Chương 378: Giết chóc
Thương Thiên Bạch Hạc
12/08/2015
- Phù...
Doanh Thừa Phong thở phải một cái, sau khi nhìn thấy vị cường giả Hoàng Kim Cảnh này đã chết, hắn mới thấy an tâm.
Trong toàn bộ Hồ gia, điều hắn kiêng dè nhất cũng chỉ có một người, đó chính là cường giả Hoàng Kim Cảnh, Hồ Quảng Thiên. Một khi người nay đã chết, thì hắn không còn điều gì lo sợ nữa.
- Lão tổ trốn rồi...
Lão gia gia chết rồi...
Hai tiếng kêu này dường như là tia sét lan truyền đến tai của tất cả mọi người trong Hồ gia, mà trên thực tế lại có không ít người chứng kiếm cảnh tượng này, cho nên toàn bộ đệ tử Hồ gia bắt đầu suy sụp từ đây, không còn một ai có tâm tư kháng cự.
- Chạy trốn thôi...
Vô số người kêu hô, la hét ầm ỹ, trên khuôn mặt bọn họ hiện lên nỗi tuyệt vọng không thể che dấu.
Những người có chân khí trong người ngược xuôi trốn thoát, nhưng người già và phụ nữ yếu đuối thì lại táng mệnh dưới đống đổ nát của nhà cửa trường trạm.
Tuy nhiên, con ác long đã bị phát điên kia dường như tỏ ra vô cùng chán ghét những sinh vật hình người, bỗng nhiên bay lên không trung.
ở thế giới dưới lòng đất, nó bị gò bó bởi một loại lực lượng nào đó, cho nên không có cách nào bay lên được. Nhưng sau khi đến với thế giới bên ngoài, sức trói buộc mạnh mẽ đó bị tiêu biến đi, nó giống như con chi nhỏ thoát ly khỏi cái lồng giam, bay càng cao càng nhanh.
Sau đó, nó há to cái miệng, luồng hắc khí kia cứ phun ra không ngừng như đồ miễn phí không mất tiền.
Hơn nữa điều khiến người ta kinh hãi hơn là, nó không phá hoại từ nơi trung tâm ra ngoài, mà là bay ra vòng ngoài xa nhất, hơi thở nồng đậm chất lưu huỳnh trong nháy mắt đã phun chết những kẻ tưởng chừng sắp chạy thoát khỏi Hồ gia.
Ngay cả cường giả Hoàng Kim Cảnh, Hồ Quảng Thiên cũng không có cách nào sống sót trước hơi thở của nó, huống hồ những người khác trong Hồ gia.
[CHARGE=2.1]
Ác long vùng vẫy đôi cánh, bay lượn một vòng xung quanh với tốc độ không gì sánh được, dưới sự săn bắt của nó, ngoại trừ Tề Thiên lão tổ là người sớm nhất phát hiện tình thế bất lợi đã chạy thoát, không còn một người nào khác có thể thoát ra ngoài.
Ầm....
Những tiếng gầm rống không ngừng bên tai, Văn Tinh kéo tay Doanh Thừa Phong, hay người trốn vào một khu nhà đã sụp đổ một nửa.
Hình chiếu của ác long đã được phóng ra ngoài, nó sẽ công kích toàn bộ những con người lân cận. Hơn nữa, tính khí của loài rồng thù dai nhất, cho nên ngay sau khi hai người họ vừa mới bức tử Hồ Quảng Thiên, lập tức trốn vào trong. Với thân thủ và tốc độ của họ, vượt xa tất cả bọn người ở đây, một khi ẩn núp đi, con ác long đang bay lượn giữa không trung kia đừng hòng mong tìm ra họ.
- Văn tỷ, ngươi thả nó ra ngoài, nó không bay mất hay sao?
Doanh Thừa Phong hỏi với vẻ khá lo lắng.
Sau khi chứng kiến năng lực tàn phá của ác long, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng. Nếu như con quái thú này chỉ tàn sát quanh khu vực Thái Hồ thì cũng đành, nhưng nếu nó phai ra khỏi Thái Hồ, tạo nên sát nghiệp vô biên, vậy thì không đúng như ý định lúc đầu của hắn nữa rồi.
Khẽ mỉm cười, Văn Tinh nói:
- Ngươi hãy yên tâm, con ác long này chẳng qua chỉ là một hình chiếu mà thôi, trừ phi là ở trong phong ấn thạch bảy sắc của ta, mới có thể duy trì và khôi phục trạng thái đỉnh điểm. Nếu như để cho nó sống một mình nơi này, vậy thì không đến một năm, nó sẽ bị chết.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Nó có thể cảm ứng được sự tồn tại của phong ấn thạch bảy sắc hay sao?
- Đúng vậy, tuy nhiên nó chỉ có thể cảm ứng được một phạm vi đại khái, cho nên nó tuyệt đối sẽ không bay đi nơi khác.
Văn Tinh khẳng định như đinh đóng cột.
- Ầm....
Lại một tiếng gầm như xé rách bầu không khí từ trên không trung của con ác long, dường như muốn minh chứng cho câu nói của Văn Tinh, nó vẫy vẫy đôi cánh, quả nhiên nó lại bay ngược trở lại.
Doanh Thừa Phong rụt đầu lại, hít thở một hơi thật sâu, lực lượng tinh thần khuếch tán ra ngoài. Tuy nhiên ngay lập cặp lông mày cảu hắn cau lại, bởi vì hắn bất ngờ phát hiện, Hồ Chính Hấn đã biến mất khỏi Hạ Vân Các.
Đúng lúc Văn Tinh phóng thích hình chiếu của ác long, Tề Thiên lão tổ tẩu thoát, Hồ Quảng Thiên tử trận mà gây sự hỗn loạn, luồng hơi thở quen thuộc kia đã biến mất.
Nhãn cầu đảo lộn vòng quanh, Doanh Thừa Phong đột nhiên quát to:
Hồ Chính Hấn, Hồ gia vì ngươi mà bị diệt vong, bây giờ ngươi lại làm con rùa rụt cổ, dương mắt mà nhìn thân nhân bị giết chết nhưng lại không dám xuất đầu lộ diện liều mạng ngăn cản, ngươi có còn là nam tử hán của Hồ gia hay không?
Tiếng nói của hăn vang vọng khắp nơi, dù cho trong tiếng gầm rống của ác long, mọi người đều có thể nghe rõ.
Ở nơi xa, hơn 10 bóng người ẩn núp trong đống gạch ngói đổ nát, trong mắt bọn họ đều có chung vẻ bi thương và tuyệt vọng. Lúc này mọi người đều biết rõ, Linh đạo thế gia lưu truyền hàng trăm năm uy trấn Thái Hồ - Hồ gia, đã bị hủy hoại trong chốc lát. Hơn nữa, Hồ Quảng Thiên đã hồn bay phách tán, Tề Thiên lão tổ rũ bỏ bọn họ mà cao chạy xa bay, cơ hội sống sót của bọn họ dường như vô cùng mong manh.
Cho nên, cơ thể chúng không khỏi run run, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào con quái vật khủng khiếp bay trên không trung đang không ngừng tàn sát kia.
Nhưng mà, sau khi nghe thấy câu nói này của Doanh Thừa Phong, ánh mắt của hơn 10 người này lại không hẹn mà gặp liền quay sang một người trong số họ.
Đó chính là một nam tử khuôn mặt anh tuấn, tuổi chừng hơn 30 tuổi gần 40 tuổi.
Cái độ tuổi này tuy không còn trẻ nữa, nhưng lại đang ở độ tráng niên.
Nếu như là nửa tháng trước, hắn quả thực đã có một địa vị và thân thế khiến cho tất cả mọi người đều phải ngưỡng một.
Hồ Chính Hấn, cường giả đệ nhất của thế hệ trẻ tuổi của Hồ gia, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi võ đạo tối đỉnh của Thanh Đồng Cảnh, thậm chí còn có hy vọng trở thành cường giả Bạch Ngân Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Hồ gia.
Thành tựu võ đạo như thế, lại cộng thêm là con cháu thân tín của gia chủ đại nhân, Hồ Chính Hấn từ trước đến nay đều tỏ ra đắc ý, cao sang.
Nhưng, bây giờ đã khác rồi.
Hồ Chính Hấn quay đầu nhìn, không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Trong hơn 10 người thân tín bên cạnh hắn lại không có mấy người là con cháu thân thích, ngoài một vị võ giả Hắc Thiết Cảnh ra, số còn lại đều là võ sĩ cấp hoặc là người bình thường không hiểu biết võ nghệ.
Thường ngày, hắn không thèm đếm xỉa tới những người này, cũng giống như vậy, mỗi lần gặp phải những người này, hắn đều nhìn thấy sự sùng bái, kính phục và sợ hãi trong mắt họ,
Ánh mắt như vậy, khiến lòng tự tôn của hắn đạt đến độ mãn nguyện cực đại.
Nhưng lúc này đây, trong đôi mắt của họ, đã không còn một tia kính phục nào nữa, thay vào đó là sự chán ghét, hận thù và bài xích.
Hồ Chính Hấn thậm chí còn cảm thấy sát khí trong mắt của một vài người, dường như những người này bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy bổ vào chém giết hắn ngay tại chỗ.
Chân mày đột nhiên nhướn lên, trên người Hồ Chính Hấn toát lên mùi vị sát khí nồng nặc, hắn trầm giọng nói:
- Các ngươi muốn làm gì, muốn khiêu chiến một cường giả Thanh Đồng Cảnh như ta sao?
Mọi người đều giật mình, mấy kẻ tâm tư bất chính kia càng cúi gằm mặt xuống.
Bọn họ lúc này mới chợt nhớ lại, kẻ trước mặt này chẳng phải là thứ cặn bã lương thiện gì, mà là một vị cường giả Thanh Đồng Cảnh tay đã dính đầy máu tanh.
Cho dù toàn bộ đám đông ô hợp như bọn chúng gộp lại, cũng không phải là địch thủ của hắn.
Hồ Chính Hấn tự thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn sinh sự lúc này, mà là hạ thấp giọng an ủi mọi người nói:
- Các vị, chúng ta ẩn náu ở đây vô cùng bí mật, dân số của Hồ gia đông như vậy,con ác long kia tuyệt đối không thể nào giết sạch mọi người được. Chỉ cần chúng ta cầm cự được đến đêm khuya, thì nhất định nhân lúc loạn lạc mà trốn thoát.
Lời nói này của hắn rất mực khẳng định, nhưng trên thực tế, ngay cả chính bản thân hắn cũng không có bất cứ chút tự tin nào.
Bởi vì hắn biết rằng, một khi Doanh Thừa Phong đã tàn phá toàn bộ Hồ gia, vậy thì việc kế tiếp sẽ là tìm bản thân hắn để báo thù.
Cho dù hắn có thể tha cho những người còn sót lại, nhưng nhất quyết không thể tha mạng cho mình.
- Âm...
Đột nhiên, ác long trên bầu trời dường như phát giác ra điều gì, lập tức bay ập đến, cái thân hình khổng lồ của nó vẫn chưa đến nơi, nhưng đã há to cái miệng dính đầy máu kinh tởm của nó.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết bên trong cái mồm ẩn chứa một uy năng đáng sợ nhường nào.
Vừa nhìn thấy mồm nó há to ra, từ bên trong cái nhà đổ nát kia liền chạy nhanh ra hơn 10 người.
Bọn họ phân tán tháo chạy ra xa như ong vỡ tổ, mỗi người đều cầu nguyện trong lòng, hy vọng con ác long kia không đuổi theo mình.
Nhưng mà, cái đầu khổng lồ của ác long đột nhiên chuyển động, luồng hắc khí trong miệng nó giống như có linh hồn quét thành một vòng tròn, đã bao bọc lấy đám người kia vào bên trong.
Mấy tiếng kêu thảm thiết truyền tới, cơ thể của chúng không ngờ lại hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
- Á...
Ẩn núp dưới đống đổ nát, Hồ Chính Hấn toàn thân run bắn lên, hắn đã bị luồng âm thanh này dọa cho kinh hãi.
Ánh mắt hung tợn nhìn quay lại, hắn nhìn thấy vị võ sư Hắc Thiết Cảnh kia đang dùng tay chỉ về phía đó, đôi mắt hắn trợn tròn lên, cổ họng sôi lên ặc ặc nhưng lại không phát ra tiếng.
Hồ Chính Hấn đưa mắt liếc nhìn về phương hướng đó, ác long đang mãn nguyện lắc lư cái đầu của nó, lay động đôi cánh tiếp tục bay lên.
Hắn nổi giận, trầm giọng nói:
- Đồ khốn kiếp nhà ngươi, gào thét cái quái quỷ gì chứ, lẽ nào ngươi không sợ gây sự chú ý với con ác thú kia sao?
Hắn vừa mới kêu xong, trong lòng bỗng nhiên phát ớn, bởi vì tên võ sư Hắc Thiết Cảnh kia dần dần đã khôi phục bình tĩnh, chỉ có điều, dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia, lại dường như hàm chứa một núi lửa đang sắp phun trào.
Kẻ đó hầm hầm nét mặt nhìn thẳng vào Hồ Chính Hấn, cắn răng nghiến lợi nói:
- Tên súc sinh nhà ngươi.
Hồ Chính Hấn hơi giật mình, liền sau đó nổi giận, nói:
- Ngươi nói cái gì?
Hắn nhận ra tên võ giả Hắc Thiết Cảnh kia, ngày thường người này rất mực a dua theo mình, nhưng lúc này lại đột nhiên mở miệng lăng mạ, làm sao lại không khiến hắn vừa phát nộ vừa sợ hãi như vậy.
Người nọ gằn giọng nói:
- Ngươi muốn ra dáng anh hùng, vì báo thù cho thằng em trai ngu đần của ngươi, lại làm liên lụy đến cả gia tộc bị hủy diệt. Cha đe của ta, vợ của ta, và đứa con trai ba tuổi của ta nữa đều bị con quái vật kia giết chết rồi. Ngươi, ngươi, ngươi...
Hắn đưa ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Hồ Chính Hấn, nói:
- Tại sao ngươi không đi chết đi.
Hồ Chính Hấn lặng người, lúc này mới hiểu ra nguyên nhân gì đã khiến người ngày phát cuồng lên như vậy.
Con ác long kia vừa mới nhả một hơi thở ra, đã giết chết cả nhà của người này, hắn bi phẫn quá độ, đã phát điên lên.
- Ta, muốn giết chết ngươi.
Người nọ hét lên một tiếng, mở rộng đôi cánh ta và há to miệng, hai hàm răng trắng muốt toát ra từng tia hàn quang, mặt mày co giật đáng sợ, xông thẳng vào Hồ Chính Hấn.
Hồ Chính Hấn trong lòng thầm quát lớn, đánh ra một trưởng, đã đẩy lùi kẻ đó ra sau, nhưng đảo mắt nhìn một vòng, trong lòng bỗng nhiên toát lạnh.
Bởi vì hắn nhìn thấy những người còn lại đều tản ra, mỗi ánh mắt nhìn vào hắn đều tràn ngập nỗi oán hận.
Đột nhiên, một người đẩy rạp một nửa vòng vây, hét to lên rằng:
- Doanh Thừa Phong, Hồ Chính Hấn đang ở đây, mau đến giết hắn đi...
Doanh Thừa Phong thở phải một cái, sau khi nhìn thấy vị cường giả Hoàng Kim Cảnh này đã chết, hắn mới thấy an tâm.
Trong toàn bộ Hồ gia, điều hắn kiêng dè nhất cũng chỉ có một người, đó chính là cường giả Hoàng Kim Cảnh, Hồ Quảng Thiên. Một khi người nay đã chết, thì hắn không còn điều gì lo sợ nữa.
- Lão tổ trốn rồi...
Lão gia gia chết rồi...
Hai tiếng kêu này dường như là tia sét lan truyền đến tai của tất cả mọi người trong Hồ gia, mà trên thực tế lại có không ít người chứng kiếm cảnh tượng này, cho nên toàn bộ đệ tử Hồ gia bắt đầu suy sụp từ đây, không còn một ai có tâm tư kháng cự.
- Chạy trốn thôi...
Vô số người kêu hô, la hét ầm ỹ, trên khuôn mặt bọn họ hiện lên nỗi tuyệt vọng không thể che dấu.
Những người có chân khí trong người ngược xuôi trốn thoát, nhưng người già và phụ nữ yếu đuối thì lại táng mệnh dưới đống đổ nát của nhà cửa trường trạm.
Tuy nhiên, con ác long đã bị phát điên kia dường như tỏ ra vô cùng chán ghét những sinh vật hình người, bỗng nhiên bay lên không trung.
ở thế giới dưới lòng đất, nó bị gò bó bởi một loại lực lượng nào đó, cho nên không có cách nào bay lên được. Nhưng sau khi đến với thế giới bên ngoài, sức trói buộc mạnh mẽ đó bị tiêu biến đi, nó giống như con chi nhỏ thoát ly khỏi cái lồng giam, bay càng cao càng nhanh.
Sau đó, nó há to cái miệng, luồng hắc khí kia cứ phun ra không ngừng như đồ miễn phí không mất tiền.
Hơn nữa điều khiến người ta kinh hãi hơn là, nó không phá hoại từ nơi trung tâm ra ngoài, mà là bay ra vòng ngoài xa nhất, hơi thở nồng đậm chất lưu huỳnh trong nháy mắt đã phun chết những kẻ tưởng chừng sắp chạy thoát khỏi Hồ gia.
Ngay cả cường giả Hoàng Kim Cảnh, Hồ Quảng Thiên cũng không có cách nào sống sót trước hơi thở của nó, huống hồ những người khác trong Hồ gia.
[CHARGE=2.1]
Ác long vùng vẫy đôi cánh, bay lượn một vòng xung quanh với tốc độ không gì sánh được, dưới sự săn bắt của nó, ngoại trừ Tề Thiên lão tổ là người sớm nhất phát hiện tình thế bất lợi đã chạy thoát, không còn một người nào khác có thể thoát ra ngoài.
Ầm....
Những tiếng gầm rống không ngừng bên tai, Văn Tinh kéo tay Doanh Thừa Phong, hay người trốn vào một khu nhà đã sụp đổ một nửa.
Hình chiếu của ác long đã được phóng ra ngoài, nó sẽ công kích toàn bộ những con người lân cận. Hơn nữa, tính khí của loài rồng thù dai nhất, cho nên ngay sau khi hai người họ vừa mới bức tử Hồ Quảng Thiên, lập tức trốn vào trong. Với thân thủ và tốc độ của họ, vượt xa tất cả bọn người ở đây, một khi ẩn núp đi, con ác long đang bay lượn giữa không trung kia đừng hòng mong tìm ra họ.
- Văn tỷ, ngươi thả nó ra ngoài, nó không bay mất hay sao?
Doanh Thừa Phong hỏi với vẻ khá lo lắng.
Sau khi chứng kiến năng lực tàn phá của ác long, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng. Nếu như con quái thú này chỉ tàn sát quanh khu vực Thái Hồ thì cũng đành, nhưng nếu nó phai ra khỏi Thái Hồ, tạo nên sát nghiệp vô biên, vậy thì không đúng như ý định lúc đầu của hắn nữa rồi.
Khẽ mỉm cười, Văn Tinh nói:
- Ngươi hãy yên tâm, con ác long này chẳng qua chỉ là một hình chiếu mà thôi, trừ phi là ở trong phong ấn thạch bảy sắc của ta, mới có thể duy trì và khôi phục trạng thái đỉnh điểm. Nếu như để cho nó sống một mình nơi này, vậy thì không đến một năm, nó sẽ bị chết.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Nó có thể cảm ứng được sự tồn tại của phong ấn thạch bảy sắc hay sao?
- Đúng vậy, tuy nhiên nó chỉ có thể cảm ứng được một phạm vi đại khái, cho nên nó tuyệt đối sẽ không bay đi nơi khác.
Văn Tinh khẳng định như đinh đóng cột.
- Ầm....
Lại một tiếng gầm như xé rách bầu không khí từ trên không trung của con ác long, dường như muốn minh chứng cho câu nói của Văn Tinh, nó vẫy vẫy đôi cánh, quả nhiên nó lại bay ngược trở lại.
Doanh Thừa Phong rụt đầu lại, hít thở một hơi thật sâu, lực lượng tinh thần khuếch tán ra ngoài. Tuy nhiên ngay lập cặp lông mày cảu hắn cau lại, bởi vì hắn bất ngờ phát hiện, Hồ Chính Hấn đã biến mất khỏi Hạ Vân Các.
Đúng lúc Văn Tinh phóng thích hình chiếu của ác long, Tề Thiên lão tổ tẩu thoát, Hồ Quảng Thiên tử trận mà gây sự hỗn loạn, luồng hơi thở quen thuộc kia đã biến mất.
Nhãn cầu đảo lộn vòng quanh, Doanh Thừa Phong đột nhiên quát to:
Hồ Chính Hấn, Hồ gia vì ngươi mà bị diệt vong, bây giờ ngươi lại làm con rùa rụt cổ, dương mắt mà nhìn thân nhân bị giết chết nhưng lại không dám xuất đầu lộ diện liều mạng ngăn cản, ngươi có còn là nam tử hán của Hồ gia hay không?
Tiếng nói của hăn vang vọng khắp nơi, dù cho trong tiếng gầm rống của ác long, mọi người đều có thể nghe rõ.
Ở nơi xa, hơn 10 bóng người ẩn núp trong đống gạch ngói đổ nát, trong mắt bọn họ đều có chung vẻ bi thương và tuyệt vọng. Lúc này mọi người đều biết rõ, Linh đạo thế gia lưu truyền hàng trăm năm uy trấn Thái Hồ - Hồ gia, đã bị hủy hoại trong chốc lát. Hơn nữa, Hồ Quảng Thiên đã hồn bay phách tán, Tề Thiên lão tổ rũ bỏ bọn họ mà cao chạy xa bay, cơ hội sống sót của bọn họ dường như vô cùng mong manh.
Cho nên, cơ thể chúng không khỏi run run, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào con quái vật khủng khiếp bay trên không trung đang không ngừng tàn sát kia.
Nhưng mà, sau khi nghe thấy câu nói này của Doanh Thừa Phong, ánh mắt của hơn 10 người này lại không hẹn mà gặp liền quay sang một người trong số họ.
Đó chính là một nam tử khuôn mặt anh tuấn, tuổi chừng hơn 30 tuổi gần 40 tuổi.
Cái độ tuổi này tuy không còn trẻ nữa, nhưng lại đang ở độ tráng niên.
Nếu như là nửa tháng trước, hắn quả thực đã có một địa vị và thân thế khiến cho tất cả mọi người đều phải ngưỡng một.
Hồ Chính Hấn, cường giả đệ nhất của thế hệ trẻ tuổi của Hồ gia, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi võ đạo tối đỉnh của Thanh Đồng Cảnh, thậm chí còn có hy vọng trở thành cường giả Bạch Ngân Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Hồ gia.
Thành tựu võ đạo như thế, lại cộng thêm là con cháu thân tín của gia chủ đại nhân, Hồ Chính Hấn từ trước đến nay đều tỏ ra đắc ý, cao sang.
Nhưng, bây giờ đã khác rồi.
Hồ Chính Hấn quay đầu nhìn, không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Trong hơn 10 người thân tín bên cạnh hắn lại không có mấy người là con cháu thân thích, ngoài một vị võ giả Hắc Thiết Cảnh ra, số còn lại đều là võ sĩ cấp hoặc là người bình thường không hiểu biết võ nghệ.
Thường ngày, hắn không thèm đếm xỉa tới những người này, cũng giống như vậy, mỗi lần gặp phải những người này, hắn đều nhìn thấy sự sùng bái, kính phục và sợ hãi trong mắt họ,
Ánh mắt như vậy, khiến lòng tự tôn của hắn đạt đến độ mãn nguyện cực đại.
Nhưng lúc này đây, trong đôi mắt của họ, đã không còn một tia kính phục nào nữa, thay vào đó là sự chán ghét, hận thù và bài xích.
Hồ Chính Hấn thậm chí còn cảm thấy sát khí trong mắt của một vài người, dường như những người này bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy bổ vào chém giết hắn ngay tại chỗ.
Chân mày đột nhiên nhướn lên, trên người Hồ Chính Hấn toát lên mùi vị sát khí nồng nặc, hắn trầm giọng nói:
- Các ngươi muốn làm gì, muốn khiêu chiến một cường giả Thanh Đồng Cảnh như ta sao?
Mọi người đều giật mình, mấy kẻ tâm tư bất chính kia càng cúi gằm mặt xuống.
Bọn họ lúc này mới chợt nhớ lại, kẻ trước mặt này chẳng phải là thứ cặn bã lương thiện gì, mà là một vị cường giả Thanh Đồng Cảnh tay đã dính đầy máu tanh.
Cho dù toàn bộ đám đông ô hợp như bọn chúng gộp lại, cũng không phải là địch thủ của hắn.
Hồ Chính Hấn tự thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn sinh sự lúc này, mà là hạ thấp giọng an ủi mọi người nói:
- Các vị, chúng ta ẩn náu ở đây vô cùng bí mật, dân số của Hồ gia đông như vậy,con ác long kia tuyệt đối không thể nào giết sạch mọi người được. Chỉ cần chúng ta cầm cự được đến đêm khuya, thì nhất định nhân lúc loạn lạc mà trốn thoát.
Lời nói này của hắn rất mực khẳng định, nhưng trên thực tế, ngay cả chính bản thân hắn cũng không có bất cứ chút tự tin nào.
Bởi vì hắn biết rằng, một khi Doanh Thừa Phong đã tàn phá toàn bộ Hồ gia, vậy thì việc kế tiếp sẽ là tìm bản thân hắn để báo thù.
Cho dù hắn có thể tha cho những người còn sót lại, nhưng nhất quyết không thể tha mạng cho mình.
- Âm...
Đột nhiên, ác long trên bầu trời dường như phát giác ra điều gì, lập tức bay ập đến, cái thân hình khổng lồ của nó vẫn chưa đến nơi, nhưng đã há to cái miệng dính đầy máu kinh tởm của nó.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết bên trong cái mồm ẩn chứa một uy năng đáng sợ nhường nào.
Vừa nhìn thấy mồm nó há to ra, từ bên trong cái nhà đổ nát kia liền chạy nhanh ra hơn 10 người.
Bọn họ phân tán tháo chạy ra xa như ong vỡ tổ, mỗi người đều cầu nguyện trong lòng, hy vọng con ác long kia không đuổi theo mình.
Nhưng mà, cái đầu khổng lồ của ác long đột nhiên chuyển động, luồng hắc khí trong miệng nó giống như có linh hồn quét thành một vòng tròn, đã bao bọc lấy đám người kia vào bên trong.
Mấy tiếng kêu thảm thiết truyền tới, cơ thể của chúng không ngờ lại hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
- Á...
Ẩn núp dưới đống đổ nát, Hồ Chính Hấn toàn thân run bắn lên, hắn đã bị luồng âm thanh này dọa cho kinh hãi.
Ánh mắt hung tợn nhìn quay lại, hắn nhìn thấy vị võ sư Hắc Thiết Cảnh kia đang dùng tay chỉ về phía đó, đôi mắt hắn trợn tròn lên, cổ họng sôi lên ặc ặc nhưng lại không phát ra tiếng.
Hồ Chính Hấn đưa mắt liếc nhìn về phương hướng đó, ác long đang mãn nguyện lắc lư cái đầu của nó, lay động đôi cánh tiếp tục bay lên.
Hắn nổi giận, trầm giọng nói:
- Đồ khốn kiếp nhà ngươi, gào thét cái quái quỷ gì chứ, lẽ nào ngươi không sợ gây sự chú ý với con ác thú kia sao?
Hắn vừa mới kêu xong, trong lòng bỗng nhiên phát ớn, bởi vì tên võ sư Hắc Thiết Cảnh kia dần dần đã khôi phục bình tĩnh, chỉ có điều, dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia, lại dường như hàm chứa một núi lửa đang sắp phun trào.
Kẻ đó hầm hầm nét mặt nhìn thẳng vào Hồ Chính Hấn, cắn răng nghiến lợi nói:
- Tên súc sinh nhà ngươi.
Hồ Chính Hấn hơi giật mình, liền sau đó nổi giận, nói:
- Ngươi nói cái gì?
Hắn nhận ra tên võ giả Hắc Thiết Cảnh kia, ngày thường người này rất mực a dua theo mình, nhưng lúc này lại đột nhiên mở miệng lăng mạ, làm sao lại không khiến hắn vừa phát nộ vừa sợ hãi như vậy.
Người nọ gằn giọng nói:
- Ngươi muốn ra dáng anh hùng, vì báo thù cho thằng em trai ngu đần của ngươi, lại làm liên lụy đến cả gia tộc bị hủy diệt. Cha đe của ta, vợ của ta, và đứa con trai ba tuổi của ta nữa đều bị con quái vật kia giết chết rồi. Ngươi, ngươi, ngươi...
Hắn đưa ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Hồ Chính Hấn, nói:
- Tại sao ngươi không đi chết đi.
Hồ Chính Hấn lặng người, lúc này mới hiểu ra nguyên nhân gì đã khiến người ngày phát cuồng lên như vậy.
Con ác long kia vừa mới nhả một hơi thở ra, đã giết chết cả nhà của người này, hắn bi phẫn quá độ, đã phát điên lên.
- Ta, muốn giết chết ngươi.
Người nọ hét lên một tiếng, mở rộng đôi cánh ta và há to miệng, hai hàm răng trắng muốt toát ra từng tia hàn quang, mặt mày co giật đáng sợ, xông thẳng vào Hồ Chính Hấn.
Hồ Chính Hấn trong lòng thầm quát lớn, đánh ra một trưởng, đã đẩy lùi kẻ đó ra sau, nhưng đảo mắt nhìn một vòng, trong lòng bỗng nhiên toát lạnh.
Bởi vì hắn nhìn thấy những người còn lại đều tản ra, mỗi ánh mắt nhìn vào hắn đều tràn ngập nỗi oán hận.
Đột nhiên, một người đẩy rạp một nửa vòng vây, hét to lên rằng:
- Doanh Thừa Phong, Hồ Chính Hấn đang ở đây, mau đến giết hắn đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.