Chương 417: Lão tổ cho gọi
Thương Thiên Bạch Hạc
20/08/2015
Đang lúc mọi người cùng lúc nhìn vào mặt mình, Doanh Thừa Phong tỏ ra ngại ngùng tươi cười nói : - 3 ngàn linh tệ
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, người mà hoài nghi nhiều nhất cũng tin tưởng lời giải thích của Doanh Thừa Phong. Tiểu tử này quả nhiên có tiền nhiều đến nỗi không có nơi để tiêu tiền, không ngờ tiêu phí nhiều linh tệ đến thế cũng chỉ vì muốn lưu lại một vật kỷ niệm.
Tuy nhiên, đây là lựa chọn của người ta, ngoại trừ các vị trưởng bối Khí Đạo Tông thì không có người nào có thể chỉ chích hắn.
Nụ cười trên mặt của Hứa phu nhân không thay đổi, nàng mỉm cười nhìn một vòng nói: - Xem ra không có người nào đấu giá với Doanh Hộ Pháp, vậy thiếp đứng ra làm chủ, vật này thuộc về Doanh Hộ Pháp.
Doanh Thừa Phong hướng về bốn phía chắp tay nói: - Đa tạ các vị đã nhường cho, Doanh mỗ đây đã hoàn thành tâm nguyện, xin đa tạ.
Những lời nói của hắn ta tuyệt đối chân thành. Nếu để mọi người nơi đây biết trong bảo rương màu vàng có chứa cái gì thì cái giá hắn phải chi phải gấp 10 lần cũng chưa chắc đã đạt được. Hơn nữa mặc dù lần này hắn bán hơn phân nửa bảo vật đem đến từ Hồ Gia, nhưng linh tệ trên người hắn cũng chỉ khoảng 7, 8 ngàn mà thôi. Nếu trong hội trường có vị đại lão nào quyết cùng hắn đấu chiến, hắn cũng lo lắng không đủ đấy.
Người bên cạnh đều đáp lễ, Doanh Thừa Phong cũng đáp lại bằng nụ cười thân thiện.
Theo sau, Doanh Thừa Phong tiến vào phòng riêng của Khí Đạo Tông cũng không quay trở lại nữa. Mà cả trong hội trường cũng khôi phục được tiêu chuẩn bình thường, không có người nào tùy ý tăng giá.
Tuy nhiên, Đồng Vô Đạo và vị cường nhân Bạch Ngân cảnh kia có vẻ mặt khó chịu, đều hận Doanh Thừa Phong thấu xương rồi.
Ở góc đại sảnh có một phòng riêng hoa lệ có một cô gái xinh đẹp nhẹ giọng nói: - Ông nội ngài vì sao phải nhường cho Doanh Thừa Phong cái bảo rương màu vàng? cháu muốn tăng giá ông cũng không cho.
Bên cạnh nàng là một lão già mặc áo bào màu vàng, thân phận của ông rất cao quý, chính là vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh mà trước đó ông ấy đã nói lời nghi ngờ khiến Doanh Thừa Phong phải giải thích rõ ràng cho mọi người.
Lúc này đôi mắt cháu gái tỏ ra bất mãn chất vấn, ông cười ha ha nói: - Phương nhi, cháu cũng nghe Doanh Thừa Phong nói, hắn chỉ là muốn có một bảo rương làm kỷ niệm thôi. Một khi đã như vậy, chúng ta hà tất gì đưa hắn ta đến chỗ chết để đắc tội, nhường bảo rương thứ 3 đưa hắn, chúng ta cạnh tranh lần sau.
Khóe miệng cô gái hơi nhếch lên nói: - Ông nội là cường nhân Hoàng Kim Cảnh chẳng lẽ còn sợ hắn sao.
Lão nhân chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng nói: - Cháu nói đúng, lão phu đích thực là trong lòng có sợ.
Cô gái trợn tròn hai mắt , khó có thể tin lão già nói : - Ông nội, ngài nói gì?
Lão khẽ vuốt râu dài, giọng trì hoãn nói: - Doanh Thừa Phong kia tuy rằng hiện tại chỉ là một gã linh sư Bạch Ngân Cảnh, tuổi của hắn vẫn còn trẻ nhưng tốc độ phát triển rất nhanh đều khiến người ta kinh sợ. Ha ha, chỉ cần hắn mười năm nữa không, không đến 10 năm, có lẽ hắn có thể cùng lão phu chạy song song rồi.
Hai mắt cô gái càng trợn tròn hơn, từ trước tới giờ nàng cũng không nghĩ đến, không ngờ ông nội đánh giá đối với 1 người lại cao như vậy.
- Ông nội, ông nói là hắn không đến 30 tuổi thì có thể trở thành cường nhân Hoàng Kim Cảnh sao?
Lão nhân cười khổ một tiếng, nói: - Lão phu không biết, nhưng lão phu không muốn đánh cuộc.
Cô gái lắc lư cái đầu nhỏ nhắn, hai mắt sáng ngời nhìn phòng riêng của Khí Đạo Tông, cũng không biết trong cái đầu nhỏ nhắn lắc lư này có ý tưởng cổ quái gì đang nảy sinh ra.
Sau một canh giờ, tất cả bảo rương đã được bán hết.
Trong tiếng cười khẽ của Hứa phu nhân, bảy người lên đài giao nộp linh tệ, nhận lấy bảo rương của mình.
Hai người mở bảo rương tại chỗ, nhưng kết quả đổi lấy một tiếng cười hả hê, bởi vì ở 2 cái bảo rương này không ngờ chỉ là một linh khí Hắc Thiết Cảnh bình thường, mà thật đáng buồn hơn chính là cái vật này thậm chí còn không phải là linh khí bí văn.
Tốn hơn 5 ngàn linh tệ đổi lấy vật ấy tự nhiên khiến con người ta thất vọng và ân hận.
Tuy nhiên, những người may mắn mua được bảo rương này đều là người có tiền có thế, đối với bọn họ thì 5 ngàn linh tệ không phải là con số nhỏ, cũng có thể khiến bọn họ đau lòng, nhưng không đến nỗi thương gân động cốt.
Doanh Thừa Phong và 5 vị còn lại có đạt được bảo rương nhưng không muốn mở ra cho mọi người xem. Bọn họ thu thập lại rồi đều rời đi trong những ánh mắt ghen ghét của mọi người xung quanh.
Lần đại hội này toàn bộ đến đây là kết thúc.
Nhưng mà ngay khi Doanh Thừa Phong và PHong Huống đợi người rời khỏi đại hội, có một vị áo lam đang đợi nhiều giờ rồi. Y bước lại gần và nhìn Doanh Thừa Phong bái lễ nói: - Hộ pháp đại nhân, Hứa phu nhân dặn tiểu nhân, xin ngài vào Linh Tháp một chuyến.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích nói: - Hứa phu nhân có gì chỉ bảo.
Người nọ thấp giọng nói: - Tiểu nhân không biết, tuy nhiên Hứa phu nhân có nói, dường như có vị đại nhân muốn gặp ngài.
Doanh Thừa Phong va Phong Huống hai người trao đổi với nhau một chút ánh mắt lẫn sự hưng phấn và vẻ kinh ngạc.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói: - Được, ta theo ngươi đi.
Nhìn sau lưng bong đã rời xa, Đoàn Thụy Tín hạ giọng nói: - Phong sư đệ, người nói muốn gặp Thừa Phong đấy, phải chăng là Lão nhân gia kia?
Phong Huống cười ha hả, nói: - Không sai, chắc là vị lão nhân gia kia.
Lão thở dài nói: - Tiểu tử đây có duyên lớn, ngay cả lão phu cũng không có cơ hội được gặp lão nhân gia, tiểu tử này lại có cơ duyên lớn như vậy. Hi vong hắn có thể nắm bắt cơ hội này, hãy hưởng một chút lợi ích này đi.
Trên mặt của Đoàn Thụy Tín cũng lộ rõ tia hâm mộ, sau đó nói: - Ngươi yên tâm, điều khác thì không dám nói nhưng nếu muốn mò điều tốt, Thừa Phong tuyệt đối sẽ không đứng sau người khác đâu.
Phong Huống cười ha ha, nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Doanh Thừa Phong không có lý do gì hài lòng hơn.
Nếu tiểu tử này không phải đã ra tay mai phục thì chỉ 3 ngàn linh tệ có thể cướp được bảo rương màu vàng không.
Đi theo vị áo lam đi được nửa vòng xung quanh Tháp, có một con đường khác từ cửa hông vào trong Linh tháp.
Ở trong này, không ngờ lại có người quen cũ đợi đã lâu.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng lên nói: - Hóa ra là Kỷ huynh, làm phiền huynh rồi.
Kỷ Đàn Nguyệt cười ha hả, nói : - Có thể vì Doanh huynh xử lý một số chuyện nhỏ, Kỷ mỗ cầu còn không được
Y phất phất tay cho vị áo lam kia lui xuống.
Sau đó, Kỷ Đàn Nguyệt nói: - Doanh Huynh ngồi tạm, Hứa phu nhân đang tiễn khách, nhiều nhất nửa ngày có thể trở về.
Lần này đến tham gia Linh Đạo Thánh Đường có nhiều người tham gia, có nhiều dạng người, trong đó người có thân phận lớn thì nhiều vô số kể. Hứa phu nhân làm chủ hội nên phải hao hết tâm tư trong việc nghênh đón.
Trong lòng hiện lên một tia nghi vấn, Doanh Thừa Phong nói: - Kỷ huynh, Hứa phu nhân rất có uy vong ở Linh Đạo Thánh Đường nhỉ.
Kỷ Đán Nguyệt khẽ gật đầu, nói:
- Nàng là một trong những huyết thống dòng dõi của Lão Tổ Tông, thân thận cao quý, người thường không thể sánh được.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, giờ mới biết thân phân chân chính của Hứa phu nhân.
Kỳ quái là ngay cả Cường nhân Hoàng Kim Cảnh gặp được Hứa Phu nhân cũng không dám kiêu căng, hóa ra sau lưng nàng thật sự mạnh không thể tin nổi.
Kỷ Đàn Nguyệt liếc nhìn Doanh Thừa Phong một cái, trầm giọng nói: - Hứa phu nhân trẻ tuổi như vậy, cũng đã từng thăng tiến Bạch Ngân Cảnh, và một mình đảm nhiệm quản một mặt, làm người ta vô cùng kính nể. Nhưng lão phu kính nể nhất lại không phải là nàng.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong lòng kinh ngạc tại sao Kỷ Đàn Nguyệt đột nhiên nói như vậy, nhưng vẫn thích thú hỏi: - Không biết huynh khâm phúc nhất là vị anh hùng nào?
Kỷ Đàn Nguyệt cười ha hả, nói: - Lão phu khâm phục nhất là Doanh huynh đó. Y chỉ tay, ngăn cản Doanh Thừa Phong đang định khiêm tốn, nói tiếp: - Hứa phu nhân này có thành tựu, hơn một nửa là thuê người trợ giúp. Doanh huynh thì không giống. Ngươi xuất thân bần hàn, lại không có chỗ dựa nào vững chắc, không ngờ trẻ tuổi đã đạt được thành tựu như vậy, sau này chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở. Đây mới chính là kỳ tài chân chính.
Hắn nói thật tâm, rõ ràng không phải nói cho xong chuyện.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng nói: - Kỷ huynh quá khen.
Hai người đều có đều có lòng kết giao, nói chuyện thấy hợp. Tuy không thể chỉ vài lần gặp ngắn ngủi đã trở thành bằng hữu sinh tử nhưng đều để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Đặc biệt là Kỷ Đàn Nguyệt, đối mãn nguyện đối với biểu hiện của chính mình tương
Doanh Thừa Phong hiện tại là một vị Linh Vũ Giả đồng giai vô địch (vô địch trong những người cùng cấp). Việc hắn thẳng tiến Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là ranh giới cao hơn là sự việc chắc như đinh đóng cột. Tạo quan hệ tốt với hắn vào lúc này tuyệt đối là một vốn bốn lời.
Khoảng nửa ngày sau, Hứa phu nhân mới trở về.
Trên mặt nàng sắc mặt có vẻ mệt mỏi, từ đó có thể biết Hứa phu nhân mấy ngày qua hao công tổn sức rất nhiều.
Kỷ Đàn Nguyệt hướng về phía Hứa phu nhân làm lễ rồi mỉm cười cáo lui.
Tuổi của y tuy rằng lớn hơn Hứa phu nhân rất nhiều, nhưng hành động của y lúc này thể hiện là cấp dưới, có thể thấy được địa vị của Hứa phu nhân ở Linh Tháp là thế nào.
Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn Hứa phu nhân. Tuy rằng bọn họ quen biết không ít ngày, nhưng vì mối quan hệ của Thẩm Ngọc Kỳ cho nên trong lòng Doanh Thừa Phong vẫn đối xử với nàng như trưởng bối.
Nhưng, hiện giờ nhìn kỹ lại, lại khiến hắn nhìn ra một ít điều bất thường gì đó.
Nàng tuy rằng được người gọi là Hứa phu nhân, nhưng thật ra tuổi thì lại rất nhỏ, không lớn tuổi như tưởng tượng ban đầu của Doanh Thừa PHong.
Có điều, cách ăn mặc trang điểm của nàng thiên hướng về sự chín chắn, hành động cử chỉ lại càng hào phóng, cao quý, giống như là một phu nhân quyền quý. Vì vậy vô hình dung mọi người đều không để ý tới độ tuổi thật của nàng.
Nếu tính theo kinh nghiệm của Doanh Thừa Phong, nàng tối đa cũng chỉ hơn 30 tuổi thôi.
Hơn 30 mươi tuổi, lại có thể thăng tiến Linh Sư Bạch Ngân Cảnh, mặc dù thành tựu này so sánh với Doanh Thừa Phong thì không có nghĩa gì, nhưng cũng xem là hiếm có rồi.
Sắc mặt của Hứa phu nhân hơi đỏ lên, thậm chí không chịu nổi ánh mắt sáng rực của tên tiểu tử này.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, nói: - Doanh Huynh, lúc này đây thiếp đích thân mời ngươi ở lại, vì lão tổ tông muốn gặp mặt ngươi một lần.
Doanh Thừa Phong a một tiếng, hắn lập tức cung kính nói: - Không ngờ tiền bối cho gọi, vãn bối xin bái kiến.
Hứa phu nhân tức giận ra mặt, liếc nhìn hắn một cái, tiểu tử này vừa nghe đến lão tổ tông liền lập tức như biến đổi thành một người khác, thật không thú vị chút nào.
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, người mà hoài nghi nhiều nhất cũng tin tưởng lời giải thích của Doanh Thừa Phong. Tiểu tử này quả nhiên có tiền nhiều đến nỗi không có nơi để tiêu tiền, không ngờ tiêu phí nhiều linh tệ đến thế cũng chỉ vì muốn lưu lại một vật kỷ niệm.
Tuy nhiên, đây là lựa chọn của người ta, ngoại trừ các vị trưởng bối Khí Đạo Tông thì không có người nào có thể chỉ chích hắn.
Nụ cười trên mặt của Hứa phu nhân không thay đổi, nàng mỉm cười nhìn một vòng nói: - Xem ra không có người nào đấu giá với Doanh Hộ Pháp, vậy thiếp đứng ra làm chủ, vật này thuộc về Doanh Hộ Pháp.
Doanh Thừa Phong hướng về bốn phía chắp tay nói: - Đa tạ các vị đã nhường cho, Doanh mỗ đây đã hoàn thành tâm nguyện, xin đa tạ.
Những lời nói của hắn ta tuyệt đối chân thành. Nếu để mọi người nơi đây biết trong bảo rương màu vàng có chứa cái gì thì cái giá hắn phải chi phải gấp 10 lần cũng chưa chắc đã đạt được. Hơn nữa mặc dù lần này hắn bán hơn phân nửa bảo vật đem đến từ Hồ Gia, nhưng linh tệ trên người hắn cũng chỉ khoảng 7, 8 ngàn mà thôi. Nếu trong hội trường có vị đại lão nào quyết cùng hắn đấu chiến, hắn cũng lo lắng không đủ đấy.
Người bên cạnh đều đáp lễ, Doanh Thừa Phong cũng đáp lại bằng nụ cười thân thiện.
Theo sau, Doanh Thừa Phong tiến vào phòng riêng của Khí Đạo Tông cũng không quay trở lại nữa. Mà cả trong hội trường cũng khôi phục được tiêu chuẩn bình thường, không có người nào tùy ý tăng giá.
Tuy nhiên, Đồng Vô Đạo và vị cường nhân Bạch Ngân cảnh kia có vẻ mặt khó chịu, đều hận Doanh Thừa Phong thấu xương rồi.
Ở góc đại sảnh có một phòng riêng hoa lệ có một cô gái xinh đẹp nhẹ giọng nói: - Ông nội ngài vì sao phải nhường cho Doanh Thừa Phong cái bảo rương màu vàng? cháu muốn tăng giá ông cũng không cho.
Bên cạnh nàng là một lão già mặc áo bào màu vàng, thân phận của ông rất cao quý, chính là vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh mà trước đó ông ấy đã nói lời nghi ngờ khiến Doanh Thừa Phong phải giải thích rõ ràng cho mọi người.
Lúc này đôi mắt cháu gái tỏ ra bất mãn chất vấn, ông cười ha ha nói: - Phương nhi, cháu cũng nghe Doanh Thừa Phong nói, hắn chỉ là muốn có một bảo rương làm kỷ niệm thôi. Một khi đã như vậy, chúng ta hà tất gì đưa hắn ta đến chỗ chết để đắc tội, nhường bảo rương thứ 3 đưa hắn, chúng ta cạnh tranh lần sau.
Khóe miệng cô gái hơi nhếch lên nói: - Ông nội là cường nhân Hoàng Kim Cảnh chẳng lẽ còn sợ hắn sao.
Lão nhân chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng nói: - Cháu nói đúng, lão phu đích thực là trong lòng có sợ.
Cô gái trợn tròn hai mắt , khó có thể tin lão già nói : - Ông nội, ngài nói gì?
Lão khẽ vuốt râu dài, giọng trì hoãn nói: - Doanh Thừa Phong kia tuy rằng hiện tại chỉ là một gã linh sư Bạch Ngân Cảnh, tuổi của hắn vẫn còn trẻ nhưng tốc độ phát triển rất nhanh đều khiến người ta kinh sợ. Ha ha, chỉ cần hắn mười năm nữa không, không đến 10 năm, có lẽ hắn có thể cùng lão phu chạy song song rồi.
Hai mắt cô gái càng trợn tròn hơn, từ trước tới giờ nàng cũng không nghĩ đến, không ngờ ông nội đánh giá đối với 1 người lại cao như vậy.
- Ông nội, ông nói là hắn không đến 30 tuổi thì có thể trở thành cường nhân Hoàng Kim Cảnh sao?
Lão nhân cười khổ một tiếng, nói: - Lão phu không biết, nhưng lão phu không muốn đánh cuộc.
Cô gái lắc lư cái đầu nhỏ nhắn, hai mắt sáng ngời nhìn phòng riêng của Khí Đạo Tông, cũng không biết trong cái đầu nhỏ nhắn lắc lư này có ý tưởng cổ quái gì đang nảy sinh ra.
Sau một canh giờ, tất cả bảo rương đã được bán hết.
Trong tiếng cười khẽ của Hứa phu nhân, bảy người lên đài giao nộp linh tệ, nhận lấy bảo rương của mình.
Hai người mở bảo rương tại chỗ, nhưng kết quả đổi lấy một tiếng cười hả hê, bởi vì ở 2 cái bảo rương này không ngờ chỉ là một linh khí Hắc Thiết Cảnh bình thường, mà thật đáng buồn hơn chính là cái vật này thậm chí còn không phải là linh khí bí văn.
Tốn hơn 5 ngàn linh tệ đổi lấy vật ấy tự nhiên khiến con người ta thất vọng và ân hận.
Tuy nhiên, những người may mắn mua được bảo rương này đều là người có tiền có thế, đối với bọn họ thì 5 ngàn linh tệ không phải là con số nhỏ, cũng có thể khiến bọn họ đau lòng, nhưng không đến nỗi thương gân động cốt.
Doanh Thừa Phong và 5 vị còn lại có đạt được bảo rương nhưng không muốn mở ra cho mọi người xem. Bọn họ thu thập lại rồi đều rời đi trong những ánh mắt ghen ghét của mọi người xung quanh.
Lần đại hội này toàn bộ đến đây là kết thúc.
Nhưng mà ngay khi Doanh Thừa Phong và PHong Huống đợi người rời khỏi đại hội, có một vị áo lam đang đợi nhiều giờ rồi. Y bước lại gần và nhìn Doanh Thừa Phong bái lễ nói: - Hộ pháp đại nhân, Hứa phu nhân dặn tiểu nhân, xin ngài vào Linh Tháp một chuyến.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích nói: - Hứa phu nhân có gì chỉ bảo.
Người nọ thấp giọng nói: - Tiểu nhân không biết, tuy nhiên Hứa phu nhân có nói, dường như có vị đại nhân muốn gặp ngài.
Doanh Thừa Phong va Phong Huống hai người trao đổi với nhau một chút ánh mắt lẫn sự hưng phấn và vẻ kinh ngạc.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói: - Được, ta theo ngươi đi.
Nhìn sau lưng bong đã rời xa, Đoàn Thụy Tín hạ giọng nói: - Phong sư đệ, người nói muốn gặp Thừa Phong đấy, phải chăng là Lão nhân gia kia?
Phong Huống cười ha hả, nói: - Không sai, chắc là vị lão nhân gia kia.
Lão thở dài nói: - Tiểu tử đây có duyên lớn, ngay cả lão phu cũng không có cơ hội được gặp lão nhân gia, tiểu tử này lại có cơ duyên lớn như vậy. Hi vong hắn có thể nắm bắt cơ hội này, hãy hưởng một chút lợi ích này đi.
Trên mặt của Đoàn Thụy Tín cũng lộ rõ tia hâm mộ, sau đó nói: - Ngươi yên tâm, điều khác thì không dám nói nhưng nếu muốn mò điều tốt, Thừa Phong tuyệt đối sẽ không đứng sau người khác đâu.
Phong Huống cười ha ha, nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Doanh Thừa Phong không có lý do gì hài lòng hơn.
Nếu tiểu tử này không phải đã ra tay mai phục thì chỉ 3 ngàn linh tệ có thể cướp được bảo rương màu vàng không.
Đi theo vị áo lam đi được nửa vòng xung quanh Tháp, có một con đường khác từ cửa hông vào trong Linh tháp.
Ở trong này, không ngờ lại có người quen cũ đợi đã lâu.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng lên nói: - Hóa ra là Kỷ huynh, làm phiền huynh rồi.
Kỷ Đàn Nguyệt cười ha hả, nói : - Có thể vì Doanh huynh xử lý một số chuyện nhỏ, Kỷ mỗ cầu còn không được
Y phất phất tay cho vị áo lam kia lui xuống.
Sau đó, Kỷ Đàn Nguyệt nói: - Doanh Huynh ngồi tạm, Hứa phu nhân đang tiễn khách, nhiều nhất nửa ngày có thể trở về.
Lần này đến tham gia Linh Đạo Thánh Đường có nhiều người tham gia, có nhiều dạng người, trong đó người có thân phận lớn thì nhiều vô số kể. Hứa phu nhân làm chủ hội nên phải hao hết tâm tư trong việc nghênh đón.
Trong lòng hiện lên một tia nghi vấn, Doanh Thừa Phong nói: - Kỷ huynh, Hứa phu nhân rất có uy vong ở Linh Đạo Thánh Đường nhỉ.
Kỷ Đán Nguyệt khẽ gật đầu, nói:
- Nàng là một trong những huyết thống dòng dõi của Lão Tổ Tông, thân thận cao quý, người thường không thể sánh được.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, giờ mới biết thân phân chân chính của Hứa phu nhân.
Kỳ quái là ngay cả Cường nhân Hoàng Kim Cảnh gặp được Hứa Phu nhân cũng không dám kiêu căng, hóa ra sau lưng nàng thật sự mạnh không thể tin nổi.
Kỷ Đàn Nguyệt liếc nhìn Doanh Thừa Phong một cái, trầm giọng nói: - Hứa phu nhân trẻ tuổi như vậy, cũng đã từng thăng tiến Bạch Ngân Cảnh, và một mình đảm nhiệm quản một mặt, làm người ta vô cùng kính nể. Nhưng lão phu kính nể nhất lại không phải là nàng.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong lòng kinh ngạc tại sao Kỷ Đàn Nguyệt đột nhiên nói như vậy, nhưng vẫn thích thú hỏi: - Không biết huynh khâm phúc nhất là vị anh hùng nào?
Kỷ Đàn Nguyệt cười ha hả, nói: - Lão phu khâm phục nhất là Doanh huynh đó. Y chỉ tay, ngăn cản Doanh Thừa Phong đang định khiêm tốn, nói tiếp: - Hứa phu nhân này có thành tựu, hơn một nửa là thuê người trợ giúp. Doanh huynh thì không giống. Ngươi xuất thân bần hàn, lại không có chỗ dựa nào vững chắc, không ngờ trẻ tuổi đã đạt được thành tựu như vậy, sau này chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở. Đây mới chính là kỳ tài chân chính.
Hắn nói thật tâm, rõ ràng không phải nói cho xong chuyện.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng nói: - Kỷ huynh quá khen.
Hai người đều có đều có lòng kết giao, nói chuyện thấy hợp. Tuy không thể chỉ vài lần gặp ngắn ngủi đã trở thành bằng hữu sinh tử nhưng đều để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Đặc biệt là Kỷ Đàn Nguyệt, đối mãn nguyện đối với biểu hiện của chính mình tương
Doanh Thừa Phong hiện tại là một vị Linh Vũ Giả đồng giai vô địch (vô địch trong những người cùng cấp). Việc hắn thẳng tiến Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là ranh giới cao hơn là sự việc chắc như đinh đóng cột. Tạo quan hệ tốt với hắn vào lúc này tuyệt đối là một vốn bốn lời.
Khoảng nửa ngày sau, Hứa phu nhân mới trở về.
Trên mặt nàng sắc mặt có vẻ mệt mỏi, từ đó có thể biết Hứa phu nhân mấy ngày qua hao công tổn sức rất nhiều.
Kỷ Đàn Nguyệt hướng về phía Hứa phu nhân làm lễ rồi mỉm cười cáo lui.
Tuổi của y tuy rằng lớn hơn Hứa phu nhân rất nhiều, nhưng hành động của y lúc này thể hiện là cấp dưới, có thể thấy được địa vị của Hứa phu nhân ở Linh Tháp là thế nào.
Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn Hứa phu nhân. Tuy rằng bọn họ quen biết không ít ngày, nhưng vì mối quan hệ của Thẩm Ngọc Kỳ cho nên trong lòng Doanh Thừa Phong vẫn đối xử với nàng như trưởng bối.
Nhưng, hiện giờ nhìn kỹ lại, lại khiến hắn nhìn ra một ít điều bất thường gì đó.
Nàng tuy rằng được người gọi là Hứa phu nhân, nhưng thật ra tuổi thì lại rất nhỏ, không lớn tuổi như tưởng tượng ban đầu của Doanh Thừa PHong.
Có điều, cách ăn mặc trang điểm của nàng thiên hướng về sự chín chắn, hành động cử chỉ lại càng hào phóng, cao quý, giống như là một phu nhân quyền quý. Vì vậy vô hình dung mọi người đều không để ý tới độ tuổi thật của nàng.
Nếu tính theo kinh nghiệm của Doanh Thừa Phong, nàng tối đa cũng chỉ hơn 30 tuổi thôi.
Hơn 30 mươi tuổi, lại có thể thăng tiến Linh Sư Bạch Ngân Cảnh, mặc dù thành tựu này so sánh với Doanh Thừa Phong thì không có nghĩa gì, nhưng cũng xem là hiếm có rồi.
Sắc mặt của Hứa phu nhân hơi đỏ lên, thậm chí không chịu nổi ánh mắt sáng rực của tên tiểu tử này.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, nói: - Doanh Huynh, lúc này đây thiếp đích thân mời ngươi ở lại, vì lão tổ tông muốn gặp mặt ngươi một lần.
Doanh Thừa Phong a một tiếng, hắn lập tức cung kính nói: - Không ngờ tiền bối cho gọi, vãn bối xin bái kiến.
Hứa phu nhân tức giận ra mặt, liếc nhìn hắn một cái, tiểu tử này vừa nghe đến lão tổ tông liền lập tức như biến đổi thành một người khác, thật không thú vị chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.