Chương 538: Khiêu chiến
Thương Thiên Bạch Hạc
14/09/2015
Thất thúc, Linh Đạo Thánh Đường chúng ta trước giờ đều là công bằng công chính. Hứa Bạch Đào trầm giọng nói:
- Tính cả danh ngạch tiến cử trong tay tổ gia, chúng ta có thể có ba người được cơ hội vào linh trì. Y dừng lại một chút, nói:
- Nếu đã như vậy, chi bằng để người có tư cách hội tụ một đường, mọi người thương lượng một chút, tất nhiên có thể phân ra thắng bại cao thấp, đồng thời dùng cái này để quyết định chọn người, thế nào.
Lão đạo nhân khẽ chau mày, trong lòng thầm có chút không hài lòng. Nhưng thân phận của Hứa Bạch Đào cũng không phải nhỏ. Hơn nữa tuy y là vãn bối nhưng cả người thực lực thâm sâu khó đóan, cũng không thua mình, lão cũng không thể áp chế.
Ho nhẹ một tiếng, lão đạo nhân nói:
- Bạch Đào, hai danh ngạch khác ở trong đường, đệ tử của ngươi có thể tranh. Nhưng danh ngạch tiến cử của chân nhân thì không thể thay đổi.
- Hừ, Hứa Bạch Đào hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Hạng nữ lưu, muốn tu vi cao như vậy có lợi ích gì.
- Bạch Đào, lão đạo nhân trừng mắt, tựa hồ rất tức giận. Lão đảo tròn mắt, bỗng nhiên nói:
- Tất cả lui xuống hết cho lão đạo.
Giọng nói của lão trong đại điện vang dội như sấm. Ngoại trừ Hứa Bạch Đào bất động thanh sắc ra, người khác đều sắc mặt đại biến.
- Dạ
Cũng không biết là ai dẫn đầu đáp một tiếng, mọi người ào ạt tản đi.
Doanh Thừa Phong đang định kéo Thẩm Ngọc Kỳ đi, khóe mắt thoáng nhìn, lại nhìn thấy tay ngọc của Hứa phu nhân đang nắm chặc Thẩm Ngọc Kỳ, đã mơ hồ trắng bệch, có thể thấy dùng lực rất mạnh.
Trong giây khắc này, nàng lại biểu hiện giống như một đứa trẻ. Càng làm người ta chua xót là, chỗ dựa duy nhất của nàng lại là Thẩm Ngọc Kỳ đệ tử của nàng.
Trong lòng không khỏi rũ rượi, Doanh Thừa Phong dừng bước. Chỉ cần Thẩm Ngọc Kỳ không đi, hắn tuyệt đối sẽ không đi.
Về phần nguy hiểm chọc giận lão đạo nhân, hắn cũng chỉ đành mặc kệ.
Một lát sau, trong cả đại sảnh ngoại trừ lão đạo nhân, cha con sư đồ Hứa Bạch Đào ra, chỉ còn lại hai người Doanh Thừa Phong và Thẩm Ngọc Kỳ.
Lão đạo nhân nhíu mày, quát:
- Doanh Thừa Phong, còn không đi ra.
Tuy lão chỉ thấy qua Doanh Thừa Phong một lần, nhưng ấn tượng về hắn rất đậm, cho nên vẫn nhớ trong lòng.
Cơ thể của Hứa phu nhân khẽ run, siết chặc cánh tay của Thẩm Ngọc Kỳ buông lỏng.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, thầm nghĩ. Nếu có thể đi, ta sớm đã đi rồi. Nhưng nếu Thẩm Ngọc Kỳ lựa chọn ở lại đây, hắn không thể đơn độc một mình rời khỏi.
Hướng về phía lão nhân, khom người sâu sát đất, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiền bối minh giám, hôm nay vãn bối đến bái kiến Hứa phu nhân, vẫn còn chưa chào hỏi, không thể rời khỏi.
Hứa phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng toát ra vẻ vui mừng.
Nàng làm thế nào cũng không ngờ, Doanh Thừa Phong lại vì nàng mà chống đối với Thất thúc tổ.
Nhưng kinh hỉ trong mắt rất nhanh trở nên sợ hãi. Thất thúc tổ lại là hạng người nào, làm sao có thể chịu được sự vô lễ của tiểu bối.
- Doanh hộ pháp, chuyện này thiếp thân có thể xử lý, kính xin Doanh hộ pháp dẫn Ngọc Kỳ tạm thời rời khỏi. Hứa phu nhân nói xong, buông tay của Thẩm Ngọc Kỳ ra. Nhưng cổ tay của nàng bỗng nhiên siết chặc, tay của Ngọc Kỳ vẫn không chịu buông nắm trở lại.
Lão đạo nhân ho nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói:
- Bỏ đi, nếu nàng ta là đệ tử duy nhất của con thì ở lại vậy.
Dứt lời, lão xoay người, ánh mắt sáng người nhìn Hứa Bạch Đào, nổi giận nói:
- Chuyện ngày xưa đã qua rồi, cho dù ngươi không thích Linh Hoàn, cũng không thể trước mặt người khác nói ra những lời này.
Hứa Bạch Đào lặng lẽ cười khổ nói:
- Thất thúc, tiểu chất không rõ lời nói của thúc. Y dừng lại một chút, nói:
- Tiểu chất làm như vậy cũng xem là chí công vô tư. Vì để tinh tuyển chọn lựa nhân tài cho tông môn, chẳng lẽ có gì sai sao.
- Ngươi, lão đạo nhân giận dữ, hung hăng trừng mắt y, nhưng nhất thời lại nói không nên lời.
Hứa Bạch Đào bất động thanh sắc, nói:
- Chuyện này duy chỉ có tổ sư gia mới có tư cách làm chủ. Nếu lão nhân gia ông ấy xưa nay chưa từng nhúng tay vào, nghĩ chắc cũng tán thành.
Sắc mặt của lão đạo nhân nhất thời cứng đờ. Chân nhân Linh Tháp thần thông cỡ nào, mỗi một chuyện xảy ra trong tháp đều không thể giấu được tay mắt của ông.
Mà bây giờ lão nhân gia ông ta nếu im lặng không lên tiếng, chẳng lẽ thật là đồng ý với lời của y rồi hay sao.
Hứa phu nhân hai mắt ửng đó, lúc này cuối cùng ngẩng đầu, cất cao giọng nói:
- Phụ thân, tư cách tuyển chọn của bổn giới là mẫu thân trước khi rời khỏi tranh giành cho con. Bất cứ người này cũng đừng hòng mơ tưởng giành lấy từ tay con.
Sắc mặt của Hứa Bạch Đào đột nhiên trầm xuống, y tức giận:
- Hừ, Đừng đem bà ta ra, y thở mạnh một hơi, tức giận:
- Bổn tọa vì nghĩ cho tương lai bổn môn, trong chuyện này tuyệt đối không thể thiên tư. Nếu con muốn vào linh địa cũng được, chỉ cần có thể thắng được Vĩ Ba, ta không nhúng tay vào nữa.
Người thanh niên mặt áo trắng sau lưng y thần tình khẽ động.
Nhưng trong mắt y lại có chút nóng rực. Rất rõ, Hứa Bạch Đào đã nói với y chuyện linh địa. Vì cơ duyên thiên đại này, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Sắc mặt của lão đạo nhân trầm ngâm xuống, nói:
- Bạch Đào, ngươi làm như vậy có từng nghĩ qua hậu quả gì không?
Hứa Bạch Đào nhướn mày, nói:
- Tất cả hậu quả, đều do Hứa Bạch Đào ta gánh.
- Hừm nếu… nàng ấy trở về, chỉ sợ ngươi gánh vác không nổi. Lão đạo nhân lạnh lùng nói.
Hứa Bạch Đào khóe miệng nhếch lên, cười lạnh, nói:
- Thất thúc, thúc không phải cháu, sao biết cháu không thể gánh vác.
Lão đạo nhân nhất thời cứng họng, trên mặt lão xông lên chút hắc khí. Khí tức trên người có chút phập phòng bất định, tựa hồ bất cứ lúc này cũng có thể xuất thủ.
Đôi tay Hứa Bạch Đào khẽ run lẩy bẩy, khí tức trên người ngưng tự không phát, nhưng mơ hồ phản kháng lại khí tức của lão nhân gia. Hai đại cường giả, tuy chưa từng xuất thủ, nhưng trong đại sảnh đã tràn ngập nguồn áp lực không lồ.
- Ây, mọi người là người một nhà, hà tất quậy tới mức này.
Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên, sau đó bốn vị lão nhân sóng vai đi ra từ một lối đi.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, Hứa Bạch Đào và lão đạo nhân đó đồng thời thu liễm khí tức.
- Đại ca, sao các người đều ra đây. Lão đạo nhân trầm giọng nói.
Vị lão nhân dẫn đầu cười khổ nói:
- Hai người các ngươi làm ra thanh thế lớn như vậy, cho dù bọn ta muốn giả vờ không biết cũng không được.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, cuối cùng hiểu rõ bối cảnh quyền thế của Linh Đạo Thánh Đường quả nhiên là thiên hạ vô song.
Bốn vị lão nhân này vẫn phất tay áo bay bay giữa khí tức giằng co của hai vị cường giả Tử Kim Cảnh. Hành động tự nhiên nhất cử nhất động cử trọng nhược khinh, hình như không có bị ảnh hưởng gì.
Hơn nữa từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ Doanh Thừa Phong cũng biết bốn người bọn họ nhất định đều là cường giả Tử Kim Cảnh.
Chỉ trong tòa Linh Tháp cỏn con lại ẩn cư năm vị cường giả Tử Kim Cảnh.
Ngẫm nghĩ một lão Thái Hồ ngày xưa to lớn như vậy, mấy chục linh đạo thế gia hợp lực cung phụng cho một Tề Thiên lão tổ Tử Kim Canh. Lại nhìn sáu vị Tử Kim Cảnh trước mắt, trong lòng Doanh Thừa Phong không ngừng than thở.
Đệ nhất Linh Vực, quả nhiên có chút đạo lý.
Ngày xưa chân nhân Linh Tháp ban xuống một pháp chỉ. Ngay cả Tề Thiên Lão Tổ và cường giả Tử Kim Cảnh đều không dám quang minh chính đại làm trái, càng không dám đích thân xuất thủ đối phó lão.
Tất cả cái này đều là vì Linh Đạo Thánh Đường có thế lực cường đại tương xứng.
Hứa phu nhân vội vàng tiến lên, khom người nói:
- Đại thúc tổ, Nhị thúc tổ, Tứ thúc tổ, lục thúc tổ, các người đều đến rồi.
Mấy lão nhân đều khẽ gật đầu, sắc mặt mặt của bọn họ đối với Hứa phu nhân đều là cực kỳ hòa ái.
Hứa Bạch Đào hãnh lễ với đám người, nói:
- Gặp qua chúng vị thúc bá.
Lão nhân cầm đầu liếc sâu y một cái, thở dài nói:
- Bạch Đào, cuối cùng ngươi tiến cấp tới Tử Kim Cảnh, thật đang chúng mừng.
Trên mặt của Hứa Bạch Đào lại không có vẻ hưng phấn gì, mà là trầm giọng nói:
- Ngày xưa lúc tiểu chất rời khỏi, từng lập thề, kiếp này không tấn thăng Tử Kim Cảnh, thì tuyệt không trở về tông môn. Bây giờ nếu đã trở về tất nhiên là có thành tựu.
- Tốt, tốt tốt… lão nhân đó liên tục nói ba tiếng tốt, lại nói:
- Bằng chừng tuổi của ngươi bây giờ tấn thăng tới Tử Kim Cảnh, ha ha, so với phụ thân ngươi và bọn lão phu năm đó phải sớm hơn rất nhiều.
Nhưng sắc mặt của Hứa Bạch Đào vẫn trầm lặng như nước, tựa hồ thành tích này căn bản không đáng gì.
- Đại thúc, chút thành tựu này của tiểu chất không đáng nhắc đến, đừng nhắc lại nữa.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng nhìn, trong lòng dũ phát kinh dị bất định.
Tuổi tác của Hứa Bạch Đào nhiều nhất chỉ 50 mà thôi. Tề Thiên Lão Tổ và mấy vị cường giả trước mắt này ít nhất cũng hơn trăm tuổi rồi.
Với 50 tuổi tấn thăng Tử Kim Cảnh, tốc độ này tuy không thể nói là xưa nay chưa từng có. Nhưng ít nhất cũng là người nổi bậc trong những người tu hành.
Nhưng nhìn bộ dạng của Hứa Bạch Đào, tựa hồ vô cùng bất mãn với điều này.
- Ây, lão nhân lắc đầu, suy nghĩ một lát, nói:
- Bạch Đào, chuyện gì đều có thể thương lượng. Nhưng người do chân nhân tuyển chọn, chỉ có thể là Linh Hoàn.
Hứa Bạch Đào khẽ mỉm cười, nói:
- Đại thúc chẳng lẽ thúc quên rồi. Lúc tổ sư gia bổn tông truyền thừa, thì đã lập quy định rồi, chính là gọi người có năng lực thì đứng đầu. Trên mặt y tươi cười bất biến, nhưng giọng nói lại lạnh băng:
- Cho dù là con gái thân sinh của ta, cũng không thể làm trái tổ huấn.
Mấy vị lão nhân liếc nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều có vẻ bất đắc dĩ.
Hứa phu nhân cắn răng, nàng bỗng nhiên tiến lên một bước, ngẩng đầu, đầu tiên chính diện nhìn phụ thân của mình.
- Phụ thân, phụ thân nói đúng, bổn tông quy định, người có năng lực thì đứng đầu. Hài nhi có được tiến cử của tổ gia, cũng không phải dựa vào cơ duyên huyết mạch này, mà là vì hài nhi có đủ thực lực. Nàng liếc nhìn người thanh niên áo trắng, trầm giọng nói:
- Nếu phụ thân cảm thấy đệ tử của phụ thân thích hợp vào linh địa hơn nữ nhi, vậy thì để y tỷ đấu với con một trận. Nếu hài như thua, thì cam tâm tình nguyện nhường ra danh ngạch, thành toàn cho phụ thân.
Mấy vị lão nhân sắc mặt hơi hiến, lão đạo nhân liền nói:
- Không thể…
- Thất thúc tổ. Hứa phu nhân hai hàng chân mày khẽ nhướn, giọng nói của nàng khe khẽ mà lại có lực:
- Hài nhi ý chí đã tuyệt, thất thúc tổ không cần nói nữa.
Mấy vị lão nhân trầm ngâm một lát, than thở với nhau.
Hứa Bạch Đào đang nhìn con gái, nhãn thần cực kỳ phức tạp. Giống như nhìn thấy gì trên người của nàng, làm tinh thần y có chút hoảng hốt. Nhưng chỉ sau giây lát, thần sắc trong mắt y trở nên hung bạo và thù hận.
- Được, nếu đây là yêu cầu của con, vậy thì ta nhận lời. Hứa Bạch Đào lạnh lùng nói:
- Vĩ Ba, còn không nhanh lãnh giáo sư tỷ ngươi.
Lương Vĩ Ba đáp một tiếng, y tiến lên khom người, nói:
- Tiểu đệ xin lãnh giáo sư tỷ, xin chỉ giáo nhiều.
Hứa phu nhân cười lạnh một tiếng, nói:
- Muốn dành danh ngạch của ta, không có dễ như vậy, ngươi xuất thủ đi.
Sắc mặt của Lương Vĩ Ba hơi đỏ lên, nói:
- Tiểu đệ chỉ là phụng lệnh sư phụ mà làm, cũng không có ý này.
Hứa phu nhân cười lạnh liên tục, trên người Hồng Lăng cuồn cuộn, tự thành một mảnh thiên địa.
Lương Vĩ Ba thần tình nghiêm nghị, lùi lại một bước, trên người cũng dâng lên một mảnh khí thế hùng mạnh.
Nhưng chính ngay lúc này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
- Hứa phu nhân, giết gà chớ dùng sức mổ trâu, trận này để tại hạ làm giúp vậy
- Tính cả danh ngạch tiến cử trong tay tổ gia, chúng ta có thể có ba người được cơ hội vào linh trì. Y dừng lại một chút, nói:
- Nếu đã như vậy, chi bằng để người có tư cách hội tụ một đường, mọi người thương lượng một chút, tất nhiên có thể phân ra thắng bại cao thấp, đồng thời dùng cái này để quyết định chọn người, thế nào.
Lão đạo nhân khẽ chau mày, trong lòng thầm có chút không hài lòng. Nhưng thân phận của Hứa Bạch Đào cũng không phải nhỏ. Hơn nữa tuy y là vãn bối nhưng cả người thực lực thâm sâu khó đóan, cũng không thua mình, lão cũng không thể áp chế.
Ho nhẹ một tiếng, lão đạo nhân nói:
- Bạch Đào, hai danh ngạch khác ở trong đường, đệ tử của ngươi có thể tranh. Nhưng danh ngạch tiến cử của chân nhân thì không thể thay đổi.
- Hừ, Hứa Bạch Đào hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Hạng nữ lưu, muốn tu vi cao như vậy có lợi ích gì.
- Bạch Đào, lão đạo nhân trừng mắt, tựa hồ rất tức giận. Lão đảo tròn mắt, bỗng nhiên nói:
- Tất cả lui xuống hết cho lão đạo.
Giọng nói của lão trong đại điện vang dội như sấm. Ngoại trừ Hứa Bạch Đào bất động thanh sắc ra, người khác đều sắc mặt đại biến.
- Dạ
Cũng không biết là ai dẫn đầu đáp một tiếng, mọi người ào ạt tản đi.
Doanh Thừa Phong đang định kéo Thẩm Ngọc Kỳ đi, khóe mắt thoáng nhìn, lại nhìn thấy tay ngọc của Hứa phu nhân đang nắm chặc Thẩm Ngọc Kỳ, đã mơ hồ trắng bệch, có thể thấy dùng lực rất mạnh.
Trong giây khắc này, nàng lại biểu hiện giống như một đứa trẻ. Càng làm người ta chua xót là, chỗ dựa duy nhất của nàng lại là Thẩm Ngọc Kỳ đệ tử của nàng.
Trong lòng không khỏi rũ rượi, Doanh Thừa Phong dừng bước. Chỉ cần Thẩm Ngọc Kỳ không đi, hắn tuyệt đối sẽ không đi.
Về phần nguy hiểm chọc giận lão đạo nhân, hắn cũng chỉ đành mặc kệ.
Một lát sau, trong cả đại sảnh ngoại trừ lão đạo nhân, cha con sư đồ Hứa Bạch Đào ra, chỉ còn lại hai người Doanh Thừa Phong và Thẩm Ngọc Kỳ.
Lão đạo nhân nhíu mày, quát:
- Doanh Thừa Phong, còn không đi ra.
Tuy lão chỉ thấy qua Doanh Thừa Phong một lần, nhưng ấn tượng về hắn rất đậm, cho nên vẫn nhớ trong lòng.
Cơ thể của Hứa phu nhân khẽ run, siết chặc cánh tay của Thẩm Ngọc Kỳ buông lỏng.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, thầm nghĩ. Nếu có thể đi, ta sớm đã đi rồi. Nhưng nếu Thẩm Ngọc Kỳ lựa chọn ở lại đây, hắn không thể đơn độc một mình rời khỏi.
Hướng về phía lão nhân, khom người sâu sát đất, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiền bối minh giám, hôm nay vãn bối đến bái kiến Hứa phu nhân, vẫn còn chưa chào hỏi, không thể rời khỏi.
Hứa phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng toát ra vẻ vui mừng.
Nàng làm thế nào cũng không ngờ, Doanh Thừa Phong lại vì nàng mà chống đối với Thất thúc tổ.
Nhưng kinh hỉ trong mắt rất nhanh trở nên sợ hãi. Thất thúc tổ lại là hạng người nào, làm sao có thể chịu được sự vô lễ của tiểu bối.
- Doanh hộ pháp, chuyện này thiếp thân có thể xử lý, kính xin Doanh hộ pháp dẫn Ngọc Kỳ tạm thời rời khỏi. Hứa phu nhân nói xong, buông tay của Thẩm Ngọc Kỳ ra. Nhưng cổ tay của nàng bỗng nhiên siết chặc, tay của Ngọc Kỳ vẫn không chịu buông nắm trở lại.
Lão đạo nhân ho nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói:
- Bỏ đi, nếu nàng ta là đệ tử duy nhất của con thì ở lại vậy.
Dứt lời, lão xoay người, ánh mắt sáng người nhìn Hứa Bạch Đào, nổi giận nói:
- Chuyện ngày xưa đã qua rồi, cho dù ngươi không thích Linh Hoàn, cũng không thể trước mặt người khác nói ra những lời này.
Hứa Bạch Đào lặng lẽ cười khổ nói:
- Thất thúc, tiểu chất không rõ lời nói của thúc. Y dừng lại một chút, nói:
- Tiểu chất làm như vậy cũng xem là chí công vô tư. Vì để tinh tuyển chọn lựa nhân tài cho tông môn, chẳng lẽ có gì sai sao.
- Ngươi, lão đạo nhân giận dữ, hung hăng trừng mắt y, nhưng nhất thời lại nói không nên lời.
Hứa Bạch Đào bất động thanh sắc, nói:
- Chuyện này duy chỉ có tổ sư gia mới có tư cách làm chủ. Nếu lão nhân gia ông ấy xưa nay chưa từng nhúng tay vào, nghĩ chắc cũng tán thành.
Sắc mặt của lão đạo nhân nhất thời cứng đờ. Chân nhân Linh Tháp thần thông cỡ nào, mỗi một chuyện xảy ra trong tháp đều không thể giấu được tay mắt của ông.
Mà bây giờ lão nhân gia ông ta nếu im lặng không lên tiếng, chẳng lẽ thật là đồng ý với lời của y rồi hay sao.
Hứa phu nhân hai mắt ửng đó, lúc này cuối cùng ngẩng đầu, cất cao giọng nói:
- Phụ thân, tư cách tuyển chọn của bổn giới là mẫu thân trước khi rời khỏi tranh giành cho con. Bất cứ người này cũng đừng hòng mơ tưởng giành lấy từ tay con.
Sắc mặt của Hứa Bạch Đào đột nhiên trầm xuống, y tức giận:
- Hừ, Đừng đem bà ta ra, y thở mạnh một hơi, tức giận:
- Bổn tọa vì nghĩ cho tương lai bổn môn, trong chuyện này tuyệt đối không thể thiên tư. Nếu con muốn vào linh địa cũng được, chỉ cần có thể thắng được Vĩ Ba, ta không nhúng tay vào nữa.
Người thanh niên mặt áo trắng sau lưng y thần tình khẽ động.
Nhưng trong mắt y lại có chút nóng rực. Rất rõ, Hứa Bạch Đào đã nói với y chuyện linh địa. Vì cơ duyên thiên đại này, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Sắc mặt của lão đạo nhân trầm ngâm xuống, nói:
- Bạch Đào, ngươi làm như vậy có từng nghĩ qua hậu quả gì không?
Hứa Bạch Đào nhướn mày, nói:
- Tất cả hậu quả, đều do Hứa Bạch Đào ta gánh.
- Hừm nếu… nàng ấy trở về, chỉ sợ ngươi gánh vác không nổi. Lão đạo nhân lạnh lùng nói.
Hứa Bạch Đào khóe miệng nhếch lên, cười lạnh, nói:
- Thất thúc, thúc không phải cháu, sao biết cháu không thể gánh vác.
Lão đạo nhân nhất thời cứng họng, trên mặt lão xông lên chút hắc khí. Khí tức trên người có chút phập phòng bất định, tựa hồ bất cứ lúc này cũng có thể xuất thủ.
Đôi tay Hứa Bạch Đào khẽ run lẩy bẩy, khí tức trên người ngưng tự không phát, nhưng mơ hồ phản kháng lại khí tức của lão nhân gia. Hai đại cường giả, tuy chưa từng xuất thủ, nhưng trong đại sảnh đã tràn ngập nguồn áp lực không lồ.
- Ây, mọi người là người một nhà, hà tất quậy tới mức này.
Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên, sau đó bốn vị lão nhân sóng vai đi ra từ một lối đi.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, Hứa Bạch Đào và lão đạo nhân đó đồng thời thu liễm khí tức.
- Đại ca, sao các người đều ra đây. Lão đạo nhân trầm giọng nói.
Vị lão nhân dẫn đầu cười khổ nói:
- Hai người các ngươi làm ra thanh thế lớn như vậy, cho dù bọn ta muốn giả vờ không biết cũng không được.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, cuối cùng hiểu rõ bối cảnh quyền thế của Linh Đạo Thánh Đường quả nhiên là thiên hạ vô song.
Bốn vị lão nhân này vẫn phất tay áo bay bay giữa khí tức giằng co của hai vị cường giả Tử Kim Cảnh. Hành động tự nhiên nhất cử nhất động cử trọng nhược khinh, hình như không có bị ảnh hưởng gì.
Hơn nữa từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ Doanh Thừa Phong cũng biết bốn người bọn họ nhất định đều là cường giả Tử Kim Cảnh.
Chỉ trong tòa Linh Tháp cỏn con lại ẩn cư năm vị cường giả Tử Kim Cảnh.
Ngẫm nghĩ một lão Thái Hồ ngày xưa to lớn như vậy, mấy chục linh đạo thế gia hợp lực cung phụng cho một Tề Thiên lão tổ Tử Kim Canh. Lại nhìn sáu vị Tử Kim Cảnh trước mắt, trong lòng Doanh Thừa Phong không ngừng than thở.
Đệ nhất Linh Vực, quả nhiên có chút đạo lý.
Ngày xưa chân nhân Linh Tháp ban xuống một pháp chỉ. Ngay cả Tề Thiên Lão Tổ và cường giả Tử Kim Cảnh đều không dám quang minh chính đại làm trái, càng không dám đích thân xuất thủ đối phó lão.
Tất cả cái này đều là vì Linh Đạo Thánh Đường có thế lực cường đại tương xứng.
Hứa phu nhân vội vàng tiến lên, khom người nói:
- Đại thúc tổ, Nhị thúc tổ, Tứ thúc tổ, lục thúc tổ, các người đều đến rồi.
Mấy lão nhân đều khẽ gật đầu, sắc mặt mặt của bọn họ đối với Hứa phu nhân đều là cực kỳ hòa ái.
Hứa Bạch Đào hãnh lễ với đám người, nói:
- Gặp qua chúng vị thúc bá.
Lão nhân cầm đầu liếc sâu y một cái, thở dài nói:
- Bạch Đào, cuối cùng ngươi tiến cấp tới Tử Kim Cảnh, thật đang chúng mừng.
Trên mặt của Hứa Bạch Đào lại không có vẻ hưng phấn gì, mà là trầm giọng nói:
- Ngày xưa lúc tiểu chất rời khỏi, từng lập thề, kiếp này không tấn thăng Tử Kim Cảnh, thì tuyệt không trở về tông môn. Bây giờ nếu đã trở về tất nhiên là có thành tựu.
- Tốt, tốt tốt… lão nhân đó liên tục nói ba tiếng tốt, lại nói:
- Bằng chừng tuổi của ngươi bây giờ tấn thăng tới Tử Kim Cảnh, ha ha, so với phụ thân ngươi và bọn lão phu năm đó phải sớm hơn rất nhiều.
Nhưng sắc mặt của Hứa Bạch Đào vẫn trầm lặng như nước, tựa hồ thành tích này căn bản không đáng gì.
- Đại thúc, chút thành tựu này của tiểu chất không đáng nhắc đến, đừng nhắc lại nữa.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng nhìn, trong lòng dũ phát kinh dị bất định.
Tuổi tác của Hứa Bạch Đào nhiều nhất chỉ 50 mà thôi. Tề Thiên Lão Tổ và mấy vị cường giả trước mắt này ít nhất cũng hơn trăm tuổi rồi.
Với 50 tuổi tấn thăng Tử Kim Cảnh, tốc độ này tuy không thể nói là xưa nay chưa từng có. Nhưng ít nhất cũng là người nổi bậc trong những người tu hành.
Nhưng nhìn bộ dạng của Hứa Bạch Đào, tựa hồ vô cùng bất mãn với điều này.
- Ây, lão nhân lắc đầu, suy nghĩ một lát, nói:
- Bạch Đào, chuyện gì đều có thể thương lượng. Nhưng người do chân nhân tuyển chọn, chỉ có thể là Linh Hoàn.
Hứa Bạch Đào khẽ mỉm cười, nói:
- Đại thúc chẳng lẽ thúc quên rồi. Lúc tổ sư gia bổn tông truyền thừa, thì đã lập quy định rồi, chính là gọi người có năng lực thì đứng đầu. Trên mặt y tươi cười bất biến, nhưng giọng nói lại lạnh băng:
- Cho dù là con gái thân sinh của ta, cũng không thể làm trái tổ huấn.
Mấy vị lão nhân liếc nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều có vẻ bất đắc dĩ.
Hứa phu nhân cắn răng, nàng bỗng nhiên tiến lên một bước, ngẩng đầu, đầu tiên chính diện nhìn phụ thân của mình.
- Phụ thân, phụ thân nói đúng, bổn tông quy định, người có năng lực thì đứng đầu. Hài nhi có được tiến cử của tổ gia, cũng không phải dựa vào cơ duyên huyết mạch này, mà là vì hài nhi có đủ thực lực. Nàng liếc nhìn người thanh niên áo trắng, trầm giọng nói:
- Nếu phụ thân cảm thấy đệ tử của phụ thân thích hợp vào linh địa hơn nữ nhi, vậy thì để y tỷ đấu với con một trận. Nếu hài như thua, thì cam tâm tình nguyện nhường ra danh ngạch, thành toàn cho phụ thân.
Mấy vị lão nhân sắc mặt hơi hiến, lão đạo nhân liền nói:
- Không thể…
- Thất thúc tổ. Hứa phu nhân hai hàng chân mày khẽ nhướn, giọng nói của nàng khe khẽ mà lại có lực:
- Hài nhi ý chí đã tuyệt, thất thúc tổ không cần nói nữa.
Mấy vị lão nhân trầm ngâm một lát, than thở với nhau.
Hứa Bạch Đào đang nhìn con gái, nhãn thần cực kỳ phức tạp. Giống như nhìn thấy gì trên người của nàng, làm tinh thần y có chút hoảng hốt. Nhưng chỉ sau giây lát, thần sắc trong mắt y trở nên hung bạo và thù hận.
- Được, nếu đây là yêu cầu của con, vậy thì ta nhận lời. Hứa Bạch Đào lạnh lùng nói:
- Vĩ Ba, còn không nhanh lãnh giáo sư tỷ ngươi.
Lương Vĩ Ba đáp một tiếng, y tiến lên khom người, nói:
- Tiểu đệ xin lãnh giáo sư tỷ, xin chỉ giáo nhiều.
Hứa phu nhân cười lạnh một tiếng, nói:
- Muốn dành danh ngạch của ta, không có dễ như vậy, ngươi xuất thủ đi.
Sắc mặt của Lương Vĩ Ba hơi đỏ lên, nói:
- Tiểu đệ chỉ là phụng lệnh sư phụ mà làm, cũng không có ý này.
Hứa phu nhân cười lạnh liên tục, trên người Hồng Lăng cuồn cuộn, tự thành một mảnh thiên địa.
Lương Vĩ Ba thần tình nghiêm nghị, lùi lại một bước, trên người cũng dâng lên một mảnh khí thế hùng mạnh.
Nhưng chính ngay lúc này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
- Hứa phu nhân, giết gà chớ dùng sức mổ trâu, trận này để tại hạ làm giúp vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.