Chương 329: Trận chiến Quan Độ bắt đầu
Canh Tân
07/06/2013
Gương mặt phụ tử Tào Cấp đều lộ vẻ u ám.
Trên đường đi tới, bọn họ đã nghĩ tới kết quả như thế này, nhưng thật không ngờ Tuân Úc lại nói thẳng vấn đề như thế.
Giọng điệu của Tuân Úc rất chân thật, thậm chí còn có ngữ khí ra lệnh.
Tào Cấp còn đỡ, nhưng trong lòng Tào Bằng lại thấy rất không thoải mái.
-Vì sao?
Tào Bằng trừng mắt nhìn Tuân Úc, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tuân Úc do dự một chút, trầm giọng nói:
-Chập tối nay ta nhận được tin tức, sáng nay Viên Thiệu đã bắt đầu tấn công ở Quan Độ!
Viên Thiệu tấn công?
Chuyện này không ngoài dự đoán của Tào Bằng. Trận chiến Quan Độ nhất định phải xảy ra! Sau khi Viên Thiệu nhốt Thư Thụ lại, lịch sử đã quay về theo đúng hướng của nó. Những gì còn lại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Viên Thiệu đến thẳng phố Điền Trạch, chẳng phải cũng là vì một trận chiến này hay sao?
Ha.
Tào Bằng thở dài.
Trong lòng hắn ít nhiều cũng thư thái phần nào, bởi đại khái hắn đã đoán ra ý của Tuân Úc.
-Nếu là bình thường, Phục Quân dám làm chuyện này, ta nhất định sẽ không tha cho gã. Nhưng hiện giờ ta không muốn ngươi tới Phục gia tìm chuyện rắc rối.
Ánh mắt của Tuân Úc sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng. Một lúc lâu sau, y đứng dậy lưỡng lự bên đại sảnh, rồi bước tới cửa, đứng khoanh tay đứng nhìn chạc cây đang khẽ đu đưa bên ngoài cửa phòng. Hoa hạnh đã nở trắng như tuyết, mang vẻ thanh nhã trong bóng đêm.
Tuân Úc nói:
-Vốn dĩ ta không nên nói những chuyện này với ngươi, nhưng ta không muốn ngươi vì vậy mà có khúc mắc với ta. A Phúc, tiền đồ của ngươi đang rất rộng mở, tương lai ắt sẽ thành nghiệp lớn. Cho nên, ta nói với ngươi những chuyện này chính là vì hy vọng ngươi biết được rằng, có những khi, là người làm chuyện đại sự thì phải biết nên làm hay nên bỏ, phải biết tiến thoái. Những gì Phục Quân đã làm ta rất ghét, nhưng trong thời điểm này, ta chỉ có thể để ngươi chịu ủy khuất một chút. Ngươi có biết vì sao không? Phục Hoàn là quốc trượng, Phục Quân rõ ràng cũng có huyết mạch của hoàng thất, lại là quốc thích. Giờ ngươi động vào gã, ắt sẽ khiến cả Hứa Đô rung chuyển. Ngươi cũng biết trên triều đình giờ đang có rất nhiều người rục rịch ý đồ. Lúc này, Hứa Đô không thể loạn được! Rất nhiều người nói Tào Công nắm giữ triều chính, ép thiên tử sai khiến chư hầu, là gian hùng, sớm muộn gì cũng sẽ gây rối triều cương, âm mưu soán vị. Nhưng bọn họ không có lý do thì không thể nổi dậy được! Cho dù có Khổng Văn Chuyển nâng đỡ bọn họ thì cùng lắm cũng chỉ có thể đề nghị chủ công hợp tác với Viên Thiệu, cùng phò tá cho giang sơn của Hán thất mà thôi. Lúc này, ngươi động vào Phục Quân chính là cho bọn họ cái cớ để hành động. Ngươi lại là người cháu cùng tộc được chủ công sủng ái nhất, cho nên càng dễ bị bọn họ vin thành cớ. A Phúc, vì thể diện của Hán thất, bọn họ sẽ nghĩ ra đủ các lý do, cuối cùng Hứa Đô nhất định sẽ dao động. Chủ công đang ở Trung Mưu toàn lực giao chiến với Viên Thiệu, nếu Hứa Đô có loạn, Trung Mưu ắt loạn. Trung Mưu loạn, chủ công sẽ gặp nguy hiểm.
Tào Bằng trầm mặc, không nói gì, chỉ cúi đầu, không biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn hiểu được ý của Tuân Úc hy vọng hắn tạm thời không nên động thủ, ít nhất cũng phải chờ cho trận chiến Quan Độ chấm dứt, phân thắng bại xong đã. Trước lúc đó, hắn phải tạm thời nhẫn nhịn.
Nhưng đó là tỷ tỷ của ta a!
Tào Bằng chợt ngẩng đầu, định cự tuyệt.
Tuân Úc nói:
-A Phúc, ta có thể chắc chắn với ngươi, chờ đến khi thời cơ chín muồi, ngươi nhất định có thể xả nỗi ấm ức này.
-Ta…
Lời đã đến miệng rồi lại bị Tào Bằng nuốt lại.
Không thể không nói, Tuân Úc đích thực đã nể mặt hắn lắm rồi.
Bằng vào thân phận và địa vị hiện tại của y, nói những lời này chẳng khác nào đang cầu xin Tào Bằng.
Tào Bằng há miệng thở dốc, cuối cùng lại cúi đầu.
Một lúc lâu sau, Tào Cấp cuối cùng cũng nói:
-Tuân Thượng thư, ta tin ngài.
Nói xong, gã đứng dậy, nói với Tào Bằng:
-A Phúc, chúng ta trở về đi!
Tào Bằng đứng dậy, theo Tào Cấp đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa, hắn chợt dừng chân, quay đầu lại, nói:
-Tạm thời ta sẽ không truy cứu Phục Quân, nhưng kẻ hành hung người này phải giao cho ta, nếu không ta khó có thể nuốt trôi nỗi ấm ức này. Tuân Úc tiên sinh, phụ tử ta kính ngài, cho nên mới tin ngài, xin ngài đừng làm phụ tử ta thất vọng.
Tuân Úc khẽ mỉm cười, gật gật đầu.
Tào Bằng chăm chú nhìn y một chút, xoay người, nghênh ngang đi theo Tào Cấp.
Nhìn theo bóng dáng phụ tử Tào Cấp dẫn rời xa, Tuân Úc như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm.
Không thể không nói, khi y biết được chân tướng sự việc cũng đã rất căm giận.
Phục Quân làm như thế không chỉ là không biết nặng nhẹ, mà còn không có chút đạo nghĩa.
Nhưng y không thể không ra mặt ngăn cản Tào Bằng trả đòn, bởi y biết nếu lúc này Tào Bằng khai đao với Phục Quân, ắt sẽ gây ra hỗn loạn không nhỏ. Hứa Đô không phải bình yên như vẻ ngoài của nó. Về điểm này, Tuân Úc hiểu vô cùng rõ.
Đây thật sự là chuyện hết sức phiền toái!
Tuân Úc ngồi trên sập, chờ bình tĩnh lại một chút, chợt ngẩng đầu, nói:
-Tuân Mãnh!
-Có tiểu nhân.
-Lập tức đến phủ Phụ Quốc tướng quân, nói với Phụ Quốc tướng quân mau giao kẻ hành hung người kia ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
-Vâng!
-Người đâu, chuẩn bị xe!
Tuân Úc đứng dậy, cất bước đi ra đại sảnh.
-Lão gia, đã trễ thế này ngài còn muốn đi đâu?
-Xem ra ta phải đi hỏi thăm Lâm Nghi hầu một chút!
Tuân Úc vừa nói vừa cười chua xót.
Chuyện này nhìn thì tưởng đã kết thúc, nhưng thực tế lại chỉ mới bắt đầu. Giờ y còn phải làm rất nhiều chuyện nữa, nếu không chắc chắn sẽ có rắc rối.
Khi phụ tử Tào Bằng về đến nhà, Tào Nam còn chưa tỉnh lại.
Hoa Hóa vẫn chưa rời khỏi Tào phủ, mà được giữ lại, phòng ngừa Tào Nam có trở bệnh.
Hồng nương tử, Quách nương tử (thê tử của Quách Vĩnh), Quách Dục, Quách Hoàn, cả Bộ Loan nữa đều chưa được nghỉ ngơi chút nào. Bọn họ hoặc đang cùng Trương thị nói chuyện, hoặc chăm sóc Tào Nam. Đặng Ngải được Hoàng Nguyệt Anh chăm sóc, đã ngủ say. Tào Bằng ghé qua thăm một chút, chỉ thấy Đặng Ngải đang nằm trên sập, gương mặt vẫn còn nước mắt. Trên gương mặt trẻ thơ của nó thoáng vẻ ưu tư, trong lúc ngủ mơ, thỉnh thoảng Đặng Ngải vẫn khẽ gọi “A nương, a nương…”
Hoàng Nguyệt Anh ngồi một bên đỏ hoe đôi mắt.
-A Phúc, thế nào rồi?
-Tìm được rồi!
Tào Bằng nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ánh mắt vẫn đầy vẻ giận dữ.
Hoàng Nguyệt Anh đi đến phía sau lưng hắn, nhẹ giơ tay đặt nhẹ lên lưng áo hắn. Nàng giờ đã có dáng vẻ duyên dáng, yêu kiều. Nàng thấp hơn Tào Bằng một chút, ước chừng chỉ ba cm, dáng người cao gầy, mảnh mai. Nguyệt Anh diện một bộ y phục màu vàng nhạt, càng lộ ra vẻ thướt tha,
Cảm nhận được hai bàn tay mềm mại đặt sau lưng, Tào Bằng vươn tay, ôm lấy Hoàng Nguyệt Anh vào lòng.
-Nguyệt Anh, nàng có biết chuyện phiền não nhất trên đời này là gì không?
-Chuyện gì?
-Là chuyện ta biết rõ kẻ thù là ai nhưng lại không thể làm gì được.
Hắn cắn răng, nhẹ giọng kể lại mọi chuyện một lượt.
-Cái tên họ Phục kia thật đáng giận. Nếu không phải Tuân Thượng thư ngăn cản, ta nhất định sẽ không tha mạng cho gã.
Hoàng Nguyệt Anh ngẩn ra, rời khỏi ngực Tào Bằng, nhìn hắn. Một lúc lâu sau, nàng hạ giọng nói:
-A Phúc, huynh cho là huynh có thể báo thù ư?
-Tuân Úc nói đợi chiến sự chấm dứt sẽ mặc ta hành đông.
Hoàng Nguyệt Anh cười khổ, nói:
-Chiến sự chấm dứt ư? Chưa nói đến trận này thắng bại thế nào, nếu chiến sự chấm dứt, ta cam đoan, huynh cũng không thể báo thù.
-Ồ?
Tào Bằng nghe thấy thế không khỏi ngạc nhiên.
-Nguyệt Anh, nàng nói thế là có ý gì?
-Ta cảm thấy Tuân Thượng thư tuyệt đối sẽ không để mặc chàng hành động đâu. Dù sao chuyện này có liên quan đến thể diện của Hán thất. Huynh phải biết rằng hiện giờ Hán thất suy yếu, cho nên lại càng coi trọng thứ thể diện này. Nếu như Phục Quân chết vào tay huynh, Hán thất làm gì còn chút thể diện nào nữa. Tuy ta không biết chuyện trên triều, nhưng dựa vào những gì Tuân Thượng thư làm có thể thấy được y rất có cảm tình với Hán thất. Ta cảm thấy y nhất định sẽ nghĩ cách giữ gìn thể diện của Hán thất, bảo vệ Phục Quân.
Tào Bằng ngây ngẩn cả người!
-Vậy làm sao bây giờ?
-Chuyện này huynh có thể đi thỉnh giáo Viên tiên sinh một chút.
Tào Bằng vỗ vỗ trán, thầm nghĩ: “Sao ta có thể quên y được chứ?”
Trong Tào phủ còn che giấu một vị đại ngưu. Lý Nho dùng tên giả là Viên Huyền Thạc, tu hành trong Tào phủ. Tào Bằng vừa tiện có thể thỉnh giáo xin ý kiến của y.
-Nguyệt Anh, cảm ơn nàng. Nếu không có nàng nhắc nhở, suýt chút nữa ta đã quên!
Hoàng Nguyệt Anh khẽ mỉm cười, đẩy nhẹ Tào Bằng:
-Huynh đi đi, ta ở đây chăm sóc cho tiểu Ngải, đừng lo lắng nữa.
Dưới ánh trăng, Hoàng Nguyệt Anh tươi cười đầy sức sống đứng đó.
Tào Bằng không nén nổi ôm nàng vào lòng, nhẹ hôn lên đôi gò má mềm mại của nàng.
Kể từ khi hắn quen Hoàng Nguyệt Anh đến giờ đã được ba, bốn năm. Đây cũng là lần đầu Tào Bằng có hành động thân mật như thế, khiến đôi má lúm đồng tiền vô cùng mịn màng của Hoàng Nguyệt Anh tức thì đỏ ửng.
Nàng đẩy Tào Bằng một chút, nói khẽ:
-Mau đi thôi, nói không chừng Viên tiên sinh đã nghỉ ngơi rồi!
-Được!
Tào Bằng gật đầu, xoay người vội vàng đi.
Hoàng Nguyệt Anh đứng trên cửa hiên, nhìn bóng dáng Tào Bằng dần đi xa, mãi một lúc lâu sau mới trở về phòng.
Lý Nho vẫn còn chưa nghỉ ngơi.
Dường như y đoán được Tào Bằng nhất định sẽ đến tìm y, cho nên y ngồi chờ trong phật đường.
Khi Tào Bằng vào Phật đường, Lý Nho đang thi lễ trước bức tượng Phật. Vừa nghe tiếng bước chân, y đứng thẳng dậy, quay đầu, cười với Tào Bằng.
Khuôn mặt có vết sẹo dài kia cười lại có chút dữ tợn.
Tào Bằng cúi người, thi lễ với Lý Nho:
-Tiên sinh, ta đặc biệt tới thỉnh giáo.
-Tra ra hung thủ rồi hả?
-Ừ!
-Là kẻ nào?
-Phục Quân, con trai của Phụ Quốc tướng quân Phục Quang, là huynh đệ của Phục hoàng hậu.
Lý Nho hít sâu, gương mặt nghiêm lại.
Một lúc lâu sau, y than khẽ:
-Xem ra ngươi muốn báo thù cũng chẳng dễ dàng gì.
-Không sai, mới vừa rồi Tuân Úc gọi ta và phụ thân đến Thượng thư phủ, nghiêm lệnh không cho ta đi tìm Phục Quân gây chuyện. Sau khi ta về, Nguyệt Anh cũng nói chỉ sợ báo thù rất khó. Cho nên, ta muốn thỉnh giáo tiên sinh làm thế nào mới có thể báo thù?
Lý Nho không trả lời, trầm tư suy nghĩ.
-Ngươi muốn báo thù rõ ràng chẳng dễ dàng gì. Ta có biết chút ít về người tên Phục Hoàn này, đó là kẻ có mưu mô. Tuân Úc làm như thế nhất định là sợ gặp chuyện. Nhìn từ tình hình hiện tại, dường như cũng không thực thích hợp để báo thù thật, nếu không ắt sẽ vô cùng phiền toái. Chỉ cần bọn họ có thể qua được giai đoạn này, nhất định sẽ đưa Phục Quân rời khỏi Hứa Đô. Đến lúc đó, ngươi muốn tìm Phục Quân e rằng càng khó.
-Ta cũng nghĩ như thế, cho nên mới đến thỉnh giáo.
-Thỉnh giáo hay không không thể nói được. Chuyện này đúng là có chút khó giải quyết.
Lý Nho không nhịn được, cười khổ, nói:
-Cũng phải nói chuyện này phát sinh quá đúng lúc đi. Nếu sớm mấy ngày hoặc chậm mấy ngày đều sẽ không rắc rối như thế. Nhưng giờ ngươi thật sự không nên động thủ thật. Trừ phi ngươi làm liều, noi theo tên thất phu lỗ mãng kia. Nhưng trong giai đoạn này, người chịu rắc rối e rằng không chỉ có ngươi, mà bao gồm cả Tào A Man chỉ sợ cũng phải chịu vô số rắc rối mà thôi!
-Vậy làm sao bây giờ?
-Nhẫn!
Hồi lâu sau, Lý Nho ngẩng đầu, nhìn Tào Bằng, thốt ra một chữ.
Hừ!
Ta cũng biết phải nhẫn, nhưng rốt cuộc nhẫn đến đến khi nào?
Tào Bằng nhẹ di di huyệt Thái Dương, cảm thấy đau đầu:
-Vậy phải nhẫn đến khi nào?
-Khi Hán thất không còn thể diện chính là ngày ngươi báo thù rửa hận.
Nói vậy chẳng phải nhảm nhí sao?!
Nhưng Tào Bằng biết Lý Nho nói không sai.
- A Phúc, theo ta tụng kinh niệm Phật đi. Để bản thân thật bình thản, thật bình tĩnh, ngươi mới có thể có chủ ý hay ho được.
-Thôi đi, ta không tin mấy thứ này.
Tào Bằng cự tuyệt ý tốt của Lý Nho, đứng dậy rời khỏi Phật đường.
Nói chuyện với Lý Nho một hồi, hắn cũng có chút thu hoạch. Ít ra hắn có thể biết được Lý Nho vốn không mấy xem trọng tương lai của Hán thất. Còn lịch sử rốt cuộc sẽ đi tới đâu? Tào Bằng không biết. Ít nhất hiện tại hắn cũng chẳng có lòng dạ nào để suy nghĩ chuyện này.
Ngày thứ hai, Hứa huyện lệnh đến báo tin đã bắt được kẻ hành hung người.
Người phóng ngựa đụng thương Tào Nam tên là Ngưu Hiền, là người Dự Châu ở Trần quận. Năm Kiến An thứ tư, Dự Châu xảy ra hạn hán nghiêm trọng, Ngưu Hiền dẫn gia đình đi chạy nạn đến Hứa huyện.
Hỏi gã vì sao lại đụng trúng Tào Nam, Ngưu Hiền giải thích là ngựa bị hoảng sợ!
Bất ngờ, Hứa huyện lệnh tuyên bố vụ án đã được giải quyết.
Ngưu Hiền phóng ngựa quá ẩu, thế nên mới đụng trúng, làm Tào Nam bị thương, chờ đến mùa thu sẽ chém.
Sau khi Tào Bằng nhận được tin, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng hắn không hỏi chuyện này, bởi trận chiến Quan Độ cuối cùng đã bắt đầu!
Viên Thiệu dẫn mười hai vạn đại quân đóng quân ở phố Điền Trạch, bắt đầu vừa phòng ngự vừa tấn công ác liệt với Tào Tháo ở Quan Độ. Ngay từ đầu, Viên Thiệu tấn công hết sức dũng mãnh. Tào Tháo cơ hồ không thể cản nổi. Song phương chiến đấu được mấy ngày, Hạ Hầu Hoàng dẫn quân đến Quản thành, mới khiến Viên Thiệu buộc phải ngừng thế công. Tào Tháo nhân cơ hội này chỉnh đốn binh mã, lệnh Nhạc Tiến đồn trú ở Tuấn Nghi huyện, đồng thời triệu tập nhân mã ổn định trận tuyến đầu.
Rất nhiều vật tư từ Hứa Đô cuồn cuộn được đưa về Trung Mưu.
Vụ án Tào Nam đụng trúng, bị thương cũng theo đó phai nhạt…
Tào Nhân không ngừng chiêu mộ hương dũng, gia tăng luyện binh ở ngoại thành Hứa Đô, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể điều quân đi Quan Độ. Tuân Úc cũng dốc toàn bộ tinh lực về chiến trường Quan Độ, lệnh cho Tào Bằng lập tức điều động binh mã từ hương dũng, tổ chức lại Việt kỵ doanh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ Hứa Đô đều bao phủ màn chiến tranh u ám.
Những động tĩnh trên triều đình lúc trước tức thì biến mất!
Nhưng tất cả mọi người đều biết sự biến mất này chẳng qua chỉ là tạm thời. Các đại thân phản đối Tào Tháo đang giành sức, chờ đợi thời cơ mà thôi.
Chỉ cần Tào Tháo có gì nguy hiểm, tất cả động tĩnh sẽ lại lần nữa xuất hiện.
Tào Nam đã tỉnh lại, mạng sống không còn gì nguy hiểm nữa.
Chẳng qua, tạm thời nàng không thể xuống giường, chỉ có thể nằm yên mà thôi.
Tào Bằng thấy tỷ tỷ dần bình phục, cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Việt kỵ doanh còn đang tổ chức lại từ bên trong, tạm thời không cần hắn lo lắng. Nhưng có một chuyện khác hắn cần phải bắt đầu ngay lập tức. Ngoài là giáo úy của Việt kỵ doanh, hắn còn một chức vụ nữa, đó là Bàng Môn Tư mã ở trong cung.
Sáng sớm, Tào Bằng mặc giáp trụ, cất bước ra khỏi cửa chính của Tào phủ.
Đang định lên ngựa, hắn chợt thấy một người lao ra từ trong ngõ nhỏ phía phố đối diện. Người nọ tới rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Tào Bằng.
Vệ sĩ hai bên tiến lên vừa định ngăn lại, đã thấy người vừa tới quỳ thụp xuống.
-Tào công tử, oan uổng quá!
Trên đường đi tới, bọn họ đã nghĩ tới kết quả như thế này, nhưng thật không ngờ Tuân Úc lại nói thẳng vấn đề như thế.
Giọng điệu của Tuân Úc rất chân thật, thậm chí còn có ngữ khí ra lệnh.
Tào Cấp còn đỡ, nhưng trong lòng Tào Bằng lại thấy rất không thoải mái.
-Vì sao?
Tào Bằng trừng mắt nhìn Tuân Úc, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tuân Úc do dự một chút, trầm giọng nói:
-Chập tối nay ta nhận được tin tức, sáng nay Viên Thiệu đã bắt đầu tấn công ở Quan Độ!
Viên Thiệu tấn công?
Chuyện này không ngoài dự đoán của Tào Bằng. Trận chiến Quan Độ nhất định phải xảy ra! Sau khi Viên Thiệu nhốt Thư Thụ lại, lịch sử đã quay về theo đúng hướng của nó. Những gì còn lại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Viên Thiệu đến thẳng phố Điền Trạch, chẳng phải cũng là vì một trận chiến này hay sao?
Ha.
Tào Bằng thở dài.
Trong lòng hắn ít nhiều cũng thư thái phần nào, bởi đại khái hắn đã đoán ra ý của Tuân Úc.
-Nếu là bình thường, Phục Quân dám làm chuyện này, ta nhất định sẽ không tha cho gã. Nhưng hiện giờ ta không muốn ngươi tới Phục gia tìm chuyện rắc rối.
Ánh mắt của Tuân Úc sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng. Một lúc lâu sau, y đứng dậy lưỡng lự bên đại sảnh, rồi bước tới cửa, đứng khoanh tay đứng nhìn chạc cây đang khẽ đu đưa bên ngoài cửa phòng. Hoa hạnh đã nở trắng như tuyết, mang vẻ thanh nhã trong bóng đêm.
Tuân Úc nói:
-Vốn dĩ ta không nên nói những chuyện này với ngươi, nhưng ta không muốn ngươi vì vậy mà có khúc mắc với ta. A Phúc, tiền đồ của ngươi đang rất rộng mở, tương lai ắt sẽ thành nghiệp lớn. Cho nên, ta nói với ngươi những chuyện này chính là vì hy vọng ngươi biết được rằng, có những khi, là người làm chuyện đại sự thì phải biết nên làm hay nên bỏ, phải biết tiến thoái. Những gì Phục Quân đã làm ta rất ghét, nhưng trong thời điểm này, ta chỉ có thể để ngươi chịu ủy khuất một chút. Ngươi có biết vì sao không? Phục Hoàn là quốc trượng, Phục Quân rõ ràng cũng có huyết mạch của hoàng thất, lại là quốc thích. Giờ ngươi động vào gã, ắt sẽ khiến cả Hứa Đô rung chuyển. Ngươi cũng biết trên triều đình giờ đang có rất nhiều người rục rịch ý đồ. Lúc này, Hứa Đô không thể loạn được! Rất nhiều người nói Tào Công nắm giữ triều chính, ép thiên tử sai khiến chư hầu, là gian hùng, sớm muộn gì cũng sẽ gây rối triều cương, âm mưu soán vị. Nhưng bọn họ không có lý do thì không thể nổi dậy được! Cho dù có Khổng Văn Chuyển nâng đỡ bọn họ thì cùng lắm cũng chỉ có thể đề nghị chủ công hợp tác với Viên Thiệu, cùng phò tá cho giang sơn của Hán thất mà thôi. Lúc này, ngươi động vào Phục Quân chính là cho bọn họ cái cớ để hành động. Ngươi lại là người cháu cùng tộc được chủ công sủng ái nhất, cho nên càng dễ bị bọn họ vin thành cớ. A Phúc, vì thể diện của Hán thất, bọn họ sẽ nghĩ ra đủ các lý do, cuối cùng Hứa Đô nhất định sẽ dao động. Chủ công đang ở Trung Mưu toàn lực giao chiến với Viên Thiệu, nếu Hứa Đô có loạn, Trung Mưu ắt loạn. Trung Mưu loạn, chủ công sẽ gặp nguy hiểm.
Tào Bằng trầm mặc, không nói gì, chỉ cúi đầu, không biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn hiểu được ý của Tuân Úc hy vọng hắn tạm thời không nên động thủ, ít nhất cũng phải chờ cho trận chiến Quan Độ chấm dứt, phân thắng bại xong đã. Trước lúc đó, hắn phải tạm thời nhẫn nhịn.
Nhưng đó là tỷ tỷ của ta a!
Tào Bằng chợt ngẩng đầu, định cự tuyệt.
Tuân Úc nói:
-A Phúc, ta có thể chắc chắn với ngươi, chờ đến khi thời cơ chín muồi, ngươi nhất định có thể xả nỗi ấm ức này.
-Ta…
Lời đã đến miệng rồi lại bị Tào Bằng nuốt lại.
Không thể không nói, Tuân Úc đích thực đã nể mặt hắn lắm rồi.
Bằng vào thân phận và địa vị hiện tại của y, nói những lời này chẳng khác nào đang cầu xin Tào Bằng.
Tào Bằng há miệng thở dốc, cuối cùng lại cúi đầu.
Một lúc lâu sau, Tào Cấp cuối cùng cũng nói:
-Tuân Thượng thư, ta tin ngài.
Nói xong, gã đứng dậy, nói với Tào Bằng:
-A Phúc, chúng ta trở về đi!
Tào Bằng đứng dậy, theo Tào Cấp đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa, hắn chợt dừng chân, quay đầu lại, nói:
-Tạm thời ta sẽ không truy cứu Phục Quân, nhưng kẻ hành hung người này phải giao cho ta, nếu không ta khó có thể nuốt trôi nỗi ấm ức này. Tuân Úc tiên sinh, phụ tử ta kính ngài, cho nên mới tin ngài, xin ngài đừng làm phụ tử ta thất vọng.
Tuân Úc khẽ mỉm cười, gật gật đầu.
Tào Bằng chăm chú nhìn y một chút, xoay người, nghênh ngang đi theo Tào Cấp.
Nhìn theo bóng dáng phụ tử Tào Cấp dẫn rời xa, Tuân Úc như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm.
Không thể không nói, khi y biết được chân tướng sự việc cũng đã rất căm giận.
Phục Quân làm như thế không chỉ là không biết nặng nhẹ, mà còn không có chút đạo nghĩa.
Nhưng y không thể không ra mặt ngăn cản Tào Bằng trả đòn, bởi y biết nếu lúc này Tào Bằng khai đao với Phục Quân, ắt sẽ gây ra hỗn loạn không nhỏ. Hứa Đô không phải bình yên như vẻ ngoài của nó. Về điểm này, Tuân Úc hiểu vô cùng rõ.
Đây thật sự là chuyện hết sức phiền toái!
Tuân Úc ngồi trên sập, chờ bình tĩnh lại một chút, chợt ngẩng đầu, nói:
-Tuân Mãnh!
-Có tiểu nhân.
-Lập tức đến phủ Phụ Quốc tướng quân, nói với Phụ Quốc tướng quân mau giao kẻ hành hung người kia ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
-Vâng!
-Người đâu, chuẩn bị xe!
Tuân Úc đứng dậy, cất bước đi ra đại sảnh.
-Lão gia, đã trễ thế này ngài còn muốn đi đâu?
-Xem ra ta phải đi hỏi thăm Lâm Nghi hầu một chút!
Tuân Úc vừa nói vừa cười chua xót.
Chuyện này nhìn thì tưởng đã kết thúc, nhưng thực tế lại chỉ mới bắt đầu. Giờ y còn phải làm rất nhiều chuyện nữa, nếu không chắc chắn sẽ có rắc rối.
Khi phụ tử Tào Bằng về đến nhà, Tào Nam còn chưa tỉnh lại.
Hoa Hóa vẫn chưa rời khỏi Tào phủ, mà được giữ lại, phòng ngừa Tào Nam có trở bệnh.
Hồng nương tử, Quách nương tử (thê tử của Quách Vĩnh), Quách Dục, Quách Hoàn, cả Bộ Loan nữa đều chưa được nghỉ ngơi chút nào. Bọn họ hoặc đang cùng Trương thị nói chuyện, hoặc chăm sóc Tào Nam. Đặng Ngải được Hoàng Nguyệt Anh chăm sóc, đã ngủ say. Tào Bằng ghé qua thăm một chút, chỉ thấy Đặng Ngải đang nằm trên sập, gương mặt vẫn còn nước mắt. Trên gương mặt trẻ thơ của nó thoáng vẻ ưu tư, trong lúc ngủ mơ, thỉnh thoảng Đặng Ngải vẫn khẽ gọi “A nương, a nương…”
Hoàng Nguyệt Anh ngồi một bên đỏ hoe đôi mắt.
-A Phúc, thế nào rồi?
-Tìm được rồi!
Tào Bằng nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ánh mắt vẫn đầy vẻ giận dữ.
Hoàng Nguyệt Anh đi đến phía sau lưng hắn, nhẹ giơ tay đặt nhẹ lên lưng áo hắn. Nàng giờ đã có dáng vẻ duyên dáng, yêu kiều. Nàng thấp hơn Tào Bằng một chút, ước chừng chỉ ba cm, dáng người cao gầy, mảnh mai. Nguyệt Anh diện một bộ y phục màu vàng nhạt, càng lộ ra vẻ thướt tha,
Cảm nhận được hai bàn tay mềm mại đặt sau lưng, Tào Bằng vươn tay, ôm lấy Hoàng Nguyệt Anh vào lòng.
-Nguyệt Anh, nàng có biết chuyện phiền não nhất trên đời này là gì không?
-Chuyện gì?
-Là chuyện ta biết rõ kẻ thù là ai nhưng lại không thể làm gì được.
Hắn cắn răng, nhẹ giọng kể lại mọi chuyện một lượt.
-Cái tên họ Phục kia thật đáng giận. Nếu không phải Tuân Thượng thư ngăn cản, ta nhất định sẽ không tha mạng cho gã.
Hoàng Nguyệt Anh ngẩn ra, rời khỏi ngực Tào Bằng, nhìn hắn. Một lúc lâu sau, nàng hạ giọng nói:
-A Phúc, huynh cho là huynh có thể báo thù ư?
-Tuân Úc nói đợi chiến sự chấm dứt sẽ mặc ta hành đông.
Hoàng Nguyệt Anh cười khổ, nói:
-Chiến sự chấm dứt ư? Chưa nói đến trận này thắng bại thế nào, nếu chiến sự chấm dứt, ta cam đoan, huynh cũng không thể báo thù.
-Ồ?
Tào Bằng nghe thấy thế không khỏi ngạc nhiên.
-Nguyệt Anh, nàng nói thế là có ý gì?
-Ta cảm thấy Tuân Thượng thư tuyệt đối sẽ không để mặc chàng hành động đâu. Dù sao chuyện này có liên quan đến thể diện của Hán thất. Huynh phải biết rằng hiện giờ Hán thất suy yếu, cho nên lại càng coi trọng thứ thể diện này. Nếu như Phục Quân chết vào tay huynh, Hán thất làm gì còn chút thể diện nào nữa. Tuy ta không biết chuyện trên triều, nhưng dựa vào những gì Tuân Thượng thư làm có thể thấy được y rất có cảm tình với Hán thất. Ta cảm thấy y nhất định sẽ nghĩ cách giữ gìn thể diện của Hán thất, bảo vệ Phục Quân.
Tào Bằng ngây ngẩn cả người!
-Vậy làm sao bây giờ?
-Chuyện này huynh có thể đi thỉnh giáo Viên tiên sinh một chút.
Tào Bằng vỗ vỗ trán, thầm nghĩ: “Sao ta có thể quên y được chứ?”
Trong Tào phủ còn che giấu một vị đại ngưu. Lý Nho dùng tên giả là Viên Huyền Thạc, tu hành trong Tào phủ. Tào Bằng vừa tiện có thể thỉnh giáo xin ý kiến của y.
-Nguyệt Anh, cảm ơn nàng. Nếu không có nàng nhắc nhở, suýt chút nữa ta đã quên!
Hoàng Nguyệt Anh khẽ mỉm cười, đẩy nhẹ Tào Bằng:
-Huynh đi đi, ta ở đây chăm sóc cho tiểu Ngải, đừng lo lắng nữa.
Dưới ánh trăng, Hoàng Nguyệt Anh tươi cười đầy sức sống đứng đó.
Tào Bằng không nén nổi ôm nàng vào lòng, nhẹ hôn lên đôi gò má mềm mại của nàng.
Kể từ khi hắn quen Hoàng Nguyệt Anh đến giờ đã được ba, bốn năm. Đây cũng là lần đầu Tào Bằng có hành động thân mật như thế, khiến đôi má lúm đồng tiền vô cùng mịn màng của Hoàng Nguyệt Anh tức thì đỏ ửng.
Nàng đẩy Tào Bằng một chút, nói khẽ:
-Mau đi thôi, nói không chừng Viên tiên sinh đã nghỉ ngơi rồi!
-Được!
Tào Bằng gật đầu, xoay người vội vàng đi.
Hoàng Nguyệt Anh đứng trên cửa hiên, nhìn bóng dáng Tào Bằng dần đi xa, mãi một lúc lâu sau mới trở về phòng.
Lý Nho vẫn còn chưa nghỉ ngơi.
Dường như y đoán được Tào Bằng nhất định sẽ đến tìm y, cho nên y ngồi chờ trong phật đường.
Khi Tào Bằng vào Phật đường, Lý Nho đang thi lễ trước bức tượng Phật. Vừa nghe tiếng bước chân, y đứng thẳng dậy, quay đầu, cười với Tào Bằng.
Khuôn mặt có vết sẹo dài kia cười lại có chút dữ tợn.
Tào Bằng cúi người, thi lễ với Lý Nho:
-Tiên sinh, ta đặc biệt tới thỉnh giáo.
-Tra ra hung thủ rồi hả?
-Ừ!
-Là kẻ nào?
-Phục Quân, con trai của Phụ Quốc tướng quân Phục Quang, là huynh đệ của Phục hoàng hậu.
Lý Nho hít sâu, gương mặt nghiêm lại.
Một lúc lâu sau, y than khẽ:
-Xem ra ngươi muốn báo thù cũng chẳng dễ dàng gì.
-Không sai, mới vừa rồi Tuân Úc gọi ta và phụ thân đến Thượng thư phủ, nghiêm lệnh không cho ta đi tìm Phục Quân gây chuyện. Sau khi ta về, Nguyệt Anh cũng nói chỉ sợ báo thù rất khó. Cho nên, ta muốn thỉnh giáo tiên sinh làm thế nào mới có thể báo thù?
Lý Nho không trả lời, trầm tư suy nghĩ.
-Ngươi muốn báo thù rõ ràng chẳng dễ dàng gì. Ta có biết chút ít về người tên Phục Hoàn này, đó là kẻ có mưu mô. Tuân Úc làm như thế nhất định là sợ gặp chuyện. Nhìn từ tình hình hiện tại, dường như cũng không thực thích hợp để báo thù thật, nếu không ắt sẽ vô cùng phiền toái. Chỉ cần bọn họ có thể qua được giai đoạn này, nhất định sẽ đưa Phục Quân rời khỏi Hứa Đô. Đến lúc đó, ngươi muốn tìm Phục Quân e rằng càng khó.
-Ta cũng nghĩ như thế, cho nên mới đến thỉnh giáo.
-Thỉnh giáo hay không không thể nói được. Chuyện này đúng là có chút khó giải quyết.
Lý Nho không nhịn được, cười khổ, nói:
-Cũng phải nói chuyện này phát sinh quá đúng lúc đi. Nếu sớm mấy ngày hoặc chậm mấy ngày đều sẽ không rắc rối như thế. Nhưng giờ ngươi thật sự không nên động thủ thật. Trừ phi ngươi làm liều, noi theo tên thất phu lỗ mãng kia. Nhưng trong giai đoạn này, người chịu rắc rối e rằng không chỉ có ngươi, mà bao gồm cả Tào A Man chỉ sợ cũng phải chịu vô số rắc rối mà thôi!
-Vậy làm sao bây giờ?
-Nhẫn!
Hồi lâu sau, Lý Nho ngẩng đầu, nhìn Tào Bằng, thốt ra một chữ.
Hừ!
Ta cũng biết phải nhẫn, nhưng rốt cuộc nhẫn đến đến khi nào?
Tào Bằng nhẹ di di huyệt Thái Dương, cảm thấy đau đầu:
-Vậy phải nhẫn đến khi nào?
-Khi Hán thất không còn thể diện chính là ngày ngươi báo thù rửa hận.
Nói vậy chẳng phải nhảm nhí sao?!
Nhưng Tào Bằng biết Lý Nho nói không sai.
- A Phúc, theo ta tụng kinh niệm Phật đi. Để bản thân thật bình thản, thật bình tĩnh, ngươi mới có thể có chủ ý hay ho được.
-Thôi đi, ta không tin mấy thứ này.
Tào Bằng cự tuyệt ý tốt của Lý Nho, đứng dậy rời khỏi Phật đường.
Nói chuyện với Lý Nho một hồi, hắn cũng có chút thu hoạch. Ít ra hắn có thể biết được Lý Nho vốn không mấy xem trọng tương lai của Hán thất. Còn lịch sử rốt cuộc sẽ đi tới đâu? Tào Bằng không biết. Ít nhất hiện tại hắn cũng chẳng có lòng dạ nào để suy nghĩ chuyện này.
Ngày thứ hai, Hứa huyện lệnh đến báo tin đã bắt được kẻ hành hung người.
Người phóng ngựa đụng thương Tào Nam tên là Ngưu Hiền, là người Dự Châu ở Trần quận. Năm Kiến An thứ tư, Dự Châu xảy ra hạn hán nghiêm trọng, Ngưu Hiền dẫn gia đình đi chạy nạn đến Hứa huyện.
Hỏi gã vì sao lại đụng trúng Tào Nam, Ngưu Hiền giải thích là ngựa bị hoảng sợ!
Bất ngờ, Hứa huyện lệnh tuyên bố vụ án đã được giải quyết.
Ngưu Hiền phóng ngựa quá ẩu, thế nên mới đụng trúng, làm Tào Nam bị thương, chờ đến mùa thu sẽ chém.
Sau khi Tào Bằng nhận được tin, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng hắn không hỏi chuyện này, bởi trận chiến Quan Độ cuối cùng đã bắt đầu!
Viên Thiệu dẫn mười hai vạn đại quân đóng quân ở phố Điền Trạch, bắt đầu vừa phòng ngự vừa tấn công ác liệt với Tào Tháo ở Quan Độ. Ngay từ đầu, Viên Thiệu tấn công hết sức dũng mãnh. Tào Tháo cơ hồ không thể cản nổi. Song phương chiến đấu được mấy ngày, Hạ Hầu Hoàng dẫn quân đến Quản thành, mới khiến Viên Thiệu buộc phải ngừng thế công. Tào Tháo nhân cơ hội này chỉnh đốn binh mã, lệnh Nhạc Tiến đồn trú ở Tuấn Nghi huyện, đồng thời triệu tập nhân mã ổn định trận tuyến đầu.
Rất nhiều vật tư từ Hứa Đô cuồn cuộn được đưa về Trung Mưu.
Vụ án Tào Nam đụng trúng, bị thương cũng theo đó phai nhạt…
Tào Nhân không ngừng chiêu mộ hương dũng, gia tăng luyện binh ở ngoại thành Hứa Đô, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể điều quân đi Quan Độ. Tuân Úc cũng dốc toàn bộ tinh lực về chiến trường Quan Độ, lệnh cho Tào Bằng lập tức điều động binh mã từ hương dũng, tổ chức lại Việt kỵ doanh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ Hứa Đô đều bao phủ màn chiến tranh u ám.
Những động tĩnh trên triều đình lúc trước tức thì biến mất!
Nhưng tất cả mọi người đều biết sự biến mất này chẳng qua chỉ là tạm thời. Các đại thân phản đối Tào Tháo đang giành sức, chờ đợi thời cơ mà thôi.
Chỉ cần Tào Tháo có gì nguy hiểm, tất cả động tĩnh sẽ lại lần nữa xuất hiện.
Tào Nam đã tỉnh lại, mạng sống không còn gì nguy hiểm nữa.
Chẳng qua, tạm thời nàng không thể xuống giường, chỉ có thể nằm yên mà thôi.
Tào Bằng thấy tỷ tỷ dần bình phục, cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Việt kỵ doanh còn đang tổ chức lại từ bên trong, tạm thời không cần hắn lo lắng. Nhưng có một chuyện khác hắn cần phải bắt đầu ngay lập tức. Ngoài là giáo úy của Việt kỵ doanh, hắn còn một chức vụ nữa, đó là Bàng Môn Tư mã ở trong cung.
Sáng sớm, Tào Bằng mặc giáp trụ, cất bước ra khỏi cửa chính của Tào phủ.
Đang định lên ngựa, hắn chợt thấy một người lao ra từ trong ngõ nhỏ phía phố đối diện. Người nọ tới rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Tào Bằng.
Vệ sĩ hai bên tiến lên vừa định ngăn lại, đã thấy người vừa tới quỳ thụp xuống.
-Tào công tử, oan uổng quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.