Chương 428: Tính kế.
Thương Thiên Bạch Hạc
22/08/2015
Dưới lôi đài, Hứa phu nhân che miệng cười khẽ, nói: - Dương Phàm, thật ra với thực lực của ngươi thì ngươi căn bản không cần tiến hành loại khảo hạch này. Nàng dừng một chút, nói: - Thất trưởng lão ra tay là muốn ngươi biết chiến trường Cổ hung hiểm thế nào, ở chỗ nào cũng không thể thả lỏng và sơ suất. Nhưng phản ứng của ngươi nhạy bén hơn người, không những tránh khỏi đánh lén của Thất trưởng lão mà còn có thể chủ động đánh lén lại.
- Hì hì. Trên mặt của nàng ngập tràn ý cười trêu tức, nói: - Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên thiếp thân nhìn thấy có người dám đánh lên cả Thất trưởng lão đấy.
Trên mặt của Doanh Thừa Phong lập tức xuất hiện một chút xấu hổ, vừa rồi hắn làm như vậy chẳng qua là ăn miếng trả miếng mà thôi, nhưng bị Thất trưởng lão nói như vậy thật giống như nghé con mới sinh không sợ hổ vậy.
Hứa phu nhân nhìn lệnh bài trong tay hắn, cảm thấy hứng thú mà nói: - Nếu Doanh hộ pháp đã lấy được lệnh bài chiến trường thì xin mời đi thôi.
- Mời đi sao? Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, mời ngươi trở về Khí Đạo tông, đi theo trận Truyền Tống tới chiến trường Cổ tiến hành thí luyện. Hứa phu nhân mỉm cười nói.
Doanh Thừa Phong nháy nháy mắt, không hiểu hỏi: - Vội vã như vậy sao?
Hai vai Hứa phu nhân đứng thẳng nói: - Đây là ý tứ của gia tổ, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tiến vào chiến trường Cổ, trong thời gian ngắn nhất nâng cao được thực lực bản thân.
Trong long Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, mơ hồ có một loại dự cảm không tốt.
Trầm ngâm nửa ngày, Doanh Thừa Phong hỏi: - Xin hỏi Hứa phu nhân, chân nhân Linh Tháp vì sao phải gấp rút như vậy?
Hứa phu nhân thu hồi nụ cười, nàng chậm rãi lắc đầu nói:
- Thiếp thân không biết, nhủng tổ gia chỉ bảo khẳng định là có đạo lý riêng. Dừng lại một chút, nàng chậm rãi nói: - Ta sẽ chăm sóc tốt cho Ngọc Kỳ, ngươi cứ yên tâm đi.
Thời điểm nói những lời này, không hiểu sao trong lòng nàng nổi lên một chút mừng thầm, dường như nàng không muốn thấy bộ dáng thân mặt khăng khít, anh anh em em của Doanh Thừa Phong và Thẩm Ngọc Kỳ. Chỉ có điều, ý nghĩ này vừa nổi lên liền xuất hiện một chút xấu hổ.
Chính mình không ngờ lại đố kỵ với đồ đệ của mình, thật sự là ngu xuẩn.
Doanh Thừa Phong nhíu mày nói: - Tốt, vãn bối đã rõ. Hắn khom người thật thấp với Hứa phu nhân, nói:
- Ngọc Kỳ xin kính nhờ tiền bối.
Hai người bọn họ chỉ gặp nhau vỏn vẹn nửa ngày, còn có rất nhiều lời nói quan tâm chưa nói được. Nhưng, Doanh Thừa Phong lại biết mình nhất định phải đi rồi.
Lời nói cỏa chân nhân Linh Tháp khiến trong lòng của hắn có chút kích động, không biết tại sao trong lòng của hắn cũng sinh ra một chút gấp gáp, hắn có một loại cảm giác không hiểu, chân nhân Linh Tháp làm như vậy nhất định là có liên quan tới lời hứa của hắn.
Nửa tháng sau, Doanh Thừa Phong thuận lợi trở về Khí Đạo tông.
Tuy nhiên hắn chỉ dừng lại một ngày ở trong Phương phủ, đoàn tụ với cha me thúc thúc một lúc liền chủ động yêu cầu tiến vào chiến trường Cổ.
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín đều mãnh liệt phản đối, muốn hắn phải tiếp tục tu luyện và hoàn toàn củng cố cảnh giới mới tính tiếp.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ chính là, sau khi Phương Phù nhìn Doanh Thừa Phong một cái thật sâu, dĩ nhiên lại đồng ý. Tuy rằng trong lòng bọn họ không phục, nhưng sau khi Phương Phù quyết đoán thì bọn họ cũng chỉ có thể ngậm miệng lại.
Một đời tông chủ, nói là làm ngay, hai người bọn họ làm sao có thể tranh đấu được với hắn.
Những người đến đưa tiễn Doanh Thừa Phong đến tòa Truyền Tống chỉ vẻn vẹn có ba người Phương Phù, Phong Huống và Đoàn Thụy Tín mà thôi.
Doanh Thừa Phong cúi người thi lễ với bọn họ, lấy ra lệnh bài chiến trường, nhẹ nhàng điểm vào trong ngọc thạch ở trung tâm mắt trận Truyền Tống.
Lập tức, một luồng bạch quang được phóng ra, toàn bộ trận đồ bắt đầu vận chuyển.
Một lát sau, lsuc bạch quang tiêu tan thì trong trận Truyền Tống đã trống rỗng.
Phong Huống cau mày, nói: - Sư huynh làm như vậy không phải là quá mau sao, cái đó chưa chắc lại có lợi với Thừa Phòng. Trong âm thanh của hắn khẽ có chút ý tứ bất mãn và oán giận.
Phương Phù cười khổ một tiếng, nói: - Sư đệ, ngươi cho là ngu huynh không biết đạo lý này sao? Aiz, chỉ có điều là ta cũng vạn bất đắc dĩ/
Phong Huống khẽ rùng mình, nói: - Sư huynh, xin hãy chỉ giáo.
Phương Phù khẽ lắc đầu, nói: - Chân nhân Linh Tháp ngàn dặm truyền thư, khu vực này của chúng ta đã bị bại lộ hành tung, cho nên nhất định phải nhanh chóng tìm được truyền nhân. Nếu không thì Thanh âm của hắn khẽ thấp xuống, nói: - Nếu không rất có thể chính là đại họa lâm đầu.
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín hít một hơi khí lạnh, tuy rằng bọn họ là cường nhân Bạch Ngân Cảnh lâu đời, nhưng dù sao cũng không phải là Hoàng Kim Cảnh nên đối với một số việc chỉ là biết đại khái. Nhưng nghe xong lời nói của Phương Phù, trong lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Sắc mặt của Phong Huống thay đổi, nói: - Nhưng Thừa Phong chỉ là một đứa bé, hắn có thể chịu được gánh nặng như thế không?
Phương Phù than nhẹ một tiếng, nói: - Thừa Phong không phải là người thường, ngay cả chân nhân Linh Tháp cũng có vài phần kính trọng đối với hắn. Có lẽ Hắn dừng lại một chút, chậm rãi nói: - Cứ để chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín chần chừ nửa ngày, nhìn nhau cười khổ. Đặc biệt trong lòng Phong Huống lại vừa lo lắng, vừa vui mừng, thật sự khó có thể dùng bút mực mà hình dung.
Doanh Thừa Phong rời khỏi Khí Đạo tông đi tới chiến trường Cổ đối với khắp cả Linh Vực mà nói chính là một chuyện nhỏ bé không đáng kể. Nhưng đối với Khí Đạo tông lại là một việc đại sự hàng đầu.
Ở trong một đình viện u ám, sắc mặt Trương Vạn Niên âm trầm, ngồi yên trên ghế trong phòng lớn. Ở bên cạnh của hắn, Trương Học Lâm thấp giọng nói: - Ông nội, con đã phát tín hiệu ra rồi, nếu người nọ không nói ngoa thì nhất định sẽ nhanh chóng chạy tới.
Trương Vạn Niên chậm rãi gật đầu, trong lòng của hắn cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, ở trên trán lại hiện đầy nếp nhăn.
- Ông nối, ngài nói người nọ có đến không? Trương Học Lâm do dực một chút, hỏi.
Trương Vạn Niên hừ lạnh một tiếng, nói: - Người nọ là cường nhân Hoàng Kim Cảnh, nếu nói đã đến thì nhất định sẽ không thất hứa. Lão phu chỉ lo lắng một điều Hắn dừng lại một chút, nói: - Hiện giờ tông chủ trấn giữ bên trong, nếu như người nọ không cẩn thận thì., aiz, đều là do Doanh Thừa Phong gây ra họa, nếu không có tiểu tử này thì lão phu cũng không cần phải lo lắng như thế này.
Trong đối mắt Trương Học Lâm chợt lóe lên sát khí, nói:
- Ông nội, lúc này nếu người có thể có được Ngụy Cảnh đan thì không những có thể chém chết những kẻ này, mà còn có thể thử nghiệm cảm giác làm Hoàng Kim Cảnh. Ngày sau trở về, rất có thể sẽ đột phá thành công.
Trên mặt mo của Trương Vạn Niên rốt cụ hiện lên chút mỉm cười, nói: - Học Lâm nói không sau, Ngụy Cảnh đan chính alf thần đan trong truyền thuyết, một khi dùng là có thể vượt lên một cấp trong thời gian nửa ngày, làm cho người ta có thể ngộ đến cảnh giới huyền diệu rất cao. Ha ha, chỉ cần không phải là tư chất quá kém, nếu như tỉ mỉ tu luyện thì nhất định có thể đột phá cực hạn, tăng lên một bậc rồi.
Trương Học Lâm liên tục gật đầu, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Thật ra, nếu có thể thì hắn cực kỳ hy vọng người dùng viên thuốc này chính là bản thân hắn. Nhưng đáng tiếc chính là, nếu muốn dồn Doanh Thừa Phong vào chỗ chết thì nhất định phải là ông nội ra tay. Cho dù hắn có được viên đan dược quý báu này thì hiện giờ cũng không có khả năng uy hiếp được Doanh Thừa Phong.
Mặc dù sự thật này khiến hắn vô cùng xót xa, nhưng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Trương Vạn Niên biến hóa, hay quay đầu nhìn lại, ánh mắt xuyên qua Trương Học Lâm rơi xuống trên một mảnh đất trống.
Trong lòng Trương Học Lâm rùng mình, lập tức quay đầu nhìn lại.
Bên trong mảnh hư vô kia đột nhiên xuất hiện một người mặc áo khoác màu đen.
Tuy rằng cách ăn mặc lúc này khác với trước kia, nhưng cặp mắt lạnh như băng kia lại biểu hiện cho hai người biết là cùng một người.
Trương Học Lâm đứng lên, khẽ ôm quyền hành lễ với người này, nói: - Tiền bối, ngài có mang đồ đến không?
Người nọ hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta đã đáp ứng cái gì thì tất nhiên sẽ mang đến. Cổ tay hắn khẽ chuyển, một bình sứ lập tức xuất hiện trong tay.
Sau khi nhìn thấy bình sứ này, trong mắt hai người Trương Vạn Niên và Trương Học Lâm đều lộ ra vẻ tham lam.
Tuy nhiên, hai người bọn họ dù sao cũng không phải là người bình thường, sau một lát, sắc mặt liền khôi phục lại bình tĩnh.
Trương Học Lâm do dự một chút, nói: - Tiền bối, lúc ngài tiến vào đây có người nào biết không?
Người nọ cười lạnh nói: - Ngươi yên tâm, mặc dù Khí Đạo tông là đầm rồng hang hổ, nhưng lão phu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Hừ, trừ phi lào phu tiến vào chỗ sân kia, nếu không thì căn bản không ai có thể phát hiện ra hành tung của lão phu.
Trương Vạn Niên thở dài một hơi, nói: - Đúng vậy, chỗ sân kia rất là cổ quái, cho dù là cường nhân Tử Kim Cảnh tiến vào cũng đừng mơ có thể dấu được tông chủ. Tuy nhiên, chỉ cần các hạ không tiến vào trong đó thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà hai người bọn họ cũng không biết, ngày xưa Võ lão đã từng thần không biết, quỷ không hay tiến vào trong mảnh tường vây kia, và ở trong kho vũ khí đi qua đi lại vài lần.
May mắn là việc này không ai biết, nếu không thì thái độ của Võ lão đối với bọn họ nhất định sẽ vì thế mà đại biến.
Ngón tay người nọ khẽ bắn ra, bình sứ lập tức rơi vào trong tay Trương Vạn Niên.
Hắn lãnh đạm nói: - Tuy rằng lão phu cho ngươi đan dược nhưng ngươi cũng phải nắm rõ hậu quả.
Sát khí trong mắt Trương Vạn Niên chợt lóe, nói:
- Nếu tông chủ quyết định truyền ngôi vị lại cho tiểu tử kia, mà tiểu tử kia lại kết thù quá sâu với Trương gia chúng ta. Ánh mắt của hắn liếc nhìn Trương Học Lâm, chậm rãi nói: - Nếu như một núi không thể chứa hai cọp, như vậy thì việc này sớm hay muốn gì cũng cần phải giải quyết. Ha ha, vậy thì để lão phu đi làm người giải quyết cho.
Người áo đen chậm rãi gật đầu, nói: - Ngươi cũng có chí khí, lão phu cũng yên tâm. Tuy nhiên, còn có một việc có lẽ ngươi không biết. Hắn nhìn Trương Vạn Niên, mắt thần như đuện, như thế là có thể trực tiếp nhìn thấu lòng người: - Ngụy Cảnh đan có khiếm khuyết rất lớn, đó là sau khi dùng sau, tuy rằng có thể thăng tiến lên một bậc trong nửa ngày. Nhưng kết quả là thực lực tự thân tuy luyện có thể sẽ bị bức bách mà phóng thích ra ngoài. Cho nên, sau này ngươi có thể tiến thêm một bậc nhưng thành tựu của bản thân có lẽ sẽ chấm dứt tại đây.
Sắc mặt của Trương Học Lâm khẽ biến, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn.
Viên thuốc này lại có di chứng như thế, may mắn là hắn không đánh chủ ý lên viên thuốc này.
Trương Vạn Niên trầm tĩnh nửa ngày, đột nhiên cười nói: - Tiền bối cứ nói đùa, vãn bối tuổi đã cao, nếu không dùng viên thuốc này thì mãi mãi cũng chỉ là Bạch Ngân Cảnh, nhưng nếu uống viên thuốc này và thăng tiến lên thành Hoàng Kim Cảnh thì cuộc đời này coi như cũng không uổng phí.
Người áo đen lạnh lùng nhìn hắn nửa ngày, rốt cục nói: - Được, nếu ngươi đã có lựa chọn thì hãy đi đi.
Vừa dứt lời, người nọ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Một canh giờ sau, tường vây trong trận Truyền Tống lại mở ra lần nữa, Trương Vạn Niên cũng tiến vào trong chiến trường cổ.
- Hì hì. Trên mặt của nàng ngập tràn ý cười trêu tức, nói: - Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên thiếp thân nhìn thấy có người dám đánh lên cả Thất trưởng lão đấy.
Trên mặt của Doanh Thừa Phong lập tức xuất hiện một chút xấu hổ, vừa rồi hắn làm như vậy chẳng qua là ăn miếng trả miếng mà thôi, nhưng bị Thất trưởng lão nói như vậy thật giống như nghé con mới sinh không sợ hổ vậy.
Hứa phu nhân nhìn lệnh bài trong tay hắn, cảm thấy hứng thú mà nói: - Nếu Doanh hộ pháp đã lấy được lệnh bài chiến trường thì xin mời đi thôi.
- Mời đi sao? Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, mời ngươi trở về Khí Đạo tông, đi theo trận Truyền Tống tới chiến trường Cổ tiến hành thí luyện. Hứa phu nhân mỉm cười nói.
Doanh Thừa Phong nháy nháy mắt, không hiểu hỏi: - Vội vã như vậy sao?
Hai vai Hứa phu nhân đứng thẳng nói: - Đây là ý tứ của gia tổ, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tiến vào chiến trường Cổ, trong thời gian ngắn nhất nâng cao được thực lực bản thân.
Trong long Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, mơ hồ có một loại dự cảm không tốt.
Trầm ngâm nửa ngày, Doanh Thừa Phong hỏi: - Xin hỏi Hứa phu nhân, chân nhân Linh Tháp vì sao phải gấp rút như vậy?
Hứa phu nhân thu hồi nụ cười, nàng chậm rãi lắc đầu nói:
- Thiếp thân không biết, nhủng tổ gia chỉ bảo khẳng định là có đạo lý riêng. Dừng lại một chút, nàng chậm rãi nói: - Ta sẽ chăm sóc tốt cho Ngọc Kỳ, ngươi cứ yên tâm đi.
Thời điểm nói những lời này, không hiểu sao trong lòng nàng nổi lên một chút mừng thầm, dường như nàng không muốn thấy bộ dáng thân mặt khăng khít, anh anh em em của Doanh Thừa Phong và Thẩm Ngọc Kỳ. Chỉ có điều, ý nghĩ này vừa nổi lên liền xuất hiện một chút xấu hổ.
Chính mình không ngờ lại đố kỵ với đồ đệ của mình, thật sự là ngu xuẩn.
Doanh Thừa Phong nhíu mày nói: - Tốt, vãn bối đã rõ. Hắn khom người thật thấp với Hứa phu nhân, nói:
- Ngọc Kỳ xin kính nhờ tiền bối.
Hai người bọn họ chỉ gặp nhau vỏn vẹn nửa ngày, còn có rất nhiều lời nói quan tâm chưa nói được. Nhưng, Doanh Thừa Phong lại biết mình nhất định phải đi rồi.
Lời nói cỏa chân nhân Linh Tháp khiến trong lòng của hắn có chút kích động, không biết tại sao trong lòng của hắn cũng sinh ra một chút gấp gáp, hắn có một loại cảm giác không hiểu, chân nhân Linh Tháp làm như vậy nhất định là có liên quan tới lời hứa của hắn.
Nửa tháng sau, Doanh Thừa Phong thuận lợi trở về Khí Đạo tông.
Tuy nhiên hắn chỉ dừng lại một ngày ở trong Phương phủ, đoàn tụ với cha me thúc thúc một lúc liền chủ động yêu cầu tiến vào chiến trường Cổ.
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín đều mãnh liệt phản đối, muốn hắn phải tiếp tục tu luyện và hoàn toàn củng cố cảnh giới mới tính tiếp.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ chính là, sau khi Phương Phù nhìn Doanh Thừa Phong một cái thật sâu, dĩ nhiên lại đồng ý. Tuy rằng trong lòng bọn họ không phục, nhưng sau khi Phương Phù quyết đoán thì bọn họ cũng chỉ có thể ngậm miệng lại.
Một đời tông chủ, nói là làm ngay, hai người bọn họ làm sao có thể tranh đấu được với hắn.
Những người đến đưa tiễn Doanh Thừa Phong đến tòa Truyền Tống chỉ vẻn vẹn có ba người Phương Phù, Phong Huống và Đoàn Thụy Tín mà thôi.
Doanh Thừa Phong cúi người thi lễ với bọn họ, lấy ra lệnh bài chiến trường, nhẹ nhàng điểm vào trong ngọc thạch ở trung tâm mắt trận Truyền Tống.
Lập tức, một luồng bạch quang được phóng ra, toàn bộ trận đồ bắt đầu vận chuyển.
Một lát sau, lsuc bạch quang tiêu tan thì trong trận Truyền Tống đã trống rỗng.
Phong Huống cau mày, nói: - Sư huynh làm như vậy không phải là quá mau sao, cái đó chưa chắc lại có lợi với Thừa Phòng. Trong âm thanh của hắn khẽ có chút ý tứ bất mãn và oán giận.
Phương Phù cười khổ một tiếng, nói: - Sư đệ, ngươi cho là ngu huynh không biết đạo lý này sao? Aiz, chỉ có điều là ta cũng vạn bất đắc dĩ/
Phong Huống khẽ rùng mình, nói: - Sư huynh, xin hãy chỉ giáo.
Phương Phù khẽ lắc đầu, nói: - Chân nhân Linh Tháp ngàn dặm truyền thư, khu vực này của chúng ta đã bị bại lộ hành tung, cho nên nhất định phải nhanh chóng tìm được truyền nhân. Nếu không thì Thanh âm của hắn khẽ thấp xuống, nói: - Nếu không rất có thể chính là đại họa lâm đầu.
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín hít một hơi khí lạnh, tuy rằng bọn họ là cường nhân Bạch Ngân Cảnh lâu đời, nhưng dù sao cũng không phải là Hoàng Kim Cảnh nên đối với một số việc chỉ là biết đại khái. Nhưng nghe xong lời nói của Phương Phù, trong lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Sắc mặt của Phong Huống thay đổi, nói: - Nhưng Thừa Phong chỉ là một đứa bé, hắn có thể chịu được gánh nặng như thế không?
Phương Phù than nhẹ một tiếng, nói: - Thừa Phong không phải là người thường, ngay cả chân nhân Linh Tháp cũng có vài phần kính trọng đối với hắn. Có lẽ Hắn dừng lại một chút, chậm rãi nói: - Cứ để chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.
Phong Huống và Đoàn Thụy Tín chần chừ nửa ngày, nhìn nhau cười khổ. Đặc biệt trong lòng Phong Huống lại vừa lo lắng, vừa vui mừng, thật sự khó có thể dùng bút mực mà hình dung.
Doanh Thừa Phong rời khỏi Khí Đạo tông đi tới chiến trường Cổ đối với khắp cả Linh Vực mà nói chính là một chuyện nhỏ bé không đáng kể. Nhưng đối với Khí Đạo tông lại là một việc đại sự hàng đầu.
Ở trong một đình viện u ám, sắc mặt Trương Vạn Niên âm trầm, ngồi yên trên ghế trong phòng lớn. Ở bên cạnh của hắn, Trương Học Lâm thấp giọng nói: - Ông nội, con đã phát tín hiệu ra rồi, nếu người nọ không nói ngoa thì nhất định sẽ nhanh chóng chạy tới.
Trương Vạn Niên chậm rãi gật đầu, trong lòng của hắn cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, ở trên trán lại hiện đầy nếp nhăn.
- Ông nối, ngài nói người nọ có đến không? Trương Học Lâm do dực một chút, hỏi.
Trương Vạn Niên hừ lạnh một tiếng, nói: - Người nọ là cường nhân Hoàng Kim Cảnh, nếu nói đã đến thì nhất định sẽ không thất hứa. Lão phu chỉ lo lắng một điều Hắn dừng lại một chút, nói: - Hiện giờ tông chủ trấn giữ bên trong, nếu như người nọ không cẩn thận thì., aiz, đều là do Doanh Thừa Phong gây ra họa, nếu không có tiểu tử này thì lão phu cũng không cần phải lo lắng như thế này.
Trong đối mắt Trương Học Lâm chợt lóe lên sát khí, nói:
- Ông nội, lúc này nếu người có thể có được Ngụy Cảnh đan thì không những có thể chém chết những kẻ này, mà còn có thể thử nghiệm cảm giác làm Hoàng Kim Cảnh. Ngày sau trở về, rất có thể sẽ đột phá thành công.
Trên mặt mo của Trương Vạn Niên rốt cụ hiện lên chút mỉm cười, nói: - Học Lâm nói không sau, Ngụy Cảnh đan chính alf thần đan trong truyền thuyết, một khi dùng là có thể vượt lên một cấp trong thời gian nửa ngày, làm cho người ta có thể ngộ đến cảnh giới huyền diệu rất cao. Ha ha, chỉ cần không phải là tư chất quá kém, nếu như tỉ mỉ tu luyện thì nhất định có thể đột phá cực hạn, tăng lên một bậc rồi.
Trương Học Lâm liên tục gật đầu, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Thật ra, nếu có thể thì hắn cực kỳ hy vọng người dùng viên thuốc này chính là bản thân hắn. Nhưng đáng tiếc chính là, nếu muốn dồn Doanh Thừa Phong vào chỗ chết thì nhất định phải là ông nội ra tay. Cho dù hắn có được viên đan dược quý báu này thì hiện giờ cũng không có khả năng uy hiếp được Doanh Thừa Phong.
Mặc dù sự thật này khiến hắn vô cùng xót xa, nhưng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Trương Vạn Niên biến hóa, hay quay đầu nhìn lại, ánh mắt xuyên qua Trương Học Lâm rơi xuống trên một mảnh đất trống.
Trong lòng Trương Học Lâm rùng mình, lập tức quay đầu nhìn lại.
Bên trong mảnh hư vô kia đột nhiên xuất hiện một người mặc áo khoác màu đen.
Tuy rằng cách ăn mặc lúc này khác với trước kia, nhưng cặp mắt lạnh như băng kia lại biểu hiện cho hai người biết là cùng một người.
Trương Học Lâm đứng lên, khẽ ôm quyền hành lễ với người này, nói: - Tiền bối, ngài có mang đồ đến không?
Người nọ hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta đã đáp ứng cái gì thì tất nhiên sẽ mang đến. Cổ tay hắn khẽ chuyển, một bình sứ lập tức xuất hiện trong tay.
Sau khi nhìn thấy bình sứ này, trong mắt hai người Trương Vạn Niên và Trương Học Lâm đều lộ ra vẻ tham lam.
Tuy nhiên, hai người bọn họ dù sao cũng không phải là người bình thường, sau một lát, sắc mặt liền khôi phục lại bình tĩnh.
Trương Học Lâm do dự một chút, nói: - Tiền bối, lúc ngài tiến vào đây có người nào biết không?
Người nọ cười lạnh nói: - Ngươi yên tâm, mặc dù Khí Đạo tông là đầm rồng hang hổ, nhưng lão phu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Hừ, trừ phi lào phu tiến vào chỗ sân kia, nếu không thì căn bản không ai có thể phát hiện ra hành tung của lão phu.
Trương Vạn Niên thở dài một hơi, nói: - Đúng vậy, chỗ sân kia rất là cổ quái, cho dù là cường nhân Tử Kim Cảnh tiến vào cũng đừng mơ có thể dấu được tông chủ. Tuy nhiên, chỉ cần các hạ không tiến vào trong đó thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà hai người bọn họ cũng không biết, ngày xưa Võ lão đã từng thần không biết, quỷ không hay tiến vào trong mảnh tường vây kia, và ở trong kho vũ khí đi qua đi lại vài lần.
May mắn là việc này không ai biết, nếu không thì thái độ của Võ lão đối với bọn họ nhất định sẽ vì thế mà đại biến.
Ngón tay người nọ khẽ bắn ra, bình sứ lập tức rơi vào trong tay Trương Vạn Niên.
Hắn lãnh đạm nói: - Tuy rằng lão phu cho ngươi đan dược nhưng ngươi cũng phải nắm rõ hậu quả.
Sát khí trong mắt Trương Vạn Niên chợt lóe, nói:
- Nếu tông chủ quyết định truyền ngôi vị lại cho tiểu tử kia, mà tiểu tử kia lại kết thù quá sâu với Trương gia chúng ta. Ánh mắt của hắn liếc nhìn Trương Học Lâm, chậm rãi nói: - Nếu như một núi không thể chứa hai cọp, như vậy thì việc này sớm hay muốn gì cũng cần phải giải quyết. Ha ha, vậy thì để lão phu đi làm người giải quyết cho.
Người áo đen chậm rãi gật đầu, nói: - Ngươi cũng có chí khí, lão phu cũng yên tâm. Tuy nhiên, còn có một việc có lẽ ngươi không biết. Hắn nhìn Trương Vạn Niên, mắt thần như đuện, như thế là có thể trực tiếp nhìn thấu lòng người: - Ngụy Cảnh đan có khiếm khuyết rất lớn, đó là sau khi dùng sau, tuy rằng có thể thăng tiến lên một bậc trong nửa ngày. Nhưng kết quả là thực lực tự thân tuy luyện có thể sẽ bị bức bách mà phóng thích ra ngoài. Cho nên, sau này ngươi có thể tiến thêm một bậc nhưng thành tựu của bản thân có lẽ sẽ chấm dứt tại đây.
Sắc mặt của Trương Học Lâm khẽ biến, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn.
Viên thuốc này lại có di chứng như thế, may mắn là hắn không đánh chủ ý lên viên thuốc này.
Trương Vạn Niên trầm tĩnh nửa ngày, đột nhiên cười nói: - Tiền bối cứ nói đùa, vãn bối tuổi đã cao, nếu không dùng viên thuốc này thì mãi mãi cũng chỉ là Bạch Ngân Cảnh, nhưng nếu uống viên thuốc này và thăng tiến lên thành Hoàng Kim Cảnh thì cuộc đời này coi như cũng không uổng phí.
Người áo đen lạnh lùng nhìn hắn nửa ngày, rốt cục nói: - Được, nếu ngươi đã có lựa chọn thì hãy đi đi.
Vừa dứt lời, người nọ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Một canh giờ sau, tường vây trong trận Truyền Tống lại mở ra lần nữa, Trương Vạn Niên cũng tiến vào trong chiến trường cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.