Chương 243: Ấn thương
Thương Thiên Bạch Hạc
02/05/2018
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ hai tay để sau lưng không biết từ lúc nào đi tới trước mặt bọn họ.
Trên mặt ông lão này mang nụ cười dịu dàng ấm áp. Nhưng trên người lão lại có một nguồn khí thế của kẻ bề trên khó mà hình dung. Người đứng trước mặt lão cũng có một loại cảm giác không rét mà run.
Doanh Lợi Hâm trong lòng thầm nhủ, y tuy không biết thân phận của ông lão trước mắt. Nhưng vừa liếc nhìn thì nhận ra lão tuyệt đối không phải là người bình thường.
Doanh Lợi Đức vội nói: - Đại ca, đây là Thái Thượng trưởng lão Phong Huống của Khí Đạo Tông chúng ta. Lão nhân gia ông là nhân vật đứng đầu trong Tông môn. Thừa Phong có thể nội trong thời gian ngắn như vậy trở thành linh sư, đều là nhờ lão nhân gia ông ban tặng.
- Hả. Vợ chồng Doanh Lợi Hâm liền lập tức kính nể, thì ra là đại ân nhân đích thân đến.
Hướng về phía ông lão khom người sâu một cái, Doanh Lợi Hâm cung kính nói: - Tiền bối, Thừa Phong có thể có được chỉ điểm của ông, thật là phần phúc may mắn ba đời của nó. Dừng lại một chút, y dùng lực vung cánh tay một cái, nói: - Thằng nhóc này tính tình có chút biếng nhác. Nếu trong thời gian học nghệ dưới môn ông có chỗ nào làm ông không hài lòng, ông cứ nặng tay dạy dỗ, không cần khách khí.
Doanh Thừa Phong nói lắp bắp trong miệng, trợn trắng mắt. Chỉ là nói câu này là phụ thân của hắn, hắn cũng đành bất đắc dĩ dùng ánh mắt u oán để chống lại mà thôi.
Phong Huống cười ha ha một tiếng, nói: - Doanh tiểu huynh đệ khách khí rồi, Thừa Phong không những có thiên phú linh đạo, mà còn khắc khổ cố gắng tu luyện, làm gì có biếng nhác, ha ha. Có thể tận mắt nhìn thấy cậu ta thành tài, cũng là chuyện làm lão phu thích thú nhất. Lão ngoài miệng cười cười nói nói, trong lòng lại thầm nghĩ. Nhân vật thiên tài kiệt xuất như vậy, chỉ có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ từ từ cảm hóa, nếu là dùng cứng rắn, ha ha
Chỉ sợ là sau này hắn sẽ ôm lòng phản bội tông môn, đầu nhập Võ lão.
Đương nhiên, đoạn thoại này lão cũng chỉ là thầm tính toán trong lòng, cho dù thế nào cũng sẽ không nói ra.
Doanh Lợi Hâm ngoài miệng cứng rắn, trên mặt lại mang vẽ kích động không che dấu được.
Phong Huống là ai, Thái Thượng trưởng lão của Khí Đạo Tông à.
Đây chính là nhân vật cần phải tôn sùng hơn trưởng lão võ sư cấp bình thường. Nhưng bây giờ không những nói chuyện với mình vẻ mặt ôn hòa, mà còn luôn miệng kêu tiểu huynh đệ.
Vinh quang này cho dù là Doanh Thừa Đức cũng khó mà có được.
Tuy Doanh Thừa Hâm biết Phong Huống làm như vậy hoàn toàn là nể mặt Doanh Thừa Phong. Nhưng cái cảm giác được sủng ái mà lo sợ trong lòng này vẫn tiếp tục kéo dài.
- Được rồi, nếu đã đến rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi nhé.
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua đằng sau mọi người chậm rãi vang lên.
Võ lão đã rời khỏi thùng xe, đi tới trước mặt mọi người. Lão gật đầu với vợ chồng Doanh Lợi Hâm một cái, nói: - Hai vị, lão phu là giám khảo lúc Thừa Phong khảo hạch linh sư. Chiếu theo quy định truyền thừa bao đời, nếu cậu ta là linh sư lão phu khâm điểm, vậy cậu ta chính là một nữa đệ tử của lão phu. Dừng lại một chút, lão cười nói: - Lão phu muốn mượn quý phủ ở mấy ngày, không biết hai vị có bằng lòng không.
Hai người vợ chồng Doanh Lợi Hâm sớm đã bị một chuỗi kinh hỉ bất thình lình kéo đến làm cho choáng váng đầu óc.
Bọn họ lại không hiểu cái gì chuyện khảo hạch linh sư. Nhưng nếu ông lão này tự miệng nói, Doanh Thừa Phong là một nữa đệ tử của ông, mà người khác cũng im lặng không nói, tất nhiên sẽ không có chuyện ăn nói lung tung gì.
Lão sư của con trai muốn ở trong nhà mấy ngày, đó là chuyện trong đại, hai người bọn họ tươi cười rạng rỡ, nói: - Lão ông có thể quang lâm hàn xá, vợ chồng bọn ta cầu còn không được. Thừa Phong, còn không nhanh mời lão sư vào nhà.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, trong lòng lại lấy làm kỳ lạ, lúc khảo hạch linh đạo lại còn có quy tắc như vậy à.
Hắn quay đầu, thấp giọng nói: - Phong sư tổ, ông cũng ở trong nhà đệ tử chứ.
Phong Huống liên tục gật đầu, nói: - Đó là tất nhiên.
Cuối cùng hắn bừng tỉnh ngộ, với thân phận Võ lão, lại khăng khăng muốn đích thân chủ trì khai đàn khảo hạch lần này, thì ra lão nhân gia ông trước khi khảo hạch thì đã có ý muốn thu nhận Doanh Thừa Phong làm đồ đệ rồi
Nhưng càng là như vậy, thì Phong Huống vũ phát không muốn rời khỏi Doanh Thừa Phong quá xa.
Lúc này nghe thấy lời mời của Doanh Thừa Phong, lão cũng không nghĩ liền nhận lời.
Đoàn xe chậm rãi chạy vào thôn, dưới phối hợp trợ giúp của lão trưởng thôn và Doanh Thừa Đức, dọn ra một số phòng óc tốt nhất trong thôn cho bọn họ nghỉ chân.
Những hộ vệ canh giữ xe ngựa đó tuy trước mặt bọn người Phong Huống cung kính khép nép, giống như là chuột thấy mèo. Trên thực tế bọn họ đều là võ sĩ cấp cao có chân khí tu vi cường đại. Trong đó cho dù tu hành kém nhất, cũng có thể tương đương với Doanh Lợi Đức.
Một đám cường nhân như vậy, tự nhiên không thể tùy tiện sắp xếp.
Cũng may bây giờ danh vọng của Doanh Lợi Đức và lão tộc trưởng cao, có thể gọi là nhất thời vô lượng. Cho nên phàm là chuyện bọn họ sắp xếp các thôn dân đều vô cùng vui vẻ phối hợp. Lúc này mới dọn ra một số căn phòng tốt nhất cho bọn họ nghỉ ngơi.
Đám người Doanh Thừa Phong đi nghỉ ngơi, nhưng trong thôn lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Chuyện trong thôn Tam Hạp xuất hiện một vị linh sư đại nhân người người tôn trọng, giống như mọc cánh truyền ra. Từ nay về sau, thôn Tam Hạp chính thức trở thành con dê đầu đàn trong thôn lạc lân cận, cũng không có thôn lạc nào dám sinh lòng ức hiếp thôn này nữa.
Doanh Thừa Phong theo hai vị lão nhân gia vào trong nhà.
Sắp xếp cho hai vị lão nhân gia, tất nhiên cũng là căn phòng tốt nhất trong nhà. Thậm chí Doanh Lợi Hâm còn muốn nhường căn phòng của vợ chồng mình cho hai vị trưởng giả ở. Nhưng đề nghị này lại bị nhất chí phản đối của hai vị lão nhân.
Bọn họ đi tới phủ Doanh Thừa Phong, vốn là mỗi người đều có lòng riêng. Tất nhiên là tuyệt đối không muốn vì một số chuyện nhỏ mà làm Doanh Thừa Phong phát sinh cách nhìn không tốt gì với bọn họ.
Sau khi tất cả sắp xếp xong, Võ lão gọi Doanh Thừa Phòng vào phòng, lão cười híp mắt nói: - Thừa Phong, hôm nay lão phu gặp phụ mẫu của ngươi. Khí vũ hiên ngang, thần thái sáng lán của hai người họ, khó trách có thể sinh ra đứa con như ngươi.
Doanh Thừa Phong vâng dạ đáp một tiếng, trong lòng lại thầm oán trách, lão nhân gia ông khen bọn họ như vậy, không biết lại có chủ ý gì.
Hai vợ chồng Doanh Lợi Hâm chỉ là người thôn dã bình thường mà thôi. Con trai của bọn họ sinh tuy có chút thiên phú tu luyện võ đạo, nhưng chút thiên phú này chỉ là còn non kém mà thôi.
Nhốt trong cảnh giới tầng thứ nhất của chân khí mấy năm trước sau không thể đột phá. Nếu không phải hắn ngang trời xuất thế, trộm được cơ thể này, vậy có thể nghĩ mà biết, cả đời này của cậu ta nhất định là ngột ngạt u ám, hoàn toàn không đạt được.
Võ lão khích lệ vợ chồng Doanh Lợi Hâm như vậy tuyệt đối là nói sai, hàm hồ.
Ho nhẹ một tiếng, Võ lão tiếp tục nói: - Nhưng, hôm nay lão phu vừa gặp, phát hiện lệnh đường cũng không có gì, nhưng cơ thể của lệnh tôn hình như có chút họa ngầm không tốt.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, trong nháy mắt lóe lên vẻ lo lắng.
Phần thân thể này của hắn tuy là trộm được mà có, nhưng chuyện vợ chồng Doanh Lợi Hâm là cha mẹ ruột của cơ thể này lại là tuyệt đối không giả.
Hơn nữa từ sau khi kế thừa phần thân thể này, săn sóc của vợ chồng Doanh Lợi Hâm đối với hắn có thể nói là tỉ mỉ chu đáo, làm cho hắn cảm nhận được cảm giác tình thân không gì thay thế được.
Cho nên, Doanh Thừa Phong cũng là thật lòng thật ý với tình cảm của hai người, không có chút giả dối.
- Võ lão. Khom người một cái sâu tới sát đất với lão nhân gia ông, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói: - Lão nhân gia, ông nhìn ra điều gì?
Nhãn lực của Võ lão thế nào, Doanh Thừa Phong chính là thể nghiệm sâu sắc.
Trên đời này, thứ có thể che dấu được cặp mắt như thần điện của lão nhân gia ông tuyệt đối không nhiều. Hơn nữa với thân phận của lão, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện đe dọa.
Nếu lão nói như vậy, vậy cơ thể của Doanh Lợi Hấm nhất định sẽ không ổn lắm.
Võ lão khẻ mỉm cười, nói: - Nếu lão phu không nhìn lầm, lệnh tôn có lẽ cùng là một vị thợ rèn chứ hả.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, ngạo nghễ nói: - Đúng vậy, gia phụ tuy không có tu luyện thành chân khí, nhưng lại cũng là một thợ rèn nổi tiếng gần xa. Binh khí của ông rèn ra thậm chí có thể trở thành thô phôi linh khí cấp thổ.
Võ lão chậm rãi gật đầu, nói: - Tốt lắm, rất lợi hại, ha ha. Một người bình thường không có chân khí có thể rèn ra thô phôi linh khí cấp thổ, không thể không nói tài nghệ của lệnh tôn quả thật rất cao minh.
Doanh Thừa Phong có chút không kìm lòng được nói: - Võ lão, ông nói trên người gia phụ rốt cuộc có họa ngầm gì. Có phải có liên quan với công việc thợ rèn này không?
Võ lão cười ha ha nói: - Tiểu tử ngươi thật ra rất thông minh, lão phu vừa mới bắt đầu thì ngươi đoán trúng rồi.
Từ sau khi gặp Doanh Thừa Phong, biểu hiện không nóng không vội, bất ti bất hàng của tiểu tử này, cho dù là trong cuộc chiến sinh tử với Hồ Chính Đức, hắn cũng là một dáng vẻ đầu có tính toán trước, giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng, trong ánh mắt của lão bây giờ lại có sự lo âu không làm sao che dấu được. Hơn nữa còn chủ động hỏi trước, cái này tuyệt đối là lần đầu tiên.
Nhưng chính vì vậy, cho nên Võ lão dũ phát hài lòng.
Điều này cho thấy trong lòng Doanh Thừa Phong, tầm quan trong của đám người Doanh Lợi Hâm đã vượt qua tất cả. Phẩm chất trọng tình trọng nghĩa này, chính là lão nhân gia ông xem trọng.
Doanh Thừa Phong chân mày khẽ chau, chậm giọng nói:
- Gia phụ không có chân khí tu vi, lại mỗi ngày ở bên cạnh bếp lửa, cùng lúc chịu hai mối nguy hại của nhiệt độ cao và bột sắt. À, vãn bối hiểu rồi, lão nhân gia ông ấy nhìn trên dưới cơ thể cường tráng, nhưng lục phủ ngũ tạng nhất định chụi tổn thương.
Võ lão hơi giật mình, kinh ngạc nói: - Tiểu tử khá lắm, ngươi cả đạo lý này cũng hiểu.
Doanh Thừa Phong xoa đầu, xấu hổ cười, nói: - Vãn bối từng đọc qua mấy quyển sách, cho nên biết một chút. Hắn dừng lại một chút, chuyển đề tài, nói: - Xin hỏi Võ lão, có cách gì giải?
Nếu Võ lão đã nhìn ra rồi, hơn nữa chủ động đề xuất, vậy thì nhất định có cách giải.
Võ lão cười ha ha, nói: - Kỳ thật rất đơn giản, nếu lệnh tôn là một vị võ giả, có thể tu luyện chân khí, vậy thì những tổn thất trên cơ thể có thể tiêu trừ một chút.
Doanh Thừa Phong cười khổ nói: - Võ lão, nếu gia phụ có thể tu luyện chân khí, ông ấy đã sớm cùng nhị thúc tu hành rồi.
- Ha ha, nếu không có thiên phú tu luyện, vậy lão phu tặng ngươi một số đan dược. Chỉ cần uống thuốc đúng giờ, cùng lúc có thể tiêu trừ bệnh khác, hồi phục lại cơ thể bình thường.
Doanh Thừa Phong vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: - Xin Võ lão ban thuốc.
Hắn biết, Võ lão nhất định sẽ không vô duyên vô cớ ban thuốc. Nhưng chỉ cần viên đan dược này có thể trị khỏi ẩn thương trên người phụ thân, vậy bất luận trả giá thế nào, hắn cũng bằng lòng trả.
Trên mặt ông lão này mang nụ cười dịu dàng ấm áp. Nhưng trên người lão lại có một nguồn khí thế của kẻ bề trên khó mà hình dung. Người đứng trước mặt lão cũng có một loại cảm giác không rét mà run.
Doanh Lợi Hâm trong lòng thầm nhủ, y tuy không biết thân phận của ông lão trước mắt. Nhưng vừa liếc nhìn thì nhận ra lão tuyệt đối không phải là người bình thường.
Doanh Lợi Đức vội nói: - Đại ca, đây là Thái Thượng trưởng lão Phong Huống của Khí Đạo Tông chúng ta. Lão nhân gia ông là nhân vật đứng đầu trong Tông môn. Thừa Phong có thể nội trong thời gian ngắn như vậy trở thành linh sư, đều là nhờ lão nhân gia ông ban tặng.
- Hả. Vợ chồng Doanh Lợi Hâm liền lập tức kính nể, thì ra là đại ân nhân đích thân đến.
Hướng về phía ông lão khom người sâu một cái, Doanh Lợi Hâm cung kính nói: - Tiền bối, Thừa Phong có thể có được chỉ điểm của ông, thật là phần phúc may mắn ba đời của nó. Dừng lại một chút, y dùng lực vung cánh tay một cái, nói: - Thằng nhóc này tính tình có chút biếng nhác. Nếu trong thời gian học nghệ dưới môn ông có chỗ nào làm ông không hài lòng, ông cứ nặng tay dạy dỗ, không cần khách khí.
Doanh Thừa Phong nói lắp bắp trong miệng, trợn trắng mắt. Chỉ là nói câu này là phụ thân của hắn, hắn cũng đành bất đắc dĩ dùng ánh mắt u oán để chống lại mà thôi.
Phong Huống cười ha ha một tiếng, nói: - Doanh tiểu huynh đệ khách khí rồi, Thừa Phong không những có thiên phú linh đạo, mà còn khắc khổ cố gắng tu luyện, làm gì có biếng nhác, ha ha. Có thể tận mắt nhìn thấy cậu ta thành tài, cũng là chuyện làm lão phu thích thú nhất. Lão ngoài miệng cười cười nói nói, trong lòng lại thầm nghĩ. Nhân vật thiên tài kiệt xuất như vậy, chỉ có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ từ từ cảm hóa, nếu là dùng cứng rắn, ha ha
Chỉ sợ là sau này hắn sẽ ôm lòng phản bội tông môn, đầu nhập Võ lão.
Đương nhiên, đoạn thoại này lão cũng chỉ là thầm tính toán trong lòng, cho dù thế nào cũng sẽ không nói ra.
Doanh Lợi Hâm ngoài miệng cứng rắn, trên mặt lại mang vẽ kích động không che dấu được.
Phong Huống là ai, Thái Thượng trưởng lão của Khí Đạo Tông à.
Đây chính là nhân vật cần phải tôn sùng hơn trưởng lão võ sư cấp bình thường. Nhưng bây giờ không những nói chuyện với mình vẻ mặt ôn hòa, mà còn luôn miệng kêu tiểu huynh đệ.
Vinh quang này cho dù là Doanh Thừa Đức cũng khó mà có được.
Tuy Doanh Thừa Hâm biết Phong Huống làm như vậy hoàn toàn là nể mặt Doanh Thừa Phong. Nhưng cái cảm giác được sủng ái mà lo sợ trong lòng này vẫn tiếp tục kéo dài.
- Được rồi, nếu đã đến rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi nhé.
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua đằng sau mọi người chậm rãi vang lên.
Võ lão đã rời khỏi thùng xe, đi tới trước mặt mọi người. Lão gật đầu với vợ chồng Doanh Lợi Hâm một cái, nói: - Hai vị, lão phu là giám khảo lúc Thừa Phong khảo hạch linh sư. Chiếu theo quy định truyền thừa bao đời, nếu cậu ta là linh sư lão phu khâm điểm, vậy cậu ta chính là một nữa đệ tử của lão phu. Dừng lại một chút, lão cười nói: - Lão phu muốn mượn quý phủ ở mấy ngày, không biết hai vị có bằng lòng không.
Hai người vợ chồng Doanh Lợi Hâm sớm đã bị một chuỗi kinh hỉ bất thình lình kéo đến làm cho choáng váng đầu óc.
Bọn họ lại không hiểu cái gì chuyện khảo hạch linh sư. Nhưng nếu ông lão này tự miệng nói, Doanh Thừa Phong là một nữa đệ tử của ông, mà người khác cũng im lặng không nói, tất nhiên sẽ không có chuyện ăn nói lung tung gì.
Lão sư của con trai muốn ở trong nhà mấy ngày, đó là chuyện trong đại, hai người bọn họ tươi cười rạng rỡ, nói: - Lão ông có thể quang lâm hàn xá, vợ chồng bọn ta cầu còn không được. Thừa Phong, còn không nhanh mời lão sư vào nhà.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, trong lòng lại lấy làm kỳ lạ, lúc khảo hạch linh đạo lại còn có quy tắc như vậy à.
Hắn quay đầu, thấp giọng nói: - Phong sư tổ, ông cũng ở trong nhà đệ tử chứ.
Phong Huống liên tục gật đầu, nói: - Đó là tất nhiên.
Cuối cùng hắn bừng tỉnh ngộ, với thân phận Võ lão, lại khăng khăng muốn đích thân chủ trì khai đàn khảo hạch lần này, thì ra lão nhân gia ông trước khi khảo hạch thì đã có ý muốn thu nhận Doanh Thừa Phong làm đồ đệ rồi
Nhưng càng là như vậy, thì Phong Huống vũ phát không muốn rời khỏi Doanh Thừa Phong quá xa.
Lúc này nghe thấy lời mời của Doanh Thừa Phong, lão cũng không nghĩ liền nhận lời.
Đoàn xe chậm rãi chạy vào thôn, dưới phối hợp trợ giúp của lão trưởng thôn và Doanh Thừa Đức, dọn ra một số phòng óc tốt nhất trong thôn cho bọn họ nghỉ chân.
Những hộ vệ canh giữ xe ngựa đó tuy trước mặt bọn người Phong Huống cung kính khép nép, giống như là chuột thấy mèo. Trên thực tế bọn họ đều là võ sĩ cấp cao có chân khí tu vi cường đại. Trong đó cho dù tu hành kém nhất, cũng có thể tương đương với Doanh Lợi Đức.
Một đám cường nhân như vậy, tự nhiên không thể tùy tiện sắp xếp.
Cũng may bây giờ danh vọng của Doanh Lợi Đức và lão tộc trưởng cao, có thể gọi là nhất thời vô lượng. Cho nên phàm là chuyện bọn họ sắp xếp các thôn dân đều vô cùng vui vẻ phối hợp. Lúc này mới dọn ra một số căn phòng tốt nhất cho bọn họ nghỉ ngơi.
Đám người Doanh Thừa Phong đi nghỉ ngơi, nhưng trong thôn lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Chuyện trong thôn Tam Hạp xuất hiện một vị linh sư đại nhân người người tôn trọng, giống như mọc cánh truyền ra. Từ nay về sau, thôn Tam Hạp chính thức trở thành con dê đầu đàn trong thôn lạc lân cận, cũng không có thôn lạc nào dám sinh lòng ức hiếp thôn này nữa.
Doanh Thừa Phong theo hai vị lão nhân gia vào trong nhà.
Sắp xếp cho hai vị lão nhân gia, tất nhiên cũng là căn phòng tốt nhất trong nhà. Thậm chí Doanh Lợi Hâm còn muốn nhường căn phòng của vợ chồng mình cho hai vị trưởng giả ở. Nhưng đề nghị này lại bị nhất chí phản đối của hai vị lão nhân.
Bọn họ đi tới phủ Doanh Thừa Phong, vốn là mỗi người đều có lòng riêng. Tất nhiên là tuyệt đối không muốn vì một số chuyện nhỏ mà làm Doanh Thừa Phong phát sinh cách nhìn không tốt gì với bọn họ.
Sau khi tất cả sắp xếp xong, Võ lão gọi Doanh Thừa Phòng vào phòng, lão cười híp mắt nói: - Thừa Phong, hôm nay lão phu gặp phụ mẫu của ngươi. Khí vũ hiên ngang, thần thái sáng lán của hai người họ, khó trách có thể sinh ra đứa con như ngươi.
Doanh Thừa Phong vâng dạ đáp một tiếng, trong lòng lại thầm oán trách, lão nhân gia ông khen bọn họ như vậy, không biết lại có chủ ý gì.
Hai vợ chồng Doanh Lợi Hâm chỉ là người thôn dã bình thường mà thôi. Con trai của bọn họ sinh tuy có chút thiên phú tu luyện võ đạo, nhưng chút thiên phú này chỉ là còn non kém mà thôi.
Nhốt trong cảnh giới tầng thứ nhất của chân khí mấy năm trước sau không thể đột phá. Nếu không phải hắn ngang trời xuất thế, trộm được cơ thể này, vậy có thể nghĩ mà biết, cả đời này của cậu ta nhất định là ngột ngạt u ám, hoàn toàn không đạt được.
Võ lão khích lệ vợ chồng Doanh Lợi Hâm như vậy tuyệt đối là nói sai, hàm hồ.
Ho nhẹ một tiếng, Võ lão tiếp tục nói: - Nhưng, hôm nay lão phu vừa gặp, phát hiện lệnh đường cũng không có gì, nhưng cơ thể của lệnh tôn hình như có chút họa ngầm không tốt.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, trong nháy mắt lóe lên vẻ lo lắng.
Phần thân thể này của hắn tuy là trộm được mà có, nhưng chuyện vợ chồng Doanh Lợi Hâm là cha mẹ ruột của cơ thể này lại là tuyệt đối không giả.
Hơn nữa từ sau khi kế thừa phần thân thể này, săn sóc của vợ chồng Doanh Lợi Hâm đối với hắn có thể nói là tỉ mỉ chu đáo, làm cho hắn cảm nhận được cảm giác tình thân không gì thay thế được.
Cho nên, Doanh Thừa Phong cũng là thật lòng thật ý với tình cảm của hai người, không có chút giả dối.
- Võ lão. Khom người một cái sâu tới sát đất với lão nhân gia ông, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói: - Lão nhân gia, ông nhìn ra điều gì?
Nhãn lực của Võ lão thế nào, Doanh Thừa Phong chính là thể nghiệm sâu sắc.
Trên đời này, thứ có thể che dấu được cặp mắt như thần điện của lão nhân gia ông tuyệt đối không nhiều. Hơn nữa với thân phận của lão, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện đe dọa.
Nếu lão nói như vậy, vậy cơ thể của Doanh Lợi Hấm nhất định sẽ không ổn lắm.
Võ lão khẻ mỉm cười, nói: - Nếu lão phu không nhìn lầm, lệnh tôn có lẽ cùng là một vị thợ rèn chứ hả.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, ngạo nghễ nói: - Đúng vậy, gia phụ tuy không có tu luyện thành chân khí, nhưng lại cũng là một thợ rèn nổi tiếng gần xa. Binh khí của ông rèn ra thậm chí có thể trở thành thô phôi linh khí cấp thổ.
Võ lão chậm rãi gật đầu, nói: - Tốt lắm, rất lợi hại, ha ha. Một người bình thường không có chân khí có thể rèn ra thô phôi linh khí cấp thổ, không thể không nói tài nghệ của lệnh tôn quả thật rất cao minh.
Doanh Thừa Phong có chút không kìm lòng được nói: - Võ lão, ông nói trên người gia phụ rốt cuộc có họa ngầm gì. Có phải có liên quan với công việc thợ rèn này không?
Võ lão cười ha ha nói: - Tiểu tử ngươi thật ra rất thông minh, lão phu vừa mới bắt đầu thì ngươi đoán trúng rồi.
Từ sau khi gặp Doanh Thừa Phong, biểu hiện không nóng không vội, bất ti bất hàng của tiểu tử này, cho dù là trong cuộc chiến sinh tử với Hồ Chính Đức, hắn cũng là một dáng vẻ đầu có tính toán trước, giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng, trong ánh mắt của lão bây giờ lại có sự lo âu không làm sao che dấu được. Hơn nữa còn chủ động hỏi trước, cái này tuyệt đối là lần đầu tiên.
Nhưng chính vì vậy, cho nên Võ lão dũ phát hài lòng.
Điều này cho thấy trong lòng Doanh Thừa Phong, tầm quan trong của đám người Doanh Lợi Hâm đã vượt qua tất cả. Phẩm chất trọng tình trọng nghĩa này, chính là lão nhân gia ông xem trọng.
Doanh Thừa Phong chân mày khẽ chau, chậm giọng nói:
- Gia phụ không có chân khí tu vi, lại mỗi ngày ở bên cạnh bếp lửa, cùng lúc chịu hai mối nguy hại của nhiệt độ cao và bột sắt. À, vãn bối hiểu rồi, lão nhân gia ông ấy nhìn trên dưới cơ thể cường tráng, nhưng lục phủ ngũ tạng nhất định chụi tổn thương.
Võ lão hơi giật mình, kinh ngạc nói: - Tiểu tử khá lắm, ngươi cả đạo lý này cũng hiểu.
Doanh Thừa Phong xoa đầu, xấu hổ cười, nói: - Vãn bối từng đọc qua mấy quyển sách, cho nên biết một chút. Hắn dừng lại một chút, chuyển đề tài, nói: - Xin hỏi Võ lão, có cách gì giải?
Nếu Võ lão đã nhìn ra rồi, hơn nữa chủ động đề xuất, vậy thì nhất định có cách giải.
Võ lão cười ha ha, nói: - Kỳ thật rất đơn giản, nếu lệnh tôn là một vị võ giả, có thể tu luyện chân khí, vậy thì những tổn thất trên cơ thể có thể tiêu trừ một chút.
Doanh Thừa Phong cười khổ nói: - Võ lão, nếu gia phụ có thể tu luyện chân khí, ông ấy đã sớm cùng nhị thúc tu hành rồi.
- Ha ha, nếu không có thiên phú tu luyện, vậy lão phu tặng ngươi một số đan dược. Chỉ cần uống thuốc đúng giờ, cùng lúc có thể tiêu trừ bệnh khác, hồi phục lại cơ thể bình thường.
Doanh Thừa Phong vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: - Xin Võ lão ban thuốc.
Hắn biết, Võ lão nhất định sẽ không vô duyên vô cớ ban thuốc. Nhưng chỉ cần viên đan dược này có thể trị khỏi ẩn thương trên người phụ thân, vậy bất luận trả giá thế nào, hắn cũng bằng lòng trả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.