Chương 207: Mục đích?
Thương Thiên Bạch Hạc
05/05/2014
- Ở giữa Thiên Hạo Thành là cái gì? Đó là chỗ này.
- Kỳ quái, lần khai đàn khảo hạch này vì sao lại có quy định cổ quái như vậy? Trước khi cũng không hề có quy củ như thế a.
Mấy tiếng bàn luận thấp bé chậm rãi vang lên, hiển nhiên mọi người đối với tình huống xảy ra bất thình lình này có chút không thích ứng kịp.
Trung niên nam tử thoáng nhăn mặt lại, lạnh nhạt quát:
- Câm hết miệng cho ta.
Thanh âm của hắn vang lên giống như tiếng pháo nổ bên tai mọi người.
Tất cả tiếng nghị luận trong nháy mắt đều biến mất, ở đây đều là những Linh Sư tương lai, có lẽ có người tu vi võ đạo còn vượt qua hắn. Nhưng giờ phút này hắn đại biểu chính là Linh Đạo thánh Đường, cho nên căn bản không có một ai muốn cùng hắn đối chọi gay gắt.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua mặt mọi người một lần, rồi mới chậm rãi nói:
- Các vị! Tại là một Linh Sư của Linh Đạo Thánh Đường, là người điều hành khảo hạch cụ thể lần này. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Đề tài này có quan hệ rất trọng đại, cần nhờ vào học thức của các người và.... Sự tưởng tượng để giải đáp, nếu có người châu đầu ghé tai, vọng tưởng đánh cắp đáp án của người khác, như vậy sẽ bị đuổi ra ngoài, không được tiếp tục tham gia khảo hạch.
Mọi người không hẹn mà cùng hít sâu một hơi khí lạnh, cho dù là Doanh Thừa Phong cũng chưa bao giờ nghĩ ra sẽ có loại trừng phạt nặng tới như vậy.
Trực tiếp đuổi ra ngoài, không cho tiếp tục tham gia khảo hạch, đây quả thực chẳng khác nào chặt đứt mạng sống của người ta.
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, đám người thiên phú Linh Sư đều trở nên trầm mặc, bọn họ lẳng lặng tự hỏi, có người lập tức điền đáp án rồi giao lại.
Rất nhanh, hơn trăm phần bài giải đã thông qua tay người này tiến vào trong Linh Tháp.
Mà ở bên trong đại điện của Linh Tháp có tám chỗ ngồi, tuy rằng ngồi ở trong này độ tuổi không đồng đều với nhau, nhưng trên mỗi một người đều có một tia uy áp tản ra ngoài. Có thể thấy được, những người ngồi ở đây đều là những kẻ trong thời gian dài nắm quyền một phương.
Phong Huống và Đảm Tinh cũng ngồi ngay ngắn trong đó, chỉ là trên mặt hai người bọn họ đều có sự hồ nghi.
- Lần này Thánh Đường khai đàn khảo hạch có thể được các vị Ngân cấp Linh Sư tới chứng kiến coi như là phúc khí của đám tiểu bối. - Một trung niên mỹ nữ mỉm cười nói:
- Dưới sự chứng kiến của các vị, hy vọng chúng ta sẽ không bỏ qua một nhân tài, đồng thời không để cho đám người tầm thường lừa dối vượt qua.
Đàm Tinh cười ha hả, nói:
- Hừa phu nhân yên tâm, ta chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý, vì Thánh Đường mà bỏ ra một phần sức lực.
Mấy người còn lại cũng liên tục gật đầu, bọn họ đều hiểu được một chuyện, Linh Đạo Thánh Đường mới là hậu thuẫn lớn nhất của bọn họ. Đem nó so sánh với thế lực sau lưng bọn họ thì những thế lực này không có bao nhiêu uy hiếp cả.
Cho nên, vì tiền đồ phát triển của toàn bộ Linh Đạo, bọn họ cũng không thể khinh thường.
Một vị lão nhân cầm cuộn giấy mỏng trong tay, nghi ngờ nói:
- Hứa phu nhân! Lão phu có chuyện khó hiểu, mong phu nhân chỉ giáo cho.
Vẻ mặt Hứa phu nhân tràn ngập nụ cười, nói:
- Thỉnh Đặng lão nói.
- Lão phu cũng từng tham gia mấy lần khai đàn khảo hạch, nhưng dường như chưa từng nghe nói qua trước khi khảo hạch sẽ đưa ra loại câu hỏi thế này, không biết vì sao lần này lại có? - Lão nhân này chậm rãi nói.
Ở trong lời nói của lão mơ hồ có một tia bất mãn, chỉ thiếu chút nữa quát lớn việc này quá hoang đường.
Hứa phu nhân khẽ cười một tiếng, nói:
- Đặng lão không biết chứ đề mục này hai ngày trước mới được thành lập khẩn cấp.
Sắc mặt Đặng lão hơi đổi, nói:
- Hai ngày trước? Chẳng lẽ là.... Chỉ thị từ nơi đó?
Biểu tình mọi người lập tức trở nên ngưng trọng, nếu như mệnh lệnh từ nơi đó mà nói, vậy thì nhất định là có thâm ý, bọn họ sẽ phải nghiền ngẫm tốt một phen.
Nhưng mà, trên mặt Hứa phu nhân xuất hiện một nụ cười khổ, nói:
- Đặng lão đoán sai rồi. Đề mục này cũng không phải là xuất phát từ chỗ kia, mà là ý tứ của Vũ lão.
- Vũ lão.... - Sắc mặt Đặng lão thoáng thay đổi, nói:
- Lão nhân gia ông ấy không ngờ lại tự mình xuất thủ can thiệp vào khai đàn khảo hạch?
Hứa phu nhân chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai. Lão nhân gia ông ấy lần này hứng trí bừng bừng ra mặt, chúng ta chỉ có thể liều mạng bồi tiếp, làm sao dám trái ý.
Đặng lão lập tức ngậm miệng, không nói một lời nào nữa.
Nếu đề mục này đưa tới từ chỗ kia, vài người bọn họ còn có thể nói thầm vài câu giải phóng bất mãn trong lòng. Nhưng nếu như là đề mục Vũ lão đưa ra, bọn họ thậm chí ngay cả một câu cũng không dám nói gì.
Đàm Tinh cười ha hả, nói:
- Các vị! Vũ lão làm như vậy nhất định là có thâm ý. - Lão dừng lại một chút, thần bí nói:
- Nếu lão phu đoán không sai, Vũ lão làm như vậy chính là khảo nghiệm xem những người tham gia khảo hạch có quen thuộc với lịch sử Thiên Hạo Thành hay không.
- A? Mong Đàm huynh chỉ giáo cho. - Một trung niên nam tử khác hỏi.
- Các vị hẳn là nhớ rõ, Thiên Hạo Thành thành lập như thế nào? - Đàm Tinh dương dương đắc ý nói:
- Tòa thành thị này dựa theo đồ án linh văn xây dựng thành, chỗ mắt trận của nó chính là ngay dưới tòa Linh Tháp nguy nga này.
Mọi người nghe vậy thì hơi gật đầu, vẻ mặt dường như tình ngộ.
Lúc này, bọn họ cũng nghĩ đáp án như vậy.
Linh Tháp là trung điểm của Thiên Hạo Thành, đương nhiên ở giữa Thiên Hạo Thành chính là chỗ này rồi.
Chỉ có điều, ở trong đám người bọn họ chỉ có biểu tình của Phong Huống hơi có vẻ kỳ quái, hơn nữa thủy chung vẫn không nói một lời. Bởi vì trong lòng lão chỉ có một nghĩ vấn, vấn đề này không phải là câu hỏi Thừa Phong giành cho Vũ lão sao? Nhưng Vũ lão vì sao lại dùng vấn đề này trước kỳ khảo hạch? Hơn nữa còn cho đây là điều kiện để tiến vào khảo hạch?
*************
Nhấc bút lên, tiện tay viết xuống đáp án rồi ghi tên của mình lên trên, sau đó mới giao tờ giấy cho chủ khảo.
Để trả lời vấn đề này kỳ thật cũng không tốn bao nhiêu thời gian, khi tất cả mọi người điền xong và nộp lên, bọn họ lại một lần nữa thấp giọng nghị luận.
- Doanh huynh đệ! Ngươi viết cái gì? - Kinh Đào thấp giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, cười như có như không rồi hỏi ngược lại:
- Kinh huynh thì sao?
- Ha ha.... Ngu huynh trước khi tới nơi này vừa vặn đọc qua bộ sách về lịch sử Thiên Hạo Thành, cho nên biết điển cố trong đó. - Kinh Đào có chút đắc ý nói:
- Tòa đại thành này dựa theo đồ án linh văn kiến tạo thành, trong đó mắt trận của nó chính là Linh Tháp.
- A.... - Vương Quân Bằng vỗ mạnh tay một cái, nói:
- Hóa ra là như vậy. - Ở trong thanh âm của hắn có ngữ khí vô cùng hối hận.
- Như thế nào? Vương huynh không xem qua nó sao? - Kinh Đào kinh ngạc nói:
- Quyển sách này ở ngay trong thư khố, gần như mỗi một đệ tử trước khi tham gia khảo hạch sẽ đọc qua một lần.
Vương Quân Bằng cười khổ nói:
- Ta có đọc qua vài tờ, nhưng nghĩ tới những giới thiệu ở trong đó không có tác dụng quan trọng gì, cho nên không đọc tiếp nữa. Ài! Nếu sớm biết như thế.... - Hắn lắc đầu, vẻ mặt chua xót nói.
Quả thật, đối với đám người thiên phú Linh Sư như bọn họ mà nói, nâng cao tu vi chân khí bản thân và tinh thần lực lượng mới là chuyện trọng yếu nhất. Rất nhiều người bỏ ra cả đời để nghiên cứu tri thức Linh Đạo, nhưng đối với đạo lí đối nhân xử thế lại dốt đặc cán mai, đối với lịch sử nhân văn ở mọi nơi đều vô cùng thờ ơ.
Những người như vậy trong đám Linh Sư chiếm tỉ lệ không hề nhỏ, nếu bọn hắn gặp phải vấn đề này sợ rằng ngay cả suy nghĩ hộc máu cũng có.
Chính vì vậy lúc này sắc mặt Vương Quân Bằng mới có chút khó coi.
Mà sau khi đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong rất nhanh nhìn thấy không ít người vẻ mặt dương dương tự đắc, nhưng đồng dạng có không ít người mang theo vẻ mặt phẫn nộ.
Bởi vậy có thể biết được cũng không phải tất cả mọi người đều có thể trả lời vấn đề này.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Vương huynh! Đối với Linh Sư chúng ta thì điều trọng yếu nhất chính là chế tạo linh khí và linh dược, chỉ cần ở trên phương diện này có được thành tích tốt, như vậy hết thảy mọi thứ chỉ là tiểu đạo. Hiện giờ khảo hạch sắp bắt đầu, huynh cần gì phải nản lòng thoái chí như vậy? - Hắn dừng lại một chút, giảm thấp thanh âm nói:
- Có lẽ đây là Linh Đạo Thánh Đường cố ý đùa chúng ta một chút cho nên mới nghĩ ra khảo nghiệm này, mục đích chính là để cho chúng ta ở trong lúc khảo hạch không thể giữ vững tâm tình, do đó thất thủ ngã xuống.
Vương Quân Bằng vẻ mặt lập tức nghiêm nghị, hắn gật mạnh đầu một cái, nói:
- Doanh huynh nói không sai. Khẳng định là như thế.
Khi nghe thấy Doanh Thừa Phong nói như vậy, sự tự tin của hắn lại một lần nữa khôi phục không ít.
Bọn họ nếu dám đến đây báo danh tham gia khảo hạch tự nhiên đối với năng lực của mình rất có lòng tin, hơn nữa cũng đã nghe qua một ít nội dung khảo hạch trong quá khứ.
Chính là bởi vì trước kia chưa bao giờ có loại câu hỏi trước khi bắt đầu khảo hạch, cho nên sau khi trả lời sai lầm tâm lý của hắn mới có chút hoảng loạn như thế. Chẳng qua, năng lực của hắn cũng rất giỏi, khi được Doanh Thừa Phong nhắc nhở rất nhanh liền bỏ qua chuyện này, chuyên tâm chuẩn bị khảo hạch.
Vị Linh Sư của Thánh Đường sau khi thu lại toàn bộ đáp án, lãnh đạm nói:
- Cửa khảo hạch thứ nhất: Thí nghiệm lực lượng tinh thần các vị, nếu có người lực lượng tinh thần không đủ, vậy mời dẹp đường hồi phủ, không cần lãng phí thời gian ở nơi này.
Câu nói của hắn mặc dù là đối với tất cả mọi người, nhưng những người ở đây ánh mắt đều hữu ý hay vô tình quét về hướng Doanh Thừa Phong.
Lực lượng tinh thần mạnh hay yếu và tu vi chân khí đều có quan hệ rất mật thiết.
Tu vi chân khí cá nhân càng mạnh, khí lực càng mạnh, mà khí lực cường đại thì đối với Linh Sư mà nói cũng không thể thiếu.
Tuy nói, có ít người thiên phú dị bẩm, khi tu vi vẫn còn hơi thấp cũng đã có lực lượng tinh thần cường đại. Nhưng loại này rất ít khi xuất hiện, ngay cả trong trăm người cũng chưa chắc đã xuất hiện một người.
Hơn nữa, tinh thần lực lượng trời sinh dù sao cũng hữu hạn, chỉ có thông qua không ngừng tu luyện mới có thể làm cho tinh thần lực lượng đạt được bước tiến nhảy vọt. Mà ở trong quá trình tu luyện này, chân khí và lực lượng tinh thần sẽ dần hình thành một loại tỷ lệ hợp lý.
Đây đối với người bình thường mà nói, chỉ có cấp bậc võ sư nắm giữ khí lực cường đại mới là nguyên nhân lớn nhất có được tinh thần lực lượng cấp bậc Linh Sư.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, dường như không nhìn ánh mắt trào phúng của mọi người, cũng không có theo lời nói của vị Linh Sư của Thánh Đường mà rời khỏi.
Hắn và hai người Vương Quân Bằng chậm rãi đi theo mọi người tiến vào trong Linh Tháp.
Chẳng qua, lúc này đây bọn họ cũng không có dừng lại ở tầng thứ nhất Linh Tháp, mà là đi thẳng lên tầng thứ tư.
Ở trong góc của Linh Tháp có một chiếc thang tự động, nó giống như chiếc thang máy có thể thông suốt toàn bộ tòa nhà, đứng lên nó một lúc là có thể từ tầng thấp nhất tiến lên tầng cao nhất.
Doanh Thừa Phong tuy rằng không phải là lần đầu tiến vào Linh Tháp, nhưng lại là lần đầu tiên đứng ở trên thứ này.
Làm cho hắn kinh ngạc chính là, vật này không ngờ lại vô cùng vững chắc, làm cho người ta phải thán phục không ngừng. Nếu như không có lực lượng tinh thần thăm dò, hắn gần như không thể cảm giác được quá trình vật này bay lên.
Lúc này, cảm giác duy nhất của hắn chính là thế giới Linh Đạo quả nhiên là thần bí khó lường, ở một vài phương diện phát triển cũng không hề kém hơn khoa học kỹ thuật ở kiếp trước của hắn.
Tiến lên tầng thứ tư, bọn họ lập tức thấy được một cột sáng mười người ôm cũng không hết.
- Kỳ quái, lần khai đàn khảo hạch này vì sao lại có quy định cổ quái như vậy? Trước khi cũng không hề có quy củ như thế a.
Mấy tiếng bàn luận thấp bé chậm rãi vang lên, hiển nhiên mọi người đối với tình huống xảy ra bất thình lình này có chút không thích ứng kịp.
Trung niên nam tử thoáng nhăn mặt lại, lạnh nhạt quát:
- Câm hết miệng cho ta.
Thanh âm của hắn vang lên giống như tiếng pháo nổ bên tai mọi người.
Tất cả tiếng nghị luận trong nháy mắt đều biến mất, ở đây đều là những Linh Sư tương lai, có lẽ có người tu vi võ đạo còn vượt qua hắn. Nhưng giờ phút này hắn đại biểu chính là Linh Đạo thánh Đường, cho nên căn bản không có một ai muốn cùng hắn đối chọi gay gắt.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua mặt mọi người một lần, rồi mới chậm rãi nói:
- Các vị! Tại là một Linh Sư của Linh Đạo Thánh Đường, là người điều hành khảo hạch cụ thể lần này. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Đề tài này có quan hệ rất trọng đại, cần nhờ vào học thức của các người và.... Sự tưởng tượng để giải đáp, nếu có người châu đầu ghé tai, vọng tưởng đánh cắp đáp án của người khác, như vậy sẽ bị đuổi ra ngoài, không được tiếp tục tham gia khảo hạch.
Mọi người không hẹn mà cùng hít sâu một hơi khí lạnh, cho dù là Doanh Thừa Phong cũng chưa bao giờ nghĩ ra sẽ có loại trừng phạt nặng tới như vậy.
Trực tiếp đuổi ra ngoài, không cho tiếp tục tham gia khảo hạch, đây quả thực chẳng khác nào chặt đứt mạng sống của người ta.
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, đám người thiên phú Linh Sư đều trở nên trầm mặc, bọn họ lẳng lặng tự hỏi, có người lập tức điền đáp án rồi giao lại.
Rất nhanh, hơn trăm phần bài giải đã thông qua tay người này tiến vào trong Linh Tháp.
Mà ở bên trong đại điện của Linh Tháp có tám chỗ ngồi, tuy rằng ngồi ở trong này độ tuổi không đồng đều với nhau, nhưng trên mỗi một người đều có một tia uy áp tản ra ngoài. Có thể thấy được, những người ngồi ở đây đều là những kẻ trong thời gian dài nắm quyền một phương.
Phong Huống và Đảm Tinh cũng ngồi ngay ngắn trong đó, chỉ là trên mặt hai người bọn họ đều có sự hồ nghi.
- Lần này Thánh Đường khai đàn khảo hạch có thể được các vị Ngân cấp Linh Sư tới chứng kiến coi như là phúc khí của đám tiểu bối. - Một trung niên mỹ nữ mỉm cười nói:
- Dưới sự chứng kiến của các vị, hy vọng chúng ta sẽ không bỏ qua một nhân tài, đồng thời không để cho đám người tầm thường lừa dối vượt qua.
Đàm Tinh cười ha hả, nói:
- Hừa phu nhân yên tâm, ta chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý, vì Thánh Đường mà bỏ ra một phần sức lực.
Mấy người còn lại cũng liên tục gật đầu, bọn họ đều hiểu được một chuyện, Linh Đạo Thánh Đường mới là hậu thuẫn lớn nhất của bọn họ. Đem nó so sánh với thế lực sau lưng bọn họ thì những thế lực này không có bao nhiêu uy hiếp cả.
Cho nên, vì tiền đồ phát triển của toàn bộ Linh Đạo, bọn họ cũng không thể khinh thường.
Một vị lão nhân cầm cuộn giấy mỏng trong tay, nghi ngờ nói:
- Hứa phu nhân! Lão phu có chuyện khó hiểu, mong phu nhân chỉ giáo cho.
Vẻ mặt Hứa phu nhân tràn ngập nụ cười, nói:
- Thỉnh Đặng lão nói.
- Lão phu cũng từng tham gia mấy lần khai đàn khảo hạch, nhưng dường như chưa từng nghe nói qua trước khi khảo hạch sẽ đưa ra loại câu hỏi thế này, không biết vì sao lần này lại có? - Lão nhân này chậm rãi nói.
Ở trong lời nói của lão mơ hồ có một tia bất mãn, chỉ thiếu chút nữa quát lớn việc này quá hoang đường.
Hứa phu nhân khẽ cười một tiếng, nói:
- Đặng lão không biết chứ đề mục này hai ngày trước mới được thành lập khẩn cấp.
Sắc mặt Đặng lão hơi đổi, nói:
- Hai ngày trước? Chẳng lẽ là.... Chỉ thị từ nơi đó?
Biểu tình mọi người lập tức trở nên ngưng trọng, nếu như mệnh lệnh từ nơi đó mà nói, vậy thì nhất định là có thâm ý, bọn họ sẽ phải nghiền ngẫm tốt một phen.
Nhưng mà, trên mặt Hứa phu nhân xuất hiện một nụ cười khổ, nói:
- Đặng lão đoán sai rồi. Đề mục này cũng không phải là xuất phát từ chỗ kia, mà là ý tứ của Vũ lão.
- Vũ lão.... - Sắc mặt Đặng lão thoáng thay đổi, nói:
- Lão nhân gia ông ấy không ngờ lại tự mình xuất thủ can thiệp vào khai đàn khảo hạch?
Hứa phu nhân chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai. Lão nhân gia ông ấy lần này hứng trí bừng bừng ra mặt, chúng ta chỉ có thể liều mạng bồi tiếp, làm sao dám trái ý.
Đặng lão lập tức ngậm miệng, không nói một lời nào nữa.
Nếu đề mục này đưa tới từ chỗ kia, vài người bọn họ còn có thể nói thầm vài câu giải phóng bất mãn trong lòng. Nhưng nếu như là đề mục Vũ lão đưa ra, bọn họ thậm chí ngay cả một câu cũng không dám nói gì.
Đàm Tinh cười ha hả, nói:
- Các vị! Vũ lão làm như vậy nhất định là có thâm ý. - Lão dừng lại một chút, thần bí nói:
- Nếu lão phu đoán không sai, Vũ lão làm như vậy chính là khảo nghiệm xem những người tham gia khảo hạch có quen thuộc với lịch sử Thiên Hạo Thành hay không.
- A? Mong Đàm huynh chỉ giáo cho. - Một trung niên nam tử khác hỏi.
- Các vị hẳn là nhớ rõ, Thiên Hạo Thành thành lập như thế nào? - Đàm Tinh dương dương đắc ý nói:
- Tòa thành thị này dựa theo đồ án linh văn xây dựng thành, chỗ mắt trận của nó chính là ngay dưới tòa Linh Tháp nguy nga này.
Mọi người nghe vậy thì hơi gật đầu, vẻ mặt dường như tình ngộ.
Lúc này, bọn họ cũng nghĩ đáp án như vậy.
Linh Tháp là trung điểm của Thiên Hạo Thành, đương nhiên ở giữa Thiên Hạo Thành chính là chỗ này rồi.
Chỉ có điều, ở trong đám người bọn họ chỉ có biểu tình của Phong Huống hơi có vẻ kỳ quái, hơn nữa thủy chung vẫn không nói một lời. Bởi vì trong lòng lão chỉ có một nghĩ vấn, vấn đề này không phải là câu hỏi Thừa Phong giành cho Vũ lão sao? Nhưng Vũ lão vì sao lại dùng vấn đề này trước kỳ khảo hạch? Hơn nữa còn cho đây là điều kiện để tiến vào khảo hạch?
*************
Nhấc bút lên, tiện tay viết xuống đáp án rồi ghi tên của mình lên trên, sau đó mới giao tờ giấy cho chủ khảo.
Để trả lời vấn đề này kỳ thật cũng không tốn bao nhiêu thời gian, khi tất cả mọi người điền xong và nộp lên, bọn họ lại một lần nữa thấp giọng nghị luận.
- Doanh huynh đệ! Ngươi viết cái gì? - Kinh Đào thấp giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, cười như có như không rồi hỏi ngược lại:
- Kinh huynh thì sao?
- Ha ha.... Ngu huynh trước khi tới nơi này vừa vặn đọc qua bộ sách về lịch sử Thiên Hạo Thành, cho nên biết điển cố trong đó. - Kinh Đào có chút đắc ý nói:
- Tòa đại thành này dựa theo đồ án linh văn kiến tạo thành, trong đó mắt trận của nó chính là Linh Tháp.
- A.... - Vương Quân Bằng vỗ mạnh tay một cái, nói:
- Hóa ra là như vậy. - Ở trong thanh âm của hắn có ngữ khí vô cùng hối hận.
- Như thế nào? Vương huynh không xem qua nó sao? - Kinh Đào kinh ngạc nói:
- Quyển sách này ở ngay trong thư khố, gần như mỗi một đệ tử trước khi tham gia khảo hạch sẽ đọc qua một lần.
Vương Quân Bằng cười khổ nói:
- Ta có đọc qua vài tờ, nhưng nghĩ tới những giới thiệu ở trong đó không có tác dụng quan trọng gì, cho nên không đọc tiếp nữa. Ài! Nếu sớm biết như thế.... - Hắn lắc đầu, vẻ mặt chua xót nói.
Quả thật, đối với đám người thiên phú Linh Sư như bọn họ mà nói, nâng cao tu vi chân khí bản thân và tinh thần lực lượng mới là chuyện trọng yếu nhất. Rất nhiều người bỏ ra cả đời để nghiên cứu tri thức Linh Đạo, nhưng đối với đạo lí đối nhân xử thế lại dốt đặc cán mai, đối với lịch sử nhân văn ở mọi nơi đều vô cùng thờ ơ.
Những người như vậy trong đám Linh Sư chiếm tỉ lệ không hề nhỏ, nếu bọn hắn gặp phải vấn đề này sợ rằng ngay cả suy nghĩ hộc máu cũng có.
Chính vì vậy lúc này sắc mặt Vương Quân Bằng mới có chút khó coi.
Mà sau khi đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong rất nhanh nhìn thấy không ít người vẻ mặt dương dương tự đắc, nhưng đồng dạng có không ít người mang theo vẻ mặt phẫn nộ.
Bởi vậy có thể biết được cũng không phải tất cả mọi người đều có thể trả lời vấn đề này.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Vương huynh! Đối với Linh Sư chúng ta thì điều trọng yếu nhất chính là chế tạo linh khí và linh dược, chỉ cần ở trên phương diện này có được thành tích tốt, như vậy hết thảy mọi thứ chỉ là tiểu đạo. Hiện giờ khảo hạch sắp bắt đầu, huynh cần gì phải nản lòng thoái chí như vậy? - Hắn dừng lại một chút, giảm thấp thanh âm nói:
- Có lẽ đây là Linh Đạo Thánh Đường cố ý đùa chúng ta một chút cho nên mới nghĩ ra khảo nghiệm này, mục đích chính là để cho chúng ta ở trong lúc khảo hạch không thể giữ vững tâm tình, do đó thất thủ ngã xuống.
Vương Quân Bằng vẻ mặt lập tức nghiêm nghị, hắn gật mạnh đầu một cái, nói:
- Doanh huynh nói không sai. Khẳng định là như thế.
Khi nghe thấy Doanh Thừa Phong nói như vậy, sự tự tin của hắn lại một lần nữa khôi phục không ít.
Bọn họ nếu dám đến đây báo danh tham gia khảo hạch tự nhiên đối với năng lực của mình rất có lòng tin, hơn nữa cũng đã nghe qua một ít nội dung khảo hạch trong quá khứ.
Chính là bởi vì trước kia chưa bao giờ có loại câu hỏi trước khi bắt đầu khảo hạch, cho nên sau khi trả lời sai lầm tâm lý của hắn mới có chút hoảng loạn như thế. Chẳng qua, năng lực của hắn cũng rất giỏi, khi được Doanh Thừa Phong nhắc nhở rất nhanh liền bỏ qua chuyện này, chuyên tâm chuẩn bị khảo hạch.
Vị Linh Sư của Thánh Đường sau khi thu lại toàn bộ đáp án, lãnh đạm nói:
- Cửa khảo hạch thứ nhất: Thí nghiệm lực lượng tinh thần các vị, nếu có người lực lượng tinh thần không đủ, vậy mời dẹp đường hồi phủ, không cần lãng phí thời gian ở nơi này.
Câu nói của hắn mặc dù là đối với tất cả mọi người, nhưng những người ở đây ánh mắt đều hữu ý hay vô tình quét về hướng Doanh Thừa Phong.
Lực lượng tinh thần mạnh hay yếu và tu vi chân khí đều có quan hệ rất mật thiết.
Tu vi chân khí cá nhân càng mạnh, khí lực càng mạnh, mà khí lực cường đại thì đối với Linh Sư mà nói cũng không thể thiếu.
Tuy nói, có ít người thiên phú dị bẩm, khi tu vi vẫn còn hơi thấp cũng đã có lực lượng tinh thần cường đại. Nhưng loại này rất ít khi xuất hiện, ngay cả trong trăm người cũng chưa chắc đã xuất hiện một người.
Hơn nữa, tinh thần lực lượng trời sinh dù sao cũng hữu hạn, chỉ có thông qua không ngừng tu luyện mới có thể làm cho tinh thần lực lượng đạt được bước tiến nhảy vọt. Mà ở trong quá trình tu luyện này, chân khí và lực lượng tinh thần sẽ dần hình thành một loại tỷ lệ hợp lý.
Đây đối với người bình thường mà nói, chỉ có cấp bậc võ sư nắm giữ khí lực cường đại mới là nguyên nhân lớn nhất có được tinh thần lực lượng cấp bậc Linh Sư.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, dường như không nhìn ánh mắt trào phúng của mọi người, cũng không có theo lời nói của vị Linh Sư của Thánh Đường mà rời khỏi.
Hắn và hai người Vương Quân Bằng chậm rãi đi theo mọi người tiến vào trong Linh Tháp.
Chẳng qua, lúc này đây bọn họ cũng không có dừng lại ở tầng thứ nhất Linh Tháp, mà là đi thẳng lên tầng thứ tư.
Ở trong góc của Linh Tháp có một chiếc thang tự động, nó giống như chiếc thang máy có thể thông suốt toàn bộ tòa nhà, đứng lên nó một lúc là có thể từ tầng thấp nhất tiến lên tầng cao nhất.
Doanh Thừa Phong tuy rằng không phải là lần đầu tiến vào Linh Tháp, nhưng lại là lần đầu tiên đứng ở trên thứ này.
Làm cho hắn kinh ngạc chính là, vật này không ngờ lại vô cùng vững chắc, làm cho người ta phải thán phục không ngừng. Nếu như không có lực lượng tinh thần thăm dò, hắn gần như không thể cảm giác được quá trình vật này bay lên.
Lúc này, cảm giác duy nhất của hắn chính là thế giới Linh Đạo quả nhiên là thần bí khó lường, ở một vài phương diện phát triển cũng không hề kém hơn khoa học kỹ thuật ở kiếp trước của hắn.
Tiến lên tầng thứ tư, bọn họ lập tức thấy được một cột sáng mười người ôm cũng không hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.