Chương 572: Dị bảo
Thương Thiên Bạch Hạc
21/09/2015
Khép cửa phòng lại, Doanh Thừa Phong do dự một chút, lại lấy quyển trục cổ đó ra từ trong túi không gian một lần nữa.
Sau khi hắn và Võ lão trò chuyện một hồi, những người còn lại trong kho bảo vật cũng lục tục đi ra, trên mặt mỗi người đều có vẻ hưng phấn khó che dấu, bọn họ đều đã lấy được những bảo vật mà mình yêu thích.
Nội tình bên trong của Linh Đạo Thánh Đường quả thật rất nhiều, không ai có thể hiểu hết được.
Sau đó, Linh tháp Chân nhân lên tiếng, đuổi tất cả mọi người ra khỏi Linh tháp, lệnh cho bọn họ trong vòng ba ngày phải bồi dưỡng năng lực thật tốt. Ba ngày sau, tất cả những người được chọn phải cùng nhau tiến vào Linh Trì.
Dưới sự dẫn đường của hạ nhân, Doanh Thừa Phong cũng trở về chỗ ở của mình.
Mà Võ lão lúc này lại có tâm sự hết sức nặng nề, lão nhân gia ông cũng không thèm chào hỏi một tiếng đã chạy đi nơi nào mất rồi.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng không hề lo lắng cho vị lão nhân này.
Chỉ cần Linh tháp Chân nhân không ra tay, phỏng chừng ông ấy có lật tung cả Thiên Hạo Thành lên, cũng không ai làm gì được ông ấy.
Nhưng mà, lúc chỉ còn lại một mình, Doanh Thừa Phong không nhịn được liền lấy quyển trục lúc nãy ra xem.
Quyển trục có thể làm cho Võ lão biến đổi sắc mặt như vậy, đồng thời có thể làm cho khối đá Truyền Thừa trở nên nóng rực như vậy, tuyệt đối không phải là một vật đơn giản.
Gạt hết những đồ vật trên bàn sang một bên, hắn nhẹ nhàng, cẩn thận mở quyển trục ra đặt trên mặt bàn.
Bức tranh bên trong quyển trục vẫn như trước, không hề có chút biến hóa nào, một quanh cảnh sông núi bị bao phủ trong làn sương mù.
Doanh Thừa Phong khẽ nhíu mày lại, trên đó không có bất kì sóng năng lượng nào, thậm chí ngay đến cả một ít cảm giác của lực lượng cũng không thấy.
Hắn không thể nào nghĩ ra được, tại sao Võ lão lại để ý đến vật này như vậy.
Chỉ có điều, vật này chắc chắn không phải là đồ vật bình thường, nếu không thì Linh Đạo Thánh Đường cũng không thể nào bày nó trên bàn thờ trong nhiều năm liền như vậy.
Đồ vật có thể được Linh Tháp Chân nhân để vào trong kho bảo vật, làm sao có thể là đồ rác rưởi được. Hiện tại, hắn không khám phá ra được điều huyền diệu trong đó, nhưng cũng không có nghĩa là vật ấy vô dụng.
Hắn vươn hai tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt quyển trục.
Bỗng nhiên, hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, ánh mắt của hắn dừng lại trên quyển trục.
Ở thanh gỗ cuối cùng, có một lỗ hổng không theo quy tắc gì cả. Nếu như vật này đã có từ lâu, vậy thì việc bị hư hỏng cũng không thể tránh khỏi được. Nhưng Doanh Thừa Phong nhìn thấy lỗ hổng này lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Hắn vắt óc suy nghĩ, một lát sau, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái.
Mở túi không gian vẫn luôn mang theo bên người ra, Doanh Thừa Phong lấy ra một viên đá nho nhỏ, đấy chính là hòn đá lấy từ trong không gian tháp Truyền Thừa.
Cầm tảng đá lắp vào chỗ hổng đó, trên mặt của Doanh Thừa Phong xuất hiện một tia vui mừng.
Chỗ hổng này không ngờ lại trùng khớp với viên đá Truyền Thừa như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, quyển trục này quả thật là có quan hệ thần bí với không gian tháp Truyền Thừa.
Hắn có một loại dự cảm mơ hồ, có lẽ, cũng chỉ có hắn - người đã có được sự công nhận của không gian tháp Truyền Thừa, và là người được kế thừa nó, mới có thể sử dụng được đồ vật này.
Còn như Linh Tháp Chân nhân và Võ lão tuy rằng thần thông vô địch, nhưng chính vì bọn họ có tu vi quá cao, cho nên ngược lại không thể nào khống chế được vật này.
Thu lại suy nghĩ, hắn chậm rãi đút miếng đá kia vào trong lỗ hổng của quyển trục.
Nhưng mà điều khiến Doanh Thừa Phogg cảm thấy bất ngờ chính là, mặc dù đá Truyền Thừa nhét vào vừa khít, nhưng quyển trục đó lại không hề có phản ứng gì.
Trên mặt hắn lộ ra chút ngạc nhiên, trầm ngâm một hồi lâu.
Một lát sau, hắn đưa tay ra, một luồng lực lượng ánh sáng dần dần hình thành trong tay hắn.
Đây là tuyệt học đã bị thất truyền mà hắn đã học được từ trong đá Truyền Thừa, một sức mạnh hỗn nguyên, sức mạnh lực tinh thần của hắn cũng phóng thích ra ngoài.
Bất kể là vận chuyển chân khí hay là sức tấn công của lực lượng tinh thần, đều là tuyệt học của tháp Truyền Thừa.
Một khắc sau đó, hai loại lực lượng khác nhau gần như đồng thời tác động lên đá Truyền Thừa.
Vì thế, quyển trục trước mặt Doanh Thừa Phong đã bắt đầu xuất hiện sự biến hóa quỷ dị.
“vù, vù, vù…”
Hình ảnh trên tấm bản đồ bắt đầu thay đổi, mây mù bao phủ trên bức tranh dần dần tản ra, giống như là có một làn gió thổi nó đi vậy.
Như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì mức độ tản ra của đám mây mù đó không nhiều, chỉ tản ra có một chút mà thôi.
Nếu Doanh Thừa Phong không có Trí Linh giúp đỡ, thì chỉ trong vòng nháy mắt không thể suy tính được nhiều như vậy chứ chưa nói gì đến việc có thể phát hiện ra được ảo diệu trong đó.
Sắc mặt hơi đỏ lên, tuy rằng trước đó Doanh Thừa Phong cũng đã đoán rằng, nếu chỉ bằng lực lượng của bản thân mình thì chưa chắc có thể tìm ra lời giải cho quyển trục này.
Nhưng không ngờ là lực lượng bên trong quyển trục này lại khổng lồ như thế, năng lượng mà hắn đưa vào không ngờ chỉ có thể tạo ra một chút biến hóa nhỏ không đáng kể như vậy, vì thể làm cho hắn có chút bối rối.
Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt Doanh Thừa Phong chợt lóe lên, hắn khẽ hô một tiếng, chân khí trong cơ thể hắn dâng trào, lực lượng tinh thần được phóng ra.
Vào thời khắc này, hắn thu tất cả lực lượng của mình lại một chỗ, rồi đồng loạt phóng thích ra ngoài.
Doanh Thừa Phong bây giờ đã không còn là một tên vô danh tiểu tốt như ngày xưa nữa, chân khí của hắn đã đạt đến đỉnh cao cấp Bạch Ngân Cảnh, lực lượng tinh thần cũng đã thăng lên đến cấp Hoàng Kim Cảnh, cũng không kém gì một đại cao thủ nữa rồi.
Ở trong Khí Đạo Tông, cho dù là Tông chủ Phương Phù xuất thủ, cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Mà khi hắn đem tất cả lực lượng của mình phóng thích ra thì sức mạnh của cỗ lực lượng này hết sức khổng lồ, thật sự là khó có thể hình dung được.
Nhưng lực lượng mạnh như vậy truyền vào trong viên đá Truyền Thừa, vẫn như cũ, giống như là ném đá xuống biển vậy, chỉ lóe lên một gợn sóng rồi lại thôi.
Trong mắt của Doanh Thừa Phong lúc này đã xuất hiện vẻ hoảng sợ, vật này đến tột cùng là vật gì, chẳng lẽ phải có cấp bậc như Linh Tháp Chân nhân hoặc Võ lão thì mới có thể sử dụng được nó sao?
-Ầm…
Đột nhiên, cơ thể Doanh Thừa Phong khẽ run lên, lực lượng của hắn tuy rằng không đủ để tác động đến quyển trục nhưng vẫn mang tới một chút ít biến hóa.
Ở một góc bức tranh kia, tầng tầng mây mù rốt cục cũng đã nhạt đi, rồi nứt ra tạo thành một khe hở.
Đúng vậy, chỉ là một khe hở nhỏ xíu, so với tổng thể bức tranh mà nói thì cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc vậy, không đáng kể.
Nhưng như vậy cũng đã làm cho Doanh Thừa Phong hết sức vui mừng rồi, hắn lập tức nhìn chăm chú vào khe hở đó.
Ánh mắt xuyên qua khe hở đó, rơi xuống bên trong bức tranh.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Doanh Thừa Phong lập tức thay đổi, toát ra vẻ kinh ngạc trước nay chưa từng có.
Hắn đã nhìn thấy rồi, bên trong bức tranh này, thế nhưng không phải là những cảnh vật vô tri.
Đó là một cánh đồng lớn, trên đó có vô số nông dân đang cày cấy.
Giữa quanh cảnh non xanh nước biếc đó, lúa chiêm vàng óng và lúa mùa xanh rì trên từng mảnh ruộng đã chín già. Hạt lúa mẩy, nặng trĩu, đung đưa theo gió. Hương lúa thoang thoảng làm say lòng người. Từng đợt sóng lúa vàng óng cuồn cuồn hết lớp này đến lớp khác giống như là một dải ánh sáng màu vàng chiếu xuống cánh đồng. Hạt thóc màu vàng chanh trĩu xuống khiến cho bông lúa cũng cong xuống, nhưng nó vẫn lay động theo làn gió, giống như là đang hát bài ca ca ngợi ruộng đồng.
Trên cánh đồng, nhóm nông phu đang vui mừng nhìn thành quả lao động mà mình đã nỗ lực làm ra, tiếng cười tươi vui đó dường như đang vang lên ngay bên tai hắn.
Doanh Thừa Phong trố mắt nhìn, lúc này hắn giống như là một người đi lạc vào thế giới kì lạ của một bộ phim điện ảnh 5D. Mà bộ phim này lại y như đời thật vậy.
Hơn nữa, góc nhìn của hắn tuy là từ trên cao nhìn xuống, nhưng lại có thể biến đổi muôn hình vạn trạng.
Chỉ cần hắn muốn, thì có thể dễ dàng nhìn thấy bất kì chỗ nào thông qua cái khe hở nhỏ hẹp đó, thậm chí còn nghe được cả âm thanh trong đó nữa.
Ý nghĩ chợt xoay chuyển, Doanh Thừa Phong mơ hồ đoán ra được một khả năng.
Nhưng khả năng thật sự là không thể tưởng tượng được, khiến cho ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin.
Con ngươi đảo một vòng, ánh mắt di chuyển.
Cái khe trên bức tranh kia tuy rằng không lớn, nhưng phạm vi quang cảnh nhìn được từ trong đó thì lại vô cùng rộng lớn.
Ngoài cảnh điền dã tươi vui ra, còn nhìn thấy một ngọn núi trụi lủi, trên đó không có cây, mà chỉ có vài tảng đá lớn nằm rải rác với những hình thù kỳ quái.
Doanh Thừa Phong vươn một bàn tay ra, khẽ búng một cái.
Một cỗ lực lượng không tính là quá lớn được bắn ra từ ngón tay đó, rồi chui vào khẽ hở trên bức tranh.
Ý niệm tinh thần của Doanh Thừa Phong vẫn luôn đi theo cỗ lực lượng này. Cỗ lực lượng này là do hắn phát ra, tất nhiên sẽ không bài xích ý niệm tinh thần của hắn rồi.
Trước khi cỗ lực lượng này tiến vào chỗ khe hở đó, tất cả vẫn bình thường.
Nhưng chỉ một khắc khi cỗ lực lượng này tiến vào bên trong khe hở, tất cả đột nhiên thay đổi.
-Ầm ầm…
Một âm thanh cực lớn bỗng nổ vang giữa không trung.
Lực lượng mà hắn chỉ gảy nhẹ ra kia lại đang điên cuồng hút lấy lực lượng bên trong bức tranh.
Một tia chân khí đó trong nháy mắt liền trở nên to lớn và hùng mạnh hơn, rồi đột ngột hóa thành một tia chớp, nổ vang trên bầu trời.
-Ầm…
Tia chớp đó nổ ngay phía trên đỉnh núi đó, với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Sau khi tiếng nổ inh tai nhức óc kia vang lên, ngọn núi này lại tiếp tục bị một tia chớp to hơn bổ trúng.
Tuy rằng tia chớp này cũng không thể chém ngọn núi đó thành hai phần, nhưng cũng đủ để làm cho nó lõm xuống một vệt lớn.
Giống như là có một vị thần linh dùng một cái rìu lớn, chém một nhát thật mạnh lên ngọn núi, để lại vết tích không không tưởng.
Phía xa, đám nông phu trên cánh đồng sợ hãi nhìn về phía vừa phát ra tiếng nổ đó, bọn họ không ai bảo ai mà cùng đồng loạt ngã quỵ xuống đất.
Tuy rằng bọn họ không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng cảnh tượng giống như là thần linh đang nổi giận này đã dọa cho mọi người sợ hãi đến ngã quỵ.
Doanh Thừa Phong sững sờ nhìn cảnh tượng xảy ra trong bức tranh qua khe hở, thân thể hắn bỗng run lên.
Lực lượng có uy thế mạnh như thế này, trước đó hắn đã gặp qua một lần rồi.
Đó chính là khi Võ lão dẫn hắn đến Thiên Hạo Thành, Linh Tháp Chân nhân đột nhiên xuất chiêu để thử thách bản lĩnh của họ. Uy năng mạnh như vậy chỉ có thể xuất hiện lúc hai vị Tử Kim Cảnh giao đấu với nhau.
Nói cách khác, một cỗ lực lượng mà hắn tùy tay phóng ra kia, không ngờ uy năng mà nó sinh ra lại không kém gì so với uy năng của một cao thủ như Võ lão.
Đây là chuyện gì vậy?
Môi mấp máy, ánh mắt của Doanh Thừa Phong trở nên kiên định.
Hắn hít sâu một hơi, lại giơ tay lên một lần nữa, chạm vào cái khe hở nho nhỏ kia.
Nhưng, không ngờ được chính là, tay của hắn không thể duỗi ra được, giống như là có một loại lực lượng vô hình nào đó chặn ngón tay của hắn lại.
Ánh mắt ngưng lại, một ý niệm hiện bất chợt hiện lên trong đầu hắn.
“Ta muốn vào đó”
Khi cái ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn, một dải ánh sáng lập tức xuất hiện từ cái khe đó, chỉ trong nháy mắt đã truyền đến khắp thân thể hắn, mà người hắn cũng biến mất ngay trong thời khắc đó.
Sau khi hắn và Võ lão trò chuyện một hồi, những người còn lại trong kho bảo vật cũng lục tục đi ra, trên mặt mỗi người đều có vẻ hưng phấn khó che dấu, bọn họ đều đã lấy được những bảo vật mà mình yêu thích.
Nội tình bên trong của Linh Đạo Thánh Đường quả thật rất nhiều, không ai có thể hiểu hết được.
Sau đó, Linh tháp Chân nhân lên tiếng, đuổi tất cả mọi người ra khỏi Linh tháp, lệnh cho bọn họ trong vòng ba ngày phải bồi dưỡng năng lực thật tốt. Ba ngày sau, tất cả những người được chọn phải cùng nhau tiến vào Linh Trì.
Dưới sự dẫn đường của hạ nhân, Doanh Thừa Phong cũng trở về chỗ ở của mình.
Mà Võ lão lúc này lại có tâm sự hết sức nặng nề, lão nhân gia ông cũng không thèm chào hỏi một tiếng đã chạy đi nơi nào mất rồi.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng không hề lo lắng cho vị lão nhân này.
Chỉ cần Linh tháp Chân nhân không ra tay, phỏng chừng ông ấy có lật tung cả Thiên Hạo Thành lên, cũng không ai làm gì được ông ấy.
Nhưng mà, lúc chỉ còn lại một mình, Doanh Thừa Phong không nhịn được liền lấy quyển trục lúc nãy ra xem.
Quyển trục có thể làm cho Võ lão biến đổi sắc mặt như vậy, đồng thời có thể làm cho khối đá Truyền Thừa trở nên nóng rực như vậy, tuyệt đối không phải là một vật đơn giản.
Gạt hết những đồ vật trên bàn sang một bên, hắn nhẹ nhàng, cẩn thận mở quyển trục ra đặt trên mặt bàn.
Bức tranh bên trong quyển trục vẫn như trước, không hề có chút biến hóa nào, một quanh cảnh sông núi bị bao phủ trong làn sương mù.
Doanh Thừa Phong khẽ nhíu mày lại, trên đó không có bất kì sóng năng lượng nào, thậm chí ngay đến cả một ít cảm giác của lực lượng cũng không thấy.
Hắn không thể nào nghĩ ra được, tại sao Võ lão lại để ý đến vật này như vậy.
Chỉ có điều, vật này chắc chắn không phải là đồ vật bình thường, nếu không thì Linh Đạo Thánh Đường cũng không thể nào bày nó trên bàn thờ trong nhiều năm liền như vậy.
Đồ vật có thể được Linh Tháp Chân nhân để vào trong kho bảo vật, làm sao có thể là đồ rác rưởi được. Hiện tại, hắn không khám phá ra được điều huyền diệu trong đó, nhưng cũng không có nghĩa là vật ấy vô dụng.
Hắn vươn hai tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt quyển trục.
Bỗng nhiên, hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, ánh mắt của hắn dừng lại trên quyển trục.
Ở thanh gỗ cuối cùng, có một lỗ hổng không theo quy tắc gì cả. Nếu như vật này đã có từ lâu, vậy thì việc bị hư hỏng cũng không thể tránh khỏi được. Nhưng Doanh Thừa Phong nhìn thấy lỗ hổng này lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Hắn vắt óc suy nghĩ, một lát sau, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái.
Mở túi không gian vẫn luôn mang theo bên người ra, Doanh Thừa Phong lấy ra một viên đá nho nhỏ, đấy chính là hòn đá lấy từ trong không gian tháp Truyền Thừa.
Cầm tảng đá lắp vào chỗ hổng đó, trên mặt của Doanh Thừa Phong xuất hiện một tia vui mừng.
Chỗ hổng này không ngờ lại trùng khớp với viên đá Truyền Thừa như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, quyển trục này quả thật là có quan hệ thần bí với không gian tháp Truyền Thừa.
Hắn có một loại dự cảm mơ hồ, có lẽ, cũng chỉ có hắn - người đã có được sự công nhận của không gian tháp Truyền Thừa, và là người được kế thừa nó, mới có thể sử dụng được đồ vật này.
Còn như Linh Tháp Chân nhân và Võ lão tuy rằng thần thông vô địch, nhưng chính vì bọn họ có tu vi quá cao, cho nên ngược lại không thể nào khống chế được vật này.
Thu lại suy nghĩ, hắn chậm rãi đút miếng đá kia vào trong lỗ hổng của quyển trục.
Nhưng mà điều khiến Doanh Thừa Phogg cảm thấy bất ngờ chính là, mặc dù đá Truyền Thừa nhét vào vừa khít, nhưng quyển trục đó lại không hề có phản ứng gì.
Trên mặt hắn lộ ra chút ngạc nhiên, trầm ngâm một hồi lâu.
Một lát sau, hắn đưa tay ra, một luồng lực lượng ánh sáng dần dần hình thành trong tay hắn.
Đây là tuyệt học đã bị thất truyền mà hắn đã học được từ trong đá Truyền Thừa, một sức mạnh hỗn nguyên, sức mạnh lực tinh thần của hắn cũng phóng thích ra ngoài.
Bất kể là vận chuyển chân khí hay là sức tấn công của lực lượng tinh thần, đều là tuyệt học của tháp Truyền Thừa.
Một khắc sau đó, hai loại lực lượng khác nhau gần như đồng thời tác động lên đá Truyền Thừa.
Vì thế, quyển trục trước mặt Doanh Thừa Phong đã bắt đầu xuất hiện sự biến hóa quỷ dị.
“vù, vù, vù…”
Hình ảnh trên tấm bản đồ bắt đầu thay đổi, mây mù bao phủ trên bức tranh dần dần tản ra, giống như là có một làn gió thổi nó đi vậy.
Như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì mức độ tản ra của đám mây mù đó không nhiều, chỉ tản ra có một chút mà thôi.
Nếu Doanh Thừa Phong không có Trí Linh giúp đỡ, thì chỉ trong vòng nháy mắt không thể suy tính được nhiều như vậy chứ chưa nói gì đến việc có thể phát hiện ra được ảo diệu trong đó.
Sắc mặt hơi đỏ lên, tuy rằng trước đó Doanh Thừa Phong cũng đã đoán rằng, nếu chỉ bằng lực lượng của bản thân mình thì chưa chắc có thể tìm ra lời giải cho quyển trục này.
Nhưng không ngờ là lực lượng bên trong quyển trục này lại khổng lồ như thế, năng lượng mà hắn đưa vào không ngờ chỉ có thể tạo ra một chút biến hóa nhỏ không đáng kể như vậy, vì thể làm cho hắn có chút bối rối.
Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt Doanh Thừa Phong chợt lóe lên, hắn khẽ hô một tiếng, chân khí trong cơ thể hắn dâng trào, lực lượng tinh thần được phóng ra.
Vào thời khắc này, hắn thu tất cả lực lượng của mình lại một chỗ, rồi đồng loạt phóng thích ra ngoài.
Doanh Thừa Phong bây giờ đã không còn là một tên vô danh tiểu tốt như ngày xưa nữa, chân khí của hắn đã đạt đến đỉnh cao cấp Bạch Ngân Cảnh, lực lượng tinh thần cũng đã thăng lên đến cấp Hoàng Kim Cảnh, cũng không kém gì một đại cao thủ nữa rồi.
Ở trong Khí Đạo Tông, cho dù là Tông chủ Phương Phù xuất thủ, cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Mà khi hắn đem tất cả lực lượng của mình phóng thích ra thì sức mạnh của cỗ lực lượng này hết sức khổng lồ, thật sự là khó có thể hình dung được.
Nhưng lực lượng mạnh như vậy truyền vào trong viên đá Truyền Thừa, vẫn như cũ, giống như là ném đá xuống biển vậy, chỉ lóe lên một gợn sóng rồi lại thôi.
Trong mắt của Doanh Thừa Phong lúc này đã xuất hiện vẻ hoảng sợ, vật này đến tột cùng là vật gì, chẳng lẽ phải có cấp bậc như Linh Tháp Chân nhân hoặc Võ lão thì mới có thể sử dụng được nó sao?
-Ầm…
Đột nhiên, cơ thể Doanh Thừa Phong khẽ run lên, lực lượng của hắn tuy rằng không đủ để tác động đến quyển trục nhưng vẫn mang tới một chút ít biến hóa.
Ở một góc bức tranh kia, tầng tầng mây mù rốt cục cũng đã nhạt đi, rồi nứt ra tạo thành một khe hở.
Đúng vậy, chỉ là một khe hở nhỏ xíu, so với tổng thể bức tranh mà nói thì cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc vậy, không đáng kể.
Nhưng như vậy cũng đã làm cho Doanh Thừa Phong hết sức vui mừng rồi, hắn lập tức nhìn chăm chú vào khe hở đó.
Ánh mắt xuyên qua khe hở đó, rơi xuống bên trong bức tranh.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Doanh Thừa Phong lập tức thay đổi, toát ra vẻ kinh ngạc trước nay chưa từng có.
Hắn đã nhìn thấy rồi, bên trong bức tranh này, thế nhưng không phải là những cảnh vật vô tri.
Đó là một cánh đồng lớn, trên đó có vô số nông dân đang cày cấy.
Giữa quanh cảnh non xanh nước biếc đó, lúa chiêm vàng óng và lúa mùa xanh rì trên từng mảnh ruộng đã chín già. Hạt lúa mẩy, nặng trĩu, đung đưa theo gió. Hương lúa thoang thoảng làm say lòng người. Từng đợt sóng lúa vàng óng cuồn cuồn hết lớp này đến lớp khác giống như là một dải ánh sáng màu vàng chiếu xuống cánh đồng. Hạt thóc màu vàng chanh trĩu xuống khiến cho bông lúa cũng cong xuống, nhưng nó vẫn lay động theo làn gió, giống như là đang hát bài ca ca ngợi ruộng đồng.
Trên cánh đồng, nhóm nông phu đang vui mừng nhìn thành quả lao động mà mình đã nỗ lực làm ra, tiếng cười tươi vui đó dường như đang vang lên ngay bên tai hắn.
Doanh Thừa Phong trố mắt nhìn, lúc này hắn giống như là một người đi lạc vào thế giới kì lạ của một bộ phim điện ảnh 5D. Mà bộ phim này lại y như đời thật vậy.
Hơn nữa, góc nhìn của hắn tuy là từ trên cao nhìn xuống, nhưng lại có thể biến đổi muôn hình vạn trạng.
Chỉ cần hắn muốn, thì có thể dễ dàng nhìn thấy bất kì chỗ nào thông qua cái khe hở nhỏ hẹp đó, thậm chí còn nghe được cả âm thanh trong đó nữa.
Ý nghĩ chợt xoay chuyển, Doanh Thừa Phong mơ hồ đoán ra được một khả năng.
Nhưng khả năng thật sự là không thể tưởng tượng được, khiến cho ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin.
Con ngươi đảo một vòng, ánh mắt di chuyển.
Cái khe trên bức tranh kia tuy rằng không lớn, nhưng phạm vi quang cảnh nhìn được từ trong đó thì lại vô cùng rộng lớn.
Ngoài cảnh điền dã tươi vui ra, còn nhìn thấy một ngọn núi trụi lủi, trên đó không có cây, mà chỉ có vài tảng đá lớn nằm rải rác với những hình thù kỳ quái.
Doanh Thừa Phong vươn một bàn tay ra, khẽ búng một cái.
Một cỗ lực lượng không tính là quá lớn được bắn ra từ ngón tay đó, rồi chui vào khẽ hở trên bức tranh.
Ý niệm tinh thần của Doanh Thừa Phong vẫn luôn đi theo cỗ lực lượng này. Cỗ lực lượng này là do hắn phát ra, tất nhiên sẽ không bài xích ý niệm tinh thần của hắn rồi.
Trước khi cỗ lực lượng này tiến vào chỗ khe hở đó, tất cả vẫn bình thường.
Nhưng chỉ một khắc khi cỗ lực lượng này tiến vào bên trong khe hở, tất cả đột nhiên thay đổi.
-Ầm ầm…
Một âm thanh cực lớn bỗng nổ vang giữa không trung.
Lực lượng mà hắn chỉ gảy nhẹ ra kia lại đang điên cuồng hút lấy lực lượng bên trong bức tranh.
Một tia chân khí đó trong nháy mắt liền trở nên to lớn và hùng mạnh hơn, rồi đột ngột hóa thành một tia chớp, nổ vang trên bầu trời.
-Ầm…
Tia chớp đó nổ ngay phía trên đỉnh núi đó, với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Sau khi tiếng nổ inh tai nhức óc kia vang lên, ngọn núi này lại tiếp tục bị một tia chớp to hơn bổ trúng.
Tuy rằng tia chớp này cũng không thể chém ngọn núi đó thành hai phần, nhưng cũng đủ để làm cho nó lõm xuống một vệt lớn.
Giống như là có một vị thần linh dùng một cái rìu lớn, chém một nhát thật mạnh lên ngọn núi, để lại vết tích không không tưởng.
Phía xa, đám nông phu trên cánh đồng sợ hãi nhìn về phía vừa phát ra tiếng nổ đó, bọn họ không ai bảo ai mà cùng đồng loạt ngã quỵ xuống đất.
Tuy rằng bọn họ không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng cảnh tượng giống như là thần linh đang nổi giận này đã dọa cho mọi người sợ hãi đến ngã quỵ.
Doanh Thừa Phong sững sờ nhìn cảnh tượng xảy ra trong bức tranh qua khe hở, thân thể hắn bỗng run lên.
Lực lượng có uy thế mạnh như thế này, trước đó hắn đã gặp qua một lần rồi.
Đó chính là khi Võ lão dẫn hắn đến Thiên Hạo Thành, Linh Tháp Chân nhân đột nhiên xuất chiêu để thử thách bản lĩnh của họ. Uy năng mạnh như vậy chỉ có thể xuất hiện lúc hai vị Tử Kim Cảnh giao đấu với nhau.
Nói cách khác, một cỗ lực lượng mà hắn tùy tay phóng ra kia, không ngờ uy năng mà nó sinh ra lại không kém gì so với uy năng của một cao thủ như Võ lão.
Đây là chuyện gì vậy?
Môi mấp máy, ánh mắt của Doanh Thừa Phong trở nên kiên định.
Hắn hít sâu một hơi, lại giơ tay lên một lần nữa, chạm vào cái khe hở nho nhỏ kia.
Nhưng, không ngờ được chính là, tay của hắn không thể duỗi ra được, giống như là có một loại lực lượng vô hình nào đó chặn ngón tay của hắn lại.
Ánh mắt ngưng lại, một ý niệm hiện bất chợt hiện lên trong đầu hắn.
“Ta muốn vào đó”
Khi cái ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn, một dải ánh sáng lập tức xuất hiện từ cái khe đó, chỉ trong nháy mắt đã truyền đến khắp thân thể hắn, mà người hắn cũng biến mất ngay trong thời khắc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.