Chương 312: Rút lui khỏi Diên Tân (6)
Canh Tân
24/04/2013
Lưu Bị chỉ kiên trì ở quận Đông Hải hai mươi ngày, rồi chuồn đi.
Không phải Lưu Bị không có bản lĩnh mà chỉ có thể nói vận khí của gã không tốt mà thôi. Gã ở quận Đông Hải ba mặt giáp địch, lưng dựa vào biển rộng. Vốn dĩ gã dự định mượn danh tiếng của Mi gia để sống yên bình ở Đông Hải nhưng vấn đề là sau khi bị Hải Tây chèn ép, Mi gia sớm đã suy yếu, sức ảnh hưởng không còn được như trước nữa. Xương Hi tuy là thái thú Đông Hải nhưng dù sao xuất thân của gã cũng là đạo phỉ, nên chưa có căn cơ quá sâu ở nơi này.
So ra sức ảnh hưởng của Hải Tây vượt xa vị trí thái thú quận Đông Hải của Xương Hi.
Bất kể là Đặng Tắc lúc trước hay là Bộ Chất hiện giờ, rõ ràng đều được dân chúng tiếp nhận nồng nhiệt, chính vì thế Lưu Bị bại trận cũng chỉ là chuyện sớm muộn gì mà thôi.
Sử sách từng ghi lại năm Kiến An thứ năm, Lưu Bị đóng quân ở Hạ Bì.
Xương Hi cũng từng khởi binh tạo phản, khiến Hạ Hầu Uyên vô cùng nhức đầu. Lúc ấy, Lưu Bị đang ở Từ Châu, danh tiếng cũng khá, lại thêm Mi gia khi ấy chưa bị đả kích quá nhiều, cho nên Xương Hi mới có thể thành công. Nhưng giờ, Mi gia đã suy yếu, Lưu Bị càng bấp bênh hơn nữa, vốn không thể ủng hộ cho Xương Hi được. Chỉ dựa vào một quận Đông Hải nho nhỏ, thất bại cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Điểm khác biệt so với lịch sử là sau lần làm phản này, Xương Hi vẫn chưa bị Tào Tháo giết chết. Hiện tại, sau khi gã đã quy hàng, Hạ Hầu Uyên không nói một lời nào, lấy luôn đầu của gã.
Làm như thế cũng khiến Tang Phách phải cảnh giác hơn!
-Tư Không, Hữu Học làm như thế liệu có phải hơi độc ác quá không?
Trong thành Toan Tảo, Đổng Chiêu không nhịn nổi hỏi Tào Tháo.
Hắn nhận được tin tức Tào Bằng đại khai sát giới ở Độc Đình. Nơi này vốn chỉ có hơn tám trăm binh mã, Tào Bằng vừa ra tay đã xử lý mất gần một phần tư.
Độc Đình hiện giờ có bốn bộ tư mã quân.
Trong đó, ngoài Phi Mạo ra, Hắc Mạo cũng không cần tính đến.
Bốn bộ tư mã quân chỉ có hai bộ đủ quân số. Những gì Tào Bằng làm ở Độc Đình khiến không ít người tranh luận, cho rằng hắn giết người quá nặng nề.
Tào Tháo mỉm cười:
-Bại quân không thể dùng được. Nếu Hữu Học không giáng một đòn mạnh như thế thì làm sao có thể trị quân được? Theo ta thấy, hắn không làm sai. Ít nhất hiện tại, Độc Đình đang hết sức yên ắng, không còn vẻ tán loạn như trước nữa. Ta nghe người ta nói, cả ngày Độc Đình luyện binh, khí thế của binh sĩ rất mạnh. Chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt sao?
-Nhưng binh lực của Độc Đình…
-Chuyện này Quốc Nhượng đã trình báo rồi. Hữu Học nói chỉ cần năm trăm tinh binh chứ không cần đám ô hợp. Ta thấy cũng có lý. Hắn ở đó vốn không cần nhiều binh mã lắm, chỉ cần luyện binh tốt là được. Chuyện này cũng là do ta chọn người. Nếu ta đã đem Độc Đình giao cho hắn, vậy sẽ không hỏi gì nữa.
Trong lời nói của Tào Tháo đã có ý vô cùng rõ ràng: Chuyện này nói đến đây thôi, không cần tiếp tục truy cứu nữa.
Đổng Chiêu đi theo Tào Tháo đã lâu, sao có thể không hiểu ý y?
Nếu Tào Tháo đã đồng ý với những gì Tào Bằng làm, vậy có truy cứu tiếp cũng chẳng có tác dụng gì. Hai trăm quân sĩ thì làm sao chứ?
Mỗi ngày số người chết ở Toan Tảo không ít hơn hai trăm người.
Những cũng từ đó có thể thấy được Tào Tháo rõ ràng rất sủng ái Tào Bằng.
Đổng Chiêu ra đại sảnh, lòng thầm tính toán một chuyện khác: Nếu Tư Không đã tin cậy Tào Bằng đến như thế, liệu có phải y cũng nên kéo thêm chút quan hệ với hắn hay không?
Y ngẫm nghĩ một chút, xoay người đi qua hành lang gấp khúc đi vào trong công phòng của nha đường.
Một nam tử trung niên đang xử lý tài liệu. Vừa nghe tiếng bước chân, hắn đã ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đổng Chiêu đến liền vội vàng đứng dậy chào đón.
-Huynh trưởng, sao huynh lại đến đây?
Người nam tử trung niên này tên là Đổng Phóng, là đệ đệ của Đổng Chiêu.
Nhưng không giống với Đổng Chiêu đã quy thuận Tào Tháo ngay từ những năm đầu Kiến An, Đổng Phóng trước đây từng làm việc dưới trướng Trương Tú. Năm ngoái, gã mới theo Trương Tú đến nương nhờ Tào Tháo. Hiện giờ, Đổng Phóng tiếp nhận chức vụ của Điền Dự ở phủ Tư Không, làm chủ bộ Tư Không, soạn quân mưu. Sau khi mời Đổng Chiêu ngồi xuống, gã cung kính hỏi.
Đổng Chiêu ngồi xuống, trầm ngâm một lát, nói:
-Nguyên Mưu, có chuyện này ta muốn nhờ ngươi làm.
-Chuyện gì vậy?
-Giáo úy Độc Đình Tào Bằng ngươi biết chứ?
Đổng Phóng cười nói:
-Chính là Tào Bát Bách hỏa thiêu Bạch Mã, chém chết Nhan Lương, giết Văn Sú, bắt Cao Lãm chứ gì? Sao ta lại có thể không biết người này được?
-Hắn là người trong tộc của chủ công, nhưng năm vừa rồi mới lưu lạc đến Nam Dương. Quan hệ giữa ngươi và Trương Bá Loan không kém, liệu có thể nhờ Trương Bá Loan cho Tào Bằng công danh gì đấy được không? Coi như là tạo thiện duyên cho ngươi và ta.
-Công danh?
Đổng Phóng ngạc nhiên, khó hiểu.
Đổng Chiêu nói:
-Tào Bằng tuy là tộc tử của chủ công nhưng quê quán lại ở Vũ Âm, quận Nam Dương. Ngươi cũng biết, người trong tộc của chủ công phần đông đều lấy công danh theo Kỳ huyện, e rằng cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng nếu không có công danh thực đúng là chuyện đáng tiếc nhất đối với Tào Bằng. Hắn có cần công danh hay không là một chuyện nhưng có công danh hay không lại là một chuyện khác. Nếu không cho hắn công danh theo Tiếu huyện thì sao không bảo Trương Bá Loan tiến cử cho hắn lấy danh hiếu liêm? Hắn lớn lên ở quận Nam Dương, tiến cử từ nơi đó cũng là hợp lý. Hơn nữa, Tào Hữu Học vì phụ thân mà làm Bát Bách tự văn, cũng có thể nói là một người hiếu nghĩa thời nay rồi.
Đổng Phóng không phải kẻ ngốc, tuy rằng phản ứng của gã hơi chậm nhưng nghe Đổng Chiêu nói xong liền hiểu ra ngay.
-Chuyện này cũng không khó. Trương Bá Loạn thật ra cũng luôn vì chuyện ở trận chiến Uyển thành lúc trước mà sợ hãi. Nếu có cơ hội như thế, y chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Dù sao, quận Nam Dương hàng năm đều có tiến cử danh ngạch. Vậy năm nay cứ tiến cử Tào Hữu Học là được rồi.
-Ừ, chuyện này ngươi phải làm nhanh lên. Sau khi trận chiến này chấm dứt, ắt sẽ có người nghĩ tới chuyện này. Để cho người khác chiếm được tình nghĩa chẳng bằng để chúng ta tự mình đạt được. Ngươi lại vừa mới phụ giúp chủ công, dù có ta quan tâm cũng vẫn đang yếu thế. Tào Bằng thanh danh vang dội, hơn nữa những mối quan hệ của hắn cũng khá rộng. Xem ra, chủ công tín nhiệm hắn chẳng thua gì những người khác. Một khi đã như thế, ngươi hãy mau chóng lập quan hệ với hắn, tương lai sẽ có lợi.
-Đệ sẽ lập tức viết thư, trong ngày hôm nay sẽ sai người đưa tới Uyển thành.
Đổng Chiêu gật đầu, tán chuyện với Đổng Phóng vài câu rồi đứng dậy, định đi.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa, một gã tiểu giáo đi vào:
-Đổng chủ bộ, có tin cấp báo từ cách Hứa Đô sáu trăm dặm.
-Ồ?
Đổng Phóng nhanh chân bước lên trước, tiếp nhận lấy bức thư trong tay người tiểu giáo kia.
Gã quay đầu lại nhìn Đổng Chiêu, chỉ thấy y nhíu mày, bước lên trước đỡ lấy bức thư:
-Ta lập tức đi gặp chủ công. Tin khẩn cấp từ Hứa Đô ắt phải là chuyện quan trọng.
Đổng Phóng gật đầu, vội vàng chuyển giao cho Đổng Chiêu.
Đổng Chiêu cầm số thư đó vội vàng trở về phòng khách, đã thấy Tào Tháo đang chuẩn bị rời đi.
-Chủ công, có tin cấp báo từ Hứa Đô.
Tào Tháo nghe thấy thế liền vội bước lên trước, cầm lấy lá thư.
Một lát sau, đôi mày của y dần giãn ra, gương mặt tươi cười, rạng rỡ.
-Lập tức triệu tập các tướng đến nghị sự.
-Vâng!
Đổng Chiêu không dám chậm trễ, vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi.
Lại nghe Tào Tháo nói:
-Đúng rồi, phái người đến Độc Đình, bảo Hữu Học đến đây.
Xem ra chủ công đúng là rất coi trọng Tào Bằng a. Một giáo úy Độc Đình nho nhỏ thật ra đâu đủ tư cách để tham dự buổi nghị sự này chứ.
Nhưng Tào Tháo lại gọi Tào Bằng đến lúc này, chẳng phải muốn nói y thực sự rất coi trọng Tào Bằng sao?
Đổng Chiêu cảm thấy quyết định của bản thân lúc trước quả thật không hề sai.
Có lẽ y cũng nên thân mật với Tào Bằng thêm một chút?
-Chủ công, chi bằng để ta đích thân đến Độc Đình một chuyến vậy?
-Cũng tốt.
Đổng Chiêu lập tức nhận lệnh mà đi. Tào Tháo đứng trên bậc thang, nét tươi cười trên mặt dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị.
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?
Mưa phùn rả rích. Vào tháng hai, mưa xuân không ngớt.
Đổng Chiêu dẫn theo tùy tùng, đi theo đường quan đạo, chỉ thấy hai bên đường, liễu khẽ lay trong gió.
Sau khi rời khỏi Toan Tảo, y thẳng hướng đến Độc Đình. Khi đến Tiểu Đàm, Đổng Chiêu chỉ thấy một doanh trại đứng sừng sững bên mép đầm, từ trong doanh truyền đến tiếng kèn vang dội. Một đội binh mã đang rời khỏi hàng ngũ bước đi trong doanh trại. Binh lính bất chấp mưa phùn vẫn tập luyện nghiêm ngặt trên vùng đất trống trải ấy.
Cách luyện tập của bọn họ không giống với chuyện thao diễn thường thấy.
Dưới tiếng khẩu lệnh liên tục vang lên, binh lính không ngừng thay đổi đội hình.
Một viên đại tướng ngồi ngay ngắn trên chiến mã, mặc quân phục không khác gì binh sĩ.
Bên cạnh gã, mấy tên tiểu giáo liên tục phất cờ lệnh, truyền khẩu lệnh.
Đổng Chiêu nhận ra viên đại tướng này hình như tên là Hàn Đức.
Người này trước đây từng làm việc ở trường thủy doanh, đi theo Hạ Hầu Thượng. Sau này, gã được điều đến dưới trướng Tào Bằng, hiện giờ chắc đang làm tư mã quân một bộ.
Không phải Lưu Bị không có bản lĩnh mà chỉ có thể nói vận khí của gã không tốt mà thôi. Gã ở quận Đông Hải ba mặt giáp địch, lưng dựa vào biển rộng. Vốn dĩ gã dự định mượn danh tiếng của Mi gia để sống yên bình ở Đông Hải nhưng vấn đề là sau khi bị Hải Tây chèn ép, Mi gia sớm đã suy yếu, sức ảnh hưởng không còn được như trước nữa. Xương Hi tuy là thái thú Đông Hải nhưng dù sao xuất thân của gã cũng là đạo phỉ, nên chưa có căn cơ quá sâu ở nơi này.
So ra sức ảnh hưởng của Hải Tây vượt xa vị trí thái thú quận Đông Hải của Xương Hi.
Bất kể là Đặng Tắc lúc trước hay là Bộ Chất hiện giờ, rõ ràng đều được dân chúng tiếp nhận nồng nhiệt, chính vì thế Lưu Bị bại trận cũng chỉ là chuyện sớm muộn gì mà thôi.
Sử sách từng ghi lại năm Kiến An thứ năm, Lưu Bị đóng quân ở Hạ Bì.
Xương Hi cũng từng khởi binh tạo phản, khiến Hạ Hầu Uyên vô cùng nhức đầu. Lúc ấy, Lưu Bị đang ở Từ Châu, danh tiếng cũng khá, lại thêm Mi gia khi ấy chưa bị đả kích quá nhiều, cho nên Xương Hi mới có thể thành công. Nhưng giờ, Mi gia đã suy yếu, Lưu Bị càng bấp bênh hơn nữa, vốn không thể ủng hộ cho Xương Hi được. Chỉ dựa vào một quận Đông Hải nho nhỏ, thất bại cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Điểm khác biệt so với lịch sử là sau lần làm phản này, Xương Hi vẫn chưa bị Tào Tháo giết chết. Hiện tại, sau khi gã đã quy hàng, Hạ Hầu Uyên không nói một lời nào, lấy luôn đầu của gã.
Làm như thế cũng khiến Tang Phách phải cảnh giác hơn!
-Tư Không, Hữu Học làm như thế liệu có phải hơi độc ác quá không?
Trong thành Toan Tảo, Đổng Chiêu không nhịn nổi hỏi Tào Tháo.
Hắn nhận được tin tức Tào Bằng đại khai sát giới ở Độc Đình. Nơi này vốn chỉ có hơn tám trăm binh mã, Tào Bằng vừa ra tay đã xử lý mất gần một phần tư.
Độc Đình hiện giờ có bốn bộ tư mã quân.
Trong đó, ngoài Phi Mạo ra, Hắc Mạo cũng không cần tính đến.
Bốn bộ tư mã quân chỉ có hai bộ đủ quân số. Những gì Tào Bằng làm ở Độc Đình khiến không ít người tranh luận, cho rằng hắn giết người quá nặng nề.
Tào Tháo mỉm cười:
-Bại quân không thể dùng được. Nếu Hữu Học không giáng một đòn mạnh như thế thì làm sao có thể trị quân được? Theo ta thấy, hắn không làm sai. Ít nhất hiện tại, Độc Đình đang hết sức yên ắng, không còn vẻ tán loạn như trước nữa. Ta nghe người ta nói, cả ngày Độc Đình luyện binh, khí thế của binh sĩ rất mạnh. Chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt sao?
-Nhưng binh lực của Độc Đình…
-Chuyện này Quốc Nhượng đã trình báo rồi. Hữu Học nói chỉ cần năm trăm tinh binh chứ không cần đám ô hợp. Ta thấy cũng có lý. Hắn ở đó vốn không cần nhiều binh mã lắm, chỉ cần luyện binh tốt là được. Chuyện này cũng là do ta chọn người. Nếu ta đã đem Độc Đình giao cho hắn, vậy sẽ không hỏi gì nữa.
Trong lời nói của Tào Tháo đã có ý vô cùng rõ ràng: Chuyện này nói đến đây thôi, không cần tiếp tục truy cứu nữa.
Đổng Chiêu đi theo Tào Tháo đã lâu, sao có thể không hiểu ý y?
Nếu Tào Tháo đã đồng ý với những gì Tào Bằng làm, vậy có truy cứu tiếp cũng chẳng có tác dụng gì. Hai trăm quân sĩ thì làm sao chứ?
Mỗi ngày số người chết ở Toan Tảo không ít hơn hai trăm người.
Những cũng từ đó có thể thấy được Tào Tháo rõ ràng rất sủng ái Tào Bằng.
Đổng Chiêu ra đại sảnh, lòng thầm tính toán một chuyện khác: Nếu Tư Không đã tin cậy Tào Bằng đến như thế, liệu có phải y cũng nên kéo thêm chút quan hệ với hắn hay không?
Y ngẫm nghĩ một chút, xoay người đi qua hành lang gấp khúc đi vào trong công phòng của nha đường.
Một nam tử trung niên đang xử lý tài liệu. Vừa nghe tiếng bước chân, hắn đã ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đổng Chiêu đến liền vội vàng đứng dậy chào đón.
-Huynh trưởng, sao huynh lại đến đây?
Người nam tử trung niên này tên là Đổng Phóng, là đệ đệ của Đổng Chiêu.
Nhưng không giống với Đổng Chiêu đã quy thuận Tào Tháo ngay từ những năm đầu Kiến An, Đổng Phóng trước đây từng làm việc dưới trướng Trương Tú. Năm ngoái, gã mới theo Trương Tú đến nương nhờ Tào Tháo. Hiện giờ, Đổng Phóng tiếp nhận chức vụ của Điền Dự ở phủ Tư Không, làm chủ bộ Tư Không, soạn quân mưu. Sau khi mời Đổng Chiêu ngồi xuống, gã cung kính hỏi.
Đổng Chiêu ngồi xuống, trầm ngâm một lát, nói:
-Nguyên Mưu, có chuyện này ta muốn nhờ ngươi làm.
-Chuyện gì vậy?
-Giáo úy Độc Đình Tào Bằng ngươi biết chứ?
Đổng Phóng cười nói:
-Chính là Tào Bát Bách hỏa thiêu Bạch Mã, chém chết Nhan Lương, giết Văn Sú, bắt Cao Lãm chứ gì? Sao ta lại có thể không biết người này được?
-Hắn là người trong tộc của chủ công, nhưng năm vừa rồi mới lưu lạc đến Nam Dương. Quan hệ giữa ngươi và Trương Bá Loan không kém, liệu có thể nhờ Trương Bá Loan cho Tào Bằng công danh gì đấy được không? Coi như là tạo thiện duyên cho ngươi và ta.
-Công danh?
Đổng Phóng ngạc nhiên, khó hiểu.
Đổng Chiêu nói:
-Tào Bằng tuy là tộc tử của chủ công nhưng quê quán lại ở Vũ Âm, quận Nam Dương. Ngươi cũng biết, người trong tộc của chủ công phần đông đều lấy công danh theo Kỳ huyện, e rằng cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng nếu không có công danh thực đúng là chuyện đáng tiếc nhất đối với Tào Bằng. Hắn có cần công danh hay không là một chuyện nhưng có công danh hay không lại là một chuyện khác. Nếu không cho hắn công danh theo Tiếu huyện thì sao không bảo Trương Bá Loan tiến cử cho hắn lấy danh hiếu liêm? Hắn lớn lên ở quận Nam Dương, tiến cử từ nơi đó cũng là hợp lý. Hơn nữa, Tào Hữu Học vì phụ thân mà làm Bát Bách tự văn, cũng có thể nói là một người hiếu nghĩa thời nay rồi.
Đổng Phóng không phải kẻ ngốc, tuy rằng phản ứng của gã hơi chậm nhưng nghe Đổng Chiêu nói xong liền hiểu ra ngay.
-Chuyện này cũng không khó. Trương Bá Loạn thật ra cũng luôn vì chuyện ở trận chiến Uyển thành lúc trước mà sợ hãi. Nếu có cơ hội như thế, y chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Dù sao, quận Nam Dương hàng năm đều có tiến cử danh ngạch. Vậy năm nay cứ tiến cử Tào Hữu Học là được rồi.
-Ừ, chuyện này ngươi phải làm nhanh lên. Sau khi trận chiến này chấm dứt, ắt sẽ có người nghĩ tới chuyện này. Để cho người khác chiếm được tình nghĩa chẳng bằng để chúng ta tự mình đạt được. Ngươi lại vừa mới phụ giúp chủ công, dù có ta quan tâm cũng vẫn đang yếu thế. Tào Bằng thanh danh vang dội, hơn nữa những mối quan hệ của hắn cũng khá rộng. Xem ra, chủ công tín nhiệm hắn chẳng thua gì những người khác. Một khi đã như thế, ngươi hãy mau chóng lập quan hệ với hắn, tương lai sẽ có lợi.
-Đệ sẽ lập tức viết thư, trong ngày hôm nay sẽ sai người đưa tới Uyển thành.
Đổng Chiêu gật đầu, tán chuyện với Đổng Phóng vài câu rồi đứng dậy, định đi.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa, một gã tiểu giáo đi vào:
-Đổng chủ bộ, có tin cấp báo từ cách Hứa Đô sáu trăm dặm.
-Ồ?
Đổng Phóng nhanh chân bước lên trước, tiếp nhận lấy bức thư trong tay người tiểu giáo kia.
Gã quay đầu lại nhìn Đổng Chiêu, chỉ thấy y nhíu mày, bước lên trước đỡ lấy bức thư:
-Ta lập tức đi gặp chủ công. Tin khẩn cấp từ Hứa Đô ắt phải là chuyện quan trọng.
Đổng Phóng gật đầu, vội vàng chuyển giao cho Đổng Chiêu.
Đổng Chiêu cầm số thư đó vội vàng trở về phòng khách, đã thấy Tào Tháo đang chuẩn bị rời đi.
-Chủ công, có tin cấp báo từ Hứa Đô.
Tào Tháo nghe thấy thế liền vội bước lên trước, cầm lấy lá thư.
Một lát sau, đôi mày của y dần giãn ra, gương mặt tươi cười, rạng rỡ.
-Lập tức triệu tập các tướng đến nghị sự.
-Vâng!
Đổng Chiêu không dám chậm trễ, vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi.
Lại nghe Tào Tháo nói:
-Đúng rồi, phái người đến Độc Đình, bảo Hữu Học đến đây.
Xem ra chủ công đúng là rất coi trọng Tào Bằng a. Một giáo úy Độc Đình nho nhỏ thật ra đâu đủ tư cách để tham dự buổi nghị sự này chứ.
Nhưng Tào Tháo lại gọi Tào Bằng đến lúc này, chẳng phải muốn nói y thực sự rất coi trọng Tào Bằng sao?
Đổng Chiêu cảm thấy quyết định của bản thân lúc trước quả thật không hề sai.
Có lẽ y cũng nên thân mật với Tào Bằng thêm một chút?
-Chủ công, chi bằng để ta đích thân đến Độc Đình một chuyến vậy?
-Cũng tốt.
Đổng Chiêu lập tức nhận lệnh mà đi. Tào Tháo đứng trên bậc thang, nét tươi cười trên mặt dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị.
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?
Mưa phùn rả rích. Vào tháng hai, mưa xuân không ngớt.
Đổng Chiêu dẫn theo tùy tùng, đi theo đường quan đạo, chỉ thấy hai bên đường, liễu khẽ lay trong gió.
Sau khi rời khỏi Toan Tảo, y thẳng hướng đến Độc Đình. Khi đến Tiểu Đàm, Đổng Chiêu chỉ thấy một doanh trại đứng sừng sững bên mép đầm, từ trong doanh truyền đến tiếng kèn vang dội. Một đội binh mã đang rời khỏi hàng ngũ bước đi trong doanh trại. Binh lính bất chấp mưa phùn vẫn tập luyện nghiêm ngặt trên vùng đất trống trải ấy.
Cách luyện tập của bọn họ không giống với chuyện thao diễn thường thấy.
Dưới tiếng khẩu lệnh liên tục vang lên, binh lính không ngừng thay đổi đội hình.
Một viên đại tướng ngồi ngay ngắn trên chiến mã, mặc quân phục không khác gì binh sĩ.
Bên cạnh gã, mấy tên tiểu giáo liên tục phất cờ lệnh, truyền khẩu lệnh.
Đổng Chiêu nhận ra viên đại tướng này hình như tên là Hàn Đức.
Người này trước đây từng làm việc ở trường thủy doanh, đi theo Hạ Hầu Thượng. Sau này, gã được điều đến dưới trướng Tào Bằng, hiện giờ chắc đang làm tư mã quân một bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.