đang trong tầm khống chế của Tào Tháo.
Ba người nói thêm chút nữa, Tào Nhân và Tào Hồng đứng dậy cáo từ.
Sau khi đưa hai người rời đi, Quách Gia trở lại thư phòng, vừa định xem sách đã thấy một vị phu nhân bưng bát thuốc đi vào.
-Phụng Hiếu, tới giờ uống thuốc rồi!
Tướng mạo của vị phu nhân này không cho là xinh đẹp lắm.
Nếu rộng rãi lắm, nàng cũng chỉ được chừng bảy tám phần xinh đẹp.
Tuy nhiên, nàng lại có khí chất cao quý, khí độ ung dung, rất có phong thái của tiểu thư con nhà khuê các.
Vị phu nhân này họ Chung, là con gái của Chung thị ở Dĩnh Xuyên, cháu của Chung Diêu. Quách Gia tuy không phải là con cháu thế tộc, nhưng dù sao ở Dĩnh Xuyên cũng có vị thế nhất định. Thêm nữa, y lại có tài học hơn người, đương nhiên sẽ được coi trọng. Chung thị mang thuốc nhẹ nhàng đặt trước mặt Quách Gia.
Quách Gia cau mày, vẻ đau khổ.
-Không phải đã uống xong rồi sao? Sao giờ vẫn phải uống nữa?
Chung thị nữ ngồi xuống bên cạnh y, cười hì hì, bưng chén thuốc lên.
-Đổng tiên sinh nói thuốc lúc trước là để trừ tà, còn thuốc này là thuốc bổ. Lúc trước, chàng từng bị trúng ngũ thạch tán, ăn uống lại không đều, cho nên tà khí rất nặng. Giờ tà khí đã được giải trừ nhưng vẫn cần phải bồi bổ thêm.
-Nhưng đắng lắm.
-Ngoan, chờ chàng khỏe rồi sẽ không phải uống nữa đâu. Đổng tiên sinh nói để giúp giải trừ tà khí chàng phải cố gắng uống. Không phải chàng muốn giúp chủ công làm thành đại sự sao? Nếu không khỏe thì làm sao có thể làm được đây? Thiếp đã pha thêm mật ong rồi, không đắng đâu. Nghe lời thiếp, uống ngay lúc thuốc còn nóng đi.
Có lẽ chẳng ai có thể ngờ được Quách Gia ở ngoài uy phong lẫm liệt, về nhà, ở trước mặt Chung thị nữ lại chẳng khác nào một hài tử cả.
Quách gia đau khổ nuốt lấy bát thuốc xong, Chung thị nữ mới hài lòng rời đi.
Còn nói không đắng nữa!
Ngay đến hơi thở còn cảm thấy đắng theo.
Pha thêm mật ong mà còn đắng như thế, nếu không có mật thì sẽ thành cái vị gì đây?
Quách Gia lắc đầu, ngồi trước bàn, nhìn sách một lát, cảm thấy phiền muộn, liền đi ra ngoài, ngồi trước cửa hiên.
Trời hơi âm u. Quách Gia khẽ thở dài, quả đúng là “Sơn vũ dục lai phong mãn lâu”, chẳng biết sẽ có bao người rơi đầu nữa đây.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã tới cuối tháng bảy.
Tuy Dương sau lần rung chuyển không lớn không nhỏ đó, dần trở lại yên bình.
Dù sao cũng là nơi nối liền Quan Trung và Sơn Đông, là điểm nối liền với tám con đường lớn, Tuy Dương có tầm quan trọng nhất định. Việc kinh doanh lại trở lại bình thường như cũ. Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người dường như đã quên đi chuyện của Tô gia, càng không còn ai nhắc tới Cúc Hoa am ở chân núi Bắc Đặng nữa. Nhạc Quan như người đã bốc hơi khỏi mặt đất này, không có chút tin tức nào cả. Dường như nàng chưa từng tồn tại trên đời này, chưa từng ở Cúc Hoa am kia.
Đổ phường Thịnh Thế vẫn làm ăn thịnh vượng như trước. Sử A nhờ vào hành động của bản thân mà có được sự ủng hộ của Trần Quần, nhờ thế uy danh của gã ở Tuy Dương càng vang xa hơn.
Thông qua Sử A, Trần Quần đã liên hệ được với những nhân vật tai to mặt lớn ở các chợ Tuy Dương.
Tham khảo cách làm phường hội ở Hải Tây, Tuy Dương bắt đầu xây dựng phường hội riêng của mình.
Xét về quy mô, phường hội của Tuy Dương lớn hơn Hải Tây không ít. Chính vì thế, tất cả các điều lệ ở Hải Tây không thể hoàn toàn áp dụng cho Tuy Dương, mà phải được sửa đổi, mới có thể dùng được. Tuy nhiên, nhờ có mối quan hệ của Tào Bằng, Tuy Dương và Hải Tây cũng lập được mối liên kết với nhau. Hải Tây có muối, lương thực và vật tư mà Tuy Dương thiếu, còn Tuy Dương cũng có những ưu thế mà Hải Tây không thể sánh bằng được.
Nói theo cách của Tào Bằng, đây chính là ưu thế bù cho nhau.
Còn cụ thể hai vùng đất này hợp tác như thế nào, cũng không phải bàn bạc một lần là xong.
Đặng Tắc và Trần Quần đã phải bàn bạc vô số lần, thậm chí còn phải báo lên Trình Dục, báo cáo đầy đủ cho Hứa Đô, rồi giao cho Thượng thư lệnh Tuân Úc phê chuẩn. Tóm lại, nếu hai vùng đất này thật sự có thể hợp tác được, e rằng cũng phải mất ít nhất một, hai năm tranh luận mới xong.
Tuy nhiên, chuyện này không quan hệ lớn lắm đến Tào Bằng.
Sau khi giải quyết xong vụ án Tô gia, hắn tức thì trở nên ung dung, nhàn nhã.
Hắn thường hoặc cùng mẫu thân và Hoàng Nguyệt Anh đi Tây Sơn, Hương Sơn ngắm cảnh, hoặc là dẫn Hắc Mạo đi săn. Ngày thường khi ở nhà, nếu không đọc sách, luyện chữ, hắn đều luyện võ với Cam Ninh. Đồng thời, Tào Bằng vẫn vài lần qua lại thư từ với Hồ Chiêu, hỏi han chút ít bài vở và bài tập với ông.
Biết được Tào Bằng chuyên tâm học “Luận”, Hồ Chiêu rất cao hứng.
Ông cho rằng “Luận” dễ hiểu thật nhưng đó là tinh hoa học vấn cả đời của Trọng Ni.
Tào Bằng muốn tìm hiểu về tinh hoa của thánh nhân, đương nhiên là rất tốt. Với hắn mà nói, “Luận” mang lại mối lợi không nhỏ.
Đồng thời, Hồ Chiêu còn nói cho Tào Bằng biết ông chuẩn bị đem “Bát bách tự văn” dạy rộng rãi ở thư viện đầm Ngọa Long, làm sách học vỡ lòng.
Có thể thấy được, Hồ Chiêu một lòng muốn chuyên tâm vào việc giáo dục ở nơi này, e rằng cả đời này ông cũng sẽ không nhập sĩ làm quan. Trong lịch sử, Hồ Chiêu quả thật như thế. Nhưng cũng vì nguyên nhân như vậy mà tiếng tăm của Hồ Chiêu trong lịch sử mới mờ nhạt như thế. Người ta nói “Khổng Minh” là nói đến Gia Cát Lượng mà không biết ở đầu thời Kiến An, khi Gia Cát Lượng còn đang ở Thủy Kính sơn trang khổ học, cái tên Ngọa Long Khổng Minh chỉ có mình Hồ Chiêu.
-Muốn ta áp giải binh giới của Tuy Dương ư?
Tào Bằng mở to mắt, không tin nổi nhìn Trần Quần.
Trần Quần cười khổ:
-Ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không còn cách nào khác. Lúc trước, khi ta đề cử ngươi với Tào Công, Tào Công cũng nói rõ là ngươi chỉ tạm làm cùng ta thôi. Giờ việc ở Tuy Dương đã khá bình ổn, Tào Công muốn ngươi trở về tất nhiên là có nhiệm vụ quan trọng rồi. Hữu Học, lần này đi Hứa Đô, chắc chắn chẳng mấy chốc ngươi sẽ được thăng chức, là chuyện vui đáng được chúc mừng.
Ngoài mặt nói là chúc mừng, nhưng trên mặt Trần Quần không có lấy nửa điểm muốn chúc mừng, mà chỉ có nụ cười nham hiểm.
-Ta mới đến Tuy Dương này được một tháng a.
-Lâu thế rồi còn gì? Một tháng ba mươi ngày chẳng lẽ còn ít sao?
-Trường Văn, sao huynh có thể nói như thế? Rõ ràng là mượn gió bẻ măng. Hừ hừ, huynh mới là con lừa. Rõ ràng huynh muốn qua cầu rút ván đây mà.
Trần Quần nghe thấy thế, phá lên cười.
Cười một hồi, y mới thở dài, hạ giọng nói:
-Thật ra, có ngươi ở bên cạnh, ta thật sự cảm thấy rất yên tâm. Giờ ngươi phải đi, lòng ta thực không nỡ. Nhưng Tào Công đã có lệnh, ta không thể ngăn cản được. Chi bằng như vậy đi, đêm nay ở nhà ngươi, ta làm tiệc tiễn ngươi. Ba ngày sau, ngươi phải khởi hành rồi. Trước khi đi, ngươi phải đem tất cả các cách nấu ăn dạy cho trù nương của ta.
Hai câu nói trước hết sức cảm động.
Nhưng vế sau quả thực chẳng phải của người nói.
Tào Bằng nổi trận lôi đình, còn Trần Quần không khỏi cười ha hả.
Bất kể Tào Bằng có đồng ý hay không, lão tham hôm nay nhất định không thèm so đo với hắn.
Tào Bằng bảo Bộ Loan chuẩn bị đồ ăn xong, liền ngồi bên cửa hiên với Trần Quần.
-Đúng rồi, nhà Hoàng tiểu thư có tin gì không?
Tào Bằng lắc đầu, thở dài:
-Nguyệt Anh viết rất nhiều thư về Giang Hạ, nhưng vị đại lão nhân kia căn bản là không muốn hồi âm.
-Có lẽ không phải ông ấy không muốn mà là không có thời gian.
Trần Quần nói:
-Hôm nay ta vừa nhận được tin tức, nói Tôn Sách đánh Giang Hạ, suýt nữa khiến Hoàng Tổ táng mạng.
-A?
-Phía bên kia Giang Hạ hiện đang rất rối loạn. Lão đại nhân Hoàng Thừa Ngạn e rằng cũng không thể quan tâm đến các ngươi được. Từ đầu năm, kể từ khi Tôn Sách có được sáu quận, càng lúc y càng kiêu ngạo, ngông cuồng hơn. Ta còn nghe người ta nói Cố thị và Lục thị ở Giang Đông đã giao ra binh lực, ước chừng có hơn sáu ngàn người. Cũng bởi vậy mà Tôn Sách mới ngừng chèn ép Cố thị và Lục thị. Nghe nói y còn nâng đỡ Lục Khang, con trai của Lục Tích làm hiếu liêm, chờ ngày nhập sĩ.
-Cố gia và Lục gia giao ra binh lực ư?
Tào Bằng nghe thấy thế, không khỏi nhíu mày.
Đối với sĩ gia Giang Đông mà nói, binh lực của gia tộc chẳng khác nào sinh mệnh của chính bọn họ cả.
Tôn Sách chèn ép thế tộc ở Giang Đông là chuyện Tào Bằng đã hiểu rất rõ từ năm ngoái. Cố gia và Lục gia hành động như thế liệu có phải là đã cúi đầu khuất phục Tôn Sách hay không?
Hắn gãi gãi đầu, có chút không hiểu rõ điều bí ẩn trong đó.
Nhưng có một vài điều hắn có thể khẳng định là cho dù là Cố Ung hay Lục Tốn, cả hai bọn họ đều không phải người dễ bị bắt nạt, tùy tiện cúi đầu trước người khác. Hai người này quyết định như thế tất nhiên phải có ý định riêng. Nhưng rốt cuộc bọn họ có dụng ý gì đây? Thời gian sẽ chứng minh tất cả…
-Còn nữa, chức Bạch Mã tự khanh của Viên Huyền Thạc đã được Hồng Lư tự thông qua. Ấn tín và dây đeo triện đã được đưa đến hôm qua, hiện đã đến Tuy Dương này.
Trần Quần cười nói:
-Chuyện này ngươi vừa lòng rồi chứ?
-Ta có gì mà vừa lòng với không vừa lòng, chỉ có điều Huyền Thạc luôn thúc giục chuyện này nên ta cũng bị phiền theo thôi. Sớm biết ta sẽ bị điều đi như thế này ta đã mặc kệ rồi. Đến lúc đó, mặc cho y đi làm phiền huynh, đâu có liên quan gì tới ta? Ha ha, thất sách, thất sách.
Vừa nói chuyện, Tào Bằng vừa cúi đầu xuống.
Đôi mắt hắn thoáng sáng rực.
Con cáo già kia, ngươi nên mau ra tay đi.
Ngày hai mươi sáu tháng bảy, Tào Bằng dẫn Hắc Mạo hộ tống chiếc xe của mẫu thân rời khỏi Tuy Dương.
Hắn đến vội vàng, ra đi cũng vội vàng, chẳng khác nào một vị khách qua đường của Tuy Dương. Chỉ có điều, trong thời gian một tháng ngắn ngủi, hắn đã để lại dấu ấn sâu sắc ở Tuy Dương.
Trần Quần nói với Tào Bằng y đã nhờ phụ thân y là Trần Kỷ gửi thư cho Hoàng Thừa Ngạn ở Giang Hạ.
Nội dung bức thư chỉ đơn giản là nói tốt cho Tào Bằng, hy vọng Hoàng Thừa Ngạn có thể đồng ý để hai người Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh kết hôn với nhau.
Dù sao, bọn họ đã cùng nhau đi tới bây giờ, việc gì phải làm khó dễ nữa?
Tào Bằng giờ đã không còn là Tào Bằng của ngày xưa nữa. Hiện giờ đối với các kẻ sĩ, hắn cũng coi như đã có chút thanh danh.
Trần Quần cho rằng có bức thư này của Trần Kỷ, Hoàng Thừa Ngạn chắc hẳn sẽ đáp ứng chuyện hôn sự này. Dù sao, xét về danh vọng và xuất thân, Trần Kỷ đều có phần vượt trội hơn Hoàng Thừa Ngạn. Những chuyện như thế này để Trần Kỷ ra mặt vẫn tốt hơn bất cứ kẻ nào khác, hiệu quả chắc chắn rất tốt.
Tào Bằng vô cùng cảm động.
Ngày hai mươi bảy tháng bảy, trời tăm tối.
Từ sáng sớm, trời đã đổ mưa nhỏ.
Sắp tới giữa mùa thu, tiết trời chuyển lạnh. Cây trên cành hầu hết đều đã vàng úa, tiêu điều, nhưng đây cũng chính là thời điểm thích hợp để thưởng thức rừng phong lá đỏ của Tây Sơn.
Đoàn xe chậm rãi đi dọc theo Tuy Thủy hướng về phía đông.
Bóng dáng vùng đất Tuy Dương càng lúc càng mờ dần.
Huyền Thạc ngồi trên xe ngựa, nhớ lại vài chuyện, khẽ thở dài.
-Lý Trung Lang, mắt thấy nguyện vọng sắp thành hiện thực, sao còn thở dài?
Từ trong đoàn xe, một người ngồi ngay ngắn trên ngựa đi ra. Người này mặc áo thân rộng thùng thình màu xanh nhạt, trên người còn khoác áo tơi che mưa.
Nàng là nữ nhân.
Giọng nói dịu dàng quyến rũ, mơ hồ mang theo sự cám dỗ vô cùng tận.
Lý Trung Lang?
Là người nào đây?
Giọng Huyền Thạc lạnh lùng nói:
-Nhạc trường sứ, ngươi không sợ bị người phát hiện sao?
-Hì hì, giờ đã rời khỏi Tuy Dương, ta còn có gì phải sợ hãi nữa? Lúc trước, Trần Trường Văn lục soát khắp Tuy Dương còn chẳng tìm được ta, giờ lại càng không thể được. Nhưng thật ra, Lý Trung Lang này, ngươi đi rồi, e rằng chưa chắc đã về được, nhưng hai vạn cân hoàng kim cũng đáng để mạo hiểm.
-Nhạc Quan, ngươi chớ có làm càn.
Huyền Thạc biến sắc, lớn tiếng quát.
Nữ nhân kia lại cười khanh khách:
-Lý Trung Lang, nơi này rừng núi hoang vắng, chỉ có hai người ngươi và ta nói chuyện với nhau. Ngươi sợ cái gì chứ? Nhớ ngày đó, Lý Trung Lang dùng thuốc độc giết chết Hoằng Nông Vương, rất can đảm kia mà.
Huyền Thạc hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Mưa đã ngừng rơi tự bao giờ!
Chân trời hiện lên ánh cầu vồng rực rỡ. Nữ nhân kia nghiêng đầu cởi áo tơi xuống, để lộ mái tóc dài đen nhanh. Nhưng mái tóc nàng đã được vấn lên như của nam nhân, còn được thắt thêm một dải khăn lụa màu xanh nữa. Gương mặt nhu mỳ của nàng vẽ lên nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Nàng giang rộng hai cánh tay, hít sâu luồng không khí sau cơn mưa.
Nữ nhân này rõ ràng chính là am chủ Cúc Hoa am Tào Bằng luôn tìm kiếm, Nhạc Quan.
-Lý Trung Lang còn trách ta đã giết Mạc Ngôn sao?
-Hừ!
-Lý Trung Lang, không phải là nô tỳ nhẫn tâm, mà bởi Mạc Ngôn rất thông minh. Nếu ta không giết gã, sớm muộn gì cũng mang họa sát thân. Ngươi không biết sau khi nô tỳ tới Cúc Hoa am, Mạc Ngôn đã bị nô tỳ dụ dỗ đến đây. Nếu không bí mật của Lý Trung Lang sao nô tỳ biết được? Chỉ có điều gã lại quá tham lam, có được thân thể của nô tỳ xong lại coi trọng Tuyết Liên. Nô tỳ giết Tuyết Liên không sai, nhưng Mạc Ngôn kia lại muốn phản bội nô tỳ. Nếu nô tỳ không giết gã, gã cũng sẽ giết ta. Nô tỳ cũng không còn cách nào khác a.
Huyền Thạc trầm mặc!
Một lát sau, y cười lạnh một tiếng:
-Mấy năm nay, Nhạc trường sứ mây mưa nhiều như thế, thật không biết nếu bệ hạ biết được thì ngươi sẽ thế nào đây?
-Ngươi không nói sao bệ hạ có thể biết được.
Nhạc Quan mỉm cười duyên dáng nói:
-Nhưng dù sao nô tỳ ở bên ngoài lưu lạc cũng lâu rồi, tâm cũng mệt mỏi rồi. Lần này nếu trở về trong cung, nô tỳ sẽ chong đèn theo phật cả đời. Nhưng Lý Trung Lang thật sự không nghĩ gì nữa sao? Ngài có đại tài mà lại mai danh ẩn tích như thế chẳng phải là đáng tiếc sao? Sao ngài không đến Hứa Đô với nô tỳ, nô tỳ nguyện sẽ nói tốt cho ngài. Tuy rằng lúc trước ngài và bệ hạ có hiềm khích, nhưng giờ bệ hạ đang cần dùng người chính trực, ngài…
-Chứ không phải y sẽ một đao chém đầu ta, nhân tiện nuốt trọn hai vạn cân vàng này sao?
-Chuyện này…
Huyền Thạc cười lạnh nói:
-Nhạc trường sứ, ngươi vẫn nên bảo toàn mạng ngươi trước đi. Trước mặt chính là Toàn Môn quan, qua Toàn Môn qua, ngươi về Hứa Đô của ngươi, ta đến Động Lâm tự của ta. Sau đó, chúng ta cùng cao chạy xa bay, ngươi và ta từ nay không còn dính líu gì đến nhau nữa. Nhưng ta nghĩ nên nói cho ngươi biết rằng Tào Tháo không phải là kẻ không biết gì đâu. Bệ hạ của ngươi không phải là đối thủ của y đâu.
Nhạc Quan nghe thấy thế liền trầm mặc, không nói gì.
Những năm Trung Bình nhà Hán, tương ứng với năm 184 Công Nguyên, Hán Linh Đế thiết lập bát quan ở Lạc Dương để bảo vệ kinh đô.
Tám cửa này theo thứ tự là cửa Hàm Cốc, cửa Nghiễm Thành, cửa Y Khuyết, cửa Hiên Viên, cửa Toàn Môn, cửa Tiểu Bình và cửa Mạnh Tân. Trong đó cửa Toàn Môn ở phía Đông của Lạc Dương tiếp giáp với Hổ Lao, nằm dưới chân Đại Bôi, là cái lá chắn phía Đông của Lạc Dương.
Thời tiết chuyển lạnh, không khí ở núi Đại Bôi rất khó chịu. Sau hơn gần một tháng đóng cửa, tám cửa của Lạc Dương lại một lần nữa được mở ra. Có điều xe cộ ra vào được kiểm tra chặt chẽ hơn rất nhiều. Cũng may Huyền Thạc cầm theo thông điệp của chùa Bạch Mã, vẫn chuyển năm trăm tượng phật đã được ghi chép cho nên cũng không bị làm khó nhiều. Đám binh lính chỉ hỏi qua rồi cho đoàn xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.