Chương 144: Mùi hương lạ lùng.
Thương Thiên Bạch Hạc
06/04/2013
Xong. Tất cả các linh giáp đều đã quán linh xong, hai người các ngươi cầm lấy, phân cho mọi người.
Trong huyệt động, Trần gia huynh đệ vẻ mặt vui mừng tiếp nhận linh giáp, hướng về phía Doanh Thừa Phong vái một cái nói:
- Đa tạ Doanh huynh.
Những người khác ở trong huyệt động cũng giống nhau, thái độ của bọn họ cung kính một cách dị thường. Bởi vì lúc này đây mọi người đã nhìn ra, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt tiền đồ vô lượng, chỉ cần đặt quan hệ được với hắn, như vậy đối với cuộc sống sau này của bọn họ sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Trong đó, Doanh Hải Đào là cao hứng nhất, hắn mừng như nở hoa, tuy rằng mọi người đang bị vô số con dơi bao vây ở trong này, nhưng nụ cười trên môi hắn thủy chung vẫn không hề thu liễm lại.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Các vị! Đem binh khí trong tay mọi người đưa cho tiểu đệ xem một chút, nếu có thể thì tiểu đệ sẽ quán linh cho.
Tất cả mọi người lại một lần nữa vui mừng, vẻ mặt Đặng Hạ hơi động, nói:
- Doanh huynh! Khắc đồ án linh văn và quán linh là chuyện rất hao phí tinh lực, ngươi đã liên tiếp rèn tám bộ linh giáp, không bằng hãy nghỉ ngơi một lát đi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Cũng tốt.
Đám người Hàn Chánh tất nhiên không dám oán hận nửa câu, Đặng Hạ lại tiếp tục bảo mọi người điều tức để hồi phục trạng thái.
Bọn họ đều biết rằng, một khi Doanh Thừa Phong vì bọn họ mà quán linh binh khí xong sẽ dẫn bọn họ chém giết ra ngoài, cho nên giờ phút này không một người nào dám lãng phí thời gian.
Đặng Hạ đi tới bên người Doanh Thừa Phong, hắn hạ thấp thanh âm xuống nói:
- Doanh huynh! Ngươi và Trương gia Thiên Hạo Thành nhất mạch có quen biết hay không?
Thanh âm của hắn vô cùng nhỏ, dường như không muốn những người khác ở xung quanh nghe thấy.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Tiểu đệ từng đắc tội với một cường giả của Trương gia.
Vẻ mặt Đặng Hạ thay đổi vài lần, dường như có lời gì đó rất khó nói.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng động, nói:
- Đặng huynh! Huynh vì sao lại hỏi việc này? Chẳng lẽ những con dơi này phát cuồng lên là có liên quan tới Trương gia?
Đặng Hạ nhìn thẳng vào mắt Doanh Thừa Phong, nói:
- Đặng mỗ cũng không dám khẳng định, nhưng Trương gia nhất mạch đối với Huyết Bức có nghiên cứu rất sâu, từng ở trong này săn bắt không ít Huyết Bức. Hơn nữa... - Hắn dừng lại một chút, thâm ý nói:
- Theo Đặng mỗ biết, Trương gia có thể chế tạo ra một loại mùi hương lạ, một khi phóng xuất chúng ra là có thể khiến cho những con dơi bình thường phát điên.
Doanh Thừa Phong biến sắc, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Trương Học Lâm.
Vị mỹ nam tử nay trên mặt dường như luôn treo nụ cười hào thuận vĩnh viễn không mất đem Huyết Bức Phong Linh Thạch đưa cho hắn từng nói muốn cũng hắn hóa giải ân oán. Nhưng hiện giờ xem ra, tình hình không chỉ đơn giản như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, hạ thấp thanh âm nói:
- Đặng huynh! Huynh nói chính là mùi hương lúc trước sao?
Trước khi đàn dơi phát cuồng công kích bọn họ, tất cả mọi người đều mơ hồ ngửi được một mùi hương khác thường. Mà ngay khi mùi hương này tràn ngập trong không khí, đàn dơi bắt đầu trở nên rối loại.
Hiện giờ, Đặng Hạ nhắc tới việc này, Doanh Thừa Phong không khỏi nghĩ ngay tới nó, khẽ gật đầu, hắn nói:
- Đặng huynh! Tiểu đệ hiểu rổi. Cám ơn đã nhắc nhở.
Đặng Hạ thoáng cười rồi lui lại, để không gian cho Doanh Thừa Phong nghỉ ngơi.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, lấy kiện linh khí ống sáo ra, một luồng tinh thần lực nhanh chóng được truyền vào trong, rồi khuếch tán ra ngoài.
Lực lượng tinh thần là loại lực lượng thần bí nhất trong thiên địa, tuy nhiên cỗ lực lượng này dù rất quỷ dị nhưng vẫn có một ít những cường giả võ sĩ lại có thể cảm giác được sự tồn tại của chúng.
Đặng Hạ tu vi chân khí đã đạt tới thập tầng đỉnh phong, chỉ cần tiến một bước nhỏ là đã tấn chức thành sư cấp võ sĩ. Tu vi chân khí đạt tới bước này, hơn nữa còn ra ngoài thí luyện, tuy rằng không thể nào có được lực lượng tinh thần, nhưng nếu có người sử dụng tinh thần lực lượng do thám thì bọn họ lại có thể cảm ứng được.
Nếu là trước kia, Doanh Thừa Phong dùng phương thức bình thường phóng thích lực lượng tinh thần, Đặng Hạ nhất định sẽ cảm ứng được một chút dị thường.
Nhưng giờ phút này, ở trong mắt Đặng Hạ, Doanh Thừa Phong chẳng qua là đang nhắm mắt điều tức, khôi phục tinh lực mà thôi, căn bản không thể phát hiện được gì.
Đây chính là đặc điểm nổi bật do linh khí cây sáo trong tay Doanh Thừa Phong tạo ra.
Nó không chỉ làm cho phạm vi cảm ứng tinh thần lực lượng của người sử dụng được lan rộng ra chục lần, mà trọng yếu nhất là nó có năng lực che dấu lực lượng tinh thần.
Đừng nói là vũ giả không có tinh thần lực lượng như Đặng Hạ, cho dù là dị thú như Huyết Bức Vương cũng không thể phát hiện ra.
Lực lượng tinh thần nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, trong nháy mắt nó rời khỏi huyệt động, bao phủ phạm vu trăm trượng xung quanh.
Ở trong khu vực này, Doanh Thừa Phong cảm ứng được ở bên ngoài cửa động đang có chiến đấu kịch liệt, trước mặt hai võ sĩ thi thể những con dơi chất thành một đống. Mà tất cả những con dơi ở bên ngoài thì hai mắt đỏ bừng, dường như bị kích thích một cách mãnh liệt, không chịu lui bước.
Lực lượng tinh thần của hắn lập tức vượt qua khỏi cửa động, tiến về phía xa.
Bỗng nhiên, hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi giật giật, hắn cảm ứng được ở bên ngoài ba mươi trượng, tại một thông đạo khác có mười cỗ khí tức ẩn dấu, mà trong đám khí tức này có một đạo hắn rất quen thuộc.
Đan Siêu - Đối thủ một mất một còn của chú hắn cũng ẩn nấp trong đội ngũ này.
Khi cảm ứng được những cỗ khí tức này, trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng hiểu được. Mùi hương này khẳng định là xuất phát từ Trương hệ nhất mạch, những người này tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan cũng không phải là muốn cứu hắn, mà ngược lại chính là muốn lấy tính mạng của hắn.
Hắn thầm cười lạnh một tiếng, tên Trương Học Lâm kia biểu hiện bên ngoài thì khiêm tốn, nhưng bên trong quả nhiên là dối trá.
Lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong quanh quẩn một lúc, bằng vào năng lực đặc thù của linh khí cây sáo, hắn dùng phương thức không chút kiêng nể nào giám thị đối phương.
- Trương sư huynh! Tình huống của bọn chúng ra sao rồi?
- Đan sư đệ yên tâm. Ngu huynh lúc phát hiện ra bọn chúng liền châm Huyết U Hương, hơn nữa còn sử dụng bí pháp khiến cho mùi hương dồn về phía huyệt động bọn chúng đang ở. Ha ha... Chỉ cần mùi hương này không tiêu tan thì bọn dơi đó sẽ còn đuổi theo không ngừng. Một khi bọn chúng kiệt lực, tự nhiên chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Trương sư huynh thật sự là may mắn, lại có thể phát hiện ra tung tích của Doanh Thừa Phong. Ha ha... Lần này ngay cả tiểu tử Đặng gia cũng táng thân trong đó, đây tuyệt đối là thu hoạch lớn không tưởng được a.
- Không sai. Đặng Hạ tu vi cao thâm khó lường, nghe nói sớm đã có thể đột phá tới cảnh giới võ sư, chỉ có điều bởi vì chuyện kia cho nên mới chậm chạp không chịu tấn chức. Hắc hắc.... Hôm nay thuận tay giải quyết hắn, vì Học Lâm hiền điệt mà giải quyết một chướng ngại vật, thật sự là ông trời trợ giúp Trương gia chúng ta a.
Các loại tiếng phụ họa đồng thời vang lên, tuy rằng Doanh Thừa Phong không thể nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, nhưng chỉ cần nghe thanh âm cũng biết đám người này đang vô cùng vui sướng trong lòng.
- Trương sư huynh! Tại sao phía trước vẫn còn ồn ào như vậy? Đám tiểu tử đó chẳng lẽ lại kéo dài được lâu như vậy sao?
- Sư đệ an tâm, không nên nóng nảy. Nếu ngu huynh tính toán không sai thì bọn chúng chắc là may mắn tìm được một cái huyệt động, cho nên mới có thể kiên trì tới bây giờ. Chẳng qua, chỉ cần mùi hương trên người bọn chúng chưa tiêu tán hết, như vậy những con dơi này vĩnh viễn sẽ không buông tha. Trừ khi bọn chúng có thể giết hết đàn dơi, nếu không thì chỉ có con đường chết mà thôi.
- Ha ha..... Sư huynh thật lợi hại....
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, hắn mở hai mắt ra, trong ánh mắt hiện lên một tia linh quang sắc bén.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hắn đã xác định đám người kia tuy rằng tu vi không tồi, nhưng trong đó cũng không hề có sư cấp cường giả.
Với số lượng phù lục và ám khí trên người hắn, nếu đột nhiên tập kích thì chưa chắc đã không thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Lúc này, trong lòng hắn đăm chiêu: "Không biết làm cách nào có thể một lưới bắt hết đám người này."
Người không phạm ta, ta không phạm người. Ngươi nếu phạm vào ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần.
Hắn đảo tròng mắt, trong đầu thì cùng với Trí Linh lên kế hoạch, chỉ khoảng nửa khắc sau đã có những bước sơ bộ.
Chẳng qua, trước khi hành động, việc đầu tiên hắn phải làm là đưa đám người Nhị ca rời khỏi Bức Huyệt.
- Nhị ca! Đem binh khí đưa cho đệ. - Doanh Thừa Phong nhẹ giọng nói:
- Hẹn ngày không bằng gặp ngày, nhân tiện đây tiểu đệ sẽ quán linh linh binh cho mọi người luôn.
Mọi người trong huyệt không khỏi vừa vui mừng, vừa sợ hãi, đặc biệt là những người chưa từng sở hữu linh binh thì càng tươi cười rực rỡ.
Ở trong những người này, ngoại trừ Đặng Hạ ra, tám người còn lại cũng chỉ có ba người có linh binh, tuy nhiên những linh binh này cũng chỉ là hạ phẩm linh binh.
Linh binh và linh giáp bằng da đều là linh khí, cũng không phải người thường có thể có được.
Tuy nói sau khi gia nhập vào Khí Đạo Tông, tông môn sẽ ban phát đan dược cho, nhưng linh binh lại cần môn hạ đệ tử dùng vật phẩm để trao đổi. Đám người Doanh Hải Đào mới gia nhập tông môn, tự nhiên không thể có được một thanh linh khí nào.
Doanh Thừa Phong dùng tốc độ nhanh nhất để khắc đồ án linh văn, hơn nữa còn quán nhập lực lượng linh tính vào bên trong. Chỉ trong vòng thời gian nửa ngày, hắn đã rèn được năm thanh sĩ cấp thượng phẩm linh khí.
Sĩ cấp linh khí, hơn nữa đều là thượng phẩm. Đừng nói là thất thủ bị phá hủy, cho dù là một kiện trung phẩm cũng không có.
Xác xuất thành công như vậy khiến cho Đặng Hạ đứng ở bên nhìn không khỏi liên tục lấy làm quyết định, rồi hắn nhanh chóng đưa ra quyết định: Vô luận thế nào cũng đều phải có quan hệ tốt với người có thiên phú Linh Sư này.
Đến tận đây, trong tay mỗi người đều có một thanh linh khí, trên người bọn họ đều khoác ít nhất một chiếc áo giáp da.
Nói cách khác, toàn bộ đội ngũ ngoại trừ Đặng Hạ ra, nhưng người còn lại đều đã đổi vũ khí, áo giáp, khiến cho lực chiến đấu được nâng cao lên một tầng cao mới.
- Đặng huynh! Tiểu đệ có thể nhận ra được đường thoát, chúng ta một đường giết ra ngoài được chứ? - Doanh Thừa Phong mỉm cười đề nghị, nói:
- Nếu tiểu đệ không tính sai, chúng ta chỉ cần kiên trì ba, năm canh giờ thì nhất định có thể bình an rời khỏi Bức Huyệt.
Đặng Hạ hít sâu một hơi nhìn hắn, cười nói:
- Cố thủ ở đây cũng không phải là kế lâu dài, nếu Doanh huynh đã tính toán như vậy thì Đặng mỗ xin phụng bồi.
Doanh Thừa Phong tán thưởng nhìn hắn, rồi móc ra mấy cái bình nói:
- Các vị! Ở đây có năm viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, nếu chút nữa chân khí mọi người cạn kiện thì có thể phục dụng chúng.
- Thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan....
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan a. Không thể tưởng tượng được Doanh Thừa Phong tùy tiện có thể lấy ra bốn, năm viên.
Linh Sư quả nhiên là Linh Sư. Của cải của những người này không phải là võ sĩ bình thường có thể so sánh, đây quả thực lực khác nhau một trời một vực.
Đặng Hạ tuy rằng cũng không để năm viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan này vào trong lòng, nhưng vẫn nhận lấy, nói:
- Các huynh đệ! Doanh huynh đã hào phóng như vậy thì chúng ta cứ nhận lấy đi. Chẳng qua, mọi người cũng không nên phụ lòng Doanh huynh.
- Được.
Mọi người cao giọng hét lên, hợp thành trận hình công kích vây lấy Doanh Thừa Phong vào trung tâm, cả đám người xông ra khỏi hang động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.