Chương 10: MÀY SẼ LÀ NGUỜI TRÊN MỨC TÌNH BẠN VỚI TAO CHỨ?
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
– Ai da. Đau quá đi mất. – Nó vừa xoa đầu vừa lồm cồm bò dậy.
– Đau thật đó. Các anh có mắt không vậy hả? – Thư vừa xoa xoa cánh tay bị trầy của mình vừa chỉ thẳng vào mặt hai anh chàng kia. – Chảy máu rồi nè.
– Anh xin lỗi. Hai em có sao không vậy ?
Nó chẳng thèm trả lời, tiến lại chỗ Thư. Nó cầm cánh tay Thư bị chảy máu lên, hít một hơi dài rồi nói:
– Bộ hai anh bị mù hả? Đường rộng không đi chen vào lớp tôi làm gì. Hai anh đâu phải học sinh lớp tôi đâu. Đồ vô duyên làm bạn tôi chảy máu rồi này.
Hắn và anh ngồi trong lớp thấy ở ngoài tập trung đông, lại còn nghe thấy tiếng nó nói gì mà “máu”, vội vã chạy ra ngoài xem. Hắn tiến tới rồi vội hỏi:
– Bị thương ?
– Ừ. Tại đồ vô duyên đó đó. – Nó chỉ thẳng vào mặt Minh Hoàng.
– Tao mới là nguời bị thương nha. Chúng mày vô tâm thật đấy. – Thư giả vờ khóc.
– Để tao đưa mày đi xuống phòng y tế. – Phong chạy lại kéo Thư đi. – Mày giải quyết nốt đi Nhi, Nam.
– Ok.
Anh đưa Thư đi khuất, nó mới lên tiếng:
– Đến đây làm gì? Nhầm lớp rồi kìa.
– Anh đến đây tìm em và Thư mà.
– Anh em gì ở đây. Bằng tuổi. – Hắn cáu.
– Không phải chuyện của anh. – Minh Hoàng nói.
– Chuyện của tôi là chuyện của cậu ấy. – Nó lên tiếng. – Có việc gì?
– Anh đến đây để hỏi em thích món quà sáng nay chứ.
– Quà nào mày? – Nó quay ra hỏi Nam.
– Quà hồi sáng ở cổng trường đó.
– Chưa mở. Làm sao, đòi quà à?
– Không có ý đó. – Minh Hoàng mếu máo rồi lấy lại vẻ mặt bình tĩnh lúc đầu. – Bọn anh đến đây chỉ để nói với em và Thư rằng….
– BỌN ANH SẼ THEO ĐUỔI EM VÀ THƯ TỪ HÔM NAY. – Minh Hoàng và Gia Bảo cùng nói.
– Tùy. – Nó bỏ lại một từ rồi kéo tay hắn đi mất.
Phòng y tế……….
Nó tiến đến cửa phòng thì thấy cô y tế đứng bên ngoài. Nó thấy lạ bèn hỏi:
– Sao cô lại đứng đây? Ai băng bó cho Thư vậy cô?
– Suỵt. Lại đây, nhìn này.
Nó và Nam thò đầu qua khe cửa phòng y tế. Thư đang ngồi trên giường ôm lấy cái gối và mếu máo. Phong thì cằn nhằn không ngừng. Được một lúc thì anh nói:
– Bất cẩn quá. Lần sau phải gọi to tên tao nghe chưa.
– Mày cằn nhằn từ nãy tới giờ rồi đó. Tao bị thương chứ có phải mày đâu? Aaaaa…Nhẹ thôi. – Thư hét lên khi Phong bôi thuốc sát trùng lên.
– Mày đau như vậy nhưng có nguời còn đau hơn mày.
– Ai mà tốt bụng vậy?
– Tao. Xong rồi đó. – Phong bước ra sau hai bước.
Thư còn chưa quay trở về hiện thực sau câu nói ấy thì đột nhiên Phong nói to:
– Tao biết mày từ khi một tuổi. Năm tuổi, tao có ý nghĩ muốn bảo vệ cho mày. Mười tuổi, tao nghĩ rằng một ngày nào đó, mày sẽ lấy nguời khác làm chồng, mà còn xấu hơn tao, tao tức không chịu được. Năm nay, mười lăm tuổi, tao nhận ra tao thích mày đấy. Hôm nay, khi thấy mày bị thương, tao đau lòng lắm. Tao nhận ra tao không thích mày nữa.
Thư ngước mắt lên nhìn anh. “Không thích mày nữa” có nghĩa là ghét cô sao? Ba nguời theo dõi từ nãy đến giờ chảy nước dãi à nhầm, nước mắt vì cảm động, nghe được câu nói cụt ngủn của anh, chỉ muốn xông vào đấm cho anh một phát.
– Vậy tao chúc mày tìm được hạnh phúc. – Thư quay đầu đi.
– Tao yêu mày, bằng cách nào đó mày đã ở trong trái tim tao. Tao sẽ không cho phép mày đi ra khỏi đó. – Phong ôm chặt Thư từ phía sau.
– Tao cũng vậy. – Thư xoay người lại ôm lấy anh.
– Mày sẽ là nguời ở trên mức bạn thân của tao chứ?
– Ừ.
Bỗng ở ngoài có tiếng động, Thư đang ôm lấy anh thì vội buông tay ra nhưng anh thì cứ ôm lấy cô không thả. Hai nguời ngoài phòng dặn cô y tế không cho ai vào phòng, còn bọn nó thì bước vào.
– Tao thít mày Nam ạ. – Nó bắt chước Thư ôm lấy hắn.
– Chúc mày hịn phúc. – Hắn cũng giả vờ ôm lấy nó.
– Tao biết ngày này thể nào cũng đến mà. – Nó kéo Phong ra sau rồi ôm chầm lấy cô. – Mày sắp không là của tao nữa.
– Bỏ Thư ra mau. – Phong chạy lại chỗ nó kéo nó ra. Thấy dứt mãi mà không thả, anh chạy lại chỗ hắn rồi nói. – Lôi Nhi Nhi nhà mày ra mau.
– Qua đây với tao, Nhi Nhi. Chúng nó yêu nhau rồi mày ạ. – Hắn vẫy vẫy nó lại.
Nó cũng chạy lại chỗ hắn rồi ngồi xuống.
– À, quên mất. Vừa nãy, hai thằng hâm kia nói sẽ theo đuổi tao với mày đấy Thư ạ.
– Ai? Tên? Quê quán? Gia cảnh? Độ đẹp trai? Tao biết không? Trả lời đi Nhi. Không nói được à? – Phong lắc nó hỏi một tràng.
– Cứu…cứu tao…Nam…Nam…
Hắn chạy lại đẩy nó ra sau lưng rồi quay qua chửi anh:
– Mày làm trò gì vậy? Để tao kể cho, ngồi xuống. – Hắn kéo nó ra ghế rồi ngồi cạnh choàng tay qua vai nó.
Sau khi nghe hắn kể một mạch về chuyện vừa nãy, không khí im lặng một cách kì lạ. Chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc và tiếng chim hót ngoài cổng trường. Nó lên tiếng phá vỡ bầu im lặng trong phòng.
– Mày giữ nguời yêu cho cẩn thận vào Phong ạ.
– Yên tâm, tao biết mà. – Phong quay qua ôm lấy Thư.
– Tao thì khỏi lo đi, còn mày thì sao Nhi Nhi? – Thư hỏi nó.
– Chưa biết được. Lỡ đâu tao đổ thì sao. – Nó vừa nói vừa liếc hắn.
Xưa đến nay, hắn không thích con trai chơi với nó trừ hắn và Phong. Bất cứ ai chơi với nó, nếu không phải tự tay hắn đuổi cũng là Thư với Phong đuổi hộ nó, không đến lượt nó phải ra tay.
‘Rầm’
Hắn đập tay xuống bàn rồi bỏ đi. Thư và Phong lên tiếng trách mắng nó.
– Sao mày lại nói thế? Có phải mày không biết là nó thich mày đâu, Nhi Nhi.
– Đúng đấy. Mày đuổi theo nó đi.
– Chuyện của tao, không cần chúng mày lo. Tao biết nó thích tao chứ, bộ chúng mày tưởng tao không có tình cảm gì với nó à? Nhưng không thể như thế được, nó khổ vì tao quá nhiều rồi. Chúng mày cũng biết chuyện của tao rồi đấy. Để nó bước chân vào thế giới của tao, tao không đành. – Nó nói hết, nói hết tình cảm của nó với hắn ra.
– Nhưng mà Nhi Nhi à. Mày biết đó, tao cũng thuộc thế giới của mày. Nhưng Phong chấp nhận tao đấy. Mày nên mở lòng hơn đi. Dù sao nó cũng phải biết thôi. Kể hết luôn đi cho xong.
– Tao sẽ suy nghĩ. – Nó buồn rầu bỏ lên lớp.
– Đau thật đó. Các anh có mắt không vậy hả? – Thư vừa xoa xoa cánh tay bị trầy của mình vừa chỉ thẳng vào mặt hai anh chàng kia. – Chảy máu rồi nè.
– Anh xin lỗi. Hai em có sao không vậy ?
Nó chẳng thèm trả lời, tiến lại chỗ Thư. Nó cầm cánh tay Thư bị chảy máu lên, hít một hơi dài rồi nói:
– Bộ hai anh bị mù hả? Đường rộng không đi chen vào lớp tôi làm gì. Hai anh đâu phải học sinh lớp tôi đâu. Đồ vô duyên làm bạn tôi chảy máu rồi này.
Hắn và anh ngồi trong lớp thấy ở ngoài tập trung đông, lại còn nghe thấy tiếng nó nói gì mà “máu”, vội vã chạy ra ngoài xem. Hắn tiến tới rồi vội hỏi:
– Bị thương ?
– Ừ. Tại đồ vô duyên đó đó. – Nó chỉ thẳng vào mặt Minh Hoàng.
– Tao mới là nguời bị thương nha. Chúng mày vô tâm thật đấy. – Thư giả vờ khóc.
– Để tao đưa mày đi xuống phòng y tế. – Phong chạy lại kéo Thư đi. – Mày giải quyết nốt đi Nhi, Nam.
– Ok.
Anh đưa Thư đi khuất, nó mới lên tiếng:
– Đến đây làm gì? Nhầm lớp rồi kìa.
– Anh đến đây tìm em và Thư mà.
– Anh em gì ở đây. Bằng tuổi. – Hắn cáu.
– Không phải chuyện của anh. – Minh Hoàng nói.
– Chuyện của tôi là chuyện của cậu ấy. – Nó lên tiếng. – Có việc gì?
– Anh đến đây để hỏi em thích món quà sáng nay chứ.
– Quà nào mày? – Nó quay ra hỏi Nam.
– Quà hồi sáng ở cổng trường đó.
– Chưa mở. Làm sao, đòi quà à?
– Không có ý đó. – Minh Hoàng mếu máo rồi lấy lại vẻ mặt bình tĩnh lúc đầu. – Bọn anh đến đây chỉ để nói với em và Thư rằng….
– BỌN ANH SẼ THEO ĐUỔI EM VÀ THƯ TỪ HÔM NAY. – Minh Hoàng và Gia Bảo cùng nói.
– Tùy. – Nó bỏ lại một từ rồi kéo tay hắn đi mất.
Phòng y tế……….
Nó tiến đến cửa phòng thì thấy cô y tế đứng bên ngoài. Nó thấy lạ bèn hỏi:
– Sao cô lại đứng đây? Ai băng bó cho Thư vậy cô?
– Suỵt. Lại đây, nhìn này.
Nó và Nam thò đầu qua khe cửa phòng y tế. Thư đang ngồi trên giường ôm lấy cái gối và mếu máo. Phong thì cằn nhằn không ngừng. Được một lúc thì anh nói:
– Bất cẩn quá. Lần sau phải gọi to tên tao nghe chưa.
– Mày cằn nhằn từ nãy tới giờ rồi đó. Tao bị thương chứ có phải mày đâu? Aaaaa…Nhẹ thôi. – Thư hét lên khi Phong bôi thuốc sát trùng lên.
– Mày đau như vậy nhưng có nguời còn đau hơn mày.
– Ai mà tốt bụng vậy?
– Tao. Xong rồi đó. – Phong bước ra sau hai bước.
Thư còn chưa quay trở về hiện thực sau câu nói ấy thì đột nhiên Phong nói to:
– Tao biết mày từ khi một tuổi. Năm tuổi, tao có ý nghĩ muốn bảo vệ cho mày. Mười tuổi, tao nghĩ rằng một ngày nào đó, mày sẽ lấy nguời khác làm chồng, mà còn xấu hơn tao, tao tức không chịu được. Năm nay, mười lăm tuổi, tao nhận ra tao thích mày đấy. Hôm nay, khi thấy mày bị thương, tao đau lòng lắm. Tao nhận ra tao không thích mày nữa.
Thư ngước mắt lên nhìn anh. “Không thích mày nữa” có nghĩa là ghét cô sao? Ba nguời theo dõi từ nãy đến giờ chảy nước dãi à nhầm, nước mắt vì cảm động, nghe được câu nói cụt ngủn của anh, chỉ muốn xông vào đấm cho anh một phát.
– Vậy tao chúc mày tìm được hạnh phúc. – Thư quay đầu đi.
– Tao yêu mày, bằng cách nào đó mày đã ở trong trái tim tao. Tao sẽ không cho phép mày đi ra khỏi đó. – Phong ôm chặt Thư từ phía sau.
– Tao cũng vậy. – Thư xoay người lại ôm lấy anh.
– Mày sẽ là nguời ở trên mức bạn thân của tao chứ?
– Ừ.
Bỗng ở ngoài có tiếng động, Thư đang ôm lấy anh thì vội buông tay ra nhưng anh thì cứ ôm lấy cô không thả. Hai nguời ngoài phòng dặn cô y tế không cho ai vào phòng, còn bọn nó thì bước vào.
– Tao thít mày Nam ạ. – Nó bắt chước Thư ôm lấy hắn.
– Chúc mày hịn phúc. – Hắn cũng giả vờ ôm lấy nó.
– Tao biết ngày này thể nào cũng đến mà. – Nó kéo Phong ra sau rồi ôm chầm lấy cô. – Mày sắp không là của tao nữa.
– Bỏ Thư ra mau. – Phong chạy lại chỗ nó kéo nó ra. Thấy dứt mãi mà không thả, anh chạy lại chỗ hắn rồi nói. – Lôi Nhi Nhi nhà mày ra mau.
– Qua đây với tao, Nhi Nhi. Chúng nó yêu nhau rồi mày ạ. – Hắn vẫy vẫy nó lại.
Nó cũng chạy lại chỗ hắn rồi ngồi xuống.
– À, quên mất. Vừa nãy, hai thằng hâm kia nói sẽ theo đuổi tao với mày đấy Thư ạ.
– Ai? Tên? Quê quán? Gia cảnh? Độ đẹp trai? Tao biết không? Trả lời đi Nhi. Không nói được à? – Phong lắc nó hỏi một tràng.
– Cứu…cứu tao…Nam…Nam…
Hắn chạy lại đẩy nó ra sau lưng rồi quay qua chửi anh:
– Mày làm trò gì vậy? Để tao kể cho, ngồi xuống. – Hắn kéo nó ra ghế rồi ngồi cạnh choàng tay qua vai nó.
Sau khi nghe hắn kể một mạch về chuyện vừa nãy, không khí im lặng một cách kì lạ. Chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc và tiếng chim hót ngoài cổng trường. Nó lên tiếng phá vỡ bầu im lặng trong phòng.
– Mày giữ nguời yêu cho cẩn thận vào Phong ạ.
– Yên tâm, tao biết mà. – Phong quay qua ôm lấy Thư.
– Tao thì khỏi lo đi, còn mày thì sao Nhi Nhi? – Thư hỏi nó.
– Chưa biết được. Lỡ đâu tao đổ thì sao. – Nó vừa nói vừa liếc hắn.
Xưa đến nay, hắn không thích con trai chơi với nó trừ hắn và Phong. Bất cứ ai chơi với nó, nếu không phải tự tay hắn đuổi cũng là Thư với Phong đuổi hộ nó, không đến lượt nó phải ra tay.
‘Rầm’
Hắn đập tay xuống bàn rồi bỏ đi. Thư và Phong lên tiếng trách mắng nó.
– Sao mày lại nói thế? Có phải mày không biết là nó thich mày đâu, Nhi Nhi.
– Đúng đấy. Mày đuổi theo nó đi.
– Chuyện của tao, không cần chúng mày lo. Tao biết nó thích tao chứ, bộ chúng mày tưởng tao không có tình cảm gì với nó à? Nhưng không thể như thế được, nó khổ vì tao quá nhiều rồi. Chúng mày cũng biết chuyện của tao rồi đấy. Để nó bước chân vào thế giới của tao, tao không đành. – Nó nói hết, nói hết tình cảm của nó với hắn ra.
– Nhưng mà Nhi Nhi à. Mày biết đó, tao cũng thuộc thế giới của mày. Nhưng Phong chấp nhận tao đấy. Mày nên mở lòng hơn đi. Dù sao nó cũng phải biết thôi. Kể hết luôn đi cho xong.
– Tao sẽ suy nghĩ. – Nó buồn rầu bỏ lên lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.