Chương 749: Bí văn bức tường
Thương Thiên Bạch Hạc
24/10/2015
Hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ vĩ đại vốn là một trong những cung điện có số có má bên trong Thánh Giáo. Tuy tòa cung điện này thực sự cũng không
lớn bằng Đoán Tạo Thánh Điện (Thánh Điện Rèn) nhưng cũng có không gian
rộng lớn bên trong.
Trong lòng đất dưới cung điện cứ mỗi tầng lại có một đấu trường rất lớn, bốn phía trải qua rất nhiều lần gia cố của nhiều thế hệ Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, cho dù có hai vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ tiến hành quyết đấu sinh tử trong đây cũng không làm cung điện này sụp đổ được
Trong Quang Minh Thánh Giáo, ngoài trừ những kỵ sĩ vương đặc biệt mạnh mẽ, thì cung điện của những kỵ sĩ vương khác đều là do kế thừa mà có được. Những cung điện này tồn tại còn lâu hơn cả thời gian đám kỵ sĩ vương bọn họ sống, mà độ kiên cố cũng vượt xa những gì người ngoài có thể tưởng tượng được.
Lúc này, trong cung điện ngầm, Bá Vương vung rìu lớn trong tay, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc. Theo tiếng rít gào của hắn, không gian hư vô xung quanh tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, nổi lên một chút giao động mơ hồ.
Mà phía trước Bá Vương, đám người Doanh Thừa Phong dưới sự dẫn dắt của Ái Lệ Ti đã tới, đang lẳng lặng quan sát Bá Vương.
Lông mày khẽ nhíu lại, Doanh Thừa Phong nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ, để cho Bá Vương tu luyện trong này chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt đâu.
Giờ phút này Bá Vương ở trên lôi đài, lúc thì gào rú, lúc thì không kiên nhẫn giậm chân ầm ầm, bộ dáng bực bội, giống hệt như đang khiêu chiến người khác vậy.
Ái Lệ Ti điện hạ nhẹ nhàng cười, nói:
- Doanh đại sư, Bá Vương không phải là Nhân tộc, phương pháp tu luyện của bọn họ tự nhiên cũng bất đồng với Nhân tộc chúng ta.
Dừng một lát, nàng giải thích:
- Nếu như linh thú tu luyện thành công, chúng sẽ khát khao được chiến một trận với người khác, chỉ có hoàn toàn giải phóng đủ loại bất mãn trong lúc tu luyện ra thì mới có thể làm cho bọn chúng cảm thấy thỏa mãn được.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn lập tức nhớ tới phản ứng của Bá Vương sau khi đi ra từ kỵ sĩ luyện ngục, đối với những lời của Ái Lệ Ti điện hạ lập tức tin tưởng hơn phân nửa.
- Để Bá Vương tu luyện trên lôi đài, đây là địa điểm tốt nhất rồi.
Ái Lệ Ti mỉm cười giải thích:
- Nơi này không những là nơi kiên cố nhất trong cung điện, mà hơn nữa một khi Bá Vương tu luyện thành công sẽ có người tiến vào đấu trường quyết đấu với hắn, để cho hắn phát tiết. Cái việc vẹn cả đôi đường như vậy, cớ sao lại không làm chứ?
Doanh Thừa Phong cười khan hai tiếng, nói:
- Đa tạ điện hạ chỉ giáo.
“Ầm…”
Bốn phía đấu trường được bao phủ bởi một lồng phòng ngự rất dày. Tầng phòng ngự này không phải để phòng ngừa công kích từ bên ngoài mà để phòng ngừa người đang quyết đấu bên trong đấu trường phá vây mà ra.
Cũng không biết Bá Vương đã ăn phải quả đắng gì, bởi cho dù hắn tỏ ra nôn nóng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không công kích lồng phòng ngự này, chỉ có thể phát ra những tiếng gầm thét ngày càng dồn dập.
Rốt cục, tiếng ầm ầm vang lên, một góc của lồng phòng ngự mở ra, một tên võ sĩ cả người mặc giáp trụ đi tới.
Trong mắt Bá Vương hiện lên một tia vui mừng như điên, hắn cũng không lập tức nhào tới chém giết mà lại lui về sau mấy bước, để cho đối phương có đủ không gian.
Sau khi tên võ sĩ kia tiến vào trong lồng phòng ngự, hắn nhìn thật sâu vào mắt Bá Vương, cũng không lên tiếng, chỉ có điều từ trên người hắn tỏa ra một luồng hơi thở linh hoạt, cực kỳ sắc bén.
Sau đó, hào quang trên người hắn chợt lóe lên, một thanh song thủ đại kiếm được giơ cao quá đầu, bày ra một tư thế sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể bổ chém xuống.
Đôi mắt Khấu Minh lập tức sáng lên, hắn rõ ràng cảm nhận được hơi thở cuồng bạo phát ra từ trên hai người trong trường đấu. Lúc này hắn hận không thể đi lên lấy thân mình thay thế.
Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng, thì ra mình lại thu nhận một tên cuồng chiến đấu như vậy.
Tuy nhiên chỉ có những người như vậy mới có thể không ngừng tiến bộ và leo lên tới đỉnh cao trên con đường võ đạo. Nếu trên người Khấu Minh mất đi hơi thở này, như vậy mới là việc khiến người ta đau đầu.
Bá Vương cười ha ha, nó hít một hơi dài, từng cơ bắp đột nhiên hiện lên trên người, mà đáng sợ hơn, phía trên da thịt của nó lại nổi lên một tầng áo giáp cứng rắn.
Chỗ lợi hại nhất của Thánh Khí, chính là có thể kết hợp hoàn mỹ với tước vị cường nhân.
Chúng thậm chí còn có thể ẩn sâu trong hạt nhân của một tước vị cường nhân. Một khi cần đến sẽ tự động xuất hiện.
Đương nhiên, Thánh Khí cấp bậc càng cao thì càng khó luyện vào hạt nhân, đặc biệt là Thiên Kỵ Thánh Khí, nếu như nó có được khí linh tồn tại bên trong, thì muốn luyện hóa chúng sẽ cực kì khó khăn.
Rìu lớn trong tay Bá Vương bởi trong lúc rèn đã hấp thu lượng lớn máu tươi của nó, cho nên sẽ không bài xích hơi thở và lực lượng của chủ nhân.
Nếu không, muốn thu phục cây rìu lớn nhị chuyển này, khẳng định sẽ hao phí rất nhiều tinh lực và thời gian của Bá Vương.
Sau một lát, Bá Vương và vị kỵ sĩ kia giống nhau, đều biến thành một gã người sắt, toàn thân ngoại trừ một đôi mắt ra thì một chút da thịt cũng không để lộ ra ngoài.
- Hống…
Bá Vương cũng không phải là loại lương thiện gì, nó, hay đám linh thú nói chung, đều am hiểu nhất chính là tấn công.
Một khi mặc giáp trụ xong, Bá Vương lập tức vung rìu lớn, không chút do dự chém tới phía trước.
Doanh Thừa Phong không nhịn nổi cười nói:
- Tên này, nhất định là bị dạy dỗ nhiều rồi.
Ái Lệ Ti điện hạ, mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, làm sao ngươi biết?
Chỉ cần nhìn thái độ thản nhiên của nàng lúc này cũng đủ biết Doanh Thừa Phong đoán không sai.
Doanh Thừa Phong đưa tay chỉ vào Bá Vương, nói:
- Tên này tính khí rất táo bạo, rất có bộ dạng ta đây là đệ nhất thiên hạ. Tuy rằng ta đã rèn nguyên bộ thánh khí dàng riêng cho nó, nhưng cho dù lúc nghênh địch thì nó cũng chả thèm mặc lên. Trừ khi gặp phải đại địch cỡ Quỷ Diện Đằng, (cây mây mặt quỷ) nếu không nó cũng sẽ tay không mà đánh đó. Ha ha, tuy nhiên hôm nay chưa khai chiến mà nó đã mặc giáp trụ kỹ càng như thế, có thể thấy mấy ngày hôm nay hẳn là nó cũng chịu không ít đau đớn rồi.
Ái Lệ Ti điện hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Doanh đại sư nói rất đúng, tuy nhiên bổn tọa cũng vì muốn tốt cho hắn thôi.
Nàng than nhẹ một tiếng, nói:
- Mỗi một lần dự thi, đám linh thú đều trải qua huấn luyện lâu dài, bọn chúng một khi đã gặp địch thủ thì việc đầu tiên làm nhất định là đưa thánh khí phòng ngự ra. Nếu Bá Vương không tạo được thói quen này thì sẽ vô cùng thua thiệt.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái với Ái Lệ Ti điện hạ, nói:
- Đa tạ điện hạ.
Bá Vương chính là thú cưỡi của hắn, coi như linh thú dưới trướng hắn. Ái Lệ Ti điện hạ đã nhiệt tình huấn luyện như vậy, hắn đương nhiên phải cảm ơn rồi.
Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, mọi người cũng không nói gì nữa mà đều tập trung về phía Bá Vương và vị võ sĩ kia đang đánh nhau túi bụi trên lôi đài.
Thực lực của hai bên chênh lệch cũng không nhiều, hơn nữa cũng không dùng đến bí văn lực lượng gì, chỉ tiến hành chiến đấu dựa trên sức mạnh, tốc độ và kỹ xảo chiến đấu của bản thân.
Nếu thuần túy chỉ xét trên mặt sức mạnh, Bá Vương tuyệt đối vượt trội hơn đối phương, nhưng vị kỵ sĩ kia lại hoàn toàn hơn xa nó về tốc độ và kĩ xảo chiến đấu.
Hai bên đấu đá một hồi lâu, trên người Bá Vương đã có hơn mười vết thương, nhưng nó vẫn không tức giận chút nào, ỷ vào khí huyết mênh mông, nó từ đầu đến cuối vẫn gây ra áp lực lớn cho đối phương.
Ái Lệ Ti điện hạ đột nhiên thở dài:
- Doanh đại sư, thánh khí mà ngươi rèn cho Bá Vương rất thích hợp với nó.
Nàng quay đầu, ánh mắt sáng ngời, nói:
- Một bộ thánh khí có khả năng tự khôi phục, thật làm cho người ta phải khâm phục đó.
Khấu Nhuệ và Khấu Minh đều ngẩn ra, lúc này mới phát hiện, vết thương trên khải giáp đang biến mất dần với tốc độ chậm rãi, dường như chỉ sau một lát, chiếc áo giáp này sẽ khôi phục lại hình dạng ban đầu, giống như một kiện thánh khí mới tinh vậy.
- Tự khôi phục…Doanh lão đệ. Ngươi như thế nào làm được vậy?
Khấu Nhuệ kinh ngạc hỏi.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Lão ca, tiểu đệ chẳng qua chỉ cho thêm vài thứ bên trong thánh khí, và thêm vài vòng lúc vẽ linh văn thôi mà.
Khấu Nhuệ giơ ngón tay cái lên, nói từ đáy lòng:
- Lão đệ thật xuất sắc.
Đến mức này, cho dù là lão cũng không thể không mặt dày đi hỏi được.
Giữa các đại sư kỳ thật cũng có mối quan hệ cạnh tranh, sẽ chẳng có ai vô tư truyền thụ linh văn và bí quyết mà mình am hiểu cho người khác cả.
Khấu Nhuệ mặc dù có chút chiếu cố Doanh Thừa Phong, nhưng lão cũng tự biết mình, cũng hiểu rằng song phương vẫn còn lâu mới đến mức không giấu nhau cái gì.
Đôi mắt Khấu Minh lại có chút lóe sáng, hắn là một kỵ sĩ chiến đấu rất cường đại, đương nhiên biết được một bộ thánh khí như vậy đại biểu cho cái gì.
Trong chiến đấu lâu dài, bộ thánh khí này chính là vật bảo đảm cho tính mạng.
Lúc này, cho dù không phải vì Linh Vực Sơn Hà Đồ thì hắn cũng cam tâm tình nguyện đi theo Doanh Thừa Phong, bởi vị đại sư trẻ tuổi này tuyệt đối có tư cách để hắn đi theo làm tùy tùng.
“Uỳnh…Uỳnh…”
Trên lôi đài lại một lần nữa vang lên mấy tiếng nổ, Bá Vương ngửa mặt lên trời, cười dài nói:
- Sảng khoái, chúng ta có thể dùng lực lượng bí văn rồi.
- Được!
Kỵ sĩ đối diện nó quát một tiếng, đại kiếm trong tay vừa chuyển, một cỗ lực lượng kì dị lập tức tràn ra.
Cỡ lực lượng này hóa thành vô số sợi tơ, rải rác trong hư không. Những sợi tơ này vừa dai vừa dính, đối phương một khi chạm chúng đều bị trói buộc, không thể chuyển động.
Bá Vương nhíu mày, nó hét lớn:
- Lại là chiêu này, thật đáng ghét.
Nó vốn thích chiến đấu kiểu giáp lá cà, tất nhiên sẽ không vừa mắt với những thứ có khả năng trói buộc đối thủ.
Nó vung rìu lớn trong tay, lập tức vô số đao gió bắn ra, bay múa khắp không gian, trong bán kính ba xích xung quanh thân thể nó, bất luận sợi tơ nào đến gần đều bị đao phong cắt đứt một cách dễ dàng.
Hai bên chiến đấu với nhau rõ ràng không phải là lần đầu, đều biết quá tường tận thủ đoạn của đối phương cho nên lúc chiến đấu cũng không dám có chút khinh thường sơ suất nào.
Đao gió sau khi đã chém đứt hết sợi tơ quanh người Bá Vương, rốt cục bắt đầu khuếch trương, lấy Bá Vương làm trung tâm, bay đi khắp bốn phía.
Ngay từ lúc bắt đầu, đao gió còn có thể chém đứt những sợi tơ dễ dàng, nhưng khi đao gió vượt ra khỏi một trượng xung quanh thân thể Bá Vương thì việc cắt đứt sợi tơ kia bỗng trở bên khó khăn hơn rất nhiều.
Vị kỵ sĩ kia bước những bộ pháp huyền diệu, mặc sức phóng sợi tơ ra.
Những sợi tơ này càng ngày càng nhiều, không ngờ dần dần tạo thành một bức tường.
Sau đó, bức tường từ bốn hướng bắt đầu ép dần về phía trung tâm.
Bá Vương cao giọng rống to, đao gió nó phát ra tuy vừa nhanh vừa độc, có thể làm vỡ ra một đám lỗ hổng trên bức tường. Nhưng khi bức tường ngày càng dày, uy lực của đao gió lại càng giảm đi.
Ái Lệ Ti điện hạ trầm giọng, nói:
- Bá Vương chiến đấu với hắn mấy lần, mỗi lần đều thua dưới bí văn bức tường này. Nếu lần này có thể thoát ra được… ta tin tưởng nó có thể đoạt được hạng ba, thậm chí có hy vọng đạt quán quân.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hai nắm đấm cũng vô tình nắm chặt lại.
Mà lúc này, đang bị vây trong trung tâm, tưởng như không thể làm được gì nữa thì Bá Vương đột nhiên thét dài:
- Xé rách…!!!!
Trong lòng đất dưới cung điện cứ mỗi tầng lại có một đấu trường rất lớn, bốn phía trải qua rất nhiều lần gia cố của nhiều thế hệ Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, cho dù có hai vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ tiến hành quyết đấu sinh tử trong đây cũng không làm cung điện này sụp đổ được
Trong Quang Minh Thánh Giáo, ngoài trừ những kỵ sĩ vương đặc biệt mạnh mẽ, thì cung điện của những kỵ sĩ vương khác đều là do kế thừa mà có được. Những cung điện này tồn tại còn lâu hơn cả thời gian đám kỵ sĩ vương bọn họ sống, mà độ kiên cố cũng vượt xa những gì người ngoài có thể tưởng tượng được.
Lúc này, trong cung điện ngầm, Bá Vương vung rìu lớn trong tay, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc. Theo tiếng rít gào của hắn, không gian hư vô xung quanh tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, nổi lên một chút giao động mơ hồ.
Mà phía trước Bá Vương, đám người Doanh Thừa Phong dưới sự dẫn dắt của Ái Lệ Ti đã tới, đang lẳng lặng quan sát Bá Vương.
Lông mày khẽ nhíu lại, Doanh Thừa Phong nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ, để cho Bá Vương tu luyện trong này chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt đâu.
Giờ phút này Bá Vương ở trên lôi đài, lúc thì gào rú, lúc thì không kiên nhẫn giậm chân ầm ầm, bộ dáng bực bội, giống hệt như đang khiêu chiến người khác vậy.
Ái Lệ Ti điện hạ nhẹ nhàng cười, nói:
- Doanh đại sư, Bá Vương không phải là Nhân tộc, phương pháp tu luyện của bọn họ tự nhiên cũng bất đồng với Nhân tộc chúng ta.
Dừng một lát, nàng giải thích:
- Nếu như linh thú tu luyện thành công, chúng sẽ khát khao được chiến một trận với người khác, chỉ có hoàn toàn giải phóng đủ loại bất mãn trong lúc tu luyện ra thì mới có thể làm cho bọn chúng cảm thấy thỏa mãn được.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn lập tức nhớ tới phản ứng của Bá Vương sau khi đi ra từ kỵ sĩ luyện ngục, đối với những lời của Ái Lệ Ti điện hạ lập tức tin tưởng hơn phân nửa.
- Để Bá Vương tu luyện trên lôi đài, đây là địa điểm tốt nhất rồi.
Ái Lệ Ti mỉm cười giải thích:
- Nơi này không những là nơi kiên cố nhất trong cung điện, mà hơn nữa một khi Bá Vương tu luyện thành công sẽ có người tiến vào đấu trường quyết đấu với hắn, để cho hắn phát tiết. Cái việc vẹn cả đôi đường như vậy, cớ sao lại không làm chứ?
Doanh Thừa Phong cười khan hai tiếng, nói:
- Đa tạ điện hạ chỉ giáo.
“Ầm…”
Bốn phía đấu trường được bao phủ bởi một lồng phòng ngự rất dày. Tầng phòng ngự này không phải để phòng ngừa công kích từ bên ngoài mà để phòng ngừa người đang quyết đấu bên trong đấu trường phá vây mà ra.
Cũng không biết Bá Vương đã ăn phải quả đắng gì, bởi cho dù hắn tỏ ra nôn nóng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không công kích lồng phòng ngự này, chỉ có thể phát ra những tiếng gầm thét ngày càng dồn dập.
Rốt cục, tiếng ầm ầm vang lên, một góc của lồng phòng ngự mở ra, một tên võ sĩ cả người mặc giáp trụ đi tới.
Trong mắt Bá Vương hiện lên một tia vui mừng như điên, hắn cũng không lập tức nhào tới chém giết mà lại lui về sau mấy bước, để cho đối phương có đủ không gian.
Sau khi tên võ sĩ kia tiến vào trong lồng phòng ngự, hắn nhìn thật sâu vào mắt Bá Vương, cũng không lên tiếng, chỉ có điều từ trên người hắn tỏa ra một luồng hơi thở linh hoạt, cực kỳ sắc bén.
Sau đó, hào quang trên người hắn chợt lóe lên, một thanh song thủ đại kiếm được giơ cao quá đầu, bày ra một tư thế sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể bổ chém xuống.
Đôi mắt Khấu Minh lập tức sáng lên, hắn rõ ràng cảm nhận được hơi thở cuồng bạo phát ra từ trên hai người trong trường đấu. Lúc này hắn hận không thể đi lên lấy thân mình thay thế.
Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng, thì ra mình lại thu nhận một tên cuồng chiến đấu như vậy.
Tuy nhiên chỉ có những người như vậy mới có thể không ngừng tiến bộ và leo lên tới đỉnh cao trên con đường võ đạo. Nếu trên người Khấu Minh mất đi hơi thở này, như vậy mới là việc khiến người ta đau đầu.
Bá Vương cười ha ha, nó hít một hơi dài, từng cơ bắp đột nhiên hiện lên trên người, mà đáng sợ hơn, phía trên da thịt của nó lại nổi lên một tầng áo giáp cứng rắn.
Chỗ lợi hại nhất của Thánh Khí, chính là có thể kết hợp hoàn mỹ với tước vị cường nhân.
Chúng thậm chí còn có thể ẩn sâu trong hạt nhân của một tước vị cường nhân. Một khi cần đến sẽ tự động xuất hiện.
Đương nhiên, Thánh Khí cấp bậc càng cao thì càng khó luyện vào hạt nhân, đặc biệt là Thiên Kỵ Thánh Khí, nếu như nó có được khí linh tồn tại bên trong, thì muốn luyện hóa chúng sẽ cực kì khó khăn.
Rìu lớn trong tay Bá Vương bởi trong lúc rèn đã hấp thu lượng lớn máu tươi của nó, cho nên sẽ không bài xích hơi thở và lực lượng của chủ nhân.
Nếu không, muốn thu phục cây rìu lớn nhị chuyển này, khẳng định sẽ hao phí rất nhiều tinh lực và thời gian của Bá Vương.
Sau một lát, Bá Vương và vị kỵ sĩ kia giống nhau, đều biến thành một gã người sắt, toàn thân ngoại trừ một đôi mắt ra thì một chút da thịt cũng không để lộ ra ngoài.
- Hống…
Bá Vương cũng không phải là loại lương thiện gì, nó, hay đám linh thú nói chung, đều am hiểu nhất chính là tấn công.
Một khi mặc giáp trụ xong, Bá Vương lập tức vung rìu lớn, không chút do dự chém tới phía trước.
Doanh Thừa Phong không nhịn nổi cười nói:
- Tên này, nhất định là bị dạy dỗ nhiều rồi.
Ái Lệ Ti điện hạ, mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, làm sao ngươi biết?
Chỉ cần nhìn thái độ thản nhiên của nàng lúc này cũng đủ biết Doanh Thừa Phong đoán không sai.
Doanh Thừa Phong đưa tay chỉ vào Bá Vương, nói:
- Tên này tính khí rất táo bạo, rất có bộ dạng ta đây là đệ nhất thiên hạ. Tuy rằng ta đã rèn nguyên bộ thánh khí dàng riêng cho nó, nhưng cho dù lúc nghênh địch thì nó cũng chả thèm mặc lên. Trừ khi gặp phải đại địch cỡ Quỷ Diện Đằng, (cây mây mặt quỷ) nếu không nó cũng sẽ tay không mà đánh đó. Ha ha, tuy nhiên hôm nay chưa khai chiến mà nó đã mặc giáp trụ kỹ càng như thế, có thể thấy mấy ngày hôm nay hẳn là nó cũng chịu không ít đau đớn rồi.
Ái Lệ Ti điện hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Doanh đại sư nói rất đúng, tuy nhiên bổn tọa cũng vì muốn tốt cho hắn thôi.
Nàng than nhẹ một tiếng, nói:
- Mỗi một lần dự thi, đám linh thú đều trải qua huấn luyện lâu dài, bọn chúng một khi đã gặp địch thủ thì việc đầu tiên làm nhất định là đưa thánh khí phòng ngự ra. Nếu Bá Vương không tạo được thói quen này thì sẽ vô cùng thua thiệt.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái với Ái Lệ Ti điện hạ, nói:
- Đa tạ điện hạ.
Bá Vương chính là thú cưỡi của hắn, coi như linh thú dưới trướng hắn. Ái Lệ Ti điện hạ đã nhiệt tình huấn luyện như vậy, hắn đương nhiên phải cảm ơn rồi.
Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, mọi người cũng không nói gì nữa mà đều tập trung về phía Bá Vương và vị võ sĩ kia đang đánh nhau túi bụi trên lôi đài.
Thực lực của hai bên chênh lệch cũng không nhiều, hơn nữa cũng không dùng đến bí văn lực lượng gì, chỉ tiến hành chiến đấu dựa trên sức mạnh, tốc độ và kỹ xảo chiến đấu của bản thân.
Nếu thuần túy chỉ xét trên mặt sức mạnh, Bá Vương tuyệt đối vượt trội hơn đối phương, nhưng vị kỵ sĩ kia lại hoàn toàn hơn xa nó về tốc độ và kĩ xảo chiến đấu.
Hai bên đấu đá một hồi lâu, trên người Bá Vương đã có hơn mười vết thương, nhưng nó vẫn không tức giận chút nào, ỷ vào khí huyết mênh mông, nó từ đầu đến cuối vẫn gây ra áp lực lớn cho đối phương.
Ái Lệ Ti điện hạ đột nhiên thở dài:
- Doanh đại sư, thánh khí mà ngươi rèn cho Bá Vương rất thích hợp với nó.
Nàng quay đầu, ánh mắt sáng ngời, nói:
- Một bộ thánh khí có khả năng tự khôi phục, thật làm cho người ta phải khâm phục đó.
Khấu Nhuệ và Khấu Minh đều ngẩn ra, lúc này mới phát hiện, vết thương trên khải giáp đang biến mất dần với tốc độ chậm rãi, dường như chỉ sau một lát, chiếc áo giáp này sẽ khôi phục lại hình dạng ban đầu, giống như một kiện thánh khí mới tinh vậy.
- Tự khôi phục…Doanh lão đệ. Ngươi như thế nào làm được vậy?
Khấu Nhuệ kinh ngạc hỏi.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Lão ca, tiểu đệ chẳng qua chỉ cho thêm vài thứ bên trong thánh khí, và thêm vài vòng lúc vẽ linh văn thôi mà.
Khấu Nhuệ giơ ngón tay cái lên, nói từ đáy lòng:
- Lão đệ thật xuất sắc.
Đến mức này, cho dù là lão cũng không thể không mặt dày đi hỏi được.
Giữa các đại sư kỳ thật cũng có mối quan hệ cạnh tranh, sẽ chẳng có ai vô tư truyền thụ linh văn và bí quyết mà mình am hiểu cho người khác cả.
Khấu Nhuệ mặc dù có chút chiếu cố Doanh Thừa Phong, nhưng lão cũng tự biết mình, cũng hiểu rằng song phương vẫn còn lâu mới đến mức không giấu nhau cái gì.
Đôi mắt Khấu Minh lại có chút lóe sáng, hắn là một kỵ sĩ chiến đấu rất cường đại, đương nhiên biết được một bộ thánh khí như vậy đại biểu cho cái gì.
Trong chiến đấu lâu dài, bộ thánh khí này chính là vật bảo đảm cho tính mạng.
Lúc này, cho dù không phải vì Linh Vực Sơn Hà Đồ thì hắn cũng cam tâm tình nguyện đi theo Doanh Thừa Phong, bởi vị đại sư trẻ tuổi này tuyệt đối có tư cách để hắn đi theo làm tùy tùng.
“Uỳnh…Uỳnh…”
Trên lôi đài lại một lần nữa vang lên mấy tiếng nổ, Bá Vương ngửa mặt lên trời, cười dài nói:
- Sảng khoái, chúng ta có thể dùng lực lượng bí văn rồi.
- Được!
Kỵ sĩ đối diện nó quát một tiếng, đại kiếm trong tay vừa chuyển, một cỗ lực lượng kì dị lập tức tràn ra.
Cỡ lực lượng này hóa thành vô số sợi tơ, rải rác trong hư không. Những sợi tơ này vừa dai vừa dính, đối phương một khi chạm chúng đều bị trói buộc, không thể chuyển động.
Bá Vương nhíu mày, nó hét lớn:
- Lại là chiêu này, thật đáng ghét.
Nó vốn thích chiến đấu kiểu giáp lá cà, tất nhiên sẽ không vừa mắt với những thứ có khả năng trói buộc đối thủ.
Nó vung rìu lớn trong tay, lập tức vô số đao gió bắn ra, bay múa khắp không gian, trong bán kính ba xích xung quanh thân thể nó, bất luận sợi tơ nào đến gần đều bị đao phong cắt đứt một cách dễ dàng.
Hai bên chiến đấu với nhau rõ ràng không phải là lần đầu, đều biết quá tường tận thủ đoạn của đối phương cho nên lúc chiến đấu cũng không dám có chút khinh thường sơ suất nào.
Đao gió sau khi đã chém đứt hết sợi tơ quanh người Bá Vương, rốt cục bắt đầu khuếch trương, lấy Bá Vương làm trung tâm, bay đi khắp bốn phía.
Ngay từ lúc bắt đầu, đao gió còn có thể chém đứt những sợi tơ dễ dàng, nhưng khi đao gió vượt ra khỏi một trượng xung quanh thân thể Bá Vương thì việc cắt đứt sợi tơ kia bỗng trở bên khó khăn hơn rất nhiều.
Vị kỵ sĩ kia bước những bộ pháp huyền diệu, mặc sức phóng sợi tơ ra.
Những sợi tơ này càng ngày càng nhiều, không ngờ dần dần tạo thành một bức tường.
Sau đó, bức tường từ bốn hướng bắt đầu ép dần về phía trung tâm.
Bá Vương cao giọng rống to, đao gió nó phát ra tuy vừa nhanh vừa độc, có thể làm vỡ ra một đám lỗ hổng trên bức tường. Nhưng khi bức tường ngày càng dày, uy lực của đao gió lại càng giảm đi.
Ái Lệ Ti điện hạ trầm giọng, nói:
- Bá Vương chiến đấu với hắn mấy lần, mỗi lần đều thua dưới bí văn bức tường này. Nếu lần này có thể thoát ra được… ta tin tưởng nó có thể đoạt được hạng ba, thậm chí có hy vọng đạt quán quân.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hai nắm đấm cũng vô tình nắm chặt lại.
Mà lúc này, đang bị vây trong trung tâm, tưởng như không thể làm được gì nữa thì Bá Vương đột nhiên thét dài:
- Xé rách…!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.