Chương 345: Không còn lo lắng
Thương Thiên Bạch Hạc
06/08/2015
Mấy con khoái mã lao như bay tới trước Trương phủ, trong đó một người xuống ngựa gõ cửa. Âm thanh gõ cửa gấp gáp như tiếng mưa kia lập tức dọa đám gác cửa loạn cả lên, khiến gà bay chó nhảy rồi.
Người gác cổng nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, hắn định mở miêng chuẩn bị đem toàn bộ oán hận trong lòng phun ra
Thậm chí có người dám giương oai ngay trước Trương phủ, dứt khoát là không biết sống chết rồi.
Thế mà, đang lúc hắn mở cửa thấy rõ ràng gương mặt thân quen đó trước mắt, tất cả lời lẽ bẩn thỉu đều trong nháy mắt nuốt vào trong rồi, hơn nữa theo bản năng liền cúi người hành lễ nói.
- Thiếu gia, ngài về a Hắn đột nhiên nghĩ ra một tin đồn, đang cúi đầu hành lễ đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn vào đối phương, dường như là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra biến đổi gì đó.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, nói - Tránh ra, ta muốn gặp sư phụ và sư muội
- Vâng, vâng, vâng. Người gác cổng lập tức nghiêng người tránh ra, chỉ có điều là trên mặt hắn lại vẫn có một chút kinh hãi không thể dấu diếm được.
Rút cuộc là tên vô lại nào lại tung tin đồn thiếu gia đã chết, thật sự là hại người ta quá lắm rồi
Doanh Thừa Phong nhanh chân tiến vào nội sảnh, tuy nơi thâm sâu trong lòng hắn càng muốn nhìn thấy cha mẹ và Thẩm Ngọc Kỳ nhưng rất may là đã khống chế được tâm tình của mình. Tới trước phòng sách của Trương Minh Vân, liền khom người nói - Tiểu tử Thừa Phong, bái kiến sư phụ
Hắn cùng không cố ý kìm nén âm thanh của mình mà lớn tiếng nói to ở bên ngoài
Lập tức toàn bộ Trương phủ đều bị kinh động
- Ồn ào
Cửa phòng sách đột nhiên mở ra, đầu tiên một cái đầu ló ra không ngờ cũng không phải Trương Minh Vân mà là Thẩm Ngọc Kỳ, người hắn luôn nhớ thương
[CHARGE=2.1]
Đôi mắt xinh đẹp hiện giờ đã không sáng ngời mà là tự nhiên ngập tràn nước mắt.
- Thừa Phong
Miệng nàng tự nhiên thốt ra lời ấy, mang theo một chút âm thanh ấm ức, lao tới ôm lấy hắn.
Trước lần này, tuy hai người bọn họ đều lờ mờ biết ý nghĩ của nhau nhưng lại không có người nào cố ý bày tỏ
Nhưng, sau khi trải qua tin tức cái chết của Doanh Thừa Phong, tất cả đều đã thay đổi. Thẩm Ngọc Kỳ lại cũng bất chấp rụt rè mà trong nháy mắt đã đem tất cả ấm ức và nhớ thương chôn giấu trong lòng bạo phát ra rồi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trong lòng lại có chút áy náy.
Bỗng nhiên, khóe mắt liếc nhìn tới một thân hình cao lớn, hắn liền vội vàng kiềm chế tâm trạng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng thơm của Thẩm Ngọc Kỳ một cái, nói: - Ngọc Kỳ, sư phụ ra rồi.
Thẩm Ngọc Kỳ thốt nhẹ một tiếng, hai má lập tức đỏ ửng lên, nhưng hàm răng nàng khẽ cắn nhẹ. Tuy đã buông ra khỏi Doanh Thừa Phong nhưng lại không bỏ chạy giống như trước đó mà ngược lại tha thiết kéo tay hắn lại giống như sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất vậy
Sắc mặt của Trương Minh Vân tuy đã bình tĩnh nhưng trong lòng lại quyết không bình tĩnh được
- Thừa Phong, ngươi, không ngờ về rồi.
- Vâng, đệ tử may mắn, thoát ra rồi.
Lời đối thoại của hai người bọn họ kỳ thực ẩn chứa nội dung vô cùng phong phú chỉ là người không biết tuyệt đối không nghĩ ra được.
- Rất tốt. Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu nói - Xem ra ngươi ở trong Truyền thừa tháp thu hoạch rất nhiều rồi.
Doanh Thừa Phong cũng không phủ nhận. Sự thực, sau một tháng còn có thể rời khỏi, cho dù hắn nói vẫn chưa đạt được cái gì, cũng cần có người tin tưởng mới phải.
- Sư phụ, đệ tử quả thật đạt được một số thứ. Hắn trầm giọng nói - Hơn nữa, đệ tử còn có những chỗ không hiểu, muốn nhờ người chỉ giáo ạ.
Đôi mắt của Trương Minh Vân sáng lên, với sự thông tuệ và từng trải của lão lập tức tự nhiên thì hiểu rõ hàm ý chân thực trong lời nói này của Doanh Thừa Phong.
Do sự một chút, lão đột nhiên chuyển hướng đề tái, nói - Ngươi biết rồi
- Vâng, đệ tử đã nghe qua.
Doanh Thừa Phong lãnh đạm nói
Vừa nhìn thấy vẻ mặt hắn như thế, Trương Minh Vân lập tức biết lúc này không thể bỏ qua được
Nhưng nếu Doanh Thừa Phong khẳng định vứt bỏ báo thù, vậy mới là trò cười lớn nhất thiên hạ sao.
- Ngươi định làm thế nào?
- Đệ tử muốn đón người, cha mẹ và sư muội cùng nhau tới tổng đàn Khí Đạo tông Doanh Thừa Phong trầm giọng nói. - Đệ tử có một số chỗ không hiểu, hi vọng có thể được sự chỉ điểm, hóa giải của người và Phong sư tổ
Trương Minh Vân trầm ngâm hồi lâu, nói - Được, một khi đã như vậy, lão phu sẽ đi một chuyến vậy.
Lúc này, nếu hiểu cách nghĩ của Doanh Thừa Phong, lão cũng không lại kiên trì gì nữa rồi
Nếu Doanh Thừa Phong không từ trong Truyền thừa tháp trở về, vậy thì chỉ cần vợ chồng Doanh Lợi Lâm ở trong Trương gia, Hồ gia sẽ tuyệt đối không vượt qua dù chỉ một bước.
Nhưng nếu hắn đã quay về, đồng thời thể hiện là mang theo lợi ích rất lớn vậy thì lão không hẳn có thể bảo đảm được sự an toàn của vợ chồng Doanh Lợi Lâm rồi.
Đương nhiên, nếu lão quay đầu sang cầu cứu Thẩm gia, vậy thì lão gia tử Thẩm gia sẽ hết sức vui mừng đón nhận bọn họ gia nhập Thẩm gia, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, Trương Minh Vân lại tuyệt đối không muốn làm như thế.
- Ha ha, Trương lão đệ. Quyết định của ngươi rất tốt. Vậy thì thu dọn một chút, theo lão phu đi nhé. Một tràng cười sang sảng phía sau từ phương xa truyền tới.
Trương Minh Vân hơi giật mình, vội vàng nói. - Phong tiền bối, không ngờ người đích thân đến rồi, vãn bối không nghênh đón từ xa, thật có lỗi rồi.
Phong Huống vung tay lên nói. - Ta và ngươi không phải là đồng môn, không có mối quan hệ vai vế trực tiếp. Haha, lấy tu vi linh đạo mà nói còn là ngang hàng phải lứa thôi
Trong mắt Doanh Thừa Phong thoáng qua một chút ngạc nhiên. Hắn thế mới biết từ trước tới nay Trương Minh Vân đều là "bất hiển sơn, bất lộ thủy", không ngờ cũng là một vị cao thủ Linh sư của Bạch Ngân cảnh.
Bỗng nhiên trong lòng Doanh Thừa Phong khuấy động một chút, hướng nhìn sang một hướng khác. Sau đó hắn kéo cánh tay nhỏ của Thẩm Ngọc Kỳ, trực tiếp hướng tới chỗ đó mà đi.
Phong Huống và Trương Minh Vân đầu tiên là ngẩn ra, lực lượng tinh thần phát ra, nhưng sau đó hiểu ra. Nhưng trong mắt bọn họ lại không hẹn mà gặp đều là có thoáng một chút kinh ngạc
Tên tiểu tử này, không ngờ còn phát hiện sớm hơn một bước so với mình, xem ra hắn ở trong không gian Truyền thừa tháp đã đạt kỳ ngộ, quả là không như bình thường rồi.
Đi qua một chỗ rẽ liền gặp một đôi vợ chồng trung niên đang dắt tay nhau đi tới
Doanh Thừa Phong hai đầu gối dường như mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, nói - Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu
Thẩm Ngọc Kỳ đang bị hắn kéo đi cũng quỳ rạp xuống đất. Tuy trong lòng có muôn vàn ý nguyện nhưng trên vẻ mặt kiêu sa lại là thẹn thùng giống như một tấm vải đỏ rồi.
Doanh Lợi Hâm vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy, cười haha nói.
- Tên tiểu tử ngươi, thời gian cách lâu như vậy mới tới thăm sư phụ và cha mẹ, quả thật có chút bất hiếu đấy.
Từ Bội Hân lại đỡ Thẩm Ngọc Kỳ dậy, cười tít mắt nói. - Thừa Phong, người ta là người con gái tốt, sau này nhất thiết đừng phụ lòng đấy, nếu không mẹ cũng không tha cho con đâu đấy.
Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Thẩm Ngọc Kỳ thì biết mối quan hệ của hai người này tuyệt đối không phải là sư huynh muội đơn giản như vậy rồi.
Mà đối với sự thùy mị nết na, khéo hiểu lòng người lại xinh đẹp của Thẩm Ngọc Kỳ khiến cho hai người già này có thể nào không hài lòng được.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, trên mặt lại hiện lên một chút kinh ngạc
Sao cha mẹ lại vui như vậy, không giống các thúc thúc khác.
Một luồng âm thanh nhỏ truyền vào tai hắn
- Thừa Phong, vì thầy không muốn khiến bọn họ bị kích động cho nên đem che dấu tin tức ở thôn Tam Hạp đi rồi
Doanh Thừa Phong lúc này mới chợt hiểu, thôn Tam Hạp bị tàn sát nhưng là việc trước đó một tháng rồi
Mà ở trong Trương phủ, Trương Minh Vân đang có quyền uy tuyệt đối, chỉ cần một lời của lão đương nhiên không có người nào dám nói bậy bạ rồi. Nhưng đây cũng là vì quan hệ thời gian rất ngắn, nếu là kéo dài nửa năm sợ là cũng không dấu diếm được.
- Cha, mẹ, Phong sư tổ cũng đến cùng con. Doanh Thừa Phong vội vàng nói - Phong sư tổ đích thân đến mời hai người tới Khí Đạo tông ở tạm, cha mẹ đồng ý nhé. Hắn hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói. - Việc này liên quan đến sự phát triển của hài nhi ở trong Khí Đạo tông, cha mẹ nhất định không thể phụ tấm lòng của sư tổ được.
Vợ chồng Doanh Lợi Hâm liếc mắt nhìn nhau, rồi liên tục gật đầu
Tuy trong lòng bọn họ không muốn rời xa quê hương nhưng một khi gặp được đại sự liên quan đến tiền đồ của con trai, bọn họ lập tức vứt bỏ đi tất cả tính toán nhỏ nhặt của mình
Đi Khí Đạo tông một chuyến lại tính được cái gì, chỉ cần việc có lợi cho con trai, bọn họ đều sẽ không chút do dự mà làm đấy
Phía xa, Trương Minh Vân và Phong Huống mừng mừng tủi tủi liếc mắt nhìn nhau, nhưng đối với năng lực tùy cơ ứng biến của tên tiểu tử này lại vẫn có chút tán thưởng
Phong Huống chậm rãi đi tới. Lão nhân gia tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm nhưng thật ra có mấy phần hương vị phóng khoáng của thế ngoại cao nhân
Vợ chồng Doanh Lợi Hâm đối với lão đúng là kính nể vô cùng vội vàng tiến lên bái kiến
Phong Huống chậm rãi gật đầu, nói - Thừa Phong ở trong tông môn tu luyện rất tốt, các ngươi đừng lo. Nhưng hắn rất nhớ các ngươi, trong học nghệ không khỏi có chút không tận tâm cho nên lão phu muốn mời hai người các người vào núi một chuyến, không biết ý hai người thế nào.
Doanh Lợi Hâm vội vàng nói - Vợ chồng chúng tôi nguyện ý vào núi cùng với con trai Thừa Phong
- Tốt lắm, thu dọn một chút, lập tức lên đường nhé
Doanh Lợi Hâm hơi giật mình. Ông nói - Tiền bối, hai người vợ chồng vãn bối chỉ là tá túc tạm thời ở đây, hiện giờ nếu phải xa nhà nên cần về nhà thu xếp một chút chứ
Phong Huống vung tay lên, không kiên nhẫn được liền cắt lời bọn họ, nói - Đồ vật trong nhà các ngươi có, bổn tông đều có. Sao! Chẳng lẽ còn muốn lão phu ở đây chờ các ngươi phải không
Doanh Lợi Hâm liên tục xua tay nói. - Không dám, không dám, nếu đã như vậy, vợ chồng vãn bối lập tức lên đường là được rồi
Vợ chồng bọ họ liếc mắt nhìn nhau, đều là nghĩ thầm trong lòng, hóa ra tính cách của vị lão nhân này nóng nảy như vậy, sao lần trước không nhìn ra chứ.
Ai zo, cũng không biết con trai Thừa Phong ở trong tay hắn phải nếm trải bao nhiêu khổ sở rồi
Trương Minh Vân ở phía sau liền xuất hiện, cũng duy có cách lấy thân phận của Phong Huống mới có thể cậy già lên mặt khiến bọn họ không đem lòng sinh nghi.
Bằng không mà nói, một khi để hai người bọn họ quay về thôn Tam Hạp, vậy thì tất cả sẽ bại lộ rồi
Trương Minh Vân cũng là một người quyết đoán. Lão một khi làm ra quyết định lập tức là sắp xếp nhanh gọn, dứt khoát rồi
Dưới phân công của lão, mọi người đều chuẩn bị ổn thỏa, lập tức khởi hành mà đi
Mấy ngày sau, bọn họ bình an về tới Khí Đạo tông. Vợ chồng Doanh Lợi Hâm sau khi gặp mặt Doanh Lợi Đức mới biết ở thôn Tam Hạp xảy ra thảm án, cũng không ngừng buồn đau.
Chỉ là việc đã đến nước này, bọn họ cũng duy có cố nén đau buồn, tạm thời tiếp tục ở lại trong Khí Đạo tông
Doanh Thừa Phong một ngày sau đó nhốt mình trong Phong phủ bắt đầu bế quan tu hành tấn công quan ải lớn nhất này của giới võ sư.
Người gác cổng nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, hắn định mở miêng chuẩn bị đem toàn bộ oán hận trong lòng phun ra
Thậm chí có người dám giương oai ngay trước Trương phủ, dứt khoát là không biết sống chết rồi.
Thế mà, đang lúc hắn mở cửa thấy rõ ràng gương mặt thân quen đó trước mắt, tất cả lời lẽ bẩn thỉu đều trong nháy mắt nuốt vào trong rồi, hơn nữa theo bản năng liền cúi người hành lễ nói.
- Thiếu gia, ngài về a Hắn đột nhiên nghĩ ra một tin đồn, đang cúi đầu hành lễ đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn vào đối phương, dường như là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra biến đổi gì đó.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, nói - Tránh ra, ta muốn gặp sư phụ và sư muội
- Vâng, vâng, vâng. Người gác cổng lập tức nghiêng người tránh ra, chỉ có điều là trên mặt hắn lại vẫn có một chút kinh hãi không thể dấu diếm được.
Rút cuộc là tên vô lại nào lại tung tin đồn thiếu gia đã chết, thật sự là hại người ta quá lắm rồi
Doanh Thừa Phong nhanh chân tiến vào nội sảnh, tuy nơi thâm sâu trong lòng hắn càng muốn nhìn thấy cha mẹ và Thẩm Ngọc Kỳ nhưng rất may là đã khống chế được tâm tình của mình. Tới trước phòng sách của Trương Minh Vân, liền khom người nói - Tiểu tử Thừa Phong, bái kiến sư phụ
Hắn cùng không cố ý kìm nén âm thanh của mình mà lớn tiếng nói to ở bên ngoài
Lập tức toàn bộ Trương phủ đều bị kinh động
- Ồn ào
Cửa phòng sách đột nhiên mở ra, đầu tiên một cái đầu ló ra không ngờ cũng không phải Trương Minh Vân mà là Thẩm Ngọc Kỳ, người hắn luôn nhớ thương
[CHARGE=2.1]
Đôi mắt xinh đẹp hiện giờ đã không sáng ngời mà là tự nhiên ngập tràn nước mắt.
- Thừa Phong
Miệng nàng tự nhiên thốt ra lời ấy, mang theo một chút âm thanh ấm ức, lao tới ôm lấy hắn.
Trước lần này, tuy hai người bọn họ đều lờ mờ biết ý nghĩ của nhau nhưng lại không có người nào cố ý bày tỏ
Nhưng, sau khi trải qua tin tức cái chết của Doanh Thừa Phong, tất cả đều đã thay đổi. Thẩm Ngọc Kỳ lại cũng bất chấp rụt rè mà trong nháy mắt đã đem tất cả ấm ức và nhớ thương chôn giấu trong lòng bạo phát ra rồi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trong lòng lại có chút áy náy.
Bỗng nhiên, khóe mắt liếc nhìn tới một thân hình cao lớn, hắn liền vội vàng kiềm chế tâm trạng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng thơm của Thẩm Ngọc Kỳ một cái, nói: - Ngọc Kỳ, sư phụ ra rồi.
Thẩm Ngọc Kỳ thốt nhẹ một tiếng, hai má lập tức đỏ ửng lên, nhưng hàm răng nàng khẽ cắn nhẹ. Tuy đã buông ra khỏi Doanh Thừa Phong nhưng lại không bỏ chạy giống như trước đó mà ngược lại tha thiết kéo tay hắn lại giống như sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất vậy
Sắc mặt của Trương Minh Vân tuy đã bình tĩnh nhưng trong lòng lại quyết không bình tĩnh được
- Thừa Phong, ngươi, không ngờ về rồi.
- Vâng, đệ tử may mắn, thoát ra rồi.
Lời đối thoại của hai người bọn họ kỳ thực ẩn chứa nội dung vô cùng phong phú chỉ là người không biết tuyệt đối không nghĩ ra được.
- Rất tốt. Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu nói - Xem ra ngươi ở trong Truyền thừa tháp thu hoạch rất nhiều rồi.
Doanh Thừa Phong cũng không phủ nhận. Sự thực, sau một tháng còn có thể rời khỏi, cho dù hắn nói vẫn chưa đạt được cái gì, cũng cần có người tin tưởng mới phải.
- Sư phụ, đệ tử quả thật đạt được một số thứ. Hắn trầm giọng nói - Hơn nữa, đệ tử còn có những chỗ không hiểu, muốn nhờ người chỉ giáo ạ.
Đôi mắt của Trương Minh Vân sáng lên, với sự thông tuệ và từng trải của lão lập tức tự nhiên thì hiểu rõ hàm ý chân thực trong lời nói này của Doanh Thừa Phong.
Do sự một chút, lão đột nhiên chuyển hướng đề tái, nói - Ngươi biết rồi
- Vâng, đệ tử đã nghe qua.
Doanh Thừa Phong lãnh đạm nói
Vừa nhìn thấy vẻ mặt hắn như thế, Trương Minh Vân lập tức biết lúc này không thể bỏ qua được
Nhưng nếu Doanh Thừa Phong khẳng định vứt bỏ báo thù, vậy mới là trò cười lớn nhất thiên hạ sao.
- Ngươi định làm thế nào?
- Đệ tử muốn đón người, cha mẹ và sư muội cùng nhau tới tổng đàn Khí Đạo tông Doanh Thừa Phong trầm giọng nói. - Đệ tử có một số chỗ không hiểu, hi vọng có thể được sự chỉ điểm, hóa giải của người và Phong sư tổ
Trương Minh Vân trầm ngâm hồi lâu, nói - Được, một khi đã như vậy, lão phu sẽ đi một chuyến vậy.
Lúc này, nếu hiểu cách nghĩ của Doanh Thừa Phong, lão cũng không lại kiên trì gì nữa rồi
Nếu Doanh Thừa Phong không từ trong Truyền thừa tháp trở về, vậy thì chỉ cần vợ chồng Doanh Lợi Lâm ở trong Trương gia, Hồ gia sẽ tuyệt đối không vượt qua dù chỉ một bước.
Nhưng nếu hắn đã quay về, đồng thời thể hiện là mang theo lợi ích rất lớn vậy thì lão không hẳn có thể bảo đảm được sự an toàn của vợ chồng Doanh Lợi Lâm rồi.
Đương nhiên, nếu lão quay đầu sang cầu cứu Thẩm gia, vậy thì lão gia tử Thẩm gia sẽ hết sức vui mừng đón nhận bọn họ gia nhập Thẩm gia, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, Trương Minh Vân lại tuyệt đối không muốn làm như thế.
- Ha ha, Trương lão đệ. Quyết định của ngươi rất tốt. Vậy thì thu dọn một chút, theo lão phu đi nhé. Một tràng cười sang sảng phía sau từ phương xa truyền tới.
Trương Minh Vân hơi giật mình, vội vàng nói. - Phong tiền bối, không ngờ người đích thân đến rồi, vãn bối không nghênh đón từ xa, thật có lỗi rồi.
Phong Huống vung tay lên nói. - Ta và ngươi không phải là đồng môn, không có mối quan hệ vai vế trực tiếp. Haha, lấy tu vi linh đạo mà nói còn là ngang hàng phải lứa thôi
Trong mắt Doanh Thừa Phong thoáng qua một chút ngạc nhiên. Hắn thế mới biết từ trước tới nay Trương Minh Vân đều là "bất hiển sơn, bất lộ thủy", không ngờ cũng là một vị cao thủ Linh sư của Bạch Ngân cảnh.
Bỗng nhiên trong lòng Doanh Thừa Phong khuấy động một chút, hướng nhìn sang một hướng khác. Sau đó hắn kéo cánh tay nhỏ của Thẩm Ngọc Kỳ, trực tiếp hướng tới chỗ đó mà đi.
Phong Huống và Trương Minh Vân đầu tiên là ngẩn ra, lực lượng tinh thần phát ra, nhưng sau đó hiểu ra. Nhưng trong mắt bọn họ lại không hẹn mà gặp đều là có thoáng một chút kinh ngạc
Tên tiểu tử này, không ngờ còn phát hiện sớm hơn một bước so với mình, xem ra hắn ở trong không gian Truyền thừa tháp đã đạt kỳ ngộ, quả là không như bình thường rồi.
Đi qua một chỗ rẽ liền gặp một đôi vợ chồng trung niên đang dắt tay nhau đi tới
Doanh Thừa Phong hai đầu gối dường như mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, nói - Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu
Thẩm Ngọc Kỳ đang bị hắn kéo đi cũng quỳ rạp xuống đất. Tuy trong lòng có muôn vàn ý nguyện nhưng trên vẻ mặt kiêu sa lại là thẹn thùng giống như một tấm vải đỏ rồi.
Doanh Lợi Hâm vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy, cười haha nói.
- Tên tiểu tử ngươi, thời gian cách lâu như vậy mới tới thăm sư phụ và cha mẹ, quả thật có chút bất hiếu đấy.
Từ Bội Hân lại đỡ Thẩm Ngọc Kỳ dậy, cười tít mắt nói. - Thừa Phong, người ta là người con gái tốt, sau này nhất thiết đừng phụ lòng đấy, nếu không mẹ cũng không tha cho con đâu đấy.
Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Thẩm Ngọc Kỳ thì biết mối quan hệ của hai người này tuyệt đối không phải là sư huynh muội đơn giản như vậy rồi.
Mà đối với sự thùy mị nết na, khéo hiểu lòng người lại xinh đẹp của Thẩm Ngọc Kỳ khiến cho hai người già này có thể nào không hài lòng được.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, trên mặt lại hiện lên một chút kinh ngạc
Sao cha mẹ lại vui như vậy, không giống các thúc thúc khác.
Một luồng âm thanh nhỏ truyền vào tai hắn
- Thừa Phong, vì thầy không muốn khiến bọn họ bị kích động cho nên đem che dấu tin tức ở thôn Tam Hạp đi rồi
Doanh Thừa Phong lúc này mới chợt hiểu, thôn Tam Hạp bị tàn sát nhưng là việc trước đó một tháng rồi
Mà ở trong Trương phủ, Trương Minh Vân đang có quyền uy tuyệt đối, chỉ cần một lời của lão đương nhiên không có người nào dám nói bậy bạ rồi. Nhưng đây cũng là vì quan hệ thời gian rất ngắn, nếu là kéo dài nửa năm sợ là cũng không dấu diếm được.
- Cha, mẹ, Phong sư tổ cũng đến cùng con. Doanh Thừa Phong vội vàng nói - Phong sư tổ đích thân đến mời hai người tới Khí Đạo tông ở tạm, cha mẹ đồng ý nhé. Hắn hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói. - Việc này liên quan đến sự phát triển của hài nhi ở trong Khí Đạo tông, cha mẹ nhất định không thể phụ tấm lòng của sư tổ được.
Vợ chồng Doanh Lợi Hâm liếc mắt nhìn nhau, rồi liên tục gật đầu
Tuy trong lòng bọn họ không muốn rời xa quê hương nhưng một khi gặp được đại sự liên quan đến tiền đồ của con trai, bọn họ lập tức vứt bỏ đi tất cả tính toán nhỏ nhặt của mình
Đi Khí Đạo tông một chuyến lại tính được cái gì, chỉ cần việc có lợi cho con trai, bọn họ đều sẽ không chút do dự mà làm đấy
Phía xa, Trương Minh Vân và Phong Huống mừng mừng tủi tủi liếc mắt nhìn nhau, nhưng đối với năng lực tùy cơ ứng biến của tên tiểu tử này lại vẫn có chút tán thưởng
Phong Huống chậm rãi đi tới. Lão nhân gia tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm nhưng thật ra có mấy phần hương vị phóng khoáng của thế ngoại cao nhân
Vợ chồng Doanh Lợi Hâm đối với lão đúng là kính nể vô cùng vội vàng tiến lên bái kiến
Phong Huống chậm rãi gật đầu, nói - Thừa Phong ở trong tông môn tu luyện rất tốt, các ngươi đừng lo. Nhưng hắn rất nhớ các ngươi, trong học nghệ không khỏi có chút không tận tâm cho nên lão phu muốn mời hai người các người vào núi một chuyến, không biết ý hai người thế nào.
Doanh Lợi Hâm vội vàng nói - Vợ chồng chúng tôi nguyện ý vào núi cùng với con trai Thừa Phong
- Tốt lắm, thu dọn một chút, lập tức lên đường nhé
Doanh Lợi Hâm hơi giật mình. Ông nói - Tiền bối, hai người vợ chồng vãn bối chỉ là tá túc tạm thời ở đây, hiện giờ nếu phải xa nhà nên cần về nhà thu xếp một chút chứ
Phong Huống vung tay lên, không kiên nhẫn được liền cắt lời bọn họ, nói - Đồ vật trong nhà các ngươi có, bổn tông đều có. Sao! Chẳng lẽ còn muốn lão phu ở đây chờ các ngươi phải không
Doanh Lợi Hâm liên tục xua tay nói. - Không dám, không dám, nếu đã như vậy, vợ chồng vãn bối lập tức lên đường là được rồi
Vợ chồng bọ họ liếc mắt nhìn nhau, đều là nghĩ thầm trong lòng, hóa ra tính cách của vị lão nhân này nóng nảy như vậy, sao lần trước không nhìn ra chứ.
Ai zo, cũng không biết con trai Thừa Phong ở trong tay hắn phải nếm trải bao nhiêu khổ sở rồi
Trương Minh Vân ở phía sau liền xuất hiện, cũng duy có cách lấy thân phận của Phong Huống mới có thể cậy già lên mặt khiến bọn họ không đem lòng sinh nghi.
Bằng không mà nói, một khi để hai người bọn họ quay về thôn Tam Hạp, vậy thì tất cả sẽ bại lộ rồi
Trương Minh Vân cũng là một người quyết đoán. Lão một khi làm ra quyết định lập tức là sắp xếp nhanh gọn, dứt khoát rồi
Dưới phân công của lão, mọi người đều chuẩn bị ổn thỏa, lập tức khởi hành mà đi
Mấy ngày sau, bọn họ bình an về tới Khí Đạo tông. Vợ chồng Doanh Lợi Hâm sau khi gặp mặt Doanh Lợi Đức mới biết ở thôn Tam Hạp xảy ra thảm án, cũng không ngừng buồn đau.
Chỉ là việc đã đến nước này, bọn họ cũng duy có cố nén đau buồn, tạm thời tiếp tục ở lại trong Khí Đạo tông
Doanh Thừa Phong một ngày sau đó nhốt mình trong Phong phủ bắt đầu bế quan tu hành tấn công quan ải lớn nhất này của giới võ sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.