Chương 192: Đột nhiên thay đổi
Thương Thiên Bạch Hạc
18/04/2014
- Giữa Thiên Hạo Thành? - Lão nhân hơi giật mình, lập tức bật cười nói:
- Tiểu tử ngươi học hành chẳng ra sao cả, vậy mà không biết lịch sử Thiên Hạo Thành.
Doanh Thừa Phong hồ nghi nói:
- Vãn bối quả thực không biết lịch sử Thiên Hạo Thành, nhưng nó với vấn đề này thì có quan hệ gì với nhau?
Lão nhân cười a a nói:
- Tòa Thiên Hạo Thành này là dựa theo một đại trận linh văn kiến tạo thành, chiều dài và độ rộng của nó đều được yêu cầu rất nghiêm khắc. Ha ha.... Trung tâm Thiên Hạo Thành chính là mắt trận của đại trận. Mà nó ở ngay dưới chân Linh Tháp chúng ta đang đứng. - Lão dậm chân một cái, dường như ý bảo dưới chỗ này chính là chỗ quan trọng nhất của Linh Tháp.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn lão nhân, hắn thật sự không biết được chuyện này.
Đối với hắn mà nói, nắm giữ lực lượng chiến đấu cường đại, nắm giữ tri thức Linh Đạo uyên bác nhất mới là chuyện cần lưu ý. Về phần lịch sử Thiên Hạo Thành sao? Cái này cùng với hắn có quan hệ gì?
Lão nhân phất tay, nói:
- Quên đi. Ngươi vào chọn sách đi. Chẳng qua những sách này chỉ có thể xem ở đây, không được mang ra ngoài.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, đột nhiên nói:
- Tiền bối! Ngài trả lời sai rồi.
Lão nhân sửng sốt, nói:
- Ta trả lời sai chỗ nào?
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong càng lúc càng đậm, giống như một con hồ ly tinh vừa thấy kẻ khác trúng kế vậy, nói:
- Vãn bối hỏi cái gì ở giữa Thiên Hạo thành.
- Đúng vậy. Ở giữa Thiên Hạo Thành chính là mảnh đất dưới chân chúng ta. - Ánh mắt lão nhân trợn tròn lên, xem bộ dạng như sắp lồi cả ra rồi.
Doanh Thừa Phong liên tục lắc đầu nói:
- Sai. Thiên Hạo Thành có ba chữ, ở giữa chính là chữ "Hạo".
Lão nhân sửng sốt nửa ngày, ánh mắt trợn tròn lên, miệng thì mở lớn ra, dường như trong lúc nhất thời không thể lý giải được hết hàm ý trong đó.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, loại ngốc tử này có lẽ bởi vì đọc sách quá nhiều cho nên làm cho đầu óc trở nên mụ mị rồi. Chỉ là có thể khẳng định, những nhân vật như vậy đều là hạng người có kiến thức uyên bác vô cùng.
Lấy sự hiểu biết của Doanh Thừa Phong đối với thế giới này, muốn đem những vấn đề đứng đắn ra hỏi lão, khiến cho lão phải cứng họng thì gần như là nhiệm vụ không thể.
Cho nên, Doanh Thừa Phong ngay từ đầu đã quyết định chơi chữ.
Tuy nói kiếp trước hắn cũng không có cố ý đọc tin tức trên mạng, nhưng đối với một ít những thứ đã đọc qua thì vẫn còn nhớ khá rõ.
Lúc này đưa ra vấn đề thêm chút sửa chữa lập tức có thể làm cho vị lão nhân kia mụ cả đầu đi.
Quay sang lão nhân khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong lại quay đi, bắt đầu tìm trên giá sách.
Tàng thư nơi này thật nhiều vô kể, ngoại trừ hệ thống tu luyện cơ sở của Linh Đạo ra còn có rất nhiều các chủng loại.
Đúng như Phong Huống nói, quả thực chính là bao hàm toàn diện, không cái gì là không có. Vô luận là một chút sách ghi lại những hiểu biết của hắn về rèn sát, hay những cái liên quan tới thủy lợi, nông nghiệp mà hắn chưa từng đọc qua đều có thể tìm được ở đây.
Ánh mắt vội vàng đảo một vòng xung quanh, trong lòng không khỏi khâm phục.
Linh Đạo Thánh Đường quả nhiên là một thế lực lớn, ở trong này có một thư viện khổng lồ, nếu dựa theo tiêu đề mà xem thì dường như ngành nghề nào cũng có thể làm cho người ta tìm được tài liệu liên quan.
Nhưng đáng tiếc chính là nơi này chỉ là những kiến thức cơ sở cho Linh Sư mới vào nghề mà thôi.
Mà càng làm cho Doanh Thừa Phong không thể lý giải chính là, ở trong tầng lầu này dường như chỉ vẻn vẹn có hai người. Trừ hắn ra thì chỉ còn vị lão nhân lúc trước vẫn còn đang líu lưỡi ngẩn người ra suy nghĩ.
Tuy rằng cảm giác thấy tình huống ở đây không bình thường, nhưng ở đây dù sao cũng là Linh Đạo Thánh Đường, có trời mới biết được là có hay không những quy định ngạc nhiên cổ quái.
Doanh Thừa Phong cũng không muốn tìm kiếm phiền toái cho mình, hắn chỉ cần có thể ở trong này tìm thấy sách để đọc, như vậy thì quá tốt rồi.
Sau khi ánh mắt đảo một vòng, Trí Linh trong đầu hắn thoáng phân tích của một lúc, hắn lập tức đi tới phía trước một giá sách.
Giá sách này ở trong Tàng Thư Các được đặt ở vị trí dễ thấy nhất, nếu như dựa theo những thứ ở trên đó mà nói thì đây không nghi ngờ gì chính là toàn bộ sách ở đây là phần trọng yếu nhất.
Mà trên thực tế, những quyển sách trên giá sách này đúng là trân quý nhất.
"Chủng loại và phân chia các loại khoáng vật", "Bách khoa toàn thư phân tích thuộc tính", "Huấn luyện cơ bản về lực lượng tinh thần", "Điểm chính của Linh Vũ Giả".....
Phàm là những quyển sách có liên quan tới Linh Đạo đều có ở trên giá sách này.
Chẳng qua, sách ở đây tuy nhiều, nhưng cũng không có kiến thức thâm ảo gì. Đúng như Phong Huống nói, cơ sở, ở trong chỗ này cũng chỉ có thể miễn phi xem được cơ sở mà thôi.
Nếu như muốn xem được nhiều tri thức, như vậy cần phải có cống hiến nhất định.
Cẩn thận xem qua một lượt, Doanh Thừa Phong mới cảm thán một tiếng.
Hắn tới nơi này phân nửa nguyên nhân chính là muốn tìm kiếm tri thức và kỹ năng giành cho Linh Vũ Giả, nhưng nguyên nhân khác thì không cách nào nói cho Phong Huống biết.
Hắn muốn ở nơi này tìm phương pháp chế tạo thiên niên Huyết Bức Vương trở thành túi không gian.
Loại phương pháp này cũng không phải bất luận kẻ nào cũng biết, mà hắn từng thử qua, hơn nữa còn biết Phong Huống đối với vấn đề này thì dốt đặc cán mai.
Đương nhiên, trong truyền thừa mấy trăm năm của Khí Đạo tông cũng có cường giả chế tạo được linh khí không gian thuộc tính cường đại. Nhưng mà, những ghi chép về phương diện đó đều là bí mật lớn nhất, hiện giờ Doanh Thừa Phong còn chưa thể tiếp xúc tới được.
Mà hắn cũng không muốn làm người khác chú ý, cho nên cũng không muốn mượn danh tiếng của Phong Huống để mạnh mẽ được xem.
Thẳng cho tới khi tiến vào Tàng Thư Các của Linh Đạo Thánh Đường mới thử tìm kiếm bộ sách về phương diện này. Nhưng đáng tiếc chính là, loại kỹ xảo này tựa hồ như thuộc bộ phận giữ bí mật không thể tiết lộ ra ngoài, ít nhất trong đống sách này không hề có ghi chép lại.
- Ngươi đang tìm sách gì?
Bỗng nhiên, lão nhân kia tới sau lưng Doanh Thừa Phong, nghiêm trang dò hỏi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, nói:
- Tiền bối! Lúc trước vãn bối chỉ cùng ngài đùa một chút mà thôi, mong ngài bỏ qua cho.
Sử dụng phương pháp cân não để lừa mấy con mọt sách là chuyện không hay ho gì. Trước khi người ta còn chưa kịp phản ứng, hắn còn có thể không để ý mà lờ đi, nhưng nếu đối phương từ trong vấn đề phức tạp đó tỉnh ngộ lại, như vậy hắn dù da mặt có dày thì cũng không thể tiếp tục giả thần giả quỷ.
Chỉ có điều, vị lão nhân này hành động vượt ra ngoài dự liệu của Doanh Thừa Phong, lão đối với hành động đùa giỡn của hắn không hề có ác cảm, mà chỉ nói:
- Tiểu tử! Ngươi coi lão phu là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi sao? Ha ha.... Ngươi đưa ra vấn đề làm khó lão phu, lão phu chỉ có thể cao hứng mà thôi.
Doanh Thừa Phong thoáng lặng đi một chút, trong lòng thầm nghĩ, vị lão nhân này chẳng lẽ trời sinh muốn bị ngược đại sao? Người ta không làm khó lão thì lão không cảm thấy thỏa mãn?
Bộp... Bộp... Bộp....
Một đạo thanh âm bước chân nho nhỏ từ phía cầu thang vang lên, Doanh Thừa Phong đưa ánh mắt nhìn ra ngoài. Ở đó một trung niên nam tử thản nhiên đi qua thông đạo tiến tới gần cửa Tàng Thư Các.
Doanh Thừa Phong lập tức đứng thẳng người, đây chính là người thứ ba tiến vào Tàng Thư Các sau hắn.
Bất kể là người tới là ai, sao lại tới đây thì đương nhiên đều muốn vào Tàng Thư Các để đọc sách. Trên đôi môi Doanh Thừa Phong thoáng hiện lên một nụ cười, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, có hay không nên chào hỏi đối phương.
Nhưng mà, nụ cười trên môi Doanh Thừa Phong ngay lập tức cứng đờ lại.
Bởi vì trung niên nam tử này nhất thời dừng lại, khi thấy được trong Tàng Thư Các chỉ có hai người, động tác của hắn lập tức trở nên cứng đờ, hơn nữa còn không chút do dự xoay người rời đi.
Cho tới khi đến cửa cầu thang, vị trung niên nhân kia mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa nghĩ tới gương mặt làm người ta kính sợ và người trẻ tuổi xa lạ trong Tàng Thư Các, mặt của hắn hiện ra một nụ cười vui sướng như có người gặp họa.
Chỉ mong người trẻ tuổi kia may mắn một chút, không nên bị lão nhân gia ông ấy làm cho lòng tin tưởng mất hết, tới mấy năm sau cũng không thể khôi phục.
Nghe âm thanh dồn dập vang lên, so với lúc đến thì lúc rời đi còn nhanh hơn nhiều, giống như đang chạy trối chết làm cho trên đầu Doanh Thừa Phong hiện lên một vệt đen.
Chính mình còn chưa nhìn rõ mặt đối phương mà đối phương đã bỏ chạy trối chết rồi a.
Bất quá hắn lập tức nghĩ ra, vị trung niên kia xoay người rời đi chỉ sợ cũng không phải là do hắn.
Quay đầu lại, ánh mắt Doanh Thừa Phong nhìn về phía lão nhân mang theo vài phần hồ nghi, hay là ở tầng này không có ai xem sách chính là vì có quan hệ tới ông ta?
Lực lượng tinh thần một lần nữa phóng ra, quanh quẩn bên người lão nhân vài vòng.
Hắn cảm ứng được, trên người lão nhân này quả thực có một tia lực lượng tinh thần, nhưng cỗ lực lượng này cũng không cường đại, nhiều nhất chỉ có thể so với khi hắn vừa mới nắm giữ lực lượng tinh thần mà thôi.
Thực lực như vậy muốn nói có thể dọa lui một người là điều tuyệt đối không thể xảy ra.
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, lão nhân thoáng rung đùi đắc ý nói:
- Lão phu có đôi khi sẽ tới Tàng Thư Các xem sách, hơn nữa thích cùng người tham khảo, nhưng đáng tiếc chính là cho tới bây giờ vẫn không có ai có thể làm khó được lão phu. Ha ha... Bọn họ có lẽ bị lão phu làm cho sợ hãi, cho nên khi thấy lão phu thì không ai dám vào đây nữa.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi co giật một chút, nói thật hắn thật sự không biết nên đánh giá lão nhân này như thế nào.
Có thể làm ra chuyện này thì lão tuyệt đối là một đại tài, chân chính đại tài a. Hắn thập phần cảm thấy may mắn chính mình cũng không theo khuôn phép cũ dùng thủ đoạn đứng đắn để làm khó lão. Nếu không hiện tại người cảm thấy buồn bực nhất định sẽ là hắn.
Quay về phía lão nhân thoáng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Bội phục! Bội phục.
Dứt lời, hắn xoay người từ trên giá sách lây ra quyển đỉnh chính của Linh Vũ Giả.
Thời gian của hắn rất quý giá, không có bao nhiêu thì giờ rảnh rỗi để mà chơi đùa với vị lão nhân này.
Nhưng mà, ngay khi hắn cầm quyển sách đi tới một chiếc ghế ngồi xuống, vị lão nhân kia cũng đi theo, hơn nữa còn lảm nhảm bên tai hắn.
- Tiểu tử! Ngươi lúc ban đầu muốn xem hẳn cũng không phải là quyển sách này đi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ngẩng đầu nói:
- Làm sao ngài biết được?
- Ha ha... Lão phu nhìn thấy ngươi nhìn qua mục lục tất cả các giá sách một lượt, sau đó đi tới khu sách về Linh Đạo, nhưng cuối cùng lại thoáng hiện ra chút thất vọng, cho nên biết ngươi không có tìm được mục tiêu lớn nhất của mình. - Lão nhân cười ha hả nói.
Doanh Thừa Phong trợn tròn hai mắt, ánh mắt nhìn về phía lão nhân khó tránh khỏi có phần chấp nhận.
Xem ra ánh mắt nhìn người của hắn vẫn còn kém, năng lực quan sát của vị lão nhân này rất nhạy bén, cũng không phải là cái loại ngoại trừ đọc sách ra thì chuyện gì cũng không biết.
Chẳng qua, bất kể vị lão nhân này là ai thì cũng không có quan hệ với hắn.
Nhẹ nhàng cười, Doanh Thừa Phong uyển chuyển nói:
- Tiền bối! Vãn bối muốn tĩnh tâm đọc sách.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng: "Ta muốn đọc sách, lão nhân ngài muốn làm gì thì làm đi, đừng quấy rầy ta."
Chỉ có điều, hắn đã đánh giá thấp nghị lực và kiên nhẫn của lão nhân này. Có thể làm được cho cả tầng ba Tàng Thư Lâu không có một người nào dám tới xem sách cùng lão, nhân vật như vậy tuyệt đối là cái loại không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
- Tiểu tử! Ngươi muốn yên tĩnh đọc sách cũng được, chẳng qua, ngươi phải đáp ứng lão phu một chuyện.
Doanh Thừa Phong hơi chút không kiên nhẫn nói:
- Chuyện gì ạ?
- Ngươi lại đưa ra một vấn đề, chỉ cần có thể làm khó được lão phu, lão phu sẽ.... Để cho ngươi đọc sách.
- Tiểu tử ngươi học hành chẳng ra sao cả, vậy mà không biết lịch sử Thiên Hạo Thành.
Doanh Thừa Phong hồ nghi nói:
- Vãn bối quả thực không biết lịch sử Thiên Hạo Thành, nhưng nó với vấn đề này thì có quan hệ gì với nhau?
Lão nhân cười a a nói:
- Tòa Thiên Hạo Thành này là dựa theo một đại trận linh văn kiến tạo thành, chiều dài và độ rộng của nó đều được yêu cầu rất nghiêm khắc. Ha ha.... Trung tâm Thiên Hạo Thành chính là mắt trận của đại trận. Mà nó ở ngay dưới chân Linh Tháp chúng ta đang đứng. - Lão dậm chân một cái, dường như ý bảo dưới chỗ này chính là chỗ quan trọng nhất của Linh Tháp.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn lão nhân, hắn thật sự không biết được chuyện này.
Đối với hắn mà nói, nắm giữ lực lượng chiến đấu cường đại, nắm giữ tri thức Linh Đạo uyên bác nhất mới là chuyện cần lưu ý. Về phần lịch sử Thiên Hạo Thành sao? Cái này cùng với hắn có quan hệ gì?
Lão nhân phất tay, nói:
- Quên đi. Ngươi vào chọn sách đi. Chẳng qua những sách này chỉ có thể xem ở đây, không được mang ra ngoài.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, đột nhiên nói:
- Tiền bối! Ngài trả lời sai rồi.
Lão nhân sửng sốt, nói:
- Ta trả lời sai chỗ nào?
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong càng lúc càng đậm, giống như một con hồ ly tinh vừa thấy kẻ khác trúng kế vậy, nói:
- Vãn bối hỏi cái gì ở giữa Thiên Hạo thành.
- Đúng vậy. Ở giữa Thiên Hạo Thành chính là mảnh đất dưới chân chúng ta. - Ánh mắt lão nhân trợn tròn lên, xem bộ dạng như sắp lồi cả ra rồi.
Doanh Thừa Phong liên tục lắc đầu nói:
- Sai. Thiên Hạo Thành có ba chữ, ở giữa chính là chữ "Hạo".
Lão nhân sửng sốt nửa ngày, ánh mắt trợn tròn lên, miệng thì mở lớn ra, dường như trong lúc nhất thời không thể lý giải được hết hàm ý trong đó.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, loại ngốc tử này có lẽ bởi vì đọc sách quá nhiều cho nên làm cho đầu óc trở nên mụ mị rồi. Chỉ là có thể khẳng định, những nhân vật như vậy đều là hạng người có kiến thức uyên bác vô cùng.
Lấy sự hiểu biết của Doanh Thừa Phong đối với thế giới này, muốn đem những vấn đề đứng đắn ra hỏi lão, khiến cho lão phải cứng họng thì gần như là nhiệm vụ không thể.
Cho nên, Doanh Thừa Phong ngay từ đầu đã quyết định chơi chữ.
Tuy nói kiếp trước hắn cũng không có cố ý đọc tin tức trên mạng, nhưng đối với một ít những thứ đã đọc qua thì vẫn còn nhớ khá rõ.
Lúc này đưa ra vấn đề thêm chút sửa chữa lập tức có thể làm cho vị lão nhân kia mụ cả đầu đi.
Quay sang lão nhân khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong lại quay đi, bắt đầu tìm trên giá sách.
Tàng thư nơi này thật nhiều vô kể, ngoại trừ hệ thống tu luyện cơ sở của Linh Đạo ra còn có rất nhiều các chủng loại.
Đúng như Phong Huống nói, quả thực chính là bao hàm toàn diện, không cái gì là không có. Vô luận là một chút sách ghi lại những hiểu biết của hắn về rèn sát, hay những cái liên quan tới thủy lợi, nông nghiệp mà hắn chưa từng đọc qua đều có thể tìm được ở đây.
Ánh mắt vội vàng đảo một vòng xung quanh, trong lòng không khỏi khâm phục.
Linh Đạo Thánh Đường quả nhiên là một thế lực lớn, ở trong này có một thư viện khổng lồ, nếu dựa theo tiêu đề mà xem thì dường như ngành nghề nào cũng có thể làm cho người ta tìm được tài liệu liên quan.
Nhưng đáng tiếc chính là nơi này chỉ là những kiến thức cơ sở cho Linh Sư mới vào nghề mà thôi.
Mà càng làm cho Doanh Thừa Phong không thể lý giải chính là, ở trong tầng lầu này dường như chỉ vẻn vẹn có hai người. Trừ hắn ra thì chỉ còn vị lão nhân lúc trước vẫn còn đang líu lưỡi ngẩn người ra suy nghĩ.
Tuy rằng cảm giác thấy tình huống ở đây không bình thường, nhưng ở đây dù sao cũng là Linh Đạo Thánh Đường, có trời mới biết được là có hay không những quy định ngạc nhiên cổ quái.
Doanh Thừa Phong cũng không muốn tìm kiếm phiền toái cho mình, hắn chỉ cần có thể ở trong này tìm thấy sách để đọc, như vậy thì quá tốt rồi.
Sau khi ánh mắt đảo một vòng, Trí Linh trong đầu hắn thoáng phân tích của một lúc, hắn lập tức đi tới phía trước một giá sách.
Giá sách này ở trong Tàng Thư Các được đặt ở vị trí dễ thấy nhất, nếu như dựa theo những thứ ở trên đó mà nói thì đây không nghi ngờ gì chính là toàn bộ sách ở đây là phần trọng yếu nhất.
Mà trên thực tế, những quyển sách trên giá sách này đúng là trân quý nhất.
"Chủng loại và phân chia các loại khoáng vật", "Bách khoa toàn thư phân tích thuộc tính", "Huấn luyện cơ bản về lực lượng tinh thần", "Điểm chính của Linh Vũ Giả".....
Phàm là những quyển sách có liên quan tới Linh Đạo đều có ở trên giá sách này.
Chẳng qua, sách ở đây tuy nhiều, nhưng cũng không có kiến thức thâm ảo gì. Đúng như Phong Huống nói, cơ sở, ở trong chỗ này cũng chỉ có thể miễn phi xem được cơ sở mà thôi.
Nếu như muốn xem được nhiều tri thức, như vậy cần phải có cống hiến nhất định.
Cẩn thận xem qua một lượt, Doanh Thừa Phong mới cảm thán một tiếng.
Hắn tới nơi này phân nửa nguyên nhân chính là muốn tìm kiếm tri thức và kỹ năng giành cho Linh Vũ Giả, nhưng nguyên nhân khác thì không cách nào nói cho Phong Huống biết.
Hắn muốn ở nơi này tìm phương pháp chế tạo thiên niên Huyết Bức Vương trở thành túi không gian.
Loại phương pháp này cũng không phải bất luận kẻ nào cũng biết, mà hắn từng thử qua, hơn nữa còn biết Phong Huống đối với vấn đề này thì dốt đặc cán mai.
Đương nhiên, trong truyền thừa mấy trăm năm của Khí Đạo tông cũng có cường giả chế tạo được linh khí không gian thuộc tính cường đại. Nhưng mà, những ghi chép về phương diện đó đều là bí mật lớn nhất, hiện giờ Doanh Thừa Phong còn chưa thể tiếp xúc tới được.
Mà hắn cũng không muốn làm người khác chú ý, cho nên cũng không muốn mượn danh tiếng của Phong Huống để mạnh mẽ được xem.
Thẳng cho tới khi tiến vào Tàng Thư Các của Linh Đạo Thánh Đường mới thử tìm kiếm bộ sách về phương diện này. Nhưng đáng tiếc chính là, loại kỹ xảo này tựa hồ như thuộc bộ phận giữ bí mật không thể tiết lộ ra ngoài, ít nhất trong đống sách này không hề có ghi chép lại.
- Ngươi đang tìm sách gì?
Bỗng nhiên, lão nhân kia tới sau lưng Doanh Thừa Phong, nghiêm trang dò hỏi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, nói:
- Tiền bối! Lúc trước vãn bối chỉ cùng ngài đùa một chút mà thôi, mong ngài bỏ qua cho.
Sử dụng phương pháp cân não để lừa mấy con mọt sách là chuyện không hay ho gì. Trước khi người ta còn chưa kịp phản ứng, hắn còn có thể không để ý mà lờ đi, nhưng nếu đối phương từ trong vấn đề phức tạp đó tỉnh ngộ lại, như vậy hắn dù da mặt có dày thì cũng không thể tiếp tục giả thần giả quỷ.
Chỉ có điều, vị lão nhân này hành động vượt ra ngoài dự liệu của Doanh Thừa Phong, lão đối với hành động đùa giỡn của hắn không hề có ác cảm, mà chỉ nói:
- Tiểu tử! Ngươi coi lão phu là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi sao? Ha ha.... Ngươi đưa ra vấn đề làm khó lão phu, lão phu chỉ có thể cao hứng mà thôi.
Doanh Thừa Phong thoáng lặng đi một chút, trong lòng thầm nghĩ, vị lão nhân này chẳng lẽ trời sinh muốn bị ngược đại sao? Người ta không làm khó lão thì lão không cảm thấy thỏa mãn?
Bộp... Bộp... Bộp....
Một đạo thanh âm bước chân nho nhỏ từ phía cầu thang vang lên, Doanh Thừa Phong đưa ánh mắt nhìn ra ngoài. Ở đó một trung niên nam tử thản nhiên đi qua thông đạo tiến tới gần cửa Tàng Thư Các.
Doanh Thừa Phong lập tức đứng thẳng người, đây chính là người thứ ba tiến vào Tàng Thư Các sau hắn.
Bất kể là người tới là ai, sao lại tới đây thì đương nhiên đều muốn vào Tàng Thư Các để đọc sách. Trên đôi môi Doanh Thừa Phong thoáng hiện lên một nụ cười, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, có hay không nên chào hỏi đối phương.
Nhưng mà, nụ cười trên môi Doanh Thừa Phong ngay lập tức cứng đờ lại.
Bởi vì trung niên nam tử này nhất thời dừng lại, khi thấy được trong Tàng Thư Các chỉ có hai người, động tác của hắn lập tức trở nên cứng đờ, hơn nữa còn không chút do dự xoay người rời đi.
Cho tới khi đến cửa cầu thang, vị trung niên nhân kia mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa nghĩ tới gương mặt làm người ta kính sợ và người trẻ tuổi xa lạ trong Tàng Thư Các, mặt của hắn hiện ra một nụ cười vui sướng như có người gặp họa.
Chỉ mong người trẻ tuổi kia may mắn một chút, không nên bị lão nhân gia ông ấy làm cho lòng tin tưởng mất hết, tới mấy năm sau cũng không thể khôi phục.
Nghe âm thanh dồn dập vang lên, so với lúc đến thì lúc rời đi còn nhanh hơn nhiều, giống như đang chạy trối chết làm cho trên đầu Doanh Thừa Phong hiện lên một vệt đen.
Chính mình còn chưa nhìn rõ mặt đối phương mà đối phương đã bỏ chạy trối chết rồi a.
Bất quá hắn lập tức nghĩ ra, vị trung niên kia xoay người rời đi chỉ sợ cũng không phải là do hắn.
Quay đầu lại, ánh mắt Doanh Thừa Phong nhìn về phía lão nhân mang theo vài phần hồ nghi, hay là ở tầng này không có ai xem sách chính là vì có quan hệ tới ông ta?
Lực lượng tinh thần một lần nữa phóng ra, quanh quẩn bên người lão nhân vài vòng.
Hắn cảm ứng được, trên người lão nhân này quả thực có một tia lực lượng tinh thần, nhưng cỗ lực lượng này cũng không cường đại, nhiều nhất chỉ có thể so với khi hắn vừa mới nắm giữ lực lượng tinh thần mà thôi.
Thực lực như vậy muốn nói có thể dọa lui một người là điều tuyệt đối không thể xảy ra.
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, lão nhân thoáng rung đùi đắc ý nói:
- Lão phu có đôi khi sẽ tới Tàng Thư Các xem sách, hơn nữa thích cùng người tham khảo, nhưng đáng tiếc chính là cho tới bây giờ vẫn không có ai có thể làm khó được lão phu. Ha ha... Bọn họ có lẽ bị lão phu làm cho sợ hãi, cho nên khi thấy lão phu thì không ai dám vào đây nữa.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong hơi co giật một chút, nói thật hắn thật sự không biết nên đánh giá lão nhân này như thế nào.
Có thể làm ra chuyện này thì lão tuyệt đối là một đại tài, chân chính đại tài a. Hắn thập phần cảm thấy may mắn chính mình cũng không theo khuôn phép cũ dùng thủ đoạn đứng đắn để làm khó lão. Nếu không hiện tại người cảm thấy buồn bực nhất định sẽ là hắn.
Quay về phía lão nhân thoáng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Bội phục! Bội phục.
Dứt lời, hắn xoay người từ trên giá sách lây ra quyển đỉnh chính của Linh Vũ Giả.
Thời gian của hắn rất quý giá, không có bao nhiêu thì giờ rảnh rỗi để mà chơi đùa với vị lão nhân này.
Nhưng mà, ngay khi hắn cầm quyển sách đi tới một chiếc ghế ngồi xuống, vị lão nhân kia cũng đi theo, hơn nữa còn lảm nhảm bên tai hắn.
- Tiểu tử! Ngươi lúc ban đầu muốn xem hẳn cũng không phải là quyển sách này đi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ngẩng đầu nói:
- Làm sao ngài biết được?
- Ha ha... Lão phu nhìn thấy ngươi nhìn qua mục lục tất cả các giá sách một lượt, sau đó đi tới khu sách về Linh Đạo, nhưng cuối cùng lại thoáng hiện ra chút thất vọng, cho nên biết ngươi không có tìm được mục tiêu lớn nhất của mình. - Lão nhân cười ha hả nói.
Doanh Thừa Phong trợn tròn hai mắt, ánh mắt nhìn về phía lão nhân khó tránh khỏi có phần chấp nhận.
Xem ra ánh mắt nhìn người của hắn vẫn còn kém, năng lực quan sát của vị lão nhân này rất nhạy bén, cũng không phải là cái loại ngoại trừ đọc sách ra thì chuyện gì cũng không biết.
Chẳng qua, bất kể vị lão nhân này là ai thì cũng không có quan hệ với hắn.
Nhẹ nhàng cười, Doanh Thừa Phong uyển chuyển nói:
- Tiền bối! Vãn bối muốn tĩnh tâm đọc sách.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng: "Ta muốn đọc sách, lão nhân ngài muốn làm gì thì làm đi, đừng quấy rầy ta."
Chỉ có điều, hắn đã đánh giá thấp nghị lực và kiên nhẫn của lão nhân này. Có thể làm được cho cả tầng ba Tàng Thư Lâu không có một người nào dám tới xem sách cùng lão, nhân vật như vậy tuyệt đối là cái loại không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
- Tiểu tử! Ngươi muốn yên tĩnh đọc sách cũng được, chẳng qua, ngươi phải đáp ứng lão phu một chuyện.
Doanh Thừa Phong hơi chút không kiên nhẫn nói:
- Chuyện gì ạ?
- Ngươi lại đưa ra một vấn đề, chỉ cần có thể làm khó được lão phu, lão phu sẽ.... Để cho ngươi đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.