Chương 507: Cơn bão tinh thần
Thương Thiên Bạch Hạc
08/09/2015
Trong đầu, một luồng sức mạnh như giông tố không ngừng đánh vỗ.
Đây là một loại sức mạnh tinh thần đạt tới mức cực hạn, một luồng sức mạnh thần bí đạt đến cực điểm.
Tề Thiên lão tổ bóp nát quả cầu Linh thạch biến dị thần kỳ kia, phóng thích ra cơn bão tinh thần vô cùng tận. Cơn bão này đã đánh tan phần đông quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, biến chúng thành tro tàn, và cũng đả thương Binh Vương Song Đầu và Doanh Thừa Phong.
Nếu như trên người họ không có Linh khí phòng hộ cường lực, vậy thì lúc này cũng đã biến thành tro bụi giống như quỷ binh Hoàng Kim Cảnh rồi.
Theo lý mà nói, sau khi cơn bão tinh thần này qua đi, những cơn dư trấn không gian sẽ dần dần biến mất.
Nhưng, lúc này Doanh Thừa Phong không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Hắn tuy hôn mê bất tỉnh, nhung đôi lông mày nhíu chặt, toàn thân co cuộn lại, miệng và các nhóm cơ trên cơ thể vẫn không ngừng co giật, hầu như lúc này hắn đáng chịu đựng cơn đau đớn kinh khủng.
Tuy nhiên, nếu so sánh với cơn bão tinh thần điên cuồng trong não lúc này, một chút đau trên người như này không thấm vào đâu.
Cơn bão tinh thần cuồng loạn hung mãnh phóng thích ra từ Linh thạch biến dị, khi tác động lên cơ thể của Doanh Thừa Phong, đồng thời cũng tác động mạnh vào thế giới tinh thần của hắn.
Doanh Thừa Phong dù sao cũng là con người, hơn nữa còn là người có kinh nghiệm sống của hai cuộc đời.
Không giống như tư tưởng đơn thuần của Binh Vương Song Đầu, khi bị cùng một cơn bão tinh thần tấn công, tinh thần của hắn càng bị tác động mạnh đến mức không gì sánh ngang.
Mà điều đáng buồn hơn là, cơn bão tinh thần này còn gây cho Trí Linh nhiễu loạn, vô số dòng điện lưu nhỏ bé điên cuồng chạy xuyên qua cơ thể hắn, dường như toàn bộ cơ thể hắn đã biến thành một bảng bo mạch điện tử.
Cũng may là cơ thể Doanh Thừa Phong lúc này đang ở đỉnh cao sức mạnh, khác xa so với cơ thể suy nhược kiếp trước, nếu không thì hắn đã sớm bị dòng điện phóng ra từ Trí Linh đốt cháy rồi.
Nhưng, cở thể của hắn tuy có khả năng chịu đựng được nguồn áp lực này, nhưng tình hình trong não lại không hề lạc quan.
Tinh thần hắn trở nên hoảng hốt, dường như bản thân đang đứng giữa biển khơi mênh mông không bờ bến. Mà dưới chân hắn, lại chỉ có mội chiếc thuyền lá, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp xuống biển khơi mênh mông.
Từ xa xa, mây đen dầy đặc, sấm chớp lóa trời, ở nơi tận cùng của tầm mắt, cơn cuồng phong bão tố đang được hình thành, và mỗi lúc một tiến sát gần.
Trong đầu của Doanh Thừa Phong bỗng thấy trống rỗng, vào lúc này, hắn dường như đã quên mất thân phận và lai lịch của bản thân, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn dốc hết sức lực để thoát khỏi cơn giông bão này. Nếu không, hắn sẽ bị sóng biển đánh lật, trở thành mồi ngon cho các loài cá trong biển.
Hắn đảo mắt chung quanh, nhặt lấy một mái chèo trên thuyền, ra sức chèo thuyền.
Hắn có thể thề với trời, bản thân hắn chưa từng chèo thuyền. Nhưng, có lẽ đứng trước nguy cơ nên đã phát huy tiềm lực trong người hắn, cho nên hắn bơi thuyền nhanh như một mũi tên.
Mừng rỡ như điên cuồng, Doanh Thừa Phong khi quay đầu nhìn lại phía sau, sắc mặt không khỏi xanh mét.
Bởi vì cơ giông bão phía sau lưng hắn đang phong tỏa càng lúc càng nhanh, tận mắt nhìn thấy một cơn lốc vòi rồng khổng lồ đang dần dần hình thành.
Trong lòng Doanh Thừa Phong hoảng hốt, hắn kêu lên một tiếng kinh hoàng, sử dụng hết sức bình sinh.
Trong lòng hắn tràn ngập nỗi sợ hãi, mà nỗi sợ hãi càng biến thành sức mạnh to lớn hơn, khiến tay hắn càng chèo nhanh và mạnh hơn.
Huyễn cảnh, đây là một huyễn cảnh không gì có thể chân thực hơn.
Bản thân đang xa lầy vào trong huyễn cảnh, nhưng Doanh Thừa Phong không hề phát hiện ra điều này. Sức mạnh tinh thần của hắn vận chuyển một cách điên cuồng, tốc độ đó đã đạt đến mức độ khiến người ta không thể tin nổi.
- Oành oành oành...
Trong đầu hắn, vang lên những tiến nổ rền vang như sấm, những tầng mây trên không trung cuối cũng đã hạ xuống nặng nề, mây đen trên đầu hắn xuống thấp dường như có thể giơ tay với tới.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong tràn đầy nỗi sợ hãi, khi đối mặt với sức mạnh vô phương chống đỡ của thiên nhiên, bất cứ người nào cũng đều sản sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng trong lòng.
Chỉ có điều, hắn không chịu bỏ cuộc.
Đến cả bản thân hắn cũng không hiểu, vì sao biết rõ nỗi vất vả vô công, nhưng lại vẫn kiên trì không nản, hắn không thể hiểu nổi lòng kiên trì này đến từ đâu.
Trên thực tế, khi một con người đã chết một lần vì một nguyên nhân nào đó, nhưng cuối cùng lại sống dậy từ trong cõi chết đi ra, vậy thì khát vọng sống của người đó sẽ mãnh liệt gấp trăn lần so với người thường.
Bởi vì hắn đã từng thể nghiệm sựu sợ hãi và cái sự âm u lạnh lẽo của cái chết, cho nên khi hắn được hồi sinh trở lại, càng trở nên quý trọng cơ hội sống vô cùng hiếm hoi này.
Bởi vậy, tuy lúc này trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, không hề có bất kỳ ký ức nào về quá khứ, nhưng khi gặp phải nguy hiểm không thể nào chống đỡ nổi, hắn lại dốc toàn lực mong tìm lại sự sống.
- Ào...
Cơn sóng lớn cuối cùng đã đuổi đến gần, những cơn sóng gió điên cuồng trong nháy mắt đã khiến toàn thân hắn ướt sũng.
Doanh Thừa Phong nheo mắt lại, hắn bỗng phát hiện, bản thân đã đã chui vào trong trung tâm cơn bão, tứ phía xung quanh người hắn đều là cuồng phong bạo vũ, tuy hắn ngồi trên thuyền, nhưng căn bản không biết bơi về hướng nào.
Cảm giác sợ hãi tột cùng dường như hóa thành một cánh tay khổng lồ, xiết chặn trái tim hắn.
Doanh Thừa Phong thét vang một tiếng, hắn vung mái chèo lên, ra sức vùng vẫy.
Hắn chỉ biết rằng, lúc này đây cần phải làm một việc, nếu không thì chỉ cần cảm giác sợ hãi thôi cũng đủ để lấy mất cái mạng nhỏ của hắn.
Con thuyền nhỏ bé cứ lên xuống dập dềnh không ngừng trong mưa bão. Lồng ngực của Doanh Thừa Phong cũng nổi sóng cuồn cuộn, cuối cùng hắn không chịu đựng được nữa, há to miệng, phun ra đầy một bụng nước đắng.
Nhưng, dù cho lúc này, hai tay hắn vẫn không chút tạm dừng.
Mái chèo trên thuyền liên tục khua lên, cái tư thế của hắn hầu như đã biến thành một cỗ máy tự động.
Cho đến khi chiếc thuyền nhỏ bị sóng đánh lật nhào, hoặc giả hắn chôn mình dưới đáy biển, nếu không thì hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Sóng giò càng lúc càng lớn, uy thế càng trở nên mãnh liệt, chỉ có những điều không nghĩ ra được chứ không có chuyện không làm được. Nhưng mà, cho dù sóng gió có cuồng liến đến mấy, đều không làm cho Doanh Thừa Phong buông tay chịu thua.
Đột nhiên, trong sóng gió thét gào, vang lên một tiếng thét lớn kinh thiên động địa.
Ở dưới nước biển, một bóng đen dài đến trăm trượng xuất hiện.
Đây là một sinh vật hình rắn không rõ nguồn gốc, thân hình nó có đường kính đạt đến mười trượng, nổi bồng bềnh theo sóng nước mênh mông.
Trong lòng Doanh Thừa Phong kêu khổ, nếu bị con thú khổng lồ này bắt gặp, vạy thì cái thuyền nhỏ bé dưới mông đít chắc là sẽ gặp họa rồi.
- Ầm...
Tiếng gầm rú vang trời nổi lên, trong cơn phong ba bão táp, hai cái đèn lồng tỏa sáng lấp lóe giữa bầu không khí âm u quỷ quái.
Đây chính là hai con mắt của quái thú khổng lồ, đang nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong. Đứng trước cái thân hình to lớn của nó, Doanh Thừa Phong giống như một hạt cát không đáng được nhắc tới.
Nhưng, nó lại tìm thấy một con người trong cơn bão tố điên cuồng, hơn nữa lại muốn lấy con người kia làm mồi cho bữa tối của nó.
Doanh Thừa Phong đã nhụt chí không còn hy vọng sống, nếu chỉ đơn thuần bị sóng biển tấn công, hắn vẫn còn có thể cầm cự, nhưng cộng thêm con quái thú khủng khiếp này, đó không phải sức người có thể chống đỡ.
Hơn nữa, nếu như rơi vào bụng quái thú, bị nó nuốt sống, thế mới là khổ hình tàn nhẫn nhất thế giới. Trong lòng Doanh Thừa Phong nổi lên tia tuyệt vọng đầu tiên, hắn thậm chí còn nghĩ tới việc tự kết liễu đời mình để cầu thoát khỏi kết cục bi thảm là bị con quái thú ăn thịt.
Hắn chợt cảm thấy eo hắn cứng lại, cúi đầu nhìn, hắn không khỏi trố mắt lè lưỡi.
Ở đấy, không ngờ lại có một có dao găm.
Lúc nãy hắn toàn lực bỏ chạy, không để ý trên người còn có một hung khí như vậy.
- Ầm...
Dưới biển, con quái vật rống lên một tiếng, lắc lư cái đuôi chầm chậm bơi về phía Doanh Thừa Phong.
Tuy sóng gió trên mặt biển rất cuồng bạo, nhưng hầu như không có ảnh hưởng đối với con hải thú, nó cứ thỏa sức bơi lội tự do trên biển.
Doanh Thừa Phong cắn răng, đưa tay sờ bên hông lấy ra một dao găm.
Lưỡi dao được mài sắc nhọn sáng lóa. Dù trong báo tối giữa biển khơi, nó vẫn ánh lên sáng ngời.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào con quái thú đang bơi tiến lại gần hắn, cơ thể hắn khẽ phát run.
Cho dù không muốn bị con hải quái nuốt vào bùng, cũng không có cách nào thoát khỏi sự phong tỏa của sóng biển bao la, vậy thì chỉ còn duy nhất một con đường này có thể lựa chọn.
Mũi dao chĩa thẳng vào cổ họng mình, chỉ cần hơi dùng sức, là có thể đâm xuyên cổ họng, đến lúc đó ngay cả Đại La Kim Tiên giáng thế cũng đừng mong cứu sống hắn.
Từ xa, con quái thú vẫn tiếp tục bơi đến gần, dường như sự sống chết của Doanh Thừa Phong không liên quan tới nó.
Sóng biển vẫn dâng lên cuồn cuộn, như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.
Mà Doanh Thừa Phong tay cầm dao găm run run, không biết vì sao, từ dưới đáy lòng hắn vẫn có một tiếng kêu gào âm ỷ.
- Doanh Thừa Phong, Doanh Thừa Phong...
Đây là tên của hắn, là tiếng gọi từ nơi sâu thẳm trong trí não của hắn.
Hắn cúi thấp đầu xuống, tỉ mỉ truy tìm nguồn gốc của tiếng gọi, thần tình trên khuôn mặt hắn lập tức trở nên cổ quái.
Bởi vì hắn phát hiện, cái âm thanh này không ngờ lại phát ra từ chiếc thuyền lá dưới chân hắn.
Doanh Thừa Phong trố mắt líu lưỡi, thuyền lá tự nhiên phát ra âm thanh, thật không thể tin được.
Đầu hắn như đột nhiên bị mở cửa, hắn mơ màng nổi lên vài cái ý nghĩ trong đầu.
Ta là ai, tại sao lại đến nơi này?
Đột nhiên, hắn cúi thấp đầu, nhìn xuống dưới chân.
Chiếc thuyền nhỏ dưới chân tuy bị chao đảo điên cuồng, nhưng trước sự đánh vỗ của những cơn sóng gió khổng lồ, nó vẫn không bị lật chìm, và cũng không bị tổn hại gì.
Uy lực của biển cả vô cùng mạnh mẽ, chỉ là một chiếc thuyền lá nhỏ bé làm sao có thể giữ lành nguyên vẹn.
Hắn hít sâu một hơi, trái tim đang đập mạnh điên cuồng kia từ từ ổn định trở lại.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa xa phía trước.
Con thú khổng lồ trong biển tuy vẫn đang dần dần tới gần, nhưng trong mắt hắn, nó không còn đáng sợ nữa.
Khi con tim hắn bình tĩnh trở lại, hắn đã nhớ lại mọi thứ.
Hắn ngửa đầu, phá lên cười ha hả:
- Ta là Doanh Thừa Phong, cơn bão tinh thần đáng chết kia, ngươi có giỏi thì đến đây.
Giọng nói của hắn vang lên như sấm, ầm ầm vang vọng khắp đất trời.
Sau tiếng thét vang của Doanh Thừa Phong, sự ảnh hưởng như ngày tận thế kia đột nhiên dừng lại, dường như thời đang ngưng đọng.
Trên không trung, bỗng nhiên nứt ra một cái hố tròn.
Một chùm sáng, mang theo ánh vàng kim từ trên trời giáng xuống, chiếu thẳng đứng vào người hắn.
Doanh Thừa Phong nhắm hai mắt lại, lặng lẽ hưởng thụ mọi thứ.
Một lúc lâu sau, mọi thứ trước mắt biến mất hoàn toàn, khi hắn mở đôi mắt, bản thân đã trở về trong cái huyệt động đó.
Mà lúc này, hắn cảm ứng sơ qua sức mạnh tinh thần của mình, Doanh Thừa Phong không khỏi mừng rỡ như điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Đây là một loại sức mạnh tinh thần đạt tới mức cực hạn, một luồng sức mạnh thần bí đạt đến cực điểm.
Tề Thiên lão tổ bóp nát quả cầu Linh thạch biến dị thần kỳ kia, phóng thích ra cơn bão tinh thần vô cùng tận. Cơn bão này đã đánh tan phần đông quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, biến chúng thành tro tàn, và cũng đả thương Binh Vương Song Đầu và Doanh Thừa Phong.
Nếu như trên người họ không có Linh khí phòng hộ cường lực, vậy thì lúc này cũng đã biến thành tro bụi giống như quỷ binh Hoàng Kim Cảnh rồi.
Theo lý mà nói, sau khi cơn bão tinh thần này qua đi, những cơn dư trấn không gian sẽ dần dần biến mất.
Nhưng, lúc này Doanh Thừa Phong không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Hắn tuy hôn mê bất tỉnh, nhung đôi lông mày nhíu chặt, toàn thân co cuộn lại, miệng và các nhóm cơ trên cơ thể vẫn không ngừng co giật, hầu như lúc này hắn đáng chịu đựng cơn đau đớn kinh khủng.
Tuy nhiên, nếu so sánh với cơn bão tinh thần điên cuồng trong não lúc này, một chút đau trên người như này không thấm vào đâu.
Cơn bão tinh thần cuồng loạn hung mãnh phóng thích ra từ Linh thạch biến dị, khi tác động lên cơ thể của Doanh Thừa Phong, đồng thời cũng tác động mạnh vào thế giới tinh thần của hắn.
Doanh Thừa Phong dù sao cũng là con người, hơn nữa còn là người có kinh nghiệm sống của hai cuộc đời.
Không giống như tư tưởng đơn thuần của Binh Vương Song Đầu, khi bị cùng một cơn bão tinh thần tấn công, tinh thần của hắn càng bị tác động mạnh đến mức không gì sánh ngang.
Mà điều đáng buồn hơn là, cơn bão tinh thần này còn gây cho Trí Linh nhiễu loạn, vô số dòng điện lưu nhỏ bé điên cuồng chạy xuyên qua cơ thể hắn, dường như toàn bộ cơ thể hắn đã biến thành một bảng bo mạch điện tử.
Cũng may là cơ thể Doanh Thừa Phong lúc này đang ở đỉnh cao sức mạnh, khác xa so với cơ thể suy nhược kiếp trước, nếu không thì hắn đã sớm bị dòng điện phóng ra từ Trí Linh đốt cháy rồi.
Nhưng, cở thể của hắn tuy có khả năng chịu đựng được nguồn áp lực này, nhưng tình hình trong não lại không hề lạc quan.
Tinh thần hắn trở nên hoảng hốt, dường như bản thân đang đứng giữa biển khơi mênh mông không bờ bến. Mà dưới chân hắn, lại chỉ có mội chiếc thuyền lá, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp xuống biển khơi mênh mông.
Từ xa xa, mây đen dầy đặc, sấm chớp lóa trời, ở nơi tận cùng của tầm mắt, cơn cuồng phong bão tố đang được hình thành, và mỗi lúc một tiến sát gần.
Trong đầu của Doanh Thừa Phong bỗng thấy trống rỗng, vào lúc này, hắn dường như đã quên mất thân phận và lai lịch của bản thân, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn dốc hết sức lực để thoát khỏi cơn giông bão này. Nếu không, hắn sẽ bị sóng biển đánh lật, trở thành mồi ngon cho các loài cá trong biển.
Hắn đảo mắt chung quanh, nhặt lấy một mái chèo trên thuyền, ra sức chèo thuyền.
Hắn có thể thề với trời, bản thân hắn chưa từng chèo thuyền. Nhưng, có lẽ đứng trước nguy cơ nên đã phát huy tiềm lực trong người hắn, cho nên hắn bơi thuyền nhanh như một mũi tên.
Mừng rỡ như điên cuồng, Doanh Thừa Phong khi quay đầu nhìn lại phía sau, sắc mặt không khỏi xanh mét.
Bởi vì cơ giông bão phía sau lưng hắn đang phong tỏa càng lúc càng nhanh, tận mắt nhìn thấy một cơn lốc vòi rồng khổng lồ đang dần dần hình thành.
Trong lòng Doanh Thừa Phong hoảng hốt, hắn kêu lên một tiếng kinh hoàng, sử dụng hết sức bình sinh.
Trong lòng hắn tràn ngập nỗi sợ hãi, mà nỗi sợ hãi càng biến thành sức mạnh to lớn hơn, khiến tay hắn càng chèo nhanh và mạnh hơn.
Huyễn cảnh, đây là một huyễn cảnh không gì có thể chân thực hơn.
Bản thân đang xa lầy vào trong huyễn cảnh, nhưng Doanh Thừa Phong không hề phát hiện ra điều này. Sức mạnh tinh thần của hắn vận chuyển một cách điên cuồng, tốc độ đó đã đạt đến mức độ khiến người ta không thể tin nổi.
- Oành oành oành...
Trong đầu hắn, vang lên những tiến nổ rền vang như sấm, những tầng mây trên không trung cuối cũng đã hạ xuống nặng nề, mây đen trên đầu hắn xuống thấp dường như có thể giơ tay với tới.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong tràn đầy nỗi sợ hãi, khi đối mặt với sức mạnh vô phương chống đỡ của thiên nhiên, bất cứ người nào cũng đều sản sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng trong lòng.
Chỉ có điều, hắn không chịu bỏ cuộc.
Đến cả bản thân hắn cũng không hiểu, vì sao biết rõ nỗi vất vả vô công, nhưng lại vẫn kiên trì không nản, hắn không thể hiểu nổi lòng kiên trì này đến từ đâu.
Trên thực tế, khi một con người đã chết một lần vì một nguyên nhân nào đó, nhưng cuối cùng lại sống dậy từ trong cõi chết đi ra, vậy thì khát vọng sống của người đó sẽ mãnh liệt gấp trăn lần so với người thường.
Bởi vì hắn đã từng thể nghiệm sựu sợ hãi và cái sự âm u lạnh lẽo của cái chết, cho nên khi hắn được hồi sinh trở lại, càng trở nên quý trọng cơ hội sống vô cùng hiếm hoi này.
Bởi vậy, tuy lúc này trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, không hề có bất kỳ ký ức nào về quá khứ, nhưng khi gặp phải nguy hiểm không thể nào chống đỡ nổi, hắn lại dốc toàn lực mong tìm lại sự sống.
- Ào...
Cơn sóng lớn cuối cùng đã đuổi đến gần, những cơn sóng gió điên cuồng trong nháy mắt đã khiến toàn thân hắn ướt sũng.
Doanh Thừa Phong nheo mắt lại, hắn bỗng phát hiện, bản thân đã đã chui vào trong trung tâm cơn bão, tứ phía xung quanh người hắn đều là cuồng phong bạo vũ, tuy hắn ngồi trên thuyền, nhưng căn bản không biết bơi về hướng nào.
Cảm giác sợ hãi tột cùng dường như hóa thành một cánh tay khổng lồ, xiết chặn trái tim hắn.
Doanh Thừa Phong thét vang một tiếng, hắn vung mái chèo lên, ra sức vùng vẫy.
Hắn chỉ biết rằng, lúc này đây cần phải làm một việc, nếu không thì chỉ cần cảm giác sợ hãi thôi cũng đủ để lấy mất cái mạng nhỏ của hắn.
Con thuyền nhỏ bé cứ lên xuống dập dềnh không ngừng trong mưa bão. Lồng ngực của Doanh Thừa Phong cũng nổi sóng cuồn cuộn, cuối cùng hắn không chịu đựng được nữa, há to miệng, phun ra đầy một bụng nước đắng.
Nhưng, dù cho lúc này, hai tay hắn vẫn không chút tạm dừng.
Mái chèo trên thuyền liên tục khua lên, cái tư thế của hắn hầu như đã biến thành một cỗ máy tự động.
Cho đến khi chiếc thuyền nhỏ bị sóng đánh lật nhào, hoặc giả hắn chôn mình dưới đáy biển, nếu không thì hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Sóng giò càng lúc càng lớn, uy thế càng trở nên mãnh liệt, chỉ có những điều không nghĩ ra được chứ không có chuyện không làm được. Nhưng mà, cho dù sóng gió có cuồng liến đến mấy, đều không làm cho Doanh Thừa Phong buông tay chịu thua.
Đột nhiên, trong sóng gió thét gào, vang lên một tiếng thét lớn kinh thiên động địa.
Ở dưới nước biển, một bóng đen dài đến trăm trượng xuất hiện.
Đây là một sinh vật hình rắn không rõ nguồn gốc, thân hình nó có đường kính đạt đến mười trượng, nổi bồng bềnh theo sóng nước mênh mông.
Trong lòng Doanh Thừa Phong kêu khổ, nếu bị con thú khổng lồ này bắt gặp, vạy thì cái thuyền nhỏ bé dưới mông đít chắc là sẽ gặp họa rồi.
- Ầm...
Tiếng gầm rú vang trời nổi lên, trong cơn phong ba bão táp, hai cái đèn lồng tỏa sáng lấp lóe giữa bầu không khí âm u quỷ quái.
Đây chính là hai con mắt của quái thú khổng lồ, đang nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong. Đứng trước cái thân hình to lớn của nó, Doanh Thừa Phong giống như một hạt cát không đáng được nhắc tới.
Nhưng, nó lại tìm thấy một con người trong cơn bão tố điên cuồng, hơn nữa lại muốn lấy con người kia làm mồi cho bữa tối của nó.
Doanh Thừa Phong đã nhụt chí không còn hy vọng sống, nếu chỉ đơn thuần bị sóng biển tấn công, hắn vẫn còn có thể cầm cự, nhưng cộng thêm con quái thú khủng khiếp này, đó không phải sức người có thể chống đỡ.
Hơn nữa, nếu như rơi vào bụng quái thú, bị nó nuốt sống, thế mới là khổ hình tàn nhẫn nhất thế giới. Trong lòng Doanh Thừa Phong nổi lên tia tuyệt vọng đầu tiên, hắn thậm chí còn nghĩ tới việc tự kết liễu đời mình để cầu thoát khỏi kết cục bi thảm là bị con quái thú ăn thịt.
Hắn chợt cảm thấy eo hắn cứng lại, cúi đầu nhìn, hắn không khỏi trố mắt lè lưỡi.
Ở đấy, không ngờ lại có một có dao găm.
Lúc nãy hắn toàn lực bỏ chạy, không để ý trên người còn có một hung khí như vậy.
- Ầm...
Dưới biển, con quái vật rống lên một tiếng, lắc lư cái đuôi chầm chậm bơi về phía Doanh Thừa Phong.
Tuy sóng gió trên mặt biển rất cuồng bạo, nhưng hầu như không có ảnh hưởng đối với con hải thú, nó cứ thỏa sức bơi lội tự do trên biển.
Doanh Thừa Phong cắn răng, đưa tay sờ bên hông lấy ra một dao găm.
Lưỡi dao được mài sắc nhọn sáng lóa. Dù trong báo tối giữa biển khơi, nó vẫn ánh lên sáng ngời.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào con quái thú đang bơi tiến lại gần hắn, cơ thể hắn khẽ phát run.
Cho dù không muốn bị con hải quái nuốt vào bùng, cũng không có cách nào thoát khỏi sự phong tỏa của sóng biển bao la, vậy thì chỉ còn duy nhất một con đường này có thể lựa chọn.
Mũi dao chĩa thẳng vào cổ họng mình, chỉ cần hơi dùng sức, là có thể đâm xuyên cổ họng, đến lúc đó ngay cả Đại La Kim Tiên giáng thế cũng đừng mong cứu sống hắn.
Từ xa, con quái thú vẫn tiếp tục bơi đến gần, dường như sự sống chết của Doanh Thừa Phong không liên quan tới nó.
Sóng biển vẫn dâng lên cuồn cuộn, như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.
Mà Doanh Thừa Phong tay cầm dao găm run run, không biết vì sao, từ dưới đáy lòng hắn vẫn có một tiếng kêu gào âm ỷ.
- Doanh Thừa Phong, Doanh Thừa Phong...
Đây là tên của hắn, là tiếng gọi từ nơi sâu thẳm trong trí não của hắn.
Hắn cúi thấp đầu xuống, tỉ mỉ truy tìm nguồn gốc của tiếng gọi, thần tình trên khuôn mặt hắn lập tức trở nên cổ quái.
Bởi vì hắn phát hiện, cái âm thanh này không ngờ lại phát ra từ chiếc thuyền lá dưới chân hắn.
Doanh Thừa Phong trố mắt líu lưỡi, thuyền lá tự nhiên phát ra âm thanh, thật không thể tin được.
Đầu hắn như đột nhiên bị mở cửa, hắn mơ màng nổi lên vài cái ý nghĩ trong đầu.
Ta là ai, tại sao lại đến nơi này?
Đột nhiên, hắn cúi thấp đầu, nhìn xuống dưới chân.
Chiếc thuyền nhỏ dưới chân tuy bị chao đảo điên cuồng, nhưng trước sự đánh vỗ của những cơn sóng gió khổng lồ, nó vẫn không bị lật chìm, và cũng không bị tổn hại gì.
Uy lực của biển cả vô cùng mạnh mẽ, chỉ là một chiếc thuyền lá nhỏ bé làm sao có thể giữ lành nguyên vẹn.
Hắn hít sâu một hơi, trái tim đang đập mạnh điên cuồng kia từ từ ổn định trở lại.
Cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa xa phía trước.
Con thú khổng lồ trong biển tuy vẫn đang dần dần tới gần, nhưng trong mắt hắn, nó không còn đáng sợ nữa.
Khi con tim hắn bình tĩnh trở lại, hắn đã nhớ lại mọi thứ.
Hắn ngửa đầu, phá lên cười ha hả:
- Ta là Doanh Thừa Phong, cơn bão tinh thần đáng chết kia, ngươi có giỏi thì đến đây.
Giọng nói của hắn vang lên như sấm, ầm ầm vang vọng khắp đất trời.
Sau tiếng thét vang của Doanh Thừa Phong, sự ảnh hưởng như ngày tận thế kia đột nhiên dừng lại, dường như thời đang ngưng đọng.
Trên không trung, bỗng nhiên nứt ra một cái hố tròn.
Một chùm sáng, mang theo ánh vàng kim từ trên trời giáng xuống, chiếu thẳng đứng vào người hắn.
Doanh Thừa Phong nhắm hai mắt lại, lặng lẽ hưởng thụ mọi thứ.
Một lúc lâu sau, mọi thứ trước mắt biến mất hoàn toàn, khi hắn mở đôi mắt, bản thân đã trở về trong cái huyệt động đó.
Mà lúc này, hắn cảm ứng sơ qua sức mạnh tinh thần của mình, Doanh Thừa Phong không khỏi mừng rỡ như điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.