Chương 32: HIỂU LẦM
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
– Ừ. Tối gặp.
Nó len lén đứng ngoài ban công phòng hắn thì thấy hắn cúp điện thoại.
Lạnh quá. Nó run run muốn bước vào cửa nhưng lại sợ.
– Mày sắp chết cóng rồi còn không vào đi.
Hắn vẫn cắm mặt vào quyển sách, nói vọng ra ngoài. Thấy bóng dáng người thấp thoáng ngoài cửa là hắn đoán ra ngay là nó.
Nó dò dẫm bước vào rồi len lén nhìn hắn.
– Bố mẹ không có ở nhà à?
Hắn hỏi một câu không ăn nhập.
– Hả.. Ừ.
– Mày muốn ăn gì?
– Ăn nem chua rán với gà xiên.
Hắn cầm lấy cái điện thoại rồi bấm số, gọi hai phần ăn đến.
Nó thả người trên giường hắn nhìn lên trần nhà. Hắn vẫn cứ cắm đầu vào quyển sách chẳng nói lời nào.
Chưa thấy lần nào hắn giận dai như thế. Nó cũng biết mình sai nên mới mò sang đây mà.
– Không phải mày biết mình sai đâu, là mày sợ ma nên mới sang đây.
Một lần nữa, hắn lại đoán được ý nghĩ của nó.
– Tao sai cái gì chứ? – Nó bật dậy, gân cổ cãi lại.
– Mày làm tao ghen. Vậy là mày sai rồi.
Thẳng thắn quá mức. Nó tròn mắt nhìn hắn. Hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
– Mày đi với tao cứ kể về anh Song joong-ki, cứ so sánh tao với anh ý.
– Tuy tao không đáng yêu, đẹp trai như anh ý như tao vẫn có được tình yêu của mày. Vậy là tao hơn tất cả mọi người trên Trái Đất rồi.
– Từ nay về sau không được nhắc đến anh ý trước mặt tao nữa, nghe chưa?
Nó gật gật đầu. Thì ra là ghen hả? Tưởng Thư nói chơi thôi chứ.
– Tí mày đi đâu à? – Nó hỏi.
– Ừ…à không. Có đi đâu đâu.
Hắn ấp úng trả lời. Nó nghi hoặc nhìn hắn. Mọi lần trơn tuột mà bây giờ lại ấp a ấp úng là như thế nào.
– Không đi đâu thật đấy.
Hắn lại như đoán được tâm tình của nó, vỗ nhẹ vào bầu má phúng phính lặp lại câu trả lời.
Ăn nó căng bụng nó bắt đầu giở trò bám riết hắn.
Sở dĩ nó có trò này là vì đứng ngoài ban công nghe hắn hẹn gặp ai đó mà lại nói dối. Thật tò mò.
Nó ôm cánh tay của hắn rồi xoa xoa má vào nói:
– Cho tao đi đi mà.
– Tao có đi đâu đâu.
Hắn cương quyết không cho nó đi cùng.
Nó không dám phản bác rằng hồi trước toàn đi tầm này chứ có ở nhà đâu. Nó sợ hắn lại quẳng vào mặt câu “về muộn như thế, con gái chắc chỉ có mình mày”.
– Mày không cho tao đi chứ gì?
Nó quắp hai chân vào bụng hắn hỏi to.
– Không.
Nó buông hắn ra rồi leo lên giường trùm chăn ngủ. Hắn tưởng nó dỗi, chạy lon ton lại gần rồi dỗ.
– Này, dỗi hả? Quay qua đây coi. Mới nói vài câu mà dỗi nhanh vậy.
Nó ôm chặt cái chăn không thả, nói ra ngoài:
– Tao đi ngủ. Tí mày về gọi tao dậy nghe chưa?
– Ừ.
Hắn đáp lời rồi sửa lại chăn cho nó. Hắn ngồi cạnh giường nhìn nó một lúc lâu sau đó.
Nó cũng thiêm thiếp đi một lúc. Trong cơn mơ, nó thấy có một cái gì đó mềm mềm, ấm ấm áp vào môi nó.
Cái cảm giác ấy không giống như mơ, nó chân thực và sinh động.
Hàng lông mi khẽ động đậy của nó làm hắn lưu luyến rời bỏ bờ môi anh đào đó.
Vơ vội cái chìa khóa trên bàn rồi nói chuyện điện thoại với Tuấn vài câu:
– Hôm nay có việc, giải quyết nhanh.
Hắn lưu luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp một lần nữa, để lại cái nhìn cưng chiều rồi đi.
Hắn vừa ra khỏi phòng thì nó mơ màng tỉnh dậy.
Nó vội cầm lấy chìa khoá xe, khoác cái áo khoác da của hắn rồi lấy xe phóng theo.
Đi được nửa đoạn đường, nó thấy hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm tối như hũ nút làm bệnh sợ ma của con bé tái phát.
Hắn dựng xe bên lề rồi bước vào trong một căn nhà sơn màu đen.
Nó chờ hắn khá lâu đành một thân một mình bước vào căn nhà đáng sợ đó.
Tiếng nhạc cùng tiếng nhảy múa hòa trộn với nhau làm cho không gian thật ảo diệu.
Anh phục vụ bàn tiến lại gần đưa cho nó ly Paloma.
Nó đâu phải đến đây lần đầu, nhưng mấy lần trước toàn là mẹ rủ đi hoặc đi cùng với Thư. Lần này đi một mình không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Hắn ngồi giữa một cái bàn Vip, một thằng nhóc đi đến đưa cho hắn bọc giấy bạc nhỏ xíu rồi chạy đi mất.
Hắn sau khi nhận được cũng định đứng dậy đi về thì đột nhiên một bàn tay phụ nữ kéo lại. Hắn quay ra thì thấy Vân Nhi đang ngồi cạnh.
Hắn gạt phắt tay cô ta ra rồi lại đứng lên đi mất. Cô ta bám theo không rời hắn nửa bước.
Hắn quay lại rồi nói:
– Cô bị điên à? Sao cứ đi theo tôi thế.
– Em chỉ hỏi tại sao anh lạnh nhạt với em thôi.
Nó cầm ly cocktail lướt mắt tìm hắn. Sau một hồi cũng thấy hắn đang đứng trong góc.
Hắn đang đứng với một cô gái. Không, không phải, mà là đang hôn cô gái đó.
Nó lấy tay dụi mắt, tự thuyết phục bản thân mình nhìn lầm nhưng không, là thật, hắn và cô gái đó đang hôn nhau.
Cô gái đó chợt nhìn nó, ánh mắt khiêu khích lộ rõ.
“Choang”
Ly cocktail Paloma của nó rơi xuống đất. Từng mảnh thủy tinh vỡ vụn khắp mặt sàn. Những mảnh thủy tinh liên tục bắn ra, cứa vào chân nó.
Rát ư? Sao nó chẳng cảm thấy gì cả? Chỉ thấy đau âm ỉ. Mọi cơ quan như bị đình trệ với thích ứng của môi trường.
Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nó.
Hắn nghe thấy tiếng đổ vỡ bèn quay ra thì thấy nó. Liếc nhìn nó, không khỏi hoảng hốt khi thấy máu ở chân nó không ngừng chảy.
“Sao mày lại khóc? Sao lại bị thương như vậy?” Hắn nghĩ câu đầu tiên là thế nhưng lại hỏi:
– Sao mày lại ở đây?
Nó không đáp, bước khập khiễng đi ra ngoài, phóng xe về nhà.
Hắn thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.
Về đến nhà, nó nhốt mình ttong phòng. Khóa hết cửa phòng và cửa ban công, nó ngồi bó gối dưới chân giường, gục mặt khóc.
Tiếng khóc bi ai, thảm thương nghe thật cô đơn, lạnh giá.
Máu ở chân không ngừng chảy thành một mảng trên nền nhà lạnh lẽo.
Hắn về tới nhà vội trèo sang nhà nó nhưng cửa lại khóa. Nhìn xuống chân lại thấy máu, hắn hoảng hốt đập cửa gọi to:
– Mở cửa cho tao Nhi Nhi. Mày bị chảy máy kìa. Mày đang hiểu lầm. Làm ơn cho tao giải thích đi. Làm ơn, xin mày đấy.
Hắn trượt dần theo cánh cửa, ngồi thụp xuống. Nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim đang lớn dần.
Nó len lén đứng ngoài ban công phòng hắn thì thấy hắn cúp điện thoại.
Lạnh quá. Nó run run muốn bước vào cửa nhưng lại sợ.
– Mày sắp chết cóng rồi còn không vào đi.
Hắn vẫn cắm mặt vào quyển sách, nói vọng ra ngoài. Thấy bóng dáng người thấp thoáng ngoài cửa là hắn đoán ra ngay là nó.
Nó dò dẫm bước vào rồi len lén nhìn hắn.
– Bố mẹ không có ở nhà à?
Hắn hỏi một câu không ăn nhập.
– Hả.. Ừ.
– Mày muốn ăn gì?
– Ăn nem chua rán với gà xiên.
Hắn cầm lấy cái điện thoại rồi bấm số, gọi hai phần ăn đến.
Nó thả người trên giường hắn nhìn lên trần nhà. Hắn vẫn cứ cắm đầu vào quyển sách chẳng nói lời nào.
Chưa thấy lần nào hắn giận dai như thế. Nó cũng biết mình sai nên mới mò sang đây mà.
– Không phải mày biết mình sai đâu, là mày sợ ma nên mới sang đây.
Một lần nữa, hắn lại đoán được ý nghĩ của nó.
– Tao sai cái gì chứ? – Nó bật dậy, gân cổ cãi lại.
– Mày làm tao ghen. Vậy là mày sai rồi.
Thẳng thắn quá mức. Nó tròn mắt nhìn hắn. Hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
– Mày đi với tao cứ kể về anh Song joong-ki, cứ so sánh tao với anh ý.
– Tuy tao không đáng yêu, đẹp trai như anh ý như tao vẫn có được tình yêu của mày. Vậy là tao hơn tất cả mọi người trên Trái Đất rồi.
– Từ nay về sau không được nhắc đến anh ý trước mặt tao nữa, nghe chưa?
Nó gật gật đầu. Thì ra là ghen hả? Tưởng Thư nói chơi thôi chứ.
– Tí mày đi đâu à? – Nó hỏi.
– Ừ…à không. Có đi đâu đâu.
Hắn ấp úng trả lời. Nó nghi hoặc nhìn hắn. Mọi lần trơn tuột mà bây giờ lại ấp a ấp úng là như thế nào.
– Không đi đâu thật đấy.
Hắn lại như đoán được tâm tình của nó, vỗ nhẹ vào bầu má phúng phính lặp lại câu trả lời.
Ăn nó căng bụng nó bắt đầu giở trò bám riết hắn.
Sở dĩ nó có trò này là vì đứng ngoài ban công nghe hắn hẹn gặp ai đó mà lại nói dối. Thật tò mò.
Nó ôm cánh tay của hắn rồi xoa xoa má vào nói:
– Cho tao đi đi mà.
– Tao có đi đâu đâu.
Hắn cương quyết không cho nó đi cùng.
Nó không dám phản bác rằng hồi trước toàn đi tầm này chứ có ở nhà đâu. Nó sợ hắn lại quẳng vào mặt câu “về muộn như thế, con gái chắc chỉ có mình mày”.
– Mày không cho tao đi chứ gì?
Nó quắp hai chân vào bụng hắn hỏi to.
– Không.
Nó buông hắn ra rồi leo lên giường trùm chăn ngủ. Hắn tưởng nó dỗi, chạy lon ton lại gần rồi dỗ.
– Này, dỗi hả? Quay qua đây coi. Mới nói vài câu mà dỗi nhanh vậy.
Nó ôm chặt cái chăn không thả, nói ra ngoài:
– Tao đi ngủ. Tí mày về gọi tao dậy nghe chưa?
– Ừ.
Hắn đáp lời rồi sửa lại chăn cho nó. Hắn ngồi cạnh giường nhìn nó một lúc lâu sau đó.
Nó cũng thiêm thiếp đi một lúc. Trong cơn mơ, nó thấy có một cái gì đó mềm mềm, ấm ấm áp vào môi nó.
Cái cảm giác ấy không giống như mơ, nó chân thực và sinh động.
Hàng lông mi khẽ động đậy của nó làm hắn lưu luyến rời bỏ bờ môi anh đào đó.
Vơ vội cái chìa khóa trên bàn rồi nói chuyện điện thoại với Tuấn vài câu:
– Hôm nay có việc, giải quyết nhanh.
Hắn lưu luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp một lần nữa, để lại cái nhìn cưng chiều rồi đi.
Hắn vừa ra khỏi phòng thì nó mơ màng tỉnh dậy.
Nó vội cầm lấy chìa khoá xe, khoác cái áo khoác da của hắn rồi lấy xe phóng theo.
Đi được nửa đoạn đường, nó thấy hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm tối như hũ nút làm bệnh sợ ma của con bé tái phát.
Hắn dựng xe bên lề rồi bước vào trong một căn nhà sơn màu đen.
Nó chờ hắn khá lâu đành một thân một mình bước vào căn nhà đáng sợ đó.
Tiếng nhạc cùng tiếng nhảy múa hòa trộn với nhau làm cho không gian thật ảo diệu.
Anh phục vụ bàn tiến lại gần đưa cho nó ly Paloma.
Nó đâu phải đến đây lần đầu, nhưng mấy lần trước toàn là mẹ rủ đi hoặc đi cùng với Thư. Lần này đi một mình không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Hắn ngồi giữa một cái bàn Vip, một thằng nhóc đi đến đưa cho hắn bọc giấy bạc nhỏ xíu rồi chạy đi mất.
Hắn sau khi nhận được cũng định đứng dậy đi về thì đột nhiên một bàn tay phụ nữ kéo lại. Hắn quay ra thì thấy Vân Nhi đang ngồi cạnh.
Hắn gạt phắt tay cô ta ra rồi lại đứng lên đi mất. Cô ta bám theo không rời hắn nửa bước.
Hắn quay lại rồi nói:
– Cô bị điên à? Sao cứ đi theo tôi thế.
– Em chỉ hỏi tại sao anh lạnh nhạt với em thôi.
Nó cầm ly cocktail lướt mắt tìm hắn. Sau một hồi cũng thấy hắn đang đứng trong góc.
Hắn đang đứng với một cô gái. Không, không phải, mà là đang hôn cô gái đó.
Nó lấy tay dụi mắt, tự thuyết phục bản thân mình nhìn lầm nhưng không, là thật, hắn và cô gái đó đang hôn nhau.
Cô gái đó chợt nhìn nó, ánh mắt khiêu khích lộ rõ.
“Choang”
Ly cocktail Paloma của nó rơi xuống đất. Từng mảnh thủy tinh vỡ vụn khắp mặt sàn. Những mảnh thủy tinh liên tục bắn ra, cứa vào chân nó.
Rát ư? Sao nó chẳng cảm thấy gì cả? Chỉ thấy đau âm ỉ. Mọi cơ quan như bị đình trệ với thích ứng của môi trường.
Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nó.
Hắn nghe thấy tiếng đổ vỡ bèn quay ra thì thấy nó. Liếc nhìn nó, không khỏi hoảng hốt khi thấy máu ở chân nó không ngừng chảy.
“Sao mày lại khóc? Sao lại bị thương như vậy?” Hắn nghĩ câu đầu tiên là thế nhưng lại hỏi:
– Sao mày lại ở đây?
Nó không đáp, bước khập khiễng đi ra ngoài, phóng xe về nhà.
Hắn thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.
Về đến nhà, nó nhốt mình ttong phòng. Khóa hết cửa phòng và cửa ban công, nó ngồi bó gối dưới chân giường, gục mặt khóc.
Tiếng khóc bi ai, thảm thương nghe thật cô đơn, lạnh giá.
Máu ở chân không ngừng chảy thành một mảng trên nền nhà lạnh lẽo.
Hắn về tới nhà vội trèo sang nhà nó nhưng cửa lại khóa. Nhìn xuống chân lại thấy máu, hắn hoảng hốt đập cửa gọi to:
– Mở cửa cho tao Nhi Nhi. Mày bị chảy máy kìa. Mày đang hiểu lầm. Làm ơn cho tao giải thích đi. Làm ơn, xin mày đấy.
Hắn trượt dần theo cánh cửa, ngồi thụp xuống. Nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim đang lớn dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.