Chương 464: Giám định
Thương Thiên Bạch Hạc
29/08/2015
Ba ngày sau, Doanh Thừa Phong ăn mặc chỉnh tề rời khỏi phòng.
Lần xuất hành này là hắn đi nghe ngóng chỗ Dư Tuệ Lượng, cho nên sáng sớm đã mặc lên bộ quần áo màu đen và nón tre.
Sau khi hắn đi ra liền thấy được không ít người mang trang sức giống như đi về hướng sân nhà trọ.
Nơi này cũng không phải là nhà trọ bình thường.
Cường nhân Bạch Ngân Cảnh ở nơi này không hề có dáng vẻ kiêu ngạo, bởi vì có thể tiến vào nơi đây tiến hành thí luyện thì ít nhất đều là vũ giả hoặc Linh Sư cấp bậc này. Cho nên, sau khi bọn họ đi vào nhà trọ chỉ có thể ở bên trong gian nhà gỗ đơn sơ. Ngoại trừ kỳ hạn ba tháng của hội giao dịch ra thì trên cơ bản họ không hề có cơ hội tiến vào trong nội viện.
Đây là lần đầu tiên Doanh Thừa Phong tiến vào nhà trọ, cắp mắt dưới lớp áo choàng tràn đầy vẻ tò mò.
Nhưng mà lúc hắn bước một chân vào trong nội viện liền cảm thấy nơi này có chỗ nào đó khác thường.
Trong ngoài hai viện dường như chỉ có một vách tường ngăn cách, nhưng lại như thế là vị vây giữa đất và trời vậy.
Vào thời khắc này, hắn nghĩ tới tường vây ở trong Khí Đạo tông.
Phí hết tâm huyết của các tiền bối qua nhiều thế hệ ở Khí Đạo tông đã bày trên tường một trận đồ to lớn, không chỉ có được lực phòng ngự hùng mạnh mà còn khiến ở trong tường vây tràn ngập linh lực đất trời.
Mà ở bên trong khách sạn này, mặc dù không có tường vây nhưng sức mạnh của thiên địa dường như cũng bị chia làm hai.
Linh lực ở bên trong hơn xa so với bên ngoài.
- Hoan nghênh các vị tiền bối đã đến dự, xin mời đi bên này.
Đột nhiên có một thanh âm kiều mị vang lên, ở trong nội viện không ngờ tùy ý có thể thấy được một ít tuấn nam mỹ nữ, tu vi của bọn họ cũng không cao, thậm chỉ ngay cả cấp bậc Võ sư cũng không có đạt tới. Nhưng cô gái kia hoặc là kiều mị, hoặc là đáng yêu, thanh âm lại ngọt ngào mềm mại khiến tâm thần của con người bị dao động.
Không biết tại sao trong lòng của Doanh Thừa Phong lại bất ngờ toát ra một ý nghĩ vô cùng bất nhã trong đầu.
Mặc dù ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị hắn ép xuống, nhưng khi vừa nghĩ tới trong này khác xa so với ngoài kia liền có chút suy đoán.
Hắn vừa đi lại vừa oán thầm trong lòng. Trách không được đám người Dư Tuệ Lượng lúc đề cập đến nội viện liền có một loại hâm mộ. Thì ra đãi ngộ ở bên trong lại hoàn toàn bất đồng với ngoài kia.
Theo đám người tiến nhập vào trong một biệt viện lướn nhất, ở nơi này có trên trăm chỗ ngồi mà hơn mười căn phòng riêng. Ngoài ra còn có thêm một mảnh đất trống rất rộng lớn.
Mà bị vây ở chính giữa là một tòa đài cao.
Lúc này, trên trăm chỗ ngồi kia đã có mấy người thản nhiên ngồi xuống, mà các căn phòng đều là đóng chặt cửa, xung quanh lại bao phủ một tầng sức lực quỷ dị, làm cho không ai có thể tra xét trong đó.
Đương nhiên cũng có nhiều người đứng ở trên đất trống, mọi người đều mang trang phục giống nhau. Ngoại trừ có một số ít người châu đầu ghé tai ra thì ở giữa sân chính đều là một khoảng yên lặng.
Doanh Thừa Phong nâng mắt nhìn xung quanh, đứng ở trên bãi đất trống đều là cường nhân Bạch Ngân Cảnh, mà người có tư cách ngồi vào trên ghế ngồi lại là cao thủ cấp bậc Hoàng Kim Cảnh.
Về phần phòng riêng thì chính là chuẩn bị cho các cường nhân Tử Kim Cảnh.
Đây là cấp bậc, chính là xếp hạng đơn giản nhất, phân chia ranh giới cấp bậc cho từng người. Hơn nữa lại không có ai bất mãn đối với cái này.
Doanh Thừa Phong xem xét nửa ngày, xác thực mình không biết người ta, mà người khác cũng đừng mơ có thể nhận ra mình.
Sau đó hắn men theo góc nhà lượn một vòng lớn, tiến vào một cái sân khác ở chỗ hổng tại hậu phương.
Trong sân có hơn mười người ngồi tách biệt trên một bàn dài, trước mặt của bọn họ là mất người đều mặc áo đen, ở trên bàn có các bảo vật khác nhau đang được những người đó tiến hành giám định và thưởng thức.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, cũng không hề tới đó mà bay thẳng tới mấy gian phòng ốc ở phía sau.
Đột nhiên có một người mặc áo xanh chặn đường đi của hắn, đây là một lão già hơn năm mươi, trên mặt của hắn cũng không mang bất kỳ vật gì để che, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Doanh Thừa Phong, nói: - Bạch Ngân Cảnh giám định ở bên kia.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói: - Các hạ, tại hạ muốn giám định một vật vô cùng quý báu, nơi này sợ là không thích hợp.
Ở trong quyển sách nhỏ do bồi bàn ở nhà trọ tặng đã nói rất rõ ràng về quy củ.
Có một loại tiền được tất cả các Linh Vực công nhận trong giao dịch hội chính là Long Đằng linh tệ. Lúc tiến hành bán đấu giá, loại Long Đằng linh tệ này chính là tiêu chuẩn duy nhất.
Nếu ở trên người không có Long Đằng linh tệ thì trước tiên có thể bán đi bảo vật trong tay mình, hoặc là ủy thác cho nhà trọ bán đấu giá thay. Đương nhiên trước đó nhà trọ sẽ đi đổi trước một số Long Đằng linh tệ cung cấp cho hắn sử dụng, đợi đến khi bán đấu giá chấm dứt sẽ bắt đầu thanh toán.
Lúc Doanh Thừa Phong từ Linh Vực đến, trên người không có một Long Đằng linh tệ, vậy nên muốn bán trước một ít gì đó.
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt của lão già áo xanh lúc này mới tạm hòa hoãn.
Ở trong các phòng trong sân đều là chuyên gia giám định, những người này đều phục vụ cho cường nhân có cảnh giới từ Hoàng Kim Cảnh trở lên. Tuy nhiên, nếu cường nhân Bạch Ngân Cảnh có thể xuất ra thứ tốt thì bọn họ cũng không để ý.
Nhẹ nhàng ôm quyền, lão già kia trì hoãn âm thanh nói: - Các hạ, tính tình của các vị đại sư trong phòng kia đều không tốt lắm, nếu các hạ lấy ra cái gì đó không khiến họ vừa lòng thì chỉ sợ là.
Mặc dù hắn không nói hết nhưng ý tứ uy hiếp trong lời nói đã tương đối nồng đậm rồi.
Doanh Thừa Phong bật cười nói: - Các hạ yên tâm, tại hạ hiểu.
- Được. Lão già không kiên trì nữa, lui bước nhường đường.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, tùy ý tìm một gian phòng rộng mà mở cửa đi vào.
Bên trong là một gian phòng rộng lớn, có một vị lão nhân ngồi ngay ngắn giữa phòng. Hắn nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, khi thấy quần áo của Doanh Thừa Phong có vẻ bạc màu liền khẽ ngẩn ra.
Chỉ có điều, hắn không những không tức giận mà còn cảm thấy hứng thú hơn, nói: - Có đồ vật gì đó thì lấy ra cho lão phu nhìn chút đi.
Nếu đi vào là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là cường nhân Tử Kim Cảnh thì hắn cũng sẽ không biểu hiện ra hứng thú như vậy.
Bởi vị hai loại người kia có được thực lực hùng mạnh, cho dù bọn họ muốn xuất ra đồ vật gì đó không đáng giá cũng nhất định là ở nơi này, và do các chuyên gia giám định bậc cao như bọn họ tiếp đãi.
Nhưng cường nhân Bạch Ngân Cảnh xuất hiện ở nơi này thì lại khác, thường thường ở trong tay của Bạch Ngân Cảnh có thể nhìn thấy được thứ thật sự tốt.
Doanh Thừa Phong tiến lên cởi bao đồ phía sau lưng xuống.
Hơm nay có rất nhiều người đều ăn mặc giống nhau, thậm chí có người còn có cả hai bao đồ trên người, cho nên hình tường của Doanh Thừa Phong căn bản không gây ra sự chú ý nào cả.
Chậm rãi mở bao đồ ra, bên trong có vô số bình ngọc cùng một vài linh khí loại nhỏ.
Lão già kia không nói một lời liền đứng lên kiểm tra, sau một lát, sắc mặt của hắn khẽ trầm xuống, hỏi: - Chính là mấy thứ này sao?
Thật ra thì giá trị của mất thứ này cũng không kém, nếu là đưa tới hội giao dịch do Thánh Đường Linh Đạo tổ chức thì nhất định sẽ khiến vô số người tranh đoạt. Nhưng ở nơi này lại khác, nếu chỉ có mấy thứ này thì Doanh Thừa Phong căn bản không có tư cách vào nơi này.
Nhìn Doanh Thừa Phong trầm mặc không nói, lão già kia cười lạnh nói: - Chỉ bằng mấy thứ này mà dám đến làm lãng phí thời gian của lão phu, lá gan của ngươi thật không nhỏ. Hừ, lão phu không quan tâm xuất thân lai lịch của ngươi thế nào, nếu như không thể xuất ra đồ vật khiến lão phu hài lòng thì ngươi hãy ở lại nhà trọ làm cu li một năm đi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ kinh sợ, hắn thầm than một tiếng, tình huống nơi này thật sự không giống với lúc trước.
Chậm rãi móc ra một bình ngực trong ngực, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: - Tiền bối, vật này có khiến ngài vừa lòng không?
Lão già kia trừng mắt nhìn hắn, nhận lấy bình ngọc, mở ra khẽ ngửi một chút, sắc mặt thoáng cái liền khẽ biến.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, trải lên một tầng tơ lụa đỏ mỏng manh lên trên mặt bàn, sau đó đổ đan dược ra.
Đây là một viên đan dược vô cùng tròn, ở phía trên viên đan dược kia mơ hồ có một tầng hơi nước nhàn nhạt, mà một luồng hương thơm lạ lùng xông vào mũi khiến đôi mắt của lão già này càng phát sáng hơn.
Một lúc lâu sau, lão già kia nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: - Ngưng Thần đan, cái này chính là Ngưng Thần đan sao?
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, cười nói:
- Ánh mắt của tiền bối thật là tốt, đây đúng là Ngưng Thần đan.
Ở trên người của hắn có thêm hơn mười viên đan dược thế này, trừ một viên hắn đã uống, hai viên đáp ứng bán ra bên ngoài thì còn có hơn chín viên. Nếu như đã biết được giá trị đích thực của viên thuốc này từ đám người Dư Tuệ Lượng, hắn đương nhiên muốn mượn cơ hội này thừa cơ kiếm chác.
Dù sao cũng có Đan Lô Khí Linh bên người, hắn muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, sẽ không gặp phải bất kỳ áp lực nào.
Lão già kia trầm ngâm một chút, thái độ càng thêm cẩn thận cất đan dược vào.
Khi hắn ngẩng đầu lên một lần nữa, trên mặt đã chất đầy nụ cười.
- Vị huynh đệ này, đan dược của ngươi quả nhiên là trân phẩm.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói: - Tiền bối, vãn bối có tư cách tiến vào nơi này hay không?
Sắc mặt lão già kia trở nên hồng, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường, nói: - Đương nhiên, vừa rồi là do lão hủ nhận thức không rõ, mong huynh đệ thứ lỗi.
Doanh Thừa Phong khoát tay áo, nói: - Tiền bối không cần khách khí, không biết viên thuốc này có thể bán đấu giá được không?
- Đương nhiên có thể.
Lão già không chút lựa chọn nói.
- Viên thuốc này được định giá như thế nào, tại hạ muốn đi lãnh Long Đằng linh tệ trước.
Lão già kia chần chừ một chút, nói: - Tiểu huynh đệ, nghe khẩu âm của ngươi dường như cũng không lớn lắm.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nói: - Tuổi của tại hạ hẳn là không quan hệ gì đến việc này chứ.
Lão già kia cười ha ha nói: - Tiểu huynh đệ đã hiểu lầm rồi, lão phu chỉ là có một đề nghị mà thôi, nếu tiểu huynh đệ có thể đáp ứng thì nhất định sẽ đạt được tiền lời rất cao.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình nói: - Mời tiền bối chỉ điểm.
Lão già kia nghiêm nghị nói: - Tiểu huynh đệ, nói thật thì, qua nhiều thế hệ tới nay, bắn đấu giá sắp bắt đầu bên ngoài cũng là chỉ để chuẩn bị cho cường nhân Bạch Ngân Cảnh hoặc là Hoàng Kim Cảnh mà thôi. Cái gọi là bảo vật quý hiếm căn bản sẽ không xuất hiện tại đó.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình nói: - Chẳng lẽ trong nhà trọ còn có một giao dịch khác nữa sao?
Lão già kia vỗ vỗ tay nói: - Tiểu huynh đệ thật thông mình, ha ha, phần tinh hoa nhất của nhà trọ chúng ta chính các vị cường nhân Tử Kim Cảnh sẽ tham gia một hội giao dịch nhỏ. Đây mới thật sự là thịnh hội, mỗi một đồ vật đều là kỳ trân, nếu như tiểu huynh đệ cầm viên thuốc này tham gia thì thậm chí còn có cơ hội đạt được truyền thừa của các cường nhân.
Lần xuất hành này là hắn đi nghe ngóng chỗ Dư Tuệ Lượng, cho nên sáng sớm đã mặc lên bộ quần áo màu đen và nón tre.
Sau khi hắn đi ra liền thấy được không ít người mang trang sức giống như đi về hướng sân nhà trọ.
Nơi này cũng không phải là nhà trọ bình thường.
Cường nhân Bạch Ngân Cảnh ở nơi này không hề có dáng vẻ kiêu ngạo, bởi vì có thể tiến vào nơi đây tiến hành thí luyện thì ít nhất đều là vũ giả hoặc Linh Sư cấp bậc này. Cho nên, sau khi bọn họ đi vào nhà trọ chỉ có thể ở bên trong gian nhà gỗ đơn sơ. Ngoại trừ kỳ hạn ba tháng của hội giao dịch ra thì trên cơ bản họ không hề có cơ hội tiến vào trong nội viện.
Đây là lần đầu tiên Doanh Thừa Phong tiến vào nhà trọ, cắp mắt dưới lớp áo choàng tràn đầy vẻ tò mò.
Nhưng mà lúc hắn bước một chân vào trong nội viện liền cảm thấy nơi này có chỗ nào đó khác thường.
Trong ngoài hai viện dường như chỉ có một vách tường ngăn cách, nhưng lại như thế là vị vây giữa đất và trời vậy.
Vào thời khắc này, hắn nghĩ tới tường vây ở trong Khí Đạo tông.
Phí hết tâm huyết của các tiền bối qua nhiều thế hệ ở Khí Đạo tông đã bày trên tường một trận đồ to lớn, không chỉ có được lực phòng ngự hùng mạnh mà còn khiến ở trong tường vây tràn ngập linh lực đất trời.
Mà ở bên trong khách sạn này, mặc dù không có tường vây nhưng sức mạnh của thiên địa dường như cũng bị chia làm hai.
Linh lực ở bên trong hơn xa so với bên ngoài.
- Hoan nghênh các vị tiền bối đã đến dự, xin mời đi bên này.
Đột nhiên có một thanh âm kiều mị vang lên, ở trong nội viện không ngờ tùy ý có thể thấy được một ít tuấn nam mỹ nữ, tu vi của bọn họ cũng không cao, thậm chỉ ngay cả cấp bậc Võ sư cũng không có đạt tới. Nhưng cô gái kia hoặc là kiều mị, hoặc là đáng yêu, thanh âm lại ngọt ngào mềm mại khiến tâm thần của con người bị dao động.
Không biết tại sao trong lòng của Doanh Thừa Phong lại bất ngờ toát ra một ý nghĩ vô cùng bất nhã trong đầu.
Mặc dù ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị hắn ép xuống, nhưng khi vừa nghĩ tới trong này khác xa so với ngoài kia liền có chút suy đoán.
Hắn vừa đi lại vừa oán thầm trong lòng. Trách không được đám người Dư Tuệ Lượng lúc đề cập đến nội viện liền có một loại hâm mộ. Thì ra đãi ngộ ở bên trong lại hoàn toàn bất đồng với ngoài kia.
Theo đám người tiến nhập vào trong một biệt viện lướn nhất, ở nơi này có trên trăm chỗ ngồi mà hơn mười căn phòng riêng. Ngoài ra còn có thêm một mảnh đất trống rất rộng lớn.
Mà bị vây ở chính giữa là một tòa đài cao.
Lúc này, trên trăm chỗ ngồi kia đã có mấy người thản nhiên ngồi xuống, mà các căn phòng đều là đóng chặt cửa, xung quanh lại bao phủ một tầng sức lực quỷ dị, làm cho không ai có thể tra xét trong đó.
Đương nhiên cũng có nhiều người đứng ở trên đất trống, mọi người đều mang trang phục giống nhau. Ngoại trừ có một số ít người châu đầu ghé tai ra thì ở giữa sân chính đều là một khoảng yên lặng.
Doanh Thừa Phong nâng mắt nhìn xung quanh, đứng ở trên bãi đất trống đều là cường nhân Bạch Ngân Cảnh, mà người có tư cách ngồi vào trên ghế ngồi lại là cao thủ cấp bậc Hoàng Kim Cảnh.
Về phần phòng riêng thì chính là chuẩn bị cho các cường nhân Tử Kim Cảnh.
Đây là cấp bậc, chính là xếp hạng đơn giản nhất, phân chia ranh giới cấp bậc cho từng người. Hơn nữa lại không có ai bất mãn đối với cái này.
Doanh Thừa Phong xem xét nửa ngày, xác thực mình không biết người ta, mà người khác cũng đừng mơ có thể nhận ra mình.
Sau đó hắn men theo góc nhà lượn một vòng lớn, tiến vào một cái sân khác ở chỗ hổng tại hậu phương.
Trong sân có hơn mười người ngồi tách biệt trên một bàn dài, trước mặt của bọn họ là mất người đều mặc áo đen, ở trên bàn có các bảo vật khác nhau đang được những người đó tiến hành giám định và thưởng thức.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, cũng không hề tới đó mà bay thẳng tới mấy gian phòng ốc ở phía sau.
Đột nhiên có một người mặc áo xanh chặn đường đi của hắn, đây là một lão già hơn năm mươi, trên mặt của hắn cũng không mang bất kỳ vật gì để che, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Doanh Thừa Phong, nói: - Bạch Ngân Cảnh giám định ở bên kia.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười nói: - Các hạ, tại hạ muốn giám định một vật vô cùng quý báu, nơi này sợ là không thích hợp.
Ở trong quyển sách nhỏ do bồi bàn ở nhà trọ tặng đã nói rất rõ ràng về quy củ.
Có một loại tiền được tất cả các Linh Vực công nhận trong giao dịch hội chính là Long Đằng linh tệ. Lúc tiến hành bán đấu giá, loại Long Đằng linh tệ này chính là tiêu chuẩn duy nhất.
Nếu ở trên người không có Long Đằng linh tệ thì trước tiên có thể bán đi bảo vật trong tay mình, hoặc là ủy thác cho nhà trọ bán đấu giá thay. Đương nhiên trước đó nhà trọ sẽ đi đổi trước một số Long Đằng linh tệ cung cấp cho hắn sử dụng, đợi đến khi bán đấu giá chấm dứt sẽ bắt đầu thanh toán.
Lúc Doanh Thừa Phong từ Linh Vực đến, trên người không có một Long Đằng linh tệ, vậy nên muốn bán trước một ít gì đó.
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt của lão già áo xanh lúc này mới tạm hòa hoãn.
Ở trong các phòng trong sân đều là chuyên gia giám định, những người này đều phục vụ cho cường nhân có cảnh giới từ Hoàng Kim Cảnh trở lên. Tuy nhiên, nếu cường nhân Bạch Ngân Cảnh có thể xuất ra thứ tốt thì bọn họ cũng không để ý.
Nhẹ nhàng ôm quyền, lão già kia trì hoãn âm thanh nói: - Các hạ, tính tình của các vị đại sư trong phòng kia đều không tốt lắm, nếu các hạ lấy ra cái gì đó không khiến họ vừa lòng thì chỉ sợ là.
Mặc dù hắn không nói hết nhưng ý tứ uy hiếp trong lời nói đã tương đối nồng đậm rồi.
Doanh Thừa Phong bật cười nói: - Các hạ yên tâm, tại hạ hiểu.
- Được. Lão già không kiên trì nữa, lui bước nhường đường.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, tùy ý tìm một gian phòng rộng mà mở cửa đi vào.
Bên trong là một gian phòng rộng lớn, có một vị lão nhân ngồi ngay ngắn giữa phòng. Hắn nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, khi thấy quần áo của Doanh Thừa Phong có vẻ bạc màu liền khẽ ngẩn ra.
Chỉ có điều, hắn không những không tức giận mà còn cảm thấy hứng thú hơn, nói: - Có đồ vật gì đó thì lấy ra cho lão phu nhìn chút đi.
Nếu đi vào là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là cường nhân Tử Kim Cảnh thì hắn cũng sẽ không biểu hiện ra hứng thú như vậy.
Bởi vị hai loại người kia có được thực lực hùng mạnh, cho dù bọn họ muốn xuất ra đồ vật gì đó không đáng giá cũng nhất định là ở nơi này, và do các chuyên gia giám định bậc cao như bọn họ tiếp đãi.
Nhưng cường nhân Bạch Ngân Cảnh xuất hiện ở nơi này thì lại khác, thường thường ở trong tay của Bạch Ngân Cảnh có thể nhìn thấy được thứ thật sự tốt.
Doanh Thừa Phong tiến lên cởi bao đồ phía sau lưng xuống.
Hơm nay có rất nhiều người đều ăn mặc giống nhau, thậm chí có người còn có cả hai bao đồ trên người, cho nên hình tường của Doanh Thừa Phong căn bản không gây ra sự chú ý nào cả.
Chậm rãi mở bao đồ ra, bên trong có vô số bình ngọc cùng một vài linh khí loại nhỏ.
Lão già kia không nói một lời liền đứng lên kiểm tra, sau một lát, sắc mặt của hắn khẽ trầm xuống, hỏi: - Chính là mấy thứ này sao?
Thật ra thì giá trị của mất thứ này cũng không kém, nếu là đưa tới hội giao dịch do Thánh Đường Linh Đạo tổ chức thì nhất định sẽ khiến vô số người tranh đoạt. Nhưng ở nơi này lại khác, nếu chỉ có mấy thứ này thì Doanh Thừa Phong căn bản không có tư cách vào nơi này.
Nhìn Doanh Thừa Phong trầm mặc không nói, lão già kia cười lạnh nói: - Chỉ bằng mấy thứ này mà dám đến làm lãng phí thời gian của lão phu, lá gan của ngươi thật không nhỏ. Hừ, lão phu không quan tâm xuất thân lai lịch của ngươi thế nào, nếu như không thể xuất ra đồ vật khiến lão phu hài lòng thì ngươi hãy ở lại nhà trọ làm cu li một năm đi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ kinh sợ, hắn thầm than một tiếng, tình huống nơi này thật sự không giống với lúc trước.
Chậm rãi móc ra một bình ngực trong ngực, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: - Tiền bối, vật này có khiến ngài vừa lòng không?
Lão già kia trừng mắt nhìn hắn, nhận lấy bình ngọc, mở ra khẽ ngửi một chút, sắc mặt thoáng cái liền khẽ biến.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, trải lên một tầng tơ lụa đỏ mỏng manh lên trên mặt bàn, sau đó đổ đan dược ra.
Đây là một viên đan dược vô cùng tròn, ở phía trên viên đan dược kia mơ hồ có một tầng hơi nước nhàn nhạt, mà một luồng hương thơm lạ lùng xông vào mũi khiến đôi mắt của lão già này càng phát sáng hơn.
Một lúc lâu sau, lão già kia nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: - Ngưng Thần đan, cái này chính là Ngưng Thần đan sao?
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, cười nói:
- Ánh mắt của tiền bối thật là tốt, đây đúng là Ngưng Thần đan.
Ở trên người của hắn có thêm hơn mười viên đan dược thế này, trừ một viên hắn đã uống, hai viên đáp ứng bán ra bên ngoài thì còn có hơn chín viên. Nếu như đã biết được giá trị đích thực của viên thuốc này từ đám người Dư Tuệ Lượng, hắn đương nhiên muốn mượn cơ hội này thừa cơ kiếm chác.
Dù sao cũng có Đan Lô Khí Linh bên người, hắn muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, sẽ không gặp phải bất kỳ áp lực nào.
Lão già kia trầm ngâm một chút, thái độ càng thêm cẩn thận cất đan dược vào.
Khi hắn ngẩng đầu lên một lần nữa, trên mặt đã chất đầy nụ cười.
- Vị huynh đệ này, đan dược của ngươi quả nhiên là trân phẩm.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói: - Tiền bối, vãn bối có tư cách tiến vào nơi này hay không?
Sắc mặt lão già kia trở nên hồng, nhưng lập tức liền khôi phục bình thường, nói: - Đương nhiên, vừa rồi là do lão hủ nhận thức không rõ, mong huynh đệ thứ lỗi.
Doanh Thừa Phong khoát tay áo, nói: - Tiền bối không cần khách khí, không biết viên thuốc này có thể bán đấu giá được không?
- Đương nhiên có thể.
Lão già không chút lựa chọn nói.
- Viên thuốc này được định giá như thế nào, tại hạ muốn đi lãnh Long Đằng linh tệ trước.
Lão già kia chần chừ một chút, nói: - Tiểu huynh đệ, nghe khẩu âm của ngươi dường như cũng không lớn lắm.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nói: - Tuổi của tại hạ hẳn là không quan hệ gì đến việc này chứ.
Lão già kia cười ha ha nói: - Tiểu huynh đệ đã hiểu lầm rồi, lão phu chỉ là có một đề nghị mà thôi, nếu tiểu huynh đệ có thể đáp ứng thì nhất định sẽ đạt được tiền lời rất cao.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình nói: - Mời tiền bối chỉ điểm.
Lão già kia nghiêm nghị nói: - Tiểu huynh đệ, nói thật thì, qua nhiều thế hệ tới nay, bắn đấu giá sắp bắt đầu bên ngoài cũng là chỉ để chuẩn bị cho cường nhân Bạch Ngân Cảnh hoặc là Hoàng Kim Cảnh mà thôi. Cái gọi là bảo vật quý hiếm căn bản sẽ không xuất hiện tại đó.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình nói: - Chẳng lẽ trong nhà trọ còn có một giao dịch khác nữa sao?
Lão già kia vỗ vỗ tay nói: - Tiểu huynh đệ thật thông mình, ha ha, phần tinh hoa nhất của nhà trọ chúng ta chính các vị cường nhân Tử Kim Cảnh sẽ tham gia một hội giao dịch nhỏ. Đây mới thật sự là thịnh hội, mỗi một đồ vật đều là kỳ trân, nếu như tiểu huynh đệ cầm viên thuốc này tham gia thì thậm chí còn có cơ hội đạt được truyền thừa của các cường nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.