Chương 612: Chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ
Thương Thiên Bạch Hạc
28/09/2015
-
Hung cầm, là hung cầm...
Trương Oánh Oánh sắc mặt đột biến, nàng kinh hô lên.
Trong số những người ở đây, chỉ duy nhất có nàng mới có kinh nghiệm và hiểu được giao chiến với hung cầm khủng khiếp như thế nào. Khi đó nàng sử dụng bí pháp từ trên trời giáng xuống, muốn đưa Hứa phu nhân từ vách núi trong khu rừng sâu thăm thẳm này thoát ra ngoài.
Nhưng lũ hung cầm vô số vô tận này đã khiến nàng bị kẹt cứng trên không trung.
Tuy rằng phần lớn số hung cầm này đều là tu vi Thanh Đồng Cảnh, nhưng số lượng đáng sợ như vậy đã bù được hết thảy sự thiếu sót.
Chớ đừng nói đến trong lũ hung cầm này còn ẩn dấu Tử Kim Cảnh cường nhân.
Nàng có thể thoát khỏi sự vây hãm đó cúng là nhờ được một vị chim thần ban cho bí pháp. Cứ coi là như thế thì sau khi thoát ra được nàng cũng không dám liều lĩnh tiến vào thêm lần nữa.
Cho nên bây giờ khi nhìn thấy số lượng hung cầm khổng lồ như vậy, sự kinh hãi trong lòng nàng quả thật khó có thể diễn tả được.
Hứa phu nhân trầm giọng nói:
- Lũ hung cầm này trước giờ không bao giờ đến đáy vực, làn này sao lại phá lệ như vậy.
Trương Oánh Oánh chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ta không biết, có lẽ...liên quan đến Y Cách Nạp Đề."
"Lê-eeee-eezz~!, Lê-eeee-eezz~!, Lê-eeee-eezz~!..."
Âm thanh dài bên tai không dứt, vô số hung cầm che trời phủ đất ùn ùn lao xuống, bọn chúng chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là Y Cách Nạp Đề đang ngồi trên Linh khí bay trong thời khắc này.
Trương Oánh Oánh quả đoán không sai, lũ hung cầm này đúng là bị hắn thu hút đến.
Tuy nhiên, lúc này tên đầu sò gây nên chuyện là Y Cách Nạp Đề sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn sớm đã căm hận lũ hung cầm này vô cùng.
Cũng chẳng hiểu nổi cái lũ này có mối thù gì không đội trời chung với hắn, vừa thấy mặt là lập tức lao đến ầm ầm, mỗi một con hung cầm trong khóe mắt đều lóe lên một tia máu, trên người bọn chúng tỏa ra hơi thở khủng khiếp đến nỗi khó mà có thể tưởng tượng được.
Chúng chằm chằm nhìn Y Cách Nạp Đề, dường như muốn băm thây hắn làm vạn đoạn.
Tuy nhiên, Y Cách Nạp Đề cũng không phải kẻ tầm thường, mắt thấy không còn đường rút, lập tức quay đầu bỏ chạy. Hắn muốn dẫn lũ hung cầm tới chỗ Hứa phu nhân và đám người đang chờ ở phía trước. Cho dù là chết, cũng phải kéo những kẻ này chết cùng.
- Đừng tới đây
Trương Oánh Oánh kêu lên một tiếng, duỗi tay vung lên, một đạo ánh sáng hồng sắc phát ra, nhắm tới Linh Khí Đại Điểu dưới chân Y Cách Nạp Đề bắn ra.
Nhưng Y Cách Nạp Đề rút đao vung lên, khi ánh đao kia lóe lên liền phảng phất như một bức tưởng hắc ám chặn ngay đường kiếm này.
Hứa phu nhân thấy tình thế không ổn liền vội vàng ra tay, nhưng hai người bọn họ cho dù dùng hết sức tấn công cũng đều bị ngăn lại. Đại điểu dưới sự bảo vệ của Y Cách Nạp Đề, phòng ngự chật như nêm cối.
Hứa phu nhân vội vàng nói:
- Song Đầu tiền bối, mau mời ra tay.
Song Đầu Binh Vương chính là Tử Kim Cảnh cường nhân. Nếu là nó ra tay, đương nhiên đạt được hiệu quả.
Nhưng, Song Đầu Binh Vương lúc này đây cũng không nghe theo sự chỉ huy của nàng. Mà chậm rì rì nói:
- Hắn nếu đã trở lại, ta cần gì lại phải ra tay nữa.
Hứa phu nhân lạnh lùng nói:
- Hắn đưa tới hung cầm, nếu để cho hắn tới gần, chúng ta cũng không thể thoát được đâu.
Song Đầu khinh thường nhếch miệng, nói:
- Chỉ là hung cầm, cần gì tiếc nuối.
Số hung cầm chết trong tay Doanh Thừa Phong đã đạt đến một con số cực kỳ kinh khủng, thậm chí trong số đó còn bao hàm một hung cầm lão tổ tông Tử Kim Cảnh.
Cho nên trong con mắt Song Đầu, lũ hung cầm có tiếng không có miếng, căn bản cũng không đủ sức gây nên sợ hãi.
Cống hiến lớn nhất của chúng đối với chủ nhân chính là bức cho tên khốn kkiếp Y Cách Nạp Đề trở lại.
- Ha ha, để cho chúng ta đồng quy vu tận đi...
Y Cách Nạp Đề thả tiếng cười dài, trong tiếng cười đó thậm chí còn có chút hương vị của sự điên cuồng.
Đủ loại biến cố xảy ra trong hôm nay đã vượt rất xa khỏi sự tưởng tượng của hắn. Đến lúc này hắn không còn tin tưởng rằng mình có thể sống sót mà thoát khỏi nơi đây, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để lũ người này được dễ chịu.
"Lê-eeee-eezz~!..."
Tốc độ của bọn hung cầm dường như là nhanh hơn một cấp, cuối cùng chúng cũng đuổi kịp được Đại điểu. Trong đó con hung cầm có tốc độ nhanh nhất đã hung hăng cắn lấy đuôi cánh của con Đại điểu kia, hàm răng sắc bén đó không ngờ tạo thành một lỗ thủng lớn. Tuy thế, răng của nó cũng phát ra âm thanh vỡ rạn, không ngờ kết quả lại là lưỡng bại câu thương.
Tuy nhiên, răng gãy thì vẫn có thể bay chứ cánh mà đã bị tổn hại thì khó mà có thể tiếp tục giữ vững được thăng bằng trong không trung.
Y Cách Nạp Đề quyết định thật nhanh, thân hình hắn nhoáng lên một cái, từ giữa không trung nhảy xuống.
Ngay tại thời khắc hắn rời khỏi Đại điêu, thứ này bỗng nhiên bạo liệt vỡ ra, từng đoàn từng đoàn mây mù đặc sánh bay lên trời, đem một ít hung cầm xung quanh đó bao phủ lại.
Ngay sau đó, một mảng mưa máu lớn từ trên trời giáng xuống, linh vật này tuy tiêu tùng nhưng cũng giết chết được bốn con hung cầm hùng mạnh.
Sau khi hai chân chạm đất, Y Cách Nạp Đề không những không trốn chạy mà ngược lại, hắn hướng về phía Hứa phu nhân và những người ở đó.
Dù cho nơi nay có một Tử Kim Cảnh Binh Vương đáng sợ, nhưng so với lũ hung cầm vô cùng vô tận kia cũng còn tốt hơn nhiều.
- Hứa phu nhân, lũ hung cầm này điên rồi, không ngờ chúng dám xâm nhập nơi đây, chúng ta kết hợp với nhau thế nào?
Hứa phu nhân đối với hắn hận thấu xương, lãnh đạm nói:
- Cút.
Trong tay Hồng Lăng quay cuồng, tạo thành từng đạo sóng cuồn cuộn, hướng tới hắn quấn đi.
Y Cách Nạp Đề cười lạnh một tiếng, hắn đến phạm vi cách Hứa phu nhân một khoảng nhất định liền dừng lại. Ở vị trí này, vừa đủ để cảnh giác con Song Đầu Binh Vương kinh khủng kia có thể đánh úp bất ngờ, lại cũng khiến lũ hung cầm kia chú ý đến Hứa phu nhân và những kẻ cạnh đó.
Tiếng kêu to của bọn hung cầm càng ngày càng vang, cũng phát ra càng dồn dập hơn.
Hai đường thông đạo khổng lồ xuất hiện đột ngột giữa bầy hung cầm, ngay sau đó, hai hình thể hung cầm vô cùng to lớn từ giữa bay ra.
Đây là hai Tử Kim Cảnh cường nhân. Sau khi cảm ứng được khí tức của bọn chúng, cho dù là Hứa phu nhân và Y Cách Nạp Đề, những nhân vật như vậy đều cảm thấy một tia tuyệt vọng.
Hai Tử Kim Cảnh cường nhân, hơn nữa còn thêm số lượng khổng lồ những hung cầm như thế, có người nào có thể chống lại đây.
Tại thời khắc này, hai người bọn họ trong lòng đồng thời nổi lên một chút ý niệm quỷ dị trong đầu, Trương Oánh Oánh làm như thế nào từ đỉnh núi xuống đây được, hay là do khi đó lũ hung cầm đều đang ngủ say cũng nên.
- Rống, lại là cái tên kia.
Hai Tử Kim Cảnh hung cầm không lập tức nhào xuống, mà dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Song Đầu ở sau lưng Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh.
Mỗi người một tư tưởng khác nhau, thầm nghĩ trong lòng, hay là hai tên này có quen biết nhau đã lâu.
Song Đầu nhếch miệng cười, nói:
- Hai vị, đã lâu không gặp.
- Hừ.
Một tên Tử Kim Cảnh hung cầm dùng ánh mắt quét một lượt dưới mặt đất, nói:
- Tên kia đi đâu rồi
Song Đầu lắc lắc cái đầu to lớn, nói:
- Ta làm sao biết được.
- Được, nếu như ngươi đã không biết thì hôm nay ta sẽ tiêu diệt hết các ngươi.
Một Tử Kim Cảnh hung cầm khác gào lên:
- Lần trước các ngươi giết con cháu chúng ta nhiều như vậy, lần này ta sẽ một mẻ hốt gọn hết bọn ngươi, tất cả loài người ở đây đều chạy không thoát được đâu.
Nó nheo mắt, nhìn chằm chằm Y Cách Nạp Đề liếc một cái, dường như là để gia tăng giọng điệu nói chuyện của chính mình.
Sắc mặt Y Cách Nạp Đề lập tức trắng bệch, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao lũ hung cầm này lại có ánh nhìn thù hận đối với hắn như vậy.
Kỳ thực lũ hung cầm hận thù không phải là hắn mà là tên thanh niên trẻ tuổi đáng sợ kia. Hắn rõ ràng là đã đắc tội với số lượng khổng lồ những con hung cầm này. Nhưng gã thanh niên ấy hiện giờ không có ở đây, cho nên bọn chúng đương nhiên phải kiếm kẻ khác để trút giận thôi.
Mà mình lúc trước tưởng may mắn không chết, lại đúng lúc này đưa đầu vào rọ.
Nghĩ đến đây, mối thù của hắn đối với Doanh Thừa Phong bốc lên lại càng mạnh mẽ hơn.
Song Đầu thả tiếng cười dài. Nói:
- Muốn giết hết được chúng ta, chỉ sợ thực lực của các ngươi không đủ thôi.
- Hừ, đủ dùng hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao.
Một con Tử Kim Cảnh hung cầm hú to một tiếng, phần đông lũ hung cầm ban đầu vần quanh ở giữa không trung chưa từng đáp xuống bỗng lao xuống như điên.
Mỗi một con trong bọn chúng đều có sức chiến đấu to lớn, răng nanh bén nhọn và móng vuốt ẩn chứa bên trong đó năng lượng cường đại.
Tuy nhiên, không giống với những lũ hung cầm nhỏ đang lao tới kia, hai tên Tử Kim Cảnh hung cầm lại vỗ cánh lui về phía sau.
Bọn chúng một mặt đốc chiến ở đây, nhưng mặt khác lại thật cẩn thận nhẹ nhàng rời khỏi chiến trường.
Chỉ có chắc chắn rằng kẻ kia đã mất tích, hoặc là đã rời khỏi Lạc Hoa Nhai, bọn chúng mới đích than tham chiến.
Hai cái mồm đầy máu của Song Đầu mở to, một luồng hắc khí từ giữa phun ra. Luồng hắc khí này tràn đầy sự mê hoặc và tác dụng ăn mòn, chỉ cần bị phun trúng thì con hung cầm nào cũng đều lật nghiêng, nhẹ nhàng rơi xuống.
Cho đến khi thân thể của bọn chúng chạm xuống đến mặt đất thì cũng là lúc đã chết thật sự.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh núp phía dưới đằng sau Song Đầu, mỗi nàng thi triển một thủ đoạn, phụ trợ Song Đầu giết hết lũ hung cầm ở cửa động, không cho bọn chúng có thể vào được huyệt động.
Còn ở bên kia, Y Cách Nạp Đề tuy chỉ có một mình nhưng hắn áp sát lưng vào vách núi, vung vẫy trường đao, bảo hộ chính mình một cách hoàn hảo.
Chỉ có điều trong lòng của ba kẻ thuộc về loài người kia đều lo lắng vạn phần.
Một số lượng hung cầm khổng lồ như vậy, trong một thời gian ngắn có thể duy trì được nhưng nếu kéo dài thời gian thì bọn họ sợ có lẽ phải bỏ mạng nơi miệng hung cầm mất thôi.
Nhưng trong lúc bọn họ lòng đang nóng như lửa đốt thì một tiếng thét dài từ trong huyệt động đột ngột vang lên.
Theo sau, một đạo hồng quang chợt vụt ra, dừng lại xoay thành vòng bên ngoài huyệt động.
"BA~ BA~..."
Vô số tiếng nổ lớn vang lên, đám hung cầm đang nhao nhao vây ở bên ngoài bị Bá Vương thương xé rách, máu thịt rơi vãi khắp nơi.
Trương Oánh Oánh sắc mặt đại biến, vội vàng kêu lên:
- Doanh huynh cẩn thận, bọn kia vẫn còn mang thù đấy, không cần lạm… ồ.
Lời của nàng còn chưa dứt, liền thấy được một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
Những con hung cầm dưới sự thúc dục của Tử Kim Cảnh, vốn quên cả sống chết công kích đột nhiên nhất tề ngẩn ra, ngay sau đó liền dang rộng đôi cánh bay lên cao, liều mạng cố sức thoát khỏi phạm vi bao phủ của hồng quang.
- Đây, đây là...
Trương Oánh Oánh giương mắt líu lưỡi hỏi.
- Hà hà, Hứa phu nhân, Trương tiểu thư, lũ nghiệt súc này giao cho ta đi.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, Doanh Thừa Phong đã hai tay ôm ngực, thản nhiên từ trong huyệt động đi ra.
"Lê-eeee-eezz~!..."
Tại thời khắc nhìn thấy Doanh Thừa Phong xuất hiện, đám chim che kín bầu trời này đột nhiên bạo phát ra vô số tiếng kêu, tạp âm khủng khiếp đó có thể nói là long trời lở đất.
Hứa phu nhân và những người khác biết điềm chẳng lành, bọn họ ngẩng đầu nhìn trời, tập trung suy nghĩ, chuẩn bị nghênh đón sự tấn công như mưa rền gió dữ sắp đổ xuống sau đó.
Nhưng khi mọi điều trước mặt họ đã rõ ràng thì cũng là lúc ai cũng trợn tròn đôi mắt không thể khép lại được nữa.
Hai Tử Kim Cảnh cường nhân cầm đầu đám hung cầm, không ngờ giống như đàn chim gặp phải cung thủ, ngay lập tức liền xoay người bỏ trốn, tốc độ của bọn chúng nhanh đến nỗi không thể nào tưởng tượng nổi.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, khoảng không gian này liền trở lại trong sáng, không còn nhìn thấy bất kỳ một con hung cầm nào nữa.
Y Cách Nạp Đề sững sờ quay đầu, nhìn vẻ mặt mỉm cười như không hề có gì của Doanh Thừa Phong khi đó, chỉ cảm thấy trong lòng như đã chết, một loại cảm giác sợ hãi đến vô cùng tràn ngập trong đầu.
Trương Oánh Oánh sắc mặt đột biến, nàng kinh hô lên.
Trong số những người ở đây, chỉ duy nhất có nàng mới có kinh nghiệm và hiểu được giao chiến với hung cầm khủng khiếp như thế nào. Khi đó nàng sử dụng bí pháp từ trên trời giáng xuống, muốn đưa Hứa phu nhân từ vách núi trong khu rừng sâu thăm thẳm này thoát ra ngoài.
Nhưng lũ hung cầm vô số vô tận này đã khiến nàng bị kẹt cứng trên không trung.
Tuy rằng phần lớn số hung cầm này đều là tu vi Thanh Đồng Cảnh, nhưng số lượng đáng sợ như vậy đã bù được hết thảy sự thiếu sót.
Chớ đừng nói đến trong lũ hung cầm này còn ẩn dấu Tử Kim Cảnh cường nhân.
Nàng có thể thoát khỏi sự vây hãm đó cúng là nhờ được một vị chim thần ban cho bí pháp. Cứ coi là như thế thì sau khi thoát ra được nàng cũng không dám liều lĩnh tiến vào thêm lần nữa.
Cho nên bây giờ khi nhìn thấy số lượng hung cầm khổng lồ như vậy, sự kinh hãi trong lòng nàng quả thật khó có thể diễn tả được.
Hứa phu nhân trầm giọng nói:
- Lũ hung cầm này trước giờ không bao giờ đến đáy vực, làn này sao lại phá lệ như vậy.
Trương Oánh Oánh chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ta không biết, có lẽ...liên quan đến Y Cách Nạp Đề."
"Lê-eeee-eezz~!, Lê-eeee-eezz~!, Lê-eeee-eezz~!..."
Âm thanh dài bên tai không dứt, vô số hung cầm che trời phủ đất ùn ùn lao xuống, bọn chúng chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là Y Cách Nạp Đề đang ngồi trên Linh khí bay trong thời khắc này.
Trương Oánh Oánh quả đoán không sai, lũ hung cầm này đúng là bị hắn thu hút đến.
Tuy nhiên, lúc này tên đầu sò gây nên chuyện là Y Cách Nạp Đề sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn sớm đã căm hận lũ hung cầm này vô cùng.
Cũng chẳng hiểu nổi cái lũ này có mối thù gì không đội trời chung với hắn, vừa thấy mặt là lập tức lao đến ầm ầm, mỗi một con hung cầm trong khóe mắt đều lóe lên một tia máu, trên người bọn chúng tỏa ra hơi thở khủng khiếp đến nỗi khó mà có thể tưởng tượng được.
Chúng chằm chằm nhìn Y Cách Nạp Đề, dường như muốn băm thây hắn làm vạn đoạn.
Tuy nhiên, Y Cách Nạp Đề cũng không phải kẻ tầm thường, mắt thấy không còn đường rút, lập tức quay đầu bỏ chạy. Hắn muốn dẫn lũ hung cầm tới chỗ Hứa phu nhân và đám người đang chờ ở phía trước. Cho dù là chết, cũng phải kéo những kẻ này chết cùng.
- Đừng tới đây
Trương Oánh Oánh kêu lên một tiếng, duỗi tay vung lên, một đạo ánh sáng hồng sắc phát ra, nhắm tới Linh Khí Đại Điểu dưới chân Y Cách Nạp Đề bắn ra.
Nhưng Y Cách Nạp Đề rút đao vung lên, khi ánh đao kia lóe lên liền phảng phất như một bức tưởng hắc ám chặn ngay đường kiếm này.
Hứa phu nhân thấy tình thế không ổn liền vội vàng ra tay, nhưng hai người bọn họ cho dù dùng hết sức tấn công cũng đều bị ngăn lại. Đại điểu dưới sự bảo vệ của Y Cách Nạp Đề, phòng ngự chật như nêm cối.
Hứa phu nhân vội vàng nói:
- Song Đầu tiền bối, mau mời ra tay.
Song Đầu Binh Vương chính là Tử Kim Cảnh cường nhân. Nếu là nó ra tay, đương nhiên đạt được hiệu quả.
Nhưng, Song Đầu Binh Vương lúc này đây cũng không nghe theo sự chỉ huy của nàng. Mà chậm rì rì nói:
- Hắn nếu đã trở lại, ta cần gì lại phải ra tay nữa.
Hứa phu nhân lạnh lùng nói:
- Hắn đưa tới hung cầm, nếu để cho hắn tới gần, chúng ta cũng không thể thoát được đâu.
Song Đầu khinh thường nhếch miệng, nói:
- Chỉ là hung cầm, cần gì tiếc nuối.
Số hung cầm chết trong tay Doanh Thừa Phong đã đạt đến một con số cực kỳ kinh khủng, thậm chí trong số đó còn bao hàm một hung cầm lão tổ tông Tử Kim Cảnh.
Cho nên trong con mắt Song Đầu, lũ hung cầm có tiếng không có miếng, căn bản cũng không đủ sức gây nên sợ hãi.
Cống hiến lớn nhất của chúng đối với chủ nhân chính là bức cho tên khốn kkiếp Y Cách Nạp Đề trở lại.
- Ha ha, để cho chúng ta đồng quy vu tận đi...
Y Cách Nạp Đề thả tiếng cười dài, trong tiếng cười đó thậm chí còn có chút hương vị của sự điên cuồng.
Đủ loại biến cố xảy ra trong hôm nay đã vượt rất xa khỏi sự tưởng tượng của hắn. Đến lúc này hắn không còn tin tưởng rằng mình có thể sống sót mà thoát khỏi nơi đây, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để lũ người này được dễ chịu.
"Lê-eeee-eezz~!..."
Tốc độ của bọn hung cầm dường như là nhanh hơn một cấp, cuối cùng chúng cũng đuổi kịp được Đại điểu. Trong đó con hung cầm có tốc độ nhanh nhất đã hung hăng cắn lấy đuôi cánh của con Đại điểu kia, hàm răng sắc bén đó không ngờ tạo thành một lỗ thủng lớn. Tuy thế, răng của nó cũng phát ra âm thanh vỡ rạn, không ngờ kết quả lại là lưỡng bại câu thương.
Tuy nhiên, răng gãy thì vẫn có thể bay chứ cánh mà đã bị tổn hại thì khó mà có thể tiếp tục giữ vững được thăng bằng trong không trung.
Y Cách Nạp Đề quyết định thật nhanh, thân hình hắn nhoáng lên một cái, từ giữa không trung nhảy xuống.
Ngay tại thời khắc hắn rời khỏi Đại điêu, thứ này bỗng nhiên bạo liệt vỡ ra, từng đoàn từng đoàn mây mù đặc sánh bay lên trời, đem một ít hung cầm xung quanh đó bao phủ lại.
Ngay sau đó, một mảng mưa máu lớn từ trên trời giáng xuống, linh vật này tuy tiêu tùng nhưng cũng giết chết được bốn con hung cầm hùng mạnh.
Sau khi hai chân chạm đất, Y Cách Nạp Đề không những không trốn chạy mà ngược lại, hắn hướng về phía Hứa phu nhân và những người ở đó.
Dù cho nơi nay có một Tử Kim Cảnh Binh Vương đáng sợ, nhưng so với lũ hung cầm vô cùng vô tận kia cũng còn tốt hơn nhiều.
- Hứa phu nhân, lũ hung cầm này điên rồi, không ngờ chúng dám xâm nhập nơi đây, chúng ta kết hợp với nhau thế nào?
Hứa phu nhân đối với hắn hận thấu xương, lãnh đạm nói:
- Cút.
Trong tay Hồng Lăng quay cuồng, tạo thành từng đạo sóng cuồn cuộn, hướng tới hắn quấn đi.
Y Cách Nạp Đề cười lạnh một tiếng, hắn đến phạm vi cách Hứa phu nhân một khoảng nhất định liền dừng lại. Ở vị trí này, vừa đủ để cảnh giác con Song Đầu Binh Vương kinh khủng kia có thể đánh úp bất ngờ, lại cũng khiến lũ hung cầm kia chú ý đến Hứa phu nhân và những kẻ cạnh đó.
Tiếng kêu to của bọn hung cầm càng ngày càng vang, cũng phát ra càng dồn dập hơn.
Hai đường thông đạo khổng lồ xuất hiện đột ngột giữa bầy hung cầm, ngay sau đó, hai hình thể hung cầm vô cùng to lớn từ giữa bay ra.
Đây là hai Tử Kim Cảnh cường nhân. Sau khi cảm ứng được khí tức của bọn chúng, cho dù là Hứa phu nhân và Y Cách Nạp Đề, những nhân vật như vậy đều cảm thấy một tia tuyệt vọng.
Hai Tử Kim Cảnh cường nhân, hơn nữa còn thêm số lượng khổng lồ những hung cầm như thế, có người nào có thể chống lại đây.
Tại thời khắc này, hai người bọn họ trong lòng đồng thời nổi lên một chút ý niệm quỷ dị trong đầu, Trương Oánh Oánh làm như thế nào từ đỉnh núi xuống đây được, hay là do khi đó lũ hung cầm đều đang ngủ say cũng nên.
- Rống, lại là cái tên kia.
Hai Tử Kim Cảnh hung cầm không lập tức nhào xuống, mà dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Song Đầu ở sau lưng Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh.
Mỗi người một tư tưởng khác nhau, thầm nghĩ trong lòng, hay là hai tên này có quen biết nhau đã lâu.
Song Đầu nhếch miệng cười, nói:
- Hai vị, đã lâu không gặp.
- Hừ.
Một tên Tử Kim Cảnh hung cầm dùng ánh mắt quét một lượt dưới mặt đất, nói:
- Tên kia đi đâu rồi
Song Đầu lắc lắc cái đầu to lớn, nói:
- Ta làm sao biết được.
- Được, nếu như ngươi đã không biết thì hôm nay ta sẽ tiêu diệt hết các ngươi.
Một Tử Kim Cảnh hung cầm khác gào lên:
- Lần trước các ngươi giết con cháu chúng ta nhiều như vậy, lần này ta sẽ một mẻ hốt gọn hết bọn ngươi, tất cả loài người ở đây đều chạy không thoát được đâu.
Nó nheo mắt, nhìn chằm chằm Y Cách Nạp Đề liếc một cái, dường như là để gia tăng giọng điệu nói chuyện của chính mình.
Sắc mặt Y Cách Nạp Đề lập tức trắng bệch, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao lũ hung cầm này lại có ánh nhìn thù hận đối với hắn như vậy.
Kỳ thực lũ hung cầm hận thù không phải là hắn mà là tên thanh niên trẻ tuổi đáng sợ kia. Hắn rõ ràng là đã đắc tội với số lượng khổng lồ những con hung cầm này. Nhưng gã thanh niên ấy hiện giờ không có ở đây, cho nên bọn chúng đương nhiên phải kiếm kẻ khác để trút giận thôi.
Mà mình lúc trước tưởng may mắn không chết, lại đúng lúc này đưa đầu vào rọ.
Nghĩ đến đây, mối thù của hắn đối với Doanh Thừa Phong bốc lên lại càng mạnh mẽ hơn.
Song Đầu thả tiếng cười dài. Nói:
- Muốn giết hết được chúng ta, chỉ sợ thực lực của các ngươi không đủ thôi.
- Hừ, đủ dùng hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao.
Một con Tử Kim Cảnh hung cầm hú to một tiếng, phần đông lũ hung cầm ban đầu vần quanh ở giữa không trung chưa từng đáp xuống bỗng lao xuống như điên.
Mỗi một con trong bọn chúng đều có sức chiến đấu to lớn, răng nanh bén nhọn và móng vuốt ẩn chứa bên trong đó năng lượng cường đại.
Tuy nhiên, không giống với những lũ hung cầm nhỏ đang lao tới kia, hai tên Tử Kim Cảnh hung cầm lại vỗ cánh lui về phía sau.
Bọn chúng một mặt đốc chiến ở đây, nhưng mặt khác lại thật cẩn thận nhẹ nhàng rời khỏi chiến trường.
Chỉ có chắc chắn rằng kẻ kia đã mất tích, hoặc là đã rời khỏi Lạc Hoa Nhai, bọn chúng mới đích than tham chiến.
Hai cái mồm đầy máu của Song Đầu mở to, một luồng hắc khí từ giữa phun ra. Luồng hắc khí này tràn đầy sự mê hoặc và tác dụng ăn mòn, chỉ cần bị phun trúng thì con hung cầm nào cũng đều lật nghiêng, nhẹ nhàng rơi xuống.
Cho đến khi thân thể của bọn chúng chạm xuống đến mặt đất thì cũng là lúc đã chết thật sự.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh núp phía dưới đằng sau Song Đầu, mỗi nàng thi triển một thủ đoạn, phụ trợ Song Đầu giết hết lũ hung cầm ở cửa động, không cho bọn chúng có thể vào được huyệt động.
Còn ở bên kia, Y Cách Nạp Đề tuy chỉ có một mình nhưng hắn áp sát lưng vào vách núi, vung vẫy trường đao, bảo hộ chính mình một cách hoàn hảo.
Chỉ có điều trong lòng của ba kẻ thuộc về loài người kia đều lo lắng vạn phần.
Một số lượng hung cầm khổng lồ như vậy, trong một thời gian ngắn có thể duy trì được nhưng nếu kéo dài thời gian thì bọn họ sợ có lẽ phải bỏ mạng nơi miệng hung cầm mất thôi.
Nhưng trong lúc bọn họ lòng đang nóng như lửa đốt thì một tiếng thét dài từ trong huyệt động đột ngột vang lên.
Theo sau, một đạo hồng quang chợt vụt ra, dừng lại xoay thành vòng bên ngoài huyệt động.
"BA~ BA~..."
Vô số tiếng nổ lớn vang lên, đám hung cầm đang nhao nhao vây ở bên ngoài bị Bá Vương thương xé rách, máu thịt rơi vãi khắp nơi.
Trương Oánh Oánh sắc mặt đại biến, vội vàng kêu lên:
- Doanh huynh cẩn thận, bọn kia vẫn còn mang thù đấy, không cần lạm… ồ.
Lời của nàng còn chưa dứt, liền thấy được một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
Những con hung cầm dưới sự thúc dục của Tử Kim Cảnh, vốn quên cả sống chết công kích đột nhiên nhất tề ngẩn ra, ngay sau đó liền dang rộng đôi cánh bay lên cao, liều mạng cố sức thoát khỏi phạm vi bao phủ của hồng quang.
- Đây, đây là...
Trương Oánh Oánh giương mắt líu lưỡi hỏi.
- Hà hà, Hứa phu nhân, Trương tiểu thư, lũ nghiệt súc này giao cho ta đi.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, Doanh Thừa Phong đã hai tay ôm ngực, thản nhiên từ trong huyệt động đi ra.
"Lê-eeee-eezz~!..."
Tại thời khắc nhìn thấy Doanh Thừa Phong xuất hiện, đám chim che kín bầu trời này đột nhiên bạo phát ra vô số tiếng kêu, tạp âm khủng khiếp đó có thể nói là long trời lở đất.
Hứa phu nhân và những người khác biết điềm chẳng lành, bọn họ ngẩng đầu nhìn trời, tập trung suy nghĩ, chuẩn bị nghênh đón sự tấn công như mưa rền gió dữ sắp đổ xuống sau đó.
Nhưng khi mọi điều trước mặt họ đã rõ ràng thì cũng là lúc ai cũng trợn tròn đôi mắt không thể khép lại được nữa.
Hai Tử Kim Cảnh cường nhân cầm đầu đám hung cầm, không ngờ giống như đàn chim gặp phải cung thủ, ngay lập tức liền xoay người bỏ trốn, tốc độ của bọn chúng nhanh đến nỗi không thể nào tưởng tượng nổi.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, khoảng không gian này liền trở lại trong sáng, không còn nhìn thấy bất kỳ một con hung cầm nào nữa.
Y Cách Nạp Đề sững sờ quay đầu, nhìn vẻ mặt mỉm cười như không hề có gì của Doanh Thừa Phong khi đó, chỉ cảm thấy trong lòng như đã chết, một loại cảm giác sợ hãi đến vô cùng tràn ngập trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.