Chương 268: Kỳ vọng
Thương Thiên Bạch Hạc
03/05/2018
Sức mạnh tinh thần lực của Doanh Thừa Phong vượt xa so với tu vi chân khí của hắn hiện giờ. Vừa rồi tinh thần lực chỉ hơi phóng ra ngoài liền phát hiện ra ngay hơi thở của Doanh Lợi Đức thay đổi. Hắn cẩn thận kiểm tra lại, lập tức hiểu ra chân khí của Doanh Lợi Đức đã vọt lên một bậc, đạt tới cảnh giới tầng thứ mười.
Doanh Lợi Đức than nhẹ một tiếng: - Hổ thẹn rồi.
- Thúc thúc, chân khí của ngài đã lên đến tầng thứ mười, kiếp này có hi vọng lên được hàng Võ sư rồi, quả là một chuyện vui, có gì mà phải xấu hổ chứ?
Khuôn mặt già nua của Doanh Lợi Đức ửng đỏ, lắc đầu nói: - Thừa Phong, không nói chuyện này nữa. Chân khí của ngươi đã lên được tầng thứ chín, đến nơi kia nhận thử thách có ăn chắc được không?
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói dối không chớp mắt: - Nhị thúc yên tâm, chỗ ta sắp tới không có nguy hiểm gì đâu.
- Thật sao? Doanh Lợi Đức nghi ngờ.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, an ủi: - Đương nhiên, chỗ đó có kết giới lớn, bất kỳ kẻ nào có tu vi đạt từ hạng Võ sư trở lên đều không thể vào được. Ha ha, nhị thúc, ngài nói xem ngay cả Linh sư như Hồ Chính Đức ta còn giết được, chẳng lẽ đám người bậc Võ sĩ có thể uy hiếp được ta sao?
Nét mặt Doanh Lợi Đức đã bớt căng thẳng, hắn cười nói: - Đúng vậy, ngươi đến cả Linh sư còn giết được, đấu với đám Võ sĩ chắc cũng không có vấn đề gì.
Lâm Tự Nhiên đứng bên cạnh cũng ngắc ngứ một chút. Hắn cũng có lòng muốn nói vài lời, nhưng cuối cùng chỉ nhìn sang Doanh Thừa Phong rồi quyết định chôn vùi một số thứ xuống đáy lòng.
Doanh Lợi Đức mặc dù là chú ruột của Doanh Thừa Phong nhưng dù sao cũng chỉ là một Võ sư, không được biết chuyện về Truyền Thừa Tháp.
Doanh Thừa Phong nói không sai, chỉ có cường nhân cấp Võ sĩ mới có thể vào được Truyền Thừa Tháp, bởi Võ sư sẽ bị năng lượng bảo vệ của Truyền Thừa Tháp nhốt bên ngoài.
Tuy nhiên, những lời kia của Doanh Thừa Phong đã hơi đi vào cụ thể quá rồi.
Một vài Võ sĩ thực lực có thể coi là nghịch thiên, đến cả Linh sư bình thường cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Bởi vậy, không chỉ mình Doanh Thừa Phong có khả năng giết chết cường nhân cấp Võ sư.
Lâm Tự Nhiên tuy hiểu điều này nhưng hắn cũng biết, Doanh Thừa Phong tham gia thử thách ở Truyền Thừa Tháp đã là chuyện không thể thay đổi.
Doanh Lợi Đức biết được càng nhiều sẽ càng phiền não thêm.
Một khi đã như vậy chi bằng không biết bất kỳ chuyện gì, ít nhất cũng đỡ phải bận tâm nhiều việc.
Dù sao trong bàn cờ lớn này, chưa nói đến Doanh Lợi Đức, cho dù là người vừa được thăng lên hàng Võ sư như hắn cũng không có tư cách chen chân vào, trở thành một quân cờ trong đó.
Doanh Thừa Phong cười lớn, gật đầu với hai người bọn họ rồi nói: - Lâm sư bá, nhị thúc, tiểu chất (cháu) sắp phải ra ngoài một chuyến, hôm nay đến đây là để từ biệt hai người.
Doanh Lợi Đức hơi giật mình, nói: - Ngươi muốn đi đâu, ngươi không phải đang khổ luyện chân khí sao, sao còn muốn ra ngoài?
Doanh Thừa Phong thần bí cười, đáp: - Việc này là do Phong sư tổ phân phó, tiểu chất không thể không nghe theo.
Doanh Lợi Đức nghiêm mặt dặn dò: - Thừa Phong, nếu là ý của Phong sư tổ, vậy hẳn ngài phải có ẩn ý gì khác, ngươi nhất định phải hoàn thành thật tốt!
- Vâng, tiểu chất nhất định sẽ làm được! Doanh Thừa Phong thề chắc như đinh đóng cột.
Phong Huống nếu biết được tiểu tử này mượn danh nghĩa hắn ăn nói lung tung, chắc chắn sẽ trực tiếp đến xách hắn về bế quan tu luyện tiếp.
Tuy vậy, Doanh Thừa Phong cũng đành bất đắc dĩ; nếu hắn không lấy Phong Huống ra làm bia chắn chắc sẽ chẳng có ai đồng ý để hắn tu luyện một mình.
Vả lại, dựa vào tiến độ khổ tu ba tháng trước của hắn, hắn chắc chắn không thể lên được tầng thứ mười trước khi Truyền Thừa Tháp mở.
Lâm Tự Nhiên sáng ngời mắt, nói: - Doanh trưởng lão, nếu ngài đã muốn ra ngoài, chi bằng để lão phu đem vài đệ tử nữa theo cùng? Hắn dừng lại một chút, nói: - Cho dù chúng ta không đủ sức đảm bảo an toàn cho ngài, nhưng theo làm trợ thủ, sắp xếp mấy chuyện vụn vặt chắc không vấn đề gì.
Doanh Lợi Đức kinh ngạc quay đầu lại nhìn; hắn không ngờ Lâm Tự Nhiên lại có thể hạ thấp mình như vậy.
Đến việc theo làm trợ thủ, thu xếp việc vặt cũng tự nguyện làm.
Doanh Thừa Phong vội vàng từ chối: - Lâm sư bá, tiểu chất sao dám phiền đến ngài. Hắn dừng lại một chút, lại thử lôi lá chắn Phong Huống bách phát bách trúng ra: - Huống chi Phong sư tổ từng dặn dò, phải để tiểu thúc đi luyện tập một mình.
- Ồ, là Phong sư thúc dặn dò sao? Lâm Tự Nhiên bán tín bán nghi nói.
Doanh Thừa Phong gật đầu lia lịa, nói: - Đúng vậy.
Hắn trầm giọng xuống, thần bí nói: - Sư tổ nói, khi tiểu chất vào Truyền Thừa Tháp, bên cạnh cũng chẳng có ai giúp đỡ; bởi vậy phải tập thích ứng dần, chuẩn bị tinh thần một mình nghênh chiến!
Lâm Tự Nhiên lúc này như mới chợt hiểu.
Hắn không giống với Doanh Lợi Đức, nhưng hắn biết rõ những kẻ có thể tham gia thử thách Truyền Thừa Tháp là người như thế nào.
Quyết đấu cùng những kẻ này tuyệt nhiên không phải là chuyện đơn giản.
Hơn nữa, người của Khí Đạo Tông vào Truyền Thừa Tháp không chỉ có mình Doanh Thừa Phong; nhưng đám người này tất cả đều mạnh ai nấy lo; chắc chắn sẽ không tạo điều kiện hay giúp đỡ cho Doanh Thừa Phong.
Bởi vậy, việc tập cho Doanh Thừa Phong thói quen tự hành động ngay từ bây giờ cũng rất quan trọng.
Chậm rãi gật đầu một cái, Lâm Tự Nhiên tiếc nuối nói: - Nếu đã như vậy, Doanh trưởng lão càng phải cẩn thận hơn rồi.
Trong lòng hắn thầm than, nhiệm vụ mà Lâm Sâm Diệu giao cho là phải kề cận bên người Doanh Thừa Phong mọi lúc mọi nơi để chiếm được cảm tình của hắn e khó mà hoàn thành được.
Doanh Lợi Đức đột nhiên vỗ trán một cái, nói: - Thừa Phong, có một việc quan trọng mà ta suýt quên không nói với ngươi.
Doanh Thừa Phong an ủi:
- Nhị thúc đừng gấp, từ từ nói.
Doanh Lợi Đức liên tục xua tay, nói: - Việc này không từ từ được, mấy ngày trước ta đã định nói với ngươi, nhưng không ngờ ngươi vẫn còn bế quan, Phong sư thúc cũng không đồng ý để bất kỳ kẻ nào đến quấy nhiễu ngươi nên mới dây dưa đến bây giờ.
Doanh Thừa Phong khẽ động tâm, chuyện có thể khiến Doanh Lợi Đức phải chủ động tới Phong phủ chắc chắc không phải việc nhỏ, hơn nữa chắc chắn có liên quan đến Tam Hạp Thôn.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nói: - Nhị thúc, có phải người của Hồ gia Thái Hồ vào thôn rồi không?
- Hồ gia Thái Hồ? Doanh Lợi Đức cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: - Bọn họ tới làm gì?
Hắn tuy tận mắt nhìn thấy Doanh Thừa Phong giết chết Hồ Chính Đức, nhưng đó là trận quyết đấu công bằng dưới sự chủ trì của Võ lão, bởi vậy sau khi trận đấu chấm dứt hắn chưa từng lo lắng điều gì.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, không giải thích gì thêm, chỉ nói: - Nếu không phải là chuyện Hồ gia vậy là chuyện gì?
Trước khi hắn nổi danh, Tam Hạp Thôn chỉ là một thôn nhỏ vô danh. Doanh Thừa Phong không tin trong thôn còn có thể xảy ra chuyện lớn gì.
Doanh Lợi Đức đảo mắt, nói: - Sư phụ ngươi nhờ ta nhắn lại cho ngươi một chuyện.
- Sư phụ ta? Doanh Thừa Phong sửng sốt, lúc này mới có phản ứng.
Người mà Doanh Lợi Đức nhắc đến không ngờ lại là Đại sư Trương Minh Vân.
Hắn hơi rùng mình, nói: - Sư phụ ta? Chẳng lẽ cha mẹ ta đã xảy ra chuyện?
Lúc nói những lời này, từ trên người hắn vô tình dấy lên một luồng sát khí rét lạnh.
Lâm Tự Nhiên cùng Doanh Lợi Đức trong lòng hơi trầm xuống, cảm thấy lạnh run cả người.
Họ thầm hoảng sợ trong lòng; tiểu tử này ba tháng không gặp, khí tức cùng khí thế trên người không ngờ lại thay đổi lớn đến vậy; khiến cho kẻ khác không dám khinh thường.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Lợi Đức nói: - Ngươi yên tâm, đại ca đại tẩu vẫn đang sống rất an ổn ở chỗ sư phụ ngươi. Hắn dừng lại một chút rồi nói: - Sư phụ ngươi cho ta biết, Thẩm Ngọc Kỳ đã hoàn thành mục tiêu dự định, nàng đã trở thành Linh sư cấp Võ sĩ trong Linh Đạo Thánh Đường rồi.
Khi nói ra chuyện này, ngay cả hắn cũng không khỏi xúc động.
Linh sư cấp Võ sĩ đại nhân trước đây hai mươi năm chỉ có truyền nhân xuất sắc của Linh đạo thế gia mới lên làm được; nhưng từ khi Doanh Thừa Phong xuất hiện, những thiên tài như vậy cũng lần lượt xuất hiện theo.
Khiến Doanh Lợi Đức càng ngạc nhiên hơn nữa là hai trong ba thiên tài kia lại có quan hệ khá mật thiết với mình.
Thẩm Ngọc Kỳ hiện giờ không có quan hệ gì mấy với hắn, nhưng tương lai ra sao quả thật khó nói.
Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ đứng trước mặt tiểu cô nương thiên phú trác tuyệt kia dưới danh nghĩa trưởng bối cũng nên.
Mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, khóe miệng hơi mỉm cười.
Thẩm Ngọc Kỳ từng nói, bế quan ba tháng là đủ để nàng tăng cường sức mạnh linh đạo, giành được quyền vào Linh Đạo Thánh Đường sát hạch ba tháng sau.
Doanh Thừa Phong nhớ rõ, lúc Thẩm Ngọc Kỳ nói câu đó, dung nhan kia kiên định đến nhường nào.
Dung mạo ấy khiến hắn rung động sâu sắc.
Bây giờ tâm nguyện của nàng đã hoàn thành, quả là một việc đáng chúc mừng.
- Nhị thúc, Ngọc Kỳ giờ đang ở đâu? Doanh Thừa Phong phấn khích hỏi.
Doanh Lợi Đức cười lớn, đáp:
- Hứa phu nhân đã để ý Thẩm Ngọc Kỳ tiểu thư, thu nạp về chỉ dạy rồi. Ha ha, đây đúng là duyên phận trời ban!
Ngày xưa, khi Doanh Thừa Phong tham gia sát hạch ở Linh Đạo Thánh Đường, nơi đó tuy có tám trưởng lão ngân cấp nhưng lại không có ai là trưởng lão bản thổ của Thánh Đường;
cũng chỉ có hai người được xếp vào hàng Linh giả ngân cấp của Thánh Đường mà thôi.
Không chỉ có vậy, hai cường nhân ngân cấp của Thánh Đường này còn có bản lĩnh vượt trội hơn hẳn so với Linh sư bình thường. Thẩm Ngọc Kỳ mặc dù xuất thân từ gia đình uyên bác có tiếng, nhưng hai người kia lại có thân phận đặc biệt, không thể so sánh với linh sư bình thường.
Thẩm Ngọc Kỳ có thể làm môn hạ của Hứa phu nhân quả đúng là cơ duyên hiếm có.
Doanh Lợi Đức cười lớn nói: Thừa Phong, sư phụ ngươi nhờ ta chuyển tới ngươi một lời: nàng đã hoàn thành lời hứa của mình rồi, còn ngươi thì sao?
Doanh Thừa Phong hơi chấn động một chút, nói: - Tiểu chất đã hiểu. Tiểu chất nhất định sẽ cố gắng hết sức, tuyệt không để vụt mất cơ hội trong tay.
Nếu nói danh xưng Linh Đạo Thánh Đường là tâm nguyện lớn nhất của Thẩm Ngọc Kỳ, thì tâm nguyện lớn nhất của Doanh Thừa Phong chính là tới Long Đầu Nham luyện chân khí của mình đến tầng thứ mười, sau đó đến Truyền Thừa Tháp tham gia thử thách trong trạng thái tốt nhất.
Khóe miệng hắn hé ra một nụ cười. Ngọc Kỳ, nàng đã cho ta động lực, ta nhất định sẽ không để nàng thất vọng.
Chờ ta từ Long Đầu Nham trở về, chấn khí nhất định sẽ lên được đến tầng thứ mười.
Khom mình thật sâu trước mặt hai bậc trưởng bối, Doanh Thừa Phong nói: - Nhị thúc, xin ngài hãy chuyển lời của ta đến sư phụ, tiểu tử nhất định sẽ không để người thất vọng.
Dứt lời, hắn vẫy vẫy tay, quay người nhanh chóng rời đi.
Doanh Lợi Đức than nhẹ một tiếng: - Hổ thẹn rồi.
- Thúc thúc, chân khí của ngài đã lên đến tầng thứ mười, kiếp này có hi vọng lên được hàng Võ sư rồi, quả là một chuyện vui, có gì mà phải xấu hổ chứ?
Khuôn mặt già nua của Doanh Lợi Đức ửng đỏ, lắc đầu nói: - Thừa Phong, không nói chuyện này nữa. Chân khí của ngươi đã lên được tầng thứ chín, đến nơi kia nhận thử thách có ăn chắc được không?
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói dối không chớp mắt: - Nhị thúc yên tâm, chỗ ta sắp tới không có nguy hiểm gì đâu.
- Thật sao? Doanh Lợi Đức nghi ngờ.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, an ủi: - Đương nhiên, chỗ đó có kết giới lớn, bất kỳ kẻ nào có tu vi đạt từ hạng Võ sư trở lên đều không thể vào được. Ha ha, nhị thúc, ngài nói xem ngay cả Linh sư như Hồ Chính Đức ta còn giết được, chẳng lẽ đám người bậc Võ sĩ có thể uy hiếp được ta sao?
Nét mặt Doanh Lợi Đức đã bớt căng thẳng, hắn cười nói: - Đúng vậy, ngươi đến cả Linh sư còn giết được, đấu với đám Võ sĩ chắc cũng không có vấn đề gì.
Lâm Tự Nhiên đứng bên cạnh cũng ngắc ngứ một chút. Hắn cũng có lòng muốn nói vài lời, nhưng cuối cùng chỉ nhìn sang Doanh Thừa Phong rồi quyết định chôn vùi một số thứ xuống đáy lòng.
Doanh Lợi Đức mặc dù là chú ruột của Doanh Thừa Phong nhưng dù sao cũng chỉ là một Võ sư, không được biết chuyện về Truyền Thừa Tháp.
Doanh Thừa Phong nói không sai, chỉ có cường nhân cấp Võ sĩ mới có thể vào được Truyền Thừa Tháp, bởi Võ sư sẽ bị năng lượng bảo vệ của Truyền Thừa Tháp nhốt bên ngoài.
Tuy nhiên, những lời kia của Doanh Thừa Phong đã hơi đi vào cụ thể quá rồi.
Một vài Võ sĩ thực lực có thể coi là nghịch thiên, đến cả Linh sư bình thường cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Bởi vậy, không chỉ mình Doanh Thừa Phong có khả năng giết chết cường nhân cấp Võ sư.
Lâm Tự Nhiên tuy hiểu điều này nhưng hắn cũng biết, Doanh Thừa Phong tham gia thử thách ở Truyền Thừa Tháp đã là chuyện không thể thay đổi.
Doanh Lợi Đức biết được càng nhiều sẽ càng phiền não thêm.
Một khi đã như vậy chi bằng không biết bất kỳ chuyện gì, ít nhất cũng đỡ phải bận tâm nhiều việc.
Dù sao trong bàn cờ lớn này, chưa nói đến Doanh Lợi Đức, cho dù là người vừa được thăng lên hàng Võ sư như hắn cũng không có tư cách chen chân vào, trở thành một quân cờ trong đó.
Doanh Thừa Phong cười lớn, gật đầu với hai người bọn họ rồi nói: - Lâm sư bá, nhị thúc, tiểu chất (cháu) sắp phải ra ngoài một chuyến, hôm nay đến đây là để từ biệt hai người.
Doanh Lợi Đức hơi giật mình, nói: - Ngươi muốn đi đâu, ngươi không phải đang khổ luyện chân khí sao, sao còn muốn ra ngoài?
Doanh Thừa Phong thần bí cười, đáp: - Việc này là do Phong sư tổ phân phó, tiểu chất không thể không nghe theo.
Doanh Lợi Đức nghiêm mặt dặn dò: - Thừa Phong, nếu là ý của Phong sư tổ, vậy hẳn ngài phải có ẩn ý gì khác, ngươi nhất định phải hoàn thành thật tốt!
- Vâng, tiểu chất nhất định sẽ làm được! Doanh Thừa Phong thề chắc như đinh đóng cột.
Phong Huống nếu biết được tiểu tử này mượn danh nghĩa hắn ăn nói lung tung, chắc chắn sẽ trực tiếp đến xách hắn về bế quan tu luyện tiếp.
Tuy vậy, Doanh Thừa Phong cũng đành bất đắc dĩ; nếu hắn không lấy Phong Huống ra làm bia chắn chắc sẽ chẳng có ai đồng ý để hắn tu luyện một mình.
Vả lại, dựa vào tiến độ khổ tu ba tháng trước của hắn, hắn chắc chắn không thể lên được tầng thứ mười trước khi Truyền Thừa Tháp mở.
Lâm Tự Nhiên sáng ngời mắt, nói: - Doanh trưởng lão, nếu ngài đã muốn ra ngoài, chi bằng để lão phu đem vài đệ tử nữa theo cùng? Hắn dừng lại một chút, nói: - Cho dù chúng ta không đủ sức đảm bảo an toàn cho ngài, nhưng theo làm trợ thủ, sắp xếp mấy chuyện vụn vặt chắc không vấn đề gì.
Doanh Lợi Đức kinh ngạc quay đầu lại nhìn; hắn không ngờ Lâm Tự Nhiên lại có thể hạ thấp mình như vậy.
Đến việc theo làm trợ thủ, thu xếp việc vặt cũng tự nguyện làm.
Doanh Thừa Phong vội vàng từ chối: - Lâm sư bá, tiểu chất sao dám phiền đến ngài. Hắn dừng lại một chút, lại thử lôi lá chắn Phong Huống bách phát bách trúng ra: - Huống chi Phong sư tổ từng dặn dò, phải để tiểu thúc đi luyện tập một mình.
- Ồ, là Phong sư thúc dặn dò sao? Lâm Tự Nhiên bán tín bán nghi nói.
Doanh Thừa Phong gật đầu lia lịa, nói: - Đúng vậy.
Hắn trầm giọng xuống, thần bí nói: - Sư tổ nói, khi tiểu chất vào Truyền Thừa Tháp, bên cạnh cũng chẳng có ai giúp đỡ; bởi vậy phải tập thích ứng dần, chuẩn bị tinh thần một mình nghênh chiến!
Lâm Tự Nhiên lúc này như mới chợt hiểu.
Hắn không giống với Doanh Lợi Đức, nhưng hắn biết rõ những kẻ có thể tham gia thử thách Truyền Thừa Tháp là người như thế nào.
Quyết đấu cùng những kẻ này tuyệt nhiên không phải là chuyện đơn giản.
Hơn nữa, người của Khí Đạo Tông vào Truyền Thừa Tháp không chỉ có mình Doanh Thừa Phong; nhưng đám người này tất cả đều mạnh ai nấy lo; chắc chắn sẽ không tạo điều kiện hay giúp đỡ cho Doanh Thừa Phong.
Bởi vậy, việc tập cho Doanh Thừa Phong thói quen tự hành động ngay từ bây giờ cũng rất quan trọng.
Chậm rãi gật đầu một cái, Lâm Tự Nhiên tiếc nuối nói: - Nếu đã như vậy, Doanh trưởng lão càng phải cẩn thận hơn rồi.
Trong lòng hắn thầm than, nhiệm vụ mà Lâm Sâm Diệu giao cho là phải kề cận bên người Doanh Thừa Phong mọi lúc mọi nơi để chiếm được cảm tình của hắn e khó mà hoàn thành được.
Doanh Lợi Đức đột nhiên vỗ trán một cái, nói: - Thừa Phong, có một việc quan trọng mà ta suýt quên không nói với ngươi.
Doanh Thừa Phong an ủi:
- Nhị thúc đừng gấp, từ từ nói.
Doanh Lợi Đức liên tục xua tay, nói: - Việc này không từ từ được, mấy ngày trước ta đã định nói với ngươi, nhưng không ngờ ngươi vẫn còn bế quan, Phong sư thúc cũng không đồng ý để bất kỳ kẻ nào đến quấy nhiễu ngươi nên mới dây dưa đến bây giờ.
Doanh Thừa Phong khẽ động tâm, chuyện có thể khiến Doanh Lợi Đức phải chủ động tới Phong phủ chắc chắc không phải việc nhỏ, hơn nữa chắc chắn có liên quan đến Tam Hạp Thôn.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nói: - Nhị thúc, có phải người của Hồ gia Thái Hồ vào thôn rồi không?
- Hồ gia Thái Hồ? Doanh Lợi Đức cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: - Bọn họ tới làm gì?
Hắn tuy tận mắt nhìn thấy Doanh Thừa Phong giết chết Hồ Chính Đức, nhưng đó là trận quyết đấu công bằng dưới sự chủ trì của Võ lão, bởi vậy sau khi trận đấu chấm dứt hắn chưa từng lo lắng điều gì.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, không giải thích gì thêm, chỉ nói: - Nếu không phải là chuyện Hồ gia vậy là chuyện gì?
Trước khi hắn nổi danh, Tam Hạp Thôn chỉ là một thôn nhỏ vô danh. Doanh Thừa Phong không tin trong thôn còn có thể xảy ra chuyện lớn gì.
Doanh Lợi Đức đảo mắt, nói: - Sư phụ ngươi nhờ ta nhắn lại cho ngươi một chuyện.
- Sư phụ ta? Doanh Thừa Phong sửng sốt, lúc này mới có phản ứng.
Người mà Doanh Lợi Đức nhắc đến không ngờ lại là Đại sư Trương Minh Vân.
Hắn hơi rùng mình, nói: - Sư phụ ta? Chẳng lẽ cha mẹ ta đã xảy ra chuyện?
Lúc nói những lời này, từ trên người hắn vô tình dấy lên một luồng sát khí rét lạnh.
Lâm Tự Nhiên cùng Doanh Lợi Đức trong lòng hơi trầm xuống, cảm thấy lạnh run cả người.
Họ thầm hoảng sợ trong lòng; tiểu tử này ba tháng không gặp, khí tức cùng khí thế trên người không ngờ lại thay đổi lớn đến vậy; khiến cho kẻ khác không dám khinh thường.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Lợi Đức nói: - Ngươi yên tâm, đại ca đại tẩu vẫn đang sống rất an ổn ở chỗ sư phụ ngươi. Hắn dừng lại một chút rồi nói: - Sư phụ ngươi cho ta biết, Thẩm Ngọc Kỳ đã hoàn thành mục tiêu dự định, nàng đã trở thành Linh sư cấp Võ sĩ trong Linh Đạo Thánh Đường rồi.
Khi nói ra chuyện này, ngay cả hắn cũng không khỏi xúc động.
Linh sư cấp Võ sĩ đại nhân trước đây hai mươi năm chỉ có truyền nhân xuất sắc của Linh đạo thế gia mới lên làm được; nhưng từ khi Doanh Thừa Phong xuất hiện, những thiên tài như vậy cũng lần lượt xuất hiện theo.
Khiến Doanh Lợi Đức càng ngạc nhiên hơn nữa là hai trong ba thiên tài kia lại có quan hệ khá mật thiết với mình.
Thẩm Ngọc Kỳ hiện giờ không có quan hệ gì mấy với hắn, nhưng tương lai ra sao quả thật khó nói.
Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ đứng trước mặt tiểu cô nương thiên phú trác tuyệt kia dưới danh nghĩa trưởng bối cũng nên.
Mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, khóe miệng hơi mỉm cười.
Thẩm Ngọc Kỳ từng nói, bế quan ba tháng là đủ để nàng tăng cường sức mạnh linh đạo, giành được quyền vào Linh Đạo Thánh Đường sát hạch ba tháng sau.
Doanh Thừa Phong nhớ rõ, lúc Thẩm Ngọc Kỳ nói câu đó, dung nhan kia kiên định đến nhường nào.
Dung mạo ấy khiến hắn rung động sâu sắc.
Bây giờ tâm nguyện của nàng đã hoàn thành, quả là một việc đáng chúc mừng.
- Nhị thúc, Ngọc Kỳ giờ đang ở đâu? Doanh Thừa Phong phấn khích hỏi.
Doanh Lợi Đức cười lớn, đáp:
- Hứa phu nhân đã để ý Thẩm Ngọc Kỳ tiểu thư, thu nạp về chỉ dạy rồi. Ha ha, đây đúng là duyên phận trời ban!
Ngày xưa, khi Doanh Thừa Phong tham gia sát hạch ở Linh Đạo Thánh Đường, nơi đó tuy có tám trưởng lão ngân cấp nhưng lại không có ai là trưởng lão bản thổ của Thánh Đường;
cũng chỉ có hai người được xếp vào hàng Linh giả ngân cấp của Thánh Đường mà thôi.
Không chỉ có vậy, hai cường nhân ngân cấp của Thánh Đường này còn có bản lĩnh vượt trội hơn hẳn so với Linh sư bình thường. Thẩm Ngọc Kỳ mặc dù xuất thân từ gia đình uyên bác có tiếng, nhưng hai người kia lại có thân phận đặc biệt, không thể so sánh với linh sư bình thường.
Thẩm Ngọc Kỳ có thể làm môn hạ của Hứa phu nhân quả đúng là cơ duyên hiếm có.
Doanh Lợi Đức cười lớn nói: Thừa Phong, sư phụ ngươi nhờ ta chuyển tới ngươi một lời: nàng đã hoàn thành lời hứa của mình rồi, còn ngươi thì sao?
Doanh Thừa Phong hơi chấn động một chút, nói: - Tiểu chất đã hiểu. Tiểu chất nhất định sẽ cố gắng hết sức, tuyệt không để vụt mất cơ hội trong tay.
Nếu nói danh xưng Linh Đạo Thánh Đường là tâm nguyện lớn nhất của Thẩm Ngọc Kỳ, thì tâm nguyện lớn nhất của Doanh Thừa Phong chính là tới Long Đầu Nham luyện chân khí của mình đến tầng thứ mười, sau đó đến Truyền Thừa Tháp tham gia thử thách trong trạng thái tốt nhất.
Khóe miệng hắn hé ra một nụ cười. Ngọc Kỳ, nàng đã cho ta động lực, ta nhất định sẽ không để nàng thất vọng.
Chờ ta từ Long Đầu Nham trở về, chấn khí nhất định sẽ lên được đến tầng thứ mười.
Khom mình thật sâu trước mặt hai bậc trưởng bối, Doanh Thừa Phong nói: - Nhị thúc, xin ngài hãy chuyển lời của ta đến sư phụ, tiểu tử nhất định sẽ không để người thất vọng.
Dứt lời, hắn vẫy vẫy tay, quay người nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.