Chương 34: ĐỂ TAO LAU GIÚP MÀY
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Sáng sớm, căn nhà của nó tràn ngập mùi thức ăn. Nó vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đồng phục vừa xuống nhà đã thấy hắn.
Nó giục hắn ăn sáng nhanh nhanh rồi mau đến trường.
Vừa vào trường, nó khoác tay hắn làm nổi lên vô số tiếng thán phục. Đúng lúc gặp Vân Nhi và Minh Hoàng, bàn tay nó chuyển xuống đan vào tay hắn.
Vân Nhi và Minh Hoàng tròn mắt nhìn hai bàn tay đan xen vào nhau, lửa ghen trong mắt cháy rừng rực.
– Cô giỡn mặt với tôi hả?
Minh Hoàng hét vào mặt cô gái đứng bên cạnh. Theo sự suy đoán vĩ đại của hai bộ não thiên tài kia, chúng nó phải cãi nhau chứ.
– Anh cứ từ từ, mai mới có nhiều chuyện vui.
Lòng người khó đoán. Cô ta ngoài mặt nở nụ cười nhưng trong lòng lại chỉ muốn giằng nó ra khỏi hắn.
– Chị giỏi lắm Hạ Nhi. Hãy đợi xem cái nắm tay kia chị được nắm bao nhiêu lần nữa.
Nó bước vào lớp. Những cặp mắt khó hiểu liên tục chĩa vào nó.
Con trưởng lại gần xen vào giữa chúng nó rồi nói:
– Chúng mày có gì lạ lắm ý?
Cả lớp 9B theo con trưởng cùng công nhận.
Cảnh này thường thấy, không những nó mà còn Thư với Phong nữa cơ, nhưng lần này tỏa ra mùi khác thường.
Chúng nó giống như…yêu nhau vậy?
– Lạ gì? Mày hâm à?
Nó lôi con trưởng ra rồi kéo hắn đi.
– Chúng mày…yêu nhau à?
Những cặp mắt của những con người hướng hi vọng về phía chúng nó.
– Có gì lạ.
Hắn thay nó lên tiếng xác nhận.
Hàng loạt tiếng trái tim các cô gái và chàng trai bị đổ gục dưới câu nói đó.
– Hôm nào? Ở đâu? Mấy giờ? Mấy phút? Sao tao không biết? Hả? Hả?
Con trưởng ghé sát mặt nó phun mưa xuân.
– Hôm sau sinh nhật Nhi Nhi 1 ngày. Vào hồi 9 giờ tối. Dưới tháp Eiffel. Tại vì mày chậm thông tin. Chậm. Chậm.
Đối với mỗi một câu hỏi là một câu trả lời từ Thư. Cô trả lời không thừa cũng chẳng thiếu.
Sau năm tiết học uể oải, nó kêu gọi hắn đi siêu thị mua đồ cho ngày mai – chuyến đi chơi cuối cùng của cấp 2.
Nó khều khều cô rồi hỏi:
– Đi siêu thị không mày?
– Có việc rồi. Mày đi à?
– Ừ. Mua gì không tao mua cho.
– Không. Tí tao với Phong đi sau.
Nó và hắn vào trung tâm mua sắm sầm uất nhất thành phố – trung tâm mua sắm Lưu Nam. Vốn hai bạn trẻ dám đến đây mua sắm là vì trung tâm này do nhà hắn xây dựng lên.
Hắn kéo nó vào siêu thị ở tầng một. Nó đi đến đâu nhặt đồ đếm đấy. Hắn thấy đầy xe rồi mà nó vẫn nhét thêm đồ bèn trách:
– Mua ăn lắm thế lợn con?
Nó quay đầu lại thì thấy cái giỏ xe đầy ụ. Nó thắc mắc tại sao mới đi qua ba gian đồ ăn vặt thôi đã đầy giỏ như vậy rồi.
– Mày nhặt thêm cái gì à? Từ nãy đến giờ tao mới nhặt một tí.
Hắn cười khổ.
– Một ít của mày nó ít quá, lợn. Mày định mua cho cả lớp ăn à?
– Yên tâm. Trên đường đi sẽ rất đói đấy.
– Đừng có bao che hay biện hộ cho thói tham ăn của mày.
Nó cười cho qua rồi chạy lại tính tiền.
Tưởng rằng nó sẽ bắt hắn xách đồ nhưng nó lại gửi ở quầy hàng, tiếp tục kéo hắn đi mua quần áo.
Kéo theo hắn đến cửa hàng bán đồ đôi, nó nói:
– Mua đồ đôi nhé?
– Mày thích?
– Ừ.
Hắn quàng tay qua cổ nó kéo vào. Mặc dù ở nhà có thể nói đồ đôi của hai đứa rất nhiều, hàng hiệu cũng có nhưng chỉ cần cô bé này thích, cả cửa hàng đồ đôi này hắn cũng mua được cho cô bé ấy.
Cửa hàng này rất rộng, chia thành nhiều gian nhỏ. Từ áo đến khẩu trang, cái gì cũng có.
Hắn tiến đến gian hàng treo áo phông rồi cầm cái áo lên hỏi nó:
– Muốn mua cái này?
– Không mua áo phông đâu. Ở nhà nhiều lắm. – Nó phụng phịu. – Mua sơ mi nhé.
Hắn cười cưng chiều nhìn cô bé ấy rồi gật đầu.
Vậy là hai áo sơ mi da đen và hai áo sơ mi trắng có chứ N trước ngực đã ở trong giỏ hàng.
Nó và hắn càn quét hết cả cửa hàng. Cái gì nó cũng mua theo đôi, khẩu trang gấu trúc này, balo da này, áo khoác denim này, giày convert nữa,…
Hắn xách đồ đến quầy tính tiền rồi đảo mắt tìm cô bé nghịch ngợm ấy.
Nó cầm hai cái mũ lưỡi trai đen đi tới. Hắn đón lấy một cái của mình rồi đội lên đầu cô bé kia. Thật hợp a!
Để lại giỏ hàng nó kéo hắn xuống cuối cửa hàng. Tới nơi, nó cầm cây son hai màu lên, cười tít mắt.
Nó thắc mắc tại sao ở đây lại bán đồ này. Ở nhà nó rất ít son, chỉ có 1, 2 cây thôi. Nhìn thấy cây son mới lạ như thế này, trong lòng nó nảy sinh ý thích. Nơi này lại là góc cuối, trước mắt còn có hai kệ hàng che khuất nữa, hèn gì vẫn còn cây son hai màu nay.
Nó câm cái gương lên rồi tô son lớp nhạt lên môi. Mím mím môi vài cái, nó chu môi lên hỏi hắn:
– Thế nào? Đẹp chứ?
Hắn ngắm nó ngẩn ngơ. Gò má phúng phính màu hồng nhạt, tóc được búi lên cao, vài sợi rũ xuống nổi bật trên làn da trắng ngần của nó. Bây giờ lại còn tô son nữa, đáng yêu chết mất!
– Cũng được. Nhưng đừng tô đậm quá, dễ thâm môi lắm.
– Xóa nhé.
Nó toan lấy tay lên lau vết son đi thì hắn giữ tay lại rồi mỉm cười gian tà:
– Để tao lau giúp mày.
Nó gật gật đầu.
Hắn tiến lại gần, một tay giữ đầu nó một tay nắm chặt cằm nó đưa về phía mình.
Hắn ép môi mình vào môi nó. Nó trợn tròn mắt nhìn hắn rồi hai mí mắt từ từ khép lại cảm nhận nụ hôn bất ngờ đó.
Rất lâu sau, nó chợt nhận ra đang ở trong cửa hàng bèn đẩy hắn ra rồi trách:
– Mày biết đang ở đâu không?
– Đang ở trong góc khuất cửa hàng.
Nó tự hỏi sao hắn có thể mặt dày hơn được chứ. Như hiểu được tâm tình nó, hắn xoa xoa đâu nói:
– Chẳng phải lần đầu đâu mà.
– Đồ mặt dày.
– Dày gì? Tao chỉ giúp mày lau vết son đi thôi mà. – Hắn chớp chớp đôi mắt.
Nó lườm hắn nhưng một cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong tim.
Về đến cửa nhà, nó ngoái lại mỉm cười rồi nói:
– Chúc ngủ ngon!
– Nghỉ sớm.
Hắn thơm “Chụt” vào má nó rồi rảo bước về nhà.
Lên đến phòng, mặt nó vẫn đỏ vì hành động lúc nãy.
Nó cởi cái áo ra thay áo khác thì thấy một bóng người đứng sau cánh cửa.
Tiến lại gần, không khỏi kinh ngạc vì đó là hắn. Nó dò hỏi:
– Mày biến thái à?
– Tao chỉ đến xem mày như thế nào thôi. – Nói đến đây, hắn dừng lại, khóe miệng nhếch lên. – Mày vừa bảo tao biến thái?
Nó ngửi thấy mùi nguy hiểm trong không khí, vô thức lùi lại một bước.
– Nếu mày nghĩ thế thì tao sẽ phối hợp với mày.
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần nó.
– Mày…mày đừng có đùa.
– Mày cho rằng tao đang đùa?
Ai biết hắn đang đùa hay thật? Nó buồn ngủ mắt díu lại với nhau, muốn giết hay myốn ngủ, chỉ cần hắn nói thôi, việc gì phải ỡm ờ.
– Mày muốn ngủ hay muốn giết tao? – Nó nói.
– Ngủ trước giết sau.
– Vậy mày giết tao đi.
Dù gì, hắn và nó cũng là bạn 15 năm rồi, nó tin hắn sẽ không làm hại mình, ưỡn ngực về phía hắn.
– Sao thế được? Giết mày rồi tao ngủ với ai đây?
Hắn nói rồi ôm lấy lợn con lên giường, vùi đầu vào mái tóc mềm mại nói:
– Ngủ ngon nhé bé.
Nó giục hắn ăn sáng nhanh nhanh rồi mau đến trường.
Vừa vào trường, nó khoác tay hắn làm nổi lên vô số tiếng thán phục. Đúng lúc gặp Vân Nhi và Minh Hoàng, bàn tay nó chuyển xuống đan vào tay hắn.
Vân Nhi và Minh Hoàng tròn mắt nhìn hai bàn tay đan xen vào nhau, lửa ghen trong mắt cháy rừng rực.
– Cô giỡn mặt với tôi hả?
Minh Hoàng hét vào mặt cô gái đứng bên cạnh. Theo sự suy đoán vĩ đại của hai bộ não thiên tài kia, chúng nó phải cãi nhau chứ.
– Anh cứ từ từ, mai mới có nhiều chuyện vui.
Lòng người khó đoán. Cô ta ngoài mặt nở nụ cười nhưng trong lòng lại chỉ muốn giằng nó ra khỏi hắn.
– Chị giỏi lắm Hạ Nhi. Hãy đợi xem cái nắm tay kia chị được nắm bao nhiêu lần nữa.
Nó bước vào lớp. Những cặp mắt khó hiểu liên tục chĩa vào nó.
Con trưởng lại gần xen vào giữa chúng nó rồi nói:
– Chúng mày có gì lạ lắm ý?
Cả lớp 9B theo con trưởng cùng công nhận.
Cảnh này thường thấy, không những nó mà còn Thư với Phong nữa cơ, nhưng lần này tỏa ra mùi khác thường.
Chúng nó giống như…yêu nhau vậy?
– Lạ gì? Mày hâm à?
Nó lôi con trưởng ra rồi kéo hắn đi.
– Chúng mày…yêu nhau à?
Những cặp mắt của những con người hướng hi vọng về phía chúng nó.
– Có gì lạ.
Hắn thay nó lên tiếng xác nhận.
Hàng loạt tiếng trái tim các cô gái và chàng trai bị đổ gục dưới câu nói đó.
– Hôm nào? Ở đâu? Mấy giờ? Mấy phút? Sao tao không biết? Hả? Hả?
Con trưởng ghé sát mặt nó phun mưa xuân.
– Hôm sau sinh nhật Nhi Nhi 1 ngày. Vào hồi 9 giờ tối. Dưới tháp Eiffel. Tại vì mày chậm thông tin. Chậm. Chậm.
Đối với mỗi một câu hỏi là một câu trả lời từ Thư. Cô trả lời không thừa cũng chẳng thiếu.
Sau năm tiết học uể oải, nó kêu gọi hắn đi siêu thị mua đồ cho ngày mai – chuyến đi chơi cuối cùng của cấp 2.
Nó khều khều cô rồi hỏi:
– Đi siêu thị không mày?
– Có việc rồi. Mày đi à?
– Ừ. Mua gì không tao mua cho.
– Không. Tí tao với Phong đi sau.
Nó và hắn vào trung tâm mua sắm sầm uất nhất thành phố – trung tâm mua sắm Lưu Nam. Vốn hai bạn trẻ dám đến đây mua sắm là vì trung tâm này do nhà hắn xây dựng lên.
Hắn kéo nó vào siêu thị ở tầng một. Nó đi đến đâu nhặt đồ đếm đấy. Hắn thấy đầy xe rồi mà nó vẫn nhét thêm đồ bèn trách:
– Mua ăn lắm thế lợn con?
Nó quay đầu lại thì thấy cái giỏ xe đầy ụ. Nó thắc mắc tại sao mới đi qua ba gian đồ ăn vặt thôi đã đầy giỏ như vậy rồi.
– Mày nhặt thêm cái gì à? Từ nãy đến giờ tao mới nhặt một tí.
Hắn cười khổ.
– Một ít của mày nó ít quá, lợn. Mày định mua cho cả lớp ăn à?
– Yên tâm. Trên đường đi sẽ rất đói đấy.
– Đừng có bao che hay biện hộ cho thói tham ăn của mày.
Nó cười cho qua rồi chạy lại tính tiền.
Tưởng rằng nó sẽ bắt hắn xách đồ nhưng nó lại gửi ở quầy hàng, tiếp tục kéo hắn đi mua quần áo.
Kéo theo hắn đến cửa hàng bán đồ đôi, nó nói:
– Mua đồ đôi nhé?
– Mày thích?
– Ừ.
Hắn quàng tay qua cổ nó kéo vào. Mặc dù ở nhà có thể nói đồ đôi của hai đứa rất nhiều, hàng hiệu cũng có nhưng chỉ cần cô bé này thích, cả cửa hàng đồ đôi này hắn cũng mua được cho cô bé ấy.
Cửa hàng này rất rộng, chia thành nhiều gian nhỏ. Từ áo đến khẩu trang, cái gì cũng có.
Hắn tiến đến gian hàng treo áo phông rồi cầm cái áo lên hỏi nó:
– Muốn mua cái này?
– Không mua áo phông đâu. Ở nhà nhiều lắm. – Nó phụng phịu. – Mua sơ mi nhé.
Hắn cười cưng chiều nhìn cô bé ấy rồi gật đầu.
Vậy là hai áo sơ mi da đen và hai áo sơ mi trắng có chứ N trước ngực đã ở trong giỏ hàng.
Nó và hắn càn quét hết cả cửa hàng. Cái gì nó cũng mua theo đôi, khẩu trang gấu trúc này, balo da này, áo khoác denim này, giày convert nữa,…
Hắn xách đồ đến quầy tính tiền rồi đảo mắt tìm cô bé nghịch ngợm ấy.
Nó cầm hai cái mũ lưỡi trai đen đi tới. Hắn đón lấy một cái của mình rồi đội lên đầu cô bé kia. Thật hợp a!
Để lại giỏ hàng nó kéo hắn xuống cuối cửa hàng. Tới nơi, nó cầm cây son hai màu lên, cười tít mắt.
Nó thắc mắc tại sao ở đây lại bán đồ này. Ở nhà nó rất ít son, chỉ có 1, 2 cây thôi. Nhìn thấy cây son mới lạ như thế này, trong lòng nó nảy sinh ý thích. Nơi này lại là góc cuối, trước mắt còn có hai kệ hàng che khuất nữa, hèn gì vẫn còn cây son hai màu nay.
Nó câm cái gương lên rồi tô son lớp nhạt lên môi. Mím mím môi vài cái, nó chu môi lên hỏi hắn:
– Thế nào? Đẹp chứ?
Hắn ngắm nó ngẩn ngơ. Gò má phúng phính màu hồng nhạt, tóc được búi lên cao, vài sợi rũ xuống nổi bật trên làn da trắng ngần của nó. Bây giờ lại còn tô son nữa, đáng yêu chết mất!
– Cũng được. Nhưng đừng tô đậm quá, dễ thâm môi lắm.
– Xóa nhé.
Nó toan lấy tay lên lau vết son đi thì hắn giữ tay lại rồi mỉm cười gian tà:
– Để tao lau giúp mày.
Nó gật gật đầu.
Hắn tiến lại gần, một tay giữ đầu nó một tay nắm chặt cằm nó đưa về phía mình.
Hắn ép môi mình vào môi nó. Nó trợn tròn mắt nhìn hắn rồi hai mí mắt từ từ khép lại cảm nhận nụ hôn bất ngờ đó.
Rất lâu sau, nó chợt nhận ra đang ở trong cửa hàng bèn đẩy hắn ra rồi trách:
– Mày biết đang ở đâu không?
– Đang ở trong góc khuất cửa hàng.
Nó tự hỏi sao hắn có thể mặt dày hơn được chứ. Như hiểu được tâm tình nó, hắn xoa xoa đâu nói:
– Chẳng phải lần đầu đâu mà.
– Đồ mặt dày.
– Dày gì? Tao chỉ giúp mày lau vết son đi thôi mà. – Hắn chớp chớp đôi mắt.
Nó lườm hắn nhưng một cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong tim.
Về đến cửa nhà, nó ngoái lại mỉm cười rồi nói:
– Chúc ngủ ngon!
– Nghỉ sớm.
Hắn thơm “Chụt” vào má nó rồi rảo bước về nhà.
Lên đến phòng, mặt nó vẫn đỏ vì hành động lúc nãy.
Nó cởi cái áo ra thay áo khác thì thấy một bóng người đứng sau cánh cửa.
Tiến lại gần, không khỏi kinh ngạc vì đó là hắn. Nó dò hỏi:
– Mày biến thái à?
– Tao chỉ đến xem mày như thế nào thôi. – Nói đến đây, hắn dừng lại, khóe miệng nhếch lên. – Mày vừa bảo tao biến thái?
Nó ngửi thấy mùi nguy hiểm trong không khí, vô thức lùi lại một bước.
– Nếu mày nghĩ thế thì tao sẽ phối hợp với mày.
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần nó.
– Mày…mày đừng có đùa.
– Mày cho rằng tao đang đùa?
Ai biết hắn đang đùa hay thật? Nó buồn ngủ mắt díu lại với nhau, muốn giết hay myốn ngủ, chỉ cần hắn nói thôi, việc gì phải ỡm ờ.
– Mày muốn ngủ hay muốn giết tao? – Nó nói.
– Ngủ trước giết sau.
– Vậy mày giết tao đi.
Dù gì, hắn và nó cũng là bạn 15 năm rồi, nó tin hắn sẽ không làm hại mình, ưỡn ngực về phía hắn.
– Sao thế được? Giết mày rồi tao ngủ với ai đây?
Hắn nói rồi ôm lấy lợn con lên giường, vùi đầu vào mái tóc mềm mại nói:
– Ngủ ngon nhé bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.