Chương 856: Long lân chiến giáp
Thương Thiên Bạch Hạc
26/10/2015
- Phi Lâm điện hạ…
Tất cả mọi người đồng loạt cúi người chào Phi Lâm điện hạ, ngay cả chúng Long Tộc cao ngạo kia cũng không là ngoại lệ.
Mà trong đó mấy vị Kỵ Sĩ Trưởng phụ trách canh gác ở nơi đây lại đỏ bừng mặt, trong mắt không giấu được vẻ kích động.
Phi Lâm điện hạ, đây chính là cao thủ mạnh nhất trong tất cả các Vương Cấp cường giả.
Có thể nói, trong toàn bộ Thánh giáo, trừ Giáo Tông Bệ Hạ ra thì không thể nghi ngờ là Phi Lâm điện hạ có tiếng nói và danh vọng lớn nhất.
Tuy nhiên, mấy chục năm trở lại đây, Phi Lâm điện hạ vẫn luôn bế quan không xuất hiện, rất hiếm khi đi ra. Ngay cả các Kỵ Sĩ Trưởng bình thường muốn gặp y một lần đều muôn vàn khó khăn.
Hiên giờ lại có thể gặp được ở chỗ này, tất nhiên là làm cho họ thấy vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Phi Lâm điện hạ mỉm cười lạnh nhạt, y nhìn quanh một vòng, ánh mắt lưu lại chỗ đám người Long Tộc, nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, bổn tọa muốn xem cuộc chiến, ngươi không phản đối chứ?
Mặc dù là y hỏi, nhưng bất cứ ai đều có thể nghe hiểu ý khẳng định cứng rắn của y. Bất kể các Long Tộc cường giả bằng lòng hay không, y cũng sẽ không rời đi.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hơi giật giật cơ mặt, y chậm rãi nói:
- Nếu Phi Lâm điện hạ đã có hứng thú, tại hạ tất nhiên là vô cùng hoan nghênh.
Y biết rõ sự đáng sợ của Phi Lâm điện hạ, đừng nói là ở Quang Minh thánh giáo, cho dù là ở Long Tộc thánh địa, nếu y muốn đến xem cuộc chiến, sợ là cũng không ai có gan dám từ chối y.
Ánh mắt Arnold hơi động, nhìn về phía Doanh Thừa Phong, đột ngột nói:
- Phi Lâm điện hạ, hóa ra ngài và Doanh đại sư là bạn thâm giao à.
Phi Lâm điện hạ có thân phận cao bực nào, trận chiến giữa Bá Vương và Ngao Đức Lạp chẳng qua là phần tiếp diễn của Linh thú tranh đấu mà thôi, làm sao có thể ồn ào đến tai y, để y đích thân đến vào hôm nay, hơn nữa việc hôm qua y đột nhiên lên tiếng, tự nhiên cũng làm cho đám người Long Tộc thấy nghi ngờ.
- Ha ha.
Phi Lâm điện hạ không định giấu diếm chút nào, y tiến lên mấy bước, đứng sóng vai cùng Doanh Thừa Phong, nhìn Bá Vương, nói:
- Thằng nhóc, phải cố gắng mà thắng đấy.
Tuy Bá Vương không biết người này là ai, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người cũng biết y là một cao thủ cực mạnh, y gật đầu mạnh một cái, nói:
- Vâng.
Sau đó, y sải bước đi thẳng vào một sân đấu trường trước mắt mọi người.
Nơi này có hơn mười sân đấu trường, đều là dành cho các cao thủ dưới Vương Cấp quyết đấu. Trừ vài cái đấu trường đặc biệt ra, các đấu trường còn lại tuy có vòng bảo hộ, nhưng vòng bảo hộ cũng không là loại che mờ, mà qua vòng bảo hộ, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hết thảy tình hình chiến đấu bên trong.
Ngao Đức Lạp cười dữ dằn, trong lòng y tràn ngập sự tức giận và thịnh nộ, lúc này muốn trút hết ra. Sau khi Ái Lệ Ti điện hạ khẽ ra lệnh, vòng bảo hộ chậm rãi dâng lên, vây quanh hai vị thánh thú hùng mạnh.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào nơi này, cho dù là Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và Phi Lâm điện hạ cũng không ngoại lệ.
Bởi vì hai thánh thú đối chiến nhau trong đấu trường hiện giờ đã không chỉ đại biểu cho bản thân họ, mà còn đại biểu cho thể diện của Quang Minh thánh giáo và Long Tộc, bất cứ kẻ nào đều không muốn bị thua trong trận chiến đấu này.
Bởi vì vòng bảo hộ là rong suốt nên tất cả mọi người đều có thể thấy rõ rằng tình hình bên trong.
Thân thể của Ngao Đức Lạp lập tức bắt đầu lớn lên, ngay sau đó liền bay lên trời, từ dưới nách y mọc ra một đôi cánh màu lam nhạt, đôi cánh này cũng không là tầm thường, chỗ đầu nhọn của cánh chim lại ánh lên tầng tầng vầng sáng màu lam, dường như trên đó bao trùm một lớp nước gợn vậy.
Mà thân thể của y lại liên tục kéo dài, chỉ một lát sau đã hóa thành một con rồng khổng lồ.
Đương nhiên, tuy con rồng khổng lồ này có kích cỡ không nhỏ, nhưng uy áp của nó còn kém khá xa so với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hồi trước.
Bá Vương vẫn chưa biến thân, y cười lạnh nói:
- Ngao Đức Lạp, chúc mừng ngươi rốt cục biến thành Thánh Long. Ha ha, chẳng qua con Thánh Long như ngươi có phải chỉ được cái vẻ bề ngoài hay không đây?
Ngao Đức Lạp giận tím mặt, gầm rống nói:
- Có phải hay không thì ngươi thử một lần sẽ biết.
Khí thế của y liên tục mạnh lên, trong chớp mắt cũng đã vượt qua giới hạn Tước vị thánh thú, đạt đến trình độ Đại công tước cấp cường giả. Theo sau, y há to miệng, phun ra một dòng nước hóa thành mũi tên nhọn, bắn thẳng về phía Bá Vương.
Đôi mắt Bá Vương sáng lên, y cũng không ngưng tụ khí tức, cũng không rút ra rìu lớn, nhưng hai bàn tay nắm lại thành đấm, hung hăng mà đánh một quyền về phía trước.
- Ầm…
Nắm đấm và mũi tên nước đụng mạnh vào nhau, Bá Vương tức giận hừ một tiếng, thân thể y bị dòng nước tung lên, lộn hai vòng giữa không trung mới chật vật mà ngã xuống.
Ngao Đức Lạp ngẩn ra, trong mắt y lộ vẻ khó tin.
Thằng nhãi này không ngờ lại dùng lực lượng thể xác để chống cự lại hơi thở của rồng, chẳng lẽ y bị ngu đi sao?
- Tốt, quả nhiên có chút lực lượng.
Bá Vương cất tiếng cười ha ha, y nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn vui thích.
Sắc mặt Ngao Đức Lạp trầm xuống, y thế mới biết, đối phương chẳng qua chỉ định thử y với ý trêu chọc thôi.
Vừa nghĩ tới chính mình lại bị một con thánh thú khác khinh thường, thân là Thánh Long, Ngao Đức Lạp liền giận không kềm được.
Y rống to một tiếng, khí tức tuôn ra mãnh liệt, lại một lần nữa há to miệng, tuy nhiên, lúc này đây y phun ra không chỉ là một mũi tên nước mà là một cột nước cực lớn.
Mặt ngoài của cột nước này cũng không phẳng lặng, mà là có vô số sóng nước cuồn cuộn sôi trào, tại trong không trung biến thành vô số mũi tên nhỏ bén nhọn.
Bất cứ kẻ nào bị cột nước kỳ dị này phun vào, chắc chắn sẽ bị xé thành vô số mảnh vụn.
Mới đầu, Ngao Đức Lạp chỉ có ý định thử sức, cũng không muốn đánh chết Bá Vương, nhưng sau khi bị thằng này chọc giận, y đã vứt bỏ hết ý định đấy rồi.
Bá Vương khẽ lật cổ tay, một chiếc rìu lớn phảng phất như đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, lơ lửng hiện ra trên tay của y. Cùng lúc này, từ người y, một luồng khí thế lạnh lùng tuôn ra một cách mãnh liệt.
Luồng khí thế này cực mạnh, cũng không kém cỏi chút nào so với Ngao Đức Lạp.
Vòng bảo hộ nơi đây khá là cao siêu, không chỉ có thể để cho mọi người nhìn thấy tình hình chiến đấu của hai người bên trong, mà ngay cả khí tức và khí thế của cả hai cũng có thể hoàn toàn lọt ra.
Cho nên khi khí thế của Bá Vương tuôn ra mãnh liệt, sắc mặt phần lớn các Long Tộc cường giả đều không kìm được mà thay đổi.
Một người trong số đó kinh hô:
- Đại công tước cấp…không có khả năng.
Quả thật là không có khả năng.
Trên con đường tu luyện, tuy cấp Đại công tước chỉ cao hơn một bậc so với cấp Công tước, hơn nữa khoảng cách một bậc này không phải là từ Tử Kim Cảnh đến Tước vị, cũng không phải là từ Tước vị đến Vương Cấp.
Nhưng mà, dù sao thì đây cũng là một cấp bậc đấy.
Nói chung, một cao thủ có thể vượt qua cấp này trong vòng hai mươi năm cũng đã là thiên phú dị bẩm rồi.
Nhưng Bá Vương thăng cấp lên Tước vị còn chưa đầy một năm, nhưng chỉ trong đoạn thời gian một năm này, không ngờ y lại thẳng từ Tước vị xông lên cấp Đại công tước.
Đối với tất cả những người tu luyện bình thường mà nói, điều này là một thần thoại khó có thể tin.
Sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức sa sầm lại, trong lòng y ẩn ẩn dâng lên một cảm giác chẳng lành.
Ngao Đức Lạp có thể thăng cấp là do y có gần trăm năm tích lũy ở cảnh giới Tước vị.
Sau khi dùng Long Tộc chí bảo, y mới có lực lượng tích lũy lâu dài mà thành công thăng cấp.
Nhưng Bá Vương thì sao, con thánh thú có lai lịch không rõ này lại làm sao mà có thể làm được điều đó.
Thấu Cốt Ngọc Tủy dù có thần hiệu nhưng cũng không thể đạt được hiệu quả khoa trương đến bực này đi.
Bá Vương chính là linh thú đặc biệt, bẩm sinh liền giỏi về ẩn nấp, nếu y che giấu thực lực thì ngay cả cao thủ tột bực như Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cũng không thể liếc mắt một cái là nhận ra.
Ngay cả là Arnold có thực lực cực mạnh cũng chỉ đoán sai mà thôi.
Cho nên đến tận lúc này, bọn họ mới nhận rõ được, thực lực của Bá Vương vậy mà đã đạt đến trình độ không kém hơn so với Ngao Đức Lạp.
- Vù vù vù…
Bá Vương nhanh chóng quơ chiếc rìu lớn, mỗi một lần khua rìu đều kéo theo một trận trời rung đất chuyển.
Sự rung chuyển trời đất này giống như một vòng xoáy, nháy mắt tạo thành hơn trăm dòng khí quanh mình y, những dòng khí này lại lập tức biến thành gió mạnh, đón đỡ cột nước kia.
Gió mạnh đụng cột nước, Sao Hỏa đụng Địa Cầu, Bá Vương không lùi bước chút nào mà đánh lại.
- Ầm, ầm, ầm…
Sau ba tiếng nổ mạnh liên tiếp, cột nước và gió mạnh cùng một lúc nổ bung, tuy cột nước ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn, nhưng trận gió có thánh khí rìu lớn làm tăng thêm sức mạnh cũng không yếu kém chút nào. Gió áp lăng liệt như một mũi dao lại đã phá vỡ cột nước từng chút một.
Đương nhiên, nếu Thánh Long đã có được danh tiếng lớn đến thế thì thực lực của nó cũng là cao không lường được.
Gió áp khi đánh đến phân nửa, uy lực lập tức yếu đi hơn nửa, sau một lát liền bị cột nước triệt tiêu hoàn toàn.
Tuy nhiên, Bá Vương công kích là bằng rìu lớn, mà Ngao Đức Lạp lại là phụt ra hơi thở của rồng.
Công kích bằng rìu lớn không tiêu hao nhiều lực lượng, bằng thực lực của Bá Vương, thậm chí y có thể vô cùng vô tận mà đánh tiếp. Nhưng hơi thở của rồng lại khác, cho dù Ngao Đức Lạp có phun ra hết cả tim rồng, gan rồng, phổi rồng, lá lách long hay dạ dày long đi chăng nữa, cũng không có khả năng duy trì uy lực của hơi thở rồng trong thời gian dài.
Chỉ trong khoảng nửa khắc, mặt Ngao Đức Lạp cũng đã hơi tái xanh rồi.
Cuối cùng, y cũng ngậm chặt miệng lại, không dám lại mở miệng nữa.
Gió áp không bị gì ngăn trở, lập tức giống như hổ xổng khỏi cũi, lao nhanh về phía Ngao Đức Lạp.
Long lân trên người Ngao Đức Lạp hơi chớp động, từ trên người y ẩn ẩn dâng lên vô số thủy quang, hội tụ thành một quầng sáng hình áo giáp cực lớn.
- Long lân chiến giáp.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, nói:
- Đây là một Thiên Kỵ Thánh Khí đúng không?
Arnold liếc nhìn hăn, nói:
- Đúng vậy, Long lân chiến giáp chính là thánh khí đặc chế của Long Tộc chúng ta, Ngao Đức Lạp có thể kích phát lực lượng huyết mạch, thành công biến thành Thánh Long, điều này đủ để chứng minh giá trị của y, cho nên y đã được ban cho áo giáp này.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Nghe nói Long lân chiến giáp chính là thánh vật chí bảo trong lĩnh vực rèn tạo của Long Tộc, hôm nay được thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Miệng hắn khen ngợi nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào chiến giáp đó, dường như là nóng lòng muốn giật lấy chiến giáp đó nghiên cứu một phen.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức là các Long Tộc cường giả liếc nhìn nhau, đều thầm nghĩ trong lòng, thật không hổ là vị rèn đại sư trẻ tuổi nhất, nhìn hắn dường như ngoài việc rèn tạo ra cũng không có hứng thú đối với những việc khác.
Vừa nghĩ như thế, những ý xấu của bọn họ đối với Doanh Thừa Phong lập tức giảm đi rất nhiều.
Nhưng bọn họ lại không biết, trong ánh mắt nóng rực kia của Doanh Thừa Phong lại lộ một tia lạnh như băng.
Chỉ cần có thể làm cho đám rồng ngu dốt này cho rằng hắn là một thằng ngốc trừ việc rèn tạo ra thì cái gì cũng không hiểu, vậy thì hắn thuyệt đối không ngại biểu diễn thêm một chút.
- Ầm…
Trong đấu trường, trận đấu đột nhiên càng thêm kịch tính, lại lần nữa hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tất cả mọi người đồng loạt cúi người chào Phi Lâm điện hạ, ngay cả chúng Long Tộc cao ngạo kia cũng không là ngoại lệ.
Mà trong đó mấy vị Kỵ Sĩ Trưởng phụ trách canh gác ở nơi đây lại đỏ bừng mặt, trong mắt không giấu được vẻ kích động.
Phi Lâm điện hạ, đây chính là cao thủ mạnh nhất trong tất cả các Vương Cấp cường giả.
Có thể nói, trong toàn bộ Thánh giáo, trừ Giáo Tông Bệ Hạ ra thì không thể nghi ngờ là Phi Lâm điện hạ có tiếng nói và danh vọng lớn nhất.
Tuy nhiên, mấy chục năm trở lại đây, Phi Lâm điện hạ vẫn luôn bế quan không xuất hiện, rất hiếm khi đi ra. Ngay cả các Kỵ Sĩ Trưởng bình thường muốn gặp y một lần đều muôn vàn khó khăn.
Hiên giờ lại có thể gặp được ở chỗ này, tất nhiên là làm cho họ thấy vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Phi Lâm điện hạ mỉm cười lạnh nhạt, y nhìn quanh một vòng, ánh mắt lưu lại chỗ đám người Long Tộc, nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, bổn tọa muốn xem cuộc chiến, ngươi không phản đối chứ?
Mặc dù là y hỏi, nhưng bất cứ ai đều có thể nghe hiểu ý khẳng định cứng rắn của y. Bất kể các Long Tộc cường giả bằng lòng hay không, y cũng sẽ không rời đi.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hơi giật giật cơ mặt, y chậm rãi nói:
- Nếu Phi Lâm điện hạ đã có hứng thú, tại hạ tất nhiên là vô cùng hoan nghênh.
Y biết rõ sự đáng sợ của Phi Lâm điện hạ, đừng nói là ở Quang Minh thánh giáo, cho dù là ở Long Tộc thánh địa, nếu y muốn đến xem cuộc chiến, sợ là cũng không ai có gan dám từ chối y.
Ánh mắt Arnold hơi động, nhìn về phía Doanh Thừa Phong, đột ngột nói:
- Phi Lâm điện hạ, hóa ra ngài và Doanh đại sư là bạn thâm giao à.
Phi Lâm điện hạ có thân phận cao bực nào, trận chiến giữa Bá Vương và Ngao Đức Lạp chẳng qua là phần tiếp diễn của Linh thú tranh đấu mà thôi, làm sao có thể ồn ào đến tai y, để y đích thân đến vào hôm nay, hơn nữa việc hôm qua y đột nhiên lên tiếng, tự nhiên cũng làm cho đám người Long Tộc thấy nghi ngờ.
- Ha ha.
Phi Lâm điện hạ không định giấu diếm chút nào, y tiến lên mấy bước, đứng sóng vai cùng Doanh Thừa Phong, nhìn Bá Vương, nói:
- Thằng nhóc, phải cố gắng mà thắng đấy.
Tuy Bá Vương không biết người này là ai, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người cũng biết y là một cao thủ cực mạnh, y gật đầu mạnh một cái, nói:
- Vâng.
Sau đó, y sải bước đi thẳng vào một sân đấu trường trước mắt mọi người.
Nơi này có hơn mười sân đấu trường, đều là dành cho các cao thủ dưới Vương Cấp quyết đấu. Trừ vài cái đấu trường đặc biệt ra, các đấu trường còn lại tuy có vòng bảo hộ, nhưng vòng bảo hộ cũng không là loại che mờ, mà qua vòng bảo hộ, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hết thảy tình hình chiến đấu bên trong.
Ngao Đức Lạp cười dữ dằn, trong lòng y tràn ngập sự tức giận và thịnh nộ, lúc này muốn trút hết ra. Sau khi Ái Lệ Ti điện hạ khẽ ra lệnh, vòng bảo hộ chậm rãi dâng lên, vây quanh hai vị thánh thú hùng mạnh.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào nơi này, cho dù là Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và Phi Lâm điện hạ cũng không ngoại lệ.
Bởi vì hai thánh thú đối chiến nhau trong đấu trường hiện giờ đã không chỉ đại biểu cho bản thân họ, mà còn đại biểu cho thể diện của Quang Minh thánh giáo và Long Tộc, bất cứ kẻ nào đều không muốn bị thua trong trận chiến đấu này.
Bởi vì vòng bảo hộ là rong suốt nên tất cả mọi người đều có thể thấy rõ rằng tình hình bên trong.
Thân thể của Ngao Đức Lạp lập tức bắt đầu lớn lên, ngay sau đó liền bay lên trời, từ dưới nách y mọc ra một đôi cánh màu lam nhạt, đôi cánh này cũng không là tầm thường, chỗ đầu nhọn của cánh chim lại ánh lên tầng tầng vầng sáng màu lam, dường như trên đó bao trùm một lớp nước gợn vậy.
Mà thân thể của y lại liên tục kéo dài, chỉ một lát sau đã hóa thành một con rồng khổng lồ.
Đương nhiên, tuy con rồng khổng lồ này có kích cỡ không nhỏ, nhưng uy áp của nó còn kém khá xa so với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hồi trước.
Bá Vương vẫn chưa biến thân, y cười lạnh nói:
- Ngao Đức Lạp, chúc mừng ngươi rốt cục biến thành Thánh Long. Ha ha, chẳng qua con Thánh Long như ngươi có phải chỉ được cái vẻ bề ngoài hay không đây?
Ngao Đức Lạp giận tím mặt, gầm rống nói:
- Có phải hay không thì ngươi thử một lần sẽ biết.
Khí thế của y liên tục mạnh lên, trong chớp mắt cũng đã vượt qua giới hạn Tước vị thánh thú, đạt đến trình độ Đại công tước cấp cường giả. Theo sau, y há to miệng, phun ra một dòng nước hóa thành mũi tên nhọn, bắn thẳng về phía Bá Vương.
Đôi mắt Bá Vương sáng lên, y cũng không ngưng tụ khí tức, cũng không rút ra rìu lớn, nhưng hai bàn tay nắm lại thành đấm, hung hăng mà đánh một quyền về phía trước.
- Ầm…
Nắm đấm và mũi tên nước đụng mạnh vào nhau, Bá Vương tức giận hừ một tiếng, thân thể y bị dòng nước tung lên, lộn hai vòng giữa không trung mới chật vật mà ngã xuống.
Ngao Đức Lạp ngẩn ra, trong mắt y lộ vẻ khó tin.
Thằng nhãi này không ngờ lại dùng lực lượng thể xác để chống cự lại hơi thở của rồng, chẳng lẽ y bị ngu đi sao?
- Tốt, quả nhiên có chút lực lượng.
Bá Vương cất tiếng cười ha ha, y nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn vui thích.
Sắc mặt Ngao Đức Lạp trầm xuống, y thế mới biết, đối phương chẳng qua chỉ định thử y với ý trêu chọc thôi.
Vừa nghĩ tới chính mình lại bị một con thánh thú khác khinh thường, thân là Thánh Long, Ngao Đức Lạp liền giận không kềm được.
Y rống to một tiếng, khí tức tuôn ra mãnh liệt, lại một lần nữa há to miệng, tuy nhiên, lúc này đây y phun ra không chỉ là một mũi tên nước mà là một cột nước cực lớn.
Mặt ngoài của cột nước này cũng không phẳng lặng, mà là có vô số sóng nước cuồn cuộn sôi trào, tại trong không trung biến thành vô số mũi tên nhỏ bén nhọn.
Bất cứ kẻ nào bị cột nước kỳ dị này phun vào, chắc chắn sẽ bị xé thành vô số mảnh vụn.
Mới đầu, Ngao Đức Lạp chỉ có ý định thử sức, cũng không muốn đánh chết Bá Vương, nhưng sau khi bị thằng này chọc giận, y đã vứt bỏ hết ý định đấy rồi.
Bá Vương khẽ lật cổ tay, một chiếc rìu lớn phảng phất như đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, lơ lửng hiện ra trên tay của y. Cùng lúc này, từ người y, một luồng khí thế lạnh lùng tuôn ra một cách mãnh liệt.
Luồng khí thế này cực mạnh, cũng không kém cỏi chút nào so với Ngao Đức Lạp.
Vòng bảo hộ nơi đây khá là cao siêu, không chỉ có thể để cho mọi người nhìn thấy tình hình chiến đấu của hai người bên trong, mà ngay cả khí tức và khí thế của cả hai cũng có thể hoàn toàn lọt ra.
Cho nên khi khí thế của Bá Vương tuôn ra mãnh liệt, sắc mặt phần lớn các Long Tộc cường giả đều không kìm được mà thay đổi.
Một người trong số đó kinh hô:
- Đại công tước cấp…không có khả năng.
Quả thật là không có khả năng.
Trên con đường tu luyện, tuy cấp Đại công tước chỉ cao hơn một bậc so với cấp Công tước, hơn nữa khoảng cách một bậc này không phải là từ Tử Kim Cảnh đến Tước vị, cũng không phải là từ Tước vị đến Vương Cấp.
Nhưng mà, dù sao thì đây cũng là một cấp bậc đấy.
Nói chung, một cao thủ có thể vượt qua cấp này trong vòng hai mươi năm cũng đã là thiên phú dị bẩm rồi.
Nhưng Bá Vương thăng cấp lên Tước vị còn chưa đầy một năm, nhưng chỉ trong đoạn thời gian một năm này, không ngờ y lại thẳng từ Tước vị xông lên cấp Đại công tước.
Đối với tất cả những người tu luyện bình thường mà nói, điều này là một thần thoại khó có thể tin.
Sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức sa sầm lại, trong lòng y ẩn ẩn dâng lên một cảm giác chẳng lành.
Ngao Đức Lạp có thể thăng cấp là do y có gần trăm năm tích lũy ở cảnh giới Tước vị.
Sau khi dùng Long Tộc chí bảo, y mới có lực lượng tích lũy lâu dài mà thành công thăng cấp.
Nhưng Bá Vương thì sao, con thánh thú có lai lịch không rõ này lại làm sao mà có thể làm được điều đó.
Thấu Cốt Ngọc Tủy dù có thần hiệu nhưng cũng không thể đạt được hiệu quả khoa trương đến bực này đi.
Bá Vương chính là linh thú đặc biệt, bẩm sinh liền giỏi về ẩn nấp, nếu y che giấu thực lực thì ngay cả cao thủ tột bực như Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cũng không thể liếc mắt một cái là nhận ra.
Ngay cả là Arnold có thực lực cực mạnh cũng chỉ đoán sai mà thôi.
Cho nên đến tận lúc này, bọn họ mới nhận rõ được, thực lực của Bá Vương vậy mà đã đạt đến trình độ không kém hơn so với Ngao Đức Lạp.
- Vù vù vù…
Bá Vương nhanh chóng quơ chiếc rìu lớn, mỗi một lần khua rìu đều kéo theo một trận trời rung đất chuyển.
Sự rung chuyển trời đất này giống như một vòng xoáy, nháy mắt tạo thành hơn trăm dòng khí quanh mình y, những dòng khí này lại lập tức biến thành gió mạnh, đón đỡ cột nước kia.
Gió mạnh đụng cột nước, Sao Hỏa đụng Địa Cầu, Bá Vương không lùi bước chút nào mà đánh lại.
- Ầm, ầm, ầm…
Sau ba tiếng nổ mạnh liên tiếp, cột nước và gió mạnh cùng một lúc nổ bung, tuy cột nước ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn, nhưng trận gió có thánh khí rìu lớn làm tăng thêm sức mạnh cũng không yếu kém chút nào. Gió áp lăng liệt như một mũi dao lại đã phá vỡ cột nước từng chút một.
Đương nhiên, nếu Thánh Long đã có được danh tiếng lớn đến thế thì thực lực của nó cũng là cao không lường được.
Gió áp khi đánh đến phân nửa, uy lực lập tức yếu đi hơn nửa, sau một lát liền bị cột nước triệt tiêu hoàn toàn.
Tuy nhiên, Bá Vương công kích là bằng rìu lớn, mà Ngao Đức Lạp lại là phụt ra hơi thở của rồng.
Công kích bằng rìu lớn không tiêu hao nhiều lực lượng, bằng thực lực của Bá Vương, thậm chí y có thể vô cùng vô tận mà đánh tiếp. Nhưng hơi thở của rồng lại khác, cho dù Ngao Đức Lạp có phun ra hết cả tim rồng, gan rồng, phổi rồng, lá lách long hay dạ dày long đi chăng nữa, cũng không có khả năng duy trì uy lực của hơi thở rồng trong thời gian dài.
Chỉ trong khoảng nửa khắc, mặt Ngao Đức Lạp cũng đã hơi tái xanh rồi.
Cuối cùng, y cũng ngậm chặt miệng lại, không dám lại mở miệng nữa.
Gió áp không bị gì ngăn trở, lập tức giống như hổ xổng khỏi cũi, lao nhanh về phía Ngao Đức Lạp.
Long lân trên người Ngao Đức Lạp hơi chớp động, từ trên người y ẩn ẩn dâng lên vô số thủy quang, hội tụ thành một quầng sáng hình áo giáp cực lớn.
- Long lân chiến giáp.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, nói:
- Đây là một Thiên Kỵ Thánh Khí đúng không?
Arnold liếc nhìn hăn, nói:
- Đúng vậy, Long lân chiến giáp chính là thánh khí đặc chế của Long Tộc chúng ta, Ngao Đức Lạp có thể kích phát lực lượng huyết mạch, thành công biến thành Thánh Long, điều này đủ để chứng minh giá trị của y, cho nên y đã được ban cho áo giáp này.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Nghe nói Long lân chiến giáp chính là thánh vật chí bảo trong lĩnh vực rèn tạo của Long Tộc, hôm nay được thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Miệng hắn khen ngợi nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào chiến giáp đó, dường như là nóng lòng muốn giật lấy chiến giáp đó nghiên cứu một phen.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức là các Long Tộc cường giả liếc nhìn nhau, đều thầm nghĩ trong lòng, thật không hổ là vị rèn đại sư trẻ tuổi nhất, nhìn hắn dường như ngoài việc rèn tạo ra cũng không có hứng thú đối với những việc khác.
Vừa nghĩ như thế, những ý xấu của bọn họ đối với Doanh Thừa Phong lập tức giảm đi rất nhiều.
Nhưng bọn họ lại không biết, trong ánh mắt nóng rực kia của Doanh Thừa Phong lại lộ một tia lạnh như băng.
Chỉ cần có thể làm cho đám rồng ngu dốt này cho rằng hắn là một thằng ngốc trừ việc rèn tạo ra thì cái gì cũng không hiểu, vậy thì hắn thuyệt đối không ngại biểu diễn thêm một chút.
- Ầm…
Trong đấu trường, trận đấu đột nhiên càng thêm kịch tính, lại lần nữa hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.