Chương 517: Lang vương phát uy
Thương Thiên Bạch Hạc
10/09/2015
- Ha ha…
Doanh Thừa Phong cười khoái trá, nói:
- Đánh trẻ quả nhiên già tới, cứ như vậy tóm gọn một mẻ, khỏi để lại hậu họa về sau!
Nam tử trung niên kia khuôn mặt vô cùng giận dữ, sát khí bừng bừng nổi lên.
Tuy nhiên hắn cũng là một người bản tính thận trọng, cho dù ba đồ đệ bị quỷ binh vây đánh, dần dần không chống đỡ nổi, hắn vẫn có thể bình tĩnh, không có hành động gì lỗ mãng,
ánh mắt phóng qua Doanh Thừa Phong và Đoàn Thụy Tín.
Khí tức trên người hai người kia chẳng qua chỉ là Bạch Ngân Cảnh thôi, không đáng để hắn quan tâm. Nhưng bên người thanh niên này lại có một con sói lớn, con sói này cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm; hơn nữa khí tức tản mát ra xung quanh nó nó cũng không thua kém gì mình.
Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng:
- Linh thú Hoàng Kim Cảnh, ngươi là ngự thú sư?
Người này quả vô cùng trải đời, kiến thức thâm sâu; nhưng lúc này khí linh Lang Vương đã không còn giống như xưa, trừ phi nó bị đánh tan hoặc không còn chút năng lượng nào, bằng không ai cũng không thể nhận ra được nó là một khí linh thể năng lượng.
Điểm này khá tương tự với hình chiếu của ác long khi xưa.
Đương nhiên, nếu luận về thực lực, khí linh Lang Vương hiện giờ còn kém hơn rất nhiều so với hình chiếu ác long.
Thân thể Đoàn Thụy Tín khẽ run lên, quay lại nhìn về phía Lang Vương với ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Hoàng Kim Cảnh.
Con sói lớn này chắc hẳn chính là tấm khiên khí linh siêu phẩm của Doanh Thừa Phong biến thành.
Nhưng tấm khiên kia rõ ràng chỉ là cấp Bạch Ngân thôi, sao có thể sinh ra khí linh Hoàng Kim Cảnh? Hơn nữa, con sói này bề ngoài cũng đã thay đổi khá nhiều, chẳng lẽ đây không phải là một khí linh, mà thật sự là một linh thú Hoàng Kim Cảnh.
Lúc này, Đoàn Thụy Tín vốn hiểu rõ một phần lai lịch của Doanh Thừa Phong cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Tại hạ chính là ngự thú sư, không biết các hạ có gì chỉ bảo?
Sắc mặt nam tử trung niên kia hơi trầm xuống, nói:
- Hừ, ba đệ tử của lão phu đã đắc tội với các hạ ra sao mà các hạ lại muốn đuổi tận giết tuyệt, không cảm thấy quá đáng sao?
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong lạnh dần, nói:
- Ba súc sinh mà các hạ dạy dỗ thật có mắt không tròng, dám bày mưu tìm đoạt bảo vật của trưởng bối tại hạ. Ha ha, không đuổi tận giết tuyệt bọn chúng mới là thiên lý khó dung!
Đoàn Thụy Tín khẽ biến sắc, hắn ở đằng sau giật nhẹ áo Doanh Thừa Phong, nói nhỏ:
- Thừa Phong, một vừa hai phải thôi, nhớ kỹ đó!
Trong lòng hắn, cao thủ Hoàng Kim Cảnh địa vị cao khó với tới được, dùng thái độ đó đối xử với cao thủ cấp bậc này đúng là tự tìm đường chết.
May mắn là bên cạnh Doanh Thừa Phong có một linh thú Hoàng Kim Cảnh, nếu không hắn đã sớm kéo Doanh Thừa Phong bỏ trốn từ lâu.
Doanh Thừa Phong đảo mắt, dựng thẳng hai vai, chỉ là một Hoàng Kim Cảnh mà thôi, hắn đã sớm không coi ra gì. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cẩn trọng từng chút một kia của Đoàn Thụy Tín, hắn bỗng cảm thấy ngắc ngứ, không nói được gì.
Tuy vậy, trước mặt vị sư thúc tổ này, Doanh Thừa Phong không lập tức ra tay chém chết cao thủ Hoàng Kim Cảnh kia, bởi hắn cũng không muốn cho người khác biết thực lực và lai lịch thực sự của mình, kể cả là Đoàn Thụy Tín.
Dù sao, việc Trương Vạn Niên của Khí Đạo Tông tiến vào chiến trường cổ muốn trừ khử hắn, Doanh Thừa Phong vẫn còn nhớ rõ.
Trong tông môn, trừ Phong Huống ra, đối với những người khác hắn đều duy trì cảnh giác.
Cao thủ Hoàng Kim Cảnh trung niên kia vẫn chưa nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn hai người họ.
Đoàn Thụy Tín toàn thân nhễ nhại máu, thương tích chồng chất, chắc chắn không phải chuyện bịa. Nhưng nếu người này bị thương nặng đến vậy sao vẫn có vẻ rất hoạt bát, dường như chẳng hề hấn gì.
Chẳng lẽ đây là bẫy?
Hắn chuyển tầm mắt, cẩn thận quan sát tứ phía, nhưng dù có nhìn mỏi con mắt cũng chẳng phát hiện ra được mai phục hay có gì bất thường.
Doanh Thừa Phong thầm cảm thấy buồn cười, hai tay hắn chắp sau lưng, dường như không để ý gì đến người này. Sau lưng hắn, khí linh Lang Vương cũng đang nhàn nhã lắc lắc đuôi, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào người nọ, thoáng ánh lên vẻ hưng phấn.
Nó đã không có bất kỳ hứng thú gì với Bạch Ngân Cảnh, nhưng người cấp Hoàng Kim Cảnh này lại giống như một khúc xương khó gặm, có thể làm vật thí nghiệm cho nó.
Có điều, trước khi được chủ nhân cho phép, nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Sư phụ, trên người lão già kia có Kỳ Lân Thảo, chúng là thần dược trị thương, trong phút chốc có thể cứu được cả một người sắp chết đó!
Một người trong ba người đang bị quỷ binh vây đánh chật vật đến mức phải gào khóc đột nhiên thét to lên.
Cao thủ Hoàng Kim Cảnh trung niên kia lập tức ngưng tầm mắt, cười dữ tợn một tiếng, nói:
- Đưa thần dược trị thương Kỳ Lân Thảo ra đây, lão phu sẽ bỏ qua mọi chuyện, bằng không ngày này giờ này sẽ là giỗ đầu của các ngươi!
Doanh Thừa Phong và Đoàn Thụy Tín chỉ là cao thủ Bạch Ngân Cảnh, hắn không thèm để ý. Thứ duy nhất mà hắn cảnh giác chính là con sói lớn kia.
Có điều, dù con sói kia cùng cấp với hắn, có trang bị trên người hỗ trợ, hắn cũn có thể giành phần thắng.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, thở dài:
- Sư thúc tổ, không phải ta không chịu thu tay lại, mà là hắn khinh người quá đáng, ngài nói phải làm sao?
Cơ mặt Đoàn Thụy Tín hơi co lại, hắn thấp giọng nói:
- Trốn!
Doanh Thừa Phong hơi lảo đảo, u oán nhìn Đoàn Thụy Tín, vị chủ nhân Chấp Pháp Đường này sao lại trở nên nhát như vậy?
Kỳ thực, từ sau khi liên tiếp giết chết vài cao thủ Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là Tử Kim Cảnh, hắn đã không còn cảm giác gì đối với cao thủ cấp này rồi.
Nhưng hắn không thể hiểu nổi nỗi khổ tâm của những cao thủ cấp Bạch Ngân Cảnh ngày đêm tu luyện nhưng cuối cùng vẫn không thể lên được Hoàng Kim Cảnh, cũng không thể hiểu cảm giác luôn hướng về và kính trọng của bọn họ đối với Hoàng Kim Cảnh.
- Trốn? Ha ha, đã ở trong tay lão phu, các ngươi có thể thoát sao?
Nam tử trung niên cười điên cuồng, biểu hiện của Đoàn Thụy Tín đã đánh tan chút đắn đo cuối cùng trong lòng hắn. Cổ tay hắn rung lên, một sợi xích bằng thép lập tức phóng ra, hướng về phía Doanh Thừa Phong và Đoàn Thụy Tín.
Đoàn Thụy Tín biến sắc, hắn tiến về phía trước một bước, chắn lấy Doanh Thừa Phong, giơ trường đao trong tay lên cao, tinh khí thần lập tức tăng lên đến cực hạn.
Tuy hắn tự biết sức lực bản thân, biết mình không thể chống cự nổi một đòn của cao thủ Hoàng Kim Cảnh, nhưng hắn tuyệt đối không lùi lại sau lưng vãn bối sư môn.
Nhưng chưa đợi đao trong tay hắn phóng thích, một bóng đen đã quỷ dị đi tới trước mặt hắn.
Đoàn Thụy Tín ngẩn ra, chân khí trong cơ thể lập tức ngưng lại, không phát ra ngoài.
Lang Vương to lớn kia không biết từ lúc nào đã ngồi xếp bằng trước mặt hắn. Nó há miệng, thở ra từng hơi, trên người phát ra một quầng sáng kỳ lạ, thần bí.
Linh thú Hoàng Kim Cảnh này đã ra tay, hắn tất nhiên chỉ việc vui vẻ ngồi yên theo dõi diễn biến rồi.
Ầm…
Sợi xích mang theo năng lượng lớn vô cùng quất vào cơ thể con sói, phát ra tiếng kim loại va chạm vô cùng rõ ràng.
Thân thể sói lớn kia dường như không phải bằng xương bằng thịt, mà như thể được rèn đúc nên từ loại sắt thép cứng nhất trên thế gian, dù có bị xích sắt cắm vào người cũng không thương tổn mảy may.
Tiếng cười của nam tử trung niên kia tắt ngấm, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Đây là loại linh thú gì mà lại có cơ thể đáng sợ như vậy, mình có thể làm nó bị thương sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, sắc mặt hắn lại biến đổi.
Bởi hắn đột ngột phát hiện, sợi xích của mình lại bị một luồng năng lượng kéo lại, dù nó có chuyển động ra sao không bị hút chặt vào người con sói lớn kia, căn bản không thể thu về được.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, chân khí trong cơ thể lưu chuyển đến cực hạn.
Sợi xích kia dưới sức lôi kéo của hai bên căng ra thẳng tắp, thậm chí còn hơi phát ra âm thanh vặn vẹo đầy đau khổ.
Bọn họ một người một thú, chẳng khác nào hai đại lực sĩ đấu sức với nhau thông qua linh khí xích sắt này.
Ánh mắt nam tử trung niên kia ánh lên một tia hung quang. Hắn đột nhiên giơ tay lên, một luồng hàn quang lập tức bắn ra, gần như trong lúc ra tay đã bay qua khoảng cách giữa hai bên, xuất hiện trước mắt Lang Vương.
Nhưng khí linh Lang Vương kia mạnh cỡ nào chứ. Nó đột nhiên mở rộng miệng, lộ ra khuôn miệng như bồn máu, ngay lúc sắp xảy ra chuyện nuốt vào một ít hàn quang.
Kỳ thực, bản thể của nó là do năng lượng cấu thành, dù bị bắn trúng hai mắt cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng tính cách cao ngạo của nó tuyệt đối không để bản thân rơi vào thế hạ phong, cho dù chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Tuy vậy, biểu hiện của nó lại làm cho nam tử trung niên kia càng thêm sởn tóc gáy.
Ám khí mà hắn bắn ra là một loại châm đoạt mệnh cực mạnh, một khi đã chạm vào vật thể rắn sẽ bắn ra hơn một trăm cây châm nhỏ như sợ lông bò, khiến cho kẻ thù bị thương nặng.
Nhưng vật ấy lại bị con sói nuốt vào bụng.
Chẳng lẽ bụng nó cũng do sắt thép luyện thành sao?
Cắn chặt răng, hắn hét lớn một tiếng, hai chân đập xuống, không đấu sức với Lang Vương nữa mà mượn lực vọt tới trước. Đồng thời, trong tay hắn có thêm một thanh nhuyễn kiếm phát ra vô số chấm sáng, như một trận mưa kiếm tới tấp ập đến.
Đôi mắt của khí linh Lang Vương lóe lên ý cười lạnh. Nó mở miệng rít gào.
Một tia từ quang phóng ra từ miệng nó với tốc độ rất nhanh, quét về phía những chấm sáng đầy trời kia.
Chỉ quét qua một lần mà vô số những chấm sáng kia đều biến mất không còn dấu vết. Không chỉ có vậy, trường kiếm trong tay nam tử trung niên cũng u ám lại, không còn bất kỳ phong thái nào của linh binh.
Từ quang vừa quét qua, vạn vật đều rơi xuống.
Nam tử trung niên kia lạnh cả người, đây là lần đầu hắn gặp được đối thủ có năng lực thần kỳ đến vậy.
Hắn kêu lên một cách quái dị, buông xích sắt trong tay, thân thể xoay giữa không trung, không quay đầu lại mà chạy về phía sau.
Dù ba đồ đệ bị quỷ binh vây đánh đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, hắn cũng không còn nghĩ được nhiều.
Tuy nhiên ngay lúc hắn như phát điên chạy được khoảng trăm trượng, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, con mắt nhìm chằm chằm về phía trước, tràn đầy vẻ khó tin.
Vùng không gian phía trước mặt hắn đột nhiên lóe lên, dường như nứt ra một lối đi đen kịt không chút ánh sáng.
Đằng sau, con sói lớn cực mạnh kia giống như từ hư vô bước ra, xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Doanh Thừa Phong cười khoái trá, nói:
- Đánh trẻ quả nhiên già tới, cứ như vậy tóm gọn một mẻ, khỏi để lại hậu họa về sau!
Nam tử trung niên kia khuôn mặt vô cùng giận dữ, sát khí bừng bừng nổi lên.
Tuy nhiên hắn cũng là một người bản tính thận trọng, cho dù ba đồ đệ bị quỷ binh vây đánh, dần dần không chống đỡ nổi, hắn vẫn có thể bình tĩnh, không có hành động gì lỗ mãng,
ánh mắt phóng qua Doanh Thừa Phong và Đoàn Thụy Tín.
Khí tức trên người hai người kia chẳng qua chỉ là Bạch Ngân Cảnh thôi, không đáng để hắn quan tâm. Nhưng bên người thanh niên này lại có một con sói lớn, con sói này cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm; hơn nữa khí tức tản mát ra xung quanh nó nó cũng không thua kém gì mình.
Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng:
- Linh thú Hoàng Kim Cảnh, ngươi là ngự thú sư?
Người này quả vô cùng trải đời, kiến thức thâm sâu; nhưng lúc này khí linh Lang Vương đã không còn giống như xưa, trừ phi nó bị đánh tan hoặc không còn chút năng lượng nào, bằng không ai cũng không thể nhận ra được nó là một khí linh thể năng lượng.
Điểm này khá tương tự với hình chiếu của ác long khi xưa.
Đương nhiên, nếu luận về thực lực, khí linh Lang Vương hiện giờ còn kém hơn rất nhiều so với hình chiếu ác long.
Thân thể Đoàn Thụy Tín khẽ run lên, quay lại nhìn về phía Lang Vương với ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Hoàng Kim Cảnh.
Con sói lớn này chắc hẳn chính là tấm khiên khí linh siêu phẩm của Doanh Thừa Phong biến thành.
Nhưng tấm khiên kia rõ ràng chỉ là cấp Bạch Ngân thôi, sao có thể sinh ra khí linh Hoàng Kim Cảnh? Hơn nữa, con sói này bề ngoài cũng đã thay đổi khá nhiều, chẳng lẽ đây không phải là một khí linh, mà thật sự là một linh thú Hoàng Kim Cảnh.
Lúc này, Đoàn Thụy Tín vốn hiểu rõ một phần lai lịch của Doanh Thừa Phong cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Tại hạ chính là ngự thú sư, không biết các hạ có gì chỉ bảo?
Sắc mặt nam tử trung niên kia hơi trầm xuống, nói:
- Hừ, ba đệ tử của lão phu đã đắc tội với các hạ ra sao mà các hạ lại muốn đuổi tận giết tuyệt, không cảm thấy quá đáng sao?
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong lạnh dần, nói:
- Ba súc sinh mà các hạ dạy dỗ thật có mắt không tròng, dám bày mưu tìm đoạt bảo vật của trưởng bối tại hạ. Ha ha, không đuổi tận giết tuyệt bọn chúng mới là thiên lý khó dung!
Đoàn Thụy Tín khẽ biến sắc, hắn ở đằng sau giật nhẹ áo Doanh Thừa Phong, nói nhỏ:
- Thừa Phong, một vừa hai phải thôi, nhớ kỹ đó!
Trong lòng hắn, cao thủ Hoàng Kim Cảnh địa vị cao khó với tới được, dùng thái độ đó đối xử với cao thủ cấp bậc này đúng là tự tìm đường chết.
May mắn là bên cạnh Doanh Thừa Phong có một linh thú Hoàng Kim Cảnh, nếu không hắn đã sớm kéo Doanh Thừa Phong bỏ trốn từ lâu.
Doanh Thừa Phong đảo mắt, dựng thẳng hai vai, chỉ là một Hoàng Kim Cảnh mà thôi, hắn đã sớm không coi ra gì. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cẩn trọng từng chút một kia của Đoàn Thụy Tín, hắn bỗng cảm thấy ngắc ngứ, không nói được gì.
Tuy vậy, trước mặt vị sư thúc tổ này, Doanh Thừa Phong không lập tức ra tay chém chết cao thủ Hoàng Kim Cảnh kia, bởi hắn cũng không muốn cho người khác biết thực lực và lai lịch thực sự của mình, kể cả là Đoàn Thụy Tín.
Dù sao, việc Trương Vạn Niên của Khí Đạo Tông tiến vào chiến trường cổ muốn trừ khử hắn, Doanh Thừa Phong vẫn còn nhớ rõ.
Trong tông môn, trừ Phong Huống ra, đối với những người khác hắn đều duy trì cảnh giác.
Cao thủ Hoàng Kim Cảnh trung niên kia vẫn chưa nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn hai người họ.
Đoàn Thụy Tín toàn thân nhễ nhại máu, thương tích chồng chất, chắc chắn không phải chuyện bịa. Nhưng nếu người này bị thương nặng đến vậy sao vẫn có vẻ rất hoạt bát, dường như chẳng hề hấn gì.
Chẳng lẽ đây là bẫy?
Hắn chuyển tầm mắt, cẩn thận quan sát tứ phía, nhưng dù có nhìn mỏi con mắt cũng chẳng phát hiện ra được mai phục hay có gì bất thường.
Doanh Thừa Phong thầm cảm thấy buồn cười, hai tay hắn chắp sau lưng, dường như không để ý gì đến người này. Sau lưng hắn, khí linh Lang Vương cũng đang nhàn nhã lắc lắc đuôi, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào người nọ, thoáng ánh lên vẻ hưng phấn.
Nó đã không có bất kỳ hứng thú gì với Bạch Ngân Cảnh, nhưng người cấp Hoàng Kim Cảnh này lại giống như một khúc xương khó gặm, có thể làm vật thí nghiệm cho nó.
Có điều, trước khi được chủ nhân cho phép, nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Sư phụ, trên người lão già kia có Kỳ Lân Thảo, chúng là thần dược trị thương, trong phút chốc có thể cứu được cả một người sắp chết đó!
Một người trong ba người đang bị quỷ binh vây đánh chật vật đến mức phải gào khóc đột nhiên thét to lên.
Cao thủ Hoàng Kim Cảnh trung niên kia lập tức ngưng tầm mắt, cười dữ tợn một tiếng, nói:
- Đưa thần dược trị thương Kỳ Lân Thảo ra đây, lão phu sẽ bỏ qua mọi chuyện, bằng không ngày này giờ này sẽ là giỗ đầu của các ngươi!
Doanh Thừa Phong và Đoàn Thụy Tín chỉ là cao thủ Bạch Ngân Cảnh, hắn không thèm để ý. Thứ duy nhất mà hắn cảnh giác chính là con sói lớn kia.
Có điều, dù con sói kia cùng cấp với hắn, có trang bị trên người hỗ trợ, hắn cũn có thể giành phần thắng.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, thở dài:
- Sư thúc tổ, không phải ta không chịu thu tay lại, mà là hắn khinh người quá đáng, ngài nói phải làm sao?
Cơ mặt Đoàn Thụy Tín hơi co lại, hắn thấp giọng nói:
- Trốn!
Doanh Thừa Phong hơi lảo đảo, u oán nhìn Đoàn Thụy Tín, vị chủ nhân Chấp Pháp Đường này sao lại trở nên nhát như vậy?
Kỳ thực, từ sau khi liên tiếp giết chết vài cao thủ Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là Tử Kim Cảnh, hắn đã không còn cảm giác gì đối với cao thủ cấp này rồi.
Nhưng hắn không thể hiểu nổi nỗi khổ tâm của những cao thủ cấp Bạch Ngân Cảnh ngày đêm tu luyện nhưng cuối cùng vẫn không thể lên được Hoàng Kim Cảnh, cũng không thể hiểu cảm giác luôn hướng về và kính trọng của bọn họ đối với Hoàng Kim Cảnh.
- Trốn? Ha ha, đã ở trong tay lão phu, các ngươi có thể thoát sao?
Nam tử trung niên cười điên cuồng, biểu hiện của Đoàn Thụy Tín đã đánh tan chút đắn đo cuối cùng trong lòng hắn. Cổ tay hắn rung lên, một sợi xích bằng thép lập tức phóng ra, hướng về phía Doanh Thừa Phong và Đoàn Thụy Tín.
Đoàn Thụy Tín biến sắc, hắn tiến về phía trước một bước, chắn lấy Doanh Thừa Phong, giơ trường đao trong tay lên cao, tinh khí thần lập tức tăng lên đến cực hạn.
Tuy hắn tự biết sức lực bản thân, biết mình không thể chống cự nổi một đòn của cao thủ Hoàng Kim Cảnh, nhưng hắn tuyệt đối không lùi lại sau lưng vãn bối sư môn.
Nhưng chưa đợi đao trong tay hắn phóng thích, một bóng đen đã quỷ dị đi tới trước mặt hắn.
Đoàn Thụy Tín ngẩn ra, chân khí trong cơ thể lập tức ngưng lại, không phát ra ngoài.
Lang Vương to lớn kia không biết từ lúc nào đã ngồi xếp bằng trước mặt hắn. Nó há miệng, thở ra từng hơi, trên người phát ra một quầng sáng kỳ lạ, thần bí.
Linh thú Hoàng Kim Cảnh này đã ra tay, hắn tất nhiên chỉ việc vui vẻ ngồi yên theo dõi diễn biến rồi.
Ầm…
Sợi xích mang theo năng lượng lớn vô cùng quất vào cơ thể con sói, phát ra tiếng kim loại va chạm vô cùng rõ ràng.
Thân thể sói lớn kia dường như không phải bằng xương bằng thịt, mà như thể được rèn đúc nên từ loại sắt thép cứng nhất trên thế gian, dù có bị xích sắt cắm vào người cũng không thương tổn mảy may.
Tiếng cười của nam tử trung niên kia tắt ngấm, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Đây là loại linh thú gì mà lại có cơ thể đáng sợ như vậy, mình có thể làm nó bị thương sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, sắc mặt hắn lại biến đổi.
Bởi hắn đột ngột phát hiện, sợi xích của mình lại bị một luồng năng lượng kéo lại, dù nó có chuyển động ra sao không bị hút chặt vào người con sói lớn kia, căn bản không thể thu về được.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, chân khí trong cơ thể lưu chuyển đến cực hạn.
Sợi xích kia dưới sức lôi kéo của hai bên căng ra thẳng tắp, thậm chí còn hơi phát ra âm thanh vặn vẹo đầy đau khổ.
Bọn họ một người một thú, chẳng khác nào hai đại lực sĩ đấu sức với nhau thông qua linh khí xích sắt này.
Ánh mắt nam tử trung niên kia ánh lên một tia hung quang. Hắn đột nhiên giơ tay lên, một luồng hàn quang lập tức bắn ra, gần như trong lúc ra tay đã bay qua khoảng cách giữa hai bên, xuất hiện trước mắt Lang Vương.
Nhưng khí linh Lang Vương kia mạnh cỡ nào chứ. Nó đột nhiên mở rộng miệng, lộ ra khuôn miệng như bồn máu, ngay lúc sắp xảy ra chuyện nuốt vào một ít hàn quang.
Kỳ thực, bản thể của nó là do năng lượng cấu thành, dù bị bắn trúng hai mắt cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng tính cách cao ngạo của nó tuyệt đối không để bản thân rơi vào thế hạ phong, cho dù chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Tuy vậy, biểu hiện của nó lại làm cho nam tử trung niên kia càng thêm sởn tóc gáy.
Ám khí mà hắn bắn ra là một loại châm đoạt mệnh cực mạnh, một khi đã chạm vào vật thể rắn sẽ bắn ra hơn một trăm cây châm nhỏ như sợ lông bò, khiến cho kẻ thù bị thương nặng.
Nhưng vật ấy lại bị con sói nuốt vào bụng.
Chẳng lẽ bụng nó cũng do sắt thép luyện thành sao?
Cắn chặt răng, hắn hét lớn một tiếng, hai chân đập xuống, không đấu sức với Lang Vương nữa mà mượn lực vọt tới trước. Đồng thời, trong tay hắn có thêm một thanh nhuyễn kiếm phát ra vô số chấm sáng, như một trận mưa kiếm tới tấp ập đến.
Đôi mắt của khí linh Lang Vương lóe lên ý cười lạnh. Nó mở miệng rít gào.
Một tia từ quang phóng ra từ miệng nó với tốc độ rất nhanh, quét về phía những chấm sáng đầy trời kia.
Chỉ quét qua một lần mà vô số những chấm sáng kia đều biến mất không còn dấu vết. Không chỉ có vậy, trường kiếm trong tay nam tử trung niên cũng u ám lại, không còn bất kỳ phong thái nào của linh binh.
Từ quang vừa quét qua, vạn vật đều rơi xuống.
Nam tử trung niên kia lạnh cả người, đây là lần đầu hắn gặp được đối thủ có năng lực thần kỳ đến vậy.
Hắn kêu lên một cách quái dị, buông xích sắt trong tay, thân thể xoay giữa không trung, không quay đầu lại mà chạy về phía sau.
Dù ba đồ đệ bị quỷ binh vây đánh đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, hắn cũng không còn nghĩ được nhiều.
Tuy nhiên ngay lúc hắn như phát điên chạy được khoảng trăm trượng, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, con mắt nhìm chằm chằm về phía trước, tràn đầy vẻ khó tin.
Vùng không gian phía trước mặt hắn đột nhiên lóe lên, dường như nứt ra một lối đi đen kịt không chút ánh sáng.
Đằng sau, con sói lớn cực mạnh kia giống như từ hư vô bước ra, xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.