Chương 868: Biến dị
Thương Thiên Bạch Hạc
26/10/2015
Ở bên trong không gian U Quang yên tĩnh, Doanh Thừa Phong lấy lò luyện đan ra, nhẹ nhàng thả trên mặt đất.
Ánh mắt của Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni đều chăm chú nhìn vào phía trên lò luyện đan, sau đó, trong đôi mắt của bọn họ liền hiện lên một tia kinh ngạc.
- Linh lực dao động rất tinh thuần.
Lão Cường Ni tán thành nói:
- Doanh đại sư, ngươi có thể rèn ra bán Thần Khí, sợ là không thể thiếu công lao của lò rèn này.
Doanh Thừa Phong mỉm cười gật đầu, nói:
- Ánh mắt của Cường Ni tiền bối thật là tốt, lò rèn này là tại hạ may mắn đạt được, có tác dụng rất lớn không thể thay thể đối với rèn thuật của tại hạ.
Đan Lô Khí Linh dưới cái nhìn chăm chú của hai vị cường nhân cấp bán Thần căn bản không dám hiện thân ra ngoài. Nhưng sau khi nghe được Doanh Thừa Phong khen ngợi, hắn cũng tương đối vừa lòng, cuối cùng cũng không nhìn lầm người.
Giáo Tông Bệ Hạ than nhẹ một tiếng, nói:
- Lò rèn có được khí linh trong trăm triệu cái không có một chính là bảo vật trân quý nhất trong hiên địa. Doanh đại sư, ngươi phải hảo hảo quý trọng mới được.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh, nói:
- Tại hạ hiểu được, đa tạ bệ hạ nhắc nhở.
Lão Cường Ni vung tay lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện một số đồ vật.
Một tấm chắn vĩ đại, một thạch Định Vị hình vuông, cùng một ít kim loại đặc thù.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, trong mắt có một chút kinh ngạc khó có thể che dấu, nói:
- Cường Ni tiền bối, đây chính là thứ ngài muốn rèn bán Thần Khí sao?
Tuy rằng bán Thần Khí không phải là Thần Khí thật sự, nhưng dù sao cũng là vật của Thần đạo, có được uy năng lĩnh vực.
Cho dù Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni có thân gia dày, cũng không có khả năng vọng tượng tạo ra bộ đồ bán Thần Khí.
Doanh Thừa Phong có thể rèn cho bọn hắn một kiện cũng là một chuyện rất giỏi rồi.
Cho nên, Doanh Thừa Phong cho là lựa chọn đầu tiên của bọn họ, nhất định là binh khí bọn họ thường dùng.
Bởi vì đem binh khí tạo thành bán Thần Khí, chính là chuyện thực dụng và có lợi nhất.
Nhưng xem lựa chọn của lão Cường Ni, dường như thứ mà hắn muốn rèn bán Thần Khí lại là một tấm chắn vĩ đại.
Lão Cường Ni mím môi, hắn nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Doanh đại sư, đây chính là thứ ta muốn rèn thành bán Thần Khí.
Doanh Thừa Phong xem xét cự thuẫn dưới chân một lần nữa, dần dần, vẻ mặt của hắn trở nên ngưng trọng.
Bởi vì hắn cảm ứng được, phía trên cự thuẫn này đang từ từ tràn ngập một tia uy áp nhàn nhạt. Luồng uy áp này cực kỳ nhỏ, nếu không cẩn thận kiểm tra căn bản sẽ không cảm ứng được.
Nhưng khi cảm ứng được luồng uy áp này, trên người của hắn lập tức nhận lấy áp lực thật lớn khó có thể tưởng tượng được.
Phảng phất như là một ngọn núi từ trên đỉnh đầu chợt đè xuống, phải đè hắn xuống dưới mặt đất, trọn đời không được siêu sinh.
Thân thể của Doanh Thừa Phong giật nảy mình, đang lúc hắn muốn phát động sức lực giảy ra, một cổ linh hồn ở trong luồng sức lực này lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Hắn khẽ ngẩn ra, có lẽ phúc đến thì lòng cũng sáng ra, buôn lỏng quyền khống chế thân thể, tùy ý luồng sức lực này tránh thoát đi ra và chống sự luồng uy áp khổng lồ trên mặt cự thuẫn này.
Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương ở dưới sự chứng kiến của đại đạo nào đó trong thiên địa, thành công ký kết ước hẹn chủ tớ.
Phần khế ước này chính là nhận sự trói buộc và bảo hộ cao nhất trong thiên địa, tuyệt đối không có khả năng có thể làm trái.
Cho nên ở sâu trong linh hồn của Doanh Thừa Phong, cũng có được một tia sức lực cường hãn của
Hiện giờ, bỗng nhiên xuất hiện chính là luồng sức lực này.
- Xôn xao….
Hai luồng sức lực đột nhiên lần lượt thay đổi, sau đó sức lực của Kim Cương Vương đã dễ dàng đánh tan sức lực của tấm chắn.
Trong lúc vô ý, trong đầu của Doanh Thừa Phong tuôn ra một cảnh tượng kỳ dị.
Cảnh tượng này tương đối mơ hồ, hơn nữa nhoáng một cái đã xẹt qua.
Nhưng chính là trong chớp nhoáng này, Doanh Thừa Phong lại mơ hồ thấy được, người lão Cường Ni mặc áo giáp giống như một tòa núi cự đại đứng sừng sững ở trong cửa vào của một thung lũng.
Ở phía trước cửa vào là vô số kẻ thù hùng mạnh có hình thù kỳ quái.
Nhưng địch nhân này đã phát động tấn công, nhưng lão Cường Ni lại giống như trụ cột vững vàng, cứng rắn chắn lại kẻ thù đang xông tới giống như thủy triều.
Lúc này, hắn coi như là thật sự thấy được uy năng cao nhất của cường nhân.
Lão Cường Ni giơ tay nhấc chân đều có thể phóng xuất ra uy năng khổng lồ không gì so sánh nổi, bất kể kẻ thù chen chúc mà đến có bao nhiêu, hắn cũng không hề lùi bước.
Đặc biệt là cự thuẫn trong tay hắn đã biến thành một kiện vũ khí công thủ siêu cấp.
Nhẹ nhàng đỡ, có thể ngăn trở tất cả tập kích. Nhẹ nhàng vung lên, bên cạnh tấm chắn sắc bén kia sẽ phóng xuất ra từng đạo tia la de, chém chết mọi kẻ thù.
- Ba…
Trong đầu vang lên một tiếng nổ, sau đó, mọi ảo giác đều biến mất.
Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu, từ trong rung động thanh tỉnh lại. Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía khiên lớn một lần nữa, đã không còn một chút ý tứ khinh thường.
Trên thế giới này cũng không có thần binh lợi khí tốt nhất, chỉ có vũ khí thích hợp nhất mà thôi.
Cự thuẫn này nếu ở trong tay người khác, khẳng định không thể phóng xuất ra uy năng hùng mạnh nhất. Nhưng lão Cường Ni thì lại khác, ở trên tay hắn, cự thuẫn này chính là vũ khí hùng mạnh nhất, thậm chí còn hùng mạnh hơn mọi binh khí khác.
- Doanh đại sư, thật không nghĩ tới thuộc tính của ngươi lại có chút tương cần với Thánh Khí bản mạng của bổn tọa.
Lão Cường Ni mang theo niềm vui bất ngờ mà nói:
- Ha ha, cường nhân Tước Vị có thể thừa nhận được sự tấn công về tinh thần của nó, thật là đã ít càng thêm ít.
Trên mặt của Doanh Thừa Phong cố ra vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng.
Nếu không có thêm sức lực của Kim Cương Vương, sợ rằng mình lần này đã không thuận lợi như thế.
Tuy nói có Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni ở bên người, tuyệt đối sẽ không gặp cái gì nguy hiểm tính mạng. Nhưng nếu thật sự bị tấm chắn tấn công tinh thần, như vậy trong quá trình rèn nhất định sẽ gặp bất lợi.
Mà giờ khắc này, sau khi hắn trải qua khảo nghiệm của sức lực do tấm chắn phóng thích ra đã lấy được sự tôn trọng của Khí linh, vậy thì nó sẽ phải phối hợp với mình để có thể thăng tiến.
Chỉ có điều, trong lòng Doanh Thừa Phong biết rõ, có thể giãy ra hoặc là nói cắn nuốt được sức lực tấn công của tấm chắn, không phải là hắn mà chính là Kim Cương Vương.
Dường như thiên tính của tấm chắn này đã bị Kim Cương Vương khắc chế, cho nên mới có thể dễ dàng khiến hắn phải chịu thua.
Gãi gãi da đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Cường Ni tiền bối, Thiên Kỵ Thánh Khí bản mạng này của ngày còn có khảo nghiệm gì nữa không? Nếu lúc tại hạ rèn lại đột nhiên cắn trả, mệnh của tại hạ là chuyện nhỏ, nhưng làm chậm trễ quá trình rèn bán Thần Khí mới là chuyện lớn.
Lão Cường Ni sống nhiều năm như vậy, tự nhiên có thể nghe ra ý tứ oán giận trong những lời này của Doanh Thừa Phong.
Hắn ho khan vài tiếng, cam đoan nói:
- Doanh đại sư yên tâm, lão phu sớm đã cùng Khí linh khai thông, nó làm như vậy chẳng qua là muốn thử thực lực của ngươi một chút mà thôi, cũng không ác ý.
Doanh Thừa Phong ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:
- Thử nghiệm như thế vẫn ít làm thì tốt hơn.
Lão Cường Ni có chút xấu hổ bất cười ha hả, Giáo Tông Bệ Hạ lại âm thầm bật cười. Hiếm khi mới có thể thấy lão già này thất thố như thế, tuy nhiên, sự tình lúc này rất trọng đại, nên hắn tiến lên hòa giải nói:
- Doanh đại sư, lão Cường Ni liều lĩnh, lỗ mãng, kính xin ngươi thứ lỗi.
Doanh Thừa Phong khoát tay áo, nói:
- Không sao cả.
Hắn dừng một chút, nói:
- Tuy nhiên cũng phải nói trước, nếu tại hạ rèn thành công và đưa tới Thiên Kỵ Lực. Vậy thì chống cự Thiên Kỵ Lực sẽ là chuyện của các ngươi.
Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cùng nhau nói:
- Doanh đại sư khoan tâm, chúng ta hiểu rõ trong lòng.
Ở trên người của Doanh Thừa Phong có hai kiện bán Thần Khí, mỗi một kiện bán Thần Khí đều có được sức lực lĩnh vực hùng mạnh.
Nhưng Doanh Thừa Phong có thể sử dụng lĩnh vực Hàn Băng để che dấu hơi thở do Khí linh Bá Vương phóng thích ra lúc thăng tiến, nhưng lại không thể bảo đảm có thể che dấu được khí tức của tấm chắn bán Thần này.
Bởi vì Khí linh Hàn Băng và Khí linh Bá Vương đều do một tay Doanh Thừa Phong rèn tạo nên, mặc dù hai kiện bán Thần Khí này điều khác nhau, nhưng bởi vì cùng có một chủ nhân nên sức lực của bọn nó cũng không bài xích lẫn nhau, cũng có thể cho phép sức lực khác tồn tại.
Nếu đột nhiên thay đổi thành sức lực của một kiện bán Thần Khí khác, cho dù Khí linh Hàn Băng và Khí linh Bá Vương đồng ý che giấu thì Khí linh của bán Thần Khí đó cũng chưa chắc nguyện ý nhờ lĩnh vực của Hàn Băng và Bá Vương che chở.
Bởi vì làm việc này chẳng khác nào là buông tha mọi chống cự, một khi Hàn Băng và Bá Vương trở mặt, vậy thì kết cục của Khí linh bán Thần này sẽ vô cùng thê thảm.
Tất cả Khí linh có thể thăng tiến lên bán Thần đều sẽ không lựa chọn như vậy.
Bọn chúng tình nguyện tử vong dưới thiên kiếp, cũng tuyệt đối không muốn đem tính mạng và tương lai của mình ký thác vào kẻ khác.
Cho nên, Doanh Thừa Phong mới có thể giao vấn đề khó khăn chống đỡ uy lực của thiên địa này cho hai vị cường nhân bán Thần.
Sau khi lấy được sự tán thành và đồng ý của bọn họ, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vung tay lên, lò luyện đan lập tức nhẹ nhàng xoáy mở.
Tấm chắn vĩ đại bay lên trời, một khắc rơi xuống phía trên lò luyện đan lập tức tự động nhỏ lại. Chỉ một lát sau liền biến thành một tấm chắn nhỏ tiến vào trong đó.
Sau đó, những tài liệu kim loại quý hiếm trên mặt đất cũng lần lượt tiến vào trong lò luyện đan.
Cuối cùng, Doanh Thừa Phong bắt được viên thạch Định Vị kia, sức lực tinh thần thoáng cảm ứng một chút, ánh mắt của hắn khẽ động một chút.
Ở bên trong không gian thạch Định Vị này, không ngờ lại là một mảnh đất đai mênh mông khổng lồ.
Toàn bộ không gian làm cho người ta có cảm giác ngưng trọng và phong phú, đặc thù này vô cùng tương tự với cự thuẫn kia.
Bởi vậy có thể thấy được, vì một ngày này, lão Cường Ni nhất định đã chuẩn bị trong thời gian rất lâu, hơn nữa còn lựa chọn thạch Định Vị có không gian vô cùng tương xứng với cự thuẫn.
Kể từ đó, xác suất cự thuẫn có thể thăng tiến lên bán Thần Khí liền lớn hơn.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong đưa thạch Định Vị vào bên trong lò luyện đan. Sau đó hắn đậy nắp lò luyện đan lại, tinh thần ý niệm truyền vào trong, ngay sao đó liền kết hợp lại với Đan Lô Khí Linh.
Linh lực thiên địa cuồn cuộn không dứt chen chúc tới, tạo thành một đoàn năng lượng lốc xoáy phía dưới lò luyện đan.
Mượn dùng luồng sức lực này bùng phát, nhiệt độ toàn bộ lò luyện đan lập tức tăng lên, kim loại quý hiếm dần dần tan rã và từ từ dung nhập vào trong tấm chắn.
Sau đó thạch Định Vị chậm rãi tiếp cận trung tâm của tấm chắn và khảm vào trong đó.
Nhưng mà, thời điểm cả hai vừa kết hợp lại, mỗi cỗ sức lực mênh mông khó có thể hình dung đột nhiên bạo phát từ chỗ mà cả hai vừa kết hợp.
Luồng sức lực này to lớn khổng lồ, trực tiếp đánh lên tinh thần ý niệm của Doanh Thừa Phong.
Ngay sau đó, một hình ảnh khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả hiện ra trong đầu của hắn.
Ánh mắt của Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni đều chăm chú nhìn vào phía trên lò luyện đan, sau đó, trong đôi mắt của bọn họ liền hiện lên một tia kinh ngạc.
- Linh lực dao động rất tinh thuần.
Lão Cường Ni tán thành nói:
- Doanh đại sư, ngươi có thể rèn ra bán Thần Khí, sợ là không thể thiếu công lao của lò rèn này.
Doanh Thừa Phong mỉm cười gật đầu, nói:
- Ánh mắt của Cường Ni tiền bối thật là tốt, lò rèn này là tại hạ may mắn đạt được, có tác dụng rất lớn không thể thay thể đối với rèn thuật của tại hạ.
Đan Lô Khí Linh dưới cái nhìn chăm chú của hai vị cường nhân cấp bán Thần căn bản không dám hiện thân ra ngoài. Nhưng sau khi nghe được Doanh Thừa Phong khen ngợi, hắn cũng tương đối vừa lòng, cuối cùng cũng không nhìn lầm người.
Giáo Tông Bệ Hạ than nhẹ một tiếng, nói:
- Lò rèn có được khí linh trong trăm triệu cái không có một chính là bảo vật trân quý nhất trong hiên địa. Doanh đại sư, ngươi phải hảo hảo quý trọng mới được.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh, nói:
- Tại hạ hiểu được, đa tạ bệ hạ nhắc nhở.
Lão Cường Ni vung tay lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện một số đồ vật.
Một tấm chắn vĩ đại, một thạch Định Vị hình vuông, cùng một ít kim loại đặc thù.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, trong mắt có một chút kinh ngạc khó có thể che dấu, nói:
- Cường Ni tiền bối, đây chính là thứ ngài muốn rèn bán Thần Khí sao?
Tuy rằng bán Thần Khí không phải là Thần Khí thật sự, nhưng dù sao cũng là vật của Thần đạo, có được uy năng lĩnh vực.
Cho dù Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni có thân gia dày, cũng không có khả năng vọng tượng tạo ra bộ đồ bán Thần Khí.
Doanh Thừa Phong có thể rèn cho bọn hắn một kiện cũng là một chuyện rất giỏi rồi.
Cho nên, Doanh Thừa Phong cho là lựa chọn đầu tiên của bọn họ, nhất định là binh khí bọn họ thường dùng.
Bởi vì đem binh khí tạo thành bán Thần Khí, chính là chuyện thực dụng và có lợi nhất.
Nhưng xem lựa chọn của lão Cường Ni, dường như thứ mà hắn muốn rèn bán Thần Khí lại là một tấm chắn vĩ đại.
Lão Cường Ni mím môi, hắn nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Doanh đại sư, đây chính là thứ ta muốn rèn thành bán Thần Khí.
Doanh Thừa Phong xem xét cự thuẫn dưới chân một lần nữa, dần dần, vẻ mặt của hắn trở nên ngưng trọng.
Bởi vì hắn cảm ứng được, phía trên cự thuẫn này đang từ từ tràn ngập một tia uy áp nhàn nhạt. Luồng uy áp này cực kỳ nhỏ, nếu không cẩn thận kiểm tra căn bản sẽ không cảm ứng được.
Nhưng khi cảm ứng được luồng uy áp này, trên người của hắn lập tức nhận lấy áp lực thật lớn khó có thể tưởng tượng được.
Phảng phất như là một ngọn núi từ trên đỉnh đầu chợt đè xuống, phải đè hắn xuống dưới mặt đất, trọn đời không được siêu sinh.
Thân thể của Doanh Thừa Phong giật nảy mình, đang lúc hắn muốn phát động sức lực giảy ra, một cổ linh hồn ở trong luồng sức lực này lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Hắn khẽ ngẩn ra, có lẽ phúc đến thì lòng cũng sáng ra, buôn lỏng quyền khống chế thân thể, tùy ý luồng sức lực này tránh thoát đi ra và chống sự luồng uy áp khổng lồ trên mặt cự thuẫn này.
Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương ở dưới sự chứng kiến của đại đạo nào đó trong thiên địa, thành công ký kết ước hẹn chủ tớ.
Phần khế ước này chính là nhận sự trói buộc và bảo hộ cao nhất trong thiên địa, tuyệt đối không có khả năng có thể làm trái.
Cho nên ở sâu trong linh hồn của Doanh Thừa Phong, cũng có được một tia sức lực cường hãn của
Hiện giờ, bỗng nhiên xuất hiện chính là luồng sức lực này.
- Xôn xao….
Hai luồng sức lực đột nhiên lần lượt thay đổi, sau đó sức lực của Kim Cương Vương đã dễ dàng đánh tan sức lực của tấm chắn.
Trong lúc vô ý, trong đầu của Doanh Thừa Phong tuôn ra một cảnh tượng kỳ dị.
Cảnh tượng này tương đối mơ hồ, hơn nữa nhoáng một cái đã xẹt qua.
Nhưng chính là trong chớp nhoáng này, Doanh Thừa Phong lại mơ hồ thấy được, người lão Cường Ni mặc áo giáp giống như một tòa núi cự đại đứng sừng sững ở trong cửa vào của một thung lũng.
Ở phía trước cửa vào là vô số kẻ thù hùng mạnh có hình thù kỳ quái.
Nhưng địch nhân này đã phát động tấn công, nhưng lão Cường Ni lại giống như trụ cột vững vàng, cứng rắn chắn lại kẻ thù đang xông tới giống như thủy triều.
Lúc này, hắn coi như là thật sự thấy được uy năng cao nhất của cường nhân.
Lão Cường Ni giơ tay nhấc chân đều có thể phóng xuất ra uy năng khổng lồ không gì so sánh nổi, bất kể kẻ thù chen chúc mà đến có bao nhiêu, hắn cũng không hề lùi bước.
Đặc biệt là cự thuẫn trong tay hắn đã biến thành một kiện vũ khí công thủ siêu cấp.
Nhẹ nhàng đỡ, có thể ngăn trở tất cả tập kích. Nhẹ nhàng vung lên, bên cạnh tấm chắn sắc bén kia sẽ phóng xuất ra từng đạo tia la de, chém chết mọi kẻ thù.
- Ba…
Trong đầu vang lên một tiếng nổ, sau đó, mọi ảo giác đều biến mất.
Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu, từ trong rung động thanh tỉnh lại. Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía khiên lớn một lần nữa, đã không còn một chút ý tứ khinh thường.
Trên thế giới này cũng không có thần binh lợi khí tốt nhất, chỉ có vũ khí thích hợp nhất mà thôi.
Cự thuẫn này nếu ở trong tay người khác, khẳng định không thể phóng xuất ra uy năng hùng mạnh nhất. Nhưng lão Cường Ni thì lại khác, ở trên tay hắn, cự thuẫn này chính là vũ khí hùng mạnh nhất, thậm chí còn hùng mạnh hơn mọi binh khí khác.
- Doanh đại sư, thật không nghĩ tới thuộc tính của ngươi lại có chút tương cần với Thánh Khí bản mạng của bổn tọa.
Lão Cường Ni mang theo niềm vui bất ngờ mà nói:
- Ha ha, cường nhân Tước Vị có thể thừa nhận được sự tấn công về tinh thần của nó, thật là đã ít càng thêm ít.
Trên mặt của Doanh Thừa Phong cố ra vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng.
Nếu không có thêm sức lực của Kim Cương Vương, sợ rằng mình lần này đã không thuận lợi như thế.
Tuy nói có Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni ở bên người, tuyệt đối sẽ không gặp cái gì nguy hiểm tính mạng. Nhưng nếu thật sự bị tấm chắn tấn công tinh thần, như vậy trong quá trình rèn nhất định sẽ gặp bất lợi.
Mà giờ khắc này, sau khi hắn trải qua khảo nghiệm của sức lực do tấm chắn phóng thích ra đã lấy được sự tôn trọng của Khí linh, vậy thì nó sẽ phải phối hợp với mình để có thể thăng tiến.
Chỉ có điều, trong lòng Doanh Thừa Phong biết rõ, có thể giãy ra hoặc là nói cắn nuốt được sức lực tấn công của tấm chắn, không phải là hắn mà chính là Kim Cương Vương.
Dường như thiên tính của tấm chắn này đã bị Kim Cương Vương khắc chế, cho nên mới có thể dễ dàng khiến hắn phải chịu thua.
Gãi gãi da đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Cường Ni tiền bối, Thiên Kỵ Thánh Khí bản mạng này của ngày còn có khảo nghiệm gì nữa không? Nếu lúc tại hạ rèn lại đột nhiên cắn trả, mệnh của tại hạ là chuyện nhỏ, nhưng làm chậm trễ quá trình rèn bán Thần Khí mới là chuyện lớn.
Lão Cường Ni sống nhiều năm như vậy, tự nhiên có thể nghe ra ý tứ oán giận trong những lời này của Doanh Thừa Phong.
Hắn ho khan vài tiếng, cam đoan nói:
- Doanh đại sư yên tâm, lão phu sớm đã cùng Khí linh khai thông, nó làm như vậy chẳng qua là muốn thử thực lực của ngươi một chút mà thôi, cũng không ác ý.
Doanh Thừa Phong ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:
- Thử nghiệm như thế vẫn ít làm thì tốt hơn.
Lão Cường Ni có chút xấu hổ bất cười ha hả, Giáo Tông Bệ Hạ lại âm thầm bật cười. Hiếm khi mới có thể thấy lão già này thất thố như thế, tuy nhiên, sự tình lúc này rất trọng đại, nên hắn tiến lên hòa giải nói:
- Doanh đại sư, lão Cường Ni liều lĩnh, lỗ mãng, kính xin ngươi thứ lỗi.
Doanh Thừa Phong khoát tay áo, nói:
- Không sao cả.
Hắn dừng một chút, nói:
- Tuy nhiên cũng phải nói trước, nếu tại hạ rèn thành công và đưa tới Thiên Kỵ Lực. Vậy thì chống cự Thiên Kỵ Lực sẽ là chuyện của các ngươi.
Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cùng nhau nói:
- Doanh đại sư khoan tâm, chúng ta hiểu rõ trong lòng.
Ở trên người của Doanh Thừa Phong có hai kiện bán Thần Khí, mỗi một kiện bán Thần Khí đều có được sức lực lĩnh vực hùng mạnh.
Nhưng Doanh Thừa Phong có thể sử dụng lĩnh vực Hàn Băng để che dấu hơi thở do Khí linh Bá Vương phóng thích ra lúc thăng tiến, nhưng lại không thể bảo đảm có thể che dấu được khí tức của tấm chắn bán Thần này.
Bởi vì Khí linh Hàn Băng và Khí linh Bá Vương đều do một tay Doanh Thừa Phong rèn tạo nên, mặc dù hai kiện bán Thần Khí này điều khác nhau, nhưng bởi vì cùng có một chủ nhân nên sức lực của bọn nó cũng không bài xích lẫn nhau, cũng có thể cho phép sức lực khác tồn tại.
Nếu đột nhiên thay đổi thành sức lực của một kiện bán Thần Khí khác, cho dù Khí linh Hàn Băng và Khí linh Bá Vương đồng ý che giấu thì Khí linh của bán Thần Khí đó cũng chưa chắc nguyện ý nhờ lĩnh vực của Hàn Băng và Bá Vương che chở.
Bởi vì làm việc này chẳng khác nào là buông tha mọi chống cự, một khi Hàn Băng và Bá Vương trở mặt, vậy thì kết cục của Khí linh bán Thần này sẽ vô cùng thê thảm.
Tất cả Khí linh có thể thăng tiến lên bán Thần đều sẽ không lựa chọn như vậy.
Bọn chúng tình nguyện tử vong dưới thiên kiếp, cũng tuyệt đối không muốn đem tính mạng và tương lai của mình ký thác vào kẻ khác.
Cho nên, Doanh Thừa Phong mới có thể giao vấn đề khó khăn chống đỡ uy lực của thiên địa này cho hai vị cường nhân bán Thần.
Sau khi lấy được sự tán thành và đồng ý của bọn họ, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vung tay lên, lò luyện đan lập tức nhẹ nhàng xoáy mở.
Tấm chắn vĩ đại bay lên trời, một khắc rơi xuống phía trên lò luyện đan lập tức tự động nhỏ lại. Chỉ một lát sau liền biến thành một tấm chắn nhỏ tiến vào trong đó.
Sau đó, những tài liệu kim loại quý hiếm trên mặt đất cũng lần lượt tiến vào trong lò luyện đan.
Cuối cùng, Doanh Thừa Phong bắt được viên thạch Định Vị kia, sức lực tinh thần thoáng cảm ứng một chút, ánh mắt của hắn khẽ động một chút.
Ở bên trong không gian thạch Định Vị này, không ngờ lại là một mảnh đất đai mênh mông khổng lồ.
Toàn bộ không gian làm cho người ta có cảm giác ngưng trọng và phong phú, đặc thù này vô cùng tương tự với cự thuẫn kia.
Bởi vậy có thể thấy được, vì một ngày này, lão Cường Ni nhất định đã chuẩn bị trong thời gian rất lâu, hơn nữa còn lựa chọn thạch Định Vị có không gian vô cùng tương xứng với cự thuẫn.
Kể từ đó, xác suất cự thuẫn có thể thăng tiến lên bán Thần Khí liền lớn hơn.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong đưa thạch Định Vị vào bên trong lò luyện đan. Sau đó hắn đậy nắp lò luyện đan lại, tinh thần ý niệm truyền vào trong, ngay sao đó liền kết hợp lại với Đan Lô Khí Linh.
Linh lực thiên địa cuồn cuộn không dứt chen chúc tới, tạo thành một đoàn năng lượng lốc xoáy phía dưới lò luyện đan.
Mượn dùng luồng sức lực này bùng phát, nhiệt độ toàn bộ lò luyện đan lập tức tăng lên, kim loại quý hiếm dần dần tan rã và từ từ dung nhập vào trong tấm chắn.
Sau đó thạch Định Vị chậm rãi tiếp cận trung tâm của tấm chắn và khảm vào trong đó.
Nhưng mà, thời điểm cả hai vừa kết hợp lại, mỗi cỗ sức lực mênh mông khó có thể hình dung đột nhiên bạo phát từ chỗ mà cả hai vừa kết hợp.
Luồng sức lực này to lớn khổng lồ, trực tiếp đánh lên tinh thần ý niệm của Doanh Thừa Phong.
Ngay sau đó, một hình ảnh khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả hiện ra trong đầu của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.