Chương 533: Võ lão tái hiện
Thương Thiên Bạch Hạc
14/09/2015
Một nguồn khí tức cường đại dâng trào, điên cuồng xông ra khỏi căn phòng. Nguồn khí tức này quen thuộc mà lại xa lạ.
Ở đây ngoài trừ Doanh Thừa Phong ra, người khác đều là cường giả đứng đầu trong tông môn. Bọn họ có giao tình mấy chục năm với Phong Huống. Cho nên một khi cảm nhận được nguồn khí này, nhất thời biết đây nhất định là đến từ Phong Huống.
Nhưng cường đại của nguồn khí này vượt xa dự đoán của bọn họ.
Trong nhất thời không có người nói thêm nữa, vì bọn họ đều hiểu rõ sự tình.
Hoàng Kim Cảnh, Phong Huống nhất định là thành công tấn thăng tới Hoàng Kim Cảnh, cho nên mới có thể có khí tức sinh mệnh cường đại như vậy.
- Ha ha. Phương Phù buông tiếng cười dài, trong tiếng cười đó có cuồng hỉ không thể che giấu.
Trong Khí Đạo Tông, ban đầu chỉ có một cường giả Hoàng Kim Cảnh lão trấn tọa. Nhiều lúc lão cũng có cảm giác bó tay bó chân, không thể buông tay làm.
Nhưng lúc này sau khi trong tông môn xuất hiện thêm vị Hoàng Kinh Cảnh thứ hai, thực lực cả môn phái liền cao thêm một bậc. Ngay cả khi lúc đối diện với một số thế lực siêu cường, nói chuyện cũng có chút thấp khí.
- C-K-Í-T..T...T...
Cổng lớn bị người chậm rãi đẩy ra, bóng Phong Huống xuất hiện trong mắt mọi người.
Tuy vẫn là diện dung đó, nhưng mọi người đều rõ ràng cảm nhận được là người trước mặt này có chút không giống với trước kia.
Trên người lão có một nguồn sát khí cường đại xông thiên. Đứng trước mặt lão, nghênh đón một đôi mắt trần đầy quang mang sắc bén, tựa hồ cả thân tâm đều khẽ rung rẩy.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong hơi sáng lên, trên mặt hắn hiện lên một tia cười mỉm.
Từ những gợn sóng trên người của Phong Huống, quả thật là nguồn khí của cường giả Hoàng Kim Cảnh. Nguồn khí này tràn đầy sức lấn áp. Đừng nói là người bình thường, cho dù là cường giả Bạch Ngân Cảnh cũng có chút chịu không nổi.
Phương Phù chậm rãi gật đầu một cái, cười nói:
- Phong sư đệ, chúc mừng.
- Chúc mừng Phong sư huynh…
Phía dưới mọi người như tỉnh lại từ trong mộng, nối tiếp nhau chúc mừng. Cho dù trong lòng bọn họ đố kỵ và ngưỡng mộ hơn nữa, giờ này khắc này đã tuyệt đối mảy may không hề hiển lộ.
Phong Huống đi một vòng đáp lễ mọi người:
- Lão phu xông ải, lại kinh động chúng vị sư huynh đệ, thật là có lỗi.
Đoàn Thụy Tín phất mạnh tay áo, nói:
- Phong sư đệ khách khí rồi, nghe nói đệ xông kích Hoàng Kim Cảnh, bọn ta không hẹn mà gặp kết bạn kéo đến. Ha ha, bây giờ đệ xông ải thành công, chính là vị cường giả Hoàng Kim Cảnh thứ hai trong Khí Đạo Tông. Lão nhìn một vòng, nói:
- Đây là chuyện vui thiên đại, nên mời đồng đạo khắp nơi đến đây chúc mừng mới phải.
Tất cả mọi người liên tục gật đầu. Cường giả Hoàng Kim Cảnh có địa vị cực kỳ tôn cao, càng là sức chiến đấu chủ chốt của một môn phái.
Một khi có người tấn thăng tới Hoàng Kim Cảnh, nhất định sẽ tuyên dương rộng rãi. Hành động này không những có thể nâng cao thanh danh và sĩ khí của bổn phái. Càng chủ yếu là có thể uy nhiếp dã tâm của đạo chích, tránh đi rất nhiều phiền phức cho môn phái.
Doanh Thừa Phong ở một bên lặng lẽ nhìn, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cho tới giờ, Phong Huống đều là chăm sóc che chỡ hắn có hơn. Mà mãi tới lúc này, cuối cùng hắn có thể đáp trả, trong lòng vui mừng dị thường.
- Ngao…
Đột nhiên, cự lang vốn uể ải ngồi trên đất liền đứng dậy, tất cả lông trên người nó cũng nhanh chóng dựng lên.
Trên người của nó phóng ra khí tức cường đại kinh khủng vô cùng. Lúc này nó đã phóng ra tất cả lực lượng của nó.
Đám người Phương Phù sắc mặt đại biến. Ngoài trừ Phương Phù, Phong Huống và Doanh Thừa Phong ra, người còn lại đều cảm nhận được một nguồn hàn ý lạnh thấu xương, dọc theo cột sống lan truyền lên trên. Đồng thời bọn họ còn bất ngờ phát hiện, không gian xung quanh tựa hồ cũng sinh ra biến hóa vi diệu. Một nguồn sức mạnh thần kỳ giống như đang hình thành. Còn những linh khí và các linh binh trên người bọn càng tự động phát ra quang mang dị dạng, tựa hồ cực kỳ sợ hãi nguồn lực lượng này.
- Xảy ra chuyện gì? Bành Hành Nghị kinh hoảng hét.
Tuy lão là một vị đại cao thủ Bạch Ngân Cảnh, nhưng nguồn lực lượng phóng ra từ trên người cự lang quá mức cường đại. Hơn nữa trong đó còn có một nguồn lực lượng thần kỳ tựa hồ có thể khắc chế tất cả linh khí thiên hạ. Dưới uy áp của loại lực lượng này, lão cũng không thể tiếp tục trấn định nữa.
Không chỉ là lão, mấy vị thái thượng trưởng lão Bạch Ngân Cảnh cũng đồng thơi thất kinh. Ngay cả vị Bạch Ngân Cảnh đỉnh đỉnh như Đoàn Thụy Tín cũng phát lạnh trong lòng.
Nhưng lão tận mắt nhìn thấy qua uy năng của khí linh Lang Vương. Con Lang Vương này xuất thủ giết chết một vị cường giả dân tộc Hoàng Kim Cảnh, hơn nữa còn tỏ ra thành thạo điêu luyện. Loại hung thú này nếu phát điên, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Phương Phù trong tay nhoáng một cái, một tấm phù lục đã lặng im không tiếng động rơi vào lòng bàn tay.
Phong Huống càng kinh ngạc nhìn, khí tức của Hoàng Kim Cảnh trên người cũng không ngừng sôi trào, mơ hồ tương kháng với khí thế của Lang Vương.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong lại nhưng tụ, mục quang của hắn rơi lên một chỗ tối tăm, trầm giọng nói:
- Vị tiền bối nào đại giá quang lâm, Khí Đạo Tông không kịp nghênh đoán từ xa, kính xin hiện thân.
Mọi người ngẩn ra, lúc này mới biết tại sao Lang Vương đột nhiên phát cuồng.
Sắc mặt của Phương Phù càng đỏ lên, trong lòng lão không ngừng tự trách. Mình vì bất ngờ tấn thăng của Phong Huống mà vui mừng quá đỗi, không để ý ngoại địch đột ngột xông vào. Nếu không phải Lang Vương cảnh tỉnh, sợ là phải bị người ta chê cười.
Lực lượng tinh thần của lão phóng ra, nhưng ngay lập tức liền biến sắc. Vì lão hoảng sợ phát hiện, mình vẫn không có phát hiện dấu tích gì.
- Ha ha, hay cho một tiểu tử thú vị, không ngờ có tử lực hiếm thấy và… ha ha. Cũng là lão phu nhất thời sơ suất, bằng không sao có thể bị ngươi phát hiện.
Một bóng người lóe động một cái trong bóng tối, sau đó một vị lão giả hai tay chắp sau lưng xuất hiện trước mặt mọi người.
Bao gồm cả Phương Phù trong đó, lại không có ai nhìn thấy người này xuất hiện thế nào.
Khí linh Lang Vương rống một tiếng, cơ thể đã như bay xông ra. Trong cái miệng rộng đầy máu phun ra một đường tử quang (ánh sáng màu tím), thân hình liền biến thành một đường hắc quang, như ẩn như hiện nhào tới người đó.
Doanh Thừa Phong ngưng mắt nhìn, lập tức thét lớn:
- Đừng.
Nhưng phản ứng của hắn vẫn hơi chậm một bước, tử quang từ cự lang phun ra đã tới trước mặt lão giả.
Lão giả mỉm cười, giơ ra một cánh tay nhẹ nhàng chỉ về phía trước một cái.
Lập tức đường ánh sáng màu tím đó ngưng tụ lại, giống như bị một loại pháp thuật thần bí nào đó vây nhốt lại, không biến mắt cũng không động đậy nữa.
Không chỉ vậy, lão giả búng ngón tay ra, đường ánh sáng màu tím bay ngược lại. Trong đường tơ kẽ tóc lại chụp trúng Lang Vương đang bay tới.
Khí linh Lang Vương phát ra một tiếng kêu thảm bi thương. Nó kiệt lực giãy dụa, nhưng cơ thể của nó lại bị tử quang mà mình phun ra trói chặc. Bất luận giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tử quang.
- Chát…
Một tiếng nhẹ vang, tử quang quấn lấy Lang Vương ngã lên đất.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, thân hình hắn nhoáng một cái, tới trước mặt của lão giả đó.
Nhưng hắn cũng không có xuất thủ công kích, mà hai đầu gối mềm nhũn quỳ lên đất, nặng nề khấu đầu.
- Vãn bối bái kiến Võ lão.
Đám người Phương Phù trợn mắt líu lưỡi nhìn cảnh tượng này. Cho đến lúc nhận rõ người này chính là Võ lão biến mất nhiều năm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc ánh mắt của bọn họ rơi lên người Lang Vương bị nhốt, lại là sắc mặt hơi biến, khó có thể tin được.
Khí linh Lang Vương tuy không có triển khai toàn bộ các loại dị năng bản thân, nhưng khí thế và tử quang vùa tốc độ không thể tin nổi đó của nó, cũng đã chứng minh sự cường đại của nó.
Loại cường đại này, thậm chí cả nhân tộc cường giả Hoàng Kim Cảnh bình thường cũng không thể bì được.
Nhưng trước mặt Võ lão, nó rõ ràng giống như một đứa trẻ nhỏ vừa mới sinh ra, bị đánh không biết giận. Cả một cái búng tay của đối phương cũng không chịu được.
Tuy người người đều biết Võ lão là cường giả Tử Kim Cảnh, nhưng lão có thể mạnh đến mức độ nào, lại vẫn là làm người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ khó hiểu.
Võ lão khẽ mỉm cười, lão cúi đầu đỡ Doanh Thừa Phong lên, nói:
- Tiểu tử ngươi, còn chơi trò này với ta.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, trong mắt hắn tràn đầy vẻ cảm kích:
- Võ lão, nếu không phải ông xuất thủ nặng với Thái Hồ Hồ gia, phụ mẫu và thúc phụ cũng chưa chắc có thể bình an vượt qua kiếp này. Ông nói, tiểu tử phải chăng nên lạy ông một lần.
Sắc mặt của đám người Phương Phù hơi đỏ lên, trong đó mấy người càng là cúi đầu xấu hổ.
Võ lão ha ha cười. Trong mắt của lão vẫn tràn đầy vẻ từ ái, nói:
- Lão phu thô thông thuật tướng người, biết ngươi cũng không phải tướng chết yểu, cho nên chỉ là nhẹ tay trừng phạt Hồ gia. Sau khi nghe được tin tức ngươi trở về, tự tay tiêu diệt Hồ gia, thật là hả hê lòng người.
Doanh Thừa Phong sâu sắc gật đầu, đôi tay nắm chặc cánh tay lão nhân, không tự chủ được gia tăng thêm chút lực.
Đám người Phong Phù lại là trong lòng thất kinh. Nhẹ tay trừng phạt của lão, suýt chút nữa diệt tuyệt Hồ gia, nếu nặng tay vậy còn cao đến đâu. Lúc này tất cả mọi người đều có cùng một nhận thức, bất luận thế nào cũng không thể đắc tội đại cao thủ kinh khủng này.
- Ngao ngao….
Mọi người quay đầu nhìn, khí linh Lang Vương cả người co rút thành một vòng, phát ra tiếng ngao ngao xin tha.
Lúc này trên người của nó làm sao còn nữa chút khí hung hăng cuồng ngạo. Đơn giản giống như một con tiểu miêu, dùng ánh mắt vô tội nhìn Võ lão.
Doanh Thừa Phong xấu hổ ho khan một tiếng, nói:
- Võ lão, ranh con này không biết ông, thật là đắc tội, ông đừng trách.
Võ lão nhẹ nhàng bày thế hạ thủ, cười híp mắt nói:
- Trên người con vật này có chút cổ quái, nếu thao tác tốt, tiền đồ không thể hạn lượng, ngươi dụng tâm thêm chút nữa.
Doanh Thừa Phong mạnh mẽ gật đầu, nói:
- Vãn bối hiểu rồi.
Hắn đương nhiên biết khí linh Lang Vương đặc thù cỡ nào. Nếu lãng phí phần thiên phú này, vậy là phải bị ngũ lôi đánh.
- Tham kiến Võ lão.
Với Phương Phù dẫn đầu, đám người đều xông tới. Trong mắt mỗi một người đều có vẻ tôn kính khó mà hình dung.
Võ lão nhẹ nhàng bày thế hạ thủ, nhiệt tình trong mắt lão nháy mắt không thấy.
- Hừ, Phong Huống biểu hiện rất tốt, ta rất hài lòng. Về phần những người khác, lão đầu tử không muốn kết giao. Lão phất mạnh tay áo, một nguồn đại lực nhất thời bao lấy Doanh Thừa Phong, Phong Huống và cự lang đang nằm trên đất.
Ngay sau đó đám người chỉ cảm thấy hoa mắt, đám người Võ lão đã biến mất không thấy.
- Cái này, cái này là… Đoàn Thụy Tín hít vào một hơi khí lạnh.
Cường giả Tử Kim Cảnh tuy rất mạnh nhưng biểu hiện của Võ lão cũng quá nghịch thiên.
Trong mắt của Phương Phù càng là vẻ kinh ngạc không thể che dấu. Lão thấy phía trước không có một bóng người, trong miệng thì thầm:
- Không thể, chẳng lẽ…
Ở đây ngoài trừ Doanh Thừa Phong ra, người khác đều là cường giả đứng đầu trong tông môn. Bọn họ có giao tình mấy chục năm với Phong Huống. Cho nên một khi cảm nhận được nguồn khí này, nhất thời biết đây nhất định là đến từ Phong Huống.
Nhưng cường đại của nguồn khí này vượt xa dự đoán của bọn họ.
Trong nhất thời không có người nói thêm nữa, vì bọn họ đều hiểu rõ sự tình.
Hoàng Kim Cảnh, Phong Huống nhất định là thành công tấn thăng tới Hoàng Kim Cảnh, cho nên mới có thể có khí tức sinh mệnh cường đại như vậy.
- Ha ha. Phương Phù buông tiếng cười dài, trong tiếng cười đó có cuồng hỉ không thể che giấu.
Trong Khí Đạo Tông, ban đầu chỉ có một cường giả Hoàng Kim Cảnh lão trấn tọa. Nhiều lúc lão cũng có cảm giác bó tay bó chân, không thể buông tay làm.
Nhưng lúc này sau khi trong tông môn xuất hiện thêm vị Hoàng Kinh Cảnh thứ hai, thực lực cả môn phái liền cao thêm một bậc. Ngay cả khi lúc đối diện với một số thế lực siêu cường, nói chuyện cũng có chút thấp khí.
- C-K-Í-T..T...T...
Cổng lớn bị người chậm rãi đẩy ra, bóng Phong Huống xuất hiện trong mắt mọi người.
Tuy vẫn là diện dung đó, nhưng mọi người đều rõ ràng cảm nhận được là người trước mặt này có chút không giống với trước kia.
Trên người lão có một nguồn sát khí cường đại xông thiên. Đứng trước mặt lão, nghênh đón một đôi mắt trần đầy quang mang sắc bén, tựa hồ cả thân tâm đều khẽ rung rẩy.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong hơi sáng lên, trên mặt hắn hiện lên một tia cười mỉm.
Từ những gợn sóng trên người của Phong Huống, quả thật là nguồn khí của cường giả Hoàng Kim Cảnh. Nguồn khí này tràn đầy sức lấn áp. Đừng nói là người bình thường, cho dù là cường giả Bạch Ngân Cảnh cũng có chút chịu không nổi.
Phương Phù chậm rãi gật đầu một cái, cười nói:
- Phong sư đệ, chúc mừng.
- Chúc mừng Phong sư huynh…
Phía dưới mọi người như tỉnh lại từ trong mộng, nối tiếp nhau chúc mừng. Cho dù trong lòng bọn họ đố kỵ và ngưỡng mộ hơn nữa, giờ này khắc này đã tuyệt đối mảy may không hề hiển lộ.
Phong Huống đi một vòng đáp lễ mọi người:
- Lão phu xông ải, lại kinh động chúng vị sư huynh đệ, thật là có lỗi.
Đoàn Thụy Tín phất mạnh tay áo, nói:
- Phong sư đệ khách khí rồi, nghe nói đệ xông kích Hoàng Kim Cảnh, bọn ta không hẹn mà gặp kết bạn kéo đến. Ha ha, bây giờ đệ xông ải thành công, chính là vị cường giả Hoàng Kim Cảnh thứ hai trong Khí Đạo Tông. Lão nhìn một vòng, nói:
- Đây là chuyện vui thiên đại, nên mời đồng đạo khắp nơi đến đây chúc mừng mới phải.
Tất cả mọi người liên tục gật đầu. Cường giả Hoàng Kim Cảnh có địa vị cực kỳ tôn cao, càng là sức chiến đấu chủ chốt của một môn phái.
Một khi có người tấn thăng tới Hoàng Kim Cảnh, nhất định sẽ tuyên dương rộng rãi. Hành động này không những có thể nâng cao thanh danh và sĩ khí của bổn phái. Càng chủ yếu là có thể uy nhiếp dã tâm của đạo chích, tránh đi rất nhiều phiền phức cho môn phái.
Doanh Thừa Phong ở một bên lặng lẽ nhìn, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cho tới giờ, Phong Huống đều là chăm sóc che chỡ hắn có hơn. Mà mãi tới lúc này, cuối cùng hắn có thể đáp trả, trong lòng vui mừng dị thường.
- Ngao…
Đột nhiên, cự lang vốn uể ải ngồi trên đất liền đứng dậy, tất cả lông trên người nó cũng nhanh chóng dựng lên.
Trên người của nó phóng ra khí tức cường đại kinh khủng vô cùng. Lúc này nó đã phóng ra tất cả lực lượng của nó.
Đám người Phương Phù sắc mặt đại biến. Ngoài trừ Phương Phù, Phong Huống và Doanh Thừa Phong ra, người còn lại đều cảm nhận được một nguồn hàn ý lạnh thấu xương, dọc theo cột sống lan truyền lên trên. Đồng thời bọn họ còn bất ngờ phát hiện, không gian xung quanh tựa hồ cũng sinh ra biến hóa vi diệu. Một nguồn sức mạnh thần kỳ giống như đang hình thành. Còn những linh khí và các linh binh trên người bọn càng tự động phát ra quang mang dị dạng, tựa hồ cực kỳ sợ hãi nguồn lực lượng này.
- Xảy ra chuyện gì? Bành Hành Nghị kinh hoảng hét.
Tuy lão là một vị đại cao thủ Bạch Ngân Cảnh, nhưng nguồn lực lượng phóng ra từ trên người cự lang quá mức cường đại. Hơn nữa trong đó còn có một nguồn lực lượng thần kỳ tựa hồ có thể khắc chế tất cả linh khí thiên hạ. Dưới uy áp của loại lực lượng này, lão cũng không thể tiếp tục trấn định nữa.
Không chỉ là lão, mấy vị thái thượng trưởng lão Bạch Ngân Cảnh cũng đồng thơi thất kinh. Ngay cả vị Bạch Ngân Cảnh đỉnh đỉnh như Đoàn Thụy Tín cũng phát lạnh trong lòng.
Nhưng lão tận mắt nhìn thấy qua uy năng của khí linh Lang Vương. Con Lang Vương này xuất thủ giết chết một vị cường giả dân tộc Hoàng Kim Cảnh, hơn nữa còn tỏ ra thành thạo điêu luyện. Loại hung thú này nếu phát điên, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Phương Phù trong tay nhoáng một cái, một tấm phù lục đã lặng im không tiếng động rơi vào lòng bàn tay.
Phong Huống càng kinh ngạc nhìn, khí tức của Hoàng Kim Cảnh trên người cũng không ngừng sôi trào, mơ hồ tương kháng với khí thế của Lang Vương.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong lại nhưng tụ, mục quang của hắn rơi lên một chỗ tối tăm, trầm giọng nói:
- Vị tiền bối nào đại giá quang lâm, Khí Đạo Tông không kịp nghênh đoán từ xa, kính xin hiện thân.
Mọi người ngẩn ra, lúc này mới biết tại sao Lang Vương đột nhiên phát cuồng.
Sắc mặt của Phương Phù càng đỏ lên, trong lòng lão không ngừng tự trách. Mình vì bất ngờ tấn thăng của Phong Huống mà vui mừng quá đỗi, không để ý ngoại địch đột ngột xông vào. Nếu không phải Lang Vương cảnh tỉnh, sợ là phải bị người ta chê cười.
Lực lượng tinh thần của lão phóng ra, nhưng ngay lập tức liền biến sắc. Vì lão hoảng sợ phát hiện, mình vẫn không có phát hiện dấu tích gì.
- Ha ha, hay cho một tiểu tử thú vị, không ngờ có tử lực hiếm thấy và… ha ha. Cũng là lão phu nhất thời sơ suất, bằng không sao có thể bị ngươi phát hiện.
Một bóng người lóe động một cái trong bóng tối, sau đó một vị lão giả hai tay chắp sau lưng xuất hiện trước mặt mọi người.
Bao gồm cả Phương Phù trong đó, lại không có ai nhìn thấy người này xuất hiện thế nào.
Khí linh Lang Vương rống một tiếng, cơ thể đã như bay xông ra. Trong cái miệng rộng đầy máu phun ra một đường tử quang (ánh sáng màu tím), thân hình liền biến thành một đường hắc quang, như ẩn như hiện nhào tới người đó.
Doanh Thừa Phong ngưng mắt nhìn, lập tức thét lớn:
- Đừng.
Nhưng phản ứng của hắn vẫn hơi chậm một bước, tử quang từ cự lang phun ra đã tới trước mặt lão giả.
Lão giả mỉm cười, giơ ra một cánh tay nhẹ nhàng chỉ về phía trước một cái.
Lập tức đường ánh sáng màu tím đó ngưng tụ lại, giống như bị một loại pháp thuật thần bí nào đó vây nhốt lại, không biến mắt cũng không động đậy nữa.
Không chỉ vậy, lão giả búng ngón tay ra, đường ánh sáng màu tím bay ngược lại. Trong đường tơ kẽ tóc lại chụp trúng Lang Vương đang bay tới.
Khí linh Lang Vương phát ra một tiếng kêu thảm bi thương. Nó kiệt lực giãy dụa, nhưng cơ thể của nó lại bị tử quang mà mình phun ra trói chặc. Bất luận giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tử quang.
- Chát…
Một tiếng nhẹ vang, tử quang quấn lấy Lang Vương ngã lên đất.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, thân hình hắn nhoáng một cái, tới trước mặt của lão giả đó.
Nhưng hắn cũng không có xuất thủ công kích, mà hai đầu gối mềm nhũn quỳ lên đất, nặng nề khấu đầu.
- Vãn bối bái kiến Võ lão.
Đám người Phương Phù trợn mắt líu lưỡi nhìn cảnh tượng này. Cho đến lúc nhận rõ người này chính là Võ lão biến mất nhiều năm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc ánh mắt của bọn họ rơi lên người Lang Vương bị nhốt, lại là sắc mặt hơi biến, khó có thể tin được.
Khí linh Lang Vương tuy không có triển khai toàn bộ các loại dị năng bản thân, nhưng khí thế và tử quang vùa tốc độ không thể tin nổi đó của nó, cũng đã chứng minh sự cường đại của nó.
Loại cường đại này, thậm chí cả nhân tộc cường giả Hoàng Kim Cảnh bình thường cũng không thể bì được.
Nhưng trước mặt Võ lão, nó rõ ràng giống như một đứa trẻ nhỏ vừa mới sinh ra, bị đánh không biết giận. Cả một cái búng tay của đối phương cũng không chịu được.
Tuy người người đều biết Võ lão là cường giả Tử Kim Cảnh, nhưng lão có thể mạnh đến mức độ nào, lại vẫn là làm người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ khó hiểu.
Võ lão khẽ mỉm cười, lão cúi đầu đỡ Doanh Thừa Phong lên, nói:
- Tiểu tử ngươi, còn chơi trò này với ta.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, trong mắt hắn tràn đầy vẻ cảm kích:
- Võ lão, nếu không phải ông xuất thủ nặng với Thái Hồ Hồ gia, phụ mẫu và thúc phụ cũng chưa chắc có thể bình an vượt qua kiếp này. Ông nói, tiểu tử phải chăng nên lạy ông một lần.
Sắc mặt của đám người Phương Phù hơi đỏ lên, trong đó mấy người càng là cúi đầu xấu hổ.
Võ lão ha ha cười. Trong mắt của lão vẫn tràn đầy vẻ từ ái, nói:
- Lão phu thô thông thuật tướng người, biết ngươi cũng không phải tướng chết yểu, cho nên chỉ là nhẹ tay trừng phạt Hồ gia. Sau khi nghe được tin tức ngươi trở về, tự tay tiêu diệt Hồ gia, thật là hả hê lòng người.
Doanh Thừa Phong sâu sắc gật đầu, đôi tay nắm chặc cánh tay lão nhân, không tự chủ được gia tăng thêm chút lực.
Đám người Phong Phù lại là trong lòng thất kinh. Nhẹ tay trừng phạt của lão, suýt chút nữa diệt tuyệt Hồ gia, nếu nặng tay vậy còn cao đến đâu. Lúc này tất cả mọi người đều có cùng một nhận thức, bất luận thế nào cũng không thể đắc tội đại cao thủ kinh khủng này.
- Ngao ngao….
Mọi người quay đầu nhìn, khí linh Lang Vương cả người co rút thành một vòng, phát ra tiếng ngao ngao xin tha.
Lúc này trên người của nó làm sao còn nữa chút khí hung hăng cuồng ngạo. Đơn giản giống như một con tiểu miêu, dùng ánh mắt vô tội nhìn Võ lão.
Doanh Thừa Phong xấu hổ ho khan một tiếng, nói:
- Võ lão, ranh con này không biết ông, thật là đắc tội, ông đừng trách.
Võ lão nhẹ nhàng bày thế hạ thủ, cười híp mắt nói:
- Trên người con vật này có chút cổ quái, nếu thao tác tốt, tiền đồ không thể hạn lượng, ngươi dụng tâm thêm chút nữa.
Doanh Thừa Phong mạnh mẽ gật đầu, nói:
- Vãn bối hiểu rồi.
Hắn đương nhiên biết khí linh Lang Vương đặc thù cỡ nào. Nếu lãng phí phần thiên phú này, vậy là phải bị ngũ lôi đánh.
- Tham kiến Võ lão.
Với Phương Phù dẫn đầu, đám người đều xông tới. Trong mắt mỗi một người đều có vẻ tôn kính khó mà hình dung.
Võ lão nhẹ nhàng bày thế hạ thủ, nhiệt tình trong mắt lão nháy mắt không thấy.
- Hừ, Phong Huống biểu hiện rất tốt, ta rất hài lòng. Về phần những người khác, lão đầu tử không muốn kết giao. Lão phất mạnh tay áo, một nguồn đại lực nhất thời bao lấy Doanh Thừa Phong, Phong Huống và cự lang đang nằm trên đất.
Ngay sau đó đám người chỉ cảm thấy hoa mắt, đám người Võ lão đã biến mất không thấy.
- Cái này, cái này là… Đoàn Thụy Tín hít vào một hơi khí lạnh.
Cường giả Tử Kim Cảnh tuy rất mạnh nhưng biểu hiện của Võ lão cũng quá nghịch thiên.
Trong mắt của Phương Phù càng là vẻ kinh ngạc không thể che dấu. Lão thấy phía trước không có một bóng người, trong miệng thì thầm:
- Không thể, chẳng lẽ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.