Tào Tặc

Chương 416: Phát đạn thứ hai của Hà Tây (5)

Canh Tân

07/06/2013

Màn đêm dày đặc.

Sương mù bao phủ khắp thảo nguyên Hà Tây, mọi vật đều trở nên mơ hồ.

Liễu Thanh cưỡi ngựa thong thả đi, tay nắm một cây trường mâu Thiết Tích, lien tục thúc giục hàng ngũ tiến nhanh hơn. Sau lưng gã, một đội quân tốt đang áp giải chừng trăm tên Hồ nô từ từ đi trong đêm. Nhìn trời càng lúc càng tối, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, Liễu Thanh càng thêm sốt ruột. Gã thúc ngựa, xông lên trước, quát:

-Truyện lệnh xuống, trước giờ mão phải đến được đại doanh Hồng Thủy. Nếu chậm trễ, tất cả phải xử theo quân pháp.

-Nhanh lên, đi nhanh!

Đám quân tốt nghe thấy thế, cũng nóng vội theo, không ngừng thúc giục đám Hồ nô tăng tốc.

Đám Hồ nô này vốn là người của bộ lạc Khương Hồ ở gần Liêm Bảo. Theo lệnh của Tào Bằng, Liêm Bảo bắt đầu thi hành chính sách hộ tịch. Giả Quỳ và Doãn Phụng bắt đầu tấn công các bộ lạc du mục. Người nào nghe lệnh, ngoan ngoãn ghi tên bộ lạc thì mọi chuyện vẫn như trước, nhưng những bộ lạc bị thâu tóm không cam chịu đều xảy ra xung đột kịch liệt với quân Hán.

Những người ở các bộ lạc vẫn có suy nghĩ chỉ cần bọn họ cương quyết, không chịu khuất phục, quân Hán sẽ không dám trêu chọc bọn họ.

Nào ngờ đâu, Giả Quỳ nhận được lệnh của Tào Bằng, thay đổi thái độ từ ôn hòa lúc trước thành sự mạnh mẽ trước nay chưa từng có.

Chờ đến khi Liêm Bảo xây xong căn bản, quân Hán và các bộ lạc du mục đã giao chiến hơn hai mươi lần.

Song phương đều chịu thương vong, nhưng chung quy lại các bộ lạc du mục nhỏ lẻ này làm sao có thể là đối thủ của quân Hán được. Số người chết cực kỳ thê thảm và nặng nề. Đôi bên đánh nhau tới mức bộ lạc Khương Hồ muốn khuất phục, nhưng quân Hán cũng không đồng ý. Sáu bộ lạc phản kháng mãnh liệt nhất lúc trước bị diệt sạch. Hơn mười bộ lạc nhỏ từ nay về sau hoàn toàn biến mất khỏi thảo nguyên quanh Liêm Bảo.

Đám tù binh Hồ nô của Giả Quỳ có đến hơn ngàn người, trong đó có không ít thanh niên cường tráng.

Kể từ khi huyện Hồng Thủy chính thức khởi công, Tào Bằng càng cần thêm nhiều thanh niên nô lệ cường tráng. Vì thế Giả Quỳ phụng lệnh đưa số nô lệ này đến Hồng Thủy.

Liễu Thanh là một đô bá trong quân Hán ở Liêm Bảo, dưới trướng gã có một đội quân tốt.

Lần này gã phụng lệnh áp giải Hồ nô cũng không phải là việc khó khăn gì. Dù sao đường từ Liêm Bảo đến huyện Hồng Thủy cũng không xa mấy. Nhưng thật không ngờ, mấy ngày liền trời mù sương, đoàn người chậm mất mấy ngày. Liễu Thanh vốn không muốn làm khó dễ cho đám Hồ nô nhưng nếu tiếp tục chậm trễ, toàn quân đều phải chịu phạt. Liễu Thanh buộc phải hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ di chuyển.

Trên thảo nguyên mênh mông, đoàn nô lệ đi về phía huyện Hồng Thủy.

Xa xa, sau một gò đất, một đám dân du mục đang uể oải di chuyển.

-Thạch đại nhân, làm như thế e là không tốt lắm đâu.

-Có cái gì mà không tốt?

-Đó là quân Hán. Đậu tướng quân và vị Tào tướng quân kia vừa lập ra minh ước, chúng ta đã làm như thế, chẳng phải là phá hoại minh ước sao?

-Minh ước giữa Đậu Lan và tên mọi rợ nhà Hán kia có liên quan gì đến ta chứ?

Nam tử đậm người tỏ vẻ ngạo nghễ.

-Đậu Lan và gã mọi rợ nhà Hán có minh ước với nhau, nhưng ta không có. Tên mọi rợ nhà Hán kia xây dựng thành trên đất của ta, cũng không thèm hỏi một tiếng xem đó là đất của ai. Lão tử hôm nay muốn giáo huấn hắn một chút. Thảo nguyên của Hồng Trạch không phải do một mình Đậu Lan quyết định. Nhiều thế hệ nhà lão tử đã ở Hồng Trạch này, so với Đậu Lan còn nhiều hơn ba đời. Giờ Đậu Lan muốn gây phiền phức cho ta, ta sẽ không khách khí với y nữa. Ha ha, xem bọn chúng có thể làm gì dược ta nào.

-…

Sau gò đất yên lặng.

Chỉ chốc lát sau, có người đến bẩm báo:

-Quân Hán sắp đến!

-Các con, chuẩn bị tấn công!

Vị Thạch đại nhân đậm người kia rút ra trường đao.

Phía sau lưng gã, mấy trăm tên mục kỵ cùng thét vang như tiếng sói tru, phóng ngựa lao ra từ sau gò đất.

-Có địch tập kích!

Liễu Thanh thúc ngựa tiến lên, chợt nghe có tiếng ầm ĩ từ phía trước truyền đến.

Ngay sau đó, tiếng hú như sói tru đặc trưng của Hồ kỵ truyền đến tai gã, khiến Liễu Thanh thất sắc, vội vàng hạ lệnh chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng vấn đề là gã chỉ có năm mươi bộ hạ, hơn nữa chủ yếu đều là bộ tốt.

Ngoài ra, áp giải Hồ nô còn có bốn, năm trăm người nữa. Nghe thấy tiếng hú quen thuộc kia, đám Hồ nô lập tức tỉnh táo hẳn. Bọn họ vốn không cam chịu đi làm cu li, giờ có người chặn đường, đúng là cơ hội tốt để bọn họ phản kích.

Một gã lính Hán vừa giơ được trường mâu lên, hai tên Hồ nô đã xông đến, vồ hắn ngã nhào xuống đất.

Tên lính Hán kia hoảng sợ, hét to:



-Liễu đại lang, cứu tôi.

Liễu Thanh giận tím mặt, phóng ngựa xông lên, vung cây trường mâu Thiết tích trong tay ra, đánh chết hai gã Hồ nô. Nhưng đám Hồ nô đã bắt đầu nổi loạn, tiếng Hồ kỵ từ xa càng lúc càng gần, tiếng hú như sói tru càng lúc càng rõ.

Liễu Thanh cắn răng, trợn tròn mắt, múa cây thiết mâu trong tay.

Gã không kịp đề phòng, một đám Hồ nô ùa tới, đánh đập Liễu Thanh. Lực đánh quá lớn, Liễu Thanh ngã xuống đất, đầu váng mắt hoa. Cây thiết mâu không biết đã bay tới nơi nào, đám Hồ nô chặn đứng đường của gã. Mắt hoa lên, gã chỉ nhìn thấy một loạt những gương mặt dữ tợn nhe răng nănh trắng ởn trước mặt.

Liễu Thanh quát to một tiếng, định ném tên Hồ nô đi.

Nào ngờ đâu tên Hồ nô đó lại há mồm, hung hăng cắn mạnh lên cổ Liễu Thanh.

Đúng lúc này, một đạo hàn quang xẹt qua, một tên lính Hán vung đao đánh chết tên Hồ nô.

Hắn xông lên, vung tay, kéo Liễu Thanh lại. Một tiếng động vang lên, tinh quang vụt lóe, phập một tiếng, một mũi tên đâm vào hậu tâm của tên lính Hán kia. Tên lính Hán chỉ kịp kêu lên một tiếng trầm đục, ngã lăn xuống đất, đè luôn lên người Liễu Thanh.

Ngay sau đó, tiếng chân không ngừng vang lên. Mũi tên xé gió, phát ra tiếng rít thê lương.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không trung thảo nguyên. Mấy trăm Hồ kỵ tấn công, nhát mắt tiêu diệt sạch sẽ quân Hán.

Liễu Thanh sợ đến trắng bệch cả mặt mày, nằm trên mặt cỏ lầy lội, không dám cử động.

Cũng may, cây cỏ rất cao, lại thêm một thi thể tên lính Hán đè nặng lên người gã, cho nên không ai phát hiện ra gã.

Các Hồ kỵ xuống ngựa, nhanh chóng thu dọn chiến trường.

Liễu Thanh mơ hồ nghe thấy có người kêu to. Ngay sau đó đám Hồ nô cùng vung tay hưởng ứng. Những người này không nói tiếng Hán, mà dường như là tiếng của người Hồ. Liễu Thanh nghe không hiểu lắm, nhưng nói chung cũng đoán được ý tứ trong đó.

Đương nhiên là muốn đám Hồ nô này đi cùng kẻ đó rồi!

-Khôi Đầu, nơi này cách huyện Hồng Thủy không xa, không thể ở lâu được.

-Được. Bảo mọi người lên ngựa. Hai người ngồi một con ngựa. Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, chờ xem hắn định làm sao.

Tiếng bước chân rầm rập vang lên, ngay sau đó là loạt tiếng móng ngựa gõ xuống đất.

Liễu Thanh cảm thấy đầu gã dại đi. Gã nằm trong vũng bùn lầy, ngất đi.

Gió cuối thu rất lạnh.

Không biết đã bất tỉnh bao lâu, cuối cùng Liễu Thanh cũng tỉnh lại, giật mình. Xác tên lính Hán trên người gã đã lạnh cứng lại, khiến gã thất kinh hồn vía. Gã vội đẩy cái xác kia ra, xoay người ngồi dậy, không ngừng run rẩy. Gió vẫn thôi đến, khiến gã run lên. Xung quanh toàn bộ đều là xác người, ngoài mấy chục tên Hồ nô thì chỉ còn xác của quân Hán. Liễu Thanh nhặt thanh đao trên đất lên, bình tĩnh hơn một chút. Nhưng sự sợ hãi trong lòng gã chưa hề giảm bớt, một mình gã đứng trong đêm lạnh trên thảo nguyên, cả người lạnh run.

Có tiếng vó ngựa!

Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập!

Liễu Thanh tức thì hoảng hốt, vội vàng thụp xuống bụi cỏ, nhìn ra ngoài qua khe hở của đám cỏ.

Liệu có phải đám người Hồ kia đã quay lại hay không?

Sương mù dày đặc, tầm nhìn của gã không tốt lắm. Liễu Thanh mơ hồ nhìn thấy có hơn mười người đang cưỡi ngựa đi từ xa tiến về phía chỗ chiến trường này.

Gã không nhìn rõ trang phục của bọn họ nhưng xem dáng điệu thì dường như không phải là quân Hán.

Người cầm đầu lập tức nhảy xuống, Liễu Thanh mơ hồ nhìn thấy bộ y phục màu đen của người đó.

-Là người của chúng ta!

Nghe giọng nói, tuổi tác của người đó không lớn lắm.

Nhưng người đó nói giọng chuẩn Quan Thoại của Hà Lạc, Liễu Thanh cảm thấy vô cùng thân thiết.

Thiếu chút nữa gã đã bật khóc. Liễu Thanh vội đứng bật dậy khỏi đám cỏ, la lớn:

-Có phải quân Hán ở Hồng Thủy không?

Hiện giờ, ở Hà Tây có ba đội nhân mã quân Hán. Liễu Thanh là quân Hán ở Liêm Bảo, ở thảo nguyên phía Tây Bắc cũng có một đội quân Hán nữa. Còn lại, chính là quân Hán ở Hồng Thủy. Ba đội quân Hán này vốn cùng thuộc một đội binh mã, sau này bị chia nhỏ ra. Khi Liêm Bảo được xây dựng, huyện Hồng Thủy khởi công, số quân Hán cũng tăng lên nhiều.

Ví như Liêm Bảo mới một tháng trước chỉ có một ngàn người.

Nhưng hiện nay, binh sĩ đồn trú ở Liêm Bảo đã vượt qua một ngàn năm trăm người, ngoài một số thanh niên Hán nô ra, còn có thêm một số Hồ kỵ nữa.

Tình hình ở huyện Hồng Thủy thế nào, Liễu Thanh không rõ lắm.

Nhưng nhìn trang phục của đám kỵ quân này cùng khẩu âm của bọn họ thì bọn họ chắc chắn không phải là Hồ kỵ bản địa ở đất Hà Tây. Ở gần đây chỉ có một đội quân Hán, cũng chính là quân Hán ở Hồng Thủy. Nói không chừng đó là quân tốt do Tào tướng quân mới mời đến.



Tiếng bước chân vang lên rầm rập, hơn mười tên lính Hán xông lên, kéo Liễu Thanh ra khỏi bãi cỏ.

Một vị quan quân trẻ tuổi bước lên trước, lớn tiếng quát:

-Ngươi là kẻ nào? Mau thông báo danh tính.

-Mạt tướng là Liễu Thanh, đô bá Liêm Bảo doanh.

Tuổi tác người thiếu niên kia không lớn nhưng nhìn khí thế không hề tầm thường chút nào.

Liễu Thanh không dám chậm trễ, hốt hoảng đáp.

Tuy gã không biết lai lịch của đối phương như thế nào nhưng nhìn trang phục của thiếu niên, gã cũng có thể đoán được phần nào. Bộ y phục màu đen kia không phải ai cũng có thể mặc được. Trong ấn tượng của Liễu Thanh, chỉ có đội quân Hán tinh nhuệ mới có được trang bị như thế. Ngoài ra, khí chất của người thiếu niên đó cũng không hề tầm thường, giọng nói lại đặc giọng Quan Thoại ở Hà Lạc, chứng tỏ lai lịch không nhỏ.

-Liêm Bảo doanh.

Vị quan quân trẻ tuổi ngẩn ra.

Một kỵ sĩ áo đen bên cạnh nói:

-Tam công tử, Liêm Bảo chính là Liêm huyện, giờ được tướng quân gọi là Liêm Bảo. Nơi đó cũng là thành trấn được xây dựng đầu tiên của chúng ta ở Hà Tây.

-Sao ngươi lại ở đây?

Người thiếu niên lớn tiếng quát.

Tam công tử ư?

Liễu Thanh nghe tiếng nói khe khẽ kia mà không khỏi ngẩn ra.

Vị Tam công tử này là thần thánh phương nào? Xem ra lai lịch người này không nhỏ, có lẽ là con cháu của một đại gia tộc nào đó cũng nên.

Con cháu của thế tộc hào môn cỡ này Liễu Thanh nào dám trêu chọc.

Gã vội vàng cung kính thi lễ, sau đó đem mọi chuyện vừa xảy ra kể lại đầu đuôi, không dám bỏ sót một điểm nào. Vị Tam công tử kia vừa nghe thấy thế, không khỏi giận tím mặt, liên tục rít lên.

-Bọn Hồ cẩu ngông cuồng lắm!

-Tam công tử, chuyện này quan trọng, cần lập tức bẩm báo cho tướng quân đã.

-Đúng vậy, nói đúng lắm. Ngươi mau đi cùng lão Ngưu, đến gặp sư phụ kể lại mọi chuyện, không được phép giấu diếm một chút nào hết.

-Nhưng ngựa của tiểu nhân….

-Là kỵ mã ư?

-A, tiểu nhân vốn có một con ngựa hơi chậm một chút.

Vị Tam công tử không kiên nhẫn, giơ tay ngắt ngang lời Liễu Thanh nói:

-Lão Ngưu, ngươi dẫn gã đi về trước. Ta dẫn người đi tuần tra tiếp xem sao.

-Tử Văn, ngươi đừng kích động đấy.

-Ta biết, yên tâm đi.

Liễu Thanh liền nhìn thấy một thiếu niên cường tráng đứng bên cạnh Tam công tử bước đến, nắm lấy cánh tay gã.

-Ta đây đi về trước, ngươi cũng mau trở về đấy.

Lão Ngưu nói xong, gần như là kéo Liễu Thanh bước đi.

Liễu Thanh thất thểu đi theo sau lão Ngưu, cùng ngồi lên ngựa của lão Ngưu.

Gã không nén nổi, hỏi:

-Xin hỏi công tử tên là….

-Mỗ là Ngưu Cương.

-Vậy còn vị công tử vừa rồi…

-Ha ha, ngươi cần gì hỏi nhiều thế? Đợi đến đại doanh, ngươi khác biết thôi. Ngồi vững nhé, chúng ta đi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tào Tặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook