Chương 63: Thu hoạch lớn
Thương Thiên Bạch Hạc
06/04/2013
Doanh Thừa Phong thả lỏng thân thể, giống như một loại thực vật vô hại bình thường lẳng lặng dựa vào thân cây.
Khi nhìn thấy người thần bí mặc áo đen đó, trong lòng hắn không hiểu sao lại sinh ra cảm giác sợ hãi. Điều này làm cho hắn hiểu được, cho dù người nọ không có bản lĩnh khống chế đoàn Đoạt Mệnh Phong thì thực lực cũng vượt xa hắn.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới xác định được tồn tại khủng bố đó đã rời đi.
Hai chân khẽ dùng lực dậm mạnh một cái, toàn bộ thân hình giống như một con báo ở trên cây thả người xuống, hơn nữa còn chạy về hướng những người vừa nãy bỏ chạy.
Hắn lúc này vận chuyển Quỷ Ảnh bộ tới cực hạn, thân hình ở trong rừng cây không ngừng di chuyển nhưng lại không để lại bất cứ dấu vết gì.
Người áo đen thần bí kia mang lại cho hắn rung động quá lớn, khiến cho hắn trong lúc làm việc phải trở nên vô cùng cẩn thận.
Sau một lát, hắn đã đi tới một cỗ thi thể biến thành màu đen.
Ở trên người này có vài cái lỗ nhỏ, những cái lỗ này cũng không lớn, nhưng xung quanh miệng lỗ đều là màu đen, hơn nữa nó còn đậm hơn những chỗ khác.
Doanh Thừa Phong liếc mắt đã nhìn ra những cái lỗ này là do Đoạt Mệnh Phong tạo thành.
Bình thường, khi ong sử dụng nọc độc của mình xong thì bỏ mình, nhưng Đoạt Mệnh Phong không hổ là dị thú cường đại, nó châm hơi mười cái cũng không cảm thấy việc gì.
Mười con Đoạt Mệnh Phong truy đuổi theo đám người Lý đại ca, hơn nữa còn giết chết bọn họ không ngờ vẫn bình yên quay lại, ngay cả một con cũng không hề thiếu mất. Bởi vậy có thể thấy được thực lực của bọn chúng đã đạt tới mức nào rồi.
Doanh Thừa Phong tự nghĩ, nếu bản thân mình cũng ở vào vị trí tương tự thì kết quả của hắn cũng không hề khác đám người này.
Cúi người xuống, Doanh Thừa Phong cẩn thận lục tìm quần áo bộ thi thể một lần, kết quả làm cho hắn phải thất vọng. Người này rõ ràng là một tên quỷ nghèo kiết xác, trên người ngay cả một thanh linh khí cũng không có, thứ đáng giá nhất chính là một cái bình ngọc nhỏ.
Nhưng mà, khi hắn mở nắp bình ngọc ra, bên trong chỉ có một viên đan dược, chút mong chờ trong lòng hắn lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Trong bình ngọc không ngờ lại là một viên đan dược giống như Dưỡng Sinh Đan dùng cho võ sĩ, chỉ có điều căn cứ vào mùi và màu của đan dược thì viên này chỉ là loại hạ phẩm mà thôi.
Đối với một người trung phẩm thì chất đống, thượng phẩm cũng không ít như Doanh Thừa Phong, hạ phẩm đan dược không thể mang lại cho hắn chút vui mừng nào.
Chẳng qua, hắn cũng không có vứt cái chai đi, mà trực tiếp cất nó vào trong ngực.
Muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt, lãng phí là không đúng...
Bước chân không ngừng đi tới, chỉ qua một đoạn đường ngắn hắn lại thấy thêm một cái thi thể.
Vừa nhìn thấy thi thể này, hắn lập tức tiến lên trước, lật nó lại, mặc dù trên người mỗi một người nhiều ít đều có chút phòng cụ và binh khí, nhưng những thứ này đều không đạt tới tiêu chuẩn linh khí.
Một vòng mò mẫm, hắn ngoại trừ đạt được hai viên đan dược ra, còn lại chẳng có gì đáng để vào mắt.
Có thể tiến vào trong Kỳ Liên sơn mạch, ít nhất cũng là võ sĩ tứ tầng trở lên, nhưng đám võ sĩ này thật quá mức khó chấp nhận đi.
Bỗng nhiên, bước chân Doanh Thừa Phong nhanh hẳn lên, cuối cùng hắn cũng tìm được mục tiêu mình muốn.
Ở trong đám người này, vị Lý đại ca kia không nghi ngờ gì chính là thủ lĩnh, bản thân thực lực cũng đứng đầu. Cho nên, khi bị Đoạt Mệnh Phong đuổi giết, hắn là kẻ chạy được xa nhất.
Nhưng đáng tiếc chính là, nếu như hắn đã bị Đoạt Mệnh Phong theo dõi, như vậy tốc độ dù nhanh tới đâu đi nữa cũng không thể chạy thoát được đám dị thú khủng bố này. Cho nên, kết quả cuối cùng chỉ là táng mệnh đương trường mà thôi.
Ba bước, rồi lại hai bước, Doanh Thừa Phong đã đi tới trước thi thể của tên Lý đại ca.
Cỗ thi thể này bây giờ đã trở nên đen thui, hắn nhìn vào mà không khỏi cảm thấy nao nao.
Trên người tên Lý đại ca này rõ ràng bị đâm nhiều hơn mấy lần so với những kẻ trước.
Trong lòng Doanh Thừa Phong nổi lên một tia nghi vấn, hay là Đoạt Mệnh Phong cũng biết tên này là đầu sỏ, cho nên mới thống hận như thế, mỗi một con châm một nhát để giải hận>
Ở trên thi thể đối phương lục tìm một lúc, hai mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên.
Không hổ là người đứng đầu, ở trên người hắn tìm được không ít thứ tốt.
Trong đó cái mà Doanh Thừa Phong coi trọng nhất không nghi ngờ gì chính là một chiếc hộp nhỏ trên người hắn.
Nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, quả nhiên bên trong đựng xác chết của một con Đoạt Mệnh Phong. Vị hắc y nhân kia sau khi điều khiển phong đàn đánh chết đám người có chủ mưu với những vật nuôi của hắn thì lập tức xoay người rời đi, thậm chí những di vật trên người bọn họ không hề động đến.
Doanh Thừa Phong cũng không nghĩ người nọ bởi vì tôn kính người đã chết mà mới làm như thế, nếu như hắn đoán không sai thì với thân phận và tài sản của người nọ sợ rằng không để chút đồ vật trên người đám người này vào mắt.
Chẳng qua, hắn không cần cũng không đại biểu cho Doanh Thừa Phong cũng không cần a.
Đậy nắp hộp lại, hắn nhanh chóng cất vào chiếc túi ở trên lưng.
Ngoại trừ hai chiếc hộp này ra, trên người tên Lý đại ca còn có hai kiện linh khí không tồi.
Một kiện là thanh trường kiếm trong tay, chỉ có điều lực lượng linh tính bên trong trường kiếm cũng không nhiều. Tuy rằng nó có thể gia tăng độ sắc bén của trường kiếm, nhưng chút lực lượng linh tính đó ở trong mắt Doanh Thừa Phong thì dù có cũng như không.
Về phần thanh linh khí khác là một tấm thuẫn, tấm thuẫn này cũng không phải là lớn, diện tích phòng ngự của nó rất có hạn. Nhưng, lực lượng linh tính bên trong tấm thuẫn này có chút bất phàm, tính chất cực kỳ cứng rắn. Doanh Thừa Phong không dám nói nó có thể chống đỡ được một đòn của Phách Vương Thương, nhưng nếu như sử dụng thanh trường kiếm linh khí do hắn quan linh thì đừng mơ tưởng có thể làm gì được nó.
Ở trên người tên Lý đại ca còn có mấy bình đan dược và một quyển sách.
Đóng đan dược thì cũng không có gì hay ho cả, ngoại trừ ba viên là trung phẩm ra, số còn lại đều là hạ phẩm đan dược.
Nhưng cuốn sách kia lại khiến cho Doanh Thừa Phong cảm thấy vui mừng nhất.
Cuồng Sa kiếm pháp.
Đây không ngờ lại là một quyển bí tịch chiến sĩ, hơn nữa còn là bí tịch kiếm pháp mà Doanh Thừa Phong khát cầu nhất hiện nay.
Vội vàng thu dọn các thứ lại, Doanh Thừa Phong không hề dừng lại, mà nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Mặc dù ở trên thân những người này kiếm được khá nhiều đồ tốt, nhưng toàn bộ quá trình dừng lại của hắn cũng không dài. Bởi vì trong lòng hắn đối với hắc y nhân vẫn vô cùng kiêng kỵ và sợ hãi. Cho nên Doanh Thừa Phong không dám ở lại nơi này lâu.
*************
Dựa theo bản đồ ở trong đầu, cước bộ Doanh Thừa Phong nhanh chóng di chuyển về một phương hướng.
Ở trong đám bản đồ hắn thu thập, Đoạt Mệnh Phong chiếm cứ phạm vi rộng nhất không thể nghi ngờ. Chẳng qua, hiện nay Doanh Thừa Phong đã biết ở đằng sau lưng đám Đoạt Mệnh Phong này kỳ thật còn có ít nhất một người thần bí khống chế.
Như vậy, trình độ nguy hiểm của nó đã vượt xa khỏi lúc dự tính ban đầu.
Mà lúc này, di chuyển liên tục hơn một canh giờ trong rừng, hắn mới nhẹ nhàng thở hổn hển vài hơi.
Bởi vì, hắn tin tưởng cho dù người nọ có phát giác tung tích của hắn thì cũng đừng mong có thể lần ra được.
"Hú... Hú.... U...."
Bỗng nhiên, từ phía xa vang lên một tiếng hú của một con sói.
Doanh Thừa Phong vừa mới dừng chân lại, còn đang hít thở lấy sức thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét dài, tâm tình chưa kịp buông lỏng xuống hoàn toàn đã bị dựng lên.
Quay đầu nhìn lại, xa xa ở trên sườn núi mơ hồ hiện ra thân ảnh một con sói màu đen đang ngẩng đầu hú dài lên một tiếng.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, mắng thầm:
- Súc sinh! Không ngờ lại dám chủ ý tới mình.
Hắn tự nhiên biến vùng núi hoang ở bên trong Long Đầu Nham này có một đàn sói, nếu như là trước kia, không có được vũ khí nóng hộ thân, hắn tuyệt đối sẽ có chút kiêng kỵ với bầy sói này.
Nhưng, khác với những người cùng lứa khác, hắn chẳng những tu luyện được chân khí, hơn nữa trên người còn có hai bộ đồ linh khí. Tuy nói rằng với đống trang bị như thế hắn không dám trêu chọc vào đám Đoạt Mệnh Phong, nhưng đối phó với một ít sói này thì không cần phải tính toán.
Dường như thấy được Doanh Thừa Phong cũng không bỏ đi, cho nên con sói ở trên sườn núi lại hú dài lên một tiếng nữa.
"Hú...... Hú.... húuuu...."
Theo tiếng hú của nó, hơn mười đạo bóng xám nhanh chóng chạy tới chỗ Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong hơi động cổ tay, rút thanh trường kiếm ra.
Tuy rằng hắn đối với thực lực của mình rất tự tin, nhưng sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, cho nên hắn đối với đám sói này cũng không hề tỏ ra khinh địch.
Chỉ lát sau, đàn sói đã chạy tới trước người hắn. Dẫn đầu là một con sói với thân hình cao lớn, hai chiếc răng nanh sắc bén lộ ra ngoài, đầu lưỡi đỏ như máu thè ra ngoài. Cả đàn sói không hề sợ chết lao lên tấn công ngay lập tức.
Doanh Thừa Phong hơi xê dịch bước chân đã linh hoạt tránh được mũi nhọn tấn công của bọn chúng. Cùng lúc đó, thanh trường kiếm trong tay hắn cũng vung lên theo một góc độ xảo diệu đâm thẳng về phía trước.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong chưa từng học qua bất kỳ loại kiếm kỹ nào, nhưng có sự trợ giúp của Trí Linh, hắn đối với không gian, vị trí nắm trong tay rất dễ dàng.
Một cái đâm ra này đã chọc trúng người một con sói.
Nhưng mà, làm cho Doanh Thừa Phong phải kinh ngạc chính là, một cái đâm tràn ngập lực lượng như vậy lại chỉ có thể xuyên vào da thịt con sói nửa tấc, sau đó không cách nào tiền thêm.
Độ rắn chắc của thân thể coi sói đã vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Trong lòng Doanh Thừa Phong không khỏi rùng mình, trong nháy mắt hắn minh bạch một điều.
Thế giới này cùng với thế giới trước của hắn hoàn toàn khác nhau.
Ở trên thế giới này có tồn tại một loại chân khí thần kỳ làm cho lực lượng nhân loại không cần tới sự giúp đỡ của khoa học kỹ thuật cũng đạt tới một mức vô cùng cường đại.
Như vậy, những giống loài trên thế giới này chẳng lẽ cũng giống thế giới trước?
Như bầy sói này, nếu là ở trên thế giới trước, với thực lực của hắn hiện nay thì hoàn toàn có thể giết chết chúng.
Trong lòng nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, nhưng bản thân lại ra tay không chút lưu tình.
Chân khí ở trong cơ thể hắn nhanh chóng được vận chuyển, dọc theo kinh mạch tiến vào thanh trường kiếm. Trong nháy mắt đó, thanh trường kiếm trên tay hắn lập tức phát sáng lên, đặc biệt là ở mũi kiếm còn lộ ra kiếm quang đại biểu cho sự sắc bén vô cùng.
Ẳng.... Ẳng......
Con sói lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, mũi kiếm vốn chỉ đâm sâu vào nửa tấc trên cơ thể đột nhiên bộc phát uy lực, không ngờ lại đâm thẳng qua.
Kiếm quang chợt lóe lên, thanh trường kiếm đâm xuyên qua thân hình con sói, ghim nó lên trên mặt đất.
Linh khí!!!
Đây chính là uy lực của linh khí, tất cả các võ sĩ đều phải hao tổn trăm phương ngàn kế mới kiếm được một thanh linh khí. Đó là bởi vì chỉ cần trong tay cầm một kiện linh khí, bọn họ đã có thể phát huy ra được lực chiến đấu mạnh hơn mấy lần.
Nếu trong tay Doanh Thừa Phong không có thanh trường kiếm này, hắn sẽ phải cần một đoạn thời gian dài mới có thể giết chết được một con sói. Nhưng giờ phút này, khi cầm thanh linh khí trong tay lại chỉ cần một nhát đâm cũng có thể giải quyết nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.