Chương 474: Bạch Ngân Cảnh?
Thương Thiên Bạch Hạc
31/08/2015
Trên bầu trời, đen nghìn nghịt.
Vô số những con bướm màu đen nhẹ nhàng quơ cánh, hợp thành một đại quân bướm che khuất bầu trời. Số lượng của chúng càng ngày càng nhiều, dường như vô cùng vô tận.
Chỉ là một tấm Phù Lạc, lại có thể hoá thành đàn bướm với số lượng khổng lồ. Tuy những con bướm này không có bất kỳ năng lực công kích và đưa tin nào, nhưng dựa vào số lượng và năng lực tìm kiếm của chúng cũng đủ khiến người khác phải ngưỡng mộ và sợ hãi.
Nhưng mà, dù sao thì đàn bướm này cũng chỉ là do Phù Lục biến thành, chúng hoàn toàn hoạt động theo phương thức được sắp xếp sẵn từ trước, cho nên Trí Linh có thể dễ dàng tính toán ra động tác tiếp theo của bọn chúng.
Dưới sự chỉ huy từ xa, bầy sói đã nhử được đàn bướm bay tới một vùng trời, mới có thể hình thành đại quân bươm bướm vô biên vô hạn.
Thế nhưng, trong thời khắc này, ở phía dưới đột nhiên sáng lên.
Giống như mặt trời nhô lên, ban phát nguồn ánh sáng không đâu sánh bằng.
Quang Minh Lực thuần khiết tới cực điểm chiếu ra ánh sáng vạn trượng, ngay lập tức cả một chân trời đều nhuộm thành một màu đỏ.
Toàn bộ đàn bươm bướm hắc ám hoảng sợ bay về bốn phương tám hướng để chạy trốn, tuy chúng không phải là sinh vật, nhưng lại sở hữu bản năng của sinh vật hắc ám, bẩm sinh chúng đã sợ ánh sáng rồi.
Nhưng, tốc độ cực nhanh của ánh sáng vạn trượng trong chớp mắt đã vượt xa chúng.
Phàm những con rơi nào bị ánh sáng Quang Minh chiếu vào, đều ngay lập tức biến thành một làn khói đen, sau đó tiêu tan không một dấu vết.
Những nơi có ánh mặt trời chiếu tới, thì toàn bộ sự hắc ám đều bị trục xuất và tinh lọc, khắp bầu trời bừng sáng, cũng không còn thấy một chút hơi thở hắc ám nào nữa.
Đây là Đại Quang Minh Lực, tuy mượn một công cụ ánh sáng nhỏ nhoi đến để giải phóng, nhưng lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong mới là căn bản.
- Liiiii
Ở phía xa, đột nhiên truyền đến vô số tiếng cười bén nhọn, chúng hô ứng lẫn nhau, dần dần truyền ra một loại âm thanh phẫn nộ, hưng phấn và chán ghét.
Gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc rõ ràng là một thế gia kế thừa tu luyện sức mạnh hắc ám. Trong gia tộc này, chỉ có duy nhất việc tu luyện sức mạnh hắc ám thì mới có tiền đồ.
Cho nên, phàm là cường nhân trong gia tộc này thì đều là những nhân vật sinh ra đã ghét ánh sáng. Khi thấy ánh sáng phía trước phát tác, tự nhiên sẽ không kìm nén được cơn giận.
Doanh Thừa Phong cười lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng vỗ vào tấm thuẫn, hơn ba mươi con sói nhỏ lại nhảy ra, chúng hoá thành những luồng ánh sáng, nhanh chóng lao tới phía xa.
Sau khi không còn bầy bươm bướm hắc ám truy tung và tra xét nữa, chúng mới phát huy khả năng thiên bẩm mà chúng vẫn giấu kín.
Có chúng làm tai mắt, Doanh Thừa Phong tin là, hắn tuyệt đối có thể nắm trong tay đại cục chiến trường.
Sau một lát, thân hình hắn nhoắng lên một cái, chạy nhanh như tên bắn đến một nơi khác.
Nhưng một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong nhìn thấy tám người luyện võ trong tay cầm Linh Binh chạy về phía trước. Họ phát hiện Doanh Thừa Phong, lập tức dừng ngay lại, đồng thời cầm lấy Linh Binh, trên mỗi người đều tiết ra lực hắc ám, dùng ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong, cứ như đang nhìn một kẻ thù lớn.
Thực ra, trong tám người này, có một cường nhân Bạch Ngân Cảnh, hai người là cường nhân Thanh Đồng Cảnh và năm người còn lại là người luyện võ Hắc Thiết Cảnh.
Thực lực của họ cực kỳ hùng mạnh, dựa vào một loại liên kết bí mật nào đó trong gia tộc, lại có thể giải phóng ra được năng lực mạnh gấp bội lần. Nhưng, khi đối mặt với kẻ thù ở gần ngay trước mắt, bọn họ cũng không dám chậm trễ, hơn nữa ngay lập tức thông qua thủ đoạn đặc thù nào đó để truyền tin tức đi.
Không hẳn là vì họ nhát gan, mà vì họ biết, kẻ có thể giết được người anh em A Nhĩ Pháp Đặc tuyệt đối không phải là người mà họ có thể chống đỡ. Cho đến bây giờ việc mà họ có thể làm được chỉ có một việc, đó là tìm mọi cách để kéo dài thời gian.
Có điều, Doanh Thừa Phong vừa nhìn đã biết ngay dự tính của họ, làm sao có thể để họ toại nguyện được.
Đột nhiên hắn tăng tốc độ, toàn thân cứ như hoá thành một cái bóng ma, mơ hồ bay qua. Người trên không trung, ánh sáng trong tay loé lên, Hàn Băng trường kiếm đã bay ra ngoài.
Hắn biết, mối thù giữa hắn và gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc đã không còn cách nào hoá giải. Sau khi giết đối phương, đệ tử hạch tâm được gia tộc ban thưởng danh hiệu, thì hắn và gia tộc này đã được chủ định một sống một chết rồi.
Một khi đã như thế, thì hắn phải đại khai sát giới, giết chết tất cả sự uy hiếp đối với hắn.
Hai bên vừa gặp mặt, Doanh Thừa Phong đã tế ra Linh Vũ thần binh, hơn nữa còn ngưng tụ ba luồng lực lượng tinh thần, trực tiếp thi triển Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp của tầng thứ hai.
- Vèo, vèo, vèo
Dường như chỉ trong nháy mắt, ánh sáng trắng kia đã xuyên thấu qua gáy và ngực của bảy người.
Thân thể của họ ngã mạnh xuống mặt đất, trong đôi mắt toát ra vẻ khó tin. Họ không thể nào ngờ, mật thuật liên thủ bí truyền của gia tộc còn chưa kịp sử dụng thì đã bị ngã xuống dưới lưỡi kiếm của đối phương.
Ý niệm cuối cùng trước khi chết của họ đều là hai chữ:
- Thật nhanh.
Hàn Băng trường kiếm đã đến cực điểm, trong nháy mắt đã giết bảy người, còn lại một người luyện võ Bạch Ngân Cảnh thì trên mặt y đã sớm không còn chút máu, trong lòng y lạnh lẽo đến cực điểm.
Kiếm quang loé lên, lao tới đâm y.
Cường nhân Bạch Ngân Cảnh dù sao cũng là nhân vật cao cấp đứng trên Kim Tự Tháp, y kiệt lực lên một tiếng, chân khí toàn thân lay động, nhát đao trong tay chém vào không trung, mũi đao xoáy ra một đường nét màu đen nồng đậm, dường như muốn chặt đứt Hàn Băng trường kiếm.
Nhát dao này, chính là sức lực dồn nén giữa sự sống và cái chết và cũng là sự đột phá mà y làm được trong chớp mắt.
Bất kể là khí thế, lực lượng hay là chuẩn tâm, thì đó đều đã đạt đến cực điểm trong kiếp sống của y.
Thậm chí y còn có một cảm giác, chỉ cần hôm nay có thể chạy thoát, vậy thì dựa vào nhát đao này, y đã mơ hồ tìm được phương hướng để đột phá. Sau này ngay cả khi được thăng tiến Hoàng Kim Cảnh cũng không phải là chuyện không thể làm được.
Nhưng, lúc mà trong lòng y vui mừng, thì kiếm quang trong hư không cũng đột nhiên nhanh hơn.
Tốc độ này, đã vượt qua nhận thức về tốc độ của y.
Y hung hãn chém một nhát, nhưng cảm giác của Thiên Nhân Hợp Nhất lại cũng biến mất, bởi vì y không thể nào nhìn thấy sự tồn tại của kiếm quang nữa.
Sau đó, y cảm thấy trước ngực nhói đau, cuối đầu nhìn xuống, một vũng máu lớn trên ngực, máu tuôn chảy ra, trong chốc lát nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hai chân y mềm nhũn, ngã xuống đất, thân thể dần dần co quắp lại. Hai mắt y trừng trừng mở thật to, không ngờ là chết không nhắm mắt.
Thân hình Doanh Thừa Phong không dừng lại, lập tức chạy đến phương hướng khác.
Thông qua thông tin mà bầy sói truyền lại, hắn và Trí Linh đã biết, ở phía xa có hơn hai mươi đội ngũ đang lao tới đây.
Số lượng của chúng ít nhiều không đồng nhất, có đội ngũ chỉ lác đác hai, ba người, nhưng cũng có đội ngũ lại có hơn bảy, tám người.
Những kẻ này rõ ràng là theo dấu của đàn bươm bướm mà bay đến, mà chúng sau khi nhìn thấy Quang Minh Lực, lại thông qua tiếng còi để gọi nhau, chắc chắn đó là kẻ địch.
Có điều, trong số những kẻ này, hắn lại không nhìn thấy nam tử mặt tam giác Hoàng Kim Cảnh hùng mạnh. Nếu đã như vậy, hắn tự nhiên phải giết chết hết những kẻ này, để làm suy yếu đi lực lượng của gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc.
Tuy tốc độ giết người của hắn cực nhanh, nhưng trong số những kẻ này dường như có một mối liên hệ theo phương thức thần bí nào đó.
Sau khi Doanh Thừa Phong giết chết tám người luyện võ kia, những người còn lại sắc mặt đều biến đổi, bọn chúng vội vàng chạy đi nơi khác, nhưng lại không chạy về phía trước mà muốn kết trận nghênh địch.
Chỉ là, tốc độ của chúng còn thua xa Doanh Thừa Phong
Sau một lát, Doanh Thừa Phong đã đuổi theo một đội bốn người trong số đó.
Hàn Băng trường kiếm chói sáng vạn trượng, tuy bốn người kia dùng hết sức để kháng cự, nhưng không có cường nhân Hoàng Kim Cảnh trấn thủ, thì hiển nhiên sẽ dễ dàng bị giết thôi.
Doanh Thừa Phong còn không thèm thu thập chiến lợi phẩm, hắn chạy thẳng đến một đội khác.
Chỉ là, trong lòng hắn có một hoài nghi rất lớn.
Ở chiến trường cổ, không phải chỉ có cường nhân Bạch Ngân Cảnh mới có thể tiến vào được sao, sao ở đây lại có nhiều người luyện võ Thanh Đồng Cảnh và Hắc Thiết Cảnh như vậy.
Xem ra gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc sở hữu thế lực khổng lồ không thể tưởng tượng được, đến cả luật thép cũng có thể ngang nhiên vi phạm.
Tuy nhiên, chúng phái nhiều người như vậy, e cũng là bất đắc dĩ.
Dù sao thì, nếu muốn duy trì sự vận hành của đại trận này, chỉ dựa vào cường nhân Hoàng Kim Cảnh thì còn lâu lắm mới đủ.
Kiếm quang như tuyết, lại một kẻ bỏ mạng.
Doanh Thừa Phong đuổi theo đội thứ ba, Hàn Băng trường kiếm trong tay linh hoạt, sắc bén vô song, cũng trong thời gian đủ để chớp mắt vài lần là trận chiến đã được giải quyết xong.
Nhưng, trong lần trì hoãn này, những đội ngũ còn lại đã tập hợp lại từng đám, hợp thành những đội ngũ ít nhất hai mươi người trở lên. Hơn nữa, những đội ngũ này bình thường vẫn được huấn luyện nghiêm khắc, chúng không ngừng tập hợp lại, dường như muốn đoàn kết thành đội ngũ hơn trăm người.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng hừ một tiếng, đối mặt với nhiều cường nhân như thế, hắn vẫn chẳng có chút sợ hãi nào. Chỉ là, trước khi hắn tiến lên thì tốc độ chậm lại một chút, đó là hắn muốn âm thầm đợi chúng tập hợp.
Trong gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc có thể được đưa vào vùng đất này, ít nhất cũng phải là người luyện võ Hắc Thiết Kính.
Chúng sở hữu lực lượng và tốc độ nhanh hơn võ sĩ rất nhiều, cho nên khi Doanh Thừa Phong có ý định kéo dài thời gian thì chúng cũng đã tập hợp xong.
Đó là một luồng sức mạnh mãnh liệt, trong hơn trăm người này, lại có hơn mười người là cường nhân Bạch Ngân Cảnh, chúng tập hợp lại, cho dù là đối mặt với cường nhân đỉnh cao Hoàng Kim Cảnh cũng vẫn có sức mạnh để đánh một trận.
Thế nhưng, đối diện với lực lượng lớn như vậy, Doanh Thừa Phong lại cười một tiếng dài, đợi sau khi chúng tập hợp lại, thân hình hắn đột nhiên tăng tốc, lao bổ tới.
- Liên thủ! Trong đám người, một tiếng hô to.
Đột nhiên, trên cơ thể mỗi người tràn ngập ra những hơi thở hắc ám, những hơi thở này có mạnh có yếu, nhưng xuất phát từ đồng môn, trong liên hệ mật pháp, không ngờ lại hình thành nên một uy thế càng to lớn hơn.
Trên khắp cơ thể bọn chúng đều đề phòng, hơi thở liên kết lẫn nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó với sự công kích của kẻ địch mạnh.
Nhưng, khi Doanh Thừa Phong đến gần chúng, thì có một người đột nhiên nói: - Bạch Ngân Cảnh, đây là một cường nhân Bạch Ngân Cảnh
Đột nhiên, cả trăm người trong nháy mắt sững sờ.
Một thanh niên trên người đầy sát khí hung bạo, dữ tợn bước đến, cũng chỉ là một người luyện võ Bạch Ngân Cảnh sao?
Vô số những con bướm màu đen nhẹ nhàng quơ cánh, hợp thành một đại quân bướm che khuất bầu trời. Số lượng của chúng càng ngày càng nhiều, dường như vô cùng vô tận.
Chỉ là một tấm Phù Lạc, lại có thể hoá thành đàn bướm với số lượng khổng lồ. Tuy những con bướm này không có bất kỳ năng lực công kích và đưa tin nào, nhưng dựa vào số lượng và năng lực tìm kiếm của chúng cũng đủ khiến người khác phải ngưỡng mộ và sợ hãi.
Nhưng mà, dù sao thì đàn bướm này cũng chỉ là do Phù Lục biến thành, chúng hoàn toàn hoạt động theo phương thức được sắp xếp sẵn từ trước, cho nên Trí Linh có thể dễ dàng tính toán ra động tác tiếp theo của bọn chúng.
Dưới sự chỉ huy từ xa, bầy sói đã nhử được đàn bướm bay tới một vùng trời, mới có thể hình thành đại quân bươm bướm vô biên vô hạn.
Thế nhưng, trong thời khắc này, ở phía dưới đột nhiên sáng lên.
Giống như mặt trời nhô lên, ban phát nguồn ánh sáng không đâu sánh bằng.
Quang Minh Lực thuần khiết tới cực điểm chiếu ra ánh sáng vạn trượng, ngay lập tức cả một chân trời đều nhuộm thành một màu đỏ.
Toàn bộ đàn bươm bướm hắc ám hoảng sợ bay về bốn phương tám hướng để chạy trốn, tuy chúng không phải là sinh vật, nhưng lại sở hữu bản năng của sinh vật hắc ám, bẩm sinh chúng đã sợ ánh sáng rồi.
Nhưng, tốc độ cực nhanh của ánh sáng vạn trượng trong chớp mắt đã vượt xa chúng.
Phàm những con rơi nào bị ánh sáng Quang Minh chiếu vào, đều ngay lập tức biến thành một làn khói đen, sau đó tiêu tan không một dấu vết.
Những nơi có ánh mặt trời chiếu tới, thì toàn bộ sự hắc ám đều bị trục xuất và tinh lọc, khắp bầu trời bừng sáng, cũng không còn thấy một chút hơi thở hắc ám nào nữa.
Đây là Đại Quang Minh Lực, tuy mượn một công cụ ánh sáng nhỏ nhoi đến để giải phóng, nhưng lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong mới là căn bản.
- Liiiii
Ở phía xa, đột nhiên truyền đến vô số tiếng cười bén nhọn, chúng hô ứng lẫn nhau, dần dần truyền ra một loại âm thanh phẫn nộ, hưng phấn và chán ghét.
Gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc rõ ràng là một thế gia kế thừa tu luyện sức mạnh hắc ám. Trong gia tộc này, chỉ có duy nhất việc tu luyện sức mạnh hắc ám thì mới có tiền đồ.
Cho nên, phàm là cường nhân trong gia tộc này thì đều là những nhân vật sinh ra đã ghét ánh sáng. Khi thấy ánh sáng phía trước phát tác, tự nhiên sẽ không kìm nén được cơn giận.
Doanh Thừa Phong cười lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng vỗ vào tấm thuẫn, hơn ba mươi con sói nhỏ lại nhảy ra, chúng hoá thành những luồng ánh sáng, nhanh chóng lao tới phía xa.
Sau khi không còn bầy bươm bướm hắc ám truy tung và tra xét nữa, chúng mới phát huy khả năng thiên bẩm mà chúng vẫn giấu kín.
Có chúng làm tai mắt, Doanh Thừa Phong tin là, hắn tuyệt đối có thể nắm trong tay đại cục chiến trường.
Sau một lát, thân hình hắn nhoắng lên một cái, chạy nhanh như tên bắn đến một nơi khác.
Nhưng một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong nhìn thấy tám người luyện võ trong tay cầm Linh Binh chạy về phía trước. Họ phát hiện Doanh Thừa Phong, lập tức dừng ngay lại, đồng thời cầm lấy Linh Binh, trên mỗi người đều tiết ra lực hắc ám, dùng ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong, cứ như đang nhìn một kẻ thù lớn.
Thực ra, trong tám người này, có một cường nhân Bạch Ngân Cảnh, hai người là cường nhân Thanh Đồng Cảnh và năm người còn lại là người luyện võ Hắc Thiết Cảnh.
Thực lực của họ cực kỳ hùng mạnh, dựa vào một loại liên kết bí mật nào đó trong gia tộc, lại có thể giải phóng ra được năng lực mạnh gấp bội lần. Nhưng, khi đối mặt với kẻ thù ở gần ngay trước mắt, bọn họ cũng không dám chậm trễ, hơn nữa ngay lập tức thông qua thủ đoạn đặc thù nào đó để truyền tin tức đi.
Không hẳn là vì họ nhát gan, mà vì họ biết, kẻ có thể giết được người anh em A Nhĩ Pháp Đặc tuyệt đối không phải là người mà họ có thể chống đỡ. Cho đến bây giờ việc mà họ có thể làm được chỉ có một việc, đó là tìm mọi cách để kéo dài thời gian.
Có điều, Doanh Thừa Phong vừa nhìn đã biết ngay dự tính của họ, làm sao có thể để họ toại nguyện được.
Đột nhiên hắn tăng tốc độ, toàn thân cứ như hoá thành một cái bóng ma, mơ hồ bay qua. Người trên không trung, ánh sáng trong tay loé lên, Hàn Băng trường kiếm đã bay ra ngoài.
Hắn biết, mối thù giữa hắn và gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc đã không còn cách nào hoá giải. Sau khi giết đối phương, đệ tử hạch tâm được gia tộc ban thưởng danh hiệu, thì hắn và gia tộc này đã được chủ định một sống một chết rồi.
Một khi đã như thế, thì hắn phải đại khai sát giới, giết chết tất cả sự uy hiếp đối với hắn.
Hai bên vừa gặp mặt, Doanh Thừa Phong đã tế ra Linh Vũ thần binh, hơn nữa còn ngưng tụ ba luồng lực lượng tinh thần, trực tiếp thi triển Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp của tầng thứ hai.
- Vèo, vèo, vèo
Dường như chỉ trong nháy mắt, ánh sáng trắng kia đã xuyên thấu qua gáy và ngực của bảy người.
Thân thể của họ ngã mạnh xuống mặt đất, trong đôi mắt toát ra vẻ khó tin. Họ không thể nào ngờ, mật thuật liên thủ bí truyền của gia tộc còn chưa kịp sử dụng thì đã bị ngã xuống dưới lưỡi kiếm của đối phương.
Ý niệm cuối cùng trước khi chết của họ đều là hai chữ:
- Thật nhanh.
Hàn Băng trường kiếm đã đến cực điểm, trong nháy mắt đã giết bảy người, còn lại một người luyện võ Bạch Ngân Cảnh thì trên mặt y đã sớm không còn chút máu, trong lòng y lạnh lẽo đến cực điểm.
Kiếm quang loé lên, lao tới đâm y.
Cường nhân Bạch Ngân Cảnh dù sao cũng là nhân vật cao cấp đứng trên Kim Tự Tháp, y kiệt lực lên một tiếng, chân khí toàn thân lay động, nhát đao trong tay chém vào không trung, mũi đao xoáy ra một đường nét màu đen nồng đậm, dường như muốn chặt đứt Hàn Băng trường kiếm.
Nhát dao này, chính là sức lực dồn nén giữa sự sống và cái chết và cũng là sự đột phá mà y làm được trong chớp mắt.
Bất kể là khí thế, lực lượng hay là chuẩn tâm, thì đó đều đã đạt đến cực điểm trong kiếp sống của y.
Thậm chí y còn có một cảm giác, chỉ cần hôm nay có thể chạy thoát, vậy thì dựa vào nhát đao này, y đã mơ hồ tìm được phương hướng để đột phá. Sau này ngay cả khi được thăng tiến Hoàng Kim Cảnh cũng không phải là chuyện không thể làm được.
Nhưng, lúc mà trong lòng y vui mừng, thì kiếm quang trong hư không cũng đột nhiên nhanh hơn.
Tốc độ này, đã vượt qua nhận thức về tốc độ của y.
Y hung hãn chém một nhát, nhưng cảm giác của Thiên Nhân Hợp Nhất lại cũng biến mất, bởi vì y không thể nào nhìn thấy sự tồn tại của kiếm quang nữa.
Sau đó, y cảm thấy trước ngực nhói đau, cuối đầu nhìn xuống, một vũng máu lớn trên ngực, máu tuôn chảy ra, trong chốc lát nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hai chân y mềm nhũn, ngã xuống đất, thân thể dần dần co quắp lại. Hai mắt y trừng trừng mở thật to, không ngờ là chết không nhắm mắt.
Thân hình Doanh Thừa Phong không dừng lại, lập tức chạy đến phương hướng khác.
Thông qua thông tin mà bầy sói truyền lại, hắn và Trí Linh đã biết, ở phía xa có hơn hai mươi đội ngũ đang lao tới đây.
Số lượng của chúng ít nhiều không đồng nhất, có đội ngũ chỉ lác đác hai, ba người, nhưng cũng có đội ngũ lại có hơn bảy, tám người.
Những kẻ này rõ ràng là theo dấu của đàn bươm bướm mà bay đến, mà chúng sau khi nhìn thấy Quang Minh Lực, lại thông qua tiếng còi để gọi nhau, chắc chắn đó là kẻ địch.
Có điều, trong số những kẻ này, hắn lại không nhìn thấy nam tử mặt tam giác Hoàng Kim Cảnh hùng mạnh. Nếu đã như vậy, hắn tự nhiên phải giết chết hết những kẻ này, để làm suy yếu đi lực lượng của gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc.
Tuy tốc độ giết người của hắn cực nhanh, nhưng trong số những kẻ này dường như có một mối liên hệ theo phương thức thần bí nào đó.
Sau khi Doanh Thừa Phong giết chết tám người luyện võ kia, những người còn lại sắc mặt đều biến đổi, bọn chúng vội vàng chạy đi nơi khác, nhưng lại không chạy về phía trước mà muốn kết trận nghênh địch.
Chỉ là, tốc độ của chúng còn thua xa Doanh Thừa Phong
Sau một lát, Doanh Thừa Phong đã đuổi theo một đội bốn người trong số đó.
Hàn Băng trường kiếm chói sáng vạn trượng, tuy bốn người kia dùng hết sức để kháng cự, nhưng không có cường nhân Hoàng Kim Cảnh trấn thủ, thì hiển nhiên sẽ dễ dàng bị giết thôi.
Doanh Thừa Phong còn không thèm thu thập chiến lợi phẩm, hắn chạy thẳng đến một đội khác.
Chỉ là, trong lòng hắn có một hoài nghi rất lớn.
Ở chiến trường cổ, không phải chỉ có cường nhân Bạch Ngân Cảnh mới có thể tiến vào được sao, sao ở đây lại có nhiều người luyện võ Thanh Đồng Cảnh và Hắc Thiết Cảnh như vậy.
Xem ra gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc sở hữu thế lực khổng lồ không thể tưởng tượng được, đến cả luật thép cũng có thể ngang nhiên vi phạm.
Tuy nhiên, chúng phái nhiều người như vậy, e cũng là bất đắc dĩ.
Dù sao thì, nếu muốn duy trì sự vận hành của đại trận này, chỉ dựa vào cường nhân Hoàng Kim Cảnh thì còn lâu lắm mới đủ.
Kiếm quang như tuyết, lại một kẻ bỏ mạng.
Doanh Thừa Phong đuổi theo đội thứ ba, Hàn Băng trường kiếm trong tay linh hoạt, sắc bén vô song, cũng trong thời gian đủ để chớp mắt vài lần là trận chiến đã được giải quyết xong.
Nhưng, trong lần trì hoãn này, những đội ngũ còn lại đã tập hợp lại từng đám, hợp thành những đội ngũ ít nhất hai mươi người trở lên. Hơn nữa, những đội ngũ này bình thường vẫn được huấn luyện nghiêm khắc, chúng không ngừng tập hợp lại, dường như muốn đoàn kết thành đội ngũ hơn trăm người.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng hừ một tiếng, đối mặt với nhiều cường nhân như thế, hắn vẫn chẳng có chút sợ hãi nào. Chỉ là, trước khi hắn tiến lên thì tốc độ chậm lại một chút, đó là hắn muốn âm thầm đợi chúng tập hợp.
Trong gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc có thể được đưa vào vùng đất này, ít nhất cũng phải là người luyện võ Hắc Thiết Kính.
Chúng sở hữu lực lượng và tốc độ nhanh hơn võ sĩ rất nhiều, cho nên khi Doanh Thừa Phong có ý định kéo dài thời gian thì chúng cũng đã tập hợp xong.
Đó là một luồng sức mạnh mãnh liệt, trong hơn trăm người này, lại có hơn mười người là cường nhân Bạch Ngân Cảnh, chúng tập hợp lại, cho dù là đối mặt với cường nhân đỉnh cao Hoàng Kim Cảnh cũng vẫn có sức mạnh để đánh một trận.
Thế nhưng, đối diện với lực lượng lớn như vậy, Doanh Thừa Phong lại cười một tiếng dài, đợi sau khi chúng tập hợp lại, thân hình hắn đột nhiên tăng tốc, lao bổ tới.
- Liên thủ! Trong đám người, một tiếng hô to.
Đột nhiên, trên cơ thể mỗi người tràn ngập ra những hơi thở hắc ám, những hơi thở này có mạnh có yếu, nhưng xuất phát từ đồng môn, trong liên hệ mật pháp, không ngờ lại hình thành nên một uy thế càng to lớn hơn.
Trên khắp cơ thể bọn chúng đều đề phòng, hơi thở liên kết lẫn nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó với sự công kích của kẻ địch mạnh.
Nhưng, khi Doanh Thừa Phong đến gần chúng, thì có một người đột nhiên nói: - Bạch Ngân Cảnh, đây là một cường nhân Bạch Ngân Cảnh
Đột nhiên, cả trăm người trong nháy mắt sững sờ.
Một thanh niên trên người đầy sát khí hung bạo, dữ tợn bước đến, cũng chỉ là một người luyện võ Bạch Ngân Cảnh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.