Chương 45: ĐẾN LƯỢT EM BẢO VỆ CHO ANH
Thu Trâm (Xu)
03/05/2016
Thư kí mới ở cạnh hắn có 5 năm mà đòi đấu với nó à?
Còn mơ nhé!.
Trên đường về, nó vẫn nghĩ đến câu nói của cô thư kí đó.
Cô ta nói một phần cũng đúng, đã chia tay từ 5 năm trước thì làm gì còn danh phận gì ở cạnh hắn. Chỉ còn cái mác ngoài là “bạn thân” thôi mà! Lại trở về với đúng thực tại của nhiều năm trước.
Hắn lái xe thấy nó ngồi sau trầm ngâm gì, tưởng nó lại bị bệnh cũ, vội vàng hỏi nó:
– Em không khỏe à?
– Không có.
Nó buồn thiu, ngả người xuống ghế sau. Mái tóc dài xõa tự nhiên trùm lên mặt nó.
Hắn từ gương chiếu hậu nhìn xuống. Hình như nó không để ý chứ nó hết cái bệnh trầm tư gì gì đó rồi thì phải. Hắn chợt nhớ ra điều gì, nói với nó:
– Em ở đấy lúc ốm ăn gì?
– Hảo hảo.
– Em bị kích ứng mà?
– Ban đầu ăn thì bị kích ứng thật. Càng về sau ăn nhiều rồi quen, hết kích ứng thôi. Với lại không ăn cái đấy em cũng không biết cái gì. Ở một mình ngại nấu nướng lắm.
Nói chuyện phiếm với nhau một lúc cũng đến nhà. Nó lao vào phòng đi tắm rồi lại ăn cơm.
Mấy ngày gần đây nó không ăn thì ngủ, không ngủ thì ăn. Mãi như thế nó cũng trở thành lợn.
Nó tốn thời gian và công sức đi học không phải chỉ để sử dụng cho việc ăn và ngủ như vậy.
Vào bữa cơm tối đó, nó gắp miếng cơm lại nhìn hắn, gắp miếng thức ăn lại nhìn hắn. Hắn hết chịu nổi nói:
– Em muốn nói gì?
– Không có gì hết.
Nó mồm nói thế chứ cứ một lúc lại nhìn hắn.
– Em có nói không? Không nói thì đừng bảo là anh không hỏi nhé.
– Em muốn đi làm.
Nó hít một hơi thật sâu rồi nói.
Hắn đang ăn nghe thấy thế bèn nói:
– Được. Em muốn làm gì? Thư kí riêng, quản lí riêng, hay cái gì đó riêng cho anh?
Có phải nó đi học nhiều quá, nghe chửi nhiều nên giờ tai hơi có vấn đề không? Sao mà nó nghe ra cái gì cũng riêng hết vậy?
– Em không muốn làm mấy cái đó. Với lại em cũng không thích làm việc trong công ty.
– Vậy em muốn làm gì? Làm ở đâu?
Hắn hỏi dồn dập nó. Lời đã đến cổ họng mà sao nhìn cái bản mặt khó ưa này lại bay đi thế không biết?
– Hắc đạo. Em muốn làm việc trong đấy.
Đến nước này kiểu gì cũng chết. Vậy trước khi chết, nói ra nguyện vọng cuối cho thanh thản đã. Có chết cũng không luyến tiếc gì cả.
– Em có biết mình đang nói gì không?
– Biết. – Nó gật đầu chắc nịch.
– Anh không cho phép.
Hắn đã nghe 5 năm qua nó sống như thế nào rồi. Người không ra người, ma không ra ma. Vậy bây giờ được giải thoát, nó lại đâm đầu vào chỗ đấy lần nữa.
5 năm, quá đủ để hắn đau rồi. Có phải bắt hắn nhìn người con gái mình yêu gặp chuyện thì mới được đúng không?!
– Sao lại thế? Anh vô lí thế nhờ?
– Vô lí, anh vô lí á? Đúng, anh không cho em đi đấy. Bảo anh vô lí cũng được, anh không cho phép em đi.
– Anh chẳng có quyền gì cấm em cả. Bạn trai không, vợ chồng lại càng không. Em tôn trọng nên mới xin phép anh, quyền quyết định vẫn là em, là em. Chẳng ai có quyền quyết định thay em cả.
Hắn sững người lại trước câu nói của nó.
“Chẳng có quyền gì. Bạn trai không, vợ chồng lại càng không. Chẳng ai có quyền quyết định thay em cả.”
Nó như nhận thức được câu nói của mình là quá đáng. Nhưng, lời đã nói như bát nước đổ đi. Nó làm sao có thể thay đổi, làm sao có thể rút lại.
Nó chạy vào phòng khoá cửa lại, bỏ lại hắn vẫn đứng ngoài bếp.
Buổi tối đó, căn nhà chưa lúc nào lạnh lẽo âm u như thế này. Ngoài trời đã lạnh, trong nhà nhiệt độ cũng chưa có dấu hiệu tăng lên.
Hắn dọn dẹp bát đĩa xong vào thẳng thư phòng làm việc. Chồng văn kiện cao chồng chất mà đầu óc người làm cứ để trên mây vậy.
Nó vô tình quá rồi. Mặc dù biết là nó lớn lên, biết là vô tình hơn, lạnh lẽo hơn nhưng sao không thể thích nghi được. Hắn chỉ muốn nó mãi chỉ là đứa bé con nghịch ngợm, nhí nhảnh suốt ngày bám đuôi hắn thôi.
Suy nghĩ mãi cũng chỉ là một mớ tơ vò, hắn quăng hết mọi thứ trên bàn rồi bỏ vào phòng ngủ.
Hình như từ khi nó về, hắn ít uống rượu và hút thuốc hơn hẳn.
Hắn thích nhất là rượu Bacardi. Cái cảm giác uống vào nó nâng nâng, quên hết đi những chuyện buồn phiền thì chỉ có rượu mạnh mới làm được.
Nó nằm trong chiếc giường cạnh phòng hắn. Phòng tối om, chỉ có trần nhà được quét bằng sơn dạ quang tím và xanh như dải ngân hà vẫn tiếp tục phát sáng.
Nó ngắm được một lúc bỗng thấy trống trải. Sống một mình ở Pháp cũng được mà, sao tự nhiên về đây, gặp hắn, cảm giác không muốn xa rời cứ vây quanh lấy nó?! Nghĩ thế nào nó lại cầm gối ôm chạy sang phòng hắn.
Hắn đang ngồi đọc sách thì thấy một vật nhỏ kéo kéo vạt chăn rồi chui vào, vòng tay qua eo mình thì bất ngờ lắm. Hắn lên tiếng hỏi:
– Sao em lại ở đây?
– Không ngủ được.
Hắn nghe nó nói thế thì bỏ quyển sách trong tay xuống, lật người ôm lấy nó.
– Ngủ đi. Ngoan.
– Em nói rồi mà. Em không phải là trẻ con.
– Quá trẻ con chứ còn gì nữa. Em như vậy sẽ quen hơi đó. Mai sau không có anh em sẽ không ngủ được đâu.
– Anh sẽ bỏ em đi à?
– Sẽ không.
Hắn đáp chắc nịch, vòng tay ôm nó chặt hơn.
“Sẽ không.”
Chỉ hai từ đơn giản mà làm nó trong chăn cười khúc khích suốt.
– Em vẫn muốn đi làm.
– Anh thật sự không muốn cho em đi tí nào luôn ý. – Hắn thở dài.
– Em học như vậy không phải về đây để chơi đâu mà. – Nó ngồi dậy từ trong chăn bông bắt đầu phân tích cho hắn. – Anh xem nhé. Em đi thì anh sẽ không phải vất vả nữa này, anh sẽ không bị thương nữa, em sẽ bảo vệ cho anh.
Câu này nói trong phim Hàn nó hay xem nghe thật tình cảm mà sao nó nói ra nghe chẳng lọt tai gì hết.
– Lẽ nào anh không bảo vệ được cho em?
Hắn cười khổ.
– Anh bảo vệ cho em nhiều rồi, lần này, đến lượt em bảo vệ cho anh.
Nó vòng tay qua, thơm chụt cái vào má hắn.
Hắn mỉm cười rồi lại thở dài.
Nó nhìn thấy bèn hỏi:
– Anh sao vậy?
– Anh có một người bạn. Sau khi biết em đến sống cùng anh, cô ấy tỏ vẻ không đồng ý. Anh có giải thích cho cô ấy rằng anh vẫn yêu em như 5 năm trước nhưng cô ấy lại bảo bây giờ đã không danh không phận rồi, làm gì còn cái gì để chứng minh nữa. Anh khổ quá, Nhi Nhi à.
Lời nói đó, có được xem là tỏ tình không?!
Nó nghĩ nghĩ rồi quay qua bảo hắn:
– Có nghĩa cô ấy bảo em không là gì của anh hết à?
– Ừ.
– Vậy thì, cô ấy sai rồi. Em là người yêu anh mà.
Hắn như bị kích động, ngồi thẳng dậy hỏi lại nó:
– Vậy có nghĩa là em đồng ý bắt đầu một khởi đầu mới với anh à?
– Đúng vậy.
Một khởi đầu mới, một chặng đường mới đang chờ chúng nó phía trước.
(Còn tiếp)
Còn mơ nhé!.
Trên đường về, nó vẫn nghĩ đến câu nói của cô thư kí đó.
Cô ta nói một phần cũng đúng, đã chia tay từ 5 năm trước thì làm gì còn danh phận gì ở cạnh hắn. Chỉ còn cái mác ngoài là “bạn thân” thôi mà! Lại trở về với đúng thực tại của nhiều năm trước.
Hắn lái xe thấy nó ngồi sau trầm ngâm gì, tưởng nó lại bị bệnh cũ, vội vàng hỏi nó:
– Em không khỏe à?
– Không có.
Nó buồn thiu, ngả người xuống ghế sau. Mái tóc dài xõa tự nhiên trùm lên mặt nó.
Hắn từ gương chiếu hậu nhìn xuống. Hình như nó không để ý chứ nó hết cái bệnh trầm tư gì gì đó rồi thì phải. Hắn chợt nhớ ra điều gì, nói với nó:
– Em ở đấy lúc ốm ăn gì?
– Hảo hảo.
– Em bị kích ứng mà?
– Ban đầu ăn thì bị kích ứng thật. Càng về sau ăn nhiều rồi quen, hết kích ứng thôi. Với lại không ăn cái đấy em cũng không biết cái gì. Ở một mình ngại nấu nướng lắm.
Nói chuyện phiếm với nhau một lúc cũng đến nhà. Nó lao vào phòng đi tắm rồi lại ăn cơm.
Mấy ngày gần đây nó không ăn thì ngủ, không ngủ thì ăn. Mãi như thế nó cũng trở thành lợn.
Nó tốn thời gian và công sức đi học không phải chỉ để sử dụng cho việc ăn và ngủ như vậy.
Vào bữa cơm tối đó, nó gắp miếng cơm lại nhìn hắn, gắp miếng thức ăn lại nhìn hắn. Hắn hết chịu nổi nói:
– Em muốn nói gì?
– Không có gì hết.
Nó mồm nói thế chứ cứ một lúc lại nhìn hắn.
– Em có nói không? Không nói thì đừng bảo là anh không hỏi nhé.
– Em muốn đi làm.
Nó hít một hơi thật sâu rồi nói.
Hắn đang ăn nghe thấy thế bèn nói:
– Được. Em muốn làm gì? Thư kí riêng, quản lí riêng, hay cái gì đó riêng cho anh?
Có phải nó đi học nhiều quá, nghe chửi nhiều nên giờ tai hơi có vấn đề không? Sao mà nó nghe ra cái gì cũng riêng hết vậy?
– Em không muốn làm mấy cái đó. Với lại em cũng không thích làm việc trong công ty.
– Vậy em muốn làm gì? Làm ở đâu?
Hắn hỏi dồn dập nó. Lời đã đến cổ họng mà sao nhìn cái bản mặt khó ưa này lại bay đi thế không biết?
– Hắc đạo. Em muốn làm việc trong đấy.
Đến nước này kiểu gì cũng chết. Vậy trước khi chết, nói ra nguyện vọng cuối cho thanh thản đã. Có chết cũng không luyến tiếc gì cả.
– Em có biết mình đang nói gì không?
– Biết. – Nó gật đầu chắc nịch.
– Anh không cho phép.
Hắn đã nghe 5 năm qua nó sống như thế nào rồi. Người không ra người, ma không ra ma. Vậy bây giờ được giải thoát, nó lại đâm đầu vào chỗ đấy lần nữa.
5 năm, quá đủ để hắn đau rồi. Có phải bắt hắn nhìn người con gái mình yêu gặp chuyện thì mới được đúng không?!
– Sao lại thế? Anh vô lí thế nhờ?
– Vô lí, anh vô lí á? Đúng, anh không cho em đi đấy. Bảo anh vô lí cũng được, anh không cho phép em đi.
– Anh chẳng có quyền gì cấm em cả. Bạn trai không, vợ chồng lại càng không. Em tôn trọng nên mới xin phép anh, quyền quyết định vẫn là em, là em. Chẳng ai có quyền quyết định thay em cả.
Hắn sững người lại trước câu nói của nó.
“Chẳng có quyền gì. Bạn trai không, vợ chồng lại càng không. Chẳng ai có quyền quyết định thay em cả.”
Nó như nhận thức được câu nói của mình là quá đáng. Nhưng, lời đã nói như bát nước đổ đi. Nó làm sao có thể thay đổi, làm sao có thể rút lại.
Nó chạy vào phòng khoá cửa lại, bỏ lại hắn vẫn đứng ngoài bếp.
Buổi tối đó, căn nhà chưa lúc nào lạnh lẽo âm u như thế này. Ngoài trời đã lạnh, trong nhà nhiệt độ cũng chưa có dấu hiệu tăng lên.
Hắn dọn dẹp bát đĩa xong vào thẳng thư phòng làm việc. Chồng văn kiện cao chồng chất mà đầu óc người làm cứ để trên mây vậy.
Nó vô tình quá rồi. Mặc dù biết là nó lớn lên, biết là vô tình hơn, lạnh lẽo hơn nhưng sao không thể thích nghi được. Hắn chỉ muốn nó mãi chỉ là đứa bé con nghịch ngợm, nhí nhảnh suốt ngày bám đuôi hắn thôi.
Suy nghĩ mãi cũng chỉ là một mớ tơ vò, hắn quăng hết mọi thứ trên bàn rồi bỏ vào phòng ngủ.
Hình như từ khi nó về, hắn ít uống rượu và hút thuốc hơn hẳn.
Hắn thích nhất là rượu Bacardi. Cái cảm giác uống vào nó nâng nâng, quên hết đi những chuyện buồn phiền thì chỉ có rượu mạnh mới làm được.
Nó nằm trong chiếc giường cạnh phòng hắn. Phòng tối om, chỉ có trần nhà được quét bằng sơn dạ quang tím và xanh như dải ngân hà vẫn tiếp tục phát sáng.
Nó ngắm được một lúc bỗng thấy trống trải. Sống một mình ở Pháp cũng được mà, sao tự nhiên về đây, gặp hắn, cảm giác không muốn xa rời cứ vây quanh lấy nó?! Nghĩ thế nào nó lại cầm gối ôm chạy sang phòng hắn.
Hắn đang ngồi đọc sách thì thấy một vật nhỏ kéo kéo vạt chăn rồi chui vào, vòng tay qua eo mình thì bất ngờ lắm. Hắn lên tiếng hỏi:
– Sao em lại ở đây?
– Không ngủ được.
Hắn nghe nó nói thế thì bỏ quyển sách trong tay xuống, lật người ôm lấy nó.
– Ngủ đi. Ngoan.
– Em nói rồi mà. Em không phải là trẻ con.
– Quá trẻ con chứ còn gì nữa. Em như vậy sẽ quen hơi đó. Mai sau không có anh em sẽ không ngủ được đâu.
– Anh sẽ bỏ em đi à?
– Sẽ không.
Hắn đáp chắc nịch, vòng tay ôm nó chặt hơn.
“Sẽ không.”
Chỉ hai từ đơn giản mà làm nó trong chăn cười khúc khích suốt.
– Em vẫn muốn đi làm.
– Anh thật sự không muốn cho em đi tí nào luôn ý. – Hắn thở dài.
– Em học như vậy không phải về đây để chơi đâu mà. – Nó ngồi dậy từ trong chăn bông bắt đầu phân tích cho hắn. – Anh xem nhé. Em đi thì anh sẽ không phải vất vả nữa này, anh sẽ không bị thương nữa, em sẽ bảo vệ cho anh.
Câu này nói trong phim Hàn nó hay xem nghe thật tình cảm mà sao nó nói ra nghe chẳng lọt tai gì hết.
– Lẽ nào anh không bảo vệ được cho em?
Hắn cười khổ.
– Anh bảo vệ cho em nhiều rồi, lần này, đến lượt em bảo vệ cho anh.
Nó vòng tay qua, thơm chụt cái vào má hắn.
Hắn mỉm cười rồi lại thở dài.
Nó nhìn thấy bèn hỏi:
– Anh sao vậy?
– Anh có một người bạn. Sau khi biết em đến sống cùng anh, cô ấy tỏ vẻ không đồng ý. Anh có giải thích cho cô ấy rằng anh vẫn yêu em như 5 năm trước nhưng cô ấy lại bảo bây giờ đã không danh không phận rồi, làm gì còn cái gì để chứng minh nữa. Anh khổ quá, Nhi Nhi à.
Lời nói đó, có được xem là tỏ tình không?!
Nó nghĩ nghĩ rồi quay qua bảo hắn:
– Có nghĩa cô ấy bảo em không là gì của anh hết à?
– Ừ.
– Vậy thì, cô ấy sai rồi. Em là người yêu anh mà.
Hắn như bị kích động, ngồi thẳng dậy hỏi lại nó:
– Vậy có nghĩa là em đồng ý bắt đầu một khởi đầu mới với anh à?
– Đúng vậy.
Một khởi đầu mới, một chặng đường mới đang chờ chúng nó phía trước.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.