Chương 3: Võ Hoàng Minh Thắng
Mặc Thiên Song
04/10/2022
Hôm nay là ngày đầu tiên vào học nên chúng tôi chưa học gì hết mà chỉ gặp được một số thầy cô để làm quen. Và mọi người biết đấy, các thầy cô cho lớp tôi thoải mái buôn chuyện nhưng đó chỉ là ngày đâu thôi, nhìn thầy cô hiền vậy nhưng thực chất vào học thì mới biết được.
Do sáng tôi chưa ăn sáng nên mặc cho lớp nói thì nói, mặc thầy cô giới thiệu gì thì giới thiệu, tôi vẫn không thể nào mà quên chiếc bụng nói cồn cào từ nãy giờ của tôi. Tất nhiên là tôi vẫn nói chuyện chứ, nói chuyện thì nói chuyện chứ tôi vẫn đói.
Nguyên buổi giới thiệu thì tôi chỉ nằm dài lên bàn, thằng kế bên nó nói nó trêu chọc cái đ*ch gì thì kệ m*e nó, tôi đ*ch quan tâm. Nó nói hoài thì cũng chán thôi nhưng tôi không ngờ nó nói miết cũng không ngưng.
Được một lúc, cuối cùng nó cũng im. May thiệt đấy, cuối cùng thằng quỷ kế bên đã im. Mọi người biết đấy, nguyên cái lớp ồn vl ra rồi còn thêm cái thằng quỷ kế bên nữa thì ồn biết bao.
Nhưng tôi đã lầm, nó ngừng được có năm phút cái nó nói tiếp, nhưng lần này không phải cái giọng trêu chọc mà là với cái giọng lo lắng.
"Mày sao vậy Châu? Sao nãy giờ mày không nói với tao một câu thế?" - Nó lay người tôi
"Hồi nãy đầu giờ tao vẫn nói mà"
"Không, ý tao là tại sao sau khi nói chuyện đầu giờ xong mày không nói nữa?"
"Bộ tao không nói là không được à?"
"Không phải mà! Thường thường thì tao trêu mày thì mày phải la hay đánh lại tao chứ?"
Tôi im lặng, mày bị điên à Tuấn?! Một ngày mày không bị tao đánh hay la thì mày không chịu được à? Tao muốn hiền lại mà mày cứ chọc tao dữ hoài thế?
Tôi không nói gì làm nó sốt ruột hơn, nó tiếp tục lay mạnh người tôi đồng thời giọng nói cũng trở nên lo lắng hơn.
"Này Châu! Mày trả lời tao đi! Mày sao thế? Có bị sao không?"
Vì nó mà tôi đang nằm mà phải quay người à không quay mặt lại để trả lời nó. Vốn dĩ tôi không muốn quay lại là vì tôi không muốn nó thấy cái vẻ mặt nhắn nhó này của tôi, lỡ nó trêu tôi thì tôi phải ngồi dậy la nó thì mệt lắm.
Nhờ nó mà tôi phải mở miệng ra trả lời, tôi đang đói vl mà nó lại làm tôi phải mở miệng nói. Cái cảm giác đói cồn cào chỉ muốn ăn nên tôi cũng chả buồn nói chuyện.
Tôi quay sang trả lời nó với một vẻ mặt nhăn nhó
"Tao có bị gì đâu, mày đừng lay nữa"
"Mày nối dối"
Vốn dĩ tôi biết là nó sẽ phát hiện ra tại vì nó quá hiểu tôi cùng với vẻ mặt nhăn nhó của tôi thì cũng đủ biết tôi có chuyện rồi. Nó không lay tôi nữa mà giọng nó trở nên sốt ruột
"Mày nói tao nghe, mày sao thế?"
"..."
"Ê Châu! Trả lời tao đi"
Tôi thở dài một cái rồi cho nó đáp án
"Sáng nay, tao chưa kịp ăn sáng nên bây giờ đói"
".."
"Oke, mày được toại nguyện rồi đấy, bây giờ thì để tao yên"
Tôi còn nghĩ là nó sẽ để tôi yên và không làm phiền tôi nữa nhưng tôi đã lầm. Nó không những không để tôi yên mà lại còn mắng nhẹ tôi. Bây giờ khuôn mặt của cả 2 chúng tôi trở nên nhắn nhó như nhau.
"Sao mày không ăn?! Mày biết bỏ bữa sáng là sẽ gây ra nhiều tác hại lắm không hả?! Mới bỏ mày tự đi ăn sáng được có 1 ngày mà mày không chịu ăn rồ, bảo sao tao cứ muốn dẫn mày đi ăn sáng"
"Thôi, chút nữa ra chơi tao ăn"
Tuấn à, rốt cuộc người khó chịu hơn phải là tao chứ, sao mày còn khó chịu hơn tao thế?! Nó lại mắng tôi thêm, may chỉ là mắng nhẹ chứ một khi nó mắng thì tôi cũng phải sợ đấy. Nó chỉ mắng nhẹ thôi mà tôi cũng sợ rồi.
"Mày nói thì tao nghe. Mày nói là mày không muốn tao chở đi ăn nữa vì không muốn tao phiền, oke, tao đồng ý. Tao luôn tôn trọng lời nói và lời đề nghị của mày, nhưng với điều kiện cái đó phải tốt cho mày. Tao không muốn để mày đi một mình vì tao biết thừa trước khi chơi thân với tao mày thường bỏ bữa sáng, tao hiểu mày hơn mày nghĩ đấy!"
"Được rồi, tao xin lỗi. Tao sẽ không như thế nữa, mai tao ăn sáng"
"..."
Ê nè Tuấn à, mày nói gì đi chứ. Mày biết mỗi lần mày im lặng là tao sợ lắm không? Đừng làm tao sợ nha Tuấn. Mỗi vụ nó mắng nhẹ thôi là tôi đã sợ rồi nói chi đến sự im lặng của nó.
Tôi rất biết ơn và cũng rất vui khi nó quan tâm tôi như thế. Phải, tao rất xúc động vì những lời an ủi, quan tâm,... của mày nhưng mà mày cũng nhắc nhẹ thôi chứ, tao sợ đấy.
Tôi chuẩn bị quay mặt qua chỗ khác thì nó mới bất chợt nói tiếp
"Mai tao đưa mày đi học, không đi một mình nữa" - Tay nó siết chặt
"Hở?"
"Mai tao đưa đi học, tao không để mày đi một mình nữa. Vậy còn quản được chuyện bữa sáng"
" Ừ... cũng được"
Tuấn à, sợ đó nha má. Mày có thể nào tỏa ra khi ấm đừng tỏa ra khí lạnh nữa được không? Con bạn thân của mày đang chuẩn bị chết cóng đây này.
Vậy là sau đó nó không nói hay trêu chọc gì tôi nữa mà chỉ đưa cho tôi một thanh Kitkat ăn để lót dạ. Con Phượng thì nó bận tám chuyện với mấy ông bà hàng xóm ở xóm trên rồi, còn hai con người ở dưới thì cũng bận tám chuyện cùng bà con xóm dưới luôn.
Tuấn nó không trêu hay phá tôi nữa nhưng mà lâu lâu thì nó hỏi thăm. Hơi khó chịu một chút nhưng tôi cũng chịu vì tôi biết nó đang lo cho tôi nên tôi đành im lặng.
Cuối cùng cũng ra chơi, mặc dù bụng tôi đang rất đói nhưng không có bật dậy liền. Thằng bạn thân thấy tôi không ngồi dậy thì liền kéo tôi dậy rồi giục
"Ra chơi rồi, ngồi dậy đi. Xuốn ăn sáng" - Nó kéo tôi
"Ừm" - Tôi uể oải trả lời nó
Lúc chúng tôi vừa chuẩn bị đi ra cửa lớp xuống căn tin thì con Phương, Mai với cả thằng Khoa kêu
"Bọn mày đi chung à?" - Phượng hỏi
"ừ"
"Thế bọn mày đi đi nhá! Bọn tao đi đây" - Cả ba đồng thanh đáp cùng với nụ cười gian xảo vl ra
Wtf??? Bọn mày bị gì thế?? Sao hôm nay bọn mày cứ cười gian xảo với tao thế?? Rồi cái đ*o gì đang diễn ra thế? Thôi kệ, tôi và Tuấn liền đi xuống căn tin.
Tôi học trên lầu ba. Thằng Tuấn đứng kế bên không những không để tôi yên mà cứ lay lay người tôi rồi hỏi thăm các kiểu
"Minh Châu! Chút nữa xuống căn tin rồi, đừng có mà xỉu trước khi xuống nhá"
"Ê Châu, ăn gì?"
"Mày đỡ chưa?"
"Còn khó chịu nữa không?"
Ôi mẹ ơi, nó ồn vcl mọi người ạ. Nó đã ồn rồi còn thêm đám fan girls nháo nháo đi theo sau xin in4 nó nữa, haizz... Chơi với hot boy quả nhiên cũng phiền phức vl, mặt tôi thì càng ngày càng nhăn thế mà cái thằng nào đó mặt nó vẫn rất là vô tư. Tôi không hiểu nó làm cái đ*o nào mà có thể làm quen được cái sự ồn ào như này mà trong khi đó tôi đ*ch thể nào mà làm quen nổi.
Chúng tôi đang đi thì tự nhiên có 1 bạn fan nhào tới xin in4 nó. Ôi mẹ ơi, hết hồn. Tôi thì chỉ tránh ra một bên cho cô gái đó thôi, đ*o thèm để ý nữa
"À Tuấn, cho mình xin in4 Tuấn được không?" - cậu ấy cười hỏi Tuấn
Mà bây giờ tôi mới để ý, bạn nữ này khá dịu dàng, tóc dài mượt, cười lên một cái là đủ để tán đổ mấy thằng con trai rồi, nụ cười rất là xinh luôn ấy. Có vẻ bạn ấy ở bên lớp 9A4, tôi thì ở bên lớp 9A1, bạn ấy có vẻ là hot girl của trường thì phải. Không biết là tôi không để ý những thứ liên quan đến hot girl, hot boy hay là bạn ấy không phải là hot girl?
Thằng Tuấn nó quay qua nhìn tôi, nó thấy mặt tôi hơi nhăn nhó có vẻ là biết tôi thấy phiền với càng ngày càng đói nên nó nhanh miệng từ chối
"Xin lỗi, tôi không cho được" - Nó lạnh lùng trả lời
"À... v... vậy thôi"
Sau đó bạn ấy rời đi, còn nó thì 'đuổi' hết đám fan girls của nó đi. Sau đó thì chúng tôi đi xuống căn tin.
"Ăn gì mày?"
"Mì ly đi"
Trước khi đi mua thì nó còn căn dặn tôi kĩ lưỡng là ngồi yên ngay chỗ bàn đợi nó đi mua đồ ăn. Đ*ch, lâu lâu tôi còn tưởng nó coi tôi như con nít ấy.
Cuối cùng nó cũng đi ra cùng với hai ly mì với hai ly nước và cả ba bịch bimbim. Ly mì vừa được đặt trước mặt thì tôi cắm cúi ngồi ăn. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu nó không xoa đầu tôi... Không nhầm đâu mọi người. Nó dám xoa đầu bà đây mà trong khi đó bà đây còn chưa cho phép.
"Đ** m* mày, mày dám xoa đầu bà đây mà bà còn chưa cho phép à?!" - Tôi đánh mạnh nó nhiều cái
"Ơ ơ?! Lâu lâu cho tao xoa miếng đi chứ!"
"Mày không nhớ là tao không cho mày xoa đầu tao khi tao còn chưa cho phép à?"
"Ơ?! Dù sao tao cũng lo cho mày rồi mà!"
Ờ ha! Dù sao hôm nay có cũng lo cho tôi cả ngày rồi. Bây giờ tôi mới nhớ thấy cái vẻ mặt mà nó lo cho tôi, mặt nó còn nhăn hơn là tôi nữa mà trong khi đó người đói là tôi. Thôi kệ, cho mày xoa đầu tao đấy
"Ừ, tao cho mày xoa đầu tao trong hôm nay" - Tôi quay lại ăn mì
"Ừ, cảm ơn"
Tôi sẽ không đánh nó nữa nếu nó không nói cái câu làm tôi phát tức.
"Mày đánh đau vcl. Đúng là bạn thân của tao, vừa dữ vừa mạnh" - Nó xoa chỗ bị tôi đánh
Ủa Tuấn? Tao không muốn đánh mày nữa mà mày cứ chọc tao đánh mày thế? Một ngày không bị tao đánh thì mày không vừa lòng à? Tôi không nhịn được liền đánh mạnh nó một cái
"Đm, một ngày không bị tao đánh mày không vừa lòng à?!"
"Ơ?! Tao nói gì sai hả?"
Tôi không đáp lại nó nữa mà quay lại ăn ly mì thơm ngon. Ôi... Cảm giác thật là Yomost! Mọi người hiểu đấy, khi đói thì chỉ cần ăn một ly mì hay một tô cơm thôi thì tuyệt vời!
Thằng quỷ kế bên thấy tôi ăn ngon lành như vậy liền gắp thêm mì từ ly của nó qua cho tôi. Nó chống cằm xoa đầu tôi rồi cười một cách dịu dàng
"Ăn cho no vào. Ăn no rồi mà còn mì thì đưa cho tao ăn, nếu vẫn chưa no thì ăn luôn ly của tao luôn đi. Dù sao tao cũng ăn sáng rồi"
Đ*ch, đẹp trai vcl. Mày biết lúc mày cười lên thì mày đẹp lắm không hả Tuấn?! Đã vậy mày còn chống cằm nữa. Ôi... Đúng là một mỹ nam. Tôi không mê trai đâu chỉ là nó đẹp trai quá thôi ấy. Tôi thì vẫn cắm đầu ăn mì tiếp, tôi mà còn nhìn nữa là có thể tôi sẽ khen nó đẹp trai ra miệng luôn mất.
Trong lúc tôi ăn thì Võ Hoàng Minh Tuấn làm gì? Nó ngồi nhìn tôi ăn. Lúc này tôi thấy nó hơi giống một thằng tâm thần ấy. Hơi phũ nhưng tôi đang nói điều mà tôi nghĩ thôi. Tôi biết nó lo cho tôi và tôi cũng biết cảm giác an tâm của nó khi tôi chịu xuống căn tin để ăn bù bữa sáng. Nhưng mà cái hành động nhìn một người con gái chằm chằm như thế thì kì lắm. Tao biết tao đẹp rồi nên mày không cần nhìn chằm chằm tao như thế để tao biết đâu.
Tôi thấy hơi khó chịu liền quay lại hỏi nó
"Sao mày cứ nhìn tao mãi thế?"
"Không có gì, tao thấy vui khi mày chịu xuống ăn bù bữa sáng thôi"
Tôi không nói gì nữa mà quay qua lấy miếng bánh nhỏ để vào miệng nó.
Từ phía sau chúng tôi có một giọng nói quen thuộc đang kêu hai đứa bọn tôi
"Châu! Tuấn!"
Anh Thắng bước tới rồi hỏi chúng tôi một vài điều, nói đúng hơn là anh ấy chỉ hỏi tôi còn Tuấn thì anh ấy bơ thẳng luôn
"Năm nay em học chung với Tuấn đúng không?"
"Đúng rồi á anh"
"Hồi nãy trước khi lên lớp, anh xếp hàng dưới sân thì thấy mặt em không tốt lắm. Em sao thế?"
"Hơ... Tại buổi sáng em không có ăn sáng á nên giờ Tuấn dẫn em xuống mua mì cho em ăn"
"Vô năm học mới có gặp gì khó khăn không?"
"Không có đâu anh"
Anh Thắng là anh ruột của Tuấn, nhan sắc thì khỏi bàn cãi, đẹp trai. Hai anh em thì nhan sắc chả kém nhau nhưng cái tính thì khác nhau một trời một vực. Anh Tuấn là hot boy trong trường, tính cách thì hòa đồng, dịu dàng, hiền lành, nói chung là người bạn trai quốc dân trong trường tôi. Anh trai có tính cách là vậy, thế mà cái đ*o nào thằng em thì tính cách khác xa luôn, vẫn có một vài điểm giống nhưng mà hầu như là khác cực.
Nói là anh em nhưng mà vào kì nghỉ hè thì cách đối xử của nó với anh Thắng thì đã bắt đầu khác. Trước kì nghỉ hè thì nó vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà vào kì nghỉ hè thì nó đã khác đi. Nó vẫn ngoan ngoãn nhưng mà nó thường khó chịu khi anh ấy ở bên cạnh tôi quá lâu ấy. Anh Thắng thấy vậy thì không có lại gần tôi quá lâu, anh ấy là một người anh trai rất tâm lí luôn ấy.
Thằng Tuấn nó không cho anh Thắng lại gần tôi hơn một tiếng nên anh chỉ lại gần tôi chưa đủ một tiếng thôi. Càng ngày thằng Tuấn nó càng lạ.
Anh ấy chỉ hỏi tôi được một lúc hai, ba câu hỏi thôi thế mà kế bên tôi nó đã thấy lạnh lạnh rồi. Anh Thắng thấy vậy liền nói thêm một câu chốt rồi mới rời đi
"Thứ bảy với chủ nhật, nếu em rảnh thì qua nhà bọn anh chơi nhá!"
"Oke anh"
Sau đó anh ấy rời đi cùng với một nụ cười tươi và ấm áp, dịu dàng, tay còn vẫy tạm biệt chúng tôi nữa.
Sau đó tôi ăn hết ly mì, thế mà tôi thấy chưa nó lắm, tôi còn muốn ăn thêm nhưng mà không tỏ ra mặt. Thằng bạn đẩy ly mì của nó qua chỗ tôi
"Này, ăn đi. Ăn hết cho tao à! Chừa một miếng lại cũng không được"
Ủa alo? Sao bây giờ dữ rồi bar???
"Sao bây giờ mày dữ rồi?"
"Thấy mày ăn chưa no nên tao biết mày đói đến mức nào ấy, đã ăn tới ly này rồi thì ăn hết! Không chừa!"
Tôi ăn hết ly mì theo lời nó nói, vừa ăn hết ly mì thì tôi đã no luôn rồi.
Do sáng tôi chưa ăn sáng nên mặc cho lớp nói thì nói, mặc thầy cô giới thiệu gì thì giới thiệu, tôi vẫn không thể nào mà quên chiếc bụng nói cồn cào từ nãy giờ của tôi. Tất nhiên là tôi vẫn nói chuyện chứ, nói chuyện thì nói chuyện chứ tôi vẫn đói.
Nguyên buổi giới thiệu thì tôi chỉ nằm dài lên bàn, thằng kế bên nó nói nó trêu chọc cái đ*ch gì thì kệ m*e nó, tôi đ*ch quan tâm. Nó nói hoài thì cũng chán thôi nhưng tôi không ngờ nó nói miết cũng không ngưng.
Được một lúc, cuối cùng nó cũng im. May thiệt đấy, cuối cùng thằng quỷ kế bên đã im. Mọi người biết đấy, nguyên cái lớp ồn vl ra rồi còn thêm cái thằng quỷ kế bên nữa thì ồn biết bao.
Nhưng tôi đã lầm, nó ngừng được có năm phút cái nó nói tiếp, nhưng lần này không phải cái giọng trêu chọc mà là với cái giọng lo lắng.
"Mày sao vậy Châu? Sao nãy giờ mày không nói với tao một câu thế?" - Nó lay người tôi
"Hồi nãy đầu giờ tao vẫn nói mà"
"Không, ý tao là tại sao sau khi nói chuyện đầu giờ xong mày không nói nữa?"
"Bộ tao không nói là không được à?"
"Không phải mà! Thường thường thì tao trêu mày thì mày phải la hay đánh lại tao chứ?"
Tôi im lặng, mày bị điên à Tuấn?! Một ngày mày không bị tao đánh hay la thì mày không chịu được à? Tao muốn hiền lại mà mày cứ chọc tao dữ hoài thế?
Tôi không nói gì làm nó sốt ruột hơn, nó tiếp tục lay mạnh người tôi đồng thời giọng nói cũng trở nên lo lắng hơn.
"Này Châu! Mày trả lời tao đi! Mày sao thế? Có bị sao không?"
Vì nó mà tôi đang nằm mà phải quay người à không quay mặt lại để trả lời nó. Vốn dĩ tôi không muốn quay lại là vì tôi không muốn nó thấy cái vẻ mặt nhắn nhó này của tôi, lỡ nó trêu tôi thì tôi phải ngồi dậy la nó thì mệt lắm.
Nhờ nó mà tôi phải mở miệng ra trả lời, tôi đang đói vl mà nó lại làm tôi phải mở miệng nói. Cái cảm giác đói cồn cào chỉ muốn ăn nên tôi cũng chả buồn nói chuyện.
Tôi quay sang trả lời nó với một vẻ mặt nhăn nhó
"Tao có bị gì đâu, mày đừng lay nữa"
"Mày nối dối"
Vốn dĩ tôi biết là nó sẽ phát hiện ra tại vì nó quá hiểu tôi cùng với vẻ mặt nhăn nhó của tôi thì cũng đủ biết tôi có chuyện rồi. Nó không lay tôi nữa mà giọng nó trở nên sốt ruột
"Mày nói tao nghe, mày sao thế?"
"..."
"Ê Châu! Trả lời tao đi"
Tôi thở dài một cái rồi cho nó đáp án
"Sáng nay, tao chưa kịp ăn sáng nên bây giờ đói"
".."
"Oke, mày được toại nguyện rồi đấy, bây giờ thì để tao yên"
Tôi còn nghĩ là nó sẽ để tôi yên và không làm phiền tôi nữa nhưng tôi đã lầm. Nó không những không để tôi yên mà lại còn mắng nhẹ tôi. Bây giờ khuôn mặt của cả 2 chúng tôi trở nên nhắn nhó như nhau.
"Sao mày không ăn?! Mày biết bỏ bữa sáng là sẽ gây ra nhiều tác hại lắm không hả?! Mới bỏ mày tự đi ăn sáng được có 1 ngày mà mày không chịu ăn rồ, bảo sao tao cứ muốn dẫn mày đi ăn sáng"
"Thôi, chút nữa ra chơi tao ăn"
Tuấn à, rốt cuộc người khó chịu hơn phải là tao chứ, sao mày còn khó chịu hơn tao thế?! Nó lại mắng tôi thêm, may chỉ là mắng nhẹ chứ một khi nó mắng thì tôi cũng phải sợ đấy. Nó chỉ mắng nhẹ thôi mà tôi cũng sợ rồi.
"Mày nói thì tao nghe. Mày nói là mày không muốn tao chở đi ăn nữa vì không muốn tao phiền, oke, tao đồng ý. Tao luôn tôn trọng lời nói và lời đề nghị của mày, nhưng với điều kiện cái đó phải tốt cho mày. Tao không muốn để mày đi một mình vì tao biết thừa trước khi chơi thân với tao mày thường bỏ bữa sáng, tao hiểu mày hơn mày nghĩ đấy!"
"Được rồi, tao xin lỗi. Tao sẽ không như thế nữa, mai tao ăn sáng"
"..."
Ê nè Tuấn à, mày nói gì đi chứ. Mày biết mỗi lần mày im lặng là tao sợ lắm không? Đừng làm tao sợ nha Tuấn. Mỗi vụ nó mắng nhẹ thôi là tôi đã sợ rồi nói chi đến sự im lặng của nó.
Tôi rất biết ơn và cũng rất vui khi nó quan tâm tôi như thế. Phải, tao rất xúc động vì những lời an ủi, quan tâm,... của mày nhưng mà mày cũng nhắc nhẹ thôi chứ, tao sợ đấy.
Tôi chuẩn bị quay mặt qua chỗ khác thì nó mới bất chợt nói tiếp
"Mai tao đưa mày đi học, không đi một mình nữa" - Tay nó siết chặt
"Hở?"
"Mai tao đưa đi học, tao không để mày đi một mình nữa. Vậy còn quản được chuyện bữa sáng"
" Ừ... cũng được"
Tuấn à, sợ đó nha má. Mày có thể nào tỏa ra khi ấm đừng tỏa ra khí lạnh nữa được không? Con bạn thân của mày đang chuẩn bị chết cóng đây này.
Vậy là sau đó nó không nói hay trêu chọc gì tôi nữa mà chỉ đưa cho tôi một thanh Kitkat ăn để lót dạ. Con Phượng thì nó bận tám chuyện với mấy ông bà hàng xóm ở xóm trên rồi, còn hai con người ở dưới thì cũng bận tám chuyện cùng bà con xóm dưới luôn.
Tuấn nó không trêu hay phá tôi nữa nhưng mà lâu lâu thì nó hỏi thăm. Hơi khó chịu một chút nhưng tôi cũng chịu vì tôi biết nó đang lo cho tôi nên tôi đành im lặng.
Cuối cùng cũng ra chơi, mặc dù bụng tôi đang rất đói nhưng không có bật dậy liền. Thằng bạn thân thấy tôi không ngồi dậy thì liền kéo tôi dậy rồi giục
"Ra chơi rồi, ngồi dậy đi. Xuốn ăn sáng" - Nó kéo tôi
"Ừm" - Tôi uể oải trả lời nó
Lúc chúng tôi vừa chuẩn bị đi ra cửa lớp xuống căn tin thì con Phương, Mai với cả thằng Khoa kêu
"Bọn mày đi chung à?" - Phượng hỏi
"ừ"
"Thế bọn mày đi đi nhá! Bọn tao đi đây" - Cả ba đồng thanh đáp cùng với nụ cười gian xảo vl ra
Wtf??? Bọn mày bị gì thế?? Sao hôm nay bọn mày cứ cười gian xảo với tao thế?? Rồi cái đ*o gì đang diễn ra thế? Thôi kệ, tôi và Tuấn liền đi xuống căn tin.
Tôi học trên lầu ba. Thằng Tuấn đứng kế bên không những không để tôi yên mà cứ lay lay người tôi rồi hỏi thăm các kiểu
"Minh Châu! Chút nữa xuống căn tin rồi, đừng có mà xỉu trước khi xuống nhá"
"Ê Châu, ăn gì?"
"Mày đỡ chưa?"
"Còn khó chịu nữa không?"
Ôi mẹ ơi, nó ồn vcl mọi người ạ. Nó đã ồn rồi còn thêm đám fan girls nháo nháo đi theo sau xin in4 nó nữa, haizz... Chơi với hot boy quả nhiên cũng phiền phức vl, mặt tôi thì càng ngày càng nhăn thế mà cái thằng nào đó mặt nó vẫn rất là vô tư. Tôi không hiểu nó làm cái đ*o nào mà có thể làm quen được cái sự ồn ào như này mà trong khi đó tôi đ*ch thể nào mà làm quen nổi.
Chúng tôi đang đi thì tự nhiên có 1 bạn fan nhào tới xin in4 nó. Ôi mẹ ơi, hết hồn. Tôi thì chỉ tránh ra một bên cho cô gái đó thôi, đ*o thèm để ý nữa
"À Tuấn, cho mình xin in4 Tuấn được không?" - cậu ấy cười hỏi Tuấn
Mà bây giờ tôi mới để ý, bạn nữ này khá dịu dàng, tóc dài mượt, cười lên một cái là đủ để tán đổ mấy thằng con trai rồi, nụ cười rất là xinh luôn ấy. Có vẻ bạn ấy ở bên lớp 9A4, tôi thì ở bên lớp 9A1, bạn ấy có vẻ là hot girl của trường thì phải. Không biết là tôi không để ý những thứ liên quan đến hot girl, hot boy hay là bạn ấy không phải là hot girl?
Thằng Tuấn nó quay qua nhìn tôi, nó thấy mặt tôi hơi nhăn nhó có vẻ là biết tôi thấy phiền với càng ngày càng đói nên nó nhanh miệng từ chối
"Xin lỗi, tôi không cho được" - Nó lạnh lùng trả lời
"À... v... vậy thôi"
Sau đó bạn ấy rời đi, còn nó thì 'đuổi' hết đám fan girls của nó đi. Sau đó thì chúng tôi đi xuống căn tin.
"Ăn gì mày?"
"Mì ly đi"
Trước khi đi mua thì nó còn căn dặn tôi kĩ lưỡng là ngồi yên ngay chỗ bàn đợi nó đi mua đồ ăn. Đ*ch, lâu lâu tôi còn tưởng nó coi tôi như con nít ấy.
Cuối cùng nó cũng đi ra cùng với hai ly mì với hai ly nước và cả ba bịch bimbim. Ly mì vừa được đặt trước mặt thì tôi cắm cúi ngồi ăn. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu nó không xoa đầu tôi... Không nhầm đâu mọi người. Nó dám xoa đầu bà đây mà trong khi đó bà đây còn chưa cho phép.
"Đ** m* mày, mày dám xoa đầu bà đây mà bà còn chưa cho phép à?!" - Tôi đánh mạnh nó nhiều cái
"Ơ ơ?! Lâu lâu cho tao xoa miếng đi chứ!"
"Mày không nhớ là tao không cho mày xoa đầu tao khi tao còn chưa cho phép à?"
"Ơ?! Dù sao tao cũng lo cho mày rồi mà!"
Ờ ha! Dù sao hôm nay có cũng lo cho tôi cả ngày rồi. Bây giờ tôi mới nhớ thấy cái vẻ mặt mà nó lo cho tôi, mặt nó còn nhăn hơn là tôi nữa mà trong khi đó người đói là tôi. Thôi kệ, cho mày xoa đầu tao đấy
"Ừ, tao cho mày xoa đầu tao trong hôm nay" - Tôi quay lại ăn mì
"Ừ, cảm ơn"
Tôi sẽ không đánh nó nữa nếu nó không nói cái câu làm tôi phát tức.
"Mày đánh đau vcl. Đúng là bạn thân của tao, vừa dữ vừa mạnh" - Nó xoa chỗ bị tôi đánh
Ủa Tuấn? Tao không muốn đánh mày nữa mà mày cứ chọc tao đánh mày thế? Một ngày không bị tao đánh thì mày không vừa lòng à? Tôi không nhịn được liền đánh mạnh nó một cái
"Đm, một ngày không bị tao đánh mày không vừa lòng à?!"
"Ơ?! Tao nói gì sai hả?"
Tôi không đáp lại nó nữa mà quay lại ăn ly mì thơm ngon. Ôi... Cảm giác thật là Yomost! Mọi người hiểu đấy, khi đói thì chỉ cần ăn một ly mì hay một tô cơm thôi thì tuyệt vời!
Thằng quỷ kế bên thấy tôi ăn ngon lành như vậy liền gắp thêm mì từ ly của nó qua cho tôi. Nó chống cằm xoa đầu tôi rồi cười một cách dịu dàng
"Ăn cho no vào. Ăn no rồi mà còn mì thì đưa cho tao ăn, nếu vẫn chưa no thì ăn luôn ly của tao luôn đi. Dù sao tao cũng ăn sáng rồi"
Đ*ch, đẹp trai vcl. Mày biết lúc mày cười lên thì mày đẹp lắm không hả Tuấn?! Đã vậy mày còn chống cằm nữa. Ôi... Đúng là một mỹ nam. Tôi không mê trai đâu chỉ là nó đẹp trai quá thôi ấy. Tôi thì vẫn cắm đầu ăn mì tiếp, tôi mà còn nhìn nữa là có thể tôi sẽ khen nó đẹp trai ra miệng luôn mất.
Trong lúc tôi ăn thì Võ Hoàng Minh Tuấn làm gì? Nó ngồi nhìn tôi ăn. Lúc này tôi thấy nó hơi giống một thằng tâm thần ấy. Hơi phũ nhưng tôi đang nói điều mà tôi nghĩ thôi. Tôi biết nó lo cho tôi và tôi cũng biết cảm giác an tâm của nó khi tôi chịu xuống căn tin để ăn bù bữa sáng. Nhưng mà cái hành động nhìn một người con gái chằm chằm như thế thì kì lắm. Tao biết tao đẹp rồi nên mày không cần nhìn chằm chằm tao như thế để tao biết đâu.
Tôi thấy hơi khó chịu liền quay lại hỏi nó
"Sao mày cứ nhìn tao mãi thế?"
"Không có gì, tao thấy vui khi mày chịu xuống ăn bù bữa sáng thôi"
Tôi không nói gì nữa mà quay qua lấy miếng bánh nhỏ để vào miệng nó.
Từ phía sau chúng tôi có một giọng nói quen thuộc đang kêu hai đứa bọn tôi
"Châu! Tuấn!"
Anh Thắng bước tới rồi hỏi chúng tôi một vài điều, nói đúng hơn là anh ấy chỉ hỏi tôi còn Tuấn thì anh ấy bơ thẳng luôn
"Năm nay em học chung với Tuấn đúng không?"
"Đúng rồi á anh"
"Hồi nãy trước khi lên lớp, anh xếp hàng dưới sân thì thấy mặt em không tốt lắm. Em sao thế?"
"Hơ... Tại buổi sáng em không có ăn sáng á nên giờ Tuấn dẫn em xuống mua mì cho em ăn"
"Vô năm học mới có gặp gì khó khăn không?"
"Không có đâu anh"
Anh Thắng là anh ruột của Tuấn, nhan sắc thì khỏi bàn cãi, đẹp trai. Hai anh em thì nhan sắc chả kém nhau nhưng cái tính thì khác nhau một trời một vực. Anh Tuấn là hot boy trong trường, tính cách thì hòa đồng, dịu dàng, hiền lành, nói chung là người bạn trai quốc dân trong trường tôi. Anh trai có tính cách là vậy, thế mà cái đ*o nào thằng em thì tính cách khác xa luôn, vẫn có một vài điểm giống nhưng mà hầu như là khác cực.
Nói là anh em nhưng mà vào kì nghỉ hè thì cách đối xử của nó với anh Thắng thì đã bắt đầu khác. Trước kì nghỉ hè thì nó vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà vào kì nghỉ hè thì nó đã khác đi. Nó vẫn ngoan ngoãn nhưng mà nó thường khó chịu khi anh ấy ở bên cạnh tôi quá lâu ấy. Anh Thắng thấy vậy thì không có lại gần tôi quá lâu, anh ấy là một người anh trai rất tâm lí luôn ấy.
Thằng Tuấn nó không cho anh Thắng lại gần tôi hơn một tiếng nên anh chỉ lại gần tôi chưa đủ một tiếng thôi. Càng ngày thằng Tuấn nó càng lạ.
Anh ấy chỉ hỏi tôi được một lúc hai, ba câu hỏi thôi thế mà kế bên tôi nó đã thấy lạnh lạnh rồi. Anh Thắng thấy vậy liền nói thêm một câu chốt rồi mới rời đi
"Thứ bảy với chủ nhật, nếu em rảnh thì qua nhà bọn anh chơi nhá!"
"Oke anh"
Sau đó anh ấy rời đi cùng với một nụ cười tươi và ấm áp, dịu dàng, tay còn vẫy tạm biệt chúng tôi nữa.
Sau đó tôi ăn hết ly mì, thế mà tôi thấy chưa nó lắm, tôi còn muốn ăn thêm nhưng mà không tỏ ra mặt. Thằng bạn đẩy ly mì của nó qua chỗ tôi
"Này, ăn đi. Ăn hết cho tao à! Chừa một miếng lại cũng không được"
Ủa alo? Sao bây giờ dữ rồi bar???
"Sao bây giờ mày dữ rồi?"
"Thấy mày ăn chưa no nên tao biết mày đói đến mức nào ấy, đã ăn tới ly này rồi thì ăn hết! Không chừa!"
Tôi ăn hết ly mì theo lời nó nói, vừa ăn hết ly mì thì tôi đã no luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.