Tạo Thần

Chương 126: Đồng quy vu tận

Thương Thiên Bạch Hạc

06/04/2013



- Hừ! Không biết tự lượng sức mình.

Đối với một đao bất thình lình của tên đại sư huynh, nam thanh niên trẻ tuổi đã sớm có phong bị. Hắn cười lạnh một tiếng, trường đao trong tay cũng nhẹ nhàng vung lên, đón lấy thế công.

- Đại sư huynh! Tiểu đệ khuyên huynh không cần vùng vẫy vô vị như thế, hãy ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi. - Nam thanh niên trẻ tuổi toát ra nụ cười tràn ngập hàn ý trên mặt, vẻ mặt hắn tràn ngập khoái cảm:

- Chúng ta đều là môn hạ đệ tử của sư phụ, nhưng người lại bất công như thế, chỉ cần huynh còn tồn tại một ngày, như vậy chuyện tốt bao giờ mới đến lượt đệ? Ha ha... Bây giờ huynh chết đi, đệ sẽ trở thành truyền nhân chân chính của sư phụ. Đại sư huynh! Huynh yên tâm. Đệ sẽ sống tốt cả phần của huynh.

Nói đến đây, hắn phá lên cười lớn một cách hí hửng. Ở trong đám đồng môn học nghệ nhiều năm, hắn vẫn bị đại sư huynh mình áp chế cho nên trong lòng đã sớm cảm thấy khó chịu. Hiện giờ mượn cơ hội này để dẹp bỏ chướng ngại trước mắt, ngày sau con đường bước đi của hắn sẽ rộng rãi thênh thang.

Nghĩ tới đây, hắn lại cười một cách cuồng dại.

Nhưng mà, ở trong tiếng cười của hắn, gương mặt tên đại sư huynh đột ngột chuyển thành màu đỏ một cách quỷ dị, trở nên cực kỳ đáng sợ.

Ánh mắt của hắn vốn đã ảm đạm đi, một lần nữa lại sáng bừng lên, trên người nhanh chóng xuất hiện khí tức cuồng bạo. Cỗ khí tức cường đại này so với lúc trước hắn bùng nổ chỉ có hơn chứ không hề kém.

Đồng thời, trường đao trong tay hắn lóe lên như thiểm điện, nhanh chóng bổ về phía trước, khí thế không gì so sánh nổi.

Nam thanh niên trẻ tuổi đang cười điên cuồng trong nháy mắt chuyển thành tiếng kinh hô tuyệt vọng, hắn vung đao chống cự nhưng khi vũ khí hai bên va chạm với nhau, trường đao của hắn lập tức bị phá vỡ. Thân hình của hắn bị đánh bật về phía sau, đồng thời từ bụng còn truyền lên óc một cảm giác lạnh lẽo, thanh trường đao của tên đại sư huynh không biết từ bao giờ đã đâm vào bụng hắn.

Hét thảm một tiếng, thân hình nam thanh niên trẻ tuổi va mạnh vào trên vách đá, hắn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào tên đại sư huynh, máu tươi không ngừng chảy qua khóe miệng, thì thào nói:

- Không.... Không thể nào.... Làm sao có thể....

Tên đại sư huynh ho kịch liệt một tiếng, gương mặt vốn đang ửng đỏ cũng chậm rãi biến mất, một lần nữa trở thành tái nhợt.

- Ha ha.... Ngươi cho là ta không có đề phòng sao? - Tên đại sư huynh ho nhẹ hai tiếng, một dòng máu chảy qua khóe miệng rơi xuống đất:

- Ta còn giữ lại lực lượng để thi triển một kích cuối cùng, nếu như ngươi đồng ý mang ta ra ngoài, tự nhiên là sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi. Nếu ngươi kéo dài thời gian thêm nửa canh giờ nữa, ta cũng không thể làm gì được ngươi. Nhưng ngươi lại quá nóng lòng. - Ánh mắt của hắn tràn ngập sự trào phúng:

- Ngươi đã không buông tha cho ta, thì chúng ta hãy cùng chết đi.

Nam thanh niên trẻ tuổi khé nhếch miệng, khó khăn nói:

- Ngươi.... Ngươi cũng muốn chết.

Tên đại sư huynh điên cuồng nở nụ cười nói:

- Ta muốn chết nhưng cũng phải kéo theo ngươi, so với việc một mình ta chết thì còn tốt hơn nhiều. Ha ha....

Tiếng cười của hắn tràn ngập khoái ý, tiếng hô hấp của nam thanh niên dần dừng lại, cho dù là đã chết hắn cũng không thể nhắm được mắt của mình.

Mắt thấy đại sự sắp thành, nhưng nhìn thấy một màn quỷ dị phát sinh ra phá hủy tất cả mộng đẹp, cho nên hắn chết không nhắm mắt a.

Tiếng cười của tên đại sư huynh càng lúc càng thấp, hơi thở càng lúc càng yếu, Doanh Thừa Phong mặc dù đối với hai người này cũng không hề đồng tình, nhưng giờ hắn cũng biết tính mạng của tên đại sư huynh sắp đi tới điểm cuối cùng.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, bốn người này mặc dù là huynh đệ đồng môn, nhưng cũng không có nửa điểm tình đồng môn. Một đám âm thầm tính kế lẫn nhau, cho dù là hai người kia chết vào miệng con thiên niên Huyết Bức Vương cũng là do bị tính kế.

Doanh Thừa Phong cất bước theo thông đạo đi ra ngoài.

Tên đại sư huynh tinh thần vốn đã uể oải, chỉ chờ đợi tử thần tới dẫn đi, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên thì cũng kích phát chút tiềm lực cuối cùng mở hai mắt ra.

- Ngươi.... Ngươi là ai? - Hắn cố gắng mở miệng hỏi.

Doanh Thừa Phong lạnh lùng nhìn hắn, đáp:



- Một người qua đường.

Tên đại sư huynh thoáng giật mình, hô hấp hơi dồn dập lên, nếu là bình thường có người dám nói chuyện như thế, hắn nhất định sẽ rút đao chém chết đối phương. Nhưng giờ phút này, hắn có lòng mà không đủ lực.

Trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia ác độc, trên mặt hắn thoáng nở một nụ cười, nói:

- Các hạ! Hai sư huynh đệ tại hạ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, chẳng qua chúng ta có một tâm nguyện vẫn chưa làm xong. Xin các hạ có thể thành toàn cho.

Doanh Thừa Phong không chút thay đổi sắc mặt nói:

- Tâm nguyện gì?

- Chúng ta phụng mệnh sư phụ tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan để tìm hiểu tung tích một đồ vật. - Tên đại sư huynh cố gắng hít mấy hơi nói:

- Hiện giờ đồ vật đó bọn tại hạ đã tìm được, nhưng lại không còn mạng để báo tin về. Nếu các hạ có thể đem vị trí của chúng ta thông báo cho gia sư biết..... Gia sư nhất định sẽ có phần thưởng hậu hĩnh cho các hạ.

Doanh Thừa Phong lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt tàn nhẫn của đối phương không hề che dấu được hắn.

- A! Nếu như là những người khác, tại hạ có thể giúp đỡ, nhưng các hạ thì.... - Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói:

- Tại hạ không có hưng thú.

Cơ mặt tên đại sư huynh thoáng co giật vài cái, hắn cố gắng thuyết phục:

- Trong tay gia sư có sĩ cấp Tạo Hóa Đan.

Doanh Thừa Phong thoáng cảm thấy tim mình gia tốc, sĩ cấp Tạo Hóa Đan tuyệt đối là đan dược hùng mạnh nhất trong sĩ cấp đan dược. Nó cũng là đan dược tốt nhất cho sĩ cấp cường giả dùng để tấn thăng cảnh giới cao hơn.

Chẳng qua, hiện giờ tầm mắt Doanh Thừa Phong đã hơn xa so với di vãng.

Sĩ cấp Tạo Hóa Đan tuy rằng là vật vô cùng quý báu, nhưng hắn có lòng tin ở trong Khí Đạo Tông khẳng định sẽ không thiếu. Với quan hệ của hắn và Phong Huống, chỉ cần lão nhân gia còn chưa chết thì nhất định sẽ đưa cho hắn một viên.

Trầm ngâm nửa ngày, Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói:

- Thật xin lỗi. Tại hạ đối với cái này không có hứng thú.

Ánh mắt mong chờ của tên đại sư huynh lập tức đổi thành oán hận và sát khí:

- Vì.... Vì sao?

Hắn không cam lòng a. Ở trong đám sĩ cấp võ sĩ, có ai khi nghe thấy sĩ cấp Tạo Hóa Đan mà không động tâm không?

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Biểu hiện của ngươi và sư đệ mình ta đã tận mắt nhìn thấy, ngươi cứu hắn, hắn lại muốn tánh mạng của ngươi, hơn nữa còn muốn có được địa vị của ngươi. Ngươi tuy rằng cứu hắn, nhưng cũng vì muốn lợi dụng, hơn nữa còn âm thầm lưu lại một đòn sát thủ. Huynh đệ đồng môn mà còn lục đục với nhau như thế, huống chi với người ngoài. - Doanh Thừa Phong cười tự giễu nói:

- Từ đó mà xem thì chỉ sợ lệnh sư cũng chẳng phải là nhân vật tử tế gì, ta nếu đem chuyện tình của các ngươi nói cho lệnh sư. Haha... Không biết lệnh sư sẽ xử trí cái mạng nhỏ này của ta thế nào a.

Tên đại sư huynh há hốc miệng, mắt trợn tròn lên, trong lòng hắn quả thật tồn tại một ý niệm tàn nhẫn.

Nếu thiếu niên trước mắt đồng ý thỉnh cầu của hắn, tìm tới sư phụ bọn hắn, như vậy lão nhân gia nhất định sẽ vì thương tâm quá độ mà thuận tay lấy tính mệnh của đối phương.

Thầy trò bọn họ đối với hai chữ "ân nghĩa" từ trước cho tới bây giờ đều không để trong lòng. Đối với bọn họ mà nói, ở trên thế giới này chỉ hai loại người: Có thể lợi dụng và không thể lợi dụng mà thôi.

Nhưng mà, làm cho hắn không thể tưởng tượng được là, thiếu niên này không ngờ lại chẳng chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt hắn.



Thở hổn hển thêm vài hơi, tên đại sư huynh muốn nói gì đó, nhưng thở không ra hơi nữa, cuối cùng chỉ đạp vài cái, đoạn tuyệt hơi thở.

Nhìn hai cỗ thi thể trước mắt, Doanh Thừa Phong cảm khán một tiếng, hắn cũng không lập tức rời đi mà tiến lên trước. Cẩn thận kiểm tra một phen, phát giác hai người này đã hoàn toàn không còn sống nữa mới lục soát.

Người chết! Đặc biệt người chết ở trong này, những thứ trên người bọn họ đều là đồ vô chủ, không khó để có thể lấy chúng.

Trên người tên nam thanh niên trẻ tuổi kia chỉ có vẻn vẹn một thanh linh khí trường đao, Doanh Thừa Phong sử dụng tinh thần lực kiểm tra một chút, không khỏi lắc đầu. Thanh trường đao này chẳng qua chỉ là một kiện sĩ cấp trung phẩm linh khí mà thôi, đối với võ sĩ bình thường, cho dù cả cửu tầng chân khí cường giả cũng có lực hấp dẫn nhất định, nhưng nó đối với hắn lại chẳng khác gì phế liệu.

Chẳng qua, đúng như lời tên nam thanh niên kia nói, tên đại sư huynh đúng là có phần được sư phụ sủng ái, không chỉ có trong tay một thanh thượng phẩm linh khí, hơn nữa ở trên người hắn còn có một kiện linh khí nội giáp, hai chai thuốc cùng với một cái lệnh bài in hình đầu con hổ ở bên trên.

Nội giáp thì cũng thôi, Doanh Thừa Phong căn bản không thèm để ý tới, thậm chí còn lười lột bỏ nó ra, nhưng hai chai thuốc lại khiến cho hắn có hứng thú rất lớn.

Nhẹ nhàng mở một lọ thuốc ra, từ bên trong lập tức mang theo mùi thuốc chua cay xộc vào mũi.

Khẽ cau mày, mở một lọ thuốc còn lại, ánh mắt hắn hơi ngẩn ra, rồi kinh hô lên một tiếng. Trong chiếc lọ này có một viên đan dược màu xanh, ở quanh thân viên đan dược hiện lên một tầng sương trắng nhàn nhạt không ngừng vờn quanh.

Tri thức về đan dược của Doanh Thừa Phong cũng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì thì khi nhìn hứ này hắn cũng có thể đoán ra được đây là một loại đan dược tuyệt phẩm.

Tuyển phẩm đan dược! Đây là vật tuyệt đối có thể ngộ chứ không thể cầu, ngay cả Linh Đạo đại sư Trương Minh Vân sử dụng Tụ Linh Chi Đạo cũng chưa chắc có thể cam đoan có thể nhiều lần ngưng tụ ra được một viên siêu phẩm Dưỡng Sinh Đan.

Cho nên, giá trị của chúng là rất lớn, lúc này ở trên người của tên đại sư huynh tìm được một vật như thế này quả thật không thể ngờ được.

Doanh Thừa Phong thoáng hít một hơi, cũng không nhận ra được đây là loại đan dược gì, càng không có can đảm lấy mình thử dược. Khẽ lắc đầu, hắn cẩn thận đem hai viên đan dược cất kỹ đi.

Ánh mắt hơi đảo một vòng, cuối cùng rơi xuống trên chiếc ngọc bài in chiếc đầu hổ.

Ở trên ngọc bài khắc đầy những hoa văn, ở trên những hoa văn đó còn có một ít đánh dấu rất nhỏ. Doanh Thừa Phong chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, phát hiện trên đó có vài phần quen thuộc.

Hắn thoáng nhăn mặt, nói:

- Trí Linh! Đây là cái gì?

- Trên đó khắc một chiếc bản đồ địa hình.

- Bản đồ địa hình? - Trong đầu Doanh Thừa Phong thoáng hiện lên một tia linh quang, nói:

- Cửu Khúc Thập Bát Loan?

- Không sai. Bản đồ địa hình trên đó chính là Cửu Khúc Thập Bát Loan, cùng với bản đồ trong trí nhớ chúng ta có vài phần trùng hợp, nhưng trong đó cũng có những lộ tuyến mới.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, bản đồ địa hình của Khí Đạo Tông chiếm một phần ba Cửu Khúc Thập Bát Loan, chẳng qua trên cơ bản đều ở bên ngoài là chính.

Mà chiếc bản đồ trên ngọc bài này mặc dù cũng không có toàn diện, nhưng nó đi sâu vào bên trong, ít nhất có một nửa địa phương là Khí Đạo Tông không ghi chép lại.

Đem hai chiếc bản đồ này ghép lại với nhau có thể khiến cho phạm vi thăm dò của Doanh Thừa Phong khuếch trương lên mấy lần.

- Thật tốt. - Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:

- Thật sự là trời giúp ta. Trí Linh! Thiết kế lại lộ tuyến, chúng ta sẽ đi sâu vào bên trong.

- Làm gì?

- Ta muốn tìm Huyết Bức.

Doanh Thừa Phong cười a a nói:

- Ta có cảm giác, dựa theo bản đồ địa hình này đi vào trong thì khả năng sẽ gặp được Huyết Bức nhiều hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tạo Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook