Chương 139: Thiết lệnh tông môn
Thương Thiên Bạch Hạc
06/04/2013
Nó không ngờ lại có thể đem phạm vi cảm ứng của tinh thần lực lượng mở rộng ra cả chục lần, cái này những kiện linh khí bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Có thể làm được điều này thì ít nhất kiện linh khí này phải có phẩm chất sư cấp.
Chẳng qua, kiện linh khí này không giống với những cái bình thường, nó không cần phải sử dụng chân khí để phát động, mà chỉ cần sử dụng tinh thần lực lượng là được.
Cho nên, dù nó rơi vào tay Lâm Đào nhiều năm như vậy mà cũng không dùng được, còn rơi vào tay Doanh Thừa Phong lại có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất của nó.
Lúc này, lực lượng tinh thần của hắn phóng ra ngoài, lập tức cảm ứng được một số hơi thở đang thong thả đi về phía hắn.
Khi cảm ứng được cỗ khí tức này, ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, bởi vì hắn cảm ứng được một cỗ khí tức rất quen thuộc.
Doanh Hải Đào - Đó tuyệt đối là khí tức của đường huynh Doanh Hải Khang đã sống chung với hắn từ nhỏ.
Chỉ có điều, khiến cho Doanh Thừa Phong cảm thấy bất an chính là, hắn tại sao lại tiến vào trong hiểm địa như Cửu Khúc Thập Bát Loan?
Chỗ này đối với Trí Linh và hắn mà nói thì trình độ nguy hiểm được giảm xuống thấp nhất, hơn nữa trên người hắn còn có phù lục bảo mệnh và siêu cấp ám khí. Ngay cả khi hắn đánh không lại thì vẫn có thể thừa sức bỏ chạy.
Nhưng Doanh Hải Đào lại khác, tuy rằng hai người tu vi đều là thất tầng, nhưng thực tế lực chiến đấu lại cách nhau một trời một vực.
Nhanh chóng suy nghĩ một lát, Doanh Thừa Phong lập tức đi về phía trước để nghênh đón.
Hắn cũng không che dấu hành tung, hai chân nhẹ nhàng rơi xuống đất phát ra thanh âm nặng nề.
- Ai? - Phía trước đột nhiên có một tiếng hét to vang lên, rõ ràng đã nghe thấy tiếng chân của Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong ngừng lại, trầm giọng nói:
- Khí Đạo Tông môn hạ Doanh Thừa Phong! Không biết các vị....
- Doanh Thừa Phong? Người là Doanh Thừa Phong....
- Thừa Phong! Là ngươi sao?
- Doanh Thừa Phong! Thật tốt quá, chúng ta tìm được rồi.
- Hừ! Cuối cùng cũng tìm được.
Mấy đạo thanh âm đồng thời vang lên, chẳng qua những thanh âm này tràn ngập các loại cảm xúc khác nhau.
Có vui mừng, cao hứng, nhưng cũng có chút oán thán, tức giận.
Một đạo thân ảnh lóe lên, chính là Doanh Hải Đào. Hắn đi tới trước mặt Doanh Thừa Phong, vung quyền đấm nhẹ lên vai Doanh Thừa Phong, hưng phấn nói:
- Thừa Phong! Tiểu tử ngươi quả nhiên ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, ha ha....
Hắn cất tiếng cười dài, tỏ vẻ vô cùng vui mừng. Doanh Thừa Phong thoáng cau mày lại, xoa xoa bả vài, hắn nén giận mà kinh ngạc nói:
- Nhị ca! Huynh ra tay cũng có chút hơi nặng a. Còn nữa, huynh tại sao lại đến đây?
Doanh Hải Đào trừng mắt nói:
- Tiểu tử ngươi có thể đến đây, ta vì sao không thể đến?
- Doanh Hải Đào! Không được vô lễ. - Một nam tử thân hình cao lớn chậm rãi đi tới, hắn hướng về phía Doanh Thừa Phong ôm quyền thi lễ, nói:
- Tại hạ Liệt Hỏa Đường Đặng Hạ phụng mệnh tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan tìm kiếm Doanh huynh.
Người này tuổi ước chừng ba mươi, khí tức trên người nồng đậm, gương mặt chữ điền, thần thái sáng ngời, không giận mà uy.
Doanh Hải Khang đối với người này dường như rất kính trọng, nghe thấy vậy thì thoáng lui lại sau một bước không dám nhiều lời. Chỉ có điều, hắn đưa lưng về phía người kia, còn đằng trước thì làm mặt quỷ với Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong bật cười, nhị ca của hắn trước nay tính tình vẫn lạc quan như vậy.
Quay về phía Đặng Hạ đáp lễ, Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Làm phiền Đặng huynh và các vị.
- Hừ! Doanh huynh lại có thể khiến cho tổng đường hạ lênh để cho toàn bộ môn hạ đệ tử ở gần Long Đầu Nham tiến vào Bực Huyệt để tìm người. Ha ha.... Mặt mũi quả thật lớn. - Một đạo thanh âm lạnh lùng từ trong đám người này vang lên, ngay cả kẻ ngu cũng nghe ra trong lòng người nọ vô cùng bất mãn.
Doanh Thừa Phong nhăn mặt, nói:
- Vị này là....
Doanh Hải Khang tiến lên, thấp giọng nói:
- Thừa Phong! Không cần để ý tới hắn, hắn là một con chó điên, gặp ai cũng cắn thôi mà.
Một thanh niên từ trong đám người tiến lên, phẫn nộ nói:
- Doanh Hải Đào! Ngươi nói ai là chó điên?
Doanh Hải Đào liếc mắt nhìn hắn nói:
- Vừa rồi có người nói chuyện sao? Thế nào mà ta nghe thanh âm như tiếng chó sủa vậy?
Thanh niên nọ đột nhiên tức giận, mãnh liệt quát lớn một tiếng, tung hai nắm đấm ra nhanh như gió, mãnh liệt như lửa đánh tới.
Doanh Hải Đào không cam lòng yếu thế, hắn hạn thấp trọng tâm cả người cũng tung ra một quyền, không chút nào nhượng bộ.
Chỉ có điều, quyền kình của hai người cũng không thể đụng tới đối phương, bởi vì đúng lúc này Đặng Hạ đã xuất thủ. Ông tay áo của hắn bốc lên, nhẹ nhàng tung bay giống như sóng biển cuồn trào, mạnh mẽ ngăn cản hai người.
Quyền kình của Doanh Hải Đào và nam thanh niên kia đều mạnh mẽ vô song, nhưng dù là thế thì khi tiếp xúc với ống tay áo kia lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Ống tay áo Đặng Hạ giống như biển rộng vô bờ, bất kể lực lượng cường đại tới mức nào đánh lên đó cũng không thể tạo thành chút bọt nước nào.
Khí tức Đặng Hạ ở trong đám người này không nghi ngờ gì chính là kẻ mạnh nhất, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ như các trưởng lão trong tông môn nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Hơn nữa, lúc hắn ra tay thì nhẹ nhàng, phiêu hốt, không mang theo một chút khí tức khói lửa nào là có thể biết tu vi chân khí của đối phương đã đạt tới thập tầng đỉnh phong, chuẩn bị đột phá trở thành sư cấp cường giả.
Cao thủ như thế ngay cả chú Doanh Lợi Đức của hắn cũng không thể bằng, Doanh Hảo Đào đối với Đặng Hạ tôn kính như vậy cũng là điều đương nhiên.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong đối với hắn cũng không có nhiều tâm lý kính sợ cho lắm.
Tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong tuy rằng chỉ là thất tầng chân khí, nhưng gần đây được nhìn thấy một lượng lớn cao thủ, ngay cả sư cấp cường giả cũng phải chết trong tay hắn, cho nên đối với một kẻ chưa đột phá sư cấp cường giả thì thật sự khó có thể bảo trì được lòng kính trọng quá lớn.
- Khụ khụ.... Hai vị sư đệ! Chúng ta vừa tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan cho nên phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này mới phải, tại sao lại có thể nội chiến? - Đặng Hạ khẽ nhướng mày, nghiêm nghị nói.
Hắn ở trong đám người này có uy vọng rất cao, Doanh Hải Đào và tên thanh niên kia mặc dù trong lòng không phục, nhưng cũng không dám tiếp tục động thủ.
- Đặng sư huynh! - Nam thanh niên kia ôm quyền thi lễ, nói:
- Chúng ta ra ngoài lịch lãm là muốn tìm kiếm sào huyệt Linh Hồ, mắt thấy sắp có thể bắt được nó, nhưng tông môn lại truyền mệnh lệnh phải lập tức tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan tìm kiếm.... Vị sư đệ này. - Hắn đưa tay chỉ Doanh Thừa Phong, nói:
- Hắn không biết trời cao đất rộng một mình tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan, đây chính là tìm được chết. Hắn đã muốn tìm cái chết, chúng ta cũng không có vấn đề gì, nhưng lại kinh động tới các vị trưởng lão trong tông môn ban bố mệnh lệnh tìm kiếm hắn. Hừ! Vì một người như vậy mà chúng ta phải buông bỏ tất cả sao? Huynh nói đây là tại sao?
Đặng Hạ thoáng lặng đi một chút, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt lướt qua đám người phía sau. Chỉ thấy ánh mắt đại đa số mọi người đều toát ra vẻ tán đồng, không khỏi than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu.
Doanh Hải Đào tức giận hừ một tiếng, nói:
- Hàn Chánh! Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ trợ giúp đồng môn có gì là sai sao? Hừ! Ngươi nếu không muốn đi thì không ai miễn cưỡng ngươi, nhưng ngươi vừa đến đây đã tung tin đồn, làm loạn lòng người.
Hàn Chính cất tiếng cười to, nói:
- Doanh Hải Đào! Ngươi không ngại hỏi mọi người một chút, nếu không có mệnh lệnh của tông môn ban xuống, sẽ có bao nhiêu người nguyện ý bỏ qua thí luyện của mình để đi tới nơi nguy hiểm như Cửu Khúc Thập Bát Loan để tìm tên sư đệ ngu ngốc này của ngươi?
Vẻ mặt Doanh Hải Đào tràn ngập sự tức giận, hắn sải bước về phía trước, cả người dâng lên một cỗ tức giận ngút trời.
Hàn Chánh lạnh lùng cười, không chút nào yếu thế thằng có với hắn. Hai người này giống như một đôi gà chọi, mặt mũi đỏ phừng phừng nhìn chằm chằm vào nhau, chỉ bởi vì kiêng kỵ Đặng Hạ ở bên cạnh cho nên mới không dám ra tay công kích mà thôi.
Doanh Thừa Phong đảo ánh mắt, đem vẻ mặt của mọi người thu hết vào tầm mắt.
Trong lòng hắn thầm than: "Quả nhiên đúng như lời Hàn Chánh nói, biểu tình những người này phần lớn không quá tự nhiên, rõ ràng đã bị hắn khơi gợi lên tâm sự. Ngay cả người trông thận trọng, già dặn thì ánh mắt nhìn về phía mình cũng có chút quái dị."
Đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Doanh Hải Đào, Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu.
Tính tình Doanh Hải Đào mặc dù nóng nảy, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ lỗ mãng, cũng biết rất nhiều người ở đây đang bất mãn. Khóe miệng hắn hơi co giật một chút, cuối cùng nhẫn nại.
Doanh Thừa Phong hướng về phía đoàn người vái một cái thật sâu, nói:
- Các vị sư huynh! Tiểu đệ cũng không ngờ tới vì một mình tiểu đệ mà lại kinh động tới nhiều đồng môn như vậy. Tiểu đệ thật cảm thấy hổ thẹn, tiểu đệ xin lỗi các vị....
Đặng Hạ cười ha hả, nói:
- Doanh huynh không cần khách khí, Hải Đào vừa rồi nói rất đúng, đã là đồng môn thì phải hỗ trợ lẫn nhau, nếu như tính toán chi li thì đâu còn là huynh đệ đồng môn nữa.
Nghe xong lời của hắn, sắc mặt mọi người lúc này mới chuyển biến tốt hơn, chẳng qua trong lòng của bọn họ có nghĩ thế hay không thì chẳng ai biết được.
Dù sao, bọn họ kết bạn cùng tiến vào Long Đào Nham là có mục đích của mình, hiện giờ lại bị tông môn triệu tập đến đây để tìm một người, muốn nói trong lòng không tức giận chính là lừa mình, dối người.
Hàn Chánh hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên nói:
- Doanh Thừa Phong! Ngươi đến tột cùng có năng lực thế nào không ngờ lại có thể khiến cho Lục Mặc trưởng lão ban thiết lệnh xuống? Doanh Hải Đào nói người là sư đệ của hắn, ở trong tông môn không có chỗ dựa vững chắc, ta cũng không tin a.
Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt mọi người lại tập trung nhìn về phía Doanh Thừa Phong, dường như muốn tìm được nguyên do từ trên đó.
Nói thật, trong lòng bọn họ cũng có suy nghĩ tương tự.
Nếu Doanh Thừa Phong thật sự chỉ là một môn hạ đệ tử bình thường, Lục Mặc trưởng lão làm sao có thể vì hắn mà ban thiết lệnh xuống bên dưới.
Doanh Thừa Phong bật cười, đã như vậy hắn cũng không cần giấu diếm nữa.
- Các vị sư huynh! Tiểu đệ đúng là vừa mới gia nhập tông môn, chẳng qua.... - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Tiểu đệ ở phương diện chế tạo binh khí có vài phần tinh thân, các vị sau khi trở về tông môn, nếu có thể chuẩn bị đủ tài liệu, như vậy tiểu đệ nguyện ý vì các vị mà miễn phí rèn cho một thanh sĩ cấp linh khí.
- Linh khí?
Tiếng kinh hô lập tức vang lên, ánh mắt mọi người nhìn về phía Doanh Thừa Phong có vài phần bất đồng.
Nếu như nói lúc ban đầu thì ánh mắt bọn họ còn một tia tức giận và địch ý, nhưng hiện giờ đa phần lại sáng ngời lên, không còn một chút bất mãn nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.