Chương 55: Ba loại thuộc tính.
Thương Thiên Bạch Hạc
06/04/2013
Xuất thương! Đâm tới…
Một thương này chính là thức thứ nhất trong Bá Vương thương quyết sắc bén vô song, Thứ Kích!
Doanh Thừa Phong đâm một cú này đã xuất ra toàn lực, không giữ lại chút nào. Nó chỉ có thể dùng một câu để hình dung.
Không thành công thì cũng thành nhân!
Dưới cú đâm này, bất cứ thứ gì ở trước mặt nó đều bị chấn thành vụn phấn dễ như trở bàn tay.
Tất nhiên, nếu không thể đánh đối phương thành tro bụi hoặc để đối phương dùng thủ đoạn nào đó mà thoát khỏi thì… chiêu Thứ Kích này cũng sẽ không thể phát huy được uy lực trọn vẹn.
Có điều khi thi triển một thương này, trên người Doanh Thừa Phong lập tức được bao phủ trong một khí chất hùng mạnh đến kinh thiên động địa. Gốc cổ thụ bất động phía trước đã bị hơi thở vững vàng của hắn khóa chặt nên căn bản không thoát khỏi tầm thương được.
Cho nên một thương này đã dễ dàng đâm trúng mục tiêu.
Không tạo nên một tiếng động, cú đâm này đã ghim thẳng vào trong thân cây.
Mặc dù tạo thành một lỗ sâu không quá lớn nhưng lực của một thương này đã hoàn toàn bao phủ khắp thân cây, khiến sức sống của nó đã mất đi hoàn toàn.
“Oành…”
Gốc đại thụ to chừng một người ôm không thể nào chịu nổi lực lượng đang trùng kích, nên đã bắt đầu gãy đổ từ giữa thân cây, rơi xuống nặng nề và tàn phá xung quanh. Không những thế, trong lúc rơi xuống thì thân cây cũng đã bốc lửa ào ào, hơn nữa những đám lửa này không xuất hiện từ ngoài mặt mà được sinh ra từ bên trong.
Tựa như trong lõi của nó có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, khiến cả gốc cây to phải hóa thành biển lửa.
Doanh Thừa Phong biến sắc. Mặc dù hắn đã sớm đoán được khi thi triển Bá Vương Thương quyết kết hợp với trường thương sáo trang thì sẽ tạo thành lực sát thương sẽ vô cùng khủng khiếp.
Nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cho hắn phải rung động khá nhiều.
Nếu như lúc đối chiến với Cổ Chân mà hắn có trường thương sáo trang lẫn Bá Vương thương quyết thì… căn bản hai tên kia không thể nào gây bất kì khó khăn cho hắn.
Chỉ cần đâm ra một thương, tuyệt đối dễ dàng chém chúng thành hai đoạn.
Sau khi có được thương này, thực lực Doanh Thừa Phong không chỉ là tăng lên theo cấp số cộng mà là cấp số nhân.
Thở ra một hơi, Doanh Thừa Phong nhanh chóng rót chân khí vào áo giáp sáo trang, kích phát khí tức Hàn băng ẩn chứa bên trong ra.
Sau khi hàn khí bao phủ xung quanh, ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội trên thân cây tức thời bị áp chế mạnh mẽ.
Sau chốc lát, ngọn lửa yếu bớt dần rồi cuối cùng tắt hẳn. Nhưng cả cây đại thụ to lớn như vậy đã bị đốt không ra hình thù gì nữa.
Uy lực của một thương sắc bén này vậy mà đã đạt tới mức vô cùng khủng bố, vừa thấy đã rợn người. Thậm chí Doanh Thừa Phong còn đang hoài nghi, ngay cả thúc thúc Doanh Lợi Đức nếu đối mặt trực tiếp thì có thể chống nổi một thương này hay không đây?
Có điều, hơn phân nửa uy năng là dựa vào trường thương trong tay. Nếu mất nó đi thì e rằng ngay cả một phần mười uy lực Doanh Thừa Phong cũng không thể thi triển được.
Đưa tay khẽ vuốt ve lên thân trường thương, Doanh Thừa Phong rốt cuộc đã bình tâm lại.
Sau khi chiến đấu với Cổ Liêu và Cổ Chân, lúc nào hắn cũng cảm thấy nguy hiểm đang vây quanh. Cho đến hôm nay cảm giác đó mới hoàn toàn biến mất.
Đây hết thảy đều do hai chữ “lực lượng”!
Chính vì hắn nắm giữ được lực lượng mạnh mẽ cho nên mới vô cùng tự tin.
Hồi lâu sau, cuối cùng Doanh Thừa Phong cũng hoàn toàn tỉnh táo, nói bằng giọng cảm kích: “Trí Linh, cám ơn!”
“Không cần khách sáo!” Âm thanh Trí Linh tựa hồ có phần cổ quái: “Doanh Thừa Phong, nếu được thì ngươi hãy tìm thêm một khối Phong linh thạch đi!”
Doanh Thừa Phong liền giật mình, nói: “Tại sao?”
“Lúc ta sửa đổi đồ án linh văn của thanh trường thương sáo trang này đã để lại một chỗ trống, có thể dung nạp thêm một loại linh lực thứ ba.
“Loại lực lượng thứ ba?” Doanh Thừa Phong lập tức sáng mắt.
Đến hôm nay, hắn đã không còn là tên gà mờ không biết gì về kiến thức linh văn nữa. Trải qua gần một năm học tập, mặc dù hắn không dám tự nhận mình có thể hiểu rõ hoàn toàn về ngành học này, nhưng cũng không xa lạ gì đối với vài kiến thức phổ cập của nó.
Thanh trường thương này mặc dù cường hãn nhưng tài liệu chế tạo vẫn bị hạn chế. Dù sao nó chỉ là một thanh binh khí Sĩ cấp mà thôi.
Trong những loại binh khí thế này, thông thường ngay cả khi quán linh thành công thì chúng cũng chỉ có khả năng được quán thâu linh tính công kích bình thường, khiến cho binh khí trở nên sắc bén vô song mà chém các binh khí bình thường đứt một cách dễ dàng.
Mà thanh trường thương sáo trang được Phương Hủy cấp cho lại phát triển thêm một bước, có thể quán thâu linh tính công kích đồng thời dung nạp thêm một loại linh tính thứ hai.
Nếu quán thâu thành công thì thanh trường thương này sẽ cùng lúc có được hai loại thuộc tính bất đồng: tính sắc bén và thuộc tính Hỏa.
Trong các loại binh khí sĩ cấp, một chuôi thương như thế đủ xếp vào loại đỉnh của đỉnh.
Nhưng lúc này Trí Linh lại bật mí cho hắn: “Trên thanh trường thương sáo trang này vẫn còn ẩn tàng bí mật, có thể dung nạp thêm lực lượng linh tính thứ ba.”
Binh khí Sĩ cấp!
Phải biết rằng thanh trường thương này chỉ là một thanh binh khí sĩ cấp mà thôi đấy!
Có thể đồng thời dung nạp ba loại lực lượng thuộc tính bất đồng, thanh binh khí Sĩ cấp này không dám nói là chưa từng có, nhưng tuyệt đối rất hiếm như phượng mao lân giác.
Sắc mặt thay đổi mấy lần, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: “Ta hiểu rồi!” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Dùng linh lực Hàn băng không được sao?”
Trí Linh bên trong não vực như đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, nói: “Dung hợp hai loại linh lực Hỏa diễm và Hàn băng thành một thể cũng không phải không được, nhưng ngươi xác định thanh trường thương này có thể thừa nhận được hai loại lực lượng trái ngược luân phiên đấu đá lẫn nhau sao?”
Doanh Thừa Phong tức thời bị hỏi cho ê mặt. Hắn bỗng đỏ bừng mặt, xấu hổ vung tay tháo phắt thanh trường thương ra rồi lặng lẽ trở về nhà không một tiếng động.
---o0o---
Ngày hôm sau, Doanh Thừa Phong một mình đi đến bên dòng suối nhỏ, trong lòng vui sướng tột độ chờ Trầm Ngọc Kỳ đến.
Trông thấy tiểu cô nương xinh đẹp này, Doanh Thừa Phong liền vui vẻ cười tít mắt.
Xét cho cùng, thành tựu hắn có được ngày hôm nay làm sao cũng không thể bỏ qua công lao của Trầm Ngọc Kỳ. Nếu không được nàng truyền thụ kiến thức linh văn, Doanh Thừa Phong có mơ cũng đừng nghĩ mình có thể đạt tới trình độ hiện giờ.
“Ngọc Kỳ, hôm nay chúng ta nghiên cứu cái gì?”
Kể từ khi Trầm Ngọc Kỳ giao cho hắn bộ sách kia, mỗi ngày Doanh Thừa Phong cũng không vòi vĩnh để học kiến thức linh văn mới nữa.
Bởi vì hắn biết rằng, ngay cả Trương Minh Vân còn bị hắn vét sạch tất cả cơ ngơi thì trẻ tuổi như Trầm Ngọc Kỳ lại càng không cần phải nhắc tới.
Cho nên, trong mấy tháng gần đây bọn họ không tiếp xúc với nhau theo kiểu thầy giảng trò nghe như trước nữa mà đổi phương thức, lấy quan hệ bình đẳng thảo luận về kiến thức linh văn.
Tất nhiên trong quá trình này, căn bản là Doanh Thừa Phong xung phong đảm nhận trách nhiệm giảng giải phân tích, còn Trầm Ngọc Kỳ lại bên cạnh yên lặng lắng nghe.
Hai người bọn họ cũng rất thích thú phương thức này, vì thế cho nên thành tựu kiến thức linh văn của Trầm Ngọc Kỳ ngày càng tiến bộ, so với cách học thuộc lòng và rập khuôn như trước thì tốt hơn rất nhiều.
Có điều, ngày hôm nay Trầm Ngọc Kỳ có phần khác biệt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nay ẩn chứa một vẻ u buồn nhàn nhạt, giống như trời đang nắng bỗng nhiên bị mây đen kéo đến che khuất, khiến cho cả vùng thiên địa trở nên âm u xám xịt.
Doanh Thừa Phong rất quan tâm nên liền hiểu chuyện, rút lại nụ cười tươi mà hỏi: “Ngọc Kỳ, nàng có tâm sự gì sao?”
Gương mặt tựa đóa quỳnh của Trầm Ngọc Kỳ khẽ nhăn lại rồi đáp: “Doanh Thừa Phong, có thể trong thời gian ngắn sắp tới ta không thể đến đây được nữa!”
“Tại sao?”
“Bởi vì ta phải đi Kỳ Liên sơn mạch để săn bắt Thú linh, qua đó chế thành Phong linh thạch!”
Doanh Thừa phong khẽ nhướng mày. Tuy hắn đã có tiến bộ từng bước nhất định trên phương diện linh văn, đạt được thành tựu không tồi nhưng với những thứ như Phong linh thạch thì hắn vẫn như ếch ngồi đáy giếng.
Dù sao hắn cũng không phải là một Linh sư chân chính, mặc dù đã sử dụng Phong linh thạch nhưng chế luyện nó như thế nào vẫn còn là điều xa lạ đối với hắn.
“Ngọc Kỳ, làm thế nào để chế tạo ra Phong linh thạch?”
Trầm Ngọc Kỳ cũng không giấu diếm, nàng giải thích: “Phong ấn bên trong phong linh thạch là một loại linh tính. Những linh tính này chia làm rất nhiều loại, có một số khoáng vật trời sanh đã có linh tính, cũng có một ít là từ các thực vật trân quý, nhưng thường thấy nhất chính là ở bên trong những con dị thú lẩn trốn trong quáng mạch bị đánh chết rồi lưu trữ.”
“Dị thú…” Doanh Thừa Phong thoáng động lòng, hắn như nhìn nàng tựa hồ đang suy nghĩ. Nhớ lại lại lực lượng kỳ dị được phong ấn trong Phong linh thạch, hắn trầm giọng nói: “Lực lượng linh tính bị phong ấn bên trong phong linh thạch, chính là… linh hồn của dị thú?”
Trầm Ngọc Kỳ bật cười, nói: “Ta cũng không biết dị thú có linh hồn không!? Nhưng trong vòng một canh giờ sau khi đánh chết một con dị thú hùng mạnh thì có thể thu được một số linh tính đặc thù của nó.”
Doanh Thừa Phong gật đầu chầm chậm, hắn đã hiểu được một số đạo lý bên trong.
Thế giới này quả nhiên là một nơi tràn đầy chuyện thần kỳ. Lực lượng linh tính trong Phong ấn thạch vậy mà lại thu được bằng phương thức lạ lùng đến như vậy.
Chỉ mới nghĩ thôi mà đã khiến con người động tâm không ngừng.
Khẽ đảo mắt, Doanh Thừa Phong nói: “Ngọc Kỳ, nàng đi trong bao lâu?”
“Lâu thì ba tháng, nhanh hơn thì một tháng.” Trầm Ngọc Kỳ xòe bàn tay ngọc ra đếm rồi giơ một ngón điểm vào ngực Doanh Thừa Phong mới nói: “ Ngươi cần phải chăm chỉ tu luyện! Nếu có tiến bộ khiến ta hài lòng… thì chuyến đi Kỳ Liên sơn mạch kế tiếp có lẽ ta sẽ đưa ngươi theo để mở rộng tầm mắt đó nha!”
Trong khi nói những lời này thì ánh mắt nàng tràn đầy sự khích lệ.
Doanh Thừa Phong ngoác miệng muốn cười nhưng không ra tiếng bèn gật mạnh đầu. Tất nhiên là hắn hiểu được Trầm Ngọc Kỳ có ý tốt, nhưng tuyệt đối nàng không nghĩ tới chính bản thân mình đã sớm thoát thai hoán cốt mà biến đổi rất nhiều rồi.
Đã sớm hạ quyết định trong lòng nhưng không nên nói cho đối phương biết, bởi vì hắn không hề muốn làm cho Trầm Ngọc Kỳ vì mình mà hốt hoảng lo sợ.
Khẽ cầm bàn tay ngọc mềm mại không xương, Trầm Ngọc Kỳ muốn rút ra mấy lần nhưng vẫn không hiệu quả. Nghĩ đến việc sắp chia ly, nàng bèn mềm lòng nên cứ để hắn tùy ý nắm mãi không buông.
Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau bên dòng suối nhỏ. Có lẽ vì sắp tới phải xa nhau cho nên cũng không còn tâm tình mà thảo luận về kiến thức linh văn.
Doanh Thừa Phong về nhà bắt một con gà mái rồi mang theo đủ loại gia vị đi tới bên dòng suối nhỏ, hai người bọn họ hăng hái bừng bừng bắt tay làm món gà ăn mày.
Hồi lâu sau, một hương thơm ngào ngạt phiêu đãng trong không khí. Nghe tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Trầm Ngọc Kỳ, Doanh Thừa Phong đã hoàn toàn lâng lâng trong men say…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.