Chương 480: Mây di chuyển (hết)
Canh Tân
08/06/2013
Trận giao chiến giữa Tào Tháo và Mã Đằng, đã sớm được Mã Đằng định trước vào một ngày nào đó rồi.
Mà mối thù giữa Tào Bằng và Mã Đằng bắt đầu cũng từ lúc Mã Thiết bị Khương Phố chém chết và đã trở nên không thể hóa giải.
Chẳng qua, gia quyến Mã Đằng hiện giờ vẫn còn ở trong tay Tào Bằng, khiến cho Mã Đằng có chút kiêng dè Tào Bằng.
Mã Thiết bị giết đối với Mã Đằng quả là một sự cú sốc quá lớn. Liên quan đến việc này khiến y cũng bắt đầu tự kiểm điểm lại cách làm của bản thân y lúc trước. Đúng vậy, Mã Thiết rất thông minh, nhưng chung quy vẫn luôn dưới sự bảo vệ của y, chưa từng có kinh nghiệm. Trái lại Mã Siêu trước kia đã lập nhiều chiến công cho y, nhưng mấy năm nay lại có nhiều trách móc nặng nề với y.
Mã Thiết đã chết, vậy thì người kế tục Tây Lương là•...
Mã Đằng có chút do dự, có phải là nên trọng dụng Mã Siêu một lần nữa?
- Nhạc phụ, con muốn triệu hồi Mạnh Khởi về Doãn Ngô, nhạc phụ thấy thế nào?
Mã Đằng mệt mỏi không chịu nổi nhìn Phí Ốc, dùng giọng điệu thương lượng nói với Phí Ốc.
Lúc này mà là trước kia thì quả thật chuyện này sẽ không thể nào. Mã Đằng thuộc loại người cực kỳ bảo thủ tự phụ, một khi đã quyết định thì không ai có thế thay đổi. Nhưng hiện tại, y lại vì chuyện của Mã Siêu mà đi tìm người trao đổi mối có thể yên tâm. Do đó có thể thấy, Mã Thiết chết, mất đi Tây Lương, đối đối với Mã Đằng đả kích vô cùng lớn.
Mắt Phí Ốc chợt lóe lên, cười nói:
- Thọ Thành không cần phải thương lượng với ta.
Mạnh Khởi võ dũng, người đời đều biết, nay để nó đóng giữ ở Long Kỳ Thành, chung quy không phải là việc tốt. Thiêu Đương lão Vương đã nguyện ý thần phục cùng con, theo ta thấy thành Long Kỳ không cần phải lo lắng nữa, để Mạnh Khởi trở về thì thật là quá tốt. Hơn nữa Mạnh Khởi ở trong quân đội có danh tiếng rất lớn, Mã Đại và Tiểu Hưu cũng vô cùng kính phục nó. Bao gồm cả Hậu Tuyển, Trình Ngân cũng sẵn sàng nghe theo sự điều khiển của Mạnh Khởi•...Ừm, nó trở về thì tất nhiên có thể làm cho lòng quân ổn định, tinh thần sĩ khí trở nên phấn chấn lên, nên triệu hồi về "
Phí Ốc miệng luôn ca ngợi Mã Siêu, tỏ vẻ tán thành quyết định của Mã Đằng.
Thế nhưng trong lòng Mã Đằng lại run sợ, càng thêm do dự.
Uy danh Mã Siêu lớn như vậy, đã vượt qua bản thân mình. Hắn trong quân đội Tây Lương, tiếng tăm vốn vang dội. Cho dù là Mã Đại hay là Mã Hưu thì có thể nói là Mã Siêu nói gì thì họ phải nghe nấy. Mà hiện tại, Hậu Tuyển bọn họ cũng rất kính trọng Mã Siêu, một khi trở về Doãn Ngô, vậy thì mình còn chỗ đứng không? Cho dù là Cha con ruột, cũng sẽ vì quyền lực mà lục đục với nhau. Trước đây Mã Đằng vẫn luôn áp chế Mã Siêu, cũng khiến cho hắn hơi lo lắng, một khi Mã Siêu giành được quyến lực thì hắn sẽ ngăn cản như thế nào đây?
Phí Ốc luôn mồm khen ngợi Mã Siêu nhưng trên thực tế, lại đang không ngừng kích vào chỗ mềm mại trong lòng Mã Đằng.
Hắn đương nhiên không mong muốn Mã Siêu trở về!
Mã Siêu mà trở về thì sẽ tuyệt đối không để hắn yên ổn. Trong lòng Phí Ốc biết rõ.
Nhìn bộ dáng chán nản của Mã Đằng, ông ta lại có chút xem thường. Cái gì mà hậu duệ Phục Ba tướng quân, cũng là một tên không có cam đảm. Chỉ với thất bại nho nhỏ cũng lại có thể khiến hắn thành ra bộ dáng này, thật là mất mặt! Nếu Mã Thọ Thành nhà ngươi như đinh đóng cột muốn triệu hồi Mã Siêu, ta ngược lại cũng sẽ không nói gì. Nhưng lúc này còn chần chừ đắn đo thì có lẽ cũng khó để mà thành đại sự.
Phí Ốc nói:
- Chẳng qua, việc cấp bách của tướng quân vẫn là muốn đứng vững ở Kim thành.
Lấy tư cách là nhân vật số 2 dưới trướng Mã Đằng, Phí Ốc ngoài cung ứng nhu cầu ăn uống của quân sĩ Mã Đằng ra còn đảm nhận thân phận của chủ mưu.
- Năm nay dựa vào sức của Hàn Văn Ước, Kim Thành cũng coi như bội thu.
Nhưng lòng người hãy còn không ổn định, cần phải nhanh chóng thu phục. Trận chiến Nghiệp Thành đã dừng lại, binh mã Quan Trung sắp trở về. Nếu tướng quân không sớm lo liệu, chỉ sợ sẽ rất khó duy trì qua mùa đông này. Theo ý ta, tướng quân nên phấn chấn tinh thần lại, trước tiên nên tìm cách để tự bảo vệ mình, rồi sau đó từ từ mà giải quyết. Ta có một kế, có thể làm cho tướng quân an toàn vượt qua mối nguy hiện này.
- Nguy cơ gì?
- Tướng quân nghĩ rằng Tào Tháo sẽ từ bỏ ý đồ đó sao?
Trong lòng Phí Ốc càng trở nên trơ tráo, ngay cả sự phán đoán tối thiểu cũng không có, Mã Đằng ngươi sao lại đạt được một sự nghiệp lớn như thế?
Nhưng hiện tại ông ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Mã Đằng là con rể ông ta, nhất định sẽ cột Phí Ốc trên chiến thuyền Tây Lương.
Hơn nữa, ông ta không chỉ muốn hiến kế cho Mã Đằng, mà còn muốn mưu đồ cho bản thân mình. Cho nên, Phí Ốc cũng chỉ có thể toàn lực ứng phó.
- Ta nghe nói Tào Bằng nhận lời mời của Tô Tắc tới Đê Trì.
Với khả năng của Tô Văn Sư, tất nhiên sẽ không thờ ơ Kim Thành là toàn bộ tướng cách, nói không chừng sẽ liên thủ với Tào Bằng đối phó tướng quân. Thứ lớn nhất trước mắt tướng quân dựa vào, đó là người Khương Hồ. Nhưng Tô Văn Sư cũng có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với người Khương Hồ. Hắn ở Tửu Tuyền mười năm, Tửu Tuyền không bị người Khương Hồ gây rối là có thể nhìn ra điều đó. Cho nên nếu tướng quân vẫn không hành động, e là sớm muộn sẽ bị Tào Tháo tính kế. Nay Tào Bằng không ở Tây Lương thì quả là cơ hội tốt nhất để tướng quân một lần nữa chỉnh đốn lại.
- Ý nhạc phụ nói là đánh chiếm Võ Uy hả?
Mắt Mã Đằng sáng lên, tinh thần liền phấn chấn.
Phí Ốc lắc đầu, khẽ mỉm cười và nói:
-Tên Tào Hữu Học kia không phải là người tầm thường.
Chẳng những bản thân giỏi về chiến sự, có thể công thiện thủ, trong tay còn có người tài giỏi tương trợ, muốn trở lại đoạt lấy Võ Uy, sợ rằng không dễ dàng gì.
Đúng vậy, Tào Bằng có thể nắm bắt thời cơ chiến đấu cách chuẩn xác như vậy chiếm lấy Võ Uy.
Hiện tại hắn mặc dù không ở Võ Uy nhưng Võ Uy lại sao có thể không có phòng bị? Nói không chừng, bọn chúng đã đào hố và đang chờ hắn tới của chịu chết.
Mã Đằng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chiếm không được Võ Uy thì lúc đó sao mà hành động.
- Nay sầu lo của tướng quân đơn giản là Tây Lương thôi.
Có điều là Tào Bằng một khi không ở Tây Lương vậy thì Tây Lương sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nay binh mã của Quan Trung chưa trở về, cho nên binh lực trống rỗng. Theo ý ta, lúc này muốn tiến vào giành lấy hai quận Hán Dương Lũng Tây, đồng thời phái người liên lạc với Hán Trung Trương Lỗ, để xuất quân ra Võ quận, lúc đó tướng quân liên kết hợp nhất với Trương Lỗ. Trương Lỗ có mối hận giết mẹ với Lưu Chương, tướng quân có thể lấy chuyện này để mà làm cớ, tỏ vẻ nếu có thể ổn định đầu chiến tuyến, lập tức liên kết với Trương Lỗ, cùng nhau chinh phạt Lưu Chương Ích Châu.
Hán Trung là vùng đất của Hán Thất Long Hưng.
Từ thời Trương Lỗ trị Hán Trung đến nay thì mưa thuận gió hòa, sức mạnh không tầm thường. Tướng quân nguyện vì hắn bảo vệ môn hộ Hán Trung, đồng thời lại nguyện vì hắn mà báo thù giết mẹ, hắn tất nhiên sẽ bằng lòng liên kết. Ta nghĩ, Trương Lỗ chưa chắc sẽ bằng lòng làm ngơ nhìn Lương Châu bị Tào Tháo chiếm lấy. Một khi Lương Châu nằm trong tay Tào Tháo, vậy thì Hán Trung chẳng khác nào là phơi bày dưới mắt Tào Tháo
Không thể không nói sách lược này của Phí Ốc vô cùng khéo léo.
Liên kết kháng Tào đích thực là sự lựa chọn tốt nhất lúc này của Mã Đằng
Điều quan trong nhất là một khi Mã Đằng cướp được Lũng Tây và Hán Dương thì tất nhiên sĩ khí sẽ vô cùng phấn chấn, khôi phục lại khí thế mạnh mẽ trước đây.
Chỉ cần Mã Đằng còn sống vậy thì Phí Ốc sẽ còn con đường sống.
Nếu bị Mã Siêu nắm trong tay quyền lực lớn thì đó mới là chuyện làm Phí Ốc đau khổ nhất.
- Nhưng Tây Lương chưa chắc bằng lòng để ta buông tay.
-Chuyện này có đáng gì? Phí Ốc cười nói:
-Đại công tử võ dũng hơn người, vả lại ở Tây Lương, danh tiếng không tầm thường. Tướng quân sao không để công tử ra trận, thế nào cũng có thể khiếp sợ Tây Lương. Đồng thời còn có thể làm cho Đại công tử liên kết với đám người Đường Đề Tây Khương. Tây Lương mới phụ thuộc vào Tào Bằng không lâu, chưa chắc thật lòng thần phục. Đến lúc đó Đại công tử nói không chừng có thể đoạt lại Võ Uy, chuyện này đối với tướng quân chẳng lẽ không phải là chuyện vui ư? Cho dù không thể đoạt lại Tây Lương thì Đại công tử trấn thủ Linh Cư, cũng có thể làm cho tướng quân không còn buồn phiền khi ở nhà.
Đem đẩy Mã Siêu đến Linh Cư, để hắn ngan cản Tào Bằng.
Tốt nhất là làm cho hắn và Tào Bằng hai bên lưỡng bại câu thương, càng có thể ổn định địa vị hiện giờ của Phí Ốc.
Ánh mắt Mã Đằng càng sáng!
Không thể không nói chiêu này của Phí Ốc quả thật rất hay, nói không chừng còn có thể giúp hắn chuyển bại thành thắng, một lần nữa chiếm lại quân Võ Uy.
Hai quận Bằng Hán Dương Lũng Tây, thêm kim thành Võ Uy nữa, bốn quận nơi đây đủ để cho hắn làm chư hầu một phương.
Tiến thì có thể phải giao chiến với Tào Tháo, lui thì có thể gia nhập vào Hán Trung để tự bảo vệ mình.
Cứ như vậy, Mã Đằng sẽ có đủ năng lực đọ sức với Tào Tháo, đứng ở thế bất bại.
- Nhạc phụ, kế sách này rất hay, chỉ có điều phía bên Trương Lỗ…
- Tướng quân yên tâm, Trương Lỗ là người đáng tin tưởng, mưu sĩ dưới trướng người này là huynh đệ Dương Bách Dương Tùng. Huynh đệ Dương Tùng kia tham lam tiền bạc, chỉ cần cho hắn số tiền lớn, tất có thể nói lời tốt cho tướng quân. Thời gian trước kia ta đã từng qua lại với Dương Bách, qua hắn liên hệ với Dương Tùng, nhờ hắn nói trước mặt Trương Lỗ. Đến lúc đó Trương Công Kỳ nhất định sẽ đồng ý liên thủ với tướng quân.
- Nếu đã như vậy, vậy thì làm phiền nhạc phụ.
Những lời đầy thuyết phục của Phí Ốc khiến cho Mã Đằng tâm chí mạnh mẽ hừng hực lại.
Hắn đứng dậy bước ra thư phòng.
Mùa thu ở Kim thành cực kỳ đẹp, trời xanh biếc, mây trắng bay qua thản nhiên…
Mã Đằng một chiêu nện lên trụ hành lang, lớn tiếng nói:
- Tào Bằng, thằng nhóc con, ta sớm muộn gì cũng sẽ đem ngươi băm thành vạn mảnh!
***
Tào Bằng gặp mặt Tô Tắc thì vô cùng vui mừng.
Trong những lời tâm sự của hai người thì phát hiện ra có rất nhiều quan điểm nhất trí với nhau. Đặc biệt đối với thái độ của Khương Hồ lại càng đặc biệt giống nhau.
Tào Bằng cho rằng, lấy uy đối với người Khương Hồ, lấy nhu trong lòng, vừa đấm vừa xoa, đem họ quy phục.
Mà Tô Tắc cũng có cách nhìn như vậy, hơn nữa ở Tửu Tuyền mười năm, thủ đoạn mà hắn sử dụng dường như giống y đúc với thủ đoạn của Tào Bằng. Dùng vũ lực làm kinh sợ rồi sau đó thu nạp chia ra, người Khương Hồ dần dần nằm trong bàn tay hắn. Cũng bởi vậy mà Tô Tắc ở Tửu Tuyền mười năm, ngoài vài năm đầu ra, người Khương Hồ thỉnh thoảng mới có bạo động, những năm gần đây người Khương Hồ ở Tửu Tuyền không có bất cứ hành động kỳ lạ nào nữa.
Lần này Tô Tắc đối phó Trâu kỳ, chính là mượn tay người Khương Hồ.
Bao gồm người Khương Hồ bên trong Hợp Lê Sơn, gần như xuất tất cả binh mã nghe theo sự điều khiển của Tô Tắc.
Nếu không như thế, Tô Tắc muốn chiến thắng Trâu Kỳ rồi sau đó dường như lấy tình hình binh lính không lưỡi máu càn quét Trương Dịch, căn bản là không có khả năng.
Đã có quan điểm giống nhau, nói chuyện với nhau hiển nhiên sẽ càng vui..
Tào Bằng Hữu bày tỏ hứng thú đối với sản vật của Tây Vực; và Tô Tặc cũng tỏ vẻ thích thú, có thể giúp Tào Bằng tìm kiếm các loại vật phẩm ở Tây Vực mà hắn cần. Thí dụ như hạt giống rau cải và dưa, hàng hóa đặc thù của Tây Vực, sau khi hai người nói chuyện một hồi với nhau, Tào Bằng bày ra một bản liệt kê lớn.
Tô Tắc cười nói:
- Hữu Học đối với việc của các nước Tây Vực, còn hiểu sâu hơn so với ta.
Tào Bằng nói:
- Đây là công của Ban Định Viễn! Ta đọc truyện của Ban Định Viễn, , cho nên đối với nhiều nước ở Tây Vực cũng coi như có chút hiểu biết. Khi ở Hải Tây, qua lời của các thương nhân địa phương thì càng thêm hiểu biết về Tây Vực. Đáng tiếc từ sau thời Ban Định Viễn, Tây Vực Đô Hộ phủ chỉ còn trên danh nghĩa. Lần này trở về Cô Tang, ta sẽ dâng sớ lên phủ Tư Không, một lần nữa thiết lập phủ Tây Vực Đô Hộ. Đến lúc đó tất nhiên không thể làm phiền Tô Thái Thú, còn hy vọng Tô Thái Thú chớ từ chối.
Một lần nữa mở Tây Vực Đô Hộ?
Đây cũng là điều mà Tô Tắc hướng tới.
Ngày hôm đó, Tô Tắc uống sau mèm, lại gật đầu đồng ý không chút do dự:
-Nếu như Tư Không lại mở Tây Vực Đô Hộ nữa thì Tô Văn Sư nguyện làm ngựa vì hắn để dẫn đường cho Tư Không Hữu Học quả nhiên là có kiến thức, hôm nay được gặp, ta rất vui sướng.
Tào Bằng càng cảm thấy hứng phấn!
Khi Tô Tắc đi rồi, Tào Bằng về đến căn phòng cũng có chút ấm áp.
Một cơn gió nhỏ thổi qua làm hắn không khỏi cảm thấy hơi mệt. Đang chuẩn bị về phòng nghỉ tạm thì lại nhìn thấy Tào Chương ngồi một mình ở ngoài hành lang cửa, trong lòng dường như có tâm sự, tay chống cằm, nhìn đóa hoa trong viện, trầm tư không nói nửa lời.
- Tử Văn! Sao lại ngồi một mình vậy?
Tào Bằng đi qua rồi ngồi xuống kế bên Tào Chương.
Hắn có thể cảm nhận được tâm sự của Tào Chương.
Từ lâu đã biết tin Tào Phi chết, Tào Chương dường như bỗng chốc thay đổi, cả người đã chín chắn hơn rất nhiều.
Cũng khó trách, hắn và Tào Phi dù sao cũng là anh em ruột.
Tào Phi chết làm cho Tào Chương bị xúc động, có thể xem như một sự đả kích lớn.
Hắn bắt đầu dần dần hiểu được sự việc, một vài chuyện hắn từ trước đến giờ không thèm để ý, hoặc là nói không muốn biết sự việc.
- Thầy à, người nói xem anh cả sao lại bỏ đi tương lai tốt ở phía trước, nhất quyết hướng về Ký Châu?
- Ừm?
Tào Chương hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói:
-Khi ta đến tìm thầy, từng cách huyện Tất tiếp kiến anh cả. Lúc đó tinh thần anh ta nhìn qua rất tốt, ta có thể cảm nhận được, anh ấy đích thực là rất để tâm đến việc cai quản huyện Tất. Năm ngoái, anh ấy cai quản huyện Tất, là huyện đứng đầu Tam Phụ. Lúc ấy hắn nói với ta cho hắn thêm hai năm nữa, nhất định có thể làm cho huyện Tất trở thành nơi phồn hoa nhất ở Tam Phụ. Nhưng đột nhiên hắn lại chọn cách từ bỏ mà tới tham chiến ở Ký Châu.
Tào Bằng ngạc nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Sự lựa chọn của Tào Phi trong dự tính của hắn đã ở ngoài dự kiến ban đầu.
Thực ra, Tào Phi rất có thể có được thời cơ thông qua huyện Tất, nơi trấn thủ Tam Phụ. Đối với Tào Bằng mà nói, Quan Trung ổn định giống như là một kết quả mà không thể xem nhẹ. Nhưng Tào Phi lại chọn cách từ bỏ mà chạy tới Hà Bắc tham chiến ở Nghiệp Thành.
Thật ra Tào Bằng có thể hiểu được ý nghĩ của hắn…
Binh quyền ư!
Tào Phi khao khát quân quyền, khát khao lập được công lao trong trong quân.
Theo ghi chép trong lịch sử, Tào Phi lúc này phong nhã hào hoa, rất khôi ngô, nhưng mà nay hắn lại trở thành một bộ xương khô…
Có phải là do mình mang đến sự biến đổi hay không?
Tào Bằng cũng nói không rõ ràng!
Nghĩ lại, nếu như không hắn không xuất hiện thì Tào Phi cũng chưa đến nỗi gì, tâm tính sẽ không vội vàng như thế.
Trong lịch sự, Tào Tháo đánh chiếm Nghiệp Thành, Tào Phi cũng từng tham chiến, cũng lấy được Chân Mật làm vợ. Nhưng hiện tại, Chân Mật lại xuất hiện ở Cô Tang, tất cả sự thay đổi đều do Tào Bằng gây ra, làm cho Tào Phi bị phát sinh áp lực rất lớn.
Nghe được lời hỏi thăm của Tào Chương, Tào Bằng thật sự không biết nên trả lời như thế nào mới được.
Tào Chương hình như cũng không cần trả lời Tào Bằng, nói lẩm bẩm:
-Thực ra, ta hiểu được sự đau khổ trong lòng huynh trưởng.
Sau khi người đến, rất yêu thích Thương Thư. Cũng chính vì như vậy, huynh trưởng cảm nhận được áp lực. Thực ra hắn đối với người cũng là đã kính trọng, chỉ có điều tính tình hắn không giống người ta, không có cách để mở miệng trước mặt người. Lúc trước ta bái người làm sư phụ, huynh trưởng rất hâm mộ. Đã từng lén nói với ta phải sống tốt nghe lời giáo huấn của người.
Khi ta rời khỏi huyện Tất, huynh trưởng cầm tay ta, dặn dò nghìn điều, chuyện đó vẫn còn rõ rành rành trong mắt ta!.
Nói tới đây, Tào Chương đột nhiên quay đầu nhìn Tào Bằng, nói nhỏ nhẹ:
- Tiên sinh, nếu có ngày ta tranh chấp với Thương Thư, Tiên sinh sẽ giúp ai?
- Điều này….
Tào Bằng câm miệng không trả lời được, không biết nên trả lời như thế nào.
Cuộc tranh giành giữa huynh đệ họ Tào tuy vẫn còn tồn tại, nhưng trên thực tế đều là âm thầm, mà không giống Tào Chương thể hiện hẳn ra ngoài. Tào Xung là học trò của hắn ký thác sự kỳ vọng lớn của Tào Bằng; Tào Chương cũng là học trò hắn, nói theo mức độ thì hắn vô cùng yêu thích Tào Chương, thậm chí một chút cũng không thua kém Tào Xung…
Mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt à!
Vậy nên giúp ai nên không giúp ai đây?
Tào Bằng lập tức mù mịt…
Trước đây, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc Tào Chương sẽ tranh chấp với Tào Xung.
Mà nếu Tào Chương thật sự tranh chấp với Tào Xung thì hắn nên trợ giúp người nào đây?
Mà mối thù giữa Tào Bằng và Mã Đằng bắt đầu cũng từ lúc Mã Thiết bị Khương Phố chém chết và đã trở nên không thể hóa giải.
Chẳng qua, gia quyến Mã Đằng hiện giờ vẫn còn ở trong tay Tào Bằng, khiến cho Mã Đằng có chút kiêng dè Tào Bằng.
Mã Thiết bị giết đối với Mã Đằng quả là một sự cú sốc quá lớn. Liên quan đến việc này khiến y cũng bắt đầu tự kiểm điểm lại cách làm của bản thân y lúc trước. Đúng vậy, Mã Thiết rất thông minh, nhưng chung quy vẫn luôn dưới sự bảo vệ của y, chưa từng có kinh nghiệm. Trái lại Mã Siêu trước kia đã lập nhiều chiến công cho y, nhưng mấy năm nay lại có nhiều trách móc nặng nề với y.
Mã Thiết đã chết, vậy thì người kế tục Tây Lương là•...
Mã Đằng có chút do dự, có phải là nên trọng dụng Mã Siêu một lần nữa?
- Nhạc phụ, con muốn triệu hồi Mạnh Khởi về Doãn Ngô, nhạc phụ thấy thế nào?
Mã Đằng mệt mỏi không chịu nổi nhìn Phí Ốc, dùng giọng điệu thương lượng nói với Phí Ốc.
Lúc này mà là trước kia thì quả thật chuyện này sẽ không thể nào. Mã Đằng thuộc loại người cực kỳ bảo thủ tự phụ, một khi đã quyết định thì không ai có thế thay đổi. Nhưng hiện tại, y lại vì chuyện của Mã Siêu mà đi tìm người trao đổi mối có thể yên tâm. Do đó có thể thấy, Mã Thiết chết, mất đi Tây Lương, đối đối với Mã Đằng đả kích vô cùng lớn.
Mắt Phí Ốc chợt lóe lên, cười nói:
- Thọ Thành không cần phải thương lượng với ta.
Mạnh Khởi võ dũng, người đời đều biết, nay để nó đóng giữ ở Long Kỳ Thành, chung quy không phải là việc tốt. Thiêu Đương lão Vương đã nguyện ý thần phục cùng con, theo ta thấy thành Long Kỳ không cần phải lo lắng nữa, để Mạnh Khởi trở về thì thật là quá tốt. Hơn nữa Mạnh Khởi ở trong quân đội có danh tiếng rất lớn, Mã Đại và Tiểu Hưu cũng vô cùng kính phục nó. Bao gồm cả Hậu Tuyển, Trình Ngân cũng sẵn sàng nghe theo sự điều khiển của Mạnh Khởi•...Ừm, nó trở về thì tất nhiên có thể làm cho lòng quân ổn định, tinh thần sĩ khí trở nên phấn chấn lên, nên triệu hồi về "
Phí Ốc miệng luôn ca ngợi Mã Siêu, tỏ vẻ tán thành quyết định của Mã Đằng.
Thế nhưng trong lòng Mã Đằng lại run sợ, càng thêm do dự.
Uy danh Mã Siêu lớn như vậy, đã vượt qua bản thân mình. Hắn trong quân đội Tây Lương, tiếng tăm vốn vang dội. Cho dù là Mã Đại hay là Mã Hưu thì có thể nói là Mã Siêu nói gì thì họ phải nghe nấy. Mà hiện tại, Hậu Tuyển bọn họ cũng rất kính trọng Mã Siêu, một khi trở về Doãn Ngô, vậy thì mình còn chỗ đứng không? Cho dù là Cha con ruột, cũng sẽ vì quyền lực mà lục đục với nhau. Trước đây Mã Đằng vẫn luôn áp chế Mã Siêu, cũng khiến cho hắn hơi lo lắng, một khi Mã Siêu giành được quyến lực thì hắn sẽ ngăn cản như thế nào đây?
Phí Ốc luôn mồm khen ngợi Mã Siêu nhưng trên thực tế, lại đang không ngừng kích vào chỗ mềm mại trong lòng Mã Đằng.
Hắn đương nhiên không mong muốn Mã Siêu trở về!
Mã Siêu mà trở về thì sẽ tuyệt đối không để hắn yên ổn. Trong lòng Phí Ốc biết rõ.
Nhìn bộ dáng chán nản của Mã Đằng, ông ta lại có chút xem thường. Cái gì mà hậu duệ Phục Ba tướng quân, cũng là một tên không có cam đảm. Chỉ với thất bại nho nhỏ cũng lại có thể khiến hắn thành ra bộ dáng này, thật là mất mặt! Nếu Mã Thọ Thành nhà ngươi như đinh đóng cột muốn triệu hồi Mã Siêu, ta ngược lại cũng sẽ không nói gì. Nhưng lúc này còn chần chừ đắn đo thì có lẽ cũng khó để mà thành đại sự.
Phí Ốc nói:
- Chẳng qua, việc cấp bách của tướng quân vẫn là muốn đứng vững ở Kim thành.
Lấy tư cách là nhân vật số 2 dưới trướng Mã Đằng, Phí Ốc ngoài cung ứng nhu cầu ăn uống của quân sĩ Mã Đằng ra còn đảm nhận thân phận của chủ mưu.
- Năm nay dựa vào sức của Hàn Văn Ước, Kim Thành cũng coi như bội thu.
Nhưng lòng người hãy còn không ổn định, cần phải nhanh chóng thu phục. Trận chiến Nghiệp Thành đã dừng lại, binh mã Quan Trung sắp trở về. Nếu tướng quân không sớm lo liệu, chỉ sợ sẽ rất khó duy trì qua mùa đông này. Theo ý ta, tướng quân nên phấn chấn tinh thần lại, trước tiên nên tìm cách để tự bảo vệ mình, rồi sau đó từ từ mà giải quyết. Ta có một kế, có thể làm cho tướng quân an toàn vượt qua mối nguy hiện này.
- Nguy cơ gì?
- Tướng quân nghĩ rằng Tào Tháo sẽ từ bỏ ý đồ đó sao?
Trong lòng Phí Ốc càng trở nên trơ tráo, ngay cả sự phán đoán tối thiểu cũng không có, Mã Đằng ngươi sao lại đạt được một sự nghiệp lớn như thế?
Nhưng hiện tại ông ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Mã Đằng là con rể ông ta, nhất định sẽ cột Phí Ốc trên chiến thuyền Tây Lương.
Hơn nữa, ông ta không chỉ muốn hiến kế cho Mã Đằng, mà còn muốn mưu đồ cho bản thân mình. Cho nên, Phí Ốc cũng chỉ có thể toàn lực ứng phó.
- Ta nghe nói Tào Bằng nhận lời mời của Tô Tắc tới Đê Trì.
Với khả năng của Tô Văn Sư, tất nhiên sẽ không thờ ơ Kim Thành là toàn bộ tướng cách, nói không chừng sẽ liên thủ với Tào Bằng đối phó tướng quân. Thứ lớn nhất trước mắt tướng quân dựa vào, đó là người Khương Hồ. Nhưng Tô Văn Sư cũng có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với người Khương Hồ. Hắn ở Tửu Tuyền mười năm, Tửu Tuyền không bị người Khương Hồ gây rối là có thể nhìn ra điều đó. Cho nên nếu tướng quân vẫn không hành động, e là sớm muộn sẽ bị Tào Tháo tính kế. Nay Tào Bằng không ở Tây Lương thì quả là cơ hội tốt nhất để tướng quân một lần nữa chỉnh đốn lại.
- Ý nhạc phụ nói là đánh chiếm Võ Uy hả?
Mắt Mã Đằng sáng lên, tinh thần liền phấn chấn.
Phí Ốc lắc đầu, khẽ mỉm cười và nói:
-Tên Tào Hữu Học kia không phải là người tầm thường.
Chẳng những bản thân giỏi về chiến sự, có thể công thiện thủ, trong tay còn có người tài giỏi tương trợ, muốn trở lại đoạt lấy Võ Uy, sợ rằng không dễ dàng gì.
Đúng vậy, Tào Bằng có thể nắm bắt thời cơ chiến đấu cách chuẩn xác như vậy chiếm lấy Võ Uy.
Hiện tại hắn mặc dù không ở Võ Uy nhưng Võ Uy lại sao có thể không có phòng bị? Nói không chừng, bọn chúng đã đào hố và đang chờ hắn tới của chịu chết.
Mã Đằng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chiếm không được Võ Uy thì lúc đó sao mà hành động.
- Nay sầu lo của tướng quân đơn giản là Tây Lương thôi.
Có điều là Tào Bằng một khi không ở Tây Lương vậy thì Tây Lương sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nay binh mã của Quan Trung chưa trở về, cho nên binh lực trống rỗng. Theo ý ta, lúc này muốn tiến vào giành lấy hai quận Hán Dương Lũng Tây, đồng thời phái người liên lạc với Hán Trung Trương Lỗ, để xuất quân ra Võ quận, lúc đó tướng quân liên kết hợp nhất với Trương Lỗ. Trương Lỗ có mối hận giết mẹ với Lưu Chương, tướng quân có thể lấy chuyện này để mà làm cớ, tỏ vẻ nếu có thể ổn định đầu chiến tuyến, lập tức liên kết với Trương Lỗ, cùng nhau chinh phạt Lưu Chương Ích Châu.
Hán Trung là vùng đất của Hán Thất Long Hưng.
Từ thời Trương Lỗ trị Hán Trung đến nay thì mưa thuận gió hòa, sức mạnh không tầm thường. Tướng quân nguyện vì hắn bảo vệ môn hộ Hán Trung, đồng thời lại nguyện vì hắn mà báo thù giết mẹ, hắn tất nhiên sẽ bằng lòng liên kết. Ta nghĩ, Trương Lỗ chưa chắc sẽ bằng lòng làm ngơ nhìn Lương Châu bị Tào Tháo chiếm lấy. Một khi Lương Châu nằm trong tay Tào Tháo, vậy thì Hán Trung chẳng khác nào là phơi bày dưới mắt Tào Tháo
Không thể không nói sách lược này của Phí Ốc vô cùng khéo léo.
Liên kết kháng Tào đích thực là sự lựa chọn tốt nhất lúc này của Mã Đằng
Điều quan trong nhất là một khi Mã Đằng cướp được Lũng Tây và Hán Dương thì tất nhiên sĩ khí sẽ vô cùng phấn chấn, khôi phục lại khí thế mạnh mẽ trước đây.
Chỉ cần Mã Đằng còn sống vậy thì Phí Ốc sẽ còn con đường sống.
Nếu bị Mã Siêu nắm trong tay quyền lực lớn thì đó mới là chuyện làm Phí Ốc đau khổ nhất.
- Nhưng Tây Lương chưa chắc bằng lòng để ta buông tay.
-Chuyện này có đáng gì? Phí Ốc cười nói:
-Đại công tử võ dũng hơn người, vả lại ở Tây Lương, danh tiếng không tầm thường. Tướng quân sao không để công tử ra trận, thế nào cũng có thể khiếp sợ Tây Lương. Đồng thời còn có thể làm cho Đại công tử liên kết với đám người Đường Đề Tây Khương. Tây Lương mới phụ thuộc vào Tào Bằng không lâu, chưa chắc thật lòng thần phục. Đến lúc đó Đại công tử nói không chừng có thể đoạt lại Võ Uy, chuyện này đối với tướng quân chẳng lẽ không phải là chuyện vui ư? Cho dù không thể đoạt lại Tây Lương thì Đại công tử trấn thủ Linh Cư, cũng có thể làm cho tướng quân không còn buồn phiền khi ở nhà.
Đem đẩy Mã Siêu đến Linh Cư, để hắn ngan cản Tào Bằng.
Tốt nhất là làm cho hắn và Tào Bằng hai bên lưỡng bại câu thương, càng có thể ổn định địa vị hiện giờ của Phí Ốc.
Ánh mắt Mã Đằng càng sáng!
Không thể không nói chiêu này của Phí Ốc quả thật rất hay, nói không chừng còn có thể giúp hắn chuyển bại thành thắng, một lần nữa chiếm lại quân Võ Uy.
Hai quận Bằng Hán Dương Lũng Tây, thêm kim thành Võ Uy nữa, bốn quận nơi đây đủ để cho hắn làm chư hầu một phương.
Tiến thì có thể phải giao chiến với Tào Tháo, lui thì có thể gia nhập vào Hán Trung để tự bảo vệ mình.
Cứ như vậy, Mã Đằng sẽ có đủ năng lực đọ sức với Tào Tháo, đứng ở thế bất bại.
- Nhạc phụ, kế sách này rất hay, chỉ có điều phía bên Trương Lỗ…
- Tướng quân yên tâm, Trương Lỗ là người đáng tin tưởng, mưu sĩ dưới trướng người này là huynh đệ Dương Bách Dương Tùng. Huynh đệ Dương Tùng kia tham lam tiền bạc, chỉ cần cho hắn số tiền lớn, tất có thể nói lời tốt cho tướng quân. Thời gian trước kia ta đã từng qua lại với Dương Bách, qua hắn liên hệ với Dương Tùng, nhờ hắn nói trước mặt Trương Lỗ. Đến lúc đó Trương Công Kỳ nhất định sẽ đồng ý liên thủ với tướng quân.
- Nếu đã như vậy, vậy thì làm phiền nhạc phụ.
Những lời đầy thuyết phục của Phí Ốc khiến cho Mã Đằng tâm chí mạnh mẽ hừng hực lại.
Hắn đứng dậy bước ra thư phòng.
Mùa thu ở Kim thành cực kỳ đẹp, trời xanh biếc, mây trắng bay qua thản nhiên…
Mã Đằng một chiêu nện lên trụ hành lang, lớn tiếng nói:
- Tào Bằng, thằng nhóc con, ta sớm muộn gì cũng sẽ đem ngươi băm thành vạn mảnh!
***
Tào Bằng gặp mặt Tô Tắc thì vô cùng vui mừng.
Trong những lời tâm sự của hai người thì phát hiện ra có rất nhiều quan điểm nhất trí với nhau. Đặc biệt đối với thái độ của Khương Hồ lại càng đặc biệt giống nhau.
Tào Bằng cho rằng, lấy uy đối với người Khương Hồ, lấy nhu trong lòng, vừa đấm vừa xoa, đem họ quy phục.
Mà Tô Tắc cũng có cách nhìn như vậy, hơn nữa ở Tửu Tuyền mười năm, thủ đoạn mà hắn sử dụng dường như giống y đúc với thủ đoạn của Tào Bằng. Dùng vũ lực làm kinh sợ rồi sau đó thu nạp chia ra, người Khương Hồ dần dần nằm trong bàn tay hắn. Cũng bởi vậy mà Tô Tắc ở Tửu Tuyền mười năm, ngoài vài năm đầu ra, người Khương Hồ thỉnh thoảng mới có bạo động, những năm gần đây người Khương Hồ ở Tửu Tuyền không có bất cứ hành động kỳ lạ nào nữa.
Lần này Tô Tắc đối phó Trâu kỳ, chính là mượn tay người Khương Hồ.
Bao gồm người Khương Hồ bên trong Hợp Lê Sơn, gần như xuất tất cả binh mã nghe theo sự điều khiển của Tô Tắc.
Nếu không như thế, Tô Tắc muốn chiến thắng Trâu Kỳ rồi sau đó dường như lấy tình hình binh lính không lưỡi máu càn quét Trương Dịch, căn bản là không có khả năng.
Đã có quan điểm giống nhau, nói chuyện với nhau hiển nhiên sẽ càng vui..
Tào Bằng Hữu bày tỏ hứng thú đối với sản vật của Tây Vực; và Tô Tặc cũng tỏ vẻ thích thú, có thể giúp Tào Bằng tìm kiếm các loại vật phẩm ở Tây Vực mà hắn cần. Thí dụ như hạt giống rau cải và dưa, hàng hóa đặc thù của Tây Vực, sau khi hai người nói chuyện một hồi với nhau, Tào Bằng bày ra một bản liệt kê lớn.
Tô Tắc cười nói:
- Hữu Học đối với việc của các nước Tây Vực, còn hiểu sâu hơn so với ta.
Tào Bằng nói:
- Đây là công của Ban Định Viễn! Ta đọc truyện của Ban Định Viễn, , cho nên đối với nhiều nước ở Tây Vực cũng coi như có chút hiểu biết. Khi ở Hải Tây, qua lời của các thương nhân địa phương thì càng thêm hiểu biết về Tây Vực. Đáng tiếc từ sau thời Ban Định Viễn, Tây Vực Đô Hộ phủ chỉ còn trên danh nghĩa. Lần này trở về Cô Tang, ta sẽ dâng sớ lên phủ Tư Không, một lần nữa thiết lập phủ Tây Vực Đô Hộ. Đến lúc đó tất nhiên không thể làm phiền Tô Thái Thú, còn hy vọng Tô Thái Thú chớ từ chối.
Một lần nữa mở Tây Vực Đô Hộ?
Đây cũng là điều mà Tô Tắc hướng tới.
Ngày hôm đó, Tô Tắc uống sau mèm, lại gật đầu đồng ý không chút do dự:
-Nếu như Tư Không lại mở Tây Vực Đô Hộ nữa thì Tô Văn Sư nguyện làm ngựa vì hắn để dẫn đường cho Tư Không Hữu Học quả nhiên là có kiến thức, hôm nay được gặp, ta rất vui sướng.
Tào Bằng càng cảm thấy hứng phấn!
Khi Tô Tắc đi rồi, Tào Bằng về đến căn phòng cũng có chút ấm áp.
Một cơn gió nhỏ thổi qua làm hắn không khỏi cảm thấy hơi mệt. Đang chuẩn bị về phòng nghỉ tạm thì lại nhìn thấy Tào Chương ngồi một mình ở ngoài hành lang cửa, trong lòng dường như có tâm sự, tay chống cằm, nhìn đóa hoa trong viện, trầm tư không nói nửa lời.
- Tử Văn! Sao lại ngồi một mình vậy?
Tào Bằng đi qua rồi ngồi xuống kế bên Tào Chương.
Hắn có thể cảm nhận được tâm sự của Tào Chương.
Từ lâu đã biết tin Tào Phi chết, Tào Chương dường như bỗng chốc thay đổi, cả người đã chín chắn hơn rất nhiều.
Cũng khó trách, hắn và Tào Phi dù sao cũng là anh em ruột.
Tào Phi chết làm cho Tào Chương bị xúc động, có thể xem như một sự đả kích lớn.
Hắn bắt đầu dần dần hiểu được sự việc, một vài chuyện hắn từ trước đến giờ không thèm để ý, hoặc là nói không muốn biết sự việc.
- Thầy à, người nói xem anh cả sao lại bỏ đi tương lai tốt ở phía trước, nhất quyết hướng về Ký Châu?
- Ừm?
Tào Chương hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói:
-Khi ta đến tìm thầy, từng cách huyện Tất tiếp kiến anh cả. Lúc đó tinh thần anh ta nhìn qua rất tốt, ta có thể cảm nhận được, anh ấy đích thực là rất để tâm đến việc cai quản huyện Tất. Năm ngoái, anh ấy cai quản huyện Tất, là huyện đứng đầu Tam Phụ. Lúc ấy hắn nói với ta cho hắn thêm hai năm nữa, nhất định có thể làm cho huyện Tất trở thành nơi phồn hoa nhất ở Tam Phụ. Nhưng đột nhiên hắn lại chọn cách từ bỏ mà tới tham chiến ở Ký Châu.
Tào Bằng ngạc nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Sự lựa chọn của Tào Phi trong dự tính của hắn đã ở ngoài dự kiến ban đầu.
Thực ra, Tào Phi rất có thể có được thời cơ thông qua huyện Tất, nơi trấn thủ Tam Phụ. Đối với Tào Bằng mà nói, Quan Trung ổn định giống như là một kết quả mà không thể xem nhẹ. Nhưng Tào Phi lại chọn cách từ bỏ mà chạy tới Hà Bắc tham chiến ở Nghiệp Thành.
Thật ra Tào Bằng có thể hiểu được ý nghĩ của hắn…
Binh quyền ư!
Tào Phi khao khát quân quyền, khát khao lập được công lao trong trong quân.
Theo ghi chép trong lịch sử, Tào Phi lúc này phong nhã hào hoa, rất khôi ngô, nhưng mà nay hắn lại trở thành một bộ xương khô…
Có phải là do mình mang đến sự biến đổi hay không?
Tào Bằng cũng nói không rõ ràng!
Nghĩ lại, nếu như không hắn không xuất hiện thì Tào Phi cũng chưa đến nỗi gì, tâm tính sẽ không vội vàng như thế.
Trong lịch sự, Tào Tháo đánh chiếm Nghiệp Thành, Tào Phi cũng từng tham chiến, cũng lấy được Chân Mật làm vợ. Nhưng hiện tại, Chân Mật lại xuất hiện ở Cô Tang, tất cả sự thay đổi đều do Tào Bằng gây ra, làm cho Tào Phi bị phát sinh áp lực rất lớn.
Nghe được lời hỏi thăm của Tào Chương, Tào Bằng thật sự không biết nên trả lời như thế nào mới được.
Tào Chương hình như cũng không cần trả lời Tào Bằng, nói lẩm bẩm:
-Thực ra, ta hiểu được sự đau khổ trong lòng huynh trưởng.
Sau khi người đến, rất yêu thích Thương Thư. Cũng chính vì như vậy, huynh trưởng cảm nhận được áp lực. Thực ra hắn đối với người cũng là đã kính trọng, chỉ có điều tính tình hắn không giống người ta, không có cách để mở miệng trước mặt người. Lúc trước ta bái người làm sư phụ, huynh trưởng rất hâm mộ. Đã từng lén nói với ta phải sống tốt nghe lời giáo huấn của người.
Khi ta rời khỏi huyện Tất, huynh trưởng cầm tay ta, dặn dò nghìn điều, chuyện đó vẫn còn rõ rành rành trong mắt ta!.
Nói tới đây, Tào Chương đột nhiên quay đầu nhìn Tào Bằng, nói nhỏ nhẹ:
- Tiên sinh, nếu có ngày ta tranh chấp với Thương Thư, Tiên sinh sẽ giúp ai?
- Điều này….
Tào Bằng câm miệng không trả lời được, không biết nên trả lời như thế nào.
Cuộc tranh giành giữa huynh đệ họ Tào tuy vẫn còn tồn tại, nhưng trên thực tế đều là âm thầm, mà không giống Tào Chương thể hiện hẳn ra ngoài. Tào Xung là học trò của hắn ký thác sự kỳ vọng lớn của Tào Bằng; Tào Chương cũng là học trò hắn, nói theo mức độ thì hắn vô cùng yêu thích Tào Chương, thậm chí một chút cũng không thua kém Tào Xung…
Mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt à!
Vậy nên giúp ai nên không giúp ai đây?
Tào Bằng lập tức mù mịt…
Trước đây, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc Tào Chương sẽ tranh chấp với Tào Xung.
Mà nếu Tào Chương thật sự tranh chấp với Tào Xung thì hắn nên trợ giúp người nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.