Chương 36: KẺ GÂY CHUYỆN
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Sau ba tiếng ngồi máy bay, cuối cùng bọn nó cũng đến nơi. Nó từ từ mở mắt, ngạc nhiên chỉ vào người bên cạnh:
– Sao mày lại ở đây?
Hắn thở hắt ra, lấy ngón tay dí vào đầu nó, nói:
– Đứa nào buồn ngủ rồi kêu Thư gọi tao xuống?
Nó cười trừ rồi hỏi sang chuyện khác:
– Đến nơi chưa?
– Rồi. Chuẩn bị đồ đi.
Hắn và nó nhấc balo xuống rồi cùng cả lớp di chuyển về khách sạn.
Ra khỏi sân bay, cái lạnh của Đà Lạt thấm dần vào da thịt từng đứa. Hắn cầm cái áo khoác da choàng vào nguời nó rồi ôm vai nó đi.
Vì chuyến đi này dành riêng cho học sinh hai khối 8, 9 nên về chuyện phòng nghỉ, trường rất thoải mái, bốn đứa một phòng rộng chứ không như mọi năm nữa.
Nó cầm lấy chìa khóa phòng, tra khóa vào ổ rồi nói:
– Tao không nhầm thì phòng này có bốn giường đôi.
– Sao lại thế? Tưởng chỉ có hai giường thôi.
– Không biết.
Bốn đứa cùng bước vào phòng rồi sắp xếp quần áo ra.
Nói thế cho văn vẻ chứ thật ra chỉ có ba đứa làm thôi. Nó cầm gói bim bim Poca ngồi trên ghế ăn nhàn nhã.
Phòng có bốn cái giường, một cái xanh biển, một cái hồng, một cái vàng và một cái đen.
Hắn vứt hết đồ lên cái giường màu vàng trong cùng rồi ném gối sang cái giường màu đen bên cạnh.
Cô thấy hắn làm thế thì hỏi:
– Chúng mày ngủ chung à?
– Ừ. Có gì lạ? – Nó nhai nhồm nhoàm đáp lại.
Anh từ phòng tắm bước ra, nghe thấy thế cũng vứt gối xanh biển sang. Cô hỏi:
– Còn anh nữa, làm trò gì vậy hả?
– Anh ngủ với người yêu anh.
– Không cho, không cho.
Cô chu môi đáp lại rồi nằm duỗi hai tay hai chân trên giường.
Anh cười khổ, lấy tay day day trán rồi nói:
– Chỗ giường anh để hết đồ của anh với em rồi. Em nỡ để anh ngủ đất à?
– Ừ.
Cô vẫn cứng đầu với cái quan niệm “nam nữ thụ thụ bất thân.”
– Chẳng phải ở nhà mày, chúng mày toàn ngủ chung à?
Nó lên tiếng giúp Phong.
– Mày nói gì vậy? Tao ngủ ở phòng tao bên cạnh phòng nó mà. Ngủ với nó tính từ năm tuổi trở đi thì chỉ có đúng ba lần duy nhất thôi.
Anh ngạc nhiên nói với nó.
Ai nói anh và Thư ngủ chung vậy? Kì thật.
– Phá lệ một lần cũng được. Đi chơi mà.
Cô nằm xích xích qua một bên.
Nó xoa xoa bụng, quay sang hỏi hắn:
– Mấy giờ rồi?
– 11 giờ 30 phút.
– Đi ăn cơm. Đói đói quá.
Bốn đứa lại di chuyển cái thân từ tầng 6 khách sạn xuống nhà ăn. Vì là tiệc buffet nên học được chọn đồ ăn tự do.
Nó và cô cầm hai cái đĩa đựng súp gà nóng hổi tiến lại bàn ăn. Trời lạnh như thế này mà được ăn súp hà ngô non nóng hổi ở Đà Lạt thì còn gì bằng.
– Aa… Choang…choang….
Nó chỉ kíp hét lên rồi hai bát súp đổ lăn lóc trên sàn, trào vào tay nó. Chẳng mấy chốc, bàn tay trắng nõn đã có những vệt hồng, sưng vù lên.
Cô thấy thế chạy lại đỡ nó rồi chỉ thẳng vào nguời vừa làm nó ngã, quát to:
– Vân Nhi, cô làm trò gì vậy?
– Em vô ý quá, xin lỗi hai chị.
Cô ta nở nụ cười ranh mãnh rồi cố ý đã mảnh sứ vào chân Thư.
– Cô cố ý?
Thư gằn giọng, không giấu nổi sau giọng đó là sự tức giận sắp phun trào.
– Đúng đó, thì sao nào?
Cô ta chẳng kiêng nể gì mà hất mặt lên nó to.
– Cô….
“Chát.”
Một bàn tay dừng lại ngay trên mặt Vân Nhi. Cô ta trợn tròn mắt quay đầu lại nhìn thì thấy Nam và Phong đứng trước nó và cô.
– Mày bị sao không, vết cứa sâu quá?
Nó kinh hoàng chỉ tay vào chân cô rồi lấy bịch giấy trên bàn băng lại.
– Cô làm cái gì vậy hả?
Hắn gào to rồi cầm bàn tay của Nhi Nhi lên xem xét, cẩn thận như sợ rơi vậy.
– Là tao vô ý, không liên quan đến nó.
Nó thở dài, lên tiếng bênh vực Vân Nhi. Cả bốn người cùng tròn mắt nhìn nó. Bênh vực, là nó bênh vực cho Vân Nhi sao?
– Tôi không cần chị phải bênh vực, “dám làm dám nhận”, tôi không chối.
Cô ta huyênh hoang chống nạnh nói.
Trước tình huống căng thẳng đó, thầy hiệu trưởng đứng ra nói:
– Thôi nào các em, các em bỏ qua đi. Các em có một ngày tự do nhé, giờ giới nghiêm là 10 giờ.
Rồi từng học sinh cũng tản ra và tự đi khám phá thành phố Đà Lạt xinh đẹp.
– Trò vui chưa hết đâu chị xinh đẹp của em ạ.
Cô ta đi qua còn ghé vào tai nó nói thầm.
Sau khi đưa Thư về phòng, chúng nó thay quần áo chuẩn bị đi chơi. Nó thay xong bước ra thì thấy cô vẫn ngồi ở đó, nó hỏi:
– Mày không đi chơi à?
– Không. Tao đau chân, đi vướng lắm.
Nó lại đưa mắt về phía anh, chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói:
– Tao ở lại với Thư. Chúng mày đi đi, về nhớ mua ngô nướng cho tao với nó là được.
Nó và hắn chào tạm biệt rồi đi loanh quanh thành phố.
Vừa lúc ở đây có hội chợ, nó kéo hắn tham gia luôn, vừa chơi trò chơi vừa ăn đồ ăn vặt.
Nó nắm tay hắn cùng đi mua đồ. Gặp cửa hàng nào nó cũng dừng lại xem với vẻ mặt thích thú.
– Thế nào, đẹp chứ?
Nó cầm cái vòng cổ có khắc chứ N bằng bạc lên, bao quanh cái vòng là một sợi dây màu vàng, những viên kim cương màu hồng lấp lánh trông thật đẹp.
Hắn mỉm cười rồi hỏi nó:
– Mày thích à?
– Ừ. – Nó mân mê cái vòng đáp.
– Vậy thì mua.
Sau khi trả tiền, hắn đeo chiéc vòng vào cổ nó. Chiếc vòng vừa khít với cổ nó, lấp ló sau cổ áo sơ mi trắng thật quyến rũ.
Đi hết dọc theo cái hội chợ thì cũng đã xế chiều, nó lại rủ hắn đi mua ngô nướng rồi về.
Hắn đứng trước quán ngô nướng rồi nói với nó:
– Đợi tao, tao đi mua ngô cho.
– Ừ.
Nó ngoan ngoãn đứng chờ hắn.
Mân mê mấy cái chiếc lá dưới chân, chợt có người đưa cái khăn lên mũi nó.
Nó hoảng hốt, khua tay chỉ muốn thoát ra ngoài nhưng có vẻ người này khỏe hơn nó.
Dù gì nó cũng là người đứng đầu của một tổ chức lớn, cái thứ thuốc mê này không thể ngấm vào người nó ngay được. Nó giằng tay ngưòi đó rồi rút cái nhẫn bạc ra, nhanh tay mở túi lấy cái điện thoại vứt xuống rồi cả tấm hình của nó nữa.
Mặc dù là người đứng đầu nhưng chưa qua khóa huấn luyện nào, đương nhiên chẳng thế miễn dịch với thuốc mê.Đầu óc nó nặng trịch, hai mắt nhắm nghiền vào nhau rồi ngất đi.
– Sao mày lại ở đây?
Hắn thở hắt ra, lấy ngón tay dí vào đầu nó, nói:
– Đứa nào buồn ngủ rồi kêu Thư gọi tao xuống?
Nó cười trừ rồi hỏi sang chuyện khác:
– Đến nơi chưa?
– Rồi. Chuẩn bị đồ đi.
Hắn và nó nhấc balo xuống rồi cùng cả lớp di chuyển về khách sạn.
Ra khỏi sân bay, cái lạnh của Đà Lạt thấm dần vào da thịt từng đứa. Hắn cầm cái áo khoác da choàng vào nguời nó rồi ôm vai nó đi.
Vì chuyến đi này dành riêng cho học sinh hai khối 8, 9 nên về chuyện phòng nghỉ, trường rất thoải mái, bốn đứa một phòng rộng chứ không như mọi năm nữa.
Nó cầm lấy chìa khóa phòng, tra khóa vào ổ rồi nói:
– Tao không nhầm thì phòng này có bốn giường đôi.
– Sao lại thế? Tưởng chỉ có hai giường thôi.
– Không biết.
Bốn đứa cùng bước vào phòng rồi sắp xếp quần áo ra.
Nói thế cho văn vẻ chứ thật ra chỉ có ba đứa làm thôi. Nó cầm gói bim bim Poca ngồi trên ghế ăn nhàn nhã.
Phòng có bốn cái giường, một cái xanh biển, một cái hồng, một cái vàng và một cái đen.
Hắn vứt hết đồ lên cái giường màu vàng trong cùng rồi ném gối sang cái giường màu đen bên cạnh.
Cô thấy hắn làm thế thì hỏi:
– Chúng mày ngủ chung à?
– Ừ. Có gì lạ? – Nó nhai nhồm nhoàm đáp lại.
Anh từ phòng tắm bước ra, nghe thấy thế cũng vứt gối xanh biển sang. Cô hỏi:
– Còn anh nữa, làm trò gì vậy hả?
– Anh ngủ với người yêu anh.
– Không cho, không cho.
Cô chu môi đáp lại rồi nằm duỗi hai tay hai chân trên giường.
Anh cười khổ, lấy tay day day trán rồi nói:
– Chỗ giường anh để hết đồ của anh với em rồi. Em nỡ để anh ngủ đất à?
– Ừ.
Cô vẫn cứng đầu với cái quan niệm “nam nữ thụ thụ bất thân.”
– Chẳng phải ở nhà mày, chúng mày toàn ngủ chung à?
Nó lên tiếng giúp Phong.
– Mày nói gì vậy? Tao ngủ ở phòng tao bên cạnh phòng nó mà. Ngủ với nó tính từ năm tuổi trở đi thì chỉ có đúng ba lần duy nhất thôi.
Anh ngạc nhiên nói với nó.
Ai nói anh và Thư ngủ chung vậy? Kì thật.
– Phá lệ một lần cũng được. Đi chơi mà.
Cô nằm xích xích qua một bên.
Nó xoa xoa bụng, quay sang hỏi hắn:
– Mấy giờ rồi?
– 11 giờ 30 phút.
– Đi ăn cơm. Đói đói quá.
Bốn đứa lại di chuyển cái thân từ tầng 6 khách sạn xuống nhà ăn. Vì là tiệc buffet nên học được chọn đồ ăn tự do.
Nó và cô cầm hai cái đĩa đựng súp gà nóng hổi tiến lại bàn ăn. Trời lạnh như thế này mà được ăn súp hà ngô non nóng hổi ở Đà Lạt thì còn gì bằng.
– Aa… Choang…choang….
Nó chỉ kíp hét lên rồi hai bát súp đổ lăn lóc trên sàn, trào vào tay nó. Chẳng mấy chốc, bàn tay trắng nõn đã có những vệt hồng, sưng vù lên.
Cô thấy thế chạy lại đỡ nó rồi chỉ thẳng vào nguời vừa làm nó ngã, quát to:
– Vân Nhi, cô làm trò gì vậy?
– Em vô ý quá, xin lỗi hai chị.
Cô ta nở nụ cười ranh mãnh rồi cố ý đã mảnh sứ vào chân Thư.
– Cô cố ý?
Thư gằn giọng, không giấu nổi sau giọng đó là sự tức giận sắp phun trào.
– Đúng đó, thì sao nào?
Cô ta chẳng kiêng nể gì mà hất mặt lên nó to.
– Cô….
“Chát.”
Một bàn tay dừng lại ngay trên mặt Vân Nhi. Cô ta trợn tròn mắt quay đầu lại nhìn thì thấy Nam và Phong đứng trước nó và cô.
– Mày bị sao không, vết cứa sâu quá?
Nó kinh hoàng chỉ tay vào chân cô rồi lấy bịch giấy trên bàn băng lại.
– Cô làm cái gì vậy hả?
Hắn gào to rồi cầm bàn tay của Nhi Nhi lên xem xét, cẩn thận như sợ rơi vậy.
– Là tao vô ý, không liên quan đến nó.
Nó thở dài, lên tiếng bênh vực Vân Nhi. Cả bốn người cùng tròn mắt nhìn nó. Bênh vực, là nó bênh vực cho Vân Nhi sao?
– Tôi không cần chị phải bênh vực, “dám làm dám nhận”, tôi không chối.
Cô ta huyênh hoang chống nạnh nói.
Trước tình huống căng thẳng đó, thầy hiệu trưởng đứng ra nói:
– Thôi nào các em, các em bỏ qua đi. Các em có một ngày tự do nhé, giờ giới nghiêm là 10 giờ.
Rồi từng học sinh cũng tản ra và tự đi khám phá thành phố Đà Lạt xinh đẹp.
– Trò vui chưa hết đâu chị xinh đẹp của em ạ.
Cô ta đi qua còn ghé vào tai nó nói thầm.
Sau khi đưa Thư về phòng, chúng nó thay quần áo chuẩn bị đi chơi. Nó thay xong bước ra thì thấy cô vẫn ngồi ở đó, nó hỏi:
– Mày không đi chơi à?
– Không. Tao đau chân, đi vướng lắm.
Nó lại đưa mắt về phía anh, chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói:
– Tao ở lại với Thư. Chúng mày đi đi, về nhớ mua ngô nướng cho tao với nó là được.
Nó và hắn chào tạm biệt rồi đi loanh quanh thành phố.
Vừa lúc ở đây có hội chợ, nó kéo hắn tham gia luôn, vừa chơi trò chơi vừa ăn đồ ăn vặt.
Nó nắm tay hắn cùng đi mua đồ. Gặp cửa hàng nào nó cũng dừng lại xem với vẻ mặt thích thú.
– Thế nào, đẹp chứ?
Nó cầm cái vòng cổ có khắc chứ N bằng bạc lên, bao quanh cái vòng là một sợi dây màu vàng, những viên kim cương màu hồng lấp lánh trông thật đẹp.
Hắn mỉm cười rồi hỏi nó:
– Mày thích à?
– Ừ. – Nó mân mê cái vòng đáp.
– Vậy thì mua.
Sau khi trả tiền, hắn đeo chiéc vòng vào cổ nó. Chiếc vòng vừa khít với cổ nó, lấp ló sau cổ áo sơ mi trắng thật quyến rũ.
Đi hết dọc theo cái hội chợ thì cũng đã xế chiều, nó lại rủ hắn đi mua ngô nướng rồi về.
Hắn đứng trước quán ngô nướng rồi nói với nó:
– Đợi tao, tao đi mua ngô cho.
– Ừ.
Nó ngoan ngoãn đứng chờ hắn.
Mân mê mấy cái chiếc lá dưới chân, chợt có người đưa cái khăn lên mũi nó.
Nó hoảng hốt, khua tay chỉ muốn thoát ra ngoài nhưng có vẻ người này khỏe hơn nó.
Dù gì nó cũng là người đứng đầu của một tổ chức lớn, cái thứ thuốc mê này không thể ngấm vào người nó ngay được. Nó giằng tay ngưòi đó rồi rút cái nhẫn bạc ra, nhanh tay mở túi lấy cái điện thoại vứt xuống rồi cả tấm hình của nó nữa.
Mặc dù là người đứng đầu nhưng chưa qua khóa huấn luyện nào, đương nhiên chẳng thế miễn dịch với thuốc mê.Đầu óc nó nặng trịch, hai mắt nhắm nghiền vào nhau rồi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.