Chương 444: Tống Tử mỹ nhân (2)
Canh Tân
07/06/2013
Tào Phi nghiến răng nghiến lợi, đồng thời trên mặt đầy vẻ khó xử.
Phải nói là, trong suốt một năm qua, Tào Phi cai quản huyện Tất rất hiệu quả. Từ một huyện nhỏ không tới mười ngàn hộ trước kia, đến nay đã đạt tới con số hơn bảy mươi ngàn, tăng trưởng hơn một nửa. Vùng này lại thu được thuế má phong phú, được mệnh danh là một trong ba vùng phát triển tốt nhất. Từ một vùng đất hoang sơ, mà đạt được thành tích chính trị như vậy, có thể nói là đã thể hiện được rõ năng lực của người cai quản.
Nếu như không có việc Hà Tây bị thu phục, thì thành tích chính trị của huyện Tất đủ khiến Tào Phi mở mày mở mặt, đủ để y chứng minh được thực lực của mình.
Chính là do Hà Tây, khiến cho tất cả những gì Tào Phi đã làm được trong suốt một năm qua trở nên lu mờ, không chút đặc biệt.
Y dựa vào hành lang, tay vịn lan can, hồi lâu không nói năng gì.
Vẻ mặt của Tư Mã Ý cũng hết sức đau khổ, im lặng đứng sau lưng Tào Phi.
Một hồi lâu, Tư Mã Ý khe khẽ nói:
- Thế tử, người đã hạ quyết tâm chưa?
Tào Phi ngoảnh đầu lại, nói:
- Trọng Đạt, ta không cam tâm, không cam tâm... hãy cho ta thêm một chút thời gian nữa, ta nhất định sẽ làm cho huyện Tất trở thành huyện phát triển tốt nhất trong ba vùng. Bây giờ mà từ bỏ như vậy, thì bao nhiêu công sức trước kia há chẳng phải đổ sông đổ biển cả ư, làm sao ta có thể đành lòng?
Tư Mã Ý nói:
- Ta cũng không cam tâm.
Cho dù Thế tử có tiếp tục ở lại đây, đưa huyện Tất trở thành huyện phát triển tốt nhất trong ba vùng đi nữa, thì vẫn không thể sánh được với thành tích chính trị rạng rỡ của Hà Tây. Hà Tây từ đất bằng quật khởi, cũng đồng nghĩa với việc làm lại từ đầu. Trong tình hình này, mỗi một thành tích mà Tào Bằng làm được, cũng được người ta phóng đại lên. Còn Thế tử bất luận có làm thế nào đi nữa, cũng bị lép vế dưới cái bóng của Tào Bằng, chở nên không đáng giá.
Điều mà Thế tử mong muốn vẫn chưa đến, hà tất phải so đo sự được mất lúc này?
Chủ công đang chuẩn bị phát động công đánh Nghiệp Thành, đây chính là thời cơ tốt để Thế tử chứng minh cho thiên hạ thấy sự võ dũng và năng lực của mình. Hơn nữa, Thế tử có thể dựa vào cuộc chiến ở Hà Bắc, để lôi kéo các mối quan hệ trong quân đội, so với chuyện đó thì huyện Tất nhỏ bé này đâu đáng để đem ra so sánh?”
Tào Phi nghe xong, lặng im không nói gì.
Ngày cuối năm càng lúc càng đến gần, cũng sắp đến ngày Tào Phi phải phụng mệnh trở về Hứa Đô.
Cũng chính vào lúc này, y phải đối mặt với một lựa chọn không thể tránh khỏi: hoặc là tiếp tục ở lại Tất huyện, cai trị huyện Tất trở thành huyện phát triển tốt nhất trong ba vùng, rồi sau đó mang theo thành tích rực rỡ đó trở về Hứa Đô; hoặc là rời khỏi huyện Tất, đến tham gia cuộc chiến ở Hà Bắc.
Chính bản thân Tào Phi cũng do dự không quyết định được, nên đành tìm Tư Mã Ý đến thương lượng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tư Mã Ý khuyên Tào Phi rời khỏi huyện Tất. Nguyên nhân rất đơn giản, huyện Tất cách Hà Tây quá gần, trong khi đó một người là cháu của họ Tào, một người là con trai của họ Tào, rất dễ khiến cho người ta đem ra so sánh.
Nếu xét về nền móng mà nói, thì Hà Tây yếu kém, không thể đem ra so sánh với huyện Tất.
Nhưng Tào Bằng lại thu phục toàn bộ Hà Tây, cũng giống như dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tương lai chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh chóng và mạnh mẽ. Nền móng kém có cái hay của nền móng kém, đó chính là mỗi một chút tiến bộ đều sẽ được người ta phóng đại một cách vô hạn. Dưới con mắt của người đời mà đem ra so sánh, thì cho dù Tào Phi có giành được danh hiệu phát triển tốt nhất cho huyện Tất, cũng bị người ta nói “nền móng của hắn tốt, cho nên đạt được thành tích cũng không có gì lạ, nếu đổi lại là Tào Bằng thì huyện Tất sẽ thế này thế kia...”
Lý do thứ hai khiến Tư Mã Ý khuyên Tào Phi rời bỏ huyện Tất, chính là vì lực lượng trong quân đội.
Tào Phi đến huyện Tất vốn là để rèn luyện.
Trong một năm ở huyện Tất, y đã chứng minh được năng lực của mình.
Cho nên, việc mà y cần làm bây giờ, là kéo gần các mối quan hệ trong quân đội, duy trì sự qua lại mật thiết trong quân, và gầy dựng đủ chiến công.
Tào Bằng ở Hà Tây có thiếu gì cơ hội để lập quân công.
Trong khi đó Tào Phi ở huyện Tất, sẽ rất khó có được những cơ hội như vậy...
Chẳng phải là sau khi Tào Bằng chiếm lĩnh được Hà Tây, thì huyện Tất đã bị biến thành nội địa, rất khó có chiến tranh xảy ra. Cho dù là có, thì cũng chỉ là mấy bọn giặc cỏ vớ vẩn mà thôi, căn bản không giúp Tào Phi thể hiện được bản lĩnh. Còn về phần Tào Bằng, hắn có thể có giao chiến, hoặc xung đột không ngừng với người Hung Nô, người Khương Hồ. Rất dễ gặt hái được quân công, cùng với đó sẽ đạt được sự tán thưởng cũng như thân cận của các tướng lĩnh trong quân...
Ở lại huyện Tất đã không còn mấy ý nghĩa nữa.
Nếu đã như vậy, thì chẳng thà đi Hà Bắc, tham gia vào cuộc chiến ở Nghiệp Thành...
Tào Tháo sủng ái Tào Xung, mà Tào Bằng lại là ân sư vỡ lòng của Tào Xung, sau này rất có thể sẽ ủng hộ để Tào Xung trở thành người thừa kế.
Danh vọng của Tào Bằng càng cao, thì vốn liếng để Tào Xung trở thành người thừa kế càng nhiều.
Còn về phần Tào Phi, nếu như không có đủ danh vọng, sẽ ngày càng bị Tào Xung áp sát, thậm chí sớm muộn sẽ có ngày bị Tào Xung vượt qua, càng ngày càng xa. Nhất định phải rời khỏi huyện Tất, trở về Trung Nguyên, cũng chỉ có như vậy, mới có thể tạo dựng được uy vọng cho Tào Phi.
Thái độ của Tư Mã Ý hết sức rõ ràng, khiến cho Tào Phi dần dần cũng bị lung lay.
- Đành vậy, vậy lần này trở về Hứa Đô, ta sẽ thỉnh cầu phụ thân cho ta tham gia cuộc chiến Nghiệp Thành vào năm sau.
Tào Phi nói xong, nắm tay khẽ đấm xuống lan can một cái.
Mặc dù là y đã đưa ra quyết định, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút buồn bực, bất luận thế nào đi nữa, y cũng là do bị Tào Bằng dồn ép đến không còn cách nào khác, bất đắc dĩ đành phải trở về Trung Nguyên...
Sau một trận tuyết lớn, sông Hồng Thủy đóng băng.
Tào Bằng không hề biết rằng, những gì mà hắn làm ở Hà Tây đã gây ảnh hưởng rất lớn đến những người khác. Sau hôm đi dạo dưới trời tuyết cùng với Bộ Loan và Quách Hoàn, đạp tuyết tìm mai, thư giãn tinh thần xong, bao nhiêu cảm xúc buồn bực, lo lắng tích tụ trong lòng suốt gần nửa năm qua, đã được giải tỏa rất nhiều. Ngày thứ hai, hắn mang theo tâm trạng vui vẻ, lại tiếp tục đầu tư tâm huyết vào công cuộc kiến thiết oanh liệt ở Hà Tây.
Tuy công việc xây dựng thành trì đã tạm thời gác lại, nhưng vẫn còn rất nhiều việc khác cần phải làm.
Ví như, sau khi mặt đất được hồi sinh, sẽ cần rất nhiều thứ cho công cuộc khai hoang đồn điền, và nhiều công tác cần phải chuẩn bị cho thời kỳ sơ khởi của đồn điền, đều cần phải bắt đầu bắt tay vào sắp xếp. Tào Bằng nhất định phải đánh giá trước những sự việc có thể đột ngột phát sinh, để tránh khi nó xảy ra rồi lại trở tay không kịp. Cũng may, Bộ Chất, Từ Thứ và Bàng Thống bên cạnh hắn đều là những người đa mưu, suy nghĩ kín kẽ, có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều vấn đề. Còn về phần những việc lớn mang tính chất định hướng, thì đã có Lý Nho âm thầm đứng ở đằng sau lo liệu cho Tào Bằng.
Thường ngày Lý Nho thường rất hiếm khi xuất đầu lộ diện.
Thỉnh thoảng, cũng có tiếp xúc với bọn người Bàng Thống vài lần, nhưng cũng không có ai trong bọn họ thắc mắc về thân phận của y...
Tuy nhiên, Giả Tinh thì lại thường hỏi luôn mồm.
- Nghe giọng nói của tiên sinh, hình như là người Lương Châu?
- Phải.
- Ha ha, ta cũng là người Lương Châu.
- Vậy sao, vậy thì quả là trùng hợp.
- Giọng của tiên sinh, dường như hơi giống người Lũng Tây...
- Hồi trước ta từng sống ở Lũng Tây một thời gian.
- Nghe cách tiên sinh nói chuyện, rất có phong độ của bậc cao sỹ, đáng lẽ phải là người rất có tiếng tăm. Vì sao tiểu nhân chưa từng nghe ai nhắc đến tên của tiên sinh?
- Lão chỉ là người quê mùa, không có gì đáng nói.
- ...
Sau nhiều lần tiếp xúc, Lý Nho tìm đến Tào Bằng đến.
Y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái tên tiểu tử Giả Tinh đó quả không hổ là con nuôi của Giả Văn Hòa, tên này nói năng câu nào cũng có cạm bẫy, khiến cho người ta khó mà đề phòng. Công tử, ta lo rằng tên tiểu tử này lần này đến Hà Tây là do phụng mệnh của Giả Hủ. Có lẽ Giả Hủ đã có hoài nghi, công tử cũng nên có sự chuẩn bị. Tên tiểu tử này còn dễ đối phó, chứ nếu tên Giả Hủ mà đến, thì e là không thể giấu nổi đâu.
Ngụ ý trong lời nói của y, chính là muốn nói với Tào Bằng rằng: thân phận của lão, có khả năng sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào.
Tào Bằng đưa tay lên vuốt mặt, đối với tình huống này, hắn cũng cảm thấy đành bó tay. Cứ thế mà để cho Lý Nho đi sao? Vậy thì hắn không đành lòng.
Bọn Bàng Thống đúng là nhưng người trí cao mưu cao, nhưng kinh nghiệm lại không đủ.
Ít nhất với hiện trạng trước mắt, tuy Lý Nho rất ít khi bày mưu tính kế, nhưng chỉ cần có y ở bên cạnh, thì cũng giúp cho Tào Bằng yên tâm hơn rất nhiều. Những trù tính, những kế sách của y, luôn suy xét được thấu đáo và có tầm nhìn xa hơn nhiều so với bọn Bàng Thống.
Hiện giờ, Tào Bằng vẫn chưa thể rời xa được Lý Nho, hắn cần Lý Nho ở bên cạnh hắn, chí ít cũng giúp hắn chỉ điểm phương hướng trong thời gian trước mắt.
- Tiên sinh không cần lo lắng, Hà Tây trước mắt vẫn do ta kiểm soát, cho dù Giả Hủ có đoán được, cũng không thể làm gì được tiên sinh.
Đợi sau khi Hà Tây ổn định rồi, ta tự khắc sẽ mưu tính đường ra cho tiên sinh... nếu không thì thế này đi, đợt này ta sẽ cho người đi Hải Tây đón công tử đến đây, để cho cha con tiên sinh được đoàn viên. Đợi đến lúc thời cơ chin muồi, ta sẽ sắp xếp cho tiên sinh rời đi.
Giữa Tào Bằng và Lý Nho có cái hẹn mười năm.
Mà giờ đây mới qua có bốn năm.
Khi Tào Bằng nói ra những lời này, cũng là tỏ rõ thái độ của hắn: hắn sẽ không dùng cái hẹn ước đó để ràng buộc Lý Nho.
Trong lòng Lý Nho có chút rối bời, nhìn Tào Bằng, hồi lâu không nói gì.
Nếu nói lúc ban đầu khi Lý Nho đến đầu quân cho Tào Bằng là việc bất đắc dĩ, là do bị Tào Bằng ép buộc, thì đến bây giờ, y lại rất thích cái cảm giác được ở bên cạnh Tào Bằng, bày mưu tính kế, chỉ điểm đường đi nước bước cho hắn. “Đáng tiếc, thực là đáng tiếc!”
“Nếu ta được biết hắn sớm hơn năm năm, nhất định sẽ phò tá cho hắn gây dựng được một giang sơn”.
Đến bây giờ, thế lực lớn của Tào Mạnh Đức đã được hình thành, không gì có thể ngăn cản được ông ta thống nhất cục diện miền bắc. Còn Tôn Quyền ở Giang Đông, ngồi giữ phúc trạch của cha anh để lại, trải qua bốn năm nằm gai nếm mật, cũng đã ổn định được thế cục. Còn về phần Kinh Châu, tuy là có vị trí địa lý trọng yếu, lương tiền dồi dào, nhưng chỉ có thể làm vùng hậu phương, chứ không thể chở thành một chỗ để gầy dựng nền móng.
Tào Bằng muốn thành đại sự, khó khăn rất lớn...
Cũng đành, Tào Học Hữu ngươi đã thành tâm đối đãi với ta, chịu nghe theo kế sách của ta.
Vậy nên, cho dù trong tương lai ta có phải đi, thì cũng sẽ đảm bảo cho ngươi được hưởng phú quý, giúp ngươi mở ra một cục diện thái bình vạn thế!
Lý Nho đã âm thầm quyết định trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh nhạt nói:
- Vậy thì, đành nhờ công tử.
- Công tử, bên ngoài doanh trại có một đám người kéo đến, nói là bộ hạ của công tử.
Trong lúc Tào Bằng và Lý Nho đang bàn bạc, thì nghe Ngưu Cương đang đứng ngoài trướng bẩm báo vào.
Bên cạnh Tào Bằng luôn có bốn tên tiểu tùy tùng, ngoài Vương Song và Thái Địch ra, thì Tào Chương và Ngưu Cương cũng không lúc nào rời hắn nửa bước...
Hôm nay, Vương Song dẫn Thái Địch và Tào Chương đến quân doanh xem diễn tập, cho nên Ngưu Cương trực gác.
Tào Bằng nghe nói ngẩn người, vội xin lỗi Lý Nho đoạn vội vàng bước ra ngoài trướng.
- Ai tìm ta?
- Không rõ lắm... hình như người dẫn đầu họ Tô.
- Tô... Tô Song sao?
Tào Bằng lập tức đoán ra ngay được thận phận của người vừa đến, vội nói:
- Mau mời họ vào đây.
Hắn đi thẳng vào trong ngôi nhà bằng đất, chẳng bao lâu sau, đã thấy Ngưu Cương dẫn theo mấy người, từ bên ngoài bước vào. Tào Bằng vừa nhìn đã nhận ra ngay, người lớn tuổi dẫn đầu nhóm người chính là Tô Song. Khi trước, hắn quen biết với Tô Song ở doanh địa của Hồng Sa Cương Đàn Chá, rồi sau đó đón nhận sự quy thuận của họ Tô. Về sau, Tô Song để lại con trai lớn là Tô Do, còn lão thì một mình trở về nước Trung Sơn.
Lúc đó, Tô Song có nói với Tào Bằng, là cuối năm nhất định sẽ đến.
Chỉ có điều lúc trước có nhiều sự cố phát sinh, khiến cho Tào Bằng gần như quên mất chuyện này.
Không ngờ, Tô Song lại đến thật. Mà lại vào đúng lúc chỉ còn cách ngày cuối năm có mấy ngày, vẫn kịp thực hiện lời hứa.
Tô Song nhìn thấy Tào Bằng, vội vàng bước đến mấy bước, cúi người thi lễ.
- Thảo dân Tô Song, thay mặt một trăm mười bảy người nhà họ Tô, đặc biệt thỉnh an công tử.
Phải nói là, trong suốt một năm qua, Tào Phi cai quản huyện Tất rất hiệu quả. Từ một huyện nhỏ không tới mười ngàn hộ trước kia, đến nay đã đạt tới con số hơn bảy mươi ngàn, tăng trưởng hơn một nửa. Vùng này lại thu được thuế má phong phú, được mệnh danh là một trong ba vùng phát triển tốt nhất. Từ một vùng đất hoang sơ, mà đạt được thành tích chính trị như vậy, có thể nói là đã thể hiện được rõ năng lực của người cai quản.
Nếu như không có việc Hà Tây bị thu phục, thì thành tích chính trị của huyện Tất đủ khiến Tào Phi mở mày mở mặt, đủ để y chứng minh được thực lực của mình.
Chính là do Hà Tây, khiến cho tất cả những gì Tào Phi đã làm được trong suốt một năm qua trở nên lu mờ, không chút đặc biệt.
Y dựa vào hành lang, tay vịn lan can, hồi lâu không nói năng gì.
Vẻ mặt của Tư Mã Ý cũng hết sức đau khổ, im lặng đứng sau lưng Tào Phi.
Một hồi lâu, Tư Mã Ý khe khẽ nói:
- Thế tử, người đã hạ quyết tâm chưa?
Tào Phi ngoảnh đầu lại, nói:
- Trọng Đạt, ta không cam tâm, không cam tâm... hãy cho ta thêm một chút thời gian nữa, ta nhất định sẽ làm cho huyện Tất trở thành huyện phát triển tốt nhất trong ba vùng. Bây giờ mà từ bỏ như vậy, thì bao nhiêu công sức trước kia há chẳng phải đổ sông đổ biển cả ư, làm sao ta có thể đành lòng?
Tư Mã Ý nói:
- Ta cũng không cam tâm.
Cho dù Thế tử có tiếp tục ở lại đây, đưa huyện Tất trở thành huyện phát triển tốt nhất trong ba vùng đi nữa, thì vẫn không thể sánh được với thành tích chính trị rạng rỡ của Hà Tây. Hà Tây từ đất bằng quật khởi, cũng đồng nghĩa với việc làm lại từ đầu. Trong tình hình này, mỗi một thành tích mà Tào Bằng làm được, cũng được người ta phóng đại lên. Còn Thế tử bất luận có làm thế nào đi nữa, cũng bị lép vế dưới cái bóng của Tào Bằng, chở nên không đáng giá.
Điều mà Thế tử mong muốn vẫn chưa đến, hà tất phải so đo sự được mất lúc này?
Chủ công đang chuẩn bị phát động công đánh Nghiệp Thành, đây chính là thời cơ tốt để Thế tử chứng minh cho thiên hạ thấy sự võ dũng và năng lực của mình. Hơn nữa, Thế tử có thể dựa vào cuộc chiến ở Hà Bắc, để lôi kéo các mối quan hệ trong quân đội, so với chuyện đó thì huyện Tất nhỏ bé này đâu đáng để đem ra so sánh?”
Tào Phi nghe xong, lặng im không nói gì.
Ngày cuối năm càng lúc càng đến gần, cũng sắp đến ngày Tào Phi phải phụng mệnh trở về Hứa Đô.
Cũng chính vào lúc này, y phải đối mặt với một lựa chọn không thể tránh khỏi: hoặc là tiếp tục ở lại Tất huyện, cai trị huyện Tất trở thành huyện phát triển tốt nhất trong ba vùng, rồi sau đó mang theo thành tích rực rỡ đó trở về Hứa Đô; hoặc là rời khỏi huyện Tất, đến tham gia cuộc chiến ở Hà Bắc.
Chính bản thân Tào Phi cũng do dự không quyết định được, nên đành tìm Tư Mã Ý đến thương lượng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tư Mã Ý khuyên Tào Phi rời khỏi huyện Tất. Nguyên nhân rất đơn giản, huyện Tất cách Hà Tây quá gần, trong khi đó một người là cháu của họ Tào, một người là con trai của họ Tào, rất dễ khiến cho người ta đem ra so sánh.
Nếu xét về nền móng mà nói, thì Hà Tây yếu kém, không thể đem ra so sánh với huyện Tất.
Nhưng Tào Bằng lại thu phục toàn bộ Hà Tây, cũng giống như dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tương lai chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh chóng và mạnh mẽ. Nền móng kém có cái hay của nền móng kém, đó chính là mỗi một chút tiến bộ đều sẽ được người ta phóng đại một cách vô hạn. Dưới con mắt của người đời mà đem ra so sánh, thì cho dù Tào Phi có giành được danh hiệu phát triển tốt nhất cho huyện Tất, cũng bị người ta nói “nền móng của hắn tốt, cho nên đạt được thành tích cũng không có gì lạ, nếu đổi lại là Tào Bằng thì huyện Tất sẽ thế này thế kia...”
Lý do thứ hai khiến Tư Mã Ý khuyên Tào Phi rời bỏ huyện Tất, chính là vì lực lượng trong quân đội.
Tào Phi đến huyện Tất vốn là để rèn luyện.
Trong một năm ở huyện Tất, y đã chứng minh được năng lực của mình.
Cho nên, việc mà y cần làm bây giờ, là kéo gần các mối quan hệ trong quân đội, duy trì sự qua lại mật thiết trong quân, và gầy dựng đủ chiến công.
Tào Bằng ở Hà Tây có thiếu gì cơ hội để lập quân công.
Trong khi đó Tào Phi ở huyện Tất, sẽ rất khó có được những cơ hội như vậy...
Chẳng phải là sau khi Tào Bằng chiếm lĩnh được Hà Tây, thì huyện Tất đã bị biến thành nội địa, rất khó có chiến tranh xảy ra. Cho dù là có, thì cũng chỉ là mấy bọn giặc cỏ vớ vẩn mà thôi, căn bản không giúp Tào Phi thể hiện được bản lĩnh. Còn về phần Tào Bằng, hắn có thể có giao chiến, hoặc xung đột không ngừng với người Hung Nô, người Khương Hồ. Rất dễ gặt hái được quân công, cùng với đó sẽ đạt được sự tán thưởng cũng như thân cận của các tướng lĩnh trong quân...
Ở lại huyện Tất đã không còn mấy ý nghĩa nữa.
Nếu đã như vậy, thì chẳng thà đi Hà Bắc, tham gia vào cuộc chiến ở Nghiệp Thành...
Tào Tháo sủng ái Tào Xung, mà Tào Bằng lại là ân sư vỡ lòng của Tào Xung, sau này rất có thể sẽ ủng hộ để Tào Xung trở thành người thừa kế.
Danh vọng của Tào Bằng càng cao, thì vốn liếng để Tào Xung trở thành người thừa kế càng nhiều.
Còn về phần Tào Phi, nếu như không có đủ danh vọng, sẽ ngày càng bị Tào Xung áp sát, thậm chí sớm muộn sẽ có ngày bị Tào Xung vượt qua, càng ngày càng xa. Nhất định phải rời khỏi huyện Tất, trở về Trung Nguyên, cũng chỉ có như vậy, mới có thể tạo dựng được uy vọng cho Tào Phi.
Thái độ của Tư Mã Ý hết sức rõ ràng, khiến cho Tào Phi dần dần cũng bị lung lay.
- Đành vậy, vậy lần này trở về Hứa Đô, ta sẽ thỉnh cầu phụ thân cho ta tham gia cuộc chiến Nghiệp Thành vào năm sau.
Tào Phi nói xong, nắm tay khẽ đấm xuống lan can một cái.
Mặc dù là y đã đưa ra quyết định, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút buồn bực, bất luận thế nào đi nữa, y cũng là do bị Tào Bằng dồn ép đến không còn cách nào khác, bất đắc dĩ đành phải trở về Trung Nguyên...
Sau một trận tuyết lớn, sông Hồng Thủy đóng băng.
Tào Bằng không hề biết rằng, những gì mà hắn làm ở Hà Tây đã gây ảnh hưởng rất lớn đến những người khác. Sau hôm đi dạo dưới trời tuyết cùng với Bộ Loan và Quách Hoàn, đạp tuyết tìm mai, thư giãn tinh thần xong, bao nhiêu cảm xúc buồn bực, lo lắng tích tụ trong lòng suốt gần nửa năm qua, đã được giải tỏa rất nhiều. Ngày thứ hai, hắn mang theo tâm trạng vui vẻ, lại tiếp tục đầu tư tâm huyết vào công cuộc kiến thiết oanh liệt ở Hà Tây.
Tuy công việc xây dựng thành trì đã tạm thời gác lại, nhưng vẫn còn rất nhiều việc khác cần phải làm.
Ví như, sau khi mặt đất được hồi sinh, sẽ cần rất nhiều thứ cho công cuộc khai hoang đồn điền, và nhiều công tác cần phải chuẩn bị cho thời kỳ sơ khởi của đồn điền, đều cần phải bắt đầu bắt tay vào sắp xếp. Tào Bằng nhất định phải đánh giá trước những sự việc có thể đột ngột phát sinh, để tránh khi nó xảy ra rồi lại trở tay không kịp. Cũng may, Bộ Chất, Từ Thứ và Bàng Thống bên cạnh hắn đều là những người đa mưu, suy nghĩ kín kẽ, có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều vấn đề. Còn về phần những việc lớn mang tính chất định hướng, thì đã có Lý Nho âm thầm đứng ở đằng sau lo liệu cho Tào Bằng.
Thường ngày Lý Nho thường rất hiếm khi xuất đầu lộ diện.
Thỉnh thoảng, cũng có tiếp xúc với bọn người Bàng Thống vài lần, nhưng cũng không có ai trong bọn họ thắc mắc về thân phận của y...
Tuy nhiên, Giả Tinh thì lại thường hỏi luôn mồm.
- Nghe giọng nói của tiên sinh, hình như là người Lương Châu?
- Phải.
- Ha ha, ta cũng là người Lương Châu.
- Vậy sao, vậy thì quả là trùng hợp.
- Giọng của tiên sinh, dường như hơi giống người Lũng Tây...
- Hồi trước ta từng sống ở Lũng Tây một thời gian.
- Nghe cách tiên sinh nói chuyện, rất có phong độ của bậc cao sỹ, đáng lẽ phải là người rất có tiếng tăm. Vì sao tiểu nhân chưa từng nghe ai nhắc đến tên của tiên sinh?
- Lão chỉ là người quê mùa, không có gì đáng nói.
- ...
Sau nhiều lần tiếp xúc, Lý Nho tìm đến Tào Bằng đến.
Y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái tên tiểu tử Giả Tinh đó quả không hổ là con nuôi của Giả Văn Hòa, tên này nói năng câu nào cũng có cạm bẫy, khiến cho người ta khó mà đề phòng. Công tử, ta lo rằng tên tiểu tử này lần này đến Hà Tây là do phụng mệnh của Giả Hủ. Có lẽ Giả Hủ đã có hoài nghi, công tử cũng nên có sự chuẩn bị. Tên tiểu tử này còn dễ đối phó, chứ nếu tên Giả Hủ mà đến, thì e là không thể giấu nổi đâu.
Ngụ ý trong lời nói của y, chính là muốn nói với Tào Bằng rằng: thân phận của lão, có khả năng sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào.
Tào Bằng đưa tay lên vuốt mặt, đối với tình huống này, hắn cũng cảm thấy đành bó tay. Cứ thế mà để cho Lý Nho đi sao? Vậy thì hắn không đành lòng.
Bọn Bàng Thống đúng là nhưng người trí cao mưu cao, nhưng kinh nghiệm lại không đủ.
Ít nhất với hiện trạng trước mắt, tuy Lý Nho rất ít khi bày mưu tính kế, nhưng chỉ cần có y ở bên cạnh, thì cũng giúp cho Tào Bằng yên tâm hơn rất nhiều. Những trù tính, những kế sách của y, luôn suy xét được thấu đáo và có tầm nhìn xa hơn nhiều so với bọn Bàng Thống.
Hiện giờ, Tào Bằng vẫn chưa thể rời xa được Lý Nho, hắn cần Lý Nho ở bên cạnh hắn, chí ít cũng giúp hắn chỉ điểm phương hướng trong thời gian trước mắt.
- Tiên sinh không cần lo lắng, Hà Tây trước mắt vẫn do ta kiểm soát, cho dù Giả Hủ có đoán được, cũng không thể làm gì được tiên sinh.
Đợi sau khi Hà Tây ổn định rồi, ta tự khắc sẽ mưu tính đường ra cho tiên sinh... nếu không thì thế này đi, đợt này ta sẽ cho người đi Hải Tây đón công tử đến đây, để cho cha con tiên sinh được đoàn viên. Đợi đến lúc thời cơ chin muồi, ta sẽ sắp xếp cho tiên sinh rời đi.
Giữa Tào Bằng và Lý Nho có cái hẹn mười năm.
Mà giờ đây mới qua có bốn năm.
Khi Tào Bằng nói ra những lời này, cũng là tỏ rõ thái độ của hắn: hắn sẽ không dùng cái hẹn ước đó để ràng buộc Lý Nho.
Trong lòng Lý Nho có chút rối bời, nhìn Tào Bằng, hồi lâu không nói gì.
Nếu nói lúc ban đầu khi Lý Nho đến đầu quân cho Tào Bằng là việc bất đắc dĩ, là do bị Tào Bằng ép buộc, thì đến bây giờ, y lại rất thích cái cảm giác được ở bên cạnh Tào Bằng, bày mưu tính kế, chỉ điểm đường đi nước bước cho hắn. “Đáng tiếc, thực là đáng tiếc!”
“Nếu ta được biết hắn sớm hơn năm năm, nhất định sẽ phò tá cho hắn gây dựng được một giang sơn”.
Đến bây giờ, thế lực lớn của Tào Mạnh Đức đã được hình thành, không gì có thể ngăn cản được ông ta thống nhất cục diện miền bắc. Còn Tôn Quyền ở Giang Đông, ngồi giữ phúc trạch của cha anh để lại, trải qua bốn năm nằm gai nếm mật, cũng đã ổn định được thế cục. Còn về phần Kinh Châu, tuy là có vị trí địa lý trọng yếu, lương tiền dồi dào, nhưng chỉ có thể làm vùng hậu phương, chứ không thể chở thành một chỗ để gầy dựng nền móng.
Tào Bằng muốn thành đại sự, khó khăn rất lớn...
Cũng đành, Tào Học Hữu ngươi đã thành tâm đối đãi với ta, chịu nghe theo kế sách của ta.
Vậy nên, cho dù trong tương lai ta có phải đi, thì cũng sẽ đảm bảo cho ngươi được hưởng phú quý, giúp ngươi mở ra một cục diện thái bình vạn thế!
Lý Nho đã âm thầm quyết định trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh nhạt nói:
- Vậy thì, đành nhờ công tử.
- Công tử, bên ngoài doanh trại có một đám người kéo đến, nói là bộ hạ của công tử.
Trong lúc Tào Bằng và Lý Nho đang bàn bạc, thì nghe Ngưu Cương đang đứng ngoài trướng bẩm báo vào.
Bên cạnh Tào Bằng luôn có bốn tên tiểu tùy tùng, ngoài Vương Song và Thái Địch ra, thì Tào Chương và Ngưu Cương cũng không lúc nào rời hắn nửa bước...
Hôm nay, Vương Song dẫn Thái Địch và Tào Chương đến quân doanh xem diễn tập, cho nên Ngưu Cương trực gác.
Tào Bằng nghe nói ngẩn người, vội xin lỗi Lý Nho đoạn vội vàng bước ra ngoài trướng.
- Ai tìm ta?
- Không rõ lắm... hình như người dẫn đầu họ Tô.
- Tô... Tô Song sao?
Tào Bằng lập tức đoán ra ngay được thận phận của người vừa đến, vội nói:
- Mau mời họ vào đây.
Hắn đi thẳng vào trong ngôi nhà bằng đất, chẳng bao lâu sau, đã thấy Ngưu Cương dẫn theo mấy người, từ bên ngoài bước vào. Tào Bằng vừa nhìn đã nhận ra ngay, người lớn tuổi dẫn đầu nhóm người chính là Tô Song. Khi trước, hắn quen biết với Tô Song ở doanh địa của Hồng Sa Cương Đàn Chá, rồi sau đó đón nhận sự quy thuận của họ Tô. Về sau, Tô Song để lại con trai lớn là Tô Do, còn lão thì một mình trở về nước Trung Sơn.
Lúc đó, Tô Song có nói với Tào Bằng, là cuối năm nhất định sẽ đến.
Chỉ có điều lúc trước có nhiều sự cố phát sinh, khiến cho Tào Bằng gần như quên mất chuyện này.
Không ngờ, Tô Song lại đến thật. Mà lại vào đúng lúc chỉ còn cách ngày cuối năm có mấy ngày, vẫn kịp thực hiện lời hứa.
Tô Song nhìn thấy Tào Bằng, vội vàng bước đến mấy bước, cúi người thi lễ.
- Thảo dân Tô Song, thay mặt một trăm mười bảy người nhà họ Tô, đặc biệt thỉnh an công tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.